Quyển 1 - Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dương Huyên thu cái tay đang xoay cằm cậu về rồi lại hỏi: "Vừa xong em vào kiểu gì vậy?"

Thang Quân Hách nói đúng sự thật: "Em bảo là em về phòng để ngủ, xong hai người họ lại đi tới phòng bếp. Nên em nhân lúc họ không chú ý..."

Dương Huyên nhìn cậu đầy hứng thú: "Ở ngay dưới tầm mắt mẹ em hả?"

Thang Quân Hách gật gật đầu, lại giơ tay ra trước mắt Dương Huyên. Trong tay cậu đang cầm hộp kem dưỡng da kia, ánh mắt lấp lánh lộ ra ý thăm dò: "Anh này, em còn mang theo cái này nữa..."

Hết thảy đều không cần nói cũng hiểu, Dương Huyên nhìn cái hộp dưỡng da một cái rồi lại nhìn tròng mắt đen láy của Thang Quân Hách. Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Thang Tiểu Niên bôi kem dưỡng da mặt cho Thang Quân Hách ở cửa lúc gần một năm trước. Thì ra lúc đó là anh đoán sai rồi. Mười năm này, em trai anh không hề lớn lên thành một cô công chúa nhỏ ở bên cạnh mẹ, mà cậu đã biến thành một con quỷ nhỏ sẽ cùng anh chạy trốn bắt cứ lúc nào.

Dương Thành Xuyên và Thang Tiểu Niên đi từ phòng bếp ra phòng khách. Tiếng nói hai người mơ hồ truyền tới phòng Dương Huyên cách một cánh cửa gỗ dày: "... Được rồi Dương Thành Xuyên ạ, anh đừng suốt ngày chê cách dạy dỗ của em có vấn đề nữa. Có giỏi thì anh đừng có đi khoe khoang với người khác là đứa con út của anh đứng nhất trong cuộc thi toàn thành phố đi. Hôm trước Trần Hưng còn hỏi em về chuyện này đấy, vừa nghe một cái đã biết là do anh kể với chú ấy rồi..."

"Em phải nói là tác dụng chủ yếu do gien chứ. Em đừng có lườm anh, có phải anh nói là có mỗi gien của anh đâu. Là gien của hai đứa mình mạnh mẽ kết hợp với nhau, được chưa?"

"Anh nói bé thôi," Thang Tiểu Niên hạ thấp giọng: "Quân Hách còn đang ngủ đấy. Anh đừng nói lung tung."

Dương Thành Xuyên bật cười: "Lời này của anh có vấn đề gì à? Qua năm mới thì Quân Hách cũng 17 tuổi rồi. Đều sắp thành đàn ông đến nơi mà lúc nào em cũng xem con nó như con nít vậy."

"Nó chính là trẻ con chưa tiếp xúc với xã hội bao giờ đấy," Thang Tiểu Niên nói: "17 tuổi rồi mà chẳng biết cái gì cả."

Hai người dần dần thấp giọng trò chuyện, không biết là ai đã lấy điều khiển bật nhỏ tiếng TV đi.

Thang Quân Hách nghe cuộc trò chuyện bên ngoài mà cái tay cầm hộp kem dưỡng cũng rơi xuống trên giường. Dương Huyên cảm thấy hơi buồn cười. Trong lúc Thang Tiểu Niên đang cực kỳ tin tưởng đứa con trai mụ ta hằng tự hào đang say ngủ ở trong phòng, thì Thang Quân Hách lại lặng lẽ chuồn tới phòng mình. Không thể không công nhận rằng đứa em trai này của anh quả thật rất khác với dự đoán của người ta.

Anh lại nhìn Thang Quân Hách, cậu đang mặc bộ đồ ngủ hình gấu trúc nhỏ mà Thang Tiểu Niên mua cho, ở ngực có một cái đầu gấu trúc đầy lông. Thứ đó phối hợp với khuôn mặt hiền lành vô hại và xinh đẹp tuyệt trần kia của cậu thì đúng là có thể thấy được vẻ "Chẳng biết cái gì cả" giống như Thang Tiểu Niên đã nói.

Dương Huyên kéo Thang Quân Hách về phía mình rồi duỗi tay vòng lấy phần eo mảnh khảnh của cậu. Anh nhìn cậu rồi khẽ giọng nói đầy ẩn ý: "Mẹ em còn đang xem em là trẻ con kìa."

Ánh mắt của Thang Quân Hách dừng lại ở trên hai cánh môi mỏng của Dương Huyên. Cậu thẳng thắn bày tỏ ý muốn hôn anh của chính mình. Cậu mím môi nói: "Em đã 17 tuổi rồi."

Dương Huyên cười cười: "Nếu bà ấy biết việc em quyến rũ anh trai mình thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?" Dứt lời, anh duỗi tay cầm lấy hộp kem dưỡng trong tay Thang Quân Hách và vặn nắp ra.

Anh len ngón tay dính kem dưỡng vào trong cơ thể Thang Quân Hách, kiên nhẫn mở rộng cho cậu. Thang Quân Hách chủ động lại gần hôn anh, dùng đầu lưỡi ướt át liếm liếm đôi môi hơi mỏng của anh.

Sự chủ động của cậu nằm ngoài dự đoán của Dương Huyên. Không thể phủ nhận được mục đích mà Dương Huyên làm như vậy có một phần xuất phát từ sự trêu đùa. Anh muốn nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên luống cuống của cậu. Nhưng không ngờ tới em anh lại đủ thông minh để nhận ra việc anh muốn trêu đùa cậu. Mặt cậu đều là vẻ khao khát ham muốn.

"Em không sợ bị phát hiện à?" Dương Huyên vừa mở rộng cho cậu vừa hỏi.

Thang Quân Hách lắc lắc đầu, dục vọng hiện lên trần trụi ở trong đáy mắt. Hơi thở cậu vừa hỗn loạn vừa gấp gáp, cậu cất tiếng nói nhỏ ngắt quãng như là nói mê: "Anh ơi, mình nhỏ tiếng đi một chút là, là sẽ không bị phát hiện đâu..."

Dương Huyên đè cậu xuống giường, vừa định nắm vật đàn ông của mình để tiến vào thì Thang Quân Hách chợt giãy giụa muốn xoay người lại.

"Sao vậy?" Dương Huyên nhìn cậu hỏi.

"Em muốn xoay người lại," Thang Quân Hách nhỏ giọng nói: "Anh, em muốn nhìn anh làm cơ..."

Dương Huyên lật người cậu lại. Anh tách hai cái đùi cậu ra và nâng xương hông cậu lên, sau đó chậm rãi mà đi vào trước mắt cậu. Thang Quân Hách nhìn chằm chằm vào nơi đang gắn liền của bọn họ, nhìn anh trai cậu đang từng chút từng chút vào trong cơ thể mình.

Dương Huyên vươn tay nhéo cằm cậu, nhìn vào đôi mắt vừa thẹn thùng vừa thẳng thắn của cậu hỏi: "Em nhìn rõ chưa?"

Thang Quân Hách gật gật đầu, hai cẳng chân trắng nõn chủ động quấn lấy eo anh. Động tác này đã khiến Dương Huyên sinh ra một thứ dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, anh luồn cánh tay vào khe hở giữa lưng Thang Quân Hách và chiếc giường rồi ôm cậu mà khẽ đưa đẩy.

Giường rất mềm, Dương Huyên chỉ cần hơi động đậy thì lò xo trên giường sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt. Tiếng động này lập tức làm cho Thang Quân Hách đang sa vào trong dục vọng cũng phải miễn cưỡng tỉnh táo lại, sự hoảng sợ xẹt qua trong mắt cậu: "Anh ơi, đi xuống đất đi anh..." Cậu khẽ thủ thỉ cầu xin bên tai Dương Huyên.

Dương Huyên bế cậu lên, vật đàn ông của anh vẫn ở trong cơ thể cậu và cứ theo tần suất của mỗi bước đi mà lại thúc vào bên trong cậu hết lần này đến lần khác. Sự kích thích to lớn này làm cho khoái cảm trong cơ thể của Thang Quân Hách tăng vọt, khiến cậu suýt nữa đã thét to ra tiếng. Cậu cắn cánh tay của mình để kìm nén tất cả tiếng rên rỉ. Sự đau đớn bị đè nén và khoái cảm mãnh liệt làm cho mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng.

Dương Huyên đặt cậu ở tấm thảm trên ban công và lấy điều khiển bật cái loa trên bàn học lên. Tiếng nhạc phát ra, là một bài nhạc tây xa xưa, làn điệu nhẹ nhàng du dương đã giấu đi âm thanh cơ thể đang va chạm của họ. Dương Huyên rút cánh tay mà Thang Quân Hách đang cắn ra, có một loạt dấu răng rất sâu đã để lại ở trên cánh tay cậu. Dương Huyên luồn một bàn tay ra sau đầu Thang Quân Hách, lại một lần nữa đưa vật đàn ông vào trong thân thể của em mình trong tiếng nhạc đang vang. Anh đưa tới nơi sâu nhất rồi lại rút ra, sau đó lại đẩy vào thật sâu. Mỗi một lần cắm vào thì Thang Quân Hách đều sẽ phát ra tiếng rên rỉ, cậu cắn chặt miệng để cố gắng duy trì lý trí và gắng hết sức để kiềm chế bản thân không phát ra âm thanh.

Đang lúc cậu không thể kìm nén được nữa mà bật ra tiếng rên rỉ vui thích đến cực điểm thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa rõ mồn một. Cả hai người đều khựng lại, mắt Thang Quân Hách mở to trong nháy mắt, cậu hoảng loạn nhìn về phía cánh cửa kia. Trên mặt Dương Huyên lại không thấy sự hoảng sợ nào, anh dừng lại chờ động tĩnh ngoài cửa.

Cốc cốc cốc. Lại thêm mấy tiếng đập cửa nữa, Dương Huyên không quay đầu lại mà vẫn cúi người nhìn Thang Quân Hách như cũ. Hàng mi anh cau lại và hỏi một cách không kiên nhẫn: "Ai vậy?"

"Nhóc Huyên à." Tiếng Thang Tiểu Niên truyền vào trong, cơ thể Thang Quân Hách siết chặt lại do căng thẳng. "Bật nhạc bé thôi," Thang Tiểu Niên nói tiếp: "Em trai con ngủ rồi đấy." Trước giờ bà nói chuyện luôn thích dùng giọng điệu sai bảo, nên vô cớ tạo cho người ta một cảm giác như bà đang ra lệnh cho người khác vậy.

Dương Huyên vươn tay niết cằm Thang Quân Hách, khẽ giọng nói như vừa dụ dỗ vừa lừa gạt: "Bảo với mẹ em là biết rồi đi."

Thang Quân Hách vùi khuôn mặt mướt mồ hôi vào cổ anh, lắc đầu nguầy nguậy từ chối. Dương Huyên rút vật đàn ông đang nằm trong thân thể cậu ra, sau đó lại tàn nhẫn mà đâm mạnh vào. Anh cất cao giọng trong lúc đang đưa đẩy mạnh bạo, tiếng nói vẫn như thường: "Cháu biết rồi dì." Nói xong, anh nắm tóc Thang Quân Hách, hơi dùng sức để cậu lộ khuôn mặt đang giấu ra và cúi xuống hôn Thang Quân Hách. Sau đó cầm điều khiển để bật nhỏ tiếng đi một chút.

Thang Tiểu Niên hoàn toàn không biết gì còn đang khá hài lòng với sự thỏa hiệp hiếm có như lần này của Dương Huyên. Nghe thấy tiếng loa trong phòng đã bé đi nên cảm thấy hài lòng mà đi về.

"Đi rồi, em thả lỏng ra nào," Tay Dương Huyên vỗ vỗ cạnh eo cậu: "Em kẹp chặt quá rồi đây này."

Thang Quân Hách nghe vậy thì đỏ mặt, cậu chiều theo anh mà thả lỏng đi một chút. Hơn nữa còn ngẩng đầu lại gần hôn Dương Huyên, Dương Huyên dùng đầu lưỡi tách răng cậu ra, rồi lưỡi bọn họ lại dây dưa với nhau, trao cho nhau một nụ hôn sâu ướt át nóng bỏng. Cùng lúc đó, thân dưới của Dương Huyên cũng được tiếng pháo bên ngoài che giấu mà bắt đầu đưa đẩy một cách dã man. Dưới tần suất đưa đẩy nhanh chóng như vậy, rất nhanh Thang Quân Hách đã bị cắm đến bắn ra. Tinh dịch bắn tới giữa ngực và trên bụng của họ.

Lúc Thang Quân Hách bắn ra, cơ thể cũng siết chặt. Động tác của Dương Huyên chậm lại, mỗi lần đều sẽ rút ra hết rồi lại đâm vào thật sâu. Mỗi lần đâm vào thì bên dưới của Thang Quân Hách cũng co rút lại trong vô thức. Thang Quân Hách ôm chặt lấy cổ anh, phát ra tiếng nức nở khe khẽ trong sự cao trào mãnh liệt: "Anh ơi..." Cậu thủ thỉ sát bên tai Dương Huyên.

Dương Huyên đẩy phần tóc mái của cậu ra, nghiêng mặt hôn hôn vết sẹo đã liền lại trên góc trán. Sau đó cánh tay anh siết chặt để ôm cậu vào trong lòng, tiếp đó lại mạnh bạo mà cắm vào rút ra và cùng bắn ra với Thang Quân Hách.

Sau khi trải qua sự kích thích cả về tinh thần và thể xác, thêm cả việc đã bắn ra hai lần nên Thang Quân Hách rất nhanh đã vùi vào ngực Dương Huyên ngủ thiếp đi. Lúc cậu ngủ thì tay chân cuộn tròn lại, cả người nhìn qua như một nắm nho nhỏ.

Dương Huyên nằm ngửa trên thảm, tay xoa xoa tóc cậu, trong lúc ngẩn ngơ còn véo đuôi tóc của cậu xoay quanh đầu ngón tay. Nhìn ánh sao trong màn đêm ảm đạm ngoài cửa sổ, anh chợt cảm thấy, nếu em trai anh lại thu nhỏ đi được một chút thì có lẽ anh có thể giấu cậu vào trong valy rồi mang đi.

Anh không hề lưu luyến gì đối với cái gia đình dị dạng và chốn Nhuận Thành nhiều tuyết này. Nếu nói có một chút lưu luyến thì là đối với người em trai đột nhiên xông vào thế giới của anh này mà thôi. Không chỉ bởi vì Thang Quân Hách toàn thân toàn tâm đều ỷ lại và tin tưởng anh, mà còn bởi vì cả hai người đều muốn thoát khỏi nơi này. Trốn được càng xa càng tốt, càng nhanh càng tốt.

Dương Huyên nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên thảm trong chốc lát, nghe thấy tiếng pháo ở bên ngoài đang dần dần yếu bớt đi, trong phòng khách cũng đã yên lặng. Lúc này anh mới ôm Thang Quân Hách vào phòng tắm và định xử lý sạch sẽ giúp cậu trước, sau đó sẽ tự tắm sau. Anh mới vừa đặt Thang Quân Hách vào trong bồn tắm thì Thang Quân Hách đã tỉnh lại. Cậu bò lên từ trong bồn tắm và giương mắt nhìn Dương Huyên.

"Tỉnh rồi à?" Dương Huyên đang đứng cạnh bồn tắm và cầm vòi hoa sen để chỉnh nước ấm. Cả người anh trần truồng, thân thể với đường nét rõ ràng đã lộ ra cảm giác mạnh mẽ tràn đầy trẻ trung. Thang Quân Hách nửa ngồi xổm trước mặt anh, duỗi tay chạm vào vật đàn ông của anh. Trông thấy Dương Huyên không ngăn lại thì mới tới gần, cậu vươn đầu lưỡi liếm nhẹ một cái.

Dương Huyên vươn tay nâng cằm cậu, giọng hơi khàn hỏi: "Em biết làm không?"

Thang Quân Hách đầu tiên là lắc đầu, ngay sau đó lại gật đầu, cậu dùng đôi mắt ướt sũng nhìn Dương Huyên nói: "Em có thể thử xem sao." Vật đàn ông mới vừa bắn ra không lâu của Dương Huyên lại gần như cương lên ngay lập tức, nó thẳng tắp, gân xanh lồi ra và hơi giật giật trong lòng bàn tay của Thang Quân Hách.

Anh dựa vào tường, nhìn em trai anh đang chăm chú ra sức liếm láp để lấy lòng anh. Hai mảnh lông mi đen như mực khi thì cụp xuống, khi thì nâng lên. Cặp mắt đang khép hờ kia thật sự vô cùng xinh đẹp.

Thang Quân Hách ngậm vật đàn ông của anh càng ngày càng sâu, lúc đầu chỉ ngậm lấy phần quy đầu đầy đặn, sau đó thử ngậm cả phần thân. Dù cho ở trên vẫn còn vương lại mùi tinh dịch, nhưng Thang Quân Hách lại không hề cảm thấy mùi kỳ quái gì hết. Cậu thích mỗi một bộ phận trên người anh trai mình, cũng thích mỗi một mùi hương ở trên người anh.

Dưới sự tác động mạnh mẽ vào thị giác như thế này, Dương Huyên cảm thấy thân dưới của mình đang phình ra một cách dữ dội, gần như muốn bắn ra ở trong miệng của Thang Quân Hách vậy. Anh cúi người bế Thang Quân Hách lên và đặt lưng cậu ở trên bức tường sứ, sau đó đẩy vào trong cơ thể cậu một cách hung ác.

"Anh," Thang Quân Hách bị Dương Huyên ôm, gần như là bị cắm vào trong lúc nửa lơ lửng, nhưng cậu không sợ hãi chút nào. Cậu dán vào tai Dương Huyên thủ thỉ: "Em vừa mới nếm thử tinh dịch của anh nè."

"Mùi vị thế nào hửm?" Sau mấy cú đưa đẩy mạnh mẽ thì tốc độ của Dương Huyên cũng chậm lại, anh chậm rãi ra vào trong người cậu hỏi.

Thang Quân Hách nghĩ nghĩ nói: "Hơi mặn, hơi tanh." Sau đó cậu lại gần hôn Dương Huyên: "Anh nếm thử đi."

Đầu lưỡi đỏ bừng như ẩn như hiện giữa hai cánh môi hơi hé của cậu, sức phần thân dưới của Dương Huyên không giảm, anh nghiêng mặt hôn cậu. Anh chẳng nếm thấy vị tinh dịch vừa mặn vừa tanh nào, anh chỉ nếm tới vị táo hơi ngọt.

Dù có cửa kính trong buồng tắm nhưng họ vẫn cẩn thận và kiêng dè về vấn đề cách âm nên không dám làm ra động tĩnh quá lớn. Tất cả đều được tiến hành trong sự im lặng. Trong không gian nhỏ hẹp và ướt nóng có thể nghe thấy tiếng nước nhèm nhẹp giữa môi đan xen với tiếng thở dốc dồn dập một cách rõ ràng.

Cuối cùng, Thang Quân Hách được Dương Huyên ôm về trên giường. Cậu bị dày vò đến vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn tròn xoe mắt không chịu ngủ, cậu ôm Dương Huyên nói: "Anh ơi, em thích anh lắm lắm."

Ban ngày Dương Huyên đã ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, hơn nữa còn đang bị lệch múi giờ nên lúc này cũng hơi mệt mỏi. Anh nhắm mắt lại rồi tiện mồm hỏi một câu: "Thích đến nhường nào?"

Thang Quân Hách cố gắng chuyển động tế bào não, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Em không biết," Một lát sau lại bổ sung một câu hết sức non nớt: "Anh à, em có thể chết vì anh."

Dương Huyên chỉ coi như cậu đang nói mớ, vươn tay xoa xoa đầu cậu trong bóng tối: "Đừng có nói nhảm, đi ngủ đi."

"Mình nói chuyện phiếm đi anh," Thang Quân Hách nhìn anh nói: "Em chưa tán dóc với ai bao giờ ấy."

"Bạn học trước kia của em đâu?" Dương Huyên hỏi. Tuy trước kia anh không được xem là quan tâm tới việc Thang Quân Hách không có bạn nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy hơi kinh ngạc.

"Bọn họ đều không thích em," Thang Quân Hách nhỏ giọng nói: "Từ khi Chu Lâm nói ở trên lớp là em ăn cắp thì không ai thèm để ý đến em nữa."

Dương Huyên cau mày hỏi: "Chuyện lúc nào?"

"Chuyện từ lúc em chạy ra khỏi ký túc xá của gã ấy." Thang Quân Hách nhớ lại cảnh tượng khi đó. Đêm đó cậu đâm compa vào tay Chu Lâm rồi hoảng hoảng loạn loạn mà nhảy xuống ghế chạy đi, trước khi đi thì cặp sách cậu vẫn ở ký túc xá của Chu Lâm. Hôm sau đi học, Chu Lâm trả lại cặp sách cho cậu, Thang Quân Hách lúc ấy cực kỳ sợ nên sau khi nhận cặp về thì nhét luôn vào trong hộc bàn. Không ngờ tới lúc xế chiều cùng ngày, Chu Lâm đột nhiên thông báo mình bị mất một chiếc đồng hồ đắt tiền. Cảnh tượng sau đó khiến cho Thang Quân Hách đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi. Chu Lâm ở ngay trước mặt giáo viên chủ nhiệm và các bạn học trong lớp đã lục ra chiếc đồng hồ ấy từ trong phần túi bên của cặp cậu. Mà lúc đó Thang Quân Hách còn nhỏ nên dù có một trăm cái miệng cũng chẳng chối cãi được thứ bằng chứng xác thực kia. Từ sau khi đó, mỗi người đều cho rằng Thang Quân Hách là một đứa ăn trộm vô ơn. Bọn họ bàn tán sau lưng cậu rằng thầy Chu đã tốt bụng dạy thêm cho cậu ta sau giờ học, thế mà Thang Quân Hách lại thừa dịp người ta không để ý để trộm đồng hồ của thầy Chu.

—— "Đây đúng là phiên bản hiện đại của "Bác nông dân và con rắn"(*) đấy" Ngay lúc đó, giáo viên chủ nhiệm đã đứng trên bục giảng và nói như vậy.

(*) Vào một buổi sớm mùa đông, một bác nông dân ra đồng. Bác chợt thấy có một con rắn đang nằm dài trên mặt đất, lặng im và cứng đờ vì lạnh. Mặc dù biết rắn là loài nguy hiểm chết người, bác vẫn nhặt nó lên và ôm nó vào ngực bác để sưởi cho nó sống lại.
Chẳng mấy chốc con rắn đã cựa quậy được, và khi nó đã tỉnh hẳn, nó liền cắn người đã có lòng tốt cứu lấy sinh mạng của nó. Cú táp hết sức nguy hiểm và bác nông dân biết rằng mình sẽ chết. Khi bác trút hơi cuối cùng, bác nói với mọi người xung quanh:
Hãy lấy cái chết của tôi làm bài học, đừng bao giờ thương hại những kẻ vô ơn.

"Có điều, bọn họ không thích em cũng chẳng sao cả," Thang Quân Hách hít hít mũi, tựa đầu vào ngực Dương Huyên nói: "Em cũng không thích bọn họ."

Dương Huyên nghe cậu kể về chuyện khi xưa mà tỉnh cả ngủ. Đột nhiên anh lại sinh ra một suy nghĩ mãnh liệt, có lẽ lúc ấy cản Thang Quân Hách lại cũng không phải là cách làm sáng suốt nhất. Anh nên giúp cậu giết cái thằng súc sinh yếu đuối kia, sau đó dắt theo em trai mình chạy đi, chạy khỏi Nhuận Thành và trốn ra nước ngoài —— nếu lúc ấy đưa ra việc chạy trốn thì có lẽ sẽ không cần phải "chờ một chút" đâu nhỉ?

"Anh à, em không cần người khác thích em, anh thích em là đủ rồi." Thang Quân Hách lại nói.

Dương Huyên nhìn bóng tối ở trước mắt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

"Em còn chưa được ngồi máy bay bao giờ." Một lát sau, Thang Quân Hách lại nêu ra một đề tài mới, cậu thật sự đang bắt đầu tán dóc với Dương Huyên: "Anh ơi, cảm giác lúc đi máy bay là như thế nào ạ?"

"Ồn lắm," Dương Huyên nói: "Tai cũng bị khó chịu nữa."

"Không có chỗ nào thú vị ạ?" Thang Quân Hách tò mò hỏi.

Dương Huyên nghĩ nghĩ, chậm rãi nói với giọng trầm thấp: "Trời rất xanh, rất sáng. Tầng mây ở ngay xung quanh, rất trắng và cũng rất dày."

Trong đầu Thang Quân Hách hiện lên hình ảnh mà anh cậu miêu tả, cậu nói thay Dương Huyên dựa vào sự tưởng tượng của mình: "Vậy chắc chắn cũng rất mềm, có lẽ nếm thử cũng thấy rất ngọt nữa. Giống như kẹo bông gòn mà khi bé anh mua cho em."

"Chắc vậy," Dương Huyên cười: "Về sau có cơ hội sẽ mang em đi ngồi máy bay."

Thang Quân Hách rất mệt, cậu ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói: "Sẽ có cơ hội ạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro