Chương 1:Tôi và Piano

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Này,bạn có thể cho tôi một chút thời gian được không ,chỉ một chút xíu trước khi vào truyện.
vì đây là một cuốn sách rất khó đọc nên để đọc được nó,hãy nhớ tuân thủ các qui tắc sau (mà không tuân theo cũng chả sao đâu,cảm ơn vì đã xem cái thông cáo nho nhỏ này):
1-Tôi là một danh xưng nhưng tác giả là tác giả, cô ấy không phải nhân vật chính ,nhân vật chính cũng xưng "tôi" nhưng cô ấy không phải là tác giả.Tác giả hoàn toàn có thể thay đổi góc nhìn nghệ thuật nếu cô ấy thích

2-Tác giả rất hạnh phúc vì bạn đã chọn đọc truyện của cô ấy,cô ấy sẽ ghé thăm bạn vào lúc 3h sáng


3-Đừng lo,tác giả thích đùa đặt ra điều 2 chỉ vì muốn thấy gương mặt đáng yêu của bạn lúc bị doạ thôi,đáng yêu lắm, bạn đã tạo động lực cho cô ấy rất nhiều.Tác giả rất biết ơn bạn vì đã không nổi giận với cô ấy.


4-Đây là truyện fanfic về một vũ trụ song song,không phải truyện buồn.

5-Tác giả viết truyện vì đam mê cá nhân,và việc khai thác tâm lý nhân vật rất dày công,đặc biệt là các nhân vật chính,hầu hết các nhân vật xuất hiện đều là nhân vật chính trong câu truyện của chính họ ,và cả nhân vật 'tôi'.
Tác giả nói rất nhiều, cô ấy cá là bạn đọc không ai có thể đồng cảm nổi với nhân vật chính ấy,không ai có thể làm điều đó ngoài cô ấy.Nhân vật chính 'tôi' đã không thể thoát ra khỏi những bóng ma tâm lí của quá khứ,cô ấy vẫn không thể quên được chúng.Nhân vật chính thi thoảng sẽ kể về trải nghiệm của cô ấy với bạn đọc,vì bạn đọc chỉ là một người bạn tưởng tượng của cô ấy.Cô ấy sẽ nói chuyện với bạn,có lẽ nó sẽ khiến bạn thấy phiền toái nhưng cô ấy sẽ không nói dối với bạn bất cứ điều gì cả,những gì cô ấy kể cho bạn là chính xác là những gì đã xảy ra với cô ấy.
Bạn có thể  chọn bỏ qua câu chuyện mà cô ấy kể giống như cách những người khác đã làm hoặc có thể bỏ đọc câu truyện này nếu muốn

6-Tác giả đã lấy nhân vật của tác giả khác mà chưa có sự cho phép của tác giả gốc,cô ấy sẽ để bộ truyện này là fanfic viết về một vũ trụ song song của bộ truyện đó.Có nhiều thứ sẽ bị khác đi nhưng thiết lập nhân vật thì sẽ được bảo toàn.

7-Nhân vật là của Mapollo-sensei nhưng cốt truyện là của Rull666

Thôi,không chơi nữa,vào truyện thôi nào.


.....


Gần đây tôi đã tìm được một bộ truyện khá là vừa ý mình,vì nó chưa hoàn thiện nên sẽ mất một khoảng thời gian chờ đợi.
Đó là bộ truyện lấy chủ đề âm nhạc và những hiện tượng kì lạ mà tôi thấy khá là thú vị xoay quanh thứ gọi là visual mugic.Đó chưa phải tất cả ,ngay từ cái tên của bộ truyện là sáu chữ'p',cũng kì lạ và không kém phần thú vị .
Bạn cũng có thể tìm và đọc nó trên mạng,khi đọc nó tôi đã rất hạnh phúc,nó đã truyền cảm hứng cho tôi với âm nhạc.Và tôi không biết phải nói gì hơn nữa nên giờ tôi sẽ giới thiệu với bạn về nó.
Nhân vật chính tên là Lucky Sonoda,cậu ta nói cái tên của mình như tên đặt cho chó vậy,nghe kiểu gì cũng giống.Có vẻ như Lucky không thích tên mình cho lắm,tác giả thật lột tả rõ tâm lý nhân vật.Thật tình thì cái tên Lucky không hề xấu,nó có ý nghĩa nhưng có lẽ cậu ấy đã gặp một số chuyện khiến cậu ấy không còn thích tên của mình nữa.
Tôi hiểu cảm giác đó vì chính tôi cũng không thích cái tên hiện tại của mình cho lắm,không phải vì nó xấu hay gì cả mà nó đã làm tôi thấy sợ hãi,cứ như thể cái tên này bị nguyền rủa vậy.
Tại sao tôi lại bảo vậy ư?
Bạn muốn biết sao,được rồi,tôi sẽ kể cho bạn,chỉ mình bạn được biết thôi.
Mới đấy thôi,tôi đã bị một bà nọ tấn công đến mức phải bó bột chỉ vì tôi là chính tôi.Tôi đã rất đau đớn và nhục nhã,bạn tôi ơi,bạn không biết tôi đã sợ thế nào đâu.Nó như vừa xảy ra hôm qua ,dù chuyện xảy ra từ hồi tôi còn học cấp 1,mà đến bây giờ tôi mới có thể đi lại .Mà cũng chỉ khôi phục ở mức đi lại được chứ nó chả thể nào như trước được...Và nó đau đến nỗi tôi bị mất ngủ trong nhiều đêm nếu không dùng thuốc giảm đau, chắc tôi sẽ trở thành xác sống vì mất ngủ mất.
Cơn đau dai dẳng như làm tôi sống không bằng chết,ngay cả khi tôi đã lừa dối chính mình thì cơn đau lại lôi tôi trở về hiện thực.
Ngay cả trong giấc mơ ,tôi vẫn có thể cảm nhận được nó.
Bằng một cách kì lạ nào đó mà chính cái tên này đã hại tôi không biết bao nhiêu lần,tôi sẽ không nói nguyên nhân là nằm ở những kẻ ghét tôi đã vu oan cho tôi đâu.
Chuyện là hôm đó tôi đang học ở trường thì có một bà bà ấy lên tìm tôi.
Các thầy cô tưởng bà ấy là người nhà nên đã để bà ta gặp tôi,dù gì thì nhìn bà này rất tử tế.Ban đầu bà ấy hỏi tôi có phải cái con tên là Ngọc Thị Thảo học lớp 4A không, tôi khi ấy cũng rất vô tư nên đã gật đầu nói phải,bà ấy hỏi thêm vài ba câu nữa,chính xác là lặp lại câu hỏi trước đó .Chắc là bà ấy bị lẩm cẩm,tôi nghĩ vậy,và sau khi xác nhận tôi là người bà ấy tìm thì tự nhiên bà ấy lật mặt,tát tôi rồi tra hỏi sao lại vào nhà bà ấy ăn trộm.Bà ấy bắt tôi giao cái nhẫn kim cương giá nửa tỉ của bà ấy ra,tôi chả biết nó thế là cứ ngơ ngơ đấy,nói không biết cái nhẫn nó là thế nào cả,rồi bà ấy điên lên đạp tôi như đạp miếng ghẻ rách.
Bà ấy chửi thế này:"Địt tổ mày,con ranh này, con chó nó phải có cái đuôi con người phải có ý thức nhớ,hôm qua mày vào nhà tao mày ăn trộm đã bị thằng cháu tao nó bắt được nó thương còn nhỏ nó tha cho rồi nhớ,hôm nay tao thấy mất cái nhẫn kim cương nhớ,tao đến tận trường tao đòi về nhớ.Khôn hồn thì mày nôn cái nhẫn của tao ra đây không thì ốm đòn với tao nhớ,đừng tưởng mày là học sinh mà tao không dám xuống tay,con mẹ mày đã không dạy được mày thì để tao thay nó dạy"
" Con không biết cái nhẫn nào hết,bác tìm nhầm người rồi"
"Là mày,chính mày chứ không còn ai vào đây nữa,con ăn cắp,không mày thì còn ai ,trộm nhẫn của tao mà còn chối à,con đĩ này,tí tuổi đầu mà đã đi ăn trộm à?Đầu trộm đuôi cướp ,đầu trộm đuôi cướp à con mặt lồn này.Tao hỏi mày lại lần nữa,cái nhẫn của tao đâu"
Bà ấy xách tai tôi lên,ngón tay kẹp chặt như cái kìm sắt.
"Con lạy bà,bà tha cho con.Hôm qua hôm kia con ở nhà với đi học suốt thôi chứ con biết nhà bà ở đâu mà con vào con ăn trộm"
"Á à,còn dám già mồm cãi láo à,trả treo à, tao theo đúng tên trường tên lớp mày khai hôm nọ mờ tao tìm mày nhớ,con Thảo lớp 4A không mày thì còn con nào hử?Ăn cắp mà còn la làng à,con ăn trộm ăn cắp này"
"Con thề với trời là con không ăn trộm"
"Mày chối cũng vô dụng thôi,con ăn trộm,tí nữa tao sẽ bảo nhà trường đuổi học mày"
"Tôi không ăn trộm,bà tìm nhầm người rồi"
"Chối này,chối này,chối này,chối hử,chối,chối ,chối à,tụi mày đâu,lên cho tao"
Mỗi tiếng 'chối này' ,bà ấy lại ấn dúi đầu tôi một cái cốc đau điếng,đến khi cốc chán thì bà ây chuyển sang đấm đá với bóp cổ,tôi muốn chạy trốn thì lại bị bà ấy bắt lại đánh.Ngoài bà ấy ra còn hai bà nữa cũng không kém.
Một bà nọ có vẻ thương hại tôi
"Này,nó chỉ là một đứa con nít,chúng ta làm vậy không hay lắm"
"Thì sao chứ,con nít đã ăn trộm ăn cắp rồi thì sau này nó thế nào chứ?Chúng ta phải trừ hại cho dân"
Thấy bà kia nói có lí quá,bà đang còn thấy áy náy bỗng dưng không còn áy náy nữa,bà ta bổ xô tới xô tôi ngã rồi đạp túi bụi.
Vậy là họ cùng lên,cũng không còn cảm giác tội lỗi nữa nên xem chừng ai cũng hăng hái hẳn.
Người tôi thì gầy thì bé vì bị còi xương suy dinh dưỡng mà người các bà ấy thì to lớn béo như mấy con hà mã,tướng tá vĩ đại thôi rồi.Sức họ lớn lắm,một cú của bà ấy giáng xuống như sóng rền gió cuốn ,bà ấy đạp liên tục vào tay chân và bụng tôi.
Tôi đã cuộn mình lại hòng giảm lực va chạm vì biết một mình mình không thể chống lại họ, rồi cảm thấy khó thở,bà ấy đang siết cổ tôi.
Đòn đấm cước đá trút xuống cứ huỳnh huỵch huỳnh huỵch,mà là đánh đau,đau đến mức tôi thấy buồn nôn và choáng váng tưởng như không thở nổi.Trong dĩ vãng hình như tôi nghe thấy tiếng xương vỡ và ngửi thấy mùi khét và cứ thế hộc ra.Cảm thấy mình sắp chết...

Bạn tôi ơi, đời tôi thì có bao giờ tôi ăn trộm ăn cắp đâu,dù là nhà tôi có nghèo xơ nghèo xác đến mức phải chết đói thì không bao giờ tôi làm thế ,trước giờ tôi toàn là người bị trộm nên khi ấy bị khảo tôi hoang mang lắm,bà ấy thì đang cơn điên thế là vừa đánh bà ấy vừa chửi mà càng chửi bà ấy lại càng đánh hăng,càng điên.Nếu không có người ra can chắc tôi phải bị đánh chết mất.
Vụ ấy náo to,đến mức mà công an người ta phải can thiệp.Hơi mất thời gian một tí,về sau tôi có bằng chứng ngoại phạm với cả cũng đã xác nhận người ăn cắp không phải tôi nên con mụ đã đầu têu và mấy bà cô già đánh tôi phải bồi thường cho tôi và nộp phạt nên nhà nước vì đã vi phạm pháp luật.Tôi nghe loáng thoáng hình như là phạt tài chính đối với người vi phạm quyền trẻ em và tội đánh người vô cớ,cụ thể là nộp bao nhiêu tôi cũng không nhớ nữa nhưng tôi thấy mình mất nhiều hơn được.
Tôi chỉ là một cô gái,các tin đồn sẽ ảnh hưởng đến tôi,rất nhiều,rất nhiều,bạn tôi ơi,các tin đồn đó rất nặng nề.
Bạn biết đấy,vì kết quả học tập không tốt mà tin đồn ấy đã ảnh hưởng đến tôi,nó khiến tôi không có bạn bè vì bị chúng bạn xa lánh,còn người lớn thì không lúc nào là không dè bỉu tôi.
Tin đồn không hay về tôi lại dày thêm một tầng rồi,chẳng ai quan tâm đến sự thật cả,họ chỉ biết là tôi đi ăn cắp ăn trộm và bị người ta tìm đến tận trường đánh.
Mà đấy cũng không phải lần đầu cái tên này báo hại tôi,nhưng lần này là nặng nhất.
Tôi cũng không ngờ khi mọi người còn có thể ghét tôi hơn nữa,họ đối xử với tôi như một kẻ trộm vậy...
Tôi khá là buồn vì mọi thứ,dù cuộc sống bây giờ của tôi đã dễ thở hơn trước rất nhiều vì ai cũng thương hại tôi không còn có thể chạy nhảy tung tăng như những đứa trẻ khác được nữa,dù là mỗi lần tâm trạng không tốt thì họ lại lấy chuyện tôi bị người ta vào tận trường đánh gãy cả hai chân ra để khiến tôi đau khổ .
Bạn biết không đi lại được thì điều gì là khổ nhất không?
Đó chính là không thể chạy trốn được,phải ,tôi đã phải sống rất mệt trong thời gian ấy.
Mỗi lần nhìn các anh chị em khác thân thiết với nhau là tôi lại buồn,họ luôn cho tôi ra rìa như vậy.Từ trước đến nay đã luôn vậy,ai cũng ghét tôi,đến chị em ruột của tôi cũng ghét tôi.

Em tôi nói:chị sao không chết đi cho đỡ trật đất đi chứ,chị biết là vì chị mà tôi đi học bị chúng bạn chê cười lắm không?nhục ơi là nhục,tại sao tôi lại có người chị như chị chứ?Làm chị em với chị nhục quá nhục

Chị gái tôi nói:Sau này ra ngoài đừng để ai biết tao là chị của mày,cũng đừng có bắt chuyện với tao

Chị họ tôi nói:Cút đi,ở đây không có chỗ cho mày

Các anh chị em của tôi họ có thể chơi thân với nhau nhưng lại không thân thiết với tôi lắm và tôi thì cũng chẳng thể hoà hợp nổi với họ,hình như tôi đã quên mất cách để hoà nhập vào một mối quan hệ rồi,họ liên tục nguyền rủa tôi vì tất cả.
Giá như tôi không phải người nhà của họ,giá như tôi biến mất,giá như tôi chưa từng được sinh ra ....tôi muốn chết ngay chứ không muốn sống như thế này nữa,tại sao tôi có thể chịu được người xa lạ ghẻ lạnh mà lại đau khổ thế này khi bị chính gia đình mình ghét bỏ ?
Tại sao lại làm tôi đau hết lần này đến lần khác,họ thậm chí không thể nhận ra tôi đã vụn nát...
Bạn biết đấy,tôi đã xa cách mọi người cả đời rồi,thậm chí ngay cả việc nói một câu hoàn chỉnh cũng thật khó đối với tôi...còn viết thì tôi nghĩ là được, tôi thích viết và cả vẽ nữa,viết những thứ tôi muốn viết và vẽ những gì tôi muốn vẽ,nhưng phải huỷ bỏ nó sau khi viết xong,họ sẽ làm hại tôi nếu tôi để lộ nó,thật khủng khiếp,điều đó đã xảy ra trước đây.Bạn học sẽ trêu chọc tôi đến phát khóc và người lớn thì sẽ đánh tôi mắng tôi và họ đe doạ sẽ mách mẹ tôi,họ làm tôi thấy bất an...Khi biết viết chữ tôi đã viết thư cho người bạn đã mất của mình,cậu ấy đã đi quá đột ngột và đau đớn.Tôi muốn an ủi cậu ấy như cái cách cậu ấy đã xoa dịu tôi mỗi lần đi học về.Và người cậu của tôi đã bắt được,cậu đã đánh tôi và mắng tôi vì đã không học như những gì cậu tưởng. Về sau thì tôi quyết định sẽ không viết nữa,điều đó thật lãng phí và tôi sợ,cảm giác như có trăm ngàn cái mắt dõi theo sau lưng vậy.Nhưng mà tôi thực sự rất thích viết,tôi sẽ viết nó lên cát bụi và lên không khí để không ai đọc được.
Cứ lờ đi một thời gian,tôi không còn nhớ làm thế nào tôi lại có thể kiên cường đến thế. Mụ mà khi trước hành hung tôi không biết thế nào có một hôm nọ đã tìm đến nhà để xin lỗi,mụ đeo trên tay chiếc nhẫn nạm cục kim cương sáng chói,mụ nói cho tôi biết đã tìm thấy nó khi đi đánh ghen,ở chỗ con bồ nhí,hoá ra tất cả chỉ là hiểu lầm và mụ rất hối hận khi đã trách lầm tôi và hại tôi thảm như thế.Nhìn nụ cười sởi lởi của mụ tôi cảm thấy ghét mụ hơn bao giờ hết,và mụ đã đền bù cho tôi một chiếc máy tính mới cũ nát như được mua lại từ bãi phế liệu để tôi chơi cho đỡ buồn trong thời gian hồi phục chấn thương.Không biết chơi vui thế nào nhưng tôi cảm thấy chiếc máy tính này có thể một ngày nào đó sẽ tiễn tôi sang thế giới bên kia,theo đúng nghĩa đen.Vì nó nóng lên rất nhanh khi tôi dùng,âm thanh cũng bị rè đi,chắc là do bụi.Cây máy tính rất lớn và nó bám đầy bụi,cả bên trong lẫn bên ngoài và các chi tiết gần như là rời ra,và các nút bấm của nó bị mòn nhưng vẫn có thể bật lên được nhưng mà là lúc được lúc không.Có những lúc đang dùng thì nó bị lỗi rồi tự động tắt ngúm,và phải mất một thời gian dài để một lần nữa mở lại máy.
Tôi rất vui vì món quà,nhìn nó tàn thế này chắc sẽ không lại ....bị đòi lại đâu nhỉ?
Mụ ta hỏi tôi có thể xí xoá cho mụ được không,tôi thì nhìn thấy cái mặt của mụ thôi cũng thấy khiếp vía hãi hùng nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười để nói lời thứ tha.
Và từ ấy mụ hết trách nhiệm,bỏ lại chiếc máy tính rồi phủi mông đi về, và cũng nhờ vậy mà tôi đã có cơ hội để tiếp cận với thứ gọi là internet,nhưng mà tôi dùng là mạng LAN nên rất không mượt,còn máy tính thì cứ dùng được một tí là lại trục trặc nên cũng chả chơi được gì mấy.
Thôi thì thế cũng đủ rồi,tôi đã có thể đọc sách trên mạng và thực hiện những thao tác máy tính cơ bản.Cây máy tính có thể tháo ra được vì đinh ốc cố định của nó đã bị mất,tôi có thể thấy trong đó có một cái quạt máy nhỏ và một lớp bụi dày với một nùi dây điện và vi mạch,và cả mạng nhện với con nhện nữa.Tôi cá là mình có thể giấu nhật kí trong đó,à quên mất,tôi làm gì có nhật kí.(Từ ngày bị bắt tại trận vụ nhật kí,tôi đã sớm không còn dám viết thứ đó nữa rồi.Con người thật khó hiểu,tôi chỉ viết nhật kí về hành trình ngày mà cũng bị đánh.Họ ghét tôi mà)
Bạn biết không,từ khi cái ti vi duy nhất ở nhà bị hỏng,cái máy tính đã gắn bó thân thiết với tôi.Khoảng thời gian vui vẻ nhất là khi tôi được ngồi đọc truyện,bạn biết không,tôi đã rất đắm chìm vào đó.Đọc truyện thú vị hơn tự đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn nhiều lắm.
Có vẻ như truyện đã bị buộc phải kết thúc sớm,vì một lí do gì đó.
Ngày đám tang của mẹ đã qua nhưng Lucky vẫn không thể chấp nhận được sự thật,dù cậu có giả vờ mình vẫn ổn thì vẫn không thể che đậy được cảm xúc tan vỡ của trái tim.
Mọi thứ áp đến quá đột ngột ,dù đã trong dự kiến nhưng thật không ngờ là nó lại sớm đến thế .Lucky đã suy sụp ,cậu ấy đã cố gắng làm mọi thứ nhưng chúng dường như vẫn quá khó ,lời hứa với mẹ đã không còn có thể thực hiện được nữa.Ngày để mẹ có thể thực sự thấy cả bảy anh chị em cùng chơi piano đã không còn có thể tới được nữa,mẹ đã qua đời rồi.
Lucky đã trở nên mờ mịt,cậu ấy vẫn muốn thực hiện điều ước của mẹ nhưng rồi cậu ấy biến mất ,và chính xác hơn là đã bị thay thế bởi chính cái tôi mà cậu đã vứt bỏ và cũng chính cái tôi đã trả lại cho người cha tệ bạc đã vứt bỏ cậu cái tát năm ấy.


Và đó là cái kết cho cả một bộ truyện tranh mà tôi đã dành ra hẳn cả năm của cuộc đời để theo dõi ,chả vì cái gì cả,chỉ là tôi cảm thấy khá là hụt hẫng.Cái kết cộc lốc này quá không đủ để thỏa mãn tôi.Có lẽ tôi đã đặt quá nhiều kì vọng vào đó để rồi phải chịu thất vọng.Chết tiệt,tôi kì vọng vào cái gì cơ chứ,kết thúc thì cũng kết thúc rồi,tác giả cũng sẽ không tiếp tục đăng nữa,mọi thứ đã chấm dứt,thực sự chấm dứt.Có thất vọng cũng vô ích,vô ích,vô ích thôi.
Tôi bị cơn thất vọng khiến cho kiệt sức,không còn tâm trạng đọc thêm truyện nữa,tôi tắt máy tính  và ngã người xuống giường cái ầm để chôn mặt vào cái gối để hít mùi ẩm mốc hơi mặn mặn từ nó ,mặc kệ luôn cơn đau ê ẩm mà cú ngã đem lại.Cú ngã đó chả là gì cả .Cái giường của tôi quá là cứng,nó đã quá cũ và không có đệm nên nó cấn và nó luôn phát ra âm thanh cọt kẹt khe khẽ ngay cả khi chả ai làm gì nó cả, tôi thì đã quá quen với nó....Đó là lũ mọt đang hoành hành,chờ khi ráp giường sập chắc chắn tôi sẽ gặp rắc rối lớn...vì gia đình tôi rất...

"Con kia,mày lại phá cái gì nữa hả?Thứ ăn tàng phá hoại,mày xem cái nhà này có cái gì mày chưa phá qua không hả ?"
"Ôi ông trời ơi ông ngó xuống mà xem, nhà tôi không biết đã tạo cái nghiệt gì nữa mới đẻ ra con nghiệt súc này,thứ ăn hại đái nát,mày phá hoại ít ít thôi chứ phá lắm thế ai chịu được,thứ súc sinh nó mới thế chứ loại người không bao giờ nó thế.Từ hồi có mày ,cái đéo gì cũng hỏng,cái đéo gì cũng là mày làm hại,tao báo cho cái loại mày biết nhớ :con mẹ mày nó phải đi làm để nuôi thứ của nợ như mày mà có làm trật lồn ra cũng không nuôi nổi con phá hoại như mày đâu nhớ.Bay giờ còn nhỏ đã vậy rồi thì sau này mày định sống thế nào đây,chắc lại giống thằng mặt lồn nhà mày thôi,cái loại này thì phải ở một mình chứ bố ai ở được.Có đi lấy chồng nó cũng đánh cho tuốt xác rồi nó bỏ,cái loại như mày có đẻ con ra cũng ra cái giống dặt dẹo chứ đéo thế nào mà ra người được đâu nhớ. Cái mặt thì cứ phèn phẹt ra ấy,mày cháu tao tao mới thương tao mới yêu mày tao mới bảo cho mày nên người còn dám bảo tao nói nhiều.Nói nhiều mả bố mày ,bố cái giống ưa nịnh,ai nói động đến là giở chứng thì đi đâu ở với ai người ta cũng đánh cho tuốt xác nhớ."
Đó,nhắc tào tháo là tào tháo tới,tôi đã quên mất là bà và dì có ở nhà.Chắc chắn âm thanh vừa rồi bà đã nghe thấy,ôi,bịt tai mà vẫn nghe thấy rõ quá,tiếng bà lảnh lót quá ,mỗi lần chửi là như hát opera thế nào là thế.
"Tao thì tao là người tử tế ai tiếp xúc với tao cũng phải công nhận tao là người hiền lành,mà cả dòng nhà tao cũng là dòng giống tử tế,đứa nào nhà tao giống tao cũng tử tế ,mày là con cháu tao thì mày cũng phải tử tế phải hẳn hoi thế nó mới thành người.Bảo cái hay bảo cái tốt ,tao thương thì tao bảo vào nhà người ta người ta kệ thế mà bảo cứ nhơn nhơn cái mặt ra,đúng là giống lừa ưa nặng.Trước cả đàn con tao chả có đứa nào bị đánh một cái nào,đến lúc đẻ ra mày thì lúc nào cũng đánh như đập mẹt mà chả khá lên được,mà chúng nó đánh mày có phải là ghét đâu.Chúng nó thương mày không có bố nên chúng nó mới đánh mày để mày nên người,các cụ bảo cấm có sai:thương cho roi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi ,mà ngoài đời tao thấy nhiều rồi, đứa nào bị chiều thì sẽ sinh hư hỏng.Ở được thì ở,vía lành thì ở vía dữ thì cút xéo,ở với tao là phải hẳn hoi tử tế,không tử tế được thì cút xéo về với thằng mặt lồn cho nó đập chết cụ mày đi,cái loại như mày phải bị nó đánh suốt ngày thôi.Thằng cục tính ấy là nó cục hơn các cô các bác mày nhiều,mà nó đánh thâm lắm ,toàn nhè chỗ hiểm nó đánh chứ chả bao giờ nó lựa đâu,mẹ thằng cún bị nó đánh cho lòi cả mắt rồi đấy, cứ hạ vào chỗ nào là nó hạ,cứ về với nó xem nó có bán quách mày đi không,nó cũng từng đánh chết một đứa con vợ trước rồi đấy,toà người ta phán cho nó ở với bố .Cứ bảo ốm chết chứ thực tình là bị nó quá tay đánh chết,chỉ tội thằng bé còn bé quá phải chịu chết oan mà con mẹ nó biết cũng chẳng có bằng chứng mà tố cáo ,ra tro hết rồi còn bằng chứng đéo gì nữa .Đến con mình mà nó còn giết được thì mày thử hỏi xem nó còn tử tế được với ai chứ.Nó là nó đéo nuôi được mày đâu,trước cái Duyên con chị mày còn bị mẫu giáo nó trả về kìa ,đến tiền đóng học cho con nó còn lấy đi đánh bạc thì còn nuôi được cái buồi gì nữa...."(đã lược bớt 7749 từ,chi tiết hãy đi tìm tác giả)
Tôi nghe đến tai muốn đóng kén luôn rồi,hi vọng bà sẽ sớm mỏi miệng...
Đúng lúc tình cảnh đang căng thẳng,tiếng động lớn vang lên,hình như thằng nhóc hàng xóm vừa phá cái gì đó ở bên nhà nó.Bà tôi chỉ dừng một chút rồi lại như hoá rồ mà chửi tôi
"Địt tổ mày,địt cụ mày,địt mẹ mày,địt thằng bố mày, con phá hại,quân ăn hại,một lũ ăn hại, mày phá hết đi,phá hết đi để xem mày phá được đến đâu,địt tổ sư cha mày.Để tối tao bảo con mẹ mày gọi các chú các bác nhà mày dần chết mày.Mày ở yên đó cho tao,để tao vào phang chết cụ mày đi"(Nội dung đã được làm gọn,chi tiết xin liên hệ tác giả)
Bà vừa chửi vừa dùng cái gậy chống điên cuồng đập cửa như sắp phá nó,chiếc cửa làm bằng sắt bị cây gậy gỗ va chạm kêu lên những tiếng đùng đùng uỳnh uỳnh,lâu lâu cây gậy bị đập trượt xuống sẽ phát ra tiếng giống tiếng cào bảng nghe rất ghê rợn.Mấy con chó nghe tiếng thì bắt đầu tru và chúng nó sủa nhặng xị lên như thể đang đua xem con nào sủa khoẻ nhất.
Tôi bịt tai ,tiếng đập cửa,tiếng ve rít, tiếng chửi và tiếng chó sủa như át hẳn đi,nhưng mà vẫn nghe thấy.Cả người tôi đều run rẩy như đang chết cóng giữa ngày hè,thật sự thì tôi đã không thể thích ứng nổi.
Biết rõ cánh cửa đủ kiên cố để không bị phá tung nhưng tự nhiên tôi thấy rất may mắn khi đã cài chốt và trốn trong buồng ngủ.Giờ thì chỉ cần chờ cơn giận của họ nguôi ngoai đi thì mọi thứ sẽ ổn,đừng lo, bà ngoại tôi rất thương tôi nên tôi sẽ không bị đánh chết đâu.
"Mẹ,ở nhà có chuyện gì ầm ĩ vậy"
Rồi song,lại chuyện bé xé ra to rồi...
Sao ông bác lại trở về vào đúng lúc vậy chứ?
Là ông bác thì khéo lại phá được tan cánh cửa luôn ấy,người ông ta to khoẻ thế kia cơ mà.Không to khoẻ mới lạ.
Lần nào đến bữa ông ấy cũng bảo"ôi lũ trẻ con chúng nó ăn lít nhít như chuột ấy" rồi bắt đầu càn quét mọi thứ bỏ vào bát mình,ngay cả những thứ mà ngày thường ông ta khinh thường là đồ ăn dành cho con nít ,chứ người lớn không bao giờ người ta  ăn cũng không tha.Cuối cùng phần đồ ăn của cả chín đứa trẻ trong nhà chỉ còn lại có tí xíu,chẳng đủ để chia đều nên đứa nào cũng ghét,mà có bảo thì ông ấy chả bao giờ sửa.

"Mày về rồi à, mày xem cái Thảo ấy,nó lại phá cái gì không biết. Lúc vừa tao dọn linh tinh ở trong vườn thì nghe rầm một cái,to lắm.Bà thì mệt thì đau chứ có như trước nữa đâu mà suốt ngày phải làm quần quật ,thanh niên khoẻ trẻ như nó mà cấm đỡ một cái gì,còn chỉ giỏi phá.Tao mới mắng nó một cái mà nó lại quăng quật cái gì không biết,nghe đánh choang một cái có giết người không kia chứ."
"Con này hỏng,hỏng rồi,để con bảo nó,mẹ ,mẹ cứ nghỉ đi,bác sĩ dặn mẹ là không được để mệt quá đâu đấy"
"Đấy,anh đi mà bảo nó,con ranh đấy nó hãy trốn trong buồng kìa,làm sao mà đánh nó,cứ đánh cật lực vào cho tao"
"Mở cửa mở cửa,mở cửa,con đĩ mẹ mày mở cửa,mở cửa nghe không,mở cửa.Con kia,mày thích thái độ không,mở cửa"
Tiếng đập cửa lần này mỗi lúc một lớn,mấy con chó bên nhà hàng xóm lại sủa nhặng cả lên,hàng xóm láng giềng cũng bắt đầu láo nháo, lúc này tiếng dì tôi khuyên can vang lên.
"Thôi anh đừng đập cửa nữa,hàng xóm nghe thấy họ cười cho, để em đi rút dây điện cho nó chết ngốt xem nó có mò ra không "
.

Bây giờ là nghỉ hè,thời tiết nóng và oi đến mức tưởng như không có quạt có điện thì sẽ chết nhưng cánh cửa sắt đã không được mở ra.Tôi đã rất sợ,cả người đều đang phát run và ớn lạnh,trái tim đập nhanh đến mức khi tôi bịt tai mà vẫn nghe rõ từng nhịp,nhưng mồ hôi thì đã chảy ướt lưng áo.
Tôi sẽ ổn mà,phải không?

Nhìn ra ngoài qua cái cửa sổ rõ to nhưng bị chặn lại bởi những song sắt ở đầu giường,y như cái nhà giam vậy ,nhưng tôi vẫn đến gần nó để hóng tí gió hiếm hoi của ngày hè.
Tiếng phá cửa vẫn mãi không dứt,tôi đã kéo cái bàn với cái ghế tới chặn cửa,đến cả cái cửa sổ cũng bị đóng kín từ bên ngoài.Giờ thì cái buồng làm bốn phía bằng tôn,lợp mái tôn mà tôi đang ở nóng như cái lò thiêu.
  Và tôi đã phải chui xuống gầm giường như hồi nhỏ,nhưng lần này là để tránh nóng.
Còn hồi nhỏ thì tôi chui xuống đấy để chạy trốn,và cả tìm đồ cũ bị bỏ lại nữa.
Hơi đất bốc lên từ nền xi măng dưới gầm giường rất mát,dưới này rất chật hẹp và nhiều bụi bặm nhưng nó cho tôi cảm giác an toàn đến lạ.Cũng đã lâu lắm rồi tôi không cảm thấy thế.  (tôi cũng đã quen với cuộc sống này nhưng cũng không muốn quen với cái cuộc sống như thế)
Ai cũng vậy, đều nói thương tôi yêu tôi muốn tốt cho tôi làm tất cả là vì lo nghĩ cho tôi nhưng có mấy ai thực sự làm được điều họ nói ?

Tôi không thể hiểu nổi gia đình tôi ,họ rất kì quặc và bất bình thường.
Thế nào gọi là bất bình thường?
Đó là khi đang yên đang lành lại tỏ ra không hài lòng và làm ầm nhà chả vì cái gì cả,tôi thì đã quá hiểu điều đó nhưng cũng chả thể hiểu nổi.
Cũng chả hiểu nổi những khi bất ngờ bị một thành viên trong gia đình tấn công và chịu đòn oan mà lí do được đưa ra là vì 'ngứa mắt'.(Buồn cười, ngứa mắt thì đi khám mắt đi chớ mắc mớ gì lại đánh người)
Hoặc là bị giáng một đòn tấn công bất ngờ khi tự dưng bị hỏi đểu,hỏi đểu tức là đưa ra một câu hỏi với mục đích để vùi dập người khác với mục đích chính là khiến họ đau khổ, chắc là nó khiến họ vui lắm.
Họ vui chứ tôi không có vui,nó chả vui một tí nào khi bị vùi dập.
Để tôi kể cho bạn một câu chuyện đã qua nhé,đừng kể cho ai,tôi ghét những người nhiều chuyện đến mức muốn chúng biến mất...Ôi,đáng sợ quá nhỉ,tôi chỉ nói vậy thôi chứ tôi không có muốn hại ai đâu....

Nhưng tôi lại khá nổi tiếng vì mọi người đều nói tôi là một con ranh đểu cáng chuyên hại người,cụ thể thế nào thì tôi không biết nữa.
Nhớ lại thì tôi không thể nào quên nổi.
Lần đầu tiên có người nói xấu tôi là hồi tôi năm tuổi,hồi ấy tôi đã bị một mụ phù thuỷ độc ác sống ở căn hộ phía sau nhà gài và bị mắng vốn,nói thật thì đợt ấy khá là khó chịu,tôi đã phải nhịn cả ba bữa cơm vì sự tức giận của người nhà.
Và cái danh 'hại người' thì có từ lúc tôi lên chín,trùng hợp khi cái danh hiệu' ăn trộm nhí 'được trao không lâu.Lúc cả nhà đi vắng bác tôi đã leo lên giường cởi quần của tôi và sờ mó với cái ấy bự bự của bác,kì lắm,nói chung là khi ấy bác đáng sợ lắm,như muốn ăn thịt tôi vậy.Trước khi đi,bác đã túm tóc của tôi và doạ,bảo tôi không được nói chuyện đã xảy ra cho ai biết.Tôi thì đã trót kể chuyện ấy với cô giáo khi cô dạy trên lớp,cô nói chuyện với mẹ và mẹ về nói cho bà.Bà tát mẹ và mắng mẹ không biết xấu hổ,và bà cũng kể chuyện cho bác.Bác bảo bác chỉ giúp tắm cho tôi chứ không làm gì cả,trẻ con chưa lớn đẹp đẽ lắm ấy mà ham.Rồi người lớn cãi nhau to,rồi bác lao ra vừa chửi vừa đánh tôi như đánh bao cát,làm rụng mất bốn cái răng,gãy mất cái xương sườn,cái chân gãy mới bó mấy tháng lại nặng thêm.Ừ thì số tôi khổ,đợt ấy đau lắm,tôi được nếm đủ vị tiết canh người luôn,hoá ra máu của tôi ngoài vị tanh mặn ra cũng có tí vị ngọt.
Bà tôi biết tôi uất nên ở nhà cả ngày nhiếc bác tôi,nhưng tôi biết thừa là bà cố tình làm cho tôi thấy.Ở nhà bà nhiếc bác một câu thì ra ngoài bà sẽ nhiếc tôi gấp trăm gấp mười lần.Ừ,tính bà nó vậy đấy.
Đến tận bây giờ tôi vẫn thấy nhờn nhợn vụ đó,còn mẹ tôi thì đã sắm cho tôi một con dao nho nhỏ cực kì bén bảo tôi giữ lấy,ai sờ vào người tôi là phải chém chết cụ nó chứ đừng có nhân ngượng bố con thằng nào để phải chịu thiệt.

Trong một bữa cơm tất niên nọ,đột nhiên ông chú mới từ thành phố về hỏi lũ trẻ trong nhà về ước mơ của chúng,và chú khích lệ từng đứa một hãy cố gắng học hành cho giỏi vì phải tiến bộ thì thành công sẽ tới,ước mơ của các cháu sẽ sớm đạt thành công thành danh toại.Chú còn nói rất nhiều .Không khí náo nhiệt lên hẳn,nhà tôi có chín đứa mà cả tám đứa đều vui cười hớn hở lắm.Chỉ có tám đứa vui thôi, tụi nó vui chứ tôi có vui đâu ,vì là đến phiên tôi mà chú lạ lắm.Chú bảo 'loại học dốt như mày sau này chỉ có nước bốc cứt ăn chứ làm đéo gì có tương lai mà mơ với chả tưởng',và chú bắt đầu chế giễu tôi và lấy đó làm hài tết cho cả nhà cùng cười . OK,tôi ổn.Những điều đó đều đã qua và...hm,thật sự mà nói thì tôi vẫn ghét chú ấy,nhờ có chú, các anh chị em trong nhà đã học được kĩ năng mới để khiến tôi càng thêm đau khổ.
Tôi không được coi trọng khi ở nhà mình ,họ thậm chí còn không cho phép tôi nhận thân khi ra ngoài,trước mặt bạn bè của họ và họ sẽ nói những lời nguyền rủa bất cứ lúc nào để đập tan cảm xúc tích cực của tôi.Ngay cả khi tôi cố cười thật tươi và hát thật hay để đánh lừa rằng mình đang rất hạnh phúc,thật sự hạnh phúc. Đây là việc duy nhất tôi có thể làm cho mình ,thật ngu ngốc,họ lại đến nữa.Chẳng có gì tốt đẹp cả,họ không muốn tôi hạnh phúc,họ muốn tôi phải thật ' bình thường'.Phải ' bình thường' mọi lúc mọi nơi,nếu không giỏi thì cũng phải như thế thì mới được.
Những lúc như vậy tôi phải phớt lờ nó,hoặc là chạy trốn,hoặc là chả làm gì cả nếu không muốn mọi chuyện tồi tệ hơn.
Và đó chính xác là cách chúng tôi ở chung trong suốt 14 năm qua.

"Thằng bố mày ấy nó khốn nạn lắm,lúc cưới xin chỉ có mình nó đi đón dâu còn chả làm đám gì mà nhà nó mẹ nó giàu,nhà trai có mỗi nó đến đón dâu.Đến lúc ở cũng chả ra gì ,mẹ mày ở với nó suốt ngày nó đánh còn cứ bắt mẹ mày ở lì trong nhà với nó,đói thì lại về nhà vợ đong gạo chứ nó chả làm ăn gì,tao đánh cho con mẹ mày cái vòng vàng làm của mà nó dỗ cho bằng được để làm ăn mà nó cho gái hết,đến giờ nó hãy còn nợ đấy.Mẹ mày vất vả lắm mới trốn được nó,phúc tổ mấy đời mới bỏ được nó, mẹ tổ cái thằng khốn nạn đó,nó chỉ muốn làm sao cho sướng cái thân nó thôi,tao hồi ấy ngu quá nó đã qua mấy đời vợ còn không biết ,lúc cưới xin đã không đi tìm hiểu còn đi hùa theo người ta khuyên mẹ mày quay về với nó rồi đến lúc con bé về đã thân tàn ma dại bị nó lấy mất một quả thận,một tay còn bị nó chém cụt mất.Đấy,mày xem đi,nhìn cái gương của thằng bố mày đi,nó có phải người đéo đâu mà mày cứ học theo tính nó.Tao bảo mày rồi,muốn thành người thì phải bỏ hết mấy cái giống ấy đi,giả thằng bố mày hết đi.Đừng có để  cái gì giống thằng bố mày nữa, cái mặt phèn phẹt như cái mẹt của mày đã giống nó rồi thì cái tính cái nết mày nó phải khác chứ"(đã lược bớt,ai thích nghe chửi hãy đi tìm tác giả để nghe nốt phần còn lại)
Bà không ưa tôi nhất trong đám cháu của bà,vì tôi sinh ra đã có nhiều đặc điểm giống bố,nói đùa,con đẻ ra không giống bố chả lẽ giống ông hàng xóm chắc.
Mà đúng là cũng không ít người mắng tôi giống ông hàng xóm khi mà họ biết rõ tôi vẫn còn là một thai nhi chưa ra đời,đó quả là thời gian khó khăn đối với mẹ tôi, nghe nói lúc trước khi mang bầu tôi,mẹ tôi đã bị rất nhiều người phỉ báng,vì bố tôi đi đồn khắp nơi là mẹ tôi đã ngoại tình với một thằng lái xe buýt đã chở mẹ tôi lúc bà ấy bỏ trốn,ngay cả khi ông lái xe buýt ấy có đưa ra bệnh án xác nhận bị vô sinh.
Tin đồn ấy rất nhanh đã tiêu biến sau khi tôi được sinh ra,vì mọi người đã nhận thức được sự điêu ngoa của một 'cô gái có râu'vào cái giây phút họ trông thấy tôi.
Dù là tôi chưa từng gặp bố tôi bao giờ ,cũng chả nhớ mình trông như thế nào nhưng mỗi lần thấy cái tay cụt hễ trở trời là lại giở chứng của mẹ thì tôi cũng phần nào hiểu được nỗi đau của mẹ trước người chồng khốn nạn,và khi ấy ,tôi cũng không còn  ghét cái mặt mình như trước nữa.
Có lẽ điều đó đã giúp mẹ tôi được giải oan,tôi sinh ra đã trông giống bố chưa hẳn đã là chuyện xấu,nhưng chắc chắn là nó không tốt cho tôi ,vì gương mặt này quá gây liên tưởng.
Có lẽ đây chính là nợ cha con trả đi....

Đã nhiều năm trôi qua nhưng tôi vẫn chưa thể làm quen với cái cuộc sống như này, vì là con người thì luôn không biết đủ, mọi người luôn vậy ,họ chướng mắt tôi.Chỉ vì gương mặt này,mặc dù nó vẫn được bà tôi khen là đẹp khi tâm trạng tốt,khi được khen thì tôi chả vui đâu vì tôi biết đó chỉ là viên đạn bọc đường,bà sẽ tâng bốc tôi lên tận trời xanh để vùi dập,trèo cao thì ngã đau,thế thôi.
Lắm lúc ,thực ra thì hồi ấy tôi còn bé tí,vì quá mệt mỏi với sự lắm lời của bà nhưng lại không đủ khôn khéo để giải quyết tình huống nên sẽ khóc ré lên mỗi lần bị mắng.Tất nhiên,cách này không hiệu quả,một ngày nọ khi bà mắng chửi tôi thì có một cái gì đó đổ vỡ và bà đã tạm bỏ qua cho tôi.Từ đó ,tôi sẽ cố ý đánh rơi thứ gì đó không phải đồ dễ vỡ để tạo ra sự sao nhãng ,tất cả chỉ để bà dừng lại một chút ,dù chỉ một chút thôi cũng được.
Bạn cũng thấy rồi đó,nơi gọi là nhà này thật kinh khủng.
Nhưng đó là nơi duy nhất mà tôi có thể nương nhờ ở thời điểm hiện tại,tôi không có quyền phàn nàn về những gì đang xảy ra.Chỉ cần tôi tỏ ra thật vui vẻ thì mọi thứ sẽ ổn thôi,chịu đựng là sẽ qua thôi.
Tôi không hiểu nghĩa của những câu từ tục tĩu nhưng cũng có thể cảm nhận ,những ác ý đó đã làm lòng tôi quặn thắt vì bà là một người tôi yêu quý nhưng dường như đây là một giải pháp sai lầm ,vì chúng gây hậu quả ngược.Mỗi lần,hễ có cái gì trong nhà bị làm sao là tôi sẽ bị mắng và thậm chí là bị lôi ra 'xử tội công khai' .Xử tội công khai là khi bị xử tội ,sẽ có rất nhiều người vây xem,có đa số là người quen là hàng xóm rảnh rỗi.Tôi không có quyền gì cả, không cần biết tôi có làm gì sai hay không,những kẻ đó lấy tôi ra làm gương và bắt đầu nói những lời nhục mạ để tăng thêm lực sát thương.
Họ vẫn hay nói họ làm tất cả vì nghĩ cho tôi nhưng thực ra,họ chỉ đang biện minh cho bản thân mình ,tạo ra một lớp vỏ để che đậy sự ích kỷ phía trong bản chất mình .Họ đánh lừa mọi người và dường như là chính bản thân họ với những lí do 'thuyết phục',từ đó gạt bỏ đi sự áy náy nỗi xót xa khi xuống tay hành hạ một đứa trẻ.
Tôi thấy đau đớn và nhục nhã như thể bị lột sạch vứt lên sân khấu để người người phỉ nhổ , sự nhục nhã ấy khiến tôi khó có thể chấp nhận hiện thực,nó làm tôi phát điên.
Này,sao tất cả các bạn cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế?
Này,đừng đùa nữa.
Làm ơn ,hãy dừng lại,bạn làm tôi sợ...
Đừng có nhìn chằm chằm vào tôi nữa,đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa
Làm ơn hãy dừng lại,đừng nhìn ,đừng có nhìn đừng có nhìn đừng có nhìn .....





















Mấy chục năm đã qua đi,tôi cũng không biết nữa.Một ngày giờ đối với tôi dài như cả chục năm vậy vì tôi đang phải chiến đấu chống lại số phận,với sự đồng hành của 'những thiên thần áo trắng'.Họ đều đang giúp đỡ tôi,họ muốn tôi sống nhưng họ lại không biết là tôi đã từ bỏ...
Tôi đã quá mệt mỏi với mọi thứ,quá mệt mỏi để tự đấu tranh vì chính mình,quá mệt mỏi để nghĩ về những hoài bão hi vọng về tương lai, quá mệt mỏi để nghe những lời gièm pha ác ý, và cũng quá mệt mỏi để có thể tiếp tục sống.
Tôi ước những ngày tháng thế này sẽ chấm dứt nhưng thực tế thì lại quá tù tội,tôi không biết thế gian rộng lớn này sẽ có nơi nào để mình trú thân không nữa...Và đó là khi tôi quyết định kết thúc tất cả trước lời dụ hoặc đầy cám dỗ của cái chết.
Ờm,và tôi đã đặt dấu chấm hết.Tôi đã chịu đựng quá đủ rồi.

.







Và tôi đã lầm,kết thúc mà tôi đã chọn thực ra là một khởi đầu mới và tôi đã từ người Việt trở thành người Nhật,giống kiểu chết rồi đầu thai mà vẫn giữ kí ức tiền kiếp ấy.Khi tỉnh dậy,tôi đã trở thành một em bé và chẳng hiểu mọi người đang nói gì cả.
Sự chuyển đổi này nghe hay mà cũng thật bất tiện,tôi đã mất tận mấy năm liền để tập nói và tập viết  cho thành thạo,chữ kanji quá là khó,chữ hán tự cũng khó.Thật may cho tôi,bố mẹ mới có đủ sự kiên nhẫn để yêu thương tôi dạy dỗ tôi,họ đối xử với tôi rất dịu dàng dù là có nhiều lúc tôi thấy do dự.
Tôi không thể biểu lộ quá nhiều cảm xúc khiến cha mẹ bắt đầu lo lắng ,tôi rất tiếc vì không thể trao cho họ thứ họ cần,bác sĩ thậm chí còn làm mẹ khóc vì chuẩn đoán tôi bị hội chứng suy giảm trí tuệ ,chỉ có tôi là biết mình thật ra là bị trầm cảm...Nó được truyền lại từ cuộc sống trước, khá là nặng đấy.
Có lẽ nó sẽ gây rắc rối cho bố mẹ mới của tôi nếu để mọi người biết tôi bị trầm cảm thì họ sẽ hiểu lầm cha mẹ tôi dù là cha mẹ tôi chả làm gì sai cả...
Bạn biết đấy,quyền trẻ em ở các nước phát triển đều rất cao,thật khó để tìm thấy một đứa trẻ bị bạo hành mà không được bảo vệ nhưng cũng không phải không có,và nó còn khó hơn cả việc tìm thấy một đứa trẻ sống hạnh phúc trong chiến tranh.Và nó cũng càng khó hơn việc tìm ra một vài mẩu vàng bé tí tẹo ở lẫn trong một đống cát trên sa mạc.
Thôi ,sao cũng được,vì tính tôi rất dễ thỏa mãn...
Ở cuộc sống mới tôi được tự do làm những gì mình muốn mà chả có sự can thiệp ,vì trẻ em ở Nhật phải rèn tính tự lập,và được học rất nhiều thứ.
Đa phần những rắc rối xảy đến bởi những trở ngại tâm lí ở tôi,ví dụ như tôi có lắm khi cảm thấy không thấy an toàn sẽ trốn vào gầm giường và ngủ luôn ở đấy khiến bố mẹ lo lắng hay là những khi đi thơ thẩn dưới trời mưa mà không mang dù,hoặc là sợ phải giao tiếp với người lạ đến mức cả người cứng đờ như tượng ghỗ khi bị buộc phải làm điều đó,có những khi thì bị rối loạn cảm xúc lúc cảm thấy sợ hãi đến phát khóc thì lại cười không dứt được.Cứ như là bị hỏng vậy,thực ra thì ở cuộc sống trước tôi cũng thế nhưng chẳng ai nhận ra cả,vì tôi rất giỏi giữ bí mật.Ở thế giới tôi sống,người bị nhận định có vấn đề về tâm lí như trầm cảm thì sẽ bị đối xử rất tàn nhẫn, không khác gì một con thú, họ sẽ trở thành đề tài bị xóm làng bàn tán,bị thiến hoá học, bị tống vào trại để người ta mở đầu ra để điều trị hoặc sẽ bị nhốt ở nhà cả đời trong bóng tối để gia đình không bị mất mặt.
Tôi rất sợ hãi,tôi sẽ giữ bí mật,chừng nào tôi còn giữ được thì chừng ấy tôi sẽ ổn.Giờ thì tôi ổn rồi,chắc vậy,môi trường hiện tại rất hợp để tôi có thể tự chữa lành.(Con người tưởng chừng rất yếu đuối vì bản chất họ dễ bị tổn thương bởi mọi thứ nhưng đừng có đánh giá thấp năng lực tự chữa lành của họ,chúng ta sẽ mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những tổn thương)
Những ngày tháng trôi qua thật êm đềm,tình yêu mà cha mẹ trao cho tôi chưa bao giờ vơi cạn ,họ chả ngại bày tỏ tình cảm và điều đó thật ấm áp.Mặc dù là cách bày tỏ tình cảm của họ rất là sến và lộ liễu,nhưng mà họ đã rất cố gắng rồi.
Tôi đã dần an tâm hơn và bắt đầu biểu lộ những cảm xúc chân thật,đây là dấu hiệu tốt,cha mẹ quyết định đưa tôi đến trường.
Hạnh phúc chẳng tày gang, gian nan tự mò đến, tôi trở thành đối tượng bị bắt nạt khi đi học ,khi mà bí mật về căn bệnh bị chuẩn đoán sai năm nào vô tình bị rò ra.Tôi cảm thấy mệt mỏi bởi nó, những gì xảy tới giống như cái cách mà tôi đã phải trải qua trước đây  nhưng mà vẫn là hơi bị quá đáng một chút khi họ thậm chí còn để xác động vật chết ở chỗ tôi ,cắt tóc của tôi,xé áo của tôi và bắt tôi tham gia hôn lễ mà họ tự tổ chức để kết hôn với một cậu mập cùng chung hoàn cảnh.Cảm xúc của tôi không sao động quá lớn dù chuyện gì xảy ra đi nữa,không phải vì tôi ngu ngốc mà là vì tôi bị trầm cảm,những cảm xúc dư thừa đã bị chai đến gần như không còn .Nghe thật khó tin khi họ mới chỉ là học sinh tiểu học,tôi biết ,tôi chỉ buồn thôi vì gần đây , sức khỏe của tôi không được tốt cho lắm,vì sợ cha mẹ lo lắng nên tôi đã giấu nó.Tôi cũng không thể ngờ mình lại bị ngất,và cũng không thể ngờ cậu mập kia đã thoát khỏi sự kìm hãm để  đưa tôi xuống phòng y tế cho bằng được,còn giúp tôi chắn đòn của chúng.
Kết cục của cậu ấy khá là thảm vì đã khiến lũ bạn mất hứng,chúng nó chắc vẫn còn tò mò tôi có phải đã giả vờ ngất khi ấy không.
Và đến lúc này thì tôi đã mất ý thức,đến lúc tỉnh dậy thì trời đã chuyển sang màu vàng cam rồi.
Cậu mập đó thực sự rất lo lắng cho tôi,nghe cô ở phòng y tế kể khi cậu ta cõng tôi xuống thì nhìn cậu mập rất tàn tạ và mệt mỏi,cô ấy có đề nghị sơ cứu cho cậu ta trước mà cậu ta đã từ chối.
Thật là một chàng trai tử tế lại còn là mẫu bạn tốt rất hiếm thấy,tôi muốn kết bạn với cậu ấy.Điều này thật khó nhưng cũng không phải là không được vì cậu ta ở lớp bên cạnh,cậu ta tên là Keiji thuộc dòng họ nhà Sasasuke,tóc mầu bạch kim ,ở gương mặt bầu bĩnh có một nét gì ấy rất thánh thiện nhưng mà lại vì hơi béo mà bị các bạn khinh ghét.Kiểu như bodysamming ấy.
Bạn tôi ạ,ở đâu cũng có những kẻ xấu tính thôi,chúng có rất nhiều ,nhưng mà cả đời cũng chưa chắc đã tìm thấy thứ gọi là người tốt.Người tốt là động vật quý hiếm,chỉ có thể gặp mà không thể tìm.
Keiji không muốn làm bạn với tôi,cậu ấy nói  kết bạn với một kẻ xấu xí như cậu ấy sẽ chỉ gây ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của tôi, cậu khuyên tôi nên từ bỏ nhưng tôi đã gạt bỏ suy nghĩ tự ti đó, nếu là tôi của trước đây sẽ không dám làm như thế bởi chướng ngại tâm lí nhưng tôi của hiện tại đã khác.
Cha mẹ mới đã chữa lành cho tôi bằng tình yêu thương của họ,dù là vết thương cũ vẫn không lành nhưng dường như nó không còn đau như trước nữa...
Và phép màu đã xảy ra,Keiji thế mà đã đồng ý làm bạn với tôi nhưng chúng tôi phải giữ bí mật không để những kẻ đó biết,nếu không chúng sẽ lại chơi trò đám cưới nữa mất.
Nghe đến đám cưới tôi lại sợ xanh mặt,nó thực sự rất khủng khiếp,tôi không thể chống lại chúng và cứ thế bị bắt lại 'trang điểm' bằng bút chì và màu vẽ và bị ép phải hôn môi một đứa con trai xa lạ trước tiếng reo hò ing ỏi...ok,tôi ổn...Nếu là Keiji thì cũng ổn.

Vì là tình bạn ẩn nên chúng tôi chỉ có thể qua lại nhà nhau để chơi,thời gian ban đầu khá tẻ nhạt vì chúng tôi chả chơi được gì mấy vì quá ngượng.
Tôi và Keiji lúc đầu đều không biết phải thế nào cả,đây là lần đầu của cả hai chúng tôi,và khi ấy câu hỏi lớn nhất đặt ra là:'Bạn bè bình thường là phải như nào?'
Khá là ngượng nghịu dù tôi đã tự mình tìm hiểu và tham khảo cách mà người bình thường đối xử với bạn của họ,không khả quan lắm.Có lúc tôi bỗng nghĩ,nếu Keiji cũng là mèo thì tốt rồi,tôi có thể áp dụng cách mà trước đây tôi đối xử với miu....Điên thật chứ,Keiji là người mà,con người đó.Và cậu ấy ghét bị chạm vào tóc.
Nhà mới của tôi là một tiệm bánh ngọt với một cặp cha mẹ lúc nào cũng tình thân mến thân,gốc anh đào trước cổng cũng là một đặc điểm để nhận dạng .Keiji tỏ ra nhút nhát trước cha tôi,có lẽ là do ông ấy quá nhiệt tình mà vô tình doạ cậu ấy,keiji nhát như thỏ ấy.Cậu ấy nhát lắm,mẹ tôi thì lại rất quý Keiji,mời cậu ấy rất nhiều bánh ngọt,nhiều đến nỗi khi cậu muốn về mẹ cũng phải dúi cho một bọc khiến cậu ấy rất bối rối.
Quả là một kiếp nạn đối với một người nhút nhát như Keiji,sau khi chào tạm biệt thì cậu ấy đã chạy như bị ma đuổi .
Cha tôi tỏ thái độ ra mặt khi thấy mẹ liên tục nhắc đến Keiji ,mẹ thấy vậy thì chỉ cười nói là do cậu ấy quá dễ thương,nhìn mà chỉ muốn sinh cho tôi một đứa em cũng đáng yêu không kém.Chỉ thấy cha tôi gầm lên một tiếng rồi bế thốc mẹ lên,chắc vừa rồi mẹ nói khiến cha tôi nghe mà phấn khởi bừng bừng ôm mẹ về phòng và đóng cửa.
Tôi cũng hết cách,có lẽ mẹ thực sự thích những đứa bé mập mạp.
Và tôi đã đến nhà Keiji,dù sao thì cũng không phải chưa từng đến.
Nhà của Keiji rất rộng và đẹp,là một toà biệt thự có thiết kế kết hợp đông tây,vườn nhà cậu ấy có trồng nhiều hoa cỏ, có một cây đàn piano sau vườn nhà cậu ta,bên cạnh là chiếc xích đu và có cả bàn ghế.
Tôi thì chỉ chăm chăm vào mỗi cây đàn,vừa thấy là đã chạy đến chỗ nó.Cây đàn rất lớn và nó đen,bóng như gương,ẩn hiện sau bụi hoa tầm xuân quấn quanh đình viện.
Khi trông thấy nó,tôi khá là bất ngờ và tò mò và phấn khích,cảm xúc như đã chết đang từng chút một trỗi dậy khiến ngón tay tôi run rẩy.Thì ra thứ gọi là piano thực sự có tồn tại,tôi thì thầm,tuyệt quá nó đẹp hơn mình tưởng tượng .
Keiji hiểu ý tôi,cậu ta đã đặt tay tôi nên phím đàn,trái tim đập nhanh đến nỗi tai cũng có thể nghe thấy,tôi đã ấn lên một phím,và âm thanh nó vang lên khiến tôi như bừng tỉnh, dù chỉ là một nốt nhạc nhưng nó thực sự rất tốt.
Về sau,tôi biết được cha cậu ấy trước kia cũng là nghệ sĩ đàn dương cầm nhưng rồi ông ấy đã bỏ rơi nó và chính ông cũng trở nên u ám ,nghe nói là ông đã liên tục bị đánh bại bởi một ai đó .
Không biết ai mà đủ tài giỏi để làm ông ấy cảm thấy mình không còn tư cách chơi piano nữa,cha của Keiji đã suy sụp đến mức đã vứt bỏ cây đàn đã gắn bó suốt từng ấy năm ra vườn để không phải nhìn thấy nó nữa,chuyện này đã xảy đến mấy tháng trước,giờ cha của cậu ấy chỉ suốt ngày đắm chìm trong công việc.Như lời tả của Keiji thì ông ấy đã biến thành zombie công nghiệp của tư bản,suốt ngày chỉ biết đến công việc mà không còn nhớ gì đến gia đình nữa.
Có vẻ như điều đó khiến Keiji tổn thương,cậu rất buồn và nó cũng khiến cậu ấy bắt đầu tự học cách chơi piano.
Chính xác thì mục tiêu của cậu ấy đã được đặt ra là sẽ quyết tâm để một ngày nào đó đánh bại tên năm đó,mặc kệ hắn có là ai đi nữa.
Cái này không khả thi lắm,ngay cả một người không biết một tí gì về âm nhạc cũng thấy cậu ấy luôn đánh sai nhịp nhưng tôi sẽ không vạch trần nó.Điều đó là không cần thiết,cậu ấy sẽ sớm khắc phục nó thôi,tôi biết thứ cậu cần lúc này là sự khích lệ chứ không phải là một lời chê trách nên tôi đã hát để chữa giúp cậu ấy .Và tôi đã đúng,cậu ấy từ đó đã dần mở lòng hơn, có lẽ cậu đã công nhận tôi , với tư cách một người bạn.
Cậu đã thoải mái hơn, luôn thích mời tôi tới nhà mình chơi và nhìn cậu ấy tiến bộ mỗi ngày,và cậu ấy sẽ dạy tôi chơi đàn...
Coi vậy thôi chứ nó khó hơn tôi tưởng,các phím đàn phải được bấm đúng trật tự nếu không sẽ chẳng có những bản nhạc hay.

Bình thường ở trường tôi và Keiji chả là gì của nhau nhưng trên thực tế chúng tôi chính là bạn tốt,cảm giác gần giống yêu đương bí mật.Cũng sẽ không ai nghĩ một đứa con gái bình thường lại muốn làm bạn với một cậu mập,còn là một cậu mập bị cả lớp coi thường và bắt nạt.Thôi thì đó cũng là sự lựa chọn của tôi,cậu ấy là một người bạn tốt, sự chật vật hiện tại cũng chỉ là cuộc đời đưa đẩy.
Tôi cũng không khá hơn bao nhiêu.Bạn biết đấy ,dù bạn có là ai thì cũng có thể trở thành nạn nhân của bạo lực.
Còn bạo lực thì chính là một cách gì ấy ảnh hưởng trực tiếp lên con người,theo hướng tiêu cực.Nó xuất hiện ở bất cứ đâu theo cách không ai ngờ tới nhất,bất kì ai cũng có thể trở thành nạn nhân.Bạo lực thì có thể là bằng lời nói,hành động,thái độ và cũng có thể là tất cả cùng một lúc,tất cả chỉ vì mục đích chính là khiến bạn đau khổ.Khi bị bắt nạt bạn sẽ sa sút về mặt tinh thần,suy đồi về mặt cảm xúc và dễ nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực.
Người ngoài cuộc thì sẽ thấy nó rất đơn giản nhưng với người từng trải thì nó rất phức tạp,giống như có ăn ớt thì mới biết ớt cay có ăn dưa thì mới biết dưa đắng.Với những kẻ chỉ biết nhận biết vấn đề qua lời kể của người khác thì tôi cũng chẳng chấp họ làm gì.
Họ nói tôi gàn dở nói tôi bi quan,nói tôi giả tạo nói tôi ở trong sướng mà chả biết đủ,khi thấy tôi ho lại nói tôi ồn ào,khi thấy tôi khóc thì sẽ không ngại đạp tôi ngã dúi dụi để cho tôi một bạt tai,nói tôi là nỗi ô nhục của dòng họ nhưng họ đâu có biết cái họ bảo là "sướng" ấy trên thực tế nó là như thế nào.  
Giống như cảm giác bị bỏ lại vậy,dù có cố gắng đến mấy thì vẫn chẳng thể theo kịp....

Chúng ta chưa bao giờ là hoàn hảo cả,tôi biết chứ,bất cứ ai đều có thể mắc sai lầm nhưng không phải ai cũng có thể nhận thức được.Mọi người thì luôn chọn nghe theo số đông, đều là những lỗi lầm có thể tha thứ,tha thứ hết lần này đến lần khác, tôi đã quá quen với nó.Bạn biết đấy,lòng tốt chưa bao giờ là thừa khi trao đi cả,nếu bạn cho đi lòng tốt thì bạn sẽ thấy tâm hồn bạn đẹp hơn...
Nào,ai cũng có quyền được tha thứ cả,bạn biết đấy.Chúng ta không nên chấp chước quá nhiều,mình phải giữ cho mình một tâm hồn đẹp.
Ôi ,nó đau đấy,sao bạn đi xe bất cẩn quá vậy?Không sao đâu,tôi tha thứ cho bạn,không có lần sau đâu nhé.
Mệt quá,xe lại xì lốp nữa rồi,nhà thì xa tít tắp.
A,hoá ra là bạn làm à?Đừng lo,tớ sẽ không mách ai đâu,không có lần sau đâu nhé.
Trùm trường hả,ôi sao cậu lại đánh tớ,không sao,tớ sẽ tha thứ cho cậu.Dù là cậu chả bao giờ xin lỗi và luôn bắt nạt tớ...Các cậu đều đáng được tha thứ mà...
Nhưng này,có phải mọi người đang coi thường lòng tốt của tôi không?
Tại sao họ lại lặp lại sai lầm nhiều lần quá vậy?
Ôi dừng lại,tôi đã tha thứ cho các bạn rồi mà,sao các bạn lại phá hỏng đồ của tôi?
Rút cục là ai đã gây ra chuyện này?sao các bạn im lặng vậy?
Tại sao họ lại ngày càng quá đáng vậy,này ,dừng lại,bạn làm tôi đau đấy!
Này,các bạn tha cho tôi đi có được không?Hãy để tôi yên. Tôi xin lỗi vì mọi thứ,hãy để tôi yên đi có được không?
Tôi không phải chúa,bạn biết đấy nhưng giờ các bạn quá đông , sao lại cứ cố tình nhằm vào một mình tôi thôi nhỉ?
Ok,các bạn đã làm rất tốt,giờ thì vĩnh biệt nhé.Nếu có kiếp sau,mà tốt nhất đừng có kiếp sau....
Tôi biết là mình đã tha thứ cho họ,dù họ có làm gì đi nữa nhưng bạn tôi ơi,nó thực sự quá khó,tôi đã không làm được nó một cách trọn vẹn dù tôi có muốn thế nào đi nữa.Tôi cũng chỉ là một người bình thường thôi và tôi hoàn toàn có thể không tha thứ cho họ,bạn ạ,tôi chỉ là cảm thấy khi tôi tha thứ cho họ cũng tức là tôi tha cho chính mình.
Ai trên đời mà chẳng muốn sống một cuộc sống hạnh phúc chứ?

Này,bạn đang khóc đấy à?

Bạn không thể đánh lừa được tôi,mắt bạn đang chảy nước đó...
Ôi,trời mưa rồi à
Thôi,không sao đâu,cứ khóc đi, tôi sẽ giữ bí mật cho bạn.
Tôi ở đây không phải để làm bạn buồn,tôi chỉ muốn chứng minh bản thân tôi đủ cứng cỏi để có thể trở thành điểm tựa của bạn.
Bạn biết không,tôi rất cứng rắn,vì tôi đã quá chai sạn.
Bạn biết không,cuộc sống của tôi ngoài những lúc sóng gió ra thì nó vẫn có những lúc êm đẹp hạnh phúc,dù nó trôi qua rất nhanh nhưng chỉ cần nó vẫn xuất hiện thì tôi sẽ trân trọng nó.Tôi biết những điều tốt đẹp không phải tự nhiên mà có nên tôi sẽ mãi lưu giữ nó trong trái tim mình,dù đôi khi những kí ức đen tối sẽ che phủ nó thì nó vẫn mãi ở đó.
Nút thắt nào cũng có thể gỡ bỏ nếu bạn đủ khéo,dù cho nó có là nút chết đi chăng nữa.

Cuộc sống của tôi ngay từ đầu đã rối như mớ ráp cọ nồi vậy,càng gỡ lại càng rối mà rối thì càng phải gỡ.
Những kẻ gây rối thì giống như ruồi bọ đuổi mãi không hết,những tổn thương thì vừa đau vừa ngứa như bị muỗi cắn vậy,có quá nhiều muỗi ở đây mà khúc mắc tôi cần tháo gỡ lại có quá nhiều...và chúng cứ tăng lên theo thời gian.
Mà nút thắt lớn nhất ở thời điểm hiện tại chính là khúc mắc với bạn bè cùng lớp,lớp tôi học là một lớp sôi nổi và hoà đồng và khá nổi tiếng vì điều đó.Tất cả đều rất tốt ,lớp học rất hoà đồng nhưng không bao gồm có tôi.Dường như có một rào cản đang ngăn cách tôi với tất cả mọi người,còn tôi thì không thể tự phá bỏ nó mà chỉ có thể buồn buồn nhìn ra bên ngoài qua khe hở nhỏ xíu của tấm lưới thép gai dày và nặng một cách đầy bất lực.
Và tôi thực sự đã có lúc thoát khỏi nó trong một lúc nào đó của cuộc đời trước đấy của mình trước khi mọi thứ biến mất như một giấc mộng.
Đấy là lần đầu tiên tôi cảm nhận được cảm giác vừa mừng vừa sợ ,lần đầu tiên họ hát tặng bài happy birthday với sự chân thành hiếm thấy,cũng là lần đầu tiên tôi được thực sự trở thành một phần của tập thể mà không có bất kì một rào cản nào , cũng là lần đầu tiên tôi được tặng quà-điều khó tin nhất mà tôi còn chả bao giờ dám mơ tới,dù là về sau khi đã chán với những nghĩa cử cao đẹp, họ đến và đòi về những gì đã cho đi.
Lúc này cuộc vui đã chấm dứt và mọi thứ trở lại như lúc ban đầu,không,nó không thể như thế được!
Bạn không thể bắt tôi quay trở lại ăn rau cám khi vừa cho tôi nếm vị thịt được!!!
Đừng đối xử tàn nhẫn với tôi như vậy,hãy suy xét tình huống cho kĩ đi,tôi không đáng bị như vậy,làm ơn...
Tôi đã cố gắng níu kéo hạnh phúc hiếm hoi lại nhưng kết quả lại càng tệ hơn,đến mức tôi đã từ bỏ tất cả.
Nói gì thì nói,tôi khá là hối hận vì đã chọn im lặng khi kẻ đầu tiên nói xấu tôi xuất hiện và nói những điều không hay về mình vào ngày khai giảng,tại thời điểm tôi bắt đầu cắp sách đến trường .Đáng lẽ ra tôi nên dũng cảm tiến tới tát vào mặt kẻ đó để chặn họng hắn ngay trước khi hắn thốt ra thêm một từ nào nữa.Biết đâu nếu tôi làm thế thì có lẽ bây giờ,sự hiểu lầm của họ với tôi sẽ không xuất hiện.Giá như tôi đừng quá mềm lòng nhân từ cho những kẻ đã hại mình thì tốt rồi,tôi đã mất đi quá nhiều thứ.
Thật ra thì tôi cũng không nghĩ là mọi thứ có thể tiến xa đến mức ấy,họ không thể dùng ánh mắt ấy để nhìn tôi được,họ là bạn của tôi cơ mà.
Bạn yêu của tôi ơi,giờ tôi chỉ còn có bạn.Bạn biết không,trước đây tôi có rất nhiều bạn nhưng tình bạn của bọn tớ thì biến mất rất là mau, giống như bong bóng vậy.Tớ đã cố chạm đến họ nhưng rồi họ biến mất.
Đó là lỗi của tớ ,tớ không hoàn hảo,tớ chỉ là một thứ gì đó rất gớm ghiếc.Tớ xấu xí lắm,ai cũng không muốn đến gần tớ,họ chỉ đang trêu chọc tớ...
Bạn biết đấy,tớ của quá khứ rất xấu tính,dù nó chả bao giờ oán trách hay than vãn điều gì nhưng thực chất sâu bên trong,nó vẫn luôn oán giận cả thế giới này sao quá tàn nhẫn với nó.
Vì nó quá ích kỉ nên chẳng có ai muốn gần nó,ngay cả thánh thần cũng quay lưng lại để không phải lắng nghe lời cầu nguyện nhảm nhí của nó.
Tôi đã ngẫm nghĩ rất nhiều về chuyện quá khứ,dù tôi chẳng muốn nhớ đến nó làm gì cho mệt người thì quá khứ vẫn cứ ùa về ám ảnh tôi trong tâm trí.Tôi không thể không nghĩ về nó và nhận ra mình đã sai ngay từ đầu,các bạn của tôi thì không sai khi đã rời bỏ tôi,tất nhiên thì tôi chẳng trách hay giận hờn gì họ.Chỉ là tôi không muốn gặp lại họ nữa thôi.Họ đã rời bỏ tôi mà.
Bạn biết mà,con người luôn có quyền quyết định và họ gọi đó là sự lựa chọn.Các bạn của tôi,cả một tập thể ấy,họ đã chọn bỏ lại tôi,người đã rất hạnh phúc khi được các bạn quan tâm.
Đó là khi họ nhận ra tôi tồi tệ đến mức nào qua những tin đồn thất thiệt mỗi lúc một thổi to qua miệng lưỡi của những kẻ ác ý ,hiểu lầm thì nhiều không đếm xuể , những món quà tặng mấy hôm trước bị lấy khỏi tôi không sót một thứ gì trước con mắt trống rỗng vô thần của tôi,họ trách móc tôi vì đã tuỳ ý sử dụng chúng còn việc tôi  có thể làm là nghe chúng như một cách để thể hiện thái độ tôn trọng với những người từng  đối tốt với mình.
Tôi không ghét hay thù hằn gì những người ấy cả,nhưng những gì đã qua tôi lại không thể nào quên được,họ đã cho tôi rất nhiều quà nhưng rồi họ đã quay lại đòi lại chúng.Nhưng có lẽ họ đã quên mất phải lấy đi món quà quý giá nhất,nó là kỉ niệm về buổi tiệc sinh nhật đầu tiên của tôi.Một bữa tiệc sinh nhật không có kẹo hay bánh gì mà chỉ có sự thân thiết chân thành và những món quà họ tự chuẩn bị bằng số tiền ăn sáng ít ỏi,tôi cũng không dám đòi hỏi gì,thật ra thì không cần quà cũng được.Một bữa tiệc với nước lọc cùng những quả sung chấm muối,cùng những quả chuối xanh đã luộc chín nhưng vẫn giữ nguyên giá trị vốn có, là mảnh kí ức quý giá  không thể nào quên được đối với tôi.
Những kỉ niệm đã qua ấy thật ngọt ngào,ngọt đến thấu xương,không thể phủ nhận là nó đã giúp tôi rất nhiều trong những phút giây khó khăn nhất dù nó đã qua rất lâu,tôi cũng không còn có thể nhớ được họ trông như thế nào nữa.

Hồi ấy tôi vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, một học sinh tiểu học mới lần đầu biết đến khái niệm sinh nhật và tỏ ra hứng thú với nó,trong cuộc sống buồn tẻ chán ngắt của tôi sự hứng thú đã lấn át sự sợ sệt và thổi luồng gió mới đến tất cả,tôi đã tìm hiểu về nó và vô tình tiết lộ cho họ biết mai là đến sinh nhật của mình.Tôi lúc đó cũng không nghĩ gì nhiều và chỉ nói suốt ngày,tôi tự nói tự nghe thôi chứ chả ai quan tâm cả,với mọi người ,dù tôi có nói hay không cũng chẳng khác nhau là mấy,vì tất cả mọi người rất ghét tôi.
Thật lạ lùng làm sao nhưng đấy là cuộc sống mà tôi đã từng sống,cả một đời,nỗi buồn có thể vơi nhưng nỗi đau thì không vì tôi đã sống như một con rối ghỗ vô tri vô giác chỉ biết nghe theo sự sắp đặt để làm trò và chịu khinh ghét.
Họ có thể đối xử tốt với bất kì ai,hoà hợp với bất kì ai nhưng sẽ không một ai quan tâm đến tôi cả.Họ không có nghĩa vụ phải làm điều gì cho tôi hay vì tôi cả,tôi chả là gì,họ chả được gì khi giúp đỡ một kẻ như tôi.Và cũng sẽ chẳng có một lí do gì để giúp cả.
Và rồi mọi người bắt đầu đứng ra chỉ để suy xét tôi,dù tôi có làm gì thì tôi vẫn luôn sai.Họ thấy tôi luôn sai,bất cứ động thái gì của tôi cũng khiến họ khó chịu và từ những biểu hiện đó,tôi biết họ ghét tôi đến mức nào.
Họ khinh ghét tôi đến mức chỉ tới gần tôi thôi cũng là một sự sỉ nhục to lớn đối với họ,trở thành bạn của tôi là một cái gì đấy rất nhục nhã đối với họ.
Một ai đó đã nói cho tôi biết:bạn chẳng việc gì phải quan tâm đến người ta nhìn nhận bạn như thế nào ,vì trong mắt của người ghét bạn thì bạn luôn rất xấu xí.
Lời khuyên này không có tác dụng lắm với tôi khi mà đời của tôi đã nát bấy với những lời khuyên chất đống trước đó.
Tôi đã rất buồn,tôi cần một lời khuyên,tôi đã kiếm tìm ở khắp mọi nơi và dần trở nên chết lặng,chết lặng trong tuyệt vọng.
Ai cũng nói là do tôi sai,họ muốn tôi sửa đổi nhưng tôi không biết mình nên sửa đổi kiểu gì nữa?
Lời khuyên của bọn họ lạ lắm...
Người thì khuyên tôi học giỏi nên,người khuyên tôi sắc sảo lên, người thì khuyên tôi hãy trở nên giàu có đi chứ đừng có nghèo nữa,người thì khuyên tôi hãy vứt bỏ người bố tệ bạc để sống hướng thiện... Trông họ như đang đưa ra lời khuyên nhưng thực sự nó giống như đang trêu đùa tôi hơn,và về sau,tôi nhận được lời khuyên từ mẹ ruột của mình.
Mày càng tỏ ra yếu thế thì chúng nó càng khinh mày,phải nỗ lực lên,phấn đấu lên thì mới được thầy yêu bạn quý.
Mà nỗ lực như thế nào thì mẹ không có nói rõ,mẹ chỉ bảo tôi hãy ngay lập tức thay đổi bản thân ngay lập tức thành hình tượng con nhà người ta thì sẽ không ai còn đè đầu cưỡi cổ tôi nữa còn mẹ thì được mát mày mát mặt một tí.
Bạn biết mà,không có công trình nào là công trình mà chỉ mất có một giây để thực hiện,kim tự tháp phải mất hàng thập niên để xây dựng.
Càng về sau,tôi càng nhận được nhiều lời khuyên hơn,cảm giác áp bách nghẹt thở ấy thực không dễ gì chịu đựng.
Lời khuyên tưởng chừng như hữu ích ấy chỉ khiến tôi càng thêm bế tắc.
Giống như một người bị mắc kẹt dưới đáy của một hố cát dưới đáy là cát lún ,cái hố sâu và rộng mà không có bất kì một cái gì hữu dụng trên người để có thể tự cứu,người ấy đã kêu cứu đầy tuyệt vọng,trên miệng hố có rất nhiều người vây xem , trước sự cùng cực của người ấy họ không chỉ không giúp mà còn chế nhạo ném đá nhổ nước miếng .Trong đó có những người tự xưng là người tốt ,họ không chỉ vứt những cục đá nhọn hoắt vào mặt anh mà còn khuyên  anh phải biết tự trèo lên bằng chính sức mình và đừng chỉ trông chờ vào ai khác.
Cuối cùng con người khốn khổ ấy đã bị cát lún nuốt chửng khi cố tìm cách tự giải thoát, anh ta đã chết khi mà chẳng một ai muốn giúp đỡ.
Sau cùng,tôi nhận ra cái sai lớn nhất của mình chính là được sinh ra,tôi đáng lẽ ra không nên tồn tại,vì thế giới này không chào đón tôi.
Giáo viên trong trường cũng không ưa tôi, họ ghét tôi vì tôi đã luôn gây rắc rối cho họ.Mỗi lần bị các bạn đánh phá là tôi lại bị mời xuống phòng giáo viên, họ có thể giúp nhưng cũng không thể.
Tôi đã rất khổ sở,gia đình và trường học như lập thành thế gọng kìm để tạo sức ép cho tôi, cuộc sống này muốn nhổ bỏ tôi ra khỏi nó bất cứ lúc nào như cái cách mà người ta loại bỏ chiếc răng khôn ra khỏi hàm răng.
Thế giới này có nhiều thứ tốt đẹp lắm ,tôi biết, nhưng những điều tốt lành quý giá ấy quá đắt ,nó không dành cho tôi.
Giáo viên trong trường tôi là người tốt,thầy hiệu trưởng đã đứng ra giúp tôi khi thấy tôi bị bắt nạt.Bạn tôi ơi,khi ấy tôi đã rất hạnh phúc khi nghĩ rằng mình đã được giải thoát khỏi bọn chúng.Nhưng tôi đã lầm,thầy ấy chẳng giúp được cho tôi mãi và sẽ chẳng bao giờ giúp tôi được nữa,vì tôi đã nói lời khiến thầy phật ý,giờ thầy ấy rất ghét tôi.Vì tôi đã nói bố mình đã chết,tôi thì cũng không hiểu nổi mình nói thế có gì sai cả vì mẹ con tôi đã rất vất vả.Đến ngay cả tiền mua thuốc với thức ăn nhiều lúc cũng phải đi vay mới có,may mà thóc gạo nhà tôi vẫn có thể tự cung tự cấp được nhưng việc đồng áng rất vất vả.Thế mà cái người mà đáng ra tôi nên gọi là bố lại chẳng thấy đâu,ngay cả một tin tức cũng chẳng thấy .Thế thì có khác gì đã chết đâu chứ?
Vì tôi không phải một đứa trẻ bình thường,tôi chỉ là con nhà nghèo mà đã nghèo còn học dốt còn chẳng có điều kiện để đi học thêm như các bạn, và có một người bố tồi gần như trông giống mình,còn mẹ tôi thì bị người ta khinh vì là một người lao động khuyết tật.
Xin lỗi vì đã kể quá dài dòng khiến bạn bối rối,tôi sẽ rút lại cho dễ hiểu.
Này,cậu biết không,mai là sinh nhật của tớ đấy.Tôi nói,trước khi đi xuống sân trường bắt côn trùng và tìm cỏ bốn lá,nghe nói đó là cỏ đem đến vận may cho người giữ nó.
Chỉ là tôi khi ấy không biết được cả lớp bị một câu nói vu vơ của tôi làm cho dậy sóng.Bình thường dù tôi có nói gì thì cũng chẳng ai muốn lắng nghe cả,họ khinh tôi đến tận xương tuỷ.
Chả hiểu tại sao nhưng một câu vu vơ của tôi thế mà lại làm họ xao động,họ muốn tạo sự bất ngờ bằng một bữa tiệc sinh nhật tự tổ chức.
....
Tôi không hiểu nổi,tại sao họ cho tôi ấm áp và rồi chính tay họ đã đập tan nó ngay trước khi tôi kịp tận hưởng nó?
Cuộc sống của tôi lại trở về quỹ đạo ban đầu như thể sự hạnh phúc mĩ mãn vừa qua chỉ là ảo ảnh, khi ấy tôi mới chân chính hiểu được rằng có những khi dù có cố gắng níu kéo thì cũng chỉ có vuột mất.
Cuộc sống của tôi lại trở về cái sự tĩnh lặng vốn có,thật lòng mà nói thì cũng không có tĩnh lặng lắm.Nếu tôi bị điếc thì hay quá,thật chẳng muốn nghe những lời mắng chửi như vậy nữa.
Bạn biết không?
Tôi đã có một khoảng thời gian kiếm tìm hạnh phúc trong vô vọng.
Đừng lo,vì tôi đã tìm được nó.Tôi đã gần như không cảm nhận được gì,nó thực sự quá nhỏ bé.
Vì hạnh phúc là một cái gì đấy vô thực,nó không xuất phát từ bất kì ai cả và cũng đừng trông chờ vào một ai đó sẽ mang đến cho bạn,vì nó đã ở sẵn trong bạn,nó đang ngủ say đâu đó.Bạn sẽ không thể đi tìm nó một cách đơn thuần mà phải cảm nhận nó,bằng cả trái tim.
Với tôi,hạnh phúc nhất là khi được biến mất vào khoảng không gian bao la này...ý tôi là khi tôi tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên đất trời,là giây phút ngắn ngủi được ngắm ánh dương cam vàng chói lọi hắt lên những áng mây hồng rực mỗi sớm mai và ánh tịch dương lúc chiều muộn trên cánh đồng quê tôi với tiếng chuông chùa đinh dang vang vọng như vang vào cả linh hồn,hương thơm của hoa cỏ đồng nội.Tất cả như giúp tôi tạm quên đi thực tại buồn chán.

Giờ thì khác trước nhiều lắm  ,tôi có cha mẹ, những người luôn yêu thương tôi,có một người bạn tốt là Keiji.
Tôi không còn phải cô đơn như trước nữa,nhưng không hiểu sao,ám ảnh về quá khứ vẫn không buông tha cho tôi.
Tôi đã cố khiến bản thân mình thật bận rộn để không phải nghĩ về nó,cuộc sống đủ đầy hiện tại là quá đủ để tôi hài lòng.

.
Dạo này Keiji khá là trầm tính,dù là khi tôi mới quen cậu ấy cũng rất trầm tĩnh nhưng cảm giác không giống hiện tại.
Cứ như là bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vậy.Ngay cả âm thanh tiếng đàn piano của cậu ấy cũng thiếu đi một phần sức sống,dù không biết chuyện gì đã xảy ra,khó chịu thật đấy.Tôi ước gì mình có thể giúp gì đó.
"Keiji,cậu ổn chứ?"Tôi hỏi,cố làm như vô tình hỏi.
"Sao cậu hỏi vậy ,Yuiri?"
"Hôm nay tớ thấy Keiji có vẻ rất buồn nên, ờm..."
"Không sao,tớ vẫn ổn"
"Thật không đó,cậu không nói dối chứ?"
"À thì... vẫn là ,tớ đàn bài như mọi khi nhé?"
Keiji đỏ mặt rồi,cậu ấy không giỏi trong việc nói dối cho lắm.
Tên này lại đánh trống lảng nữa...thôi ,nể tình bản nhạc của cậu ,tớ sẽ bỏ qua cho cậu.
Keiji đàn là bản 'Happy birthday' mà tôi rất thích,vì không biết đánh đàn nên tôi đã hát theo.
Happy birthday to you,happy birthday to you,happy birthday,happy birthday,happy birthday to you.
Lúc thì tôi hát theo lời,lúc thì lại thay bằng tiếng la la la,nó khá là hợp.Tôi rất thích hát,ngay từ đầu đã thích.
Vì là người đánh đàn chưa muốn dừng lại nên bản nhạc cứ lặp đi lặp lại,vẫn một giai điệu mà có thể đánh rất lâu,và tôi cũng đã hát rất lâu,dự là sẽ hát đến mệt nghỉ.Tiếng đàn bất ngờ dừng,tôi vẫn đang hát thì chợt nhận ra.
"Sao thế?"
"Mục tiêu trong tương lai của cậu là gì?"
Tôi khá bất ngờ trước câu hỏi đột ngột ấy nhưng rồi tôi nói.
"Tớ á?Sau này tớ sẽ đi làm Idol,một Idol toả sáng lấp lánh ,mang đến tình yêu cho mọi người bằng tiếng hát của tớ"
"Tuyệt thật nhỉ"
"Sao,cậu có ý gì đây?"
"Đâu có ý gì đâu"
"Hử?"
"Không có gì thật mà"
"Thôi được rồi,tạm thời bỏ qua cho cậu"
"Chúng ta hãy cùng cố gắng biến ước mơ thành hiện thực nhé"
"Cái gì? Cậu lặp lại được không?"
"Không...không có gì,tớ chỉ nói linh tinh thôi"
"Tớ nghe hết rồi nhé,Keiji,cậu nói được thì phải dám làm nha.Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập rèn luyện thân thể,nhất định phải dậy thật sớm "
"Cái gì?sao lại rèn luyện thân thể?!?"
"Muốn thực hiện ước mơ thì cơ thể cũng cần phải thật mạnh mẽ nữa chứ"
"Hả?!?tớ không muốn"
"Làm nghệ sĩ piano thì cái dáng người ta cũng phải đẹp đó,cậu không biết hả"
"Ai,sao lại thế"
"Cậu định lên sân khấu với bộ dạng này sao?Dù là bản thân cậu hiện tại cũng rất dễ thương nhưng mà...cậu biết đó nó thật bất tiện"
"Được rồi,được rồi,tớ sẽ theo cậu tập luyện"
...(các tình tiết đã bị cắt,tác giả nói có thể nó sẽ làm các bạn tốn thời gian)

Tôi đến thư viện mượn sách ,trên đường quay lại thì bị một cậu bạn chặn lại,cậu ta hỏi một câu không rõ đầu đuôi.
"Sao cậu biết bí mật của tớ?"
"Bí mật nào cơ?"
"Otogami....Sao cậu biết tớ là một Otogami?"
"O...origami?"
"Là Otogami,lúc đi qua tớ cậu đã nói vậy"
"À...Otogami...khoan,Otogami sao?"
"sao cậu biết tớ là một Otogami?"
"đó là bí mật"
Tôi cố làm vẻ thần bí,thật ra thì lúc này tôi mới nhận ra cậu bạn chặn đường tôi là Lucky,nhân vật chính trong bộ truyện mà tôi đã từng đọc.Nhưng mà là ở phiên bản nhí,cậu ấy đúng là không khác lắm so với nét vẽ trong truyện, và trông cậu ta thật hơn và vẫn giữ được nét đặc trưng,đặc biệt là kiểu tóc hình ngôi sao này ,đúng là có một không hai.Lại còn là màu vàng nữa chứ,tôi vươn tay ra,thật muốn chạm thử vào đó...
Cạch,lúc này quyển sách tôi cầm trong tay bị rơi mất,là sách hướng dẫn gấp origami cơ bản.
Thứ thực sự bị đánh rơi là mặt mũi của tôi,hết rồi....Lucky đã nhìn ra nó.
Lúc này rất bối rối,sau một hồi đứng hình, tôi đã nhặt cuốn sách nên và cười chủ yếu là để chữa ngượng.
"A...Hahaha,không có gì thì tôi đi trước nhé Lucky"
"Đợi đã,tôi chưa giới thiệu mình với cậu mà ,tại sao cậu biết tên tôi"
Tch,sao Lucky lại tinh ý vậy chứ,tôi chỉ vô ý thôi mà...
"Thì...là cậu đã giới thiệu rồi mà"
Là giới thiệu trong truyện đó,có tính không?
"Hồi nào nhỉ?Sao tôi không nhớ"
"Tự giới thiệu, tôi là Yuiri Sawada,lớp 3A,tôi rất giỏi giữ bí mật "nên cậu không phải lo lắng gì cả,tôi sẽ không nói những gì không nên nói
"Tôi là Lucky Sonoda lớp 3C"
Tôi đã tưởng nhân vật chính trong truyện đã đủ dị rồi,ai ngờ khi tiếp xúc thì cậu ta vẫn dị y như thế.Thế này thì thật thú vị.
"Chúng ta kết bạn nha"
Tôi đề nghị,thực sự mà nói thì tôi cũng không ngờ mình sẽ nói thế.Mà chắc gì cậu ta đã đồng ý,nhìn cậu ấy hiền thế thôi chứ đó là nhân vật chính đó,vị trí bạn của nhân vật chính nào có dễ lấy thế...
"Được,nhưng mà nói trước rất chán đó"
Ơ,thế mà đồng ý hả?
Cậu không cảm thấy là tôi rất mờ ám sao?
Làm bạn với'một người đã ngầu lòi lại còn thần bí' như tôi mà cũng được hả?
"Thiên tài đúng là toàn những kẻ kì lạ mà"
Tôi lẩm bẩm và không ngờ Lucky lại nghe được,bạn biết đấy,không phải ai cũng có thể hiểu tôi nói gì khi nói kiểu đó.
"Nhầm rồi,tôi chỉ là người bình thường thôi"
"Người bình thường?Cậu là con nhà Otogami đấy "
"Chỉ là đã từng thôi,gia đình không chấp nhận được một kẻ tầm thường như tôi"
Cậu ta nói với một nụ cười tự giễu,sự u ám xuất hiện trong thoáng chốc rồi lại bị thay thế bằng một nụ cười rạng rỡ
"Giờ thì ổn rồi,tôi sống với mẹ và dì ,rất tốt"
Tôi cảm thấy bất an trước nụ cười đó,có lẽ tôi đã nói trúng một cái gì đó sai khiến cậu ấy buồn,thật không ổn một tẹo nào.Tớ không muốn cậu cứ phải buồn bã như thế.
"Tan học có muốn đi chơi cùng tôi không,cậu Sonoda?"
Quả nhiên đúng như dự liệu,nụ cười của cậu ta đã cứng lại,phản ứng rất thú vị,chắc chắn là cậu ta sẽ từ chối và tôi thì phải chặn trước một bước.
"Tớ biết một nơi vui lắm,tớ sẽ dẫn cậu tới nhà của bạn tớ,cậu ấy rất hiền lành và tốt bụng,sẽ đàn những bản nhạc mà tớ thích vì cậu ấy là bạn tớ.Nhà cậu ta có piano mà."
"Xin lỗi tớ phải dọn...chờ đã,cậu vừa nhắc tới cái gì?"
"Tớ nói về Keiji ,tớ sẽ giới thiệu cậu với bạn ấy "
"Không,vế sau"
"Nhà Keiji có piano"
"Được rồi,tan học tớ sẽ tìm cậu"
Ye,cá đã cắn câu,tôi sắp được nghe nhạc free ,thật sự là phấn khích.

Tôi dẫn Lucky đến chỗ mọi khi tìm Keiji để giới thiệu họ với nhau.Không thuận lợi lắm khi Keiji đã tới với cả người ướt sũng nước,khỏi cần hỏi cũng biết nguyên do là gì rồi,tôi đưa cho cậu ấy chiếc khăn tay của mình ,và tất nhiên là phải hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
"Cậu ổn chứ,đã có chuyện gì xảy ra"
"Tớ...tớ không cẩn thận ngã...ngã xuống nước...nước bể bơi"
Keiji đang nói dối,cậu ấy đang đỏ mặt và ngập ngừng.Nhưng tôi sẽ không vạch trần,tôi tin tưởng cậu ấy, một ngày nào đó cậu ấy sẽ nói.
"Đây là?"
"Đó là Lucky Sonoda,chúng tớ mới kết bạn hôm nay.Hi vọng hai người sẽ hoà hợp với nhau"
"À thì,chào cậu nhé,cậu Sonoda"
"Giới thiệu với cậu ,đây là Keiji Sasasuke,người bạn đáng tự hào của tớ"
"A,Yuiri,cậu kì quá,sao có thể nói thế trước mặt người khác chứ"
"Ồ,có gì đâu chứ,tớ nói đúng mờ,người bạn đáng tự hào của tớ là Keiji đó "
"Yuiri,cậu quá đáng quá"
"Ôi,ôi,ôi,đỏ mặt rồi kìa,đáng yêu ghê vậy đó"
"À thì"
"Ôi,à thì,xin lỗi nhé Lucky,à,hay,hay tớ vẫn gọi cậu là cậu Sonoda nha"
"Không vấn đề gì đâu,hãy cứ gọi tên tớ nếu cậu thích"
"Vậy...Keiji,cậu Sonoda hôm nay sẽ chơi chung với chúng ta, đến nhà cậu nhé"
"...Được chứ,cậu Sonoda,cậu cũng có thể gọi tên tôi nếu muốn"
Theo tính chất bắc cầu thì bạn của bạn chính là bạn, Keiji khá nhút nhát nhưng cậu ấy đủ thân thiện để mời cậu bạn mới quen về nhà mình chơi.
Tại thời điểm hiện tại đã là hai năm sau khi chúng tôi gặp gỡ và kết bạn,Keiji đã giảm cân và gầy đi nhưng cậu ấy vẫn bị bắt nạt vì bọn con trai không ưa cậu ấy nhưng đã có một nhóm các bạn nữ dám bảo vệ cậu ấy nên cuộc sống của cậu không còn khó khăn như trước nữa,tôi mừng vì điều đó.
Keiji bây giờ khá nổi tiếng và được nhiều người theo đuổi.Dù vậy nhưng Keiji và tôi vẫn là bạn,nhưng tình bạn của chúng tôi vẫn là tình bạn ẩn vì Keiji của hiện tại không biết bằng cách gì đã trở thành nam thần ở trường,nổi tiếng là đẹp trai và trầm ổn,thực ra thì cậu ấy rất là nhút nhát nên sẽ không muốn nói chuyện nhiều .Lũ fan cuồng sẽ giết tôi nếu mọi thứ bị tiết lộ,bạn biết đấy.
Thật đúng là một người bạn tuyệt vời,cậu ấy luôn biết nghĩ cho người khác ,không khác mấy so với lần đầu chúng tôi gặp gỡ.
Khi tới nhà Keiji đã để hai chúng tôi chờ cậu ấy trong phòng sách vì cậu ấy cần đi tắm,cũng không tốn mấy thời gian chờ đợi.
Chúng tôi đã làm bài tập cùng nhau,dù là khác lớp thì bài tập cũng sẽ khác nhưng nó chẳng ảnh hưởng gì mấy đến tốc độ làm bài của mỗi người.Chúng tôi làm bài xong thì cùng xem ti vi, mở ti vi màn ảnh rộng,bật đĩa phim siêu nhân lên xem,chúng tôi đã bắt chước lời thoại và động tác của siêu nhân mà mình thích như một thói quen ,sau đó thì chúng tôi đi tìm tới cây piano thần thánh ở vườn.Đó là những gì chúng tôi đã làm trong hôm nay.
Khi nhìn thấy cây piano ,Lucky cuối cùng cũng chịu nói gì đó.
"Keiji,cây đàn đẹp quá, tớ chạm vào nó được chứ"
"Ừm, cảm ơn vì lời khen nhé cậu Sonoda ,hãy cứ chơi bản mà cậu thích"
Tiếng đàn du dương vang lên,là bài tingkle tingkle little star ,âm thanh này vẫn bình thường và nó không gây ảo giác như trong truyện miêu tả,chỉ đơn thuần là một giai điệu dễ nghe.
Tôi khá là tò mò về visual music
Thế cũng rất đủ để thoả mãn,tôi cực kì thích nghe nhạc.Tôi đã nghe nó,cho đến khi không còn nghe thấy tiếng piano nữa thì tôi mới nhận ra đã kết thúc.
Bộp bộp bộp,tôi và Keiji đều vỗ tay tán thưởng.
"Tuyệt lắm,hãy chơi thêm một bản nữa"
"Lần này hãy để chúng tớ chơi chung với nhé"
Âm nhạc đúng là kì diệu,chúng tôi mới đó đã được gắn kết trở thành bạn của nhau.Khi chúng tôi chơi đàn cùng nhau,thời gian như bị lãng quên.Giờ thì đã là buổi chiều muộn,đã đến lúc chúng tôi phải quay trở về nhà.
"Hôm nay vui thật đấy,hẹn các cậu lần sau lại qua chơi nhé"
"Ừm,quyết định thế nhé"
"Lần tới tớ sẽ dẫn các cậu tới nhà tớ,cha mẹ tớ rất thân thiện và...."
Tôi đề nghị,và Lucky đã từ chối
"Tớ phải đi dắt chó đi dạo,sửa mái nhà và dọn nhà tắm,lau nhà và nhổ cỏ vân vân và mây mây nên xin lỗi ha"
" Ái chà,vậy hôm nào cậu rảnh thì qua cũng được"
"Có vẻ như ngày ấy sẽ không tới,việc nhà tớ phải làm có quá nhiều"
"Tớ không hiểu nổi,tại sao họ lại bắt một đứa trẻ như cậu làm nhiều thứ quá vậy,đến mức mà thời gian tự do cũng không cho cậu"
"Đó là lỗi của tớ,tớ đáng bị như vậy"
"Ôi,cậu ổn chứ cậu Sonoda?Sao gia đình cậu lại có thể đối xử như thế với cậu chứ?"
"Tớ ổn mà,không sao đâu"
"Sao cậu có thể vô tư thế được nhỉ,họ làm vậy là đang vi phạm quyền trẻ em đấy"
"Đúng vậy,cậu không nên để yên chuyện này,bóc lột sức lao động của trẻ em là hành vi sai trái của người lớn"
"Các cậu...tớ hiểu các cậu muốn tốt cho tớ nhưng các cậu không hiểu..."
"Nè,nè,Lucky,tất nhiên là không hiểu gì nhiều rồi,chúng ta mới chỉ kết bạn được một buổi thôi mà"
"Vâng...làm bạn với các cậu thật sự rất vui,thực sự cảm ơn rất nhiều"
"Hey,khách sáo làm gì không biết,chúng ta là bạn bè mà.Bạn bè thì phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau chứ"
"Các cậu..."
"A,trời sắp tối rồi,chúng ta phải về nếu không sẽ bị mắng mất"
"Vậy....hẹn gặp lại nhé"
"Tạm biệt nhé"
"Tạm biệt"
Keiji đã tiễn chúng tôi một đoạn,và giờ thì cậu ấy phải chào tạm biệt,tôi đi chung với Lucky một quãng ,chúng tôi đã không biết phải nói về cái gì nữa.
"Cậu rất thích chơi piano nhỉ?tớ thấy cậu đã rất hạnh phúc khi chạm vào nó"
"Ừ,tớ yêu nó. Tiếc là giờ họ không muốn để tớ chạm vào piano nữa,tớ.... không xứng chạm vào nó"
"Hãy cứ mặc kệ họ đi,không phải cứ là người lớn thì bao giờ cũng đúng cả.Với lại cậu cũng đâu có cô đơn,Lucky ,giờ cậu đã có tớ và keiji làm bạn,hãy đến nhà chúng tớ và cậu sẽ được chơi piano thoả thích.Đừng lo lắng gì cả..."
Tôi xoay vòng vòng vòng và một vòng khi cố đi trên vạch kẻ trên đường ,chỉ là ngẫu hứng chơi chơi thôi,thân thể này hãy còn trẻ và rất hoạt bát,khi tôi lớn thì nó sẽ không như thế nữa.
"...Hãy tiếp tục làm điều cậu thích,nghe theo trái tim cậu , chứng minh cho họ thấy âm nhạc là dành cho tất cả mọi người.Ngay cả khi cậu không thể làm được điều lớn lao nhưng hãy cứ thử đi để sau này khi nghĩ lại,cậu sẽ không phải hối tiếc"
Lucky không nói gì cả,tôi cũng không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa và thật ra thì cũng chẳng quan tâm lắm.Tôi ở đời này đã quyết định chỉ nói những gì tôi muốn nói và làm những gì trái tim tôi mách tôi nên làm.
Dám cá là cậu ta chỉ nghe tai nọ lọt tai kia thôi chứ chả biết gì đâu,làm gì mà có ai muốn nghe một người như tôi lải nhải chứ?
Nghĩ đến đấy,tôi hết vui,và bắt đầu dành sự chú ý cho những dải màu trắng ở trên đất.
Tôi và cậu ấy đã chào tạm biệt nhau ở chỗ rẽ,khi phải đi hai con đường khác nhau.
"Tạm biệt nhé,hẹn gặp lại"
Khi trở về nhà một mình tôi đã suy nghĩ về nó,tôi không biết mình làm như vậy có phải là sai không nữa,liệu có làm xáo trộn mạch truyện chính không?
Lúc này tôi mới lo lắng,vì nhân vật chính có thiết lập tốt bụng thường rất quan tâm đến mọi người xung quanh.Có lẽ cậu ta sẽ để những lời tôi nói vào tai cũng nên,ôi,chỉ mong là cậu ấy không hiểu sai chúng như họ.
Hoặc có thể là tôi đang lo nghĩ quá nhiều những thứ vô nghĩa,một lời nói thì có thể gây ra hậu quả gì chứ?
Tôi đã gạt mọi thứ ra sau đầu,tiếp tục cuộc sống vô lo vô nghĩ của một con sứa dưới lòng đại dương.
Và từ ấy nhóm chúng tôi từ nhóm đôi bạn cùng tiến chuyển thành nhóm tam đại anh hùng,cứ đến lúc tan trường,chúng tôi sẽ tới nhà của nhau để chơi.Nhưng vì một lí do gì đấy ,Lucky chẳng bao giờ dẫn chúng tôi đến thăm nhà cậu ấy.Tôi thì biết tỏng rồi,Lucky có thứ không muốn để bạn bè nhìn thấy ở đó.Nếu tôi là cậu ấy,tôi cũng sẽ làm như vậy.
Một ngày mới nữa lại tới,tôi đã rất mong chờ được đi chơi với bạn bè khi tan trường.Nhưng có vẻ như,tôi đã không thể tới,vì bị nhốt trong phòng đựng dụng cụ.Chỗ này rất tối và nó lạnh, không được thơm tho cho lắm,nó có mùi mồ hôi và mùi ẩm mốc,có một loại mùi giống với mùi trên người ông ngoại khi ông bị bệnh nặng sắp mất.
Nó khiến tôi nhớ về những lúc bị các bạn nhốt trong tủ đựng chổi khi còn ở cuộc sống trước...Dù tôi có cố đến đâu vẫn chẳng có ai cứu tôi,và tôi đã ở đó,bị lãng quên và...tôi đã rất sợ,bạn của tôi ơi,tôi khi đó đã rất sợ.Họ đã lãng quên tôi,họ bỏ lại tôi ở đó,tôi chỉ có một mình thôi,ở đó tối lắm,bẩn lắm ,chật chội lắm,tôi thậm chí còn chẳng thể ngồi hay nằm được...
"Yuiri,yuiri,cậu ở đâu"
Là tiếng của Keiji và Lucky,tôi cá là họ đang đi tìm mình và tôi đã hét lên để họ tìm được minh.Tôi đã rất vui khi họ quan tâm đến mình như vậy.
"Nè ,Yuiri,ngoài này khoá rồi,tụi này không thể mở nó ra được."
"Cứu tớ với,tớ sợ quá,hic"
"Đừng sợ,cậu hãy ở đó chờ tớ" Keiji nói và tôi nghe tiếng bước chân
"Nè,đừng bỏ tớ lại một mình mà"
"Được, chúng ta hãy chơi bản nhạc yêu thích của tớ khi cậu thoát ra ngoài nhé"
"Ừm,chúng ta sẽ cùng nhau chơi piano,chơi bài mà cậu thích"
"Hát cho tớ nghe đi,Lucky"
"Gì cơ?"
"Hãy hát cho tớ nghe đi,tớ muốn nghe "
"Hả?mà,tớ hát dở lắm"
"Đi mà,năn nỉ đó"
"Hừm,không cho phép cậu chê đâu "
Và cậu ấy hát,hát bài mà cậu ấy thích với giọng hát như đọc vậy,đúng là hát dở tệ.

(Ta không hiểu nổi,tại sao mình lại luôn muốn tâm hồn mình được xoa dịu nữa.
Có lẽ,ta đang khao khát được một lần bình yên ,một thứ hạnh phúc mà có lẽ chẳng bao giờ đến...)

Tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay,thật tốt khi tôi tỉnh dậy,hai người bạn của tôi đang còn ở đây.
Bạn tôi ạ,vừa rồi tôi đã có một giấc mơ đáng sợ...tôi thấy mình bị bại lộ bí mật, gia đình tôi   trói tôi trên một cái giường bằng sắt lạnh lẽo, có những người mặc áo trắng bịt mặt.Họ đang dùng dụng cụ từng chút một khoét đầu tôi ra và mặc cho tôi cố thế nào cũng không thoát được họ...
Tôi đã rất sợ,ôm lấy cậu bạn và khóc và được ôm lấy,cậu ấy thế mà lại an ủi tôi.
"Tất cả đều ổn,ổn rồi"
Tôi không nhớ lắm về những gì đã xảy ra và hôm ấy tôi đã khóc đủ,sau khi khóc ra được thì cứ như trút bỏ được thứ gì đó vậy.
Sau lần đó chúng tôi đã thân thiết hơn.Chắc vậy.
Tôi vốn thích hát,khi tôi hát,tôi vui vẻ nhất nhưng tôi luôn phải tự hát tự nghe .Và giờ,tôi không còn một mình nữa.Đã có người lắng nghe tôi hát và cũng đã có người hoà nhịp cùng tôi và tôi biết họ thật lòng quan tâm đến tôi.Hi vọng mọi thứ có thể mãi mãi như thế.
Không có gì trên thế gian này là mãi mãi cả,tôi biết,vì cuộc vui nào thì cũng phải kết thúc.Nhưng trước khi mọi thứ kết thúc,tôi sẽ tận hưởng nhiều nhất có thể.
Một năm đã qua,cả ba chúng tôi đã trở thành một nhóm say mê âm nhạc,chúng tôi thường tụ lại một chỗ để học nhóm,thời gian nhiều sẽ chơi đàn và hát .Không phải lúc nào chúng tôi cũng vậy,nhưng mà tình bạn của chúng tôi đã gắn kết lắm.

"Nè Lucky,cậu nên chơi piano nhiều hơn nữa"
"Tại vì tớ yêu piano sao?"
"Chỉ một phần thôi,tớ muốn chờ một ngày nào đó thực sự được nghe cậu chơi piano vì chính cậu"
Bạn biết đấy ,dù là Lucky phiên bản bình thường thì Lucky vẫn có thể tạo ra visual music khi cậu ấy chơi piano vì chính mình.
"À, vậy sao?"
"Thật ra thì tớ cũng thích nghe keiji chơi đàn nữa,nếu hai cậu chơi cùng thì càng tuyệt, tiếng đàn của các cậu khiến tớ hạnh phúc.Cảm giác như khi ấy tớ thực sự đã hiểu được hai người trong một giây phút nào đó"
"Còn gì nữa không?"
"Tớ không biết nữa,cô dạy thanh nhạc vừa đuổi học tớ.Cậu biết đấy,tớ chỉ là một kẻ kém cỏi,hoàn toàn chẳng có chút tài năng gì về âm nhạc ....Buồn thật đấy nhưng mà tớ sẽ vẫn tiếp tục chơi đàn ,vì tớ muốn chơi đàn"
"Chỉ vậy thôi sao?"
"Ừm,chỉ có vậy thôi,giờ hãy đến nhà Keiji nào.Chắc cậu ấy ốm khó chịu lắm"
"..."
"Sao vậy?Cậu không muốn đi sao?"
"Tớ phải đến thăm một người hôm nay,cho tớ gửi lời xin lỗi đến keiji nhé "
"Được rồi,tớ bây giờ đang rất đói,tớ còn có hẹn với âm nhạc đây"
Tôi cười,thật ra tôi không hề đói bụng mà chỉ là muốn để giai điệu ngọt ngào lấp đầy tâm hồn thích âm nhạc của tôi thôi.
"Tạm biệt nhé,Yuiri"
"Ừm, gặp lại sau nhé,Lucky"
Đây không phải thế giới tôi đã từng sống,tôi biết chứ,trên thế giới này quê hương ngày trước của tôi thậm chí còn chẳng hề tồn tại,tôi đã không tìm thấy nó ở bất cứ đâu trên bản đồ thế giới,ngay cả một hòn đảo thuộc Việt Nam cũng không thấy,cứ như thể nó đã bốc hơi khỏi đó vậy.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là trò đùa của số phận không nhưng đó quả là hình phạt nặng nề đối với tôi.
Nó đồng nghĩa với việc tôi đã trở thành một kẻ lạc loài-một kẻ lạc loài trên cái thế gian rộng lớn này.Dù cuộc sống hiện tại tôi có hạnh phúc đến thế nào thì đây cũng là một khúc mắc không thể gỡ bỏ đối với tôi.
Tôi có chút hối hận vì đã từ bỏ,nếu tôi không từ bỏ,ráng gắng gượng thêm chút thời gian để điều trị có khi lúc ấy tôi có thể sống lâu hơn rồi,tôi muốn quay trở lại nếu có thể,để gặp mẹ thêm một lần nữa.Tôi đã tự hỏi liệu mẹ có buồn không khi tôi chết,chắc là có đi,mẹ thương tôi lắm,ngay cả khi nhìn tôi có thể gợi nhớ đến kẻ đã làm mẹ đau khổ.Mẹ của tôi rất yêu tôi,bà ấy đã không bỏ rơi tôi.
Dù bình thường mẹ luôn tỏ ra lạnh nhạt,ít bày tỏ cảm xúc nhưng mẹ đã luôn như vậy,mẹ đã không bỏ rơi tôi.Mẹ thậm chí còn không chọn lấy hạnh phúc cho mình ngay cả khi nó tới tìm mẹ hết lần này đến lần khác,mẹ đã không tái giá vì lo sợ bạn đời mới có thể sẽ làm hại đến các con của mẹ.
Bà ấy không bỏ rơi tôi nhưng chính tôi lại bỏ rơi bà ấy,trong cái thời khắc quyết định sinh tử ấy,chắc là mẹ đau khổ lắm.Mẹ ơi,con xin lỗi...
Con không muốn mẹ buồn nhưng con đã quá mệt mỏi,con đã không đợi được kì tích xảy ra.
Bạn ơi,tôi đã không đợi được,tôi đã chọn đi theo tiếng gọi của cái chết...Để rồi giờ phải hối tiếc,giờ tôi đã không còn có thể quay lại được nữa.
Có lẽ,có những thứ khi đã mất đi ta mới thấy nó đáng quý đến thế nào mà bắt đầu hối tiếc.

"...Gió nhẹ sang tôi ngỡ trời xuân,nắng hừng lên tôi ngỡ đông tàn,ai có ngờ đâu..."
Tôi đang hát,bằng tiếng mẹ đẻ và những người khác thì lại nghe không hiểu vì bất đồng ngôn ngữ.
Nghe nói âm nhạc có thể giúp người ốm khỏi bẹnh nhanh hơn nên tôi đã hát cho bạn tôi nghe,cậu ấy bị cảm do vô ý ngã xuống bể bơi.Làm như tôi tin ấy,Keiji lại nói dối nữa.
"Nè ,Yuiri,cậu lại hát những giai điệu có lời nhạc kì quái rồi"
"Kì quái?"
"Tớ chẳng hiểu thứ ngôn ngữ kì quái đó"
"Đó là tiếng Việt,không kì quái gì cả"
"Lại là tiếng Việt nữa,tớ đã nói là nó không có thật rồi mà"
"Tiếng Việt có thật,tớ sẽ dạy cậu nếu cậu muốn học nên hãy thôi nói những lời khó nghe đi"
"Tại sao?"
"Đó là thứ ngôn ngữ tốt đẹp nhất trên thế giới,tớ không muốn mọi người lãng quên nó"
"Nhưng nó có tồn tại đâu?Tớ đã không tìm thấy nó ở bất kì một nền tảng nào."
"Có,nó ở ngay đây"
Tôi vỗ ngực,đáp
"Đâu?"
"Trong trái tim tớ,luôn ở đây,vì tớ là người Việt Nam mà"
"Huh,nghe cứ như Hitler tự nhận hắn là chủng người Aryan vậy"
"Tớ không có bị ảo tưởng,cậu biết tớ thuộc kiểu sẽ không nói dối bạn bè mà"
"Thế theo cậu cái nơi ấy nó như thế nào"
Tôi suy nghĩ một chút,thực tình mà nói thì tôi không có quá nhiều trải nghiệm đẹp khi còn ở thế giới trước dù là đã gắn bó ở đó hơn 14 năm ,phần lớn thứ tôi thấy được là qua ti vi và kiến thức đã học ở trên lớp.
"Việt Nam là một quốc gia xinh đẹp nằm ở khu vực Đông Nam Á,hơn 4000 năm lịch sử khá là dày đó,với lại ở đó thì mọi người ai cũng sống chan hoà với hay cười lắm"
Phải,họ rất hay cười,tôi nhớ là vậy đấy.
"Nó còn có gì nữa không?"
"Ở đó có đủ thứ mà cậu có thể nghĩ tới,cũng có một vài thứ mà cậu không thể nghĩ được,có rất nhiều đủ mọi loại đặc sản, món ăn ngon mà có lẽ rất hiếm khi tớ được ăn,cũng có nhiều món mà tớ chưa ăn qua bao giờ nữa"
Nhắc đến đây ,tôi chép chép miệng,có chút thèm những món truyền thống ngày trước mình từng ăn.
"Tớ muốn đến đó một lần cho biết quá,nghe cứ như thiên đường vậy"
"Tớ cũng thấy vậy"
"Khụ khụ,khụ"
"Keiji,cậu ổn chứ"
"Khụ khụ,tớ ổn,khụ khụ khụ"

Tôi luống cuống,không biết làm gì hơn ngoài vỗ lưng bạn tôi như những gì bác gái hay làm mỗi khi anh chị bị ho lúc mà họ còn nhỏ.
"Xuôi xuôi,ổn rồi,ổn rồi"
"Cậu chủ,tới giờ uống thuốc rồi"
" chú Kail,tôi không muốn... uống thuốc,khụ khụ khụ"
Chú kail là quản gia nhà keiji,tên đầy đủ là Nastume Kailes,nhưng mà gọi là Kail thì thuận miệng hơn.Nhà Keiji rất rộng, ngoài quản gia thì nhà cậu ấy còn có những người giúp việc khác, nhà cậu ấy rất giàu vì là tộc Sasasuke nhiều thế hệ làm doanh nhân.Có thể nói họ hợp làm kinh doanh hơn là theo đuổi con đường âm nhạc và nghệ thuật nhiều,mà cũng không phải là không thể học.
"Làm phiền cô rồi,tiểu thư Yuiri-rin"
"Chú đừng có gọi tôi như vậy được không,chỉ gọi bình thường cũng được mà"
"Chú gọi vậy quen miệng rồi,xin lỗi nhé"
"Chú đừng xin lỗi,đây là lỗi của cháu ,là do cháu yêu cầu chú gọi vậy trước"
Trước đây tôi mê xem phim thần tượng,nhân vật tôi rất thích tên là Rin...Và tôi đã làm một số chuyện điên rồ hồi đó...Thật đáng xấu hổ,tôi muốn quay ngược thời gian...
Tôi nhận lấy số thuốc trên cái khay mà chú ấy bê để đút cho Keiji,cậu ấy sẽ không từ chối những gì tôi đưa cho.Có lẽ đây gọi là ỷ lại đi,hoặc cũng có lẽ là do cậu ấy cũng xem tôi là bạn thân của cậu ấy.
Trong thời gian qua luôn là như vậy,tôi cũng chỉ coi đấy là sự quan tâm dành cho bạn bè.Nói gì thì nói hiện tại cũng rất ổn,mỗi lần một trong ba người bị ốm thì những người khác sẽ tới thăm hỏi.
Sau đấy thì Keiji nói muốn ra vườn để chơi piano và rồi cậu ấy bị ngã,lần ốm này khá là nặng ,mặt Keiji đỏ lựng do cơn sốt.Chú Kail đã đưa cây violin cho cậu ta chơi tạm vì hiện tại Keiji không thể ra vườn được.
Keiji có thể chơi vĩ cầm nghe bắt tai hơn khi cậu ấy chơi dương cầm nhiều lắm,biết sao được,Keiji có mục tiêu trở thành nghệ sĩ đàn dương cầm mà.

.
Tôi không biết tại sao hôm nay lại cảm thấy bất an đến vậy,nhưng hôm nay có nhiều những thứ đã xảy ra.

Tôi bị bọn bắt nạt vây lại,lần này khá là nặng khi họ trực tiếp chặn tôi lại để đánh hội đồng.Vì họ là người hâm mộ điên cuồng Keiji và họ ghét tôi.
Nghe những gì họ nói thì họ đã phát hiện ra tôi đã yêu đương với nam thần học đường,tôi thấy tấm hình trên tay họ ,là tôi và Keiji lúc cả bộ ba đi chơi với nhau.Hoá ra chúng tôi trông thân thiết thế khi ở gần nhau,bức ảnh trùng hợp thật,chụp ngay khi Lucky đi mua kem.
Lucky đã thấy được tôi bị họ bắt nạt,cậu ấy đã phá bỏ giao kèo của bộ ba để xông lên giúp tôi chống lại bọn bắt nạt, giúp tôi chặn lại quyền cước sắp rơi xuống mình.
Nhìn Lucky khi đánh nhau thật ngầu,tôi đã từng cho rằng cậu ấy chẳng biết gì ngoài chơi piano....ôi ,tôi đã nghĩ gì thế này,Lucky là bạn của tôi nhưng cậu ấy cũng là nam chính,nam chính chỉ thuộc về nữ chính.Nam chính là của nữ chính,tôi giành nam chính làm gì chứ?Các fan sẽ xé xác tôi ra mất,à,mà có vẻ như cái bộ truyện này cũng không nhiều fan đến vậy,có lẽ tôi nói tôi sẽ tự xé xác mình nếu chuyện ấy xảy ra thì sẽ khả thi hơn.
Lucky trong cuộc ẩu đả đã bị ngã xuống bể bơi,cậu ấy đã vùng vẫy và chìm nghỉm xuống như một hòn đá ,lũ kia sợ chuyện thì đều đã bỏ chạy.Còn tôi,tôi đã vội đi gọi người tới giúp đỡ,vì chính tôi cũng không biết bơi.
Đợt ấy Lucky đã suýt chết đuối,hôn mê trong bệnh viện vài ngày,mẹ cậu ấy thì hình như đã hiểu lầm gì đó và có thành kiến với tôi,dù là cô ấy không nói.Nếu cô ấy đánh mắng tôi thì tôi có lẽ sẽ không thấy khó chịu như vậy.Có lẽ cô ấy đúng,Lucky bị như vậy đúng là có liên quan dính líu đến tôi,còn tôi thì đã suýt nữa mất cậu ấy.
Bạn tôi ơi,khi ấy tôi thực sự đã nhận ra mình nhút nhát đến thế nào.Rõ ràng có thể đến thăm bạn mình một cách đường hoàng mà cứ phải lén lút như điệp viên đi làm nhiệm vụ,nói thú thật thì tôi đã không dám đối mặt với mẹ cậu ấy.Mẹ của Lucky trông rất dịu dàng và xinh đẹp nhưng tôi biết cô ấy cũng rất cứng rắn,bây giờ cô ấy vẫn có thể rời bệnh viện nhưng ai mà biết được.Chỉ vài năm nữa thôi,cô ấy sẽ mất và khiến Lucky đau khổ về điều đó.
Lucky vẫn chưa tỉnh,lúc ngủ trông cậu ấy tĩnh lặng đến đáng sợ,và tôi vì vẫn làm như cậu ấy đang tỉnh,vẫn trò chuyện như bình thường dù chẳng được đáp lại.Tôi đã hát những bài ca in sâu trong trí nhớ,lừa dối bản thân rằng tiếng hát này có thể chữa trị mọi loại bệnh tật trên thế gian.Nhưng khi hát chán thì tôi lại chuyển qua độc thoại như một con bệnh hoạn,Lucky mà nghe được chắc cậu ta sẽ cười tôi thối mũi mất.
"Nè,Lucky,tớ thấy chán quá,giá mà có một ai đó đàn cho tớ nghe thì tốt biết mấy"
"Chắc cậu buồn cười lắm nhỉ,rõ ràng tớ có thể đi tìm Keiji để nghe cậu ấy đàn vậy mà tớ cứ đến tìm cậu."
"Tớ thật sự,thật sự rất thích nghe cậu đàn đó Lucky.Vậy nên là hãy sớm khoẻ lại nha"
"Nếu đã thích như vậy hãy cùng chờ nó tỉnh dậy nhé,cô sẽ bảo nó chơi piano cho cháu nghe"
Tôi nhìn ra bên cạnh,đó là mẹ của Lucky,bà ấy ôm theo một cây đàn phím.
"Dạ,chào cô,tên cháu là Yuiri Sawada"
"Cô là Chouse Sonoda,rất vui được gặp cháu"
"Cháu là người thằng bé nhà cô hay nhắc tới đúng không,hình như còn một thằng bé nữa nhỉ"
"Đó là Keiji,cũng rất lo lắng cho Lucky nhưng cậu ấy đang bị ốm nên không thể tới được"
" Cảm ơn cháu vì đã làm bạn với thằng bé nhé,Lucky rất vui khi nói về hai đứa đó"
"Vâng,lúc đi chơi với cậu ấy chúng cháu cũng rất vui cô ạ,Lucky là người bạn quý giá đối với bọn cháu"
"Cháu biết chơi piano chứ?"
"Dạ,cháu chỉ biết chút chút"
"Cùng chơi piano thôi cháu,nhưng hãy chơi thật nhẹ nhàng nhé"
"Thôi thì cháu hát cũng được cô ạ"
"Sao vậy?"
"Cháu đàn quá tệ,cô dạy thanh nhạc vừa đuổi cháu khỏi lớp piano xong"
"Đó có phải cô tên Sakura dạy ở quận không?"
"Sao cô biết về cô ấy?"
"Nó là em gái cô,xin lỗi vì những gì đã xảy ra nhé,con bé đó luôn khó tính như vậy"
"Cô không biết đâu,cô ấy hay quát nạt học trò lắm.Mặt cô ấy lúc nạt học trò trông như thế này này"
"Hahahaha,giống thật"
Tôi đã nghĩ mình sẽ bị xua đuổi,thật khó tin nhưng mẹ của Lucky rất thân thiện.Có lẽ tôi đã lo xa quá rồi,thế giới này không hề đáng sợ như những gì tôi đã nghĩ.
Chúng tôi đã nói về rất nhiều thứ,mẹ của Lucky cũng tốt bụng y như cậu ấy.
Sau hôm ấy,tôi đã dạn hơn,không còn lén lút khi đi thăm bạn nữa.

"Piano"
Đó là từ đầu tiên mà Lucky nói khi cậu ấy tỉnh dậy,nó khá là kì quặc nhưng nếu là Lucky thì lại không,vì cậu ấy là người sẽ như vậy.
Bác sĩ đã đến khám cho cậu ấy,có vẻ như cậu ta sẽ phải ở lại đây hai hôm để theo dõi.
Tôi thì được toại nguyện,vì Lucky đã chơi piano.Âm thanh lần này cho tôi cảm giác quen thuộc,là lấy giai điệu của một trong số những bài tôi hay hát.
Tôi sẽ không tự nhận mình là tác giả của chúng,thực tế thì tôi chỉ cover những cái bài mà đã từng nghe khi còn ở kiếp sống trước dù tôi thậm chí còn chẳng biết tên của hầu hết các bài hát,và hầu hết thì chúng là những bản tình ca .Tiếng đàn rất bé,đến mức tưởng như tôi phải nín thở để nghe,và tôi đã thấy nó.
Thứ ảo ảnh đó thực sự rất đẹp ,thật khó để diễn tả.Ngay cả khi nhắm mắt vẫn có thể cảm nhận được nó ,có các tiểu hành tinh lơ lửng, giống như được chìm vào vũ trụ vậy.
"Tuyệt quá,cậu làm thế nào được hay vậy Lucky?"
Tôi đã hỏi cậu ấy,visual music đúng là một cái gì đó mới lạ với tôi.
"Tớ chỉ chơi mà chẳng suy nghĩ gì cả thôi"
"Ồ,hiểu rồi,nó kiểu như một loại bản năng vậy nhỉ,cậu biết không,vừa rồi tớ đã thấy những thứ rất tuyệt"
"...Nó là gì?"
"Mới không nói cho cậu,chúng là những hành tinh rất xinh đẹp lơ lửng trong không trung,cứ như bong bóng vậy"
"Vậy sao?"
"Hãy chơi tiếp một bản nhạc nhé,lần này hãy đàn với tất cả cảm xúc cậu có"
Lucky nhìn tôi và lại chơi nhưng lần này đã không có gì xuất hiện cả,đó chỉ là một bản nhạc bình thường,có lẽ tôi đã đúng.Lucky vốn đã không có quá nhiều cảm xúc.
Thực ra với tôi thì cậu ta có tạo ra visual music hay không thì cũng không quan trọng lắm,dù là thứ hiện tượng đó khi được trải nghiệm cũng rất thú vị nhưng tôi nghĩ những giai điệu thuần tuý phải tự mình thể hội thì mới là nhạc hay.
Lucky liên tục chơi những bản nhạc khác nhau liên tiếp,cậu ấy đã từng chơi chúng khi còn ở nhà Keiji,nhà Keiji có rất nhiều nhạc phổ của các bản nhạc,như kiểu có ai đó đang sưu tập chúng vậy.(Cha Keiji từng có một thời làm nghệ sĩ piano,đó là nghề tay trái của ông ấy nên trong nhà có nhiều bản nhạc cũng là điều dễ hiểu.)
Khi Lucky dừng lại thì đã hai tiếng đồng hồ trôi qua,còn tôi,tôi đã ngồi đó suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để nghe cậu ta đàn.
"Chao ôi,tớ có thể nghe nó cả ngày mà không thấy chán,bài litle star cũng rất hay nữa.Cậu không biết đâu,lúc nãy khi cậu chơi bài đó tớ thấy một đám trẻ chơi piano ,còn có một cô bé gọi tớ là mẹ nữa đó"
Tôi có hơi bị phấn khích,mỗi lần như vậy là tôi sẽ nói rất nhiều rất nhiều.Lucky thì có lẽ đã quá quen với điều đó.
"Vậy thì tớ sẽ chơi nó cả ngày cho cậu"
Nhìn Lucky có vẻ vui đó,vô tư đó nhưng tôi biết mình không thể đồng ý,không thể ích kỉ vậy được.
"Ừm,ý tốt của cậu tớ ghi nhận nhưng bây giờ cậu là người bệnh ,hãy nghỉ ngơi cho khoẻ lại trước nha"
"Mà tớ không thấy Keiji đến ,cậu ấy vẫn ổn chứ?"
"Chà,Keiji ốm khá là lâu khỏi,tớ cá là do cậu ấy vẫn lại không chịu uống thuốc chú Kail đưa"
"Haha,Keiji vẫn vậy,cậu ấy vẫn luôn ghét thuốc vì nó đắng"
"Và cậu ta cũng sợ cả kim tiêm nữa,lúc nãy tớ đến thì thấy cậu ấy vẫn đang khóc,hỏi ra mới biết là do cậu ta vừa tiêm xong"
"Phốc,hahahaha,biết ngay mà"
"Cậu biết không,tớ đã gặp mẹ của cậu,cô ấy nhìn trẻ đẹp thật sự luôn.Kể ra gia đình nhà cậu toàn mĩ nhân không đó,ai cũng là người có thần thái cả"
"..."
"Gì vậy Lucky?"
"Tớ cảm thấy rất rối rắm,ngay lúc này"
"Tớ chẳng hiểu gì cả Lucky ạ"
"Yuiri,tớ không hiểu nổi tại sao tớ lại không phải một thiên tài nữa,nếu tớ là một thiên tài giống như những người kia thì có lẽ mẹ tớ sẽ vẫn được ở bên họ"
"Tớ hiểu,nhưng nếu cậu là một thiên tài có lẽ,cậu sẽ chẳng thể hiểu nổi cảm giác của một người bình thường được"
"Cậu không hiểu,chỉ vì tớ chỉ là người bình thường mà cha mẹ tớ đã li hôn,gia đình tớ đã tan nát chỉ vì tớ là một kẻ bất tài bị bỏ lại phía sau"
"Đó không phải lỗi của cậu,Lucky"
Tôi ôm lấy cậu ta,an ủi
"Đó không phải lỗi của cậu"
"Đó là lỗi của tớ"
"Đừng tự cho mình là đúng,Lucky,tớ hiểu nhiều thứ hơn cậu đó."
Lucky đẩy tôi ra và cậu ấy trở lên dữ dội
"Thôi tỏ ra cao thượng đi,Yuiri,người tự cho mình là đúng chính là cậu"
"Thứ nhất,cậu là thiên tài,đây là sự thật.Dù cậu có cố che giấu thì cũng sẽ không thay đổi được đâu."
"Thứ hai,gia đình cậu vốn đã rạn nứt, họ chỉ cần một lí do cho sự tan vỡ ,cậu chỉ vừa hay trở thành lí do cho họ thôi."
"Tớ là...thiên tài?!"
"Ừ,cậu là thiên tài đấy,thực sự"
"Cậu nói dối"
"Tin hay không tuỳ cậu"
"Vậy thì tại sao,khi ấy...cha tớ lại đánh tớ"
"Có lẽ là ông ấy.... ganh tỵ với cậu"
Tôi không biết phải hình dung nó ra sao nữa,chỉ có thể dùng từ gần với nó nhất.
"Giống như hoàng hậu ganh tỵ với nhan sắc của công chúa trong cổ tích?"
"Ừ,gần giống vậy"
"Tớ phải làm gì"
"Làm ông ta hối hận đi,hãy đánh bại lão.Nếu là Lucky thì có thể lắm"
"Đó là cha tớ,tớ không thể làm vậy"
"Nè,hình như cậu hiểu lầm gì rồi,ý tớ là hãy dùng tài năng của cậu đánh bại ông ta"
"Nó có khác nhau gì sao?con cái đánh bại cha mẹ là sai đó"
"Nè,cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc thế,đối với một người nghệ sĩ, nhất là với loại nghệ sĩ thiên tài,thì việc bị đánh bại bởi một ai đó tài năng hơn là một trải nghiệm thú vị đó"
"Tớ không hiểu lắm,sao người ta lại thấy vui khi bản thân bị đánh bại chứ?"
"Không phải đánh bại mà là thách thức,Lucky,trong thế giới đó thì không có tồn tại phạm trù đạo đức và lối sống đâu"
"Tại sao?"
"Vì đó là thế giới nghệ sĩ"
"Tớ không hiểu,điều đó thật kì lạ"
"Cuối cùng cậu cũng hiểu được nó"
"Hiểu gì cơ?"
"Cảm giác của tớ ngày trước."Khi mà không thể nào hiểu nổi các thiên tài ấy
"À,khi ấy cậu đã nói 'thiên tài thật kì lạ'"
"Nó cũng bao gồm cả cậu nữa,quý ngài thiên tài ạ"
"Tớ là người bình thường"
"Ok,nếu cậu muốn nghĩ vậy.Nhưng sự thật vẫn ở đó thôi Lucky. Cậu là thiên tài,Lucky,cậu là một thiên tài"
Lucky là thiên tài đã tự giết chết chính cái phần thiên tài của mình ngay trước khi nó kịp toả sáng,có lẽ cậu ta khát khao và muốn sống cuộc sống của một người bình thường...Nhưng rồi cậu ta sẽ thấy hối hận vì quyết định ấy của mình thôi,cậu ta đã dung túng cho chính mình quá rồi
"Tớ là thiên tài ư?Điều đó là không thể,cha tớ đã nói..."
"Không phải lúc nào lời người lớn cũng đúng đâu Lucky ạ,cậu phải nghe trái tim cậu nói,nó đã nói gì?"
"Nó nói...tớ chỉ là một người bình thường,một người bình thường yêu piano"
"Liệu cậu có thực sự hạnh phúc với nó không,Lucky?"
"Nè Yuiri,tớ chẳng hiểu cậu đang nói gì cả"
"Không hiểu hay không muốn hiểu?Tớ đã nói hết rồi,quyền tự quyết nằm trong tay cậu"
"Hãy chấp nhận con người thật của cậu,Lucky,hãy cho chính cậu một cơ hội.Bây giờ hoặc không bao giờ"
Tôi để lại một câu rồi viện một cái cớ chuồn đi mất,Lucky bây giờ cần có thời gian.Và chính tôi,dù có ngồi lại tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa,rời đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Lúc ra cửa tôi có chạm mặt một người,là mẹ cậu ấy,tôi chào hỏi một câu rồi đi thẳng về nhà.
"Con đã về rồi đây"
"A,chị hai về rồi nè"
"Aa"
"Nào,Hikaru,hôm nay ở nhà em có ngoan không ,có nghe lời mẹ không đấy "
"Ya"
"Mẹ ơi,em ấy tè dầm rồi"
"Để cha thay tã cho Hikaru nha"
"Yuiri,mẹ chuẩn bị nước rồi đó, đi tắm trước đi con"
Hikaru là em trai tôi,mẹ đã sinh nó vào năm ngoái vào ngày 12 tháng 6.Lúc ra đời,em ấy  nặng 3,17 kí,là một em bé mập mạp,ấn tượng đầu của tôi với em tôi là vừa đỏ vừa nhăn lại còn ồn ào chứ không có xinh xắn ngoan ngoãn như bây giờ đâu.Nhưng dù có thế nào thì tôi vẫn rất yêu quý em ấy.
Ban đầu khi biết tin mẹ có em bé thì đúng là tôi có chút lo lắng vì nghĩ cha mẹ sẽ không còn yêu mình như trước nữa khi có em bé nhưng về sau,tôi hiểu được rằng mình đã được làm chị của một em bé đáng yêu,lúc ấy tôi đã rất phấn khích vì mong chờ 'con cò trắng' mang em đến .Tức là tôi sẽ còn có thể ngầu hơn nữa hơn nữa,để trở thành một người chị tốt.

Còn về Lucky,tôi mừng là cậu ấy vẫn ổn sau sự cố ngày hôm ấy.Tôi cứ nghĩ là mình có lẽ đã liên luỵ tới cậu ấy,bạn biết không,trong nhóm tam đại anh hùng của chúng tôi,chỉ có mình Lucky là chưa từng bị bắt nạt ở trường.Cùng lắm là bị trêu chọc một chút thôi.
"Nè Lucky,tên mày y hệt như tên đặt cho chó vậy"
Một cậu bạn vỗ vai Lucky và bắt đầu trêu chọc cậu ấy,có vẻ như cậu ta muốn thấy phản ứng thú vị từ Lucky.
"A,vậy hả?"
Lucky đáp lại cậu bạn kia với một nụ cười như thể cậu chẳng để ý gì đến nó vậy.Tôi đoán là cậu ấy ổn.
Từ ngày ấy,mối quan hệ giữa tôi và Lucky đã trở nên căng thẳng,đến mức mà Keiji đã hỏi có chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi.
"Có phải cậu với Lucky cãi nhau không?"-Keiji nói nhỏ vào tai tôi và tôi đã không trả lời cậu ta.-" tớ hy vọng hai người sớm làm hoà"
Tôi đoán việc tôi và Lucky trở nên xa cách liên quan đến việc tôi để Lucky biết mình đã nhìn thấu bí mật của cậu ta,Lucky có vẻ chưa thể đối mặt với tôi,điều đó khiến tôi bối rối và có chút chột dạ,dù tôi chẳng làm gì sai cả.Hoặc là tôi đúng là có hơi quá đáng thật.
Tôi rất ít khi tiếp xúc với con người,chà,bạn biết đấy.Và điều đó đã khiến tôi tự ti ,không biết đối xử với mọi người thế nào và có lẽ,dù cho tôi có cố ép mình thế nào đi nữa thì điều đó cũng vẫn không thay đổi.
Còn Keiji,cậu ấy vẫn luôn nỗ lực để hai đứa chúng tôi làm hoà,ngay cả khi tôi đã giải thích cho cậu ta hiểu chúng tôi chưa từng cãi nhau.



Sau này,khi học cấp ba,tôi và Lucky và Keiji không còn học chung nữa,chúng tôi mỗi người mỗi ngả.Keiji ra nước ngoài du học,tôi thì học cùng trường với Lucky nhưng chúng tôi không còn thân thiết như xưa nữa ....Tôi không biết cậu ấy đã trải qua những gì và cậu ấy cũng không biết đã xảy ra những gì ở chỗ tôi,chúng tôi đã xa cách một thời gian và...tôi không hối hận khi đã đẩy cậu ấy ra xa mình,tôi muốn cậu ấy không phải hối hận vì quyết định sai lầm của mình như những gì tôi đã thấy trước đấy.

Tôi đang xem ti vi,hôm nay trên tin tức lại là bản tin phỏng vấn người nhà Otogami.
Nó khá là nhàm chán khi phải nghe những chuyện râu ria bị người ta đào móc từ người nổi tiếng để câu người xem,đáng lẽ ra bây giờ phải là lúc phim trận chiến Origami mà tôi rất thích trình chiếu mới đúng.
Tôi đang định tắt ti vi thì chợt thấy một mái tóc hình sao xuất hiện trên tin tức liền ngừng khựng lại.
Đó có phải là Lucky không?
Sao cậu ấy lại ở đó ?
Điều này là quá sớm,cô Sonoda vẫn còn và..."
Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi xuất hiện và tôi đã bất giác xem nó,từ đầu,đến cuối.
Lucky lần này lên sóng có gì đó xa lạ,tôi nghĩ nhưng rồi tôi tự nhủ rằng có lẽ là do chúng tôi đã xa cách từ ngày ấy,đến nay cũng khá là lâu rồi.
Lucky mặc một bộ đồ như thể thiết kế riêng cho cậu ấy, đeo những thứ phụ kiện như bông tai và nhẫn như những Otogami khác nhưng tên cậu ta vẫn là Sonoda Lucky.
"Cứ như thể đó là thương hiệu ấy nhỉ"
Tôi lầm bầm khi nhìn đôi bông tai cậu ấy đeo,chúng có màu đen tuyền và trông có vẻ nặng nề.Và cậu ta đã trả lời phỏng vấn một cách đầy tử tế và...giả tạo,tôi đoán là cậu ta đã giả vờ nhiều đến mức gần như đánh mất đi con người thật của mình hoặc là bản thân cậu ta khao khát được mọi người nhìn nhận như một con người tử tế hoặc cũng có thể là cả hai.
Khi Lucky chơi đàn,tôi biết mình đã đoán trật và tôi mừng về điều đó,Lucky không có quá nhiều thay đổi với lần đầu khi tôi gặp cậu ấy.Dù có thay đổi thì Lucky vẫn là Lucky thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#pppppp