TG1-Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường Tranh hồi tưởng lại một chút, sau đó gật gật đầu.

Vì thế, anh đột nhiên lui về sau mấy bước, rồi ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc anh ngẩng đầu kia, mắt Quách đạo sáng rực lên!

Rõ ràng một giây trước, người đàn ông trước mặt này vẫn chỉ là một người đàn ông hiện đại bình thường thậm chí tính cách có chút trầm mặc, nhưng trong khoảnh khắc anh vừa ngẩng đầu lên, có thứ gì đó hoàn toàn thay đổi.

Vẫn là khuôn mặt ấy, vẫn là một thân trang phục thoải mái, khiêm tốn.

Nhưng trong ánh mắt anh, dường như đột nhiên bùng lên ánh sáng rực rỡ!

Cũng chính ánh mắt này, làm người đàn ông thành thục, từ bên trong toát ra nhiều thêm một tia bướng bỉnh, ngây thơ.

Trong hai mắt anh có một ngọn lửa bùng cháy, mãi mãi không bao giờ tắt, đó làchấp niệm vĩnh viễn sẽ không từ bỏ.

Quách đạo nhịn không được hai tay nắm chặt ly nước.

Thậm chí hô hấp của ông cũng trở nên thật cẩn thận, sợ quấy rầy tới người trước mặt.

Thường Tranh nhìn hư không trước mặt, tựa hồ trước mặt anh có một người nào đang đứng ở nơi đó.

Anh thong thả mở miệng: "Các hạ, ngài có thể không giúp đỡ Yến quốc của ta, đây là tự do và lựa chọn của ngài. Nhưng mà, ngài không thể giẫm đạp lên lòng kính quốc và tình yêu nước của mấy vạn con dân Yến quốc ta! Đúng là Yến quốc ta yếu thế, nhưng, bắt ta tham sống sợ chết, cúi mình hầu hạ kẻ đã cướp bóc vương triều của mình, điều đó là không có khả năng!"

Thanh âm trầm ổn của anh hoàn toàn không giống với lúc phỏng vấn vừa rồi, bên trong ngữ khí mang theo tinh thần đặc biệt phấn chấn mà thiếu niên nên có, cùng với khí chất quý tộc tích lũy quanh năm.

Anh khẽ nâng cằm, dùng hành động thể hiện sự phản đối của chính mình.

Quách đạo cảm thấy, ngay lúc này đây, ông dường như thấy được Yến hoàng tử với sự kiêu ngạo cùng kinh tài tuyệt diễm* xuất hiện ngay trước mắt mình.

*Kinh tài tuyệt diễm: Tài năng đến mức khiến người khác kinh ngạc/ Đẹp khiến người khác phải kinh sợ (miêu tả với con gái)

Người đối diện tựa hồ đang nói chút gì đó.
Trên mặt Thường Tranh dần dần hiện ra một tia thần sắc xấu hổ, buồn bực thậm chí tức giận: "Đường đường là nam nhi đại trượng phu, Khương Minh ta sao có thể làm ra loại hành vi đó! Các hạ mặc dù không trợ giúp Yến quốc ta, cũng không cần làm nhục ta như vậy!"

Cánh tay anh vung lên, dường như muốn xoay người rời đi.

Thân hình của Thường Tranh dừng lại một chút, sau đó xoay người lại, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh lúc trước, nhìn Quách đạo với ánh mắt dò hỏi.

Quách đạo lúc này đã nhìn anh với ánh mắt hoàn toàn khác.

Một diễn viên như vậy, thế mà lại ở trong đoàn phim của mình làm thế thân cảnh hành động lâu như vậy?

Mịa nó thế mà là diễn viên đóng thế cảnh hành động!

Một thế thân cảnh hành động như vậy, chỉ cần kỹ thuật diễn hạng nhất, liền có thể bỏ xa không biết bao nhiêu người tự xưng là diễn viên phái thực lực hiện nay vài con phố!

Quách đạo cảm thấy chính mình mắt mù mới bỏ lỡ một hạt giống tốt lâu như vậy!

Ông hít sâu vài lần, mới miễn cưỡng làm mình bình tĩnh trở lại. Nghiêng đầu nhìn thoáng qua phó đạo diễn còn kích động hơn mình, ho nhẹ một tiếng, nhặt cái giá của đạo diễn lên: "Cậu nói các suất diễn của nam chính cậu đều xem xong rồi?"

Mày giữa Thường Tranh nhíu lại, vừa rồi anh không phải nói như vậy.
Anh trả lời: "Cũng không phải xem xong hoàn toàn, chỉ xem trước một nửa."

Quách đạo gật gật đầu: "Vậy cậu nắm chặt thời gian, thời gian quay phim của chúng ta rất gấp, một bên đóng phim, thời gian còn lại xem kịch bản, cậu không có vấn đề gì chứ?"

Thường Tranh theo bản năng trả lời: "Không có vấn đề......"

Đợi đã!

Anh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn đạo diễn ngồi trước mặt, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, thậm chí nói chuyện cũng có chút khó khăn.

"Quách đạo, ý của ngài là nói......"

Quách đạo không kiên nhẫn xua xua tay: "Chính là ý đó đó, nam chính《 Hoàng Sa Khúc 》cho cậu tới diễn. Có vấn đề gì sao?"
Ông nói rất tùy ý, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Thường Tranh.

Nếu anh dám nói là có vấn đề, Quách đạo có thể sẽ dỗi chết anh !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro