7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm yên trong lòng Chí Mẫn, Phác Thái Anh cảm thấy mình được cổ vũ rất nhiều. Anh như tấm lá chắn bảo vệ cô khỏi những lời nói cay nghiệt của Vương Thiên Kì, anh hoàn toàn đứng về phía cô. Thái Anh càng nghĩ càng dụi sâu vào ngực anh hơn.

Vương Thiên Kì bị Phác Chí Mẫn nói nặng không hề ngờ đến nên chỉ biết đơ ra vài giây, nhìn thấy biểu tình dựa dẫm của Thái Anh, hắn nghiến răng nghiến lợi toan nắm tay cô giật ra nhưng Phác Chí Mẫn đã ôm chặt vai cô, mạnh mẽ gạt phăng sự trì kéo của Vương Thiên Kì.

Bất quá hắn đành nói:

- Phác Thái Anh, luân thường đạo lí có phải bị cô đem đi chà đạp rồi hay không? Trước mặt chồng mà cô lại dám cùng người khác ôm ấp.

- Cũng không như anh đem người phụ nữ khác lên giường.

- Cô...Được, tôi cho cô 5 phút, nếu sau đó cô không có mặt trong nhà ngay cả mộ phần của cha mẹ cô cũng không yên đâu. Mẹ kiếp!

Nói rồi Vương Thiên Kì hầm hầm quay gót bỏ vào trong, hắn tức giận đạp đổ một chậu hoa trong sân, lầm bầm chửi rủa.

Chỉ còn lại hai người đứng yên ngoài cửa, Phác Chí Mẫn vẫn chưa buông tay cô, anh ôm cô chặt hơn, vỗ nhẹ lên lưng cô, an ủi cô bằng hành động dịu dàng. Thái Anh tấm tức khóc, đôi vai cô khẽ rung lên, khỏi nhìn anh cũng biết áo sơ mi của mình đã thấm đẫm nước mắt rồi.

- Ngoan!

Phác Thái Anh nức nở lên tiếng:

- Xin...lỗi! Khiến anh...chê cười rồi! Hức!

- Hưm! Chê cười gì chứ? Em không có lỗi.

Cô lau nước mắt, rời khỏi vòng tay anh, cô cúi người cảm ơn anh:

- Nhờ anh cả đấy! Em biết ơn anh lắm!

Phác Chí Mẫn cau mày:

- Em định đi vào thật sao?

Cô gật.

Chí Mẫn không cam lòng níu tay cô:

- Em muốn chết sao? Hắn nhất định sẽ không tha cho em.

Phác Thái Anh nhìn bàn tay đang gân lên của anh, mỉm cười nhẹ nhàng rồi gỡ ra:

- Nhưng hắn cũng sẽ không tha cho bố mẹ em. Họ mất rồi, đến cả khi mất rồi vẫn không được yên ổn thì biết làm sao.

- Em nói đi, em chỉ cần nguyện ý yêu anh, bằng mọi giá anh sẽ giữ em bên cạnh anh. Nếu em trở thành người của anh thì sẽ chẳng ai có thể làm gì em được nữa.

Phác Thái Anh chua xót lắc đầu:

- Không được đâu, Vương Thiên Kì nói đúng. Anh không nên dây dưa cùng em. Em sẽ làm hỏng sự nghiệp của anh.

- Phác Thái Anh em nói cái gì vậy?

Cô giương mắt nhìn Chí Mẫn:

- Em cơ bản không xứng đâu. Người như anh em không dám trèo cao. Nếu đây là số phận của em thì dù em có chạy cũng không thoát nổi.

Nói rồi, cô quay lưng đi vào trong cánh cổng sắt. Phác Chí Mẫn vội vàng níu lấy cô một lần nữa, anh không nỡ để cô đi, dù cô thậm chí không yêu anh cũng được nhưng nhìn người con gái mình đem lòng yêu chịu đau khổ anh không đủ can đảm.

- Thái Anh! Em suy nghĩ lại đi. Chỉ cần em ly hôn thôi, anh vẫn chấp nhận em.

Cô đẩy anh ra:

- Nếu ly hôn em cũng sẽ không đi về phía anh.

Lời nói quả quyết của cô hại anh bàng hoàng một trận, Phác Chí Mẫn mở to mắt, đầu anh như muốn nổ tung, hoá anh anh cũng có lúc bị từ chối như vậy. Nhìn bóng dáng yếu ớt đang bước vào nhà, anh chỉ biết cầu nguyện cho cô bình an. Sâu trong thâm tâm, Phác Chí Mẫn luôn tự nhủ:

- Rồi sẽ có ngày anh đợi được em, dù em có như thế nào anh vẫn đợi em.

* * *

Phác Thái Anh bước vào trong phòng khách, không thấy Vương Thiên Kì ở đây nhưng bà Trương và Hàn Tử Tuyết thì đang ngồi uống trà, họ trò chuyện rất vui vẻ nếu ai nhìn vào chắc chắn tưởng cô ta mới là con dâu họ Vương, Trương Thuỷ Minh chưa từng đối xử với cô tốt như thế bao giờ. Nhìn thấy Thái Anh xuất hiện, Trương Thuỷ Minh bỗng tắt hẳn nụ cười vừa nãy, liếc mắt trừng cô với vẻ chán ghét. Cô cúi đầu hành lễ:

- Chào mẹ!

Bà Trương ngoa nguýt bĩu môi:

- Ôi dào! Tôi nào dám hả bà Phác, nay cô có đại gia bao nuôi, đi xe sang, ăn sung mặc sướng trở mặt với Tiểu Kì nhà tôi cũng phải thôi.

Ngữ điệu nói chuyện chua ngoa, lời lẽ cay độc đúng là một ruột mẹ con.

- Mẹ nói oan cho con, con và anh ấy chỉ là bạn bè.

- Bạn bè? Bạn bè mà ôm ấp nhau như thế kia á? Ôi thôi tôi già cả rồi không hiểu nổi quan hệ của các người. Chỉ có tiểu Tuyết đây là một mực vì Tiểu Kì nhà ta, chờ đợi lâu đến vậy mà thôi.

Hàn Tử Tuyết ở bên cạnh biết giữ nhu thuận gọi dạ bảo vâng, hoàn toàn lấy lòng được Trương Thuỷ Minh.

- Con yêu anh ấy, miễn sao anh ấy hạnh phúc là được rồi. Cô Phác này, người đàn ông đó trông đẹp trai phong độ, tiền cũng không thiếu chẳng hay chu cấp cho cô một tháng bao nhiêu a?

Phác Thái Anh kìm nén tức giận, họ đang xem cô không khác gái bán hoa mà lăng mạ cô, đây là nơi gọi là gia đình sao.

- Cũng không phải cô phá hoại gia mái ấm người khác.

- Sao?

Trương Thuỷ Minh xua tay, ngăn Tử Tuyết :

- Thôi con, đừng gây sự với cái hạng không ra gì kia. Để mẹ xuống tủ lạnh lấy dâu tây cho con nha.

- Vâng mẹ!

Bà Trương đi rồi, Hàn Tử Tuyết liền đứng dậy đi đến chỗ của Phác Thái Anh, cô ta khoanh hai tay trước ngực, lên giọng:

- Mày nói ai phá hoại?

Thái Anh không biểu thị chút sợ hãi, ngẩng đầu:

- Là cô.

- Hửm? Nực cười, mày có bao giờ được hưởng tình yêu của anh Kì đâu mà có mái ấm.

- Chí ít là trước khi cô xuất hiện, mà Tử Tuyết này, cô nghĩ hắn yêu cô?

Hàm Tử Tuyết tự tin nhún vai:

- Đúng, thì sao?

- Vậy thì chúc mừng cô, tôi nhường cô đấy, cô có giỏi thủ đoạn thì xách cổ tôi vứt ra khỏi cái nhà này đi. Rồi cứ tự nhiên xài lại đồ cũ.

- Này Phác Thái Anh! Mày...

- Tôi thì sao? Ý tôi là người như cô cơ bản không thay thế được tôi.

- Được, mày cứ đợi đấy. Muốn đuổi mày đi dễ như trở bàn tay.

" Tốt, mau mau đuổi tôi đi, tôi đang rất mong chờ các người giải thoát cho tôi đây."

- Để xem cô làm được gì cái đã.

Trương Thuỷ Minh quay lại phòng khách, nhìn thấy không khí căng thẳng của Tử Tuyết và Thái Anh liền ho khan:

- Khụ...hừm, tiểu Tuyết sao vậy con?

Cô ta xoay người lại, chạy đến ôm lấy cánh tay bà:

- Mẹ, Thái Anh một mực rủa con là kẻ phá hoại, còn nói con không có tư cách thay thế cổ. Mẹ...thật sự tiểu Tuyết không thể sao?

Trương Thuỷ Minh cưng chiều xoa đầu cô ta:

- Nào phải, con sẽ là con dâu nhà họ Vương thôi.

- Thật không?

- Thật.

Phác Thái Anh không một tiếng đôi co, bỏ đi lên lầu. Vừa mới đặt chân lên phòng thì Vương Thiên Kì cũng từ phòng bên cạnh đi ra. Hắn trông thấy cô chỉ im lặng không nói mà liền đi xuống lầu, điều này làm cô thấy ngạc nhiên, với tính cách của hắn chắc chắn sẽ vần cho cô một trận tơi tả mới thôi hay là hắn chán cô rồi. Nghĩ vậy Phác Thái Anh càng mừng rỡ. Cô vào phòng, chuẩn bị tắm rửa mặc kệ mọi thứ ra sao.

Vương Thiên Kì đặt chân xuống phòng khách, hắn vừa mới tắm xong nên để thân trần đi ra. Hắn lên tiếng:

- Mẹ!

Trương Thuỷ Minh mỉm cười nhìn hắn, bảo hắn ngồi xuống. Ngay lập tức, Hàn Tử Tuyết lao đến nhảy bổ vào lòng hắn, nũng nịu ôm lấy cánh tay săn chắn của hắn:

- Anh Kì, em nhớ anh lắm.

Trên khuôn mặt họ Vương hơi bất đắc dĩ, cố ý tìm cách lờ đi:

- Ừm, em buông cho anh lau tóc đã.

Hàn Tử Tuyết sáng mắt nhìn hắn, đã lâu không gặp Thiên Kì càng ngày càng hảo soái, vừa tắm xong lại có chút ma mị nam tính khiến cô ta thêm rạo rực, tim cũng bỗng chốc đập nhanh hơn.

Bà Trương hài lòng nhìn biểu hiện của Tử Tuyết, mà con trai mình cũng không có chút gì bài xích con bé, nên an tâm thêm nhiều.

- Tiểu Kì, con xem tiểu Tuyết như thế nào?

Hắn có đưa mắt nhìn cô ta, nhưng chỉ là cái nhìn hời hợt. Xinh đẹp thì đúng là rất xinh đẹp, dáng người không tệ nếu không nói là chuẩn xác. Nhưng người con gái này bảo hắn yêu thương qua một đêm thì tất nhiên không thành vấn đề có điều nếu mẹ bắt buộc phải cưới thì e là hắn khó mà tình nguyện. Không phải muốn ở bên cạnh ai thì liền sẽ ở được đâu.

- Tử Tuyết...ừm...cô ấy tất nhiên là xinh đẹp.

- Còn gì nữa không? Con có thích con bé không?

Vương Thiên Kì ngần ngại trả lời:

- Con...tụi con mới gặp lại sau một thời gian dài...con nghĩ là cần xác định.

Hàn Tử Tuyết nghe anh nói vậy tuy không mấy hài lòng nhưng thấy không sai nên cũng đồng thuận:

- Phải đó mẹ! Chúng con sẽ từ từ tìm hiểu nhau. Đúng không anh Kì?

- Hả? À, đúng...đúng.

Trương Thuỷ Minh an tâm thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy là ổn rồi. Tiểu Tuyết ta đã xin mẹ con cho con ở lại rồi, trời thì tối về không tiện đâu.

- Nhưng mà...con ngủ ở đâu? Nhà mình còn có phòng sao?

Vừa nói cô ta vừa liếc mắt nhìn Vương Thiên Kì, có chút mong đợi ở hắn.

Không để họ Hàn thất vọng, bà Trương đá đá chân con trai:

- Tiểu Kì!

Y đang ngồi thất thần bị gọi đột ngột nên giật mình quay lại:

- Dạ?

- Tiểu Tuyết tối nay sẽ ở lại, con bé ngủ trong phòng con nhé!

Hắn ngạc nhiên chỉ tay về phía mình:

- Vậy con ngủ ở đâu?

Bà Trương bất mãn lên tiếng:

- Ai da! Cái thằng này, ngu ngốc đến thế.Tiểu Tuyết và con ngủ chung cũng được mà.

- Sao cơ? Như vậy...làm sao mà...cô ấy...

Trương Thuỷ Minh bặm môi:

- Này con trai, ta nói sao thì làm vậy. Thôi thôi hai đứa lên phòng, mau lên phòng đi ngủ, trễ rồi.

- Mẹ à...con...

- Không nói nhiều, mau đưa Tiểu Tuyết lên phòng.

Vương Thiên Kì bất lực nhìn cánh tay bà Trương đang cố đẩy hắn đi. Chẳng hiểu sao nhưng hắn thấy khó chịu, hoàn toàn đối với người này chưa muốn tiếp xúc thân mật đến nỗi ngủ cùng một giường đi. Hàn Tử Tuyết lẽo đẽo đi theo Vương Thiên Kì đi về phòng, cô ta cố tình hỏi giọng lại hơi to như cố tình muốn cho ai đó nghe thấy:

- Em ngủ với anh thì chị Phác làm sao?

Vương Thiên Kì không nói, chỉ lúc đi ngang qua căn phòng mờ nhạt dưới ánh đèn với cánh cửa khép hờ hắn thấy Phác Thái Anh mặc bộ quần áo ngủ nửa nằm nửa ngồi trên giường lướt điện thoại. Hắn có chút khó chịu vì vẻ bình thản của cô, tại sao cô không còn phẫn nộ chửi rủa hắn, có phải là mặc kệ hắn rồi không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro