Không thể tin nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....chuyện gì đây .....
lúc đó tôi không tin chuyện gì đang xảy ra, nếu "bây giờ" có tui có 2 điều ước thì tui
Muốn 1 là TAI TÔI KHÔNG NGHE 2 là MẮT TÔI KHÔNG THẤY.....Tôi không muốn nghe. 
Nua "KHÔNG MUỐN NGHE ,KHÔNG MUỐN NGHE " nói xong tôi chạy đi .
Lúc chạy tôi không biet đi đâu về đâu , tôi không có bạn hay là người thân ở đây .
Đột nhiên tôi thấy 1 công viên nhỏ , tôi vào đó ngồi xuống ghế . Trên người tôi khôngcó tiền để mua 1 lon nước ngọt .Trong lúc này tôi thấy mình quá vô dụng không thể làm được gì ngoài khóc .
- !! M..
- Hi
-Minh Khang !!!
- Ừ có tui !
- Ông đang làm gì ở đây thế hả ??
- Tui a? Tui sống ở đây , giờ tui đang trốn mẹ, không được nói với ai là tui ở nha
Cảm ơn trước nha
- Ừ.....
Giới thiệu chút Nguoi đang nói chuyên với tui bây giờ là Triệu Minh Khang, thằng này
Nó giồng như Nobita trong  truyện tranh Doraemon . Học thì từ dưới đứng lên ... ..
Zzzz....không Nobita thì  yếu ớt, ngoan hiền còn hắn thì đánh nhau , trốn học  những gì Học sinh cá biệt làm nó làm hết . Gọi phụ huynh thì hơn 10 lần rồi . Zzzz.....
- Ê Ngọc ly
- Gì.?...
- Nghe nói là ông Hoàng phong từ chối lời tỏ tình của bà đúng không ??
- Ừ .......!!! Làm sao ông biết ??
- Zzz ...bà không biết a?? Ở trường giờ ai cũng biết chuyện của bà và ông phong rồi ..
- Biết rồi a ?.....thì thôi .....
- Sao bà thản nhiên  thế ??
- Sao có chuyện này có gì đâu mà phải Giấu
- Tui tưởng bà khóc vì chuyện này .
- Không ,tôi khóc vì chuyện khác cơ ..
- M.....thế bà khóc vì chuyện gì ??
- Tui khóc vì chuyện ..Không phải chuyện của ông!! ... ,nè Minh Khang ?
- Gì ??
- Ông có ba mẹ không ??
- Trới tưởng chuyện gì .. đương nhiên là có rồi , nếu không có họ sao tui có mặt ở đây
và nói chuyện với bà đúng không ??
- Ớ đúng thật ..
- Nhưng tui không sống với ba mà với mẹ .
- Sao không sống với ba ,không lẽ ba ông....
- Không ba tui chưa chết .
- Thế sao không sống với ba ??
- Vì ba tui có nguoi khác rối , giờ họ có 1 đứa con rối tầm 3-4 tuổi gì đó
- Thế ông có buồn không ?
- Buồn a? Không chuyện qua lâu rồi , giờ nói chuyện này thì bình thường

Cậu ta mạnh mẽ thật không nhưng mình khóc lóc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro