Chương 12: Yêu Nghiệt! Lại Vờ Đáng Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vệ Khanh không muốn đáp lời hắn.

Hắn liền đưa tay hướng về phía mặt nàng nói: "Ngươi bôi thứ gì lên mặt mà giống như thật vậy?"

Ngón tay hắn trắng noãn ôn nhuận, phần dưới hơi hơi nhàn nhạt sáng bóng. Chỉ là còn chưa đụng vào mặt nàng, Vệ Khanh bỗng ngẩng đầu, bàn tay đưa về phía vết thương của hắn, thuận thế cản được cổ tay của hắn.

Vệ Khanh híp híp mắt, động tác kia có chút mạnh mẽ.

Nhưng không ngờ, nam tử hơi hơi nghiêng thân cúi đầu xuống, Vệ Khanh lại vừa lúc ngẩng đầu lên, khoảng cách hai người liền gần lại.

Gần đến có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, hai người đều giật mình.

Bên ngoài gió thổi phất đám cỏ dại ven đường. Cửa sổ nhỏ bên ngoài tan hoang, một mảnh dạt dào lục ý.

Một lát, Vệ Khanh đẩy hắn ra, nói: "Ta với ngươi thân thiết như vậy sao? Có thể cho ngươi tùy tiện sờ mặt của ta?"

Hắn không hề xấu hổ, thu tay về, đặt ở trên gối, nói: "Khi ngươi mò mẫm trong ngực ta sao không nói không quen?"

Vệ Khanh hơi hướng sau, kéo khoảng cách hai người ra, nói: "Khi đó không phải ngươi chủ động mời của ta sao, hiện tại ta lại không mời ngươi."

Nam tử tiếc nuối nói: "Xem ra muốn đòi lại được không hề dễ dàng."

Vệ Khanh sau khi thay thuốc cho hắn, chuẩn bị đi ra, mới lại nói: "Nơi đây điều kiện tồi tệ, không thích hợp dưỡng thương. Từ mai ta sẽ không đến nữa, ngươi tốt nhất nên đi tìm y quán nào đó dưỡng thương đi."

Nam tử lập tức bày ra bộ dạng cô đơn, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dẫn ta về nhà, ít nhất còn có miệng cơm nóng ăn, và bát thuốc nóng, tóm lại là dần dần sẽ khá hơn. Kết quả ngươi vẫn không tính dẫn ta về nhà? Sợ không biết nói thế nào với cha mẹ?"

Vệ Khanh hừ một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ hay quá, chính ta còn không có nhà, còn muốn mang ngươi về nhà?"

Nói qua nàng cầm cái giỏ lên, quay người đi ra ngoài.

Sau lưng nam tử yếu đuối thở dài, lại nói: "Haizz, cũng phải, ngươi đã chăm sóc ta mấy ngày nay đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Ta sao có thể trông chờ ngươi làm gì thêm nữa?"

Yêu nghiệt, lại đang giả vờ đáng thương!

Vệ Khanh hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Chiêu này ngươi đã dùng rồi."

Nam tử nói: "Nếu trong ngực ta còn có hai mảnh vàng lá thì tốt rồi, tuy là cùng một chiêu, nhưng chiêu này nhất định có tác dụng."

"..."

Vệ Khanh quay đầu lại liếc hắn một cái, sâu sắc hỏi: "Vậy ngươi có sao?"

Nam tử hơi hơi cười, nói: "Thiếu nợ trước được không?"

Vệ Khanh gọn gàng, linh hoạt nói: "Không nhận ghi nợ."

Dứt lời không để ý tới nữa, nàng đi thẳng khỏi nhà tranh.

Buổi sáng, Vệ Khanh cõng đeo cái sọt đi trên sườn núi cắt một sọt cỏ heo, sau đó mới điềm tĩnh mà trở về nhà Lâm bà tử.

Lúc đó mặt trời lên tới giữa không trung, khắp nơi đều là một mảnh chói mắt.

Vệ Khanh rất xa chỉ nghe thấy tiếng tranh cãi ở cổng nhà Lâm bà tử, còn có nhiều thôn dân ngừng chân vây xem.

Nhìn thấy Vệ Khanh đã trở về, những thôn dân đều hảo tâm nháy mắt với nàng, ý bảo nàng đừng trở về, tranh thủ tìm một chỗ trốn đi.

Vệ Khanh cười cười, như không có việc gì đi đến cửa.

Trong nội viện đang có tranh chấp.

Lâm Thúy Thúy đang bị hai người đi cùng bà mối giữ lấy, đầu tóc rối loạn, trâm hoa cũng bị nới lỏng.

Nhưng với khuôn mặt trắng như tuyết của nàng ta so với khuôn mặt vừa đen vừa nhiều mụn của Thi Lạc, rõ ràng là thập phần có ưu thế.

Bà mối liếc nhìn Vệ Khanh, dưới ánh sáng mặt trời, bà cảm thấy Vệ Khanh so với bình minh còn xấu hơn một chút.

Lâm bà tử lại không quan tâm đến Vệ Khanh đẹp hay xấu, cuống quít nói, người bà muốn bán rõ ràng là Vệ Khanh, không phải Lâm Thúy Thúy.

Thấy Vệ Khanh trở về vừa lúc, bà mối cười lạnh hai tiếng, chỉ vào Vệ Khanh nói: "Lúc trước khi ngươi thu ta tiền đặt cọc, đã khoe khoang khuê nữ của ngươi xinh đẹp, hiện tại ngươi lại nói muốn bán nha đầu gầy yếu xấu xí này cho ta? Ngươi cho rằng bà mối ta dễ bắt nạt phải không?"

Lâm Thúy Thúy càng giãy giụa muốn hướng Vệ Khanh nhào lên, vươn tay trên không trung bắt vài cái, thét to: "Tiện nhân, trên mặt ngươi dán cái gì, để ta xé ra!"

Vệ Khanh đứng ở nơi đó, thờ ơ nói: "Ngươi thật sự đẹp hơn ta, chẳng trách bà mối coi trọng ngươi."

Bà mối lại hừ lạnh nói: "Loại nha đầu này, ngươi còn muốn ta bán nàng vào thanh lâu, lợi nhuận được bao nhiêu? Ta nhổ vào! Ngay cả khuê nữ trắng bạch như ngươi còn không kiếm được đáng bao nhiêu!" Bà lại chỉ vào Vệ Khanh hỏi: "Nha đầu xấu xí này là khuê nữ nhà ngươi sao, ngươi dám bán ra ngoài?"

Lâm bà tử sắc mặt biến đổi, bà mối nói: "Đừng tưởng rằng giấu giếm được ta, nha đầu xấu xí này vốn dĩ không phải khuê nữ nhà ngươi." Nói xong bà hướng ra cửa nhìn đám thôn dân: "Đúng lúc hiện tại nhiều người, mọi người cho nói đi, nha đầu xấu xí này có phải khuê nữ nhà bà ta không?"

Trước giờ Lâm bà tử đều có bộ dạng hung hãn, thôn dân rất ít người quen với bà ta. Bà mối vừa hỏi, thôn dân nhao nhao lắc đầu, nói Lâm bà tử chỉ có một nữ nhi là Lâm Thúy Thúy.

Trong nội tâm mấy người thôn dân đều thổn thức, Lâm bà tử này thật đúng là người ác độc. Những năm nay vừa chửi vừa đánh nha đầu Vệ Khanh kia còn không nói, hiện tại còn muốn đem nàng bán vào thanh lâu.

Cùng là nữ nhân, sao bà ta lại không biết tích cho mình chút đức chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro