Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngươi ngày hôm nay không thể không chết!

Câu nói này không ngừng vang vọng trong đầu, Phong Thả Ngâm nhớ tới từ lúc bọn họ trên vân thuyền liên tiếp gặp nạn, nhớ tới có kẻ lập mưu dẫn đi Bùi Ngọc, nhớ đến đám chim kiên nhẫn truy sát, nhớ đến quái điểu tập trung bên người ... Cùng với dây thừng đen đang quấn chặt trên người y.

Y liền minh bạch, tất cả những thứ này đều là hướng về phía tới y!

Y chỉ không hiểu tại sao tu sĩ Linh tông không thể không đẩy y vào chỗ chết, vẫn là nói, tràng diệt môn năm năm trước là do y? Người từ đầu đến cuối mà bọn họ muốn diệt trừ, vẫn luôn là y! Người nhà cha mẹ y, còn có những người trước mặt này, tất cả đều bị y liên lụy.

Y có chút khó khăn ngửa đầu nhìn Kỷ Hành đang nắm chặt tay y kéo, còn có Bùi Tùng cố sức phía sau....Phía dưới lực kéo càng ngày càng lớn, tựa bồ muốn đem hai chân y bứt ra! Còn tiếp tục như vậy, không chỉ y, kể cả Kỷ Hành cùng Bùi Tùng đều sẽ bị liên lụy

Nếu không cẩn thận bị rơi xuống dung nham, coi như là tu sĩ tiên nhân, cũng không thể sống tiếp đi! Huống chi vây giờ còn có người phàm là.... Kỷ Hành.

Phong Thả Ngâm, ngươi nói a, nói Kỷ Hành buông tay, nói a! Lẽ nào ngươi còn muốn liên lụy càng nhiều người nữa chết vì ngươi sao?

Tâm lý reo hò điên cuồng, nhưng mà khi y há miệng, lại không phun ra một chữ. Y không cam lòng, không cam lòng như vậy chết đi, thù hận cha mẹ, Phong Ngũ Phong Lục, còn có của chính y, cũng đang chờ y tới báo! Cái này làm sao bảo y cam tâm chết ở chỗ này như vậy? Huống chi, hiện giờ còn chưa tới tối cực tuyệt vọng sao?

Sóng cuộn trong lòng của Phong Thả Ngâm đối với bên ngoài chỉ là thời gian vài hơi. Bùi Ngọc mím môi đứng ở trên pháp khí phi hành của Thạch Sùng Chí, cau mày nhìn chằm chằm vào dây thừng đang quấn chặt lấy Phong Thả Ngâm kéo xuống, Thanh Nhã kiếm một lần nữa ra khỏi vỏ, ánh kiếm lần này càng thêm chói mắt, kiếm khí lạnh lẽo mang theo sắc bén hướng tới dây thừng đen bổ tới. Mà sau khi chiêu kiếm này vung ra, thân thể hắn run lên, máu màu đỏ tươi hắn không ức chế được tràn ra.

"Sư huynh!"

Vừa đưa nhóm sư đệ tới Thạch Sùng Chí vừa quay đầu lên thấy cảnh này, hắn ngự kiếm chạy tới đỡ lấy Bùi Ngọc, thời điểm hai tay ấn trên người Đại sư huynh, cảm thấy một trận thấm ướt, hắn cuối đầu, lúc này mới phát hiện quần áo Bùi Ngọc sớm đã bị nhiễm đỏ máu tươi, một dấu móng khổng lồ khắc ở trên lưng của hắn, vết thương hiện ra đang không ngừng chảy máu ra ngoài. Nguyên lai Bùi Ngọc sớm đã bị thương, chỉ là làm phép che mắt, mới không bị người khác nhìn ra. Môi hắn đã mất đi huyết sắc, lắc đầu nói:

"Không ngại, ta nghỉ ngơi một chút, ngươi đi giúp Bùi Tùng đem người mang về."

Lúc này dây thừng màu đen như sở liệu của Bùi Ngọc bị chém đứt, song lần này, đoàn hắc khí kia càng phản ứng nhanh hơn, càng tàn nhẫn hơn, cơ hồ trong phút chốc liền ngưng tụ thành một tấm võng màu đen hướng về phía Phong Thả Ngâm, lúc ngàn cân treo sợi tóc, Kỷ Hành kéo Phong Thả Ngâm tay, dùng sức vung lên một cái, vốn là người đang ở thấp nhất nháy mắt bị quăng lên vào bên trong linh thuyền, tấm võng màu đen lớn kia không kịp né tránh cuốn Kỷ Hành vào trong.

Tựa hồ như ý thức bắt nhầm người, tấm võng đen kia phân ra một cái nhánh to bằng bàn tay trẻ em, như rắn độc mà trường lên hướng về phía linh thuyền tìm kiếm Phong Thả Ngâm, lại bị một cánh tay bắt lại.

Cái tay thon dài trắng trẻo nhưng khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ, ở dưới ánh lửa dung nham ánh lên hiện ra một tầng quang ấm áp ôn nhu. Nhưng mà cái tay này khí lực cực kì lớn, lực đạo nắm lấy nó không bị lay động, mặc cho nó dùng thân thể bao chặt lấy đối phương, mặc nó giãy giụa vặn vẹo như thế nào, cũng không có cách nào thoát được!

Mà mất đi sức kéo ở phía trên, tấm võng đen đang bao lấy Kỷ Hành tại lực hút mà nhanh chóng rơi xuống dung nham, trên linh thuyền truyền tới tiếng rống điên cuồng tuyệt vọng của Phong Thả Ngâm:

"Kỷ Hành!"

Phong Thả Ngâm bị Kỷ Hành dùng sức quăng lên linh thuyền, mắt thấy Kỷ Hành thay y bị cái võng đen kia bọc lại rơi xuống, đầu óc một mảnh phút chốc trống không, thân thể lại không tự chủ được nhào tới, giang hai tay tận tực muốn nắm lấy được cái người kia, lại chỉ có thể nắm được một phần mảng nhỏ góc áo.

Trong một khắc, xiêm y bị xé rách, lưu lại vải bị gió thổi trong lòng bàn tay y, mở to hai mắt, muốn rách cả mí mắt nhìn chằm chằm thân ảnh kia không ngừng rơi xuống, không chút nghĩ ngợi mà nhảy khỏi linh thuyền, lại bị Nguyên Bình cũng đang ở trên linh thuyền ngăn cản. Nguyên Bình từ phía sau ôm chặt lấy y, âm thanh run ngăn cản nói:

"Phía dưới là dung nham a Phong đại ca! Ngươi bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút..."

"Cút!"

Phong Thả Ngâm đem người bỏ qua, y biết, y đương nhiên biết đó là dung nham, y biết nếu mà y rơi xuống, nhất định xương cốt cũng không còn! Nhưng đó là Kỷ Hành! Là Kỷ Hành a!

Đều là lỗi của y! Nếu như không phải y do dự không quyết định, nếu như không phải y rất sợ chết... Kỷ Hành làm sao sẽ vì cứu y ngã xuống? Sao lại thế... Đều là lỗi của y! Đều là lỗi của y!

Lòng đau đến mức hận không thể đem đao khoét trái tim từ trong ngực ra, lý trí nháy mắt cháy thành tro bụi, tâm trí giờ đây chỉ có một âm thanh không ngừng vang:

Cứu Kỷ Hành! Cứu Kỷ Hành! Cứu Kỷ Hành!

Y nắm chặt nắm đấm, mu bàn tay nhô ra gân xanh cực kỳ đáng sợ, y cả người run rẩy nhào tới một bên thuyền, lại chỉ thấy khi Kỷ Hành rơi vào trong dung nham, cả người đều bị dung nham phun trào nuốt hết!

Phong Thả Ngâm chợt im lặng.

Lửa hồng dung nham như nước chảy ồ ồ phun trào, ngay cả bầu trời đều bị chiếu thành một mảnh lửa hồng.

Màu sắc sáng chói phản chiếu vào đáy mắt Phong Thả Ngâm, tại trong con ngươi của y đang đốt một đám lửa, sáng ngời mà nóng rực, khiến người khác liếc mắt nhìn sang, hoảng hốt hội sinh ra ảo giác ấm áp. Nhưng mà thần sắc của y lại lạnh lẽo đến tận xương, như là hàn bằng ngàn năm chôn giấu, ai tưởng muốn đụng vào, trong nháy mẳ sẽ bị hàn khí ăn mòn tận xương!

Nguyên Bình đứng trên linh thuyền, nhìn bóng lưng nằm nhoài bên thuyền không nhúc nhích của Phong Thả Ngâm, lại nhớ đến Kỷ đại ca vừa cứu người mà hy sinh, không nhịn nổi nước mắt, không nhịn được khổ sở muốn đi an ủi Phong Thả Ngâm

Như vậy xán lạn sắc thái phản chiếu tiến vào Phong Thả Ngâm đáy mắt, như là tại hắn trong con ngươi đen nhánh đốt một đám hỏa, sáng ngời mà nóng rực, khiến người liếc mắt một cái nhìn sang thời điểm, hoảng hốt hội sản sinh ấm áp ảo giác. Nhưng mà trên mặt hắn thần sắc so với bất cứ lúc nào đều phải lạnh lẽo đến tận xương. Như là cực địa bên trong chôn giấu ngàn năm băng cứng, ai tưởng thân thủ đi đụng vào, sẽ trong nháy mắt bị hàn khí ăn mòn tận xương!

"Người chết không thể sống lại, Phong đại ca, ngươi nén bi thương... A!"

Tay Nguyên Bình vừa đụng vào Phong Thả Ngâm, như đụng phải một tầng bình phong kiên cố, sau một khắc hắn liền bi bắn ra ngoài kêu thảm, nếu không phải Bùi Tùng nhanh tay lẹ mắt kéo lại, chỉ sợ y là người thứ hai rơi vào dung nham cùng với Kỷ Hành.

Nguyên Bình quay đầu nhìn lại dung nham đang phun trào ở dưới, âm thầm vui mừng mình được kéo lại, nên không biết được giờ khắc này Bùi Tùng đang kinh hãi nhìn thẳng Phong Thả Ngâm.

Tại nhận biết của Bùi Tùng, Phong Thả Ngâm hiện tại đã hoàn toàn khác nhau, nếu như nói cảm giác trước đó Phong Thả Ngâm đem lại là một người bình thường có điểm cường, nhưng hiện đã biến thành một cái tu sĩ không hề thua kém hắn!

Tại sao lại như vậy! Bùi Tùng giật mình nghĩ, rõ ràng mấy hơi thở trước còn là một cái người phàm, lại đột nhiên biến thành một cái tu sĩ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

"Phong Thả Ngâm, ngươi... Ngươi..."

Nghe thanh âm của hắn, cái người vẫn luôn không nhúc nhích rối cục có động tĩnh, y chậm rãi đứng lên, động tác như con rối, từng chút quay người sang. Bùi Tùng cùng những người khác trên thuyền không nhịn được lùi lại một bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi

Phong Thả Ngâm vốn là tuấn mỹ diệt lệ, lúc mặt mày tươi cười, khiến cho người nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm trong lòng, thế nhưng, gương mặt trước mặt bọn hắn, lại có một đạo đỏ sậm hoa văn từ cổ chậm rãi trèo lên trên, hoa văn tựa như hoa phong lan hiếm thấy, dừng lại nơi khóe mắt trái của y.

Sau khi hoa văn đỏ sậm dừng ở khóe mắt trái y, tướng mạo thanh thiên vốn đã diệt lệ nháy mắt lại thêm mấy phần kiều diễm quyến rũ, thêm đoạt hồn phách người , một loại mị lực nghẹt thở từ trên người y tản mát ra, khiến mắt người say thần đam mê, không thể kiềm chế. Nhưng ánh mắt y lại lạnh lẽo, lạnh đến mức có thể khiến người ta quên đi tướng mạo của y, mà sinh ra áp lực lạnh lẽo dến tận xương không ngừng lùi lại.

"Này, chuyện gì thế này?"

Bùi Tùng lẩm bẩm nói. Hắn còn có thể miễn cưỡng đứng, nhưng mà những người phàm phía sau đều xụi lơ trên đất

"Tại sao không cứu hắn?"

Phong Thả Ngâm lên tiếng, trong thanh âm tràn đầy tuyệt vọng không kìm nén được, y nhìn tu sĩ trước mắt , điên cuồng mà gào thét lên tiếng:

"Tại sao không cứu Kỷ Hành!"

"Ta..."

Bùi Tùng không nhịn được liền lui về phía sau một bước, sau một khắc, cổ hắn bị bắt lấy, hắn trừng hai mắt nhìn Phong Thả Ngâm, cổ tay khí lực lớn đếu mức hắn không thể nào tránh thoát! Bùi Tùng khó thở nói ra được vài chữ:

"Phong Thả Ngâm, ngươi... Bình tĩnh một chút..."

Lúc này Phong Thả Ngâm đã lâm vào ma chướng, thần trí không rõ ràng căn bản không nghe được hắn nói cái gì. Những người phàm còn lại sớm đã bị dọa sợ choáng váng, ngơ ngác mà rút lại trong góc, nhìn Phong Thả Ngâm đột nhiên biến thành cái ác ma run lẩy bẩy. Bùi Tùng thực sự không bẻ ra tay Phong Thả Ngâm, không thể làm gì khác hơn là tụ tập một đoàn linh lực, vỗ về lòng ngực của y.

Nhưng mắt vừa nhìn thấy biểu tình của Phong Thả Ngâm, Bùi Tùng một chưởng này không thể nào vỗ ra nổi nữa.

Phong Thả Ngâm lẩm bẩm niệm tại sao không cứu hắn, hai mắt rơi lệ đầy mặt.

Tình cảnh cảm động đối với bất cứ người nào có cảm xúc đều có thể bị ảnh hưởng, huống chi khoảng cách giữa họ lại gần như vậy. Trong mắt Phong Thả Ngâm không kìm nén lộ ra tuyệt vọng cùng bi thương, như là bóp chặt vào trái tim của Bùi Tùng, làm cho tâm tính thiếu niên vốn mềm mại không thể ức chế được mà sinh ra tâm thương xót.

Cỡ nào tuyệt vọng cùng thống khổ, mới có thể làm cho Phong Thả Ngâm trước ánh mặt của mọi người không chút cảm giác nào mà rơi lệ>

Linh lực tập hợp trong tay Bùi Tùng tán đi, tùy ý để cho Phong Thả Ngâm đang phát rồ mà nắm lấy cổ hắn. Hắn sắp trúc cơ, chỉ cần không lập tức đem cổ hắn vặn gãy, coi như bị nắm một canh giờ hắn cũng không chết, chỉ là có chút khó chịu. Dưới tình cảnh như này, hắn không đành lòng mà đả kích đối phương

Tại thời điểm hắn nghĩ như vậy, Thạch Sùng Chi lặng yên không một tiếng động vọt đến sau lưng Phong Thả Ngâm, bổ một cái xuống sau gáy y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro