Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa thu được xem là mùa đẹp nhất trong năm. Khi những tia nắng nhẹ đang cố sưởi ấm cho những cành lá khẳng khiu dần dần rụng xuống. Và đây cũng là mùa của những 'thiên thần áo trắng' trở lại với giảng đường, đồng thời còn là nơi lưu giữ những ký ức đẹp đẽ của tuổi học trò, cái tuổi mà chúng ta còn ngây ngô, nghịch ngợm và tập tành làm người lớn.

Buổi sáng con người cũng đã dần trở lại với nhịp sống vội vã vốn có hàng ngày, tiếng bước chân của những người tập thể dục buổi sáng, í ới gọi nhau, tiếng xe máy, xe ô tô,...cứ thay phiên nhau nổ máy làm in ổi ùng hết cả hai tai,  ngoài phiên chợ tấp nập người vô ra những sạp hàng đang bắt đầu bày bán với đủ thứ hàng hoá, thi nhau mời gọi khách đến mua cứ thế mà khu chợ trở nên nhộn nhịp. Ở bến cảng nơi neo đậu của những chiếc tàu chở hàng hoá, chở khách, hay còn có các cô chú ngư dân đang tháo từng mảng lưới cá cho vào thúng rồi mang đi bán để có tiền trang trải cho cuộc sống khó khắn, phía xa xa những chiếc nghe đánh bắt cá của ngư dân đã trở lại đất liền sau nhiều đêm vất vả ngoài biển khơi, cực nhọc chóng chọi với cái nắng gắt của mặt trời chỉ để có được những mẻ cá ngon cung cấp cho nhu cầu sống của con người.

Mọi người bận rộn làm việc với một ngày mới là như vậy. Thế nhưng ở đâu đó vẫn có những con người chưa chịu thoát khỏi giấc mộng của đêm hôm trước mà bắt đầu cho một ngày mới. Cũng dễ hiểu với tiết trời mùa thu, mát mẻ, dễ chịu và không khí thoáng đãng, trong lành thế này, ai lại muốn dậy sớm để ra ngoài cơ chứ.

"Nhật Hạ con có chịu dậy đi học không thì bảo" ở dưới chân cầu thang một người phụ nữ trung niên, thân hình có chút mũm mĩm tay cầm cái vá xới cơm, vừa đi lên từng bật thang, vừa la ó, tới nơi bà mở toang cánh cửa gỗ đang treo tấm bảng 'Nhật Hạ đang ngủ' đặt vào mắt bà sau cánh cửa ấy là hình ảnh một cô gái lười nhác đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành.

"Dậy nhanh lên cho mẹ" bà lay lay người cô, giọng nói thúc giục.

"Trời ơi mẹ ơi...đi học gì nữa, đang hè mà" giọng nói ngái ngủ của cô gái đang vùi mình trong chăn đáp lại lời bà.

Câu trả lời của cô gái khiến bà tức hết cả người, trời đã vào thu hơn tháng nay thế mà cô con gái ruột thịt thì vẫn cứ mắc kẹt mãi ở cái mùa hè nóng đến cháy da cháy thịt.

"Hè cái đầu heo nhà cô, bửa nay là ngày tựu trường đấy quên rồi à?" bà chỉ biết bất lực mà nói.

"Còn không mau dậy là tôi cho cô một roi vào mông đấy nhé" vừa nói bà vừa bước tới giường kéo cô ngồi dậy

Đoạn nói tới đây cô gái lúc nãy còn ngái ngủ đã bật mình dậy đá phăng chiếc chăn xuống giường, cùng với gương mặt ngạc nhiên mà hỏi ngược lại người mẹ dấu yêu của mình

"Khoan đã, vừa nãy mẹ nói gì cơ? nay con tựu trường  á, mẹ không giỡn với con đấy chứ? Con nhớ hôm nay mới tháng 8 thôi mà, tháng 9 con mới đi học lận cơ! " cô nói với chất giọng hoảng hốt cùng với gương mặt say ke mới tỉnh dậy của mình ngước nhìn người mẹ của mình với biểu cảm hoang mang tột độ.

"Ai rảnh mà giỡn chơi với nhà mi"

Nói rồi bà lấy tay chỉ vào tờ lịch đang đặt trên đầu tủ mà đáp.

" Nhìn cho kỹ nhá hôm nay đã là 5/9 rồi, là ngày cô nhập học đó thưa cô"

"Trời ơiiiiii chớt dở con rồi mẹ ơi , phải nhanh lên mới được, khoang đã mấy giờ rồi" cô loay hoay tìm chiếc điện thoại để xem giờ.

"WTF 6h55 rồi má ơi cú con, sao mẹ không gọi con sớm hơn huhu"

Biết mình đã trễ cô bắt đầu cuống cuồng đi sửa soạn đồ, vừa chạy lấy quần áo cô vừa cào nhào mẹ của mình.

"Ơ hay, ngày hôm qua ai đã bảo với mẹ là 'ngày mai con sẽ tự dậy sớm để đi đến trường' thế hả?" Bà bất lực đứng nhìn cô con gái loay hoay thay đồ mà cất giọng điệu hờn dỗi cô.

"Con có ói ả sao on hông nhớ ậy?" Cô đang đánh răng trong nhà vệ sính nhưng vẫn cất tiếng trả lời mẹ mình.

Nghe thế bà cũng chỉ thở dài rồi căn dặn cô một chút rồi ra khỏi phòng

"Trễ thì trễ nhưng mà lát phải nhớ xuống ăn sáng đấy nhá, không thôi đau bao tử tái phát lại báo bà đây"

Nói xong bà xoay người đóng cửa trở lại căn bếp của mình tiếp tục chuẩn bị bửa sáng.

"Ui má ơi cái đôi vớ của mình đâu?, cái cặp nữa?, trời ơi huhu dậy trễ chi để giờ khổ vãi vậy nè trời". Tình trạng bây giờ của cô là một chân có tất một chân không, tay thì hí hoáy lật tìm chiếc cập của mình trong ngăn tủ quần áo, cùng với đó là căn phòng trong bừa bộn nhìn khốn đốn vô cùng.

*Lạch bạch...lạch bạch* tiếng bước chân chạy vội vã qua từng bậc thang, nhanh chóng dừng lại trước bàn ăn trong phòng khách.

Trước bàn ăn đặt vào mắt cô gái là hình ảnh một người đàn ông trung niên tầm 50 tuổi, đang hì hục với mấy cọng ra xanh trên bàn

"Ủa cha ,cha chưa đi làm ạ?" cô gái cất tiếng hỏi.

"Chưa hôm nay xưởng cha tới 1h mới bắt đầu làm việc. Còn con đó mau đi học đi muộn giờ rồi kia kìa." ông ngồi trên ghế bàn ăn vừa xem TV, vừa nhặt rau ,cất giọng từ tốn trả lời cô.

"Ấy chu cha mạ ơi xém chút quên mất bị trễ giờ" cô hất ha hất hải chạy ra cửa nhưng chưa kịp mở cửa đã bị gọi lại.

"Con còn chưa ăn sáng nữa đó mà đi đâu, dù sau cũng trễ rồi thì thôi ngồi xuống ăn sáng luôn rồi đi" Bà mẹ từ trong bếp đi ra trên tay bà là một nồi cháo hải sản nóng hổi, cất giọng bảo.

"Dạ thôi, con ăn miếng bánh mì này được rồi, con đi trước trễ vữ luôn rồi"

"Ăn có cái bánh mì sao mà đủ no, tới trường nhớ mua đồ ăn thêm đấy nha"

Gương mặt bà hiện lên vẻ lo lắng, cất giọng dặn dò con gái.

"Dạ con bít dòi"

Nói rồi cô lật đật chạy đi ,trong miệng vẫn còn đang ngấu nghiến lát bánh mì ăn lót dạ trước khi đến trường.

Cha mẹ chỉ biết nhìn cô bất lực mà thở dài.

Ra tới cổng cô vội lấy ngựa chiến đang được đậu trong sân của mình rồi đạp lấy đạp để , chạy đua với những cơn gió mùa thu để kịp giờ đến trường.

Cô tên Nhật Hạ, là một thiếu nữ tuổi 17 với nhiều mộng mơ, mang cho mình một vẻ bề ngoài xinh xắn ngây thơ của lứa tuổi học sinh nhìn cô trong nhỏ bé với mái tóc dài ngang lưng thẳng toát đen nhánh, đôi mắt long lanh như chứa đựng cả vì sao trong đó, làn da trắng hồng mềm mịn, gương mặt thanh tú có đôi nét dễ thương khiến cho người ta khó lòng mà muốn cưng nựng, cô cao chỉ vỏn vẹn 1m52 không hơn không kém nên toàn bị mọi người xunh quanh trêu là 'chúa lùn'. Tính cách năng động, hoà đồng thân thiện, đặc biệt từ bé cô đã có tính 'hổ báo cáo chồn' tuy có chút dữ dằn nhưng song chỉ có như vậy cô mới có thể bảo vệ bạn bè của mình khỏi bị bắt nạt.

Hiện trạng bây giờ Nhật Hạ đang cật lực đạp xe đến trường băng qua những hàng cây xanh mát mẻ thì cô lại gặp được một người quen bên hàng rào nơi có ngôi nhà trắng với hàng cây kiểng được đặt trước hàng rào trên tay người đó còn đang cầm dụng cụ tỉa cây tỉa từng chiếc lá tạo hình cho hàng cây của mình vọng hỏi

"Úi chà Nhật Hạ đó sao ,hôm nay trở lại trường rồi đấy à?"

"Dạ thưa chú 5" cô cười cười đáp

"Ừa đi học vui vẻ nha".

"Dạ"

Đi được một lúc đến gần ngã tư nơi rẽ hướng ra chợ, nơi tấp nập người qua lại, đang đạp hăng say thì bỗng có tiếng gọi hỏi thăm của một bà lão đang bày bán  những viên đá kết thành vòng tay rất tỉ mỉ.

"Hạ Hạ đi học đó hả con?"

giọng của bà cụ ấm áp hỏi thăm, nhìn thoạt qua trong bà cũng đã lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, thân hình gầy gộc, gương mặt trong phúc hậu chào hỏi Nhật Hạ.

" Dạ bà 8, chúc bà một ngày mua may bắn đắt ạ" cô cười đáp vọng lại chúc bà cụ

Chạy được thêm một đoạn thì tới tiệm tạp hóa trước ngõ bên trong tiệm là một ông chú trong với thân hình mập mạp với đầy hình xăm lớn nhỏ đều đủ cả, nhìn có chút bậm trợn, tuy trong đáng sợ nhưng ông chú lại là chủ tiệm tạp hoá này, bề ngoài là thế nhưng tính chú rất tốt, còn vui tính nữa cũng hay giúp đỡ bà con chung quanh những việc nặng nhọc là một ông chủ tốt nên mọi người ai cũng quý. Đúng là không thể đánh giá bất cứ một ai qua vẻ bề ngoài của họ khi mà ta chưa tiếp xúc trực tiếp,đâu phải ai xăm trổ một chút thì lại bị buộc là người xấu đâu. Bỗng từ bên trong tiệm có tiếng hô rất to gọi cô.

"Nhóc Hạ bắt lấy này" Vừa nói dứt câu người đàn ông liền ném bịch kẹo vào rổ xe của Nhật Hạ

"Ồ Hổ ném chuẩn đét, cảm ơn Chú 3 bụng bự nha" Cô cười đáp lời cảm ơn.

"Năm học mới rồi còn đi học trễ nữa là bị đội sổ đó nhóc". ông chú châm ngòi điếu thuốc phả một hơi rồi nhìn cô chạy đi mà bảo lớn

"hehe như cơm bữa luôn chú ơi" .
____________________________________

"hộc...hộc...ông nội ơi, tía má ơi, nhanh lên nhanh lên không muốn bị trễ vào ngày đầu năm học đâu"

tiếng than vãn của một cô bé có gương mặt dễ thương, neo trên lưng chiếc cặp hồng phấn ,đang hì hục đạp lên con dóc.

"Ủa ủa ai quen vậy ta, hình như là con Chiwawa thì phải, để chạy lên xem". Nói rồi cô bé chạy vụt lên phía trên

"Chính xác"

Sau khi đã xác nhận cô gái liền hét to lên gọi bạn của mình.

"Ê CHÚA LÙN ĐỢI TAO VỚI"

Nhật Hạ giật mình quay người lại nhìn xem thử là ai mà mới sáng sớm cổ họng tốt như vậy, âm thanh tưởng như cách xa 10 cây số còn có thể nghe thấy.

"Tía má ơi con nhỏ nào họng to như cái bánh xe bò vậy"

Khi xoay người nhìn lại thì thấy phía sau là một con nhỏ với 2 tóc bím đuôi tôm cũng đang đạp xe hì hục như mình thì cô mới nhận ra đây chẳng phải nhỏ bạn thân ai náy lo của mình, thì cất giọng nói.

"Quát đờ heo con Hí Ngọ này, mày cũng đi trễ à?"

Nhật Hạ gặp được chí cốt cũng đi trễ như mình thì vui mừng ra mặt, nụ cười không thể tươi hơn.

"Hứ trễ cái rấm, tại nay má tao lấy xe đi chợ nên tao ở nhà đợi má về, nên mới thế này thôi, chứ còn lâu tao mới đi trễ"

Cô bé có chút hậm hậm hức, với gương mặt không thể nào khinh khỉnh hơn được nữa, với chất giọng hờn dỗi mà cất tiếng trả lời.

"Ui cười địt bạn ơi, dì Vân không lấy xe đi chợ thì mày vẫn đi trễ thôi cưng.  Mày không nhớ năm ngoái mày là đứa bị đội sổ đi trễ đứng thứ 2 sau nhỏ Tử Diệp à?"

Nhật Hạ trả lời cô bé bằng gương mặt và giọng nói đầy sự khinh bỉ phản bác lại cô bạn của mình.

"Con nhỏ này mới sáng ra mà mồm đã thốt ra từ dơ bẩn rồi thôi chạy nhanh đi má, trễ tới nái rồi kìa". con nhỏ làm bộ mặt trông như kiểu đang miệt thị cô bạn của mình trước phát ngôn hơi có 'mùi ' của nó.

Cô bé với 2 bím tóc này tên là Tú Vy, là bạn từ thời còn bé cho đến hiện tại của Nhật Hạ,  cả hai người sống cùng một khu phố chỉ khác một chút là đứa ở dưới bến cảng đứa thì sống ở phía trong chợ nhưng cũng chẳng xa là bao cộng thêm việc bố mẹ hai đứa đều là bạn thời đại học của nhau nên việc hai người trở thành bạn từ nhỏ chẳng có gì lạ. Nếu nói Nhật Hạ mang gương mặt thanh tú có đôi nét dễ thương thì Tú Vy cũng chẳng kém cạnh vì con bé mang làn da trắng mịn, lông mi dài gương mặt trong dễ thương phải biết với cặp má bánh bao ai nhìn là cũng muốn véo cho một phát, tích cách hoà đồng dễ mến, có hơi khù khờ não load chậm một chút, bù lại nhỏ có rất nhiều người theo đuổi nhưng mãi vẫn chưa thấy có ai lọt vào mắt xanh của nhỏ.

*KÉT* tiếng thắng xe chói tai của hai học sinh 'chăm ngoan' đã có mặt trước cổng trường Trung học phổ thông S .

"hộc...hộc...hộc...Trời đậu xanh rau má hên vãi bảo vệ chưa có đóng cổng"

Nhật Hạ lấy tay lau mồ hôi trên mặt vừa thở hổn hển lên tiếng.

"Hời ơi may mắn đã mỉm cười với chúng ta, cảm tạ trời đất ông bà phì hộ"  Tú Vy vừa nói vừa thở trông mặt đỏ bừng vì đạp xe trên quãng đường dài khiến con bé mệt lừ cả người.

" Tao mệt quá mày ơi, thở không nổi luôn á"  Nhỏ gác chống xe xong thì ngồi thẳng luôn xuống mặt đường vì đôi chân quá mỏi làm nhỏ chả còn sức đâu mà đứng vững

" Hời ơi mày làm như mẹ đây không mệt vậy á, mới sáng còn chưa ăn uống ra hồn, mà phải vận động đại cực mạnh như đạp xe tới trường này làm mệt hết cả người"

Nhật Hạ xoa bóp đôi chân đang nhức mỏi của mình mà nhìn về phía Tú Vy  với gương mặt mệt mỏi cất giọng.

"Thôi đi vô lẹ đi má, lát ổng đóng cổng là chớt dở" Nói rồi cô nắm lấy tay Tú Vy kéo cô bé đứng lên cả hai chạy xe vào trong phía nhà xe trong trường.

Trên Sân trường là hàng ngàn các học sinh đang ngồi đợi đến buổi lễ khai mạc đầu năm học của trường, đứa thì ngồi vẫy vẫy quạt tay cho bớt nóng, đứa thì ngồi makeup, còn có mấy nhóm học sinh tụm lại buôn chuyện hăng hái, những nhóm khác không chơi game thì cũng là cũng nhau bày trò nghịch ngợm chọc phá bạn học xung quanh, không khí sân trường rất nhộn nhịp, đa phần những bạn học sinh ở đây đều rất vui vẻ ắt hẳn là vì được gặp lại bạn bè, thầy cô thân yêu.

Sau khi đã dắt xe vào trong nhà giữ xe cho học sinh Nhật Hạ và Tú Vy đi ngược trở về lại sân trường kèm theo đó là nhiệm vụ xác định vị trí lớp của mình ngồi để có thể kịp vào chỗ trước khi buổi lễ khai giảng bắt đầu.

" Ủa lớp mình ngồi ở đâu vậy mày?"  Tú Vy ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm chỗ lớp mình ngồi dự lễ

"Mày hỏi tao sao tao biết, tao đi trễ với mày mà con khùng này." Cô gõ đầu Tú Vy một cái , hắng giọng nói

"Ừ ha quên" con nhỏ vừa xoa đầu, vừa cười hì hì

"Thôi đi kím lớp đi" Nhật Hạ cùng Tú Vy đi lanh quanh hỏi han mấy đứa bạn khác lớp xem biết vị trí lớp mình đâu không  nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy vì thực sự ngày khai giảng nên toàn bộ học sinh trong trường đều tập trung ở đây nên việc tìm lớp cũng hơi khó khăn, hí hoáy đã 5 phút trôi qua rồi mà cả hai người vẫn chưa thấy lớp mình ở đâu cả. Bỗng có tiếng kêu to không biết phát ra từ đâu.

"Nhật Hạ, Tú Vy Ở CHỖ NÀY, CHỖ NÀY NÈ"

  Phía xa xa chỗ bụi cây gần khu vực bồn hoa của trường đang có một cậu trai trẻ nhìn trong rất thanh thuần vẫy tay với Nhật Hạ và Tú Vy.

" Ơ ai kêu tao với mày vậy nghe giọng giống thằng Khải quá ta" Tú Vy  ngó nhìn xung quanh nhưng vẫn chưa thể thấy được người gọi mình
Nhật Hạ nheo mắt nhìn vào phía chỗ bụi cây phía xa ở kế bồn hoa của trường thì thấy có cánh tay đang hoắt  hoắt hệt như đang vãy gọi ra sức làm cho người nào đó thấy mình vậy.

"Á đù tao thấy nó rồi mày ơi"

" Đâu đâu ở chỗ nào"

"Đằng kia kìa" Cô vừa nói vừa lấy tay chỉ vào bụi cây

"Hai đứa bây làm cái vẹo gì mà đi trễ vậy, hên nay là buổi lễ vẫn chưa bắt đầu đó, không thì hai đứa bây là hai đứa đầu tiên được vinh danh bị nghi vào sổ đi trễ của trường trong đầu năm học rồi á."  Cậu nhăn mặt, miệng hậm hực nói, tay thì xếp ghế cho hai con người không có kỉ luật kia.

Người con trai đang hậm hực này không ai khác là Tuấn Khải người bạn chí cốt của hai đứa. Tuy là con trai nhưng cậu lại mang vẻ đẹp thanh thuần của phái nữ với hàng lông mi dài, dáng môi cười, mắt tinh anh, da trắng mịn, thân hình có chút mảnh khảnh ,tổng thể nhìn chung là siêu cấp thông minh lanh lợi đáng yêu khiến bọn con gái nhìn vào là thấy ganh tị. Tích cách có ít nói một chút nhưng với bạn bè thì cậu nói khá nhiều, nhưng rất đanh đá à nha cũng rất hay ngại ngùng mỗi khi bị chọc ghẹo là đỏ hết cả mặt,  cũng thoải mái dễ chịu,là một người chu toàn cậu còn được mọi người trong nhóm ưu ái gọi là bé cưng.

"Rồi đó ngồi xuống đi" sắp xếp ghế cho Nhật Hạ và Tú Vy xong xuôi Tuấn Khải cũng quay trở lại chỗ ngồi của mình cách xa hai cô 5 cái ghế.

Còn về phía Nhật Hạ và Tú Vy thì  đứng đơ cả người vì chưa kịp ngồi xuống ghế thì hai cô nàng đã bị Tuấn Khải cằn nhằn cho một phen vào tai vì tội xém đi trễ của cả hai mà cũng bởi lẽ một phần là vì Tuấn Khải là một người ít khi nóng giận, làm cho 'Chúa lùn' nổi tiếng hung dữ cũng phải cụp đuổi mà ngồi xuống ghế.

"Bé cưng sao nay cọc dữ vậy, mới sáng bảnh mắt ra mà" Nhật Hạ xoay người nghiêng mình nhìn xuống phía Tuấn Khải mà nhỏ nhẹ hỏi han mặc dù có hơi rén nhưng cô vẫn hỏi cậu vì mới sáng sớm mà cậu trong có vẻ hầm hự như bị ai đó chọc giận.

"Tui đâu có cọc gì đâu chỉ là mới sáng nên tao còn ngây ngủ một chút thôi, bà không cần quan tâm tới đâu"

Tuy cậu trả lời Nhật Hạ nhưng mà cậu lại không nhìn vào cô mà nói cứ cuối gầm mặt xuống xem sách gì đó, nhưng góc nhìn từ trên nhìn xuống của Nhật Hạ vẫn có thể thấy rõ được cậu đang thực sự nóng giận.

"Ê mày ơi, sao hôm nay thằng nhỏ nó hung dữ quá vậy, chuyện tụi mình đi trễ trước giờ như cơm bữa mà có thấy nó chửi đâu ,sao nay lạ vậy?" Tú Vy khều khều cánh tay Nhật Hạ thì thầm hỏi nhỏ vào tai của cô.

" Tao có biết đâu hay là mày có làm gì sai với nó không?" gương mặt của cô tràn đầy sự thắc mắc nghi ngờ có phải mình đã làm gì sai mà chọc giận 'bé cưng' không?

" Tao có làm gì đâu!"  Con nhỏ mặt đầy dấu chấm hỏi đáp lời.

"Bé cưng giận cũng dễ hiểu mà, chẳng phải ai đó đã hứa qua đón nhỏ đi học và sẽ không đi trễ nhưng kết quả là nhỏ và ngồi đợi 30 phút mãi vẫn không thấy làm thằng nhỏ phải nhờ ba chở đi hộ, cộng thêm một ai đó nữa còn hùa theo bảo là sẽ qua rủ nhau đi học nữa kìa."

Âm thanh được cất lên từ phía sau như giải đáp được thắc mắc khiến cả hai phải xoay mặt lại nhìn nhau cùng với gương mặt đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. Phải khoảng một vài giây sau cả hai người mới nhớ ra việc mà mình đã tạm mất trí nhớ trước đó, đồng thời cũng hiểu được vì sao mình lại bị Tuấn Khải cáu giận.

"Má mày nói giờ tao mới nhớ, trời ơi phạm sai lầm nữa rồi huhu" Tú Vy nhào hai bên má của mình mà mở giọng than trời.

" Ui thấy tía tao chưa hôm qua tao hứa chở ẻm đi học nữa cơ chớt dở" Nhật Hạ đỡ trán thở dài mà kêu than.

"Cả hai đứa bay lo mà dỗ ẻm đi"

Chủ nhân của giọng nói mang trên tên là Nhất Tâm mình một vẻ đẹp kiêu ngạo không kém phần thanh tao, mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh, tính tình có chút đanh đá tiểu thư miệng hay châm chọc người khác nhưng song Nhất Tâm vẫn là một người rất tốt , khí chất phát ra hệt như những cô tiểu thư con nhà danh giá, khiến cho người khác phái ngoáy đầu lại chỉ để được chiêm nghiệm vẻ đẹp này. Ngoài ra cô cũng chơi với cả bọn từ bé tuy là  sống ở khu phố bên cạnh nhưng thuở bé mẹ hay bế cô sang bãi đất trống ở giữa 2 khu phố cho cô chơi và ở đó cũng có nhiều đứa trẻ như thế và duyên kiếp thế nào cô gặp gỡ được cả đám nhóc Nhật Hạ từ đó trở thành bạn của nhau.

" Ai cứu tôi đi trời ơi"  cả hai cùng gục đầu ảo não không biết phải mở lời xin lỗi với bạn của mình ra làm sao.

"Giờ làm sao đây mày!" Tú Vy  vừa hỏi Nhật Hạ lại ngó nhìn phía Tuấn Khải đang ngồi ở hàng ghế phía sau.

" Hơii tao chịu rồi, tao không có giỏi dỗ người khác, mày biết mà"
cô nhắm mắt lắc đầu thờ dài.

"oáp...Hay ụi bây hử xuống ăn nỉ ẻm đi, biết âu ẻm tha lỗi"

Giọng vừa ngáp vừa nói ,không biết từ đâu phát ra khi cả hai đứa đều tập trung trong suy nghĩ của chính mình và giọng nói vang lên bật chợt làm cho cả hai cô gái đều giật mình.

" WTF quỷ nhỏ nào lên tiếng vậy" giọng nói bất thình linh phát ra làm Nhật Hạ có hơi giật mình. Nhưng khi ngó đầu qua phía bên bụi cây thì thấy một người con gái đang ngáp ngủ dụi mắt nói với vào thì mới nhận ra là nhỏ bằng hữu của mình

" Trời đất quỷ thần nhỏ Tử Diệp đâu ngồi đó vậy ba sao mà không dô hàng ngồi"

" Ngồi trong hàng giáo viên thấy tao ngủ thì sao" Tử Diệp mắt vẫn còn đang nhắm nhưng miệng vẫn trả lời

"Ôi vãi luôn bạn ơi"

" Tao với mày mới 'vãi luôn' nè đến cái đứa đi trễ nhất lớp như con Kola còn đến sớm mà tao với mày lại đi trễ, ca này khó dỗ ẻm cho coi này" Tú Vy khinh bỉ nhìn Nhật Hạ mà nói

" Thế thì chết dở hai chị em mình"
Nói rồi cả hai ôm nhau khóc không ra tiếng

"Tui thấy ẻm thích ăn vặt lắm hay hai người mua bánh hay nước gì đó, dỗ ngọt ẻm đi, dù sao ẻm cũng không phải người giận dai khó dỗ"

"Ừ nhỉ" cả hai nhìn nhau xong buông nhau ra hai người không một động tác thừa cũng nhau nhích ghế xích lại gần người vừa đưa ra ý kiến tuyệt vời kia.

" Đúng là Mẫn Nhi người lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo" Tý Vy nhỏm người dậy dang tay ôm lấy cô nàng

"Ya Chị gái yêu dấu à chị đúng là vị cứu tinh của em". Nhật Hạ cũng ôm lấy Mẫn Nhi mà cảm ơn rối rít.
Cả hai nắm tay cô với gương mặt và đôi mắt đầy sự cảm kích.

"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà" cô nàng mỉm cười nói với cả hai.

Mẫn Nhi vốn là chị họ của Nhật Hạ từ nhỏ cô nàng đã rất mít ướt, tính cách lại hiền lành nhút nhát, cộng thêm ngoại hình mềm yếu vibe thuần khiết, ít nói, chính vì như vậy mà cô toàn bị bắt nạt không thôi nhưng mà mỗi lần như thế là Nhật Hạ đều đứng ra bảo vệ cô nên cứ thế mà cô lớn lên ngoài sự chở che của cha mẹ thì còn có cô em họ quý báu này nữa. Mẫn Nhi một con người gói gọn trong câu 'Tài sắc vẹn toàn' đức tính lương thiện, con nhà người ta trong truyền thuyết

" Ủa mà khoan nãy giờ sao tao không thấy nhỏ Anh Trúc với 2 thằng đực rựa Hoàng Khánh, Thiên Vũ nhóm mình đâu?" Nhật Hạ thắc mắc lên tiếng hỏi.

" Anh Trúc nó than xuống dưới đây ồn, phiền nên nó trốn trên lớp rồi, còn 2 thằng kia tao không biết" Nhất Tâm tay lướt điện thoại ngẩn đầu trả lời cô.

"thầy hùng nhờ 2 đứa nó đi xuống nhà kho khiêng đồ phun rồi, chắc lát nữa lên bây giờ"

" Ờ ôke"

" Ngọ lát mày xuống căn tin mua đồ ăn cho Khải với tao đi" cô quay sang nói với Tú Vy

"Ê tao còn chưa xuống thư viện lấy sách, hay tao đưa tiền mày mua hộ tao nha nha" cô bé làm hành động năng nỉ nũng nịu với Nhật Hạ

"Con Cu, ờ mà khoan hình như tao cũng chưa lấy sách hay mày lấy hộ tao luôn đi. Bù lại tao mua bánh hộ ôke không bạn ơi"

"OK, không thành vấn đề"

"Đợi tao đi chung nữa" Lúc này Tử Diệp mới ngóc đầu dậy quay qua Tú Vy nói

"Ừa, còn  Tâm với Tuệ có đi luôn không?"

Tuệ & Tâm:" Không"

....

"Mua cái gì cho ẻm thì được đây ta, mình có biết ẻn thích ăn cái gì đâu."Nhật Hạ ngắm ngía một lượt các loại bánh ở căn tin, mãi vân chưa chọn lựa được. Một lúc sau một hồi đắng đo suy nghĩ cuối cùng cô cũng đã quyết định được thứ muốn mua.

"Ok quyết định rồi 2 cái bánh phô mai, 1 chai nước 0°, 2 thanh kẹo , tuyệt kiểu gì ẻm cũng sẽ tha lỗi thôi khặc khặc"

"Dì ơi tính tiền hộ con mấy cái này"

Dì bán căn tin:" Của con hết 35 nghìn đồng nha"

" Dạ con gửi tiền "

*ọt ọt* tiếng bụng của ai đó đang kêu

" Eo ôi đói vãi lò, sáng chỉ ngoặm được miếng bánh mì nên giờ đói vãi chắc mua thêm gì đó ăn quá" cô vừa xoa xoa bụng, quay người sang hàng bán đồ ăn sáng láy hoáy tìm món ăn.

"A có rồi, ăn mì xào, lâu rồi vẫn chưa ăn giờ ăn lại chắc ngon lắm"

"Chị Nguyệt lấy em một phần mì xào bò đặc biệt nha chị"

"Ok em, lâu lắm mới thấy em đó nha, trong vẫn lùn như xưa" tay đang xào mì thoăn thoắt miệng chị gái thì cứ  nói với giọng trêu ghẹo cô khách ruột của quán mình.

"Em không có lùn chỉ là chiều cao chưa có phát triển thôi"  cô phụng phịu trả lời

Đứng đợi tầm khoảng 5 phút mì xào cũng đã chính cô nhận lấy từ tay chị chủ ,tính tiền rồi quay đi.

Mua đồ xong thì tất nhiên phải lên lớp đúng chứ, nhưng thật không may mắn như lời Tú Vy nói ban sáng lắm, đi được nửa đường thì Nhật Hạ bị một người nào đó va trúng làm rơi hết bánh kẹo mua cho Tuấn Khải, cô cũng theo đó mà mất đà ngã ra phía sau, mông cũng thành công tiếp đất 'an toàn'.  mà người đó lại chẳng xin lỗi lấy một câu.

" Đ* m* bố con nhà thằng hâm, không có mắt nhìn đường à, đụng trúng còn không biết xin lỗi còn bỏ đi, fuck để mẹ đây gặp lại mẹ tẩn cho một trận"

Cô ngồi dậy miệng vừa lẩm bẩm mắng tên vừa đựng trúng mình, tay nhanh chóng nhặt đồ lên. Nhặt xong cô còn chưa hết tức giận quay người lại róng gân cổ lên chửi mặt dù người ta cũng đã đi xa rồi. Mới làm rớt bánh kẹo thôi mà cô đã chửi cỡ đấy rồi, gặp làm rớt đồ ăn sáng nữa chắc cô đuổi theo tẩn cho một trận thật quá.

" Mẹ thằng hâm, mới sáng sớm gặp âm binh" Nhật Hạ bước vào lớp hậm hực đặt đồ ăn xuống bàn.

Bỗng có một cô nàng nhìn rất chi là chất ơi với tóc layer ngắn, bên tai còn xỏ thêm 2 chiếc khuyên nhìn vô cũng hút mắt, cất giọng nói.

" Sao ai chọc ghẹo gì người lùn của chúng ta nào"

Nói với điệu bộ nhướng lông mày cùng với giọng điệu đùa cợt

"Mày là người lùn á tao là người cao nghe chưa, ỷ mình cao 1m7 rồi lên mặt hả nhỏ Anh Trúc Kia"

Cô chống tay 2 tay lên hong, miệng cứ không ngừng phản bát.

"Người lùn thì nói người lùn thôi sao phải căng, ngồi xuống uống miếng nước rồi kể nghe xem ai làm gì mày mà mày tức dữ vậy."

"Hứ, mẹ chuyện là hồi nãy có cha nào đó đụng trúng tao làm rớt đồ tùm lum,không biết xin lỗi mà còn bỏ đi tỉnh bơ nữa chứ, bây coi tức không?"

" Cười xĩu, chắc do mày ăn ở nghiệp quá nên giờ nghiệp nó quật lại mày đó con ơi, có khi mai một người ta là chồng mày cũng nên" Lúc này Nhất Tâm mới vừa đi vệ sinh về trên tay còn đang nắm chiếc gương soi mặt, vừa bước vào lớp đã nghe thấy tiếng la của Nhật Hạ

" Tao tức muốn ỉa mà bây còn cười bạn bè như cái tả què" cô nói với điệu bộ trông ấm ức vô cùng

" Rồi mày có sao không?" Tuấn Khải từ phía sau đi lên chỗ cả bọn đứng lại hỏi.

Tuy ban sáng còn hờn dỗi cô đôi chút nhưng nghe bạn mình bị ngã cậu cũng có chút lo lắng hỏi hanm

" Huhu đúng là chỉ có Khải Khải dấu yêu mới lo cho mẹ thôi" Cô quay ngoắt 180° với câu hỏi thăm của Tuấn Khải trở thành cô gái đáng thương bị người ta ăn hiếp, ôm lấy cánh tay của Tuấn Khải.

" Eo ôi ghê quá mẹ ơi tránh ra dùm" cậu giả vờ giơ tay đẩy cô ra, trên mặt giả vờ bộc lộ biểu cảm ghê tởm.

" Thôi mà bé yêu của mẹ. Đúng rồi mẹ có mua bánh cho con nữa nè"

" Tự nhiên nay tốt vậy ta ơi, nghi ngờ nhân sinh ghê" cậu nhận lấy với thái độ hơi nghi ngờ

" Bánh tạ lỗi vì thất hứa với mày á"

" Có phần của tao nữa đó nha, không phải mình nó đâu à" Tú Vy không biết từ đâu phóng lại choàng vai Tuấn Khải nói.

" Rồi rồi mâý chị hai, tui thừa biết thế nào cũng thất hứa nên cũng không có GIẬN gì lắm đâu"  Cậu trừng mắt nghiến răng nói với 2 cô. Nói chứ cậu cũng chẳng để bụng chuyện bé tí ấy đâu dù sao cũng chơi với nhau từ nhỏ nên cậu cũng hiểu tính hai cô nàng.

Nhật Hạ & Tú Vy: "Ét dữ quá"

Đang trò chuyện đột nhiên từ ngoài cửa lớp bước vào là hai cậu người trai trong rất khôi ngô tuấn tú, đi lại nhóm của Nhật Hạ.

" 2 đứa bây lì hơn cả trâu cả bò như tụi mà cũng biết sợ nữa hả?"

Chàng trai với thân hình cao ráo, người nhễ nhãi mồ hôi đứng sau lưng cả bọn, thình linh thốt lên giọng nói. Cả bọn quay người lại phía sau thì thấy có một thằng đực rựa đứng sau lưng mình, ngó lên xem mặt hoá ra là thằng bạn trời đánh Thiên Vũ.

"Má! Trời ơi quỷ Thiên Vũ làm hết hồn. Mà sợ chứ sao không cha nội, người chứ có phải con gì đâu mà không biết sợ" Tú Vy là người đầu tiên lên tiếng, cô ôn ngực mặt oán trách nói.

Anh Trúc nhìn xem phía sau cậu vẫn còn thấy thiếu một người nữa từ sáng sớm cũng không thấy đâu.

"Còn thằng Khánh đâu nó không đi chung với mày à"

" À nó á hả bị thương ở tay nên đang ở phòng y tế đó, ấy nhắc tào tháo, tào tháo tới liền kìa"

"Gì đây bây nói xấu gì tao phải không?" Một chàng trai trẻ bước vào lớp, tay dán miếng băng cá nhân có vẻ là mới dán gần đây.

" Có đâu bạn ơi tụi tui đang khen bạn mà haha"

" Chắc tao tin à"

Người này là Hoàn Khánh được nhắc đến ban nãy. Không giống với Thiên Vũ cậu chàng này trông có vẻ thư sinh mắt đeo cặp kính cận gọng trắng tròn, gương mặt góc cạnh. Bề ngoài nhìn hiền lành nhưng thật chất ra là một con cáo già lành nghề cậu rất có tính hiếu thắng nên mọi hoạt động trong lớp từ trước đến giờ đều do cậu lên kế hoạch thực hiện và dừng mọi cách để thắng. Không phải là bạn từ bé của bọn Nhật Hà mà là bạn từ cấp 2 bởi vào đầu năm lớp 6 gia đình của Hoàng Khánh mới từ Anh Quốc chuyển về đây do yếu tố công việc của bố mẹ cậu.

"Bố Hùng tha cho bây rồi đó hả"

Giọng nói từ tốn được phát ra từ một người con gái có vẻ ngoài đang điềm đạm đọc sách vốn tâm không động giữa dòng đời phát ra

" Ừ ổng hành mấy đứa tao muốn gãy xương" vừa nói cậu vừa xoa cổ tay.

"Wao wao nay chỉ ấy quan tâm anh ấy luôn kìa bây ơi" Nhật Hạ huých tay mấy đứa bạn bên cạnh mình, miệng nở nụ cười gian xảo đùa cợt nói

"Bình thường như chó với mèo nay bày đặt quan tâm đồ nữa cơ" Anh Trúc cũng hùa theo Nhật Hạ mà trêu chọc hai người

"Không muốn bị ăn đánh thì nín cái mỏ lại liền" Cô gái đưa mắt lườm Nhật Hạ và Anh Trúc.

"Dạ bọn em im thưa chị 2"

còn cô gái dữ như bà chằn này tên là Thanh Tuệ ,cái tên nói lên tất cả nhỉ? người học giỏi lại thanh tao, ngoại hình cũng rất ổn áp dáng cao, da trắng, tóc buộc cao, gương mặt sắc sảo , tính cách có phần hung dữ, khó gần nhưng mà ai đã quen cô lâu thì điều biết cô bề ngoài thì cứng rắn lúc nào cũng chưng vẻ mặt khó gần nhưng sâu bên trong cô vẫn là một người con gái tốt tính luôn quan tâm bạn bè trong âm thầm không phô trương ra ngoài chỉ cần họ cảm nhận được, tuy vậy độ hổ báo vẫn mãi còn đó nhé 'đụng là chị trụng'. Đặc biệt cô có mối thù truyền kiếp với Hoàng Khánh trong học tập bởi vì từ lúc cậu chuyển đến vị trí đầu bảng của cô cứ lên rồi lại xuống, bình thường thì vẫn là anh em tốt nhưng trong học tập thì phải hơn thua.

"Mà có mỗi hai bây phụ thầy dọn đồ thôi hả?" Thanh âm trong trẻo cất lên đánh tan bầu không khí có vẻ căng thẳng này của Mẫn Nhi làm cả bọn cũng đổi sang chủ đề khác.

" Đâu có, còn mấy thằng bên 11/13 11/12 nữa" Hoàng Khánh vừa xoa lên vết thương trên tay mình vừa trả lời

"Vết thương của mày có sao không?" Thanh Tuệ chú ý đến vết thương của cậu liền hỏi.

"Không sao bị trầy ngoài da xíu thôi"

" Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ" Nói xong cô cũng quay trở lại đọc tiếp quyển sách còn đang đọc nửa chừng của mình

" Đồ vô lương tâm" vừa nói vừa *làm mặt quỷ* cả bọn lại được phen cùng cười bò.

Học sinh A: "Cô dô cô dô tụi bây ơi"

"Cái đệt tao còn chưa kịp ăn, ê Anh Trúc mày ngồi trước tao mày che tao lại dùm cái coi" Nhật Hạ cuống quýt mở hộp mì đã nguội tự bao giờ của mình ra ăn lấy ăn để, không quên nhờ người khác che mình lạ để giáo viên không nhìn thấy

" Lấy phí đấy nhé"

" Quần què" cô đưa ngón giữa với Trúc Anh.

Thành viên cuối cùng của nhóm gọi tên Trúc Anh cô nàng với cơ bụng 6 múi, sở hữu chiều cao 1m7 ở con gái với cái chiều cao này là ấn tượng cực kì, ngoài ra cô còn giỏi võ nữa,một phần do ông bô nhà cô là võ sư chuyên nghiệp mở cả một võ đường để dạy học nên vì thế mà từ bê cô đã được tiếp xúc với bộ môn võ thuật. Quanh người Anh Trúc toả ra một khí chất cun ngầu ,mũi cao, mắt phượng, ngũ quan hài hoà, tính cô nàng này hơi nhây à không phải nói là rất nhây mới đúng rất hay trêu hoa nghẹo nguyệt trai gái có đủ tất, red flag chính hiệu

*xôn xao xì xào xì xầm*

Từ phía cửa lớp đi vào là một giáo viên với vẻ ngoài thanh lịch, tay mang túi sách đen, bước đi tự tin lên trên bục giảng.

" Cả lớp trật tự đi nè, mới đầu năm mà tôi thấy lớp này cũng xung dữ à nha"

Học sinh B:" he he cô quá khen lớp em tăng động gia đoạn cuối đó giờ mà cô"

" Đúng là chỉ có tụi em mới phát ngôn ra được mấy câu như thế thôi"

Cả lớp được một trận cười mệt

*xụt xụt* " Ê bây lát cô xuống bây kêu tao nha " Nhật Hạ nhìn xuống mấy đứa bạn của mình dặn dò

" Rồi trật tự đi, cô tên gì, dạy môn gì thì mấy em cũng biết  rồi ha, dù sao cô cũng đã dạy mấy em năm vừa rồi"

" Không cô ơi cô lạ quá em không biết cô, cô giới thiệu lại đi ạ" Ông hoàng bày trò chuyên gia nghịch ngợm, nhân tài được đánh giá khá cao về độ xàm của mình từ bậc tiểu học cho đến cấp 3, Thiên Vũ đã lên tiếng.

Vèo bỗng một viên phấn đâu đó phóng thẳng xuống chỗ Thiên Vũ

" Mới đầu năm mà cô hung dữ ghê" cậu nhanh chóng né viên phấn đang bay về phía của mình.

Cả lớp" Ha Ha Ha Ha"

" Tôi đến bó tay em luôn đó Tề Thiên Vũ, em đúng là chẳng thay đổi gì hết ráo ha, vẫn nghịch ngợm hệt hồi lớp 10"

"Dạ cô quá khen em ạ" cậu cười hì hì đáp.

" Thôi thì dù sao cũng là năm học mới nên cô sẽ giới thiệu lại "

" Cô tên Tuyền, dạy môn English, tình trạng đã kết hôn, bà mẹ 2 con, OK?"

Cả lớp:"OK"

Học Sinh A:" Cô ơi ai đứng ngoài cửa lớp vậy ạ"

Nghe thấy học sinh hỏi cô cũng quay ra cửa nhìn thử xem thì chợt nhớ ra mình còn có một chuyện quan trọng chưa thông báo"

" Trời ơi xém xíu quên, em vào đây đi"

Từ ngoài cửa bước vào trong phòng là hình một cậu con trai cao ráo với chiếc áo sơ mi trắng làm đốn tim mọi cô gái.

" Giới thiệu với mấy đứa đây là thành viên mới của lớp bạn chuyển từ Mỹ về đây, có gì các em nhớ giúp đỡ bạn"

" Em giới thiệu một chút về mình cho mấy bạn biết đi. "

Không gian lúc này im lặng vô cùng dường như mọi người đều đang lắng nghe cậu bạn mới này giới thiệu. Khi âm thanh cất lên cả lớp được một phen trầm trồ, bởi chất giọng hơi trầm như mang theo thứ ấm nóng rót vào người nghe. Tuy từ nước ngoài trở về nhưng tiếng Việt lại voi cùng tốt.

" Chào mọi người mình tên Hứa Gia Kỳ "

Cả lớp: Hú Hú chào mừng nha 'vỗ tay'

Học sinh B: "Má ơi đẹp trai ghê"

Học Sinh C: "Lớp mình lại có thêm nam thần mới"

Học sinh D:" Lớp mình lại được phên nổi trên cfs trường cho mà xem"

*nhốn nháo nhốn nháo*

"Trật tự đi mấy em"

" Thân hình khứa này nhìn cũng ổn áp chắc phải chiêu mộ vô độ tuyển thể thao của trường mới được" Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào cậu trai đang đứng trên bục giảng, gương mặt hiện lên hai chữ âm mưu mà lên tiếng đánh giá

" Mày lại định dụ người ta nữa đấy à?" Hoàng Khánh ngồi kế bên nhìn thằng bạn cuồng thể thảo đến mức muốn làm chuyện phạm pháp 'bắt người ' vào đội tuyển của mình mà nói.

" Không có à nha là CHIÊU MỘ đó fen"

"Hai bây ồn ào quá im lặng xíu cho tao ngủ coi, không im tao nhai đầu hai thằng bây"  Tử Diệp ngóc đầu lên nhìn hai người cảnh báo, nói xong cô gục đầu xuống bàn say giấc nồng tiếp.

" Trời má hot boy mới kìa mày" Tú Vy với đôi mắt sáng lấp lánh, 2 tay chống càm,cô lay lay tay Nhật Hạ.

" Kệ nó đi tao đang ăn" cô vẫn còn đang mãi mê tập trung ăn mì, không màng thế sự, mặc kệ nhỏ bạn cuồng trai đẹp đang ầm ĩ bên tai mình.

" Trời ơi ngước lên nhìn xíu đi đảm bảo mày mê liền"

"Nè sao em quá vậy"  không nghe Nhật Hạ nói gì cô bàn quay qua nhìn thì  vẫn thấy bạn còn đang cấm cuối ăn, cô dứt khoát đóng nắp luôn hợp mì

"Ngước lên coi, bỏ xuống liền ngẩng cái đầu lên, nhìn"

"Rồi rồi, buông tay ra khỏ hộp mì của tao rồi tao nhìn"

Nhật Hạ cô cũng đành bó tay trước con nhỏ nhây như 'DJ' ngước lên xem thử theo lời nhỏ bạn kết quả lại là...

" Wtf thằng hồi mơi đụng trúng tao" cô trợn mắt ngạc nhiền

Cô nói có hơi to nên vô tình những bàn xung quanh cô cũng nghe thấy bàn phía dưới là của bọn Thanh Tuệ cũng nghe thế.

"Duyên dữ ta" Nhất Tâm đang soi gương tô son cũng phải dừng lại nhìn lên hóng chuyện

" Duyên cái con khỉ móc kì á, bố thằng hâm, mà kệ nó đi dù sao tao cũng chẳng quen, nên không care." nói rồi cô tiếp tục ăn.

"Hâm mà đẹp được như vậy tao cũng hâm thử một lần" Nhất Tâm vừa nói vừa bậm bậm môi nhìn lên phía cậu trai mà nói

" Giờ em ngồi đâu thì được ta" nhìn xung quanh lớp

" À rồi em ngồi kế bạn Nhật Hạ nha"

" À há, thú vị rồi nha" Nhất Tâm cười nham hiểm

Đang ăn cô như nghe thấy tiếng sét đánh ngang tay, cái giờ cơ cô giáo sếp cái tên đến phép lịch sự tối thiểu còn không biết mà cho hắn ngồi kế cô á không bao giờ có chuyện đó đâu.

" Em hông ịu , cô ổi chỗ ác đi" Nhật Hạ đứng phắt dậy trong miệng cô vẫn còn đang nhai mì

".... Trước khi phát biểu thì em nên nuốt xong thức ăn trong miệng mình trước đi rồi hẳng hả nói"

Cả lớp: "Ha Ha Ha Ha"

Học sinh F: "Đúng là Nhật Hạ có khác mới đầu năm mà đã mở gánh hài rồi"

Học sinh D: "Chuẩn như thế thật, coi bộ năm nay lớp mình vui à nha."

"Dạ rồi dạ rồi em nuốt nó xuống bụng em rồi cô"

" Rồi nói lý do xem tại sao em lại không chịu cho bạn ngồi kế, cô thấy chỗ em còn trống mà."

'Chết dở không lẽ bây giờ mình nói là tại không có thiện cảm, không được hắn ta là học sinh mới đến mình có tiếp xúc đâu mà có với chả không, phải kiếm lý do khác mới được' cô nghĩ thầm trong đầu mình

"Sao em lặng vậy?, nói lý do cô nghe thử xem nào"

Nhật Hạ thoát khỏi suy nghĩa của mình lắp bắp trả lời.
" À dạ ...tại vì... em ngồi mình ênh, em quen rồi với ...ngồi mình em thấy thoải mái hơn nhiều, không gian rộng rãi em học bài sẽ dễ vô não hơn ạ"

" Lý do bị bác bỏ " cô giáo xua xua tay lý do của Nhật Hạ trực tiếp bị bác bỏ ngay tức khắc

"  Ơ kìa cô em thấy hợp tình hợp lý mà " Nhật Hạ mếu máo nhìn cô bằng vẻ mặt đau khổ ,trả lời.

" Cái cô sợ là cho em ngồi một mình đó, nhớ năm trước em ngồi một mình không, điểm thấy mà ghê, cô còn không muốn xem huống chi cha mẹ em, nên cô quyết định rồi Em cần một người kèm cặp, Cô thấy học lực của Gia Kỳ rất tốt rất thích hợp để kèm em nên Gia kỳ sẽ ngồi cùng em trong năm nay."

"Ơ kìa cô ơi đừng mà"

"Ù ui sướng nhất mày nhá" Tú Vy ngồi bên cạnh còn châm thêm dầu vào lửa tay còn giơ hai ngón cái ,cười chọc con bạn của mình

"Sướng cái rấm ây" cô hậm hực ngồi xuống

" Em xuống dưới đó ngồi đi"

"Dạ"  Xong xuôi cậu đi thẳng một mạch xuống chỗ ngồi trước ánh mắt đầy sự tò mò của các bạn học xung quanh.

" Nhích qua bên kia một chút được không?" Cậu ngước xuống nhìn cô, gương mặt không chút ý cười nào chỉ một gương mặt không mấy thân thiện lắm.

"Hứ, nhìn là thấy ghét" cô trao cho anh một ánh mắt hình viên đạn, gương mặt ghét bỏ, không tình nguyện mà xích qua một bên cho cậu vào

" Bây giờ bầu ban cán sự nha mấy đứa, ai muốn ứng cử vị trí nào thì đưa tay nha"

"Vị trí đầu tiên là lớp phó lao động "

"Ủa em tưởng phải chọn lớp trưởng trước chứ cô?" Thiên Vũ thắc mắc hỏi.

"Cái nào hay ho thì mình để cuối sẽ thú vị hơn, mà thôi chức này cô giao cho Thiên Vũ đi em nhìn lực lượng thế mà lớp phó lao động hợp với em lắm"

"Cô cứ tin ở em" cậu tự tin vỗ ngực nói với cô giáo

" Ùm, tiếp theo lớp phó văn ghệ và lớp phó trật tự nha, cả lớp có muốn bầu cử ai không?"

Cả lớp: Dạ có ạ

Học sinh G: Em bầu bạn Nhất Tâm làm lớp phó văn nghệ ạ

Học sinh L: Nhất Tâm được đó, vừa chơi piano giỏi lại còn hát hay rất hợp với chức này luôn 10₫

"Ok nha các tình yêu" Nhất Tâm thả cho lớp một nụ hôn gió

Học sinh E: Đề cử nhỏ Nhật Hạ làm lớp phó trật tự nha cô, để phong ấn mỏ nó lại chứ nó nói nhiều quá em bị đau đầu

Học sinh ABDC... Chuẩn luôn F ơi

"Ơ hay mấy đứa này giỡn mặt chị hả"

"Quyết thế đi Nhất Tâm lớp phó văn nghệ ,Nhật Hạ lớp phó trật tự. Cuối cùng là lớp trưởng và lớp phó, có ai ứng cử không?"

" Em ứng cử vị trí lớp trưởng ạ" Thanh Tuệ đã thôi không đọc sách từ khí cô giáo bước vào và chỉ chờ đợi khoảng khắc bầu lớp trưởng này thôi, nên cô vô cùng háo hức và tự tin mình sẽ là lớp trưởng dù sao cái danh top1,2 đâu phải để chưng.

"Em cũng thế thưa cô " cùng lúc đó Hoàng Khánh không hẹn lại cũng đưa tay ứng cử cùng lúc với Thanh Tuệ.

"Tôi ứng cử trước nên ông không có cơ hội đâu"

"Để rồi xem"

*Xoẹt* Hai người trao cho nhau những cái liếc mắt 'yêu thương' tưởng chừng như còn có luồng điện phóng ra xung quanh

" Tới nữa rồi đó năm nào cũng vậy luôn từ cấp 1 cho đến tận bây giờ, vẫn không thôi ngưng hơn thua nhau. Haizzz " Mẫn Nhi lắc đầu ngao ngán nhìn hai người bạn mình đang tung cái ánh mắt 'yêu thương' nhau kia, bất lực lên tiếng.

" Làm riết tao thấy ngán tận cổ với hai đứa này luôn á, nhìn có vẻ trưởng thành nhất nhóm mà haizz..." Tuấn Khải cũng đồng tình với ý của Mẫn Nhi mặc dù đã chứng kiến cảnh này nhiều lần rồi mà lần nào cũng đều như vậy.

"Ê ê Hạ Hạ tao với mày cá coi năm nay hai đứa nó đứa nào làm lớp trưởng" Thiên Vũ khều khều Nhật Hạ đã ăn no nê xong đang ngồi xoa bụng bàn trên

"Hả à ừ mà thắng thì được lợi lộc gì?" cô thắc mắc hỏi

"Một chay sting cộng 1 bịch bánh tráng xì ke, sao chịu không?"

"Ôk chơi khô máu với mày luôn. Tao cá Hoàng Khánh thắng"

"Xời mày thua là chắc cuối kỳ 2 lớp 10 Cá rô cao hơn thằng Khánh 0.1 điểm lận, mà cô thì chắc sẽ bầu theo dạng coi điểm ai cao hơn, nên mày thua là chắc"

"Ai mà biết được, xin lỗi chị Tuệ nhưng mà lần này tao có niềm tin vào thằng nhỏi Khánh hơn, để coi cô chọn ai"

"Đúng là chỉ giỏi làm chuyện tào lao, có khi không được gì còn mất cả chì lẫn chài." Gia Kỳ ngồi phía bên cạnh nhìn cô cá kèo với Thiên Vũ mà lên tiếng.

"Không phải chuyện của bạn thì bạn IM hộ mình" cô trao cho cậu một nụ cười 'thân thiện'

"Ồ có đên tận 2 ứng cử viên lận sao? thôi thì thế này đi, cô tạo cuộc bình chọn trên group lớp các bạn trong lớp vào bình chọn, ai có phiếu cao hơn thì là lớp trưởng của lớp năm nay, 2 em thấy ổn không?".

Tuệ & Khánh: "DẠ ỔN"
                               .......

*Reng Reng*

"Mấy đứa ra chơi đi, tiết sau lớp trưởng xuống phòng quản lý học sinh lấy sổ đầu bài nha em. Còn Gia Kỳ em theo cô xuống văn phòng hoàn thành một số giấy tờ nhập học nha  "

Hoàng Khánh & Gia Kỳ: "Dạ thưa cô"

"Nhớ trả kèo cho mẹ nha con trai Vũ Vũ" Nhật Hạ xoay xuống vỗ vai cậu bạn đang vì chuyện thua kèo mà ủ rũ ngồi một đóng trên ghế.

"Biết rồi mẹ của con. ".

"Thanh Tuệ đừng có buồn rồi khóc huhu nha " Mẫn Nhi quay qua nhìn cô rồi vỗ vai an ủi

"Có gì đâu mà buồn, nó thắng tao lần này thì tao với nó huề 3/3 thôi" cô nhún vai trả lời

Khoảng thời gian còn lại có mấy đưa tụm nhau kể về chuyện idol, có đứa thì  nằm gục xuống bàn ngủ hoặc xuống căn tin, thời gian cứ thể trôi tiếng chuông reo vào học cũng đã kêu lên nhưng nói là vào học nhưng thật chất cũng chỉ ngồi chơi và nghi lại thời khoá biểu vì là ngày đầu nên cũng chưa có gì để học cả. Chẳng mấy chốc cũng đã đến giờ ra về, học sinh vừa nghe thấy tiếng reng chen chút nhau chạy ùa ra khỏi lớp nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi sau một buổi dài ở trường cứ vậy đã kết thúc một buổi sáng.

*reng reng*

*reng chuông rồi, mấy em về đi, hôm sau đi học theo thời khoá biểu nha"

Cả lớp:"Dạ, goodbye teacher"

"Thôi về thôi bây ơi" Thiên Vũ đang soạn cặp nói

"Thôi tui về trước nha, mọi người cũng về sớm" Mẫn Nhi chào tạm biệt mọi người rồi xoay người đi

"Ơ khoang, chị đợi cả em nữa" Nhật Hạ vội đuổi theo sau Mẫn Nhi í ới gọi cô

"Tao nữa , sao mày bỏ tao lại vậy con nhỏ kìa, ê tao theo con Hạ về luôn nha tụi bây" nói rồi Tú Vy sách cặp rượt theo phía sau.

Dù cho có là mùa gì đi chăng nữa, thì cái nắng giữa ban trưa ở thành phố A vẫn cứ gọi là cháy da cháy thịt, nhưng may thay trên con phố nhỏ này phía bên cả 2 ven đường đều có những cây xanh to lớn, xoè các tán lá cây tạo bóng râm mát chóng lại cái nắng nóng buổi trưa. Tuy là nắng nóng nhưng trên con đường lúc nào cũng thấy người đi qua đi lại đặc biệt là khu chợ chẳng mấy khi thấy vắng, chỉ là giữa trưa thì bớt đi ít người hơn một xíu. Nhật Hạ cùng với Tú Vy  khác với ban sáng chạy xe thụt mạng thì giờ cả 2 đứa đang thong dong đạp xe bên dưới những bóng cây xanh cộng thêm làn gió thổi nhè nhẹ mát mẻ của mùa thu, Mẫn Nhi thì đã về nhà trước đó ,đi được một khoảng tới đoạn gần bến cảng Tú Vy cũng tách bọn rõ sang hướng khác để về nhà, chỉ còn lại một mình Nhật Hạ nhưng chẳng mấy chốc cô cũng đã về đến khu nhà của mình. Tưởng chừng như hôm nay chẳng có gì đặc biệt thì cô lại thấy cách nhà mình 2 căn có một chiếc xe chở đầy nội thật, nhìn sơ qua cô đoán chắc là mới có người chuyển đến nhưng khoang đã sao cô lại thấy bóng ai đó quen quen nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì người đó đã bước vào trong, xem như vậy là đủ bây giờ cô cần phải nhanh chóng vào nhà tắm rửa ăn cơm, cô sắp đói chết tới nơi rồi đây.

"Mẹ, mẹ ơi con gái yêu gái quý của mẹ về rồi đây" cô vừa thả cặp xuống đất, giày thì vứt lung tung trước thềm nhà, chạy ùa vào trong bếp

"Mẹ ới có gì ăn không mẹ ới, Ủa?" Cô nhìn vào trong bếp không thấy ai cả, cô lại ra phía trong phòng giặc ủi nhưng cũng chẳng thấy mẹ đâu

"Ủa mẹ đi đâu rồi ta?"

"Mẹ đi lên trên chú 3 mua đồ rồi, bộ em về không thấy à?"

Từ trên cầu thang bước xuống với chiếc áo sơ mi, quần tây đen thêm chiếc cà vạt trông rất đẹp trai.

"Ơ em không có để ý, mà anh ba em tưởng bửa nay anh không về nhà chứ, anh nói anh có buổi thuyết trình trên trường mà?" Cô kéo ghế ngồi xuống, rót đại một cốc nước cam được đặt trên bàn nhìn anh trai đang chỉnh chiếc cà vạt ngồi xuống đối diện mình cất giọng hỏi.

"Anh tưởng buổi thuyết trình diễn ra trễ không ngờ nó sớm hơn anh tưởng nên là giờ em mới thấy anh ngồi đaqy nè"

"Ồ, thế còn bà dà cao có của em đâu sao chưa thấy về" cô nhìn ra cửa thắc mắc hỏi anh trai của mình

"Chị đi rước ý ý với đông đông rồi, còn ba thì còn ở xưởng chắc cỡ 5h là ba có về" anh vừa nhìn đồng hồ đeo trên tay vừa trả lời.

Hai anh em đang trò chuyện thì ngoài cửa đã phát ra tiếng cãi cọ phía ngoài

"Của em, em thấy nó trước"

"Hong của anh mà, em trả đây"

Một cố bé trông nhỏ nhắn với cặp má phúng phính gương mặt dễ thương đang tranh giành chiếc huy hiệu đồ chơi với một cậu bé nhìn cũng y như cô bé gái chỉ khác mỗi giới tính giống như là anh em sinh đôi vậy

"Hai đứa im lặng coi, chị tét mông bây giờ, đi vô nhà lẹ lên ,suốt ngày cãi nhau miết thôi."
Một người phụ nữ mặt mày xinh đẹp, chững chạc này thoạt nhìn khoảng 28 tuổi nhưng lại đang tỏ ra vẻ hung dữ doạ nạt trẻ con gằng giọng nói.

"Bà về rồi đó à, nay quán bán được không?" anh cất giọng hỏi

"Ấy Nhật Nam sao nay mày về sớm vậy , nói ở lại trường gì mà".

"Thì xong sớm về sớm thôi"

"Bà dà lại đi ôm hun miếng coi nhớ ghê nơi luôn á" Nhật Hạ phóng nhanh như cơn gió tới chỗ người phụ nữ đang đứng mà ôm chầm lấy

"Eo ôi gớm bỏ xừ, tránh ra chỗ khác cho bà" Người phụ nữ hết sức đẩy cô ra nhưng chẳng si nhê gì cả cô cứ như con đĩa bám lấy.

"Hỏng cho chị tư dành đâu chị 2 là của em"

"Của em nữa" nói xong cả hai đứa trẻ cũng ôm chân người phụ nữ

" Trời ơi buông ra hết cho bà, nực nổi chật chội hà"

"Gì mà mới về thôi mà lộn xộn hết cả rồi, nhà có mấy đứa hà mà tối nhà vậy không đó" Ngoài cửa bước vào là một người phụ nữ tay sách nách mang đủ thứ loại hàng hoá bước vào trên gương mặt là nét cười dịu hiền của một người mẹ

"Ôi mẫu hậu ơi để tụi con sách, mẫu vô nhà nghỉ ngơi trước đi " Nói xong ba đứa lớn thì chia nhau cầm đồ hai đứa nhóc nhỏ thì chạy đi xoa bóp cho bà mẹ.

"Ấy thôi để mẹ vào bếp làm đồ ăn cái đã, tối nay nhà mình có khách đến chơi" Bà giành lấy túi đồ trong tay ba người lắng sắn đi vào trong phòng bếp

"Để con phụ mẹ"

"Em cũng phụ nữa"

bầu không khí trong căn bếp nhỏ là cảnh tượng của năm người con lăn tăn phụ giúp người mẹ của mình làm thức ăn cho buổi tối, đứa thì chặt rau đứa thì rán cá, còn hai đứa nhỏ hơn tranh nhau soạn bát đĩa ra bàn, tiếng cười đùa vang vọng khắp khu bếp trong vô cùng ấm áp. Chẳng mấy chốc cũng đã làm xong bữa tối, cùng lúc đó tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Nhật Hạ chạy ra mở cửa bên ngoài là ba của cô cùng hai người nữa trong chẳng quen mặt hình như không phải là người của khu phố này, nghĩ bụng rồi cô cũng đứng nép sang một bên nhường chỗ cho những người khách lạ mặt này vào trong.

"Dạ chào ba, chào cô chú ạ"

"Anh chị cứ vào nhà chơi tự nhiên,để sắp nhỏ chuẩn bị cơm nước "

"Ai vậy ba " Cô chào xong rồi ghé sát lại hỏi nhỏ vào tai ba mình

"À bạn cũ của ba mẹ, ngày trước cũng từng sống ở đây nhưng đã chuyển sang chỗ khác vì công việc, giờ xong suôi hết cả rồi thì lại chuyển về"

"Ra là vậy, hèn chi mẹ bảo hôm nay có khách nên làm đồ ăn quá trời luôn" cô gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu ra việc gì đó

"Thôi vào trong phụ mẹ dọn đồ ăn đi, ba đi nói chuyện với cô chú một chút"

"Dạ ok"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro