Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Y bị trói ở trên giường.

Nhìn người ngồi ở bên giường trước giờ thần sắc hờ hững, mở ra y phục của y, che khuất mắt của y, sau đó....

"Vù vù..."

Phong Thả Ngâm hổn hển thở mở mắt ra, ánh mắt dần dần khôi phục lại tiêu cự, một lúc lâu sau, mới phát hiện mình hiện không nằm trong gian nhà trúc kia, mà là chính mình gian nhà ở hơn mười ngày trên núi này.

"Quả nhiên là giấc mộng a!"

Y vỗ vỗ đầu của chính mình, hồi tưởng lại giấc mộng mê loạn diễm lệ kia, nỗi lòng khó có thể bình tĩnh như trước. Ấn ấn nhịp tim đập loạn cào cào, y muốn đang muốn đứng dậy, ánh mắt buông xuống, thấy được vết ứ do bị trói hình thành trên tay.

Y nghĩ tới! Đó không phải là mộng! Kỷ Hành đã lót vải bông đệm ở chỗ bị trói, chỉ là y giãy dụa quá mạnh, nhiều chỗ vẫn để lại vết tích.

Như vậy, Kỷ Hành hắn... Hiện tại... Phong Thả Ngâm cảm giác tâm mình mới vừa bình tĩnh liền nhảy lên kịch liệt, y từ trên giường ngồi dậy, vén chăn lên liền muốn đi ra ngoài.

Vừa vặn cửa bị người bên ngoài đẩy ra, Đổng Kính Chi cầm trong tay một bát thuốc đi vào, thấy thế nhân tiện nói:

"Ngươi vừa mới giải xong độc không chịu nằm nghỉ ngơi còn muốn chạy đi nơi nào?"

Vừa bị Đổng Tiên Sinh nói như thế, Phong Thả Ngâm mới phát hiện ra thân thể vô lực, chỉ có thể ngồi ở trên giường, tiếp nhận thuốc nói tiếng cám ơn.

Y một ngụm đem chén thuốc đen thùi lùi nuốt xuống, cuối cùng lau qua môi một cái, lại hỏi Đổng Kính Chi:

"Đổng tiên sinh, độc của ta hiện tại, đã giải hoàn toàn sao?"

"Không sai."

Đổng Kính Chi gật đầu nói:

"Bất quá thân thể ngươi hao tổn khá lớn, còn muốn tái tu dưỡng mấy ngày, khôi phục một chút nguyên khí."

"Ân."

Phong Thả Ngâm ôm quyền nói:

"Ân của tiên sinh, suốt đời khó quên."

Đổng Kính Chi vung vung tay,

"Không cần. nói ngươi là một cái tu sĩ thì tốt rồi, cố tình lại là một người phàm, không chịu nổi sức thuốc, bằng không trực tiếp một hạt giả độc đan là giải xong, nơi nào cần thiết phí khí lực lớn như vậy."

"Tu sĩ ?"

Phong Thả Ngâm trước kia tại trong miệng Quân Trạch nghe qua cái từ này, mà vẫn luôn không hiểu là có ý gì, lúc này nghe Đổng tiên sinh nói, không khỏi lộ r nghi hoặc. Đổng Kính Chi nói:

"Ngươi nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục hảo hảo nguyên khí, ta lại đem những thứ này giải thích cho ngươi nghe."

"Vâng."

Phong Thả Ngâm cung kính mà đáp lại một tiếng, do dự một chút, mắt thấy Đổng Kính Chi muốn đi, y mới hỏi:

"Đổng tiên sinh, Kỷ Hành hắn, hiện tại...."

Đổng Kính Chi không chút nào nhận ra dị dạng Phong Thả Ngâm, nghe vậy nhân tiện nói:

"Hắn đi giặt quần áo cho ngươi, ngươi ngủ mê man một ngày, chắn chắn cũng đói bụng. Ta đi gọi hắn chuẩn bị đồ ăn cho ngươi..."

Đổng Kính Chi đi khi nào Phong Thả Ngâm cũng quên đi, y lẩm bẩm niệm "Giặt quần áo" mấy chữ này, nghĩ tới sự tình phát sinh trước khi hôn mê, mặt lập tức liền đỏ.

Rõ ràng thân thể là vô lực, nhưng mà tinh thần cũng rất phấn khởi, nằm lại trên giường làm sao cũng không có cách nào ngủ, phảng phất có một cái tiểu nhân luôn ở trong nội tâm y bò bò, làm cho trong lòng y ngứa liền không nỡ đem y cào xuống.

Liền như vậy nằm trên giường nữa ngày, Phong Thả Ngâm chợt nghe một tiếng cọt kẹt cửa từ ngoài mở ra, ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân quen thuộc, Phong Thả Ngâm mừng thầm biểu tình lập tức thu đi, nghiêm mặt nhắm lại hai mắt.

Người đến tự hồ đem thứ gì đặt ở trên bàn, sau đó từng bước một đến gần. Phong Thả Ngâm cảm giác lòng của mình nhảy thoáng nhanh hơn chút. Chỉ nghe đối phương nói:

"Muốn đứng lên ăn cơm không?"

Y đột nhiên cảm giác thấy Kỷ Hành ngữ khí đặc biệt nhu hòa. Nhưng y như trước chặt chẽ nhắm hai mắt, đồng thời khống chế hô hấp đều đặn, thân thể không nhúc nhích, làm bộ chính mình đang ngủ say.

"Đã tinhr rồi tại sao không đứng lên ăn cơm? Ngươi tại sao lại bám giường?"

Kỷ Hành cúi đầu nhìn Phong Thả Ngâm, không hiểu nhân loại tại sao lại nguyện ý làm một ít không có chút ý nghĩa nào lãng phí thời gian hành động.

Bị Kỷ Hành không chút lưu tình vạch trần, Phong Thả Ngâm không thể làm gì khác hơn là mở mắt ra, Kỷ hành hiển nhiên đã ăn đan dược Đổng tiên sinh cho, hiện tại tóc tai đều mọc tốt, chải chỉnh tề buộc ở phía sau. Đối diện với ánh mắt hắn nhìn sang, Phong Thả Ngâm nhất thời có chút lúng túng.

Nhân loại trước mắt tóc tai xõa, cả người đều chôn tại dưới chăn, chỉ lộ ra từ cổ trở lên, hai mắt chẳng hề đen thui, có chút thiên hướng màu nâu, tròng mắt bên trong có tia sáng nhỏ bé, tuy rằng sắc mặt tái nhợt như cũ, mà tinh thần hiển nhiên không tồi.

Kỷ Hành gật gật đầu, phán định Phong Thả Ngâm nắm giữ được năng lực tự gánh vác, đem chuyện tính đút y ăn cắt bỏ.

"Ta dùng nguyên liệu còn lại trong nhà bếp nấu cơm chiên rau dưa cùng súp rau."

Kỷ Hành nói, đem bát đũa đưa tới trong tay Phong Thả Ngâm đã ngồi dậy. Phong Thả Ngâm biết Kỷ Hành không có vị giác, vốn cho là hắn làm ra cơm nước nhất định không có mùi vị, thế nhưng miệng thử một chút, y kinh ngạc mở to hai mắt. Ăn ngon cực kỳ!

Phong Thả Ngâm trẻ tuổi nóng tính vốn là ăn nhiều lắm, liền mới vừa đuổi xong độc ngủ một ngày, giờ khắc này trong bụng trống trơn đói gần chết, hơn nữa Kỷ Hành làm tốt lắm, y hăn liên tiếp năm bát mới thỏa mãn mà ngừng lại.

"Kỷ Hành không nghĩ tới ngươi làm cơm tay nghề tốt như vậy, tương lai người nào ở cùng với ngươi nhất định có phúc ba đời."

"Cám ơn đã khen."

Kỷ Hành thần sắc lạnh nhạt gật đầu, nhìn qua thập phần thận trọng. Phong Thả Ngâm dò xét hắn liếc mặt một cái, thấy hắn bộ dáng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, do dự chốc lát, thử dò xét hỏi:

"Trước ta không có quên nói cho ngươi, trên người ta trúng một loại độc tên là niên nguyệt tiêu hồn độc, mỗi tháng phát tác một lần, độc kia còn ... có tác dụng thúc giục dục vọng, hai lần trước ta còn có thể miễn cưỡng khắc chế, chỉ là lần này phát tác đến quá mức lợi hại, ta nhất thời..."

Y dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

"Ngày hôm qua, cám ơn ngươi giúp ta."

Kỷ Hành thần sắc bất biến nói:

"Không cần cám ơn. Ngày hôm qua thì Đổng tiên sinh muốn ta giúp ngươi thư giải đi ra."

Đối với một người máy tới nói, cứu trợ bất luận cái nào không có phạm tội nhân loại trong ghi chép là chức trách của hắn.

Nhưng mà Phong Thả Ngâm nghe lời của hắn lộ ra một chút biểu tình thấy vọng. Kỷ Hành có chút không hiểu, bất quá hắn cũng sẽ không hiếu kỳ đi thăm dò nhân loại ý nghĩ, xác định Phong Thả Ngâm ăn uống xong xuôi, hắn thu thập xong bát đũa sẽ phải rời đi.

"Kỷ Hành, chờ chút!"

Phong Thả Ngâm bật thốt lên, thời điiểm đối với ánh mắt của Kỷ Hành nhìn sang, trong đầu y điện quang lóe lên, đột nhiên hỏi ra chính mình nghi hoặc từ đó tới nay,

"Tiếng bước chân của ngươi, tại sao vẫn như một người bình thường giống nhau rầm?

Cùng là người tập võ, đặc biệt là thực lực như Kỷ Hành như vậy cao cường, bước chân đều thập phần mềm mại, Phong Thả Ngâm nếu là nguyện ý, y có thể trong lúc bước đi không hề phát ra âm thanh nào. Chỉ là Kỷ Hành công lực rõ ràng mạnh hơn y rất nhiều, sao lại thế...

Kỷ Hành không nói gì, chỉ trầm mặt nhìn Phong Thả Ngâm, đây là A Bảo đã từng dạy hắn, nếu như đối mặt không thể nói dối nhưng không có cách nào trốn tránh vấn đề, đừng nói lời nào chỉ nhìn chằm chằm đối phương.

Quả nhiên, chẳng được bao lâu, Phong Thả Ngâm liền dời đi ánh mắt của chính mình, đồng thời mở miệng vì hắn tìm được giải thích:

"Ta hiểu được, ngươi nhất định là không nghĩ bại lộ công pháp của mình, bằng không chính là sư môn gò bó, không liên quan, ta sau này sẽ không hỏi nữa."

Nghe vậy Kỷ Hành gật gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Ở phía sau, Phong Thả Ngâm thở dài, đổ ra sau, nằm trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro