Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thạch Sùng Chí nỗ lực nâng lên linh lực tạo ra kết giới bảo vệ, thần thức vẫn như cũ bao phủ lại trên chiếc vân thuyền, tự nhiên cũng phát hiện Bùi Tùng tại dưới sự trợ giúp Kỷ Hành thuận lợi tránh né tránh khỏi cột lửa có thể bắn lên không hề báo trước. Trong mắt hắn hiện ra tán thưởng cùng vui mừng, Linh lực gần như đã khô hạn khiến cho hắn loạng chòa loạng choạng suýt nữa ngã chổng vó.

Trong khoảnh khắc đó, thanh niên tên Phong Thả Ngâm đỡ lấy hắn. Thạch Sùng Chí nhớ tới y, tại thời điểm đối phó với quái điểu, là người cầm kiếm chém giết con thủ lĩnh, bọn họ mới có thể thoát hiểm, sau khi đi nhầm vào Thiên Kim phong, là y liền luôn bận trước bận sau chăm sóc cho những người bị thương, làm việc nhanh gọn thong dong. Phong Thả Ngâm đỡ Thạch Sùng Chí, nói:

"Ta nhìn kết giới một chốc cũng sẽ không bị phá, sư huynh không ngại nghỉ ngơi một chút."

Thạch Sùng Chí từ trong túi càn khôn lấy ra một viên đan dược nuốt vào, lắc đầu nói:

"Không ngại, ta vẫn còn có thể chống đỡ, vào lúc này Thiên Kim phong nguy hiểm nhất, trước lúc chưa rời khỏi nơi này, chúng ta không thể có thư giản nữa phần..."

Lời còn chưa dứt, mặt đất bỗng nhiên truyền đến một trận ầm ầm nổ vang, cùng lúc đó, có một cột lửa bắn lên bầu trời rồi nổ tung, bắn tung tóe ra xung quanh, sáng bừng hoa lệ, đẹp không thể nào tả xiết

Nhưng mọi người ở đây nào có cái tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, bởi vì trên kết giới thuyền bị một cục lửa khi bắn ra tung tóe bắn lên, chỉ nghe phốc xuy một tiếng, phản phất như tiếng băng bị lửa hòa tan, phá ra một lổ hổng trên kết giới màu lam!

Hỏa! Vô số đạo màu vàng cột lửa bỗng nhiên nổ tung, như là giống chất lỏng hỏa diễm văng tứ phía, bao phủ ở trên kết giới của vân thuyền đốt cháy nóng rực, bên trên thuyền mây đầy ánh lửa màu vàng, kết giới màu xanh như trúng phải bệnh trùng, từng chút bị nấu chảy ra từng lổ nhỏ!

Hỏa diễm nhiệt độ cao như vậy, nếu là ở trên người, liền sợ bị đốt thành tro bụi trong tích tắc. Thạch Sùng Chí muốn rách cả mí mắt,

"Nhanh ! Đều trốn vào trong khoang thuyền!"

Hắn hướng về phía các sự đệ còn lưu lại trên boong thuyền rống to, mình thì bóp nát một phù truyền tin, bước chân thật nhanh hướng đến Bùi Tùng.

"Phong sư đệ, ngươi mang theo Kỷ sư đệ trốn vào khoang tàu, ta và Bùi sư đệ tiếp tục cầm lái."

Phong Thả Ngâm trong lòng biết đối phương an bài như vậy, tất nhiên là không có dư lực tái tạo ra kết giới bảo vệ . Mà hiện nay tình huống hung hiểm, coi như y nghe theo an bài mang theo Kỷ Hành trốn vào khoang tàu, có thể sống bao lâu?

Huống chi, hắn cũng không phải loại có thể trơ mắt mà nhìn người khác liều mạng, chính mình lại là kẻ trốn tránh! Phong Thả Ngâm nhìn bốn phía, phát hiện trên vân thuyền đã có không ít nơi bị lửa thiêu mất, hào quang lưu chuyển trong linh thuyền giờ khắc này cũng từ từ thay đổi.

Y chú ý động tĩnh thay đổi chung quanh, một bên né tránh các mảnh văn tứ tung, thấy được chỗ của hai tu sĩ đang kết ấn, nỗi lực tạo thành một kết giới bảo vệ khoang thuyền, liền lập tức xông tới phụ một tay.

Tuy nội lực của người tập võ cũng chỉ là một chút linh lực yếu ớt không thuần, nhưng cũng được cho là một phần linh lực, có Phong Thả Ngâm gia nhập, áp lực của các đệ tử kiếm tông nhất thời thoáng giảm một chút.

Bọn họ giương mắt, hơi kinh ngạc nhìn Phong Thả Ngâm, bây giờ tình thế nguy cấp, không cho phép phân tâm, đành phải chuyên chú đem linh lực chuyển vào trong kết giới.

Mà lúc này, những người được đưa vào khoang thuyền thấy thế, liền dồn đập đi ra, đem chính nội lực yếu ớt mỏng manh rót đi vào, nhiều người sức mạnh tăng lớn, càng như kỳ tích đem kết giới trên bờ nguy cơ ổn định lại.

Thiên Kim phong vẫn tiếp tục bạo phát, nhiệt độ của hỏa diễm phun trào hun nóng cả không gian mơ hồ vặn vẹo. Kết giới chỉ che có một phần trên khoang tàu, lại không thể bảo vệ boong tàu phía trước, đếm không hết được vụn tơi rơi xuống, đem boong tàu phía trên náu chảy ra một cái hố.

Phong Thả Ngâm hai tay đặt trên kết giới, một bên thì đem nội lực truyền vào, một bên thì quay đầu nhìn lại Kỷ Hành đang ở bên bánh lái. Vừa lúc này, vâng thuyền đang phi hành vững vàng bỗng nhiên như ngựa hoang đứt cương đột nhiên nhảy về phía trước một cái, mọi người lảo đảo, suýt từ trên thuyền rơi xuống. Quấy nhiễu ngoài ý muốn khiến cho chân khí đang truyền trong cơ thể bị ngưng bật, sau khi hồi phục lại tinh thần liền ngẩng đầu nhìn lên kết giới.

Kết giới bảo bệ khoang thuyền cơ hồ tán loạn, nhưng không như mọi người nghĩ sẽ bị vụn hỏa đánh tan, mà là chậm rãi ổn định lại.

Chuyện gì thế này? Phong Thả Ngâm nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đi xa trung tâm Thiên Kim phong bạo phát, quanh đây tuy rằng cũng có cột lửa bạo phát bắn lên, nhưng khoảng cách với vân thuyền thập phần xa xôi, coi như là vụ lửa có bắn tóe ra, cũng khó có thể rơi trúng lên vân thuyền.

Trước khi vụn lửa rơi trút xuống, giống như cảnh tượng trong mơ là cự thú đem mọi người đều nuốt hết, Phong Thả Ngâm trong lòng sinh ra ý nghĩ bỗng hoảng hốt, nhìn hướng về phía Kỷ Hành, lại chỉ thấy đứng ở trước bánh lái , một kiên cường bóng lưng đang đón lấy vụn lửa bây đầy trời....

=====

【 tích! Năng lượng bên trong hiện tại đang bổ sung ... 】

【 Kêu gọi n-00 số 2, mời về thu được trùng lặp! 】

【 Kêu gọi n-00 số 2, mời về thu được trùng lặp! 】

【... 】

Liên tục ba lần kêu gọi, người máy Nano Kỷ Hành phát đi đều thu về thất bại, xác định 00 số 2 đã chết trận, Kỷ Hành cắt đứt lệnh liên tiếp bên góc trên phải. Hai tay hắn nắm bánh lái, quay mắt về phía vụn lửa đang bay che ngợp cả bầu trời.

Năm phút trước, quanh cột lửa đang bạo, vụn lửa bắn ra bốn phía, người máy Kỷ Hành phái đi sớm đã phát hiện ra nguy hiểm, cũng đem tin tức truyền về, hắn sớm nói Bùi Tùng dọc theo con đường nhìn " 8 " mà hắn đã tính ra lao ra khỏi khu vực cột lửa bạo nhiệt nhất.

Nhưng mà tựa hồ khí lực Bùi Tùng trước đó lái thuyền đã tiêu hao hết sạch, nghe đến yêu cầu có độ khó cao của Kỷ Hành, cổ họng hắn lăn một chút, ánh mắt có chút khó khăn mà nhìn đến những đầu cột lửa tựa hồ rất khó có thể thấy được, đồng thời tiêu hao hết toàn bộ linh lực, hắn có chút thất vọng đối với Kỷ Hành nói:

"Xin lỗi, ta linh lực hết sạch, thao túng không được bánh lái."

Thời gian không còn kịp rồi! Một câu nói của Bùi Tùng đã làm trì hoãn thời gian trốn chạy tốt nhất, mắt thấy cột lửa chuẩn bị tiếp tục một cái bạo phát, vụn lửa văn tung tóe rơi trên thuyền, đem boong thuyền bóng loáng thiêu ra vô số lỗ nhỏ, Kỷ Hành đẩy Bùi Tùng ra, duỗi tay nắm chặt lấy bánh lái dùng sức xoay một cái!

Có thể tác động lên lên bánh lái nặng nề chuyển động của vân thuyền, chỉ có linh lực mới có thể khởi động, mà ở đây hoàn toàn dựa vào sức mạnh do thân máy Kỷ Hành tỏa ra, chỉ có tu sĩ luyện khí kỳ đỉnh phong mới có thể khởi động lại ở trong tay hắn chuyển động cực kỳ khéo léo!

Vân thuyền theo thao tác của hắn đột nhiên nhảy lên, thuận lợi nghiên né tránh được làn sóng ập tới của vụn lửa, làm cho Thạch Sùng Chí đến trợ giúp bị quăng bay đi rồi! ( =))) )

"Nhị sư huynh!"

Bùi Tùng đột nhiên nhào tới, đêm Thạch Sùng chí bị vứt nữa người ra khỏi thuyền kéo lại.

"Ta không sao, ngươi xem một chút Kỷ Hành, hắn thật có thể xoay chuyển bánh lái?"

Thạch Sùng Chí vỗ vỗ đầu chính mình đang choáng váng, miễn cưỡng đứng lên nói. Bùi Tùng đối Kỷ Hành tràn ngập tín nhiệm,

"Kỷ Hành nhất định có thể mang theo chúng ta đi ra ngoài!"

Nhưng hắn chỉ là cái người phàm. Thạch Sùng Chí rất không đồng ý, vẫn cứ giãy dụa suy nghĩ liếc mắt nhìn đến bánh lái , lúc này Kỷ Hành lên tiếng.

"Đem phi thuyền khỏi động tới hình thức cao tốc, trong quá trình sẽ tạo ra xóc nảy thân thuyền, xin nọi người ôm chặt người vào vật thể an toàn bên người, tránh xảy ra bất trắc."

Cái...cái gì? Mọi người vẫn còn đang mơ hồ trong sương mù, Phong Thả Ngâm lại là phản ứng đầu tiên, y lập tức hô:

"Nhanh ! Tìm đại một cây cột ôm lấy!"

Sau một khắc, vân thuyền liền động! Chiếc vân mây khổng lồ trầm trọng bỗng đột nhiên biến thành một cái ruy băng mềm mại, tại điều động của Kỷ Hành chớp nhảy, nhanh như chớp đi xuyên qua vụn lửa!

Bùi Tùng trợn mắt ngạt nhiên, trước trong tay hắn phải thập phần lao lực mới có thể khởi động thuyền mà trong giờ khắc này trong tay Kỷ Hành lại ôn thuần như một con thú nhỏ, thậm chí đối với lưu hỏa phán đoán cũng dị thường tinh chuẩn, mỗi một lần vân thuyền né tránh đều có thể vừa vặn tránh đi quần vụn lửa, so với trước đó, chỉ còn lại mấy hạt nhỏ vụn lửa rơi ở trên vân thuyền, vài cái tia lửa này đối với pháp khí như vân thuyền thì căn bản không đáng kể.

Hắn không là một phàm nhân sao? Đến tột cùng là làm sao làm được ?

Lúc này những tu sĩ khác trên vân thuyền có cùng ý nghĩ với Bùi Tùng. Nhưng mà so với linh lực bị tiêu hao hết, thể phách của tu sĩ vẫn vượt xa người thường, chân chính phàm nhân vẫn là cái chịu tội nhất ở trên vân thuyền này. Trong số bọn họ người biết võ công đều bị thương, mà không có võ công, đa số đều là hài đồng yếu ớt, vân thuyền trước đó vững vàng chạy còn tốt, hiện nay vì để né tránh vụn lửa cùng cột lửa, Kỷ Hành đem vân thuyền thúc đến cực hạn, tạo thành run chuyển còn nhiều hơn trước đây!

Bởi vì tốc độ vân thuyền cực nhanh, các cột lửa bạo phát quanh hiện giờ đã cách ra mơ hồ như kim quang vặn vẹo, phóng tầm mắt khắp nơi, sáng chói cực kỳ, nhưng bây giờ cũng không có người chú ý. Mấy thuyền dùng tốc độ cực hạn tiến lên phía trước, lật đi lật lại trên dưới múa lung tung, như một con ngựa điên mang theo người chạy như điên, chờ sau khi rốt cục ngừng lại, mọi người đều sắc mặt tái xanh, dung nhan tiều tụy, che ngực co quắp ngã xuống đất, giống như vừa qua một hồi bị chà đạp cực kỳ tàn ác.

Phong Thả Ngâm một phút chốc, hoa mắt chóng mặt, ngực khó chịu, qua một hồi lâu mới hoãn lại. Mà bên cạnh y lúc này đã không có một cái người nào có thể đứng lên. Thân thể tu sĩ tốt hơn so với bọn họ không ít, lúc này Thạch Sùng Chí đã đi tới Kỷ Hành trước mặt hướng hắn nói tạ ơn. Phong Thả Ngâm ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn nghe thấy Thạch Sùng Chí nói:

"... Lần này, thực sự là đa tạ Kỷ sư đệ."

Kỷ Hành hai tay hoàn đặt tại bánh lái , nghe vậy liền buông tay ra, gật đầu nói:

"Không cần tạ ơn. Đây là ta phải làm."

Thạch Sùng Chí thấy đối phương thần sắc bình tĩnh, không có mảy may vẻ mỏi mệt, trong lòng tán thưởng đồng thời không khỏi có mấy phần ngờ vực, đây không phải là một phàm nhân có thể làm được. Hắn đang muốn mở miệng dò hỏi, bên tai bỗng nhiên truyền đến vang "bang" một tiếng, chỉ thấy bánh lái vừa nãy luôn ở trong tay Kỷ Hành vỡ thành hai mảnh rơi trên đất. ( =)))))) bất ngờ chưa bà già )

Thạch Sùng Chí:...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro