Chương 1: Mây Khói Vàng Son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Đêm tịch mịch. Làn mưa xuân phủ bụi lên màn đêm êm mịn như nhung. Đã sang canh ba mà bạch lạp trong Ngự phòng vẫn cháy. Ánh sáng hắt lên mặt rồng, phác họa những khoảng sáng tối đan xen.

Quan nội thị đôi lần định lên tiếng mời vua đi nghỉ nhưng không dám. Cuộc chiến vừa kết thúc. Những gian truân của cuộc chiến tranh vừa qua đi thì biết bao công việc bộn bề sau cuộc chiến tranh lại cần giải quyết. Ở ngôi "Cửu ngũ chí tôn ", trách nhiệm đặt trên vai Vua chẳng một ai có thể gánh vác thay , có thể hiểu được .

Quan nội thị nhẹ nhàng đi ra ngoài, gọi cung nữ ngự thiện phòng lấy một bát tổ yến chưng. Mấy ngày nay , Ngài ăn ít lại thức khuya. Chẳng dám nhìn thẳng thiên nhan nhưng chỉ cần nhìn bóng lưng cũng đủ nhận thấy sự tiều tụy



" Ngày mai, nàng sẽ bước qua cánh cửa biệt cung luôn im lìm suốt bao năm qua. Hai mươi năm, cả quãng tuổi xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời người con gái chôn vùi trong sân nhỏ u tịch, lúc nào cũng vọng tiễng mõ u hoài. Nàng có chờ mong không ? Ta không nói. Nàng có trách ta là kẻ bạc bẽo không ? Nàng không nói. Suốt hai mươi năm qua nàng chưa từng nói. Ngay cả cái đêm cuối cùng của hai mươi năm trước, cái đêm ta ưng thuận cho nàng dọn ra Biệt cung, nàng cũng chỉ khẽ mỉm cười tạ ơn. Nàng có trách móc ta là kẻ bạc bẽo không, có lẽ ta không có quyền nghe chính nàng nói."


Người đứng dậy, bước ra khỏi Ngự Thư phòng. Cơn gió đêm lạnh lẽo ập vào ngay khi cánh cửa hé mở. Ngài biết, đêm nay trong hoàng cung chẳng riêng Ngài thức trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro