#1 : Sad Ending or Sad Wedding?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em cố lướt nhanh qua quãng đường khi xưa ta đã chung đôi.
Mỗi lần như thế lòng bất giác trùng xuống chẳng cần lý do anh à.
Hoá ra em dù không nhìn thấy quang cảnh lúc đó, nhưng những ký ức về anh về em và về... buổi chiều hôm ấy vẫn sống động đến lạ!
Chúng in hằng trong tâm trí em như cách chúng đã lấy đi nét thanh xuân rực rỡ của chúng ta.
Chúng in hằng trong tận tâm can như cách một lọ mực đổ loen lổ trên tấm vải trắng, càng cố tình nắm lọ mực lại càng làm tấm vải nhuộm sắc đen.
Nhưng em dù biết... Vẫn ngoan cố không chịu buông.
Em nhớ..
Anh đã nắm tay em đi dưới tán bàn rơi đầy lá vàng.
Chiếc lá rơi chạm vào tóc em mang hương chiều nhẹ nắng.
Anh nhìn em, nhìn thật lâu...
Em lúc đó cứ ngỡ thì ra anh là người thấp lên ánh sáng đẹp đẽ nhất trong lòng em.
Anh xua tan mọi vết thương và đến bên em không toan tính em là một người nặng trĩu nhiều ưu tư.
Chúng ta sẽ không chia xa, phải không anh?
Em ngốc nghếch không biết, anh nhìn em để rồi xa em.

Anh đã nói, ngày chúng ta chung đôi sẽ là một ngày mưa che lấp cả nắng vàng.
Anh sẽ mặc một bộ vest nhạt màu, em sẽ mặc một chiếc váy trắng tinh khôi.
Chúng ta cùng nhau nắm tay nhau giữa cơn mưa đó, mặc cho gió gào thét, mưa rơi rả rích trên cả nền trời xám xịt. Mặc kệ cả những con mắt dị nghị của mọi người xung quanh.
Dưới cơn mưa, anh nhẹ nhàng hôn lên mắt em chứa giọt lệ đầy hoà cùng mưa.
Em sẽ cười, đáp lại anh bằng chiếc hôn lên bờ ngực gắng rỏi đang hồi hộp phập phồng.
Anh đã hứa, chúng ta sẽ một đời một kiếp không chia ly.
Em ngỡ ngỡ tất cả sẽ thành hiện thực....
Hoá ra một người tính mãi mãi thừa một người..

Trước mắt em là màu máu... trước mắt em là máu máu...
Là máu của anh hay máu trong tim em đang tuông rơi.
Chiếc xe ấy chạy qua người anh hay đang đâm thẳng vào tim em.
Lúc anh ngã xuống, em đã không còn ý thức.
Tay anh nắm lấy tay em đã thôi ấm nồng.
Em nghe tiếng đau thương đang bủa vây lấy chính bản thân mình.
Sau em chẳng cần khóc, mà nước mắt vẫn vô thức trào ra nới khoé mắt.
Vị mặn của nó cớ gì len lõi chà xát lên vết thương trong lòng em buốt giá.
Anh từ từ khép mắt, cái khép mắt của anh lặng lẽ đến vậy sau anh!
Hôm ấy là một ngày nắng, không phải ngày mưa anh vẫn thường thích.
Em hôm ấy lại quá quắt mà ghét nắng, thứ mà em vẫn hay nói thầm bên tai anh rằng "em thích".
Nắng hôm ấy phai màu chiếu trên giao lộ giữa dòng xe tấp nập.
Ai ai cũng nhìn rồi lại kể cho người xung quanh, không ai không ai thấy anh của em nằm đấy, máu đỏ nhuộm màu ánh sáng tan vỡ trong tim em.
Em muốn gọi tên anh, em muốn ôm lấy anh..
Em muốn chạy đến bên anh, hôn lên bàn tay đầy vết xước kia...
Em muốn vòng tay anh, em muốn hơi ấm từ anh.
Em muốn gào tên anh, bảo anh phải tỉnh lại cho em.
Em muốn nước mắt của em thôi rơi vì anh!

Nhưng anh à, em đã không thể...
Người ta chuyển em đến một nơi rất yên tĩnh, sau khi tấm vải trắng kéo qua người anh một cách lạnh lẽo.
Và em biết chúng ta sẽ lại không thể có chúng ta..
Và em cũng đã ngủ quên từ lúc ấy!

Ngủ một giấc thật dài nơi không có đau thương mất mát!
Nơi không có chiếc xe khinh hãi đó lao qua người chúng ta!
Nơi không có anh bao bọc lấy em trong vòng tay cứng cỏi!
Nơi không có người bảo rằng anh đã xa em mãi mãi!
Nơi không có người chuẩn đoán rằng em sẽ mất đi thị lực và khả năng đi lại vĩnh viễn!

Giá như anh không yêu em..
Giá như anh cứ để mặc em..
Giá như anh đẩy em ra giữa chiếc xe đang hối hả lao tới..
Giá như anh không dùng bản thân mình ôm em..
Thì có lẽ em đã chẳng thấy đau đớn như bây giờ!

Anh tàn nhẫn lắm!
Anh bỏ em lại rồi một mình rời đi.
Anh một thằng đàn ông tồi, dám nói mà không dám làm...
Anh là một tên xấu xa cứ thế cách xa em.
Anh có biết yêu một người là như thế nào không hả, là đến cuối cùng vẫn không muốn buông tay.
Vậy mà anh vẫn ra đi..

Chắc anh giờ cũng đã quên rồi em đã nói với anh..
Em thích em sẽ cùng anh già đi.
Em thích em sẽ là người nhổ tóc sâu cho anh.
Em thích em sẽ là người lằng nhằng mỗi khi anh bảo "bà già này kêu".
Em thích em sẽ là người ngồi sau chiếc xe của anh, chúng ta sẽ lang thang trên khắp đường phố vỉa hè, em nhẹ nhàng vòng tay ôm sau anh như lần đầu.
Em muốn, em muốn một tình yêu như thế.
Nhưng anh đã phá tan, phá tan mọi thứ.

Anh lẳng lặng xa, em cũng chẳng cần những ảo mộng.

Anh đáng hận, đáng ghét như thế cớ gì em vẫn yêu anh.
Dù trước mắt em là một màu u tối mà ánh sáng sẽ chẳng bao giờ chiếu rọi, cớ gì hình ảnh anh cười như chưa từng nhoè đi.
Lúc anh cười với em, nụ cười ấm áp biết bao.
Lúc anh nói với em , bộ dáng thật nghiêm túc, chững chạc.
Lúc anh nấu cho em ăn, sau hương vị ngọt ngào đến thế.
Lúc anh hôn em vào hàng mi, sau tim lại rộn ràng đến lạ.
Lúc anh nhìn em, vào đôi mắt vẫn sáng, sau quá trìu mến yêu thương.
Lúc anh khóc vì anh không đủ cho em cuộc sống đầy đủ, sau nơi đáy lòng lại quá đỗi hạnh phúc.

Hoá ra cơn sóng dạt dào cũng chẳng che đậy được nền đá trơ trọi giữa lòng biển sâu.

Hoá ra dù nắng rát cũng chẳng che lấp được cơn mưa âm ỉ trong lòng.

Anh ơi có nghe tiếng em thầm gọi tên anh.
Anh ơi có nghe tiếng gió đang thổi tung máy tóc em.
Anh ơi có nghe tiếng nước mắt em rơi.
Anh ơi có nghe tiếng em đang run rẩy ngã xuống từ chiếc xe lăn kia.
Anh ơi có nghe tiếng cỏ lao xao khi em đang tiếng về phía anh.
Anh ơi có nghe tiếng em cười khi em đã đi được đến bênh cạnh anh dù bằng đôi chân tàn phế.

Đoá hoa hướng dương hôm nay đẹp thật!
Đặt cạnh anh, hương dương như e thẹn mà khép đi sự rực rỡ chói chang.
Em thấy, anh ơi, em thấy hình như anh đang ở ngay trước mắt em .
Em thấy anh dang rộng đôi tay, cho em tựa vào lòng
Em thấy anh đã nhẹ nhàng chạm vào mắt em, rồi vươn người đặt lên tóc em một nụ hôn.
Anh bảo hình như là anh yêu em mất rồi!
Anh biết không..hình em cũng yêu anh mất rồi!
Và anh ơi..
Em muốn cho anh thấy..
Hôm nay em mặc một chiếc váy rất đẹp.
Đi trên đôi giày anh đã tặng em thật lâu.
Anh có thấy không em đã học được cách. trang điểm thật đẹp.
Sẽ không cần anh phải ngồi hàng giờ trang điểm cho em đâu, mà anh cũng thật vụng về quá đi. Làm mascara nhèo đi trên mắt em rồi này.

Ngồi cạnh bên anh dưới mặt trời có sắc vàng óng ánh.
Em muốn kể anh nghe về một câu chuyện.
Một câu chuyện tình, về một chàng trai và một cô gái.
Họ yêu nhau mà chẳng đến được với nhau.
Chàng trai đó đã đợi cô gái ấy rất lâu.
Và sau nỗ lực tìm kiếm, cô gái ấy cũng đã có thể đến nơi chàng trai đó đang đợi. Ở nơi đó họ mãi mãi bên nhau, trao nhau sự ấm áp từ đối phương.

Hôm ấy những tia nắng tinh nghịch vô tư chạy mãi trên cánh vàng của đoá hoa hướng dương, gió khe khẽ ngâm xa tiếng hát ca của một chuyện tình, mây hoà tiếng vang trên nền trời xanh biếc.... Chắc chắn hôm ấy cũng là một ngày nắng hôn lên đôi mắt đã thôi ướt đẫm, hôn lên đôi môi đã thôi cười, hôn lên đôi tay đã thôi nắm chặt...

Tờ giấy xét nghiệm đã thôi không còn mới, không ai biết người con gái ấy bị một khối u máu trong não chèn ép lên các giây thần kinh, không ai biết cô gái ấy đã bị hoại tử đi một phần của tấm lưng sớm đã mảnh khảnh, không ai biết cô ấy đã từng ngày chống chọi với đau đớn như thế nào, sau trận tông xe khinh hoàn vào ba tháng trước. Từng trận co giật, từng cơn dằng vặt từ vết thương đang lan dần, từng đợt truyền chất hoá học mang quá nhiều đau đớn cũng sẽ khép lại.

Sẽ chẳng ai biết tròn một trăm ngày chàng trai đó mất đi, cũng là ngày cô gái tìm được chàng trai...

Gửi ảnh chàng trai thích mưa sa
Đừng để hạt mưa rơi trên mái tóc anh ước nhoà
Vì như thế em sẽ ghét, ghét lắm
Hãy đến bên em cô gái có nắng ấm
Sẽ ấm áp ôm chọn lấy anh cùng cơn mưa rơi rả
Đó sẽ là tất cả, sẽ là cả bầu trời đầy tiếng hát ca
Chúng ta sẽ mang hương hoa xa tận chân trời
Nắng sẽ tươi cười nắng vui vẻ là cà
Mưa sẽ nhạt nhòa mưa thiết tha
Và anh ơi hãy cùng em sống cả một đời
Không rời không xa..

"Thương_Hoài....."

VT, 21h15' Ngày 29/04/2020.

∆ August ∆ Thanks for reading and I want to say "Thank you soo much".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro