0710

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



link: https://archiveofourown.org/works/43633114

————————————————————-

Ở Paris, ai ai cũng nằm lòng câu nói nổi tiếng của Hemingway. "Nếu bạn may mắn được sống ở Paris khi còn trẻ, thì bạn sẽ lưu luyến nơi đây cả đời. Vì Paris hệt như một yến tiệc di động."

Khi đó, Hemingway còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi, không một xu dính túi nhưng lại không thiếu tài nghệ. Ông kết hôn với Hadley - người đàn bà lớn hơn ông tầm 8 tuổi. Cả hai sống cùng nhau trong 1 căn hộ tồi tàn với giá 18 đô mỗi tháng. Xung quanh họ là mùi nước thải khai ngấy hoà vào những tiếng la ó ồn ào của đám gái điếm ở vũ trường cạnh bên.

Ban ngày ông ngồi ở quán cà phê tên "Vườn Tử Đinh Hương", viết bao nhiêu là sách lẫn bản thảo nhưng mãi vẫn không được nhà xuất bản nào để ý đến. Đến tối về nhà, vợ ông đã chuẩn bị sẵn cho ông một bữa ăn nhỏ với thịt thỏ và sốt rượu. Rồi họ cùng nhau rảo bước nơi bờ sông Seine, đi qua cả đại lộ Champs-Élysées phủ đầy lá, nán lại bảo tàng Louvre và mượn vài cuốn sách từ hiệu sách của Shakespeare cho mùa đông.

Từ năm 1921 đến 1926. Cả hai vợ chồng đều chung cảnh nghèo mạc rệp nhưng vẫn yêu thương nhau hết lòng. —

"Sau đó thì như thế nào?"

"Họ ly dị." Cô gái ngồi đối diện nói. "Hemingway cũng rời bỏ Paris nốt."

Kylian liếc nhìn bìa sách của cô gái trên bàn, trên đó có những tòa tháp, đèn đường, quán cà phê và dòng nước chảy. Tất nhiên là ai cũng muốn đến Paris để chứng kiến những trang sách của Hemingway ngoài đời thật.

Nhưng với tư cách là một người con Paris chính gốc, Kylian chỉ muốn nói với họ rằng họ đã bị lão nhà văn đó lừa rồi.

Có lẽ bẩm sinh người Mỹ luôn già chuyện, dù cho họ là người Bắc hay Nam Mỹ đi chăng nữa. Họ sống trong một thế giới tách biệt hoàn toàn so với người châu Âu.

Nếu Kylian có thể sống mơ mộng bằng một nửa họ, thì cậu đã không phải ngồi ở quán cà phê và nghe một cô gái xa lạ kể về cuốn sách yêu thích của cô ấy.

"Dù sao thì, cảm ơn vì đã lắng nghe tôi tâm sự." Cô gái cười toe toét, ánh mặt trời tôn lên làn da rám nắng, đôi mắt xanh sáng với hàng mi dày màu nâu và cách phát âm tiếng Anh đặc sệt giọng Tây Ban Nha. À, lại là một người Nam Mỹ khác.

"Đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch xuyên lục địa một mình. Tôi không thể tin là mình có thể giao tiếp thành thạo với một người dân bản địa. Anh đã khiến tôi yêu quý và có suy nghĩ khác về người Paris, vì ai cũng bảo họ lạnh lùng."

Không phải tự dưng mà người ta lại bảo nhau như thế đâu. Kylian cười khẩy trong lòng.

Không có người Paris nào thích lãng phí thời gian với người lạ. Cho dù là chiếc ghế đối diện cậu vẫn còn trống, cho dù cậu không có tờ báo nào trên tay, cho dù cậu có thay hai cốc cà phê nguội hết lần này đến lần khác, thì cô gái Latin này vẫn không từ bỏ ý định bắt chuyện cùng cậu. Nàng nhiệt tình, nói rất nhiều nhưng nét mặt lại khó dò. Kylian vẫn không hiểu tại sao mình vẫn chưa đuổi nàng đi.

"Hình như là tôi đã làm phiền anh hơi lâu?" Cô gái giống như đã nghe được tiếng lòng của cậu. "Có vẻ là lúc nãy anh đang đợi ai đó chăng?"

Nàng mỉm cười, đôi mắt chân thành và rực sáng, Kylian cảm thấy hơi sợ ánh mắt này. Cậu không muốn trả lời. Nghe cô nàng kể lể một loạt suy nghĩ cũng đã làm tiêu hao khá nhiều năng lượng của cậu. Hi vọng là cô sẽ không tiếp tục tiến xa hơn.

Điều duy nhất khiến cậu hài lòng là mọi người xung quanh không thể nhận ra cậu. Hẳn là do cậu đã hoá trang cẩn thận trước khi đến, nhưng cậu không nghĩ là chuyện này sẽ kéo dài được lâu.

Kylian lại nhớ đến một ngày rảnh rỗi nọ. Cậu và anh đã lén lút chạy đến câu lạc bộ Marsellie mà không nói cho ai biết. Nhưng thi đấu chưa được bao lâu thì cổ động viên đã phát hiện điểm lạ thường. Cả hai đã cuống cuồng chạy trốn ở khu Old Port, nhưng họ vẫn không thể dùng bữa ở nhà hàng hải sản yêu thích như dự kiến.

Kylian vẫn không hiểu tại sao anh và cậu luôn gặp rắc rối cùng nhau. Có những rắc rối cậu có thể bỏ qua, cũng có những cái quá sức chịu đựng của cậu. Cậu dần hiểu ra rằng đó là do cậu đã lựa chọn sai và gặp nhầm người, và cậu đã cố gắng sửa đổi điều đó trong nhiều năm.

Paris là nơi Kylian sinh ra và lớn lên, cậu đã có rất nhiều kỷ niệm ở đây và cậu chọn ra đi. Giờ này ngày mai cậu sẽ bay tới Madrid để gia nhập câu lạc bộ cậu hâm mộ từ nhỏ. Đa phần mọi người không có quyền lựa chọn số phận của mình, nhưng Kylian Mbappe thực sự xem mình là một trong số ít những người được chọn mình là ai.

Cậu đã nói tạm biệt với hầu hết người quen, hầu hết. Gia đình, bạn bè, Paris Saint-Germain, các phương tiện truyền thông và cả vị lãnh đạo nước Pháp vĩ đại.

Chỉ còn thiếu một người.

Anh đã không tới dự tiệc chia tay của cậu.

Điều này rất phi logic, người đó sẽ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ bữa tiệc nào, ngay cả khi họ đang cãi nhau, nhưng có sao đâu, ăn uống và làm ầm ĩ trong bữa tiệc của kẻ thù là việc anh ta thích nhất.

Nhưng anh không đến. Kylian bình tĩnh đi dạo quanh bữa tiệc, chào hỏi và tạm biệt vô số người qua lại, ăn rất nhiều bánh nướng và uống rất nhiều rượu, nhưng cậu vẫn không thấy đôi hoa tai đính kim cương quen thuộc cùng những hình xăm lạ mắt đâu.

Có thể anh ta chưa khoẻ hẳn. Kylian thầm nghĩ. Dù sao anh ta cũng thường xuyên bị chấn thương.

Hay anh ngủ quên. Rất có thể, có thể anh ấy lại vừa tiệc tùng thâu đêm và ngủ đến chiều tối hôm sau. Cũng có những khả năng khác như khoá nhà vệ sinh bị hỏng, điện thoại bị nổ hay tài xế lạc đường.

Chẳng sao cả. Kylian thầm nghĩ. Thời gian vẫn còn dài, thủ tục chuyển nhượng còn chưa hoàn tất, cậu còn phải quay lại câu lạc bộ mấy lần nữa, đến lúc đó chỉ cần ngăn đối phương lại, nói ngắn gọn một câu tạm biệt là được.

Nhưng cho đến bây giờ, cho đến khi ngày Kylian rời đi đã cận kề, họ vẫn chưa thể nói với nhau câu nào. Luôn có ai đó hoặc thế lực nào đó không thể giải thích được cản trở họ gặp nhau, giống như cách nó chặn PSG dành danh hiệu vô địch C1 đầy danh giá. Nhưng Kylian không bao giờ tin vào số mệnh hay duyên cớ, cậu chỉ tin vào con người.

Ngày cuối cùng trở lại Paris Saint-Germain, Kylian quan sát anh từ xa. Thấy anh chạy nhảy nói cười cùng các đồng đội nơi sân cỏ, khung cảnh vẫn không khác lúc trước là bao. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất là lúc trước anh sẽ ở cạnh Kylian, nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ đó là chuyện lâu lắm rồi. Ban lãnh đạo bước tới gọi cậu, Kylian sực tỉnh và rời đi mà không một ai hay biết.

————————————————-

Trở lại với cô gái đang ngồi uống cà phê chiều cùng cậu và câu hỏi liệu cậu có đang đợi ai không của cô ấy.

Kylian trầm mặc hồi lâu, cậu buột miệng nói. "Không, đã từng nhưng tôi không đợi nữa."

Cô gái chớp chớp mắt: "Sao? Người đó không đến à?"

"Đúng."

"Hai người cãi nhau?"

"Nghiêm trọng hơn một chút."

"Người đó giận cậu?"

"Có thể, nhưng tôi cảm thấy như anh ta chả để tâm đến tôi nữa."

"Cho nên anh ấy mới không tới."

"Có lẽ là vậy."

Hai người im lặng một lúc, và cô gái buồn đi trông thấy.

"Anh không định làm lành à?"

"Không." Kylian đáp, "Tôi thấy không cần thiết."

"Sau này thì sao?"

"Sau ngày hôm nay tôi sẽ đi." Kylian dừng lại, giọng nói lãnh đạm đến kinh ngạc, "Chúng tôi không có sau này."

————————————————

Kinh đô ánh sáng không đẹp như vẻ ngoài của nó, có rất nhiều rảnh cống hôi thối và những người vô gia cư ẩn mình dưới tòa nhà sang trọng. Nếu như có người quay về quá khứ và nói cho Kylian biết rằng cậu sẽ rời bỏ nơi này trong tương lai thì cậu cũng chẳng bất ngờ là mấy. Paris đối với người khác là điểm dừng mơ ước, nhưng với Kylian thì nó chỉ là vạch xuất phát của cậu mà thôi.

Đương nhiên không phải Paris không có bất kì thứ gì để níu chân cậu lại. Dù gì đây cũng là thành phố tình yêu, nhưng đối với Kylian 24 tuổi đầy tham vọng mà nói, tất cả lãng mạn nơi đây không là gì so với 1 chiếc cup vô địch.

Kylian Mbappe ghét những thứ khiến cậu vấn vương ở Paris, bao gồm cả cầu thủ người Brazil đã khiến cậu vài lần giận đến mức mất kiểm soát. Cả hai có với nhau những lỗi lầm và vâng, nực cười hơn hết là họ còn không thể giao tiếp bằng tiếng Pháp.

"Tôi xin lỗi nếu tôi từng làm tổn thương anh." Kylian viết 1 đoạn tin nhắn cho đối phương.

Một lúc lâu sau, đầu dây bên kia mới trả lời: "Chuyện gì vậy?"

"Rất nhiều thứ. Anh biết mà. Suất đá penalty, việc tôi bảo anh chẳng bao giờ chịu chuyền bóng cho tôi hay tất cả những gì truyền thông đưa tin."

"Ồ, những chuyện này à..?"

Không có tin nhắn nào được đối phương chuyển tiếp. Kylian cảm thấy hơi lo lắng.

"Những chuyện này không quan trọng, anh cũng chẳng còn nhớ nữa."

Không có tức giận hay buồn bã như trong tưởng tượng, Kylian cảm thấy câu trả lời của đối phương quá nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức không phân biệt được thật giả.

Nhưng sau đó, một đoạn tin nhắn khác được gửi tới.

"Cậu sắp đi đúng không? Nên cậu mới nói những lời này với anh?"

Trong phút chốc, hơi thở của Kylian như đông cứng lại, giống như một đứa trẻ ngây thơ đang cố hết sức thực hiện một cú lừa mà mình cho là hoàn hảo, nhưng ngay lập tức bị người lớn vạch trần không thương tiếc. Cậu nhận ra mình đã sai nhưng vẫn không biết nên làm gì để khắc phục.

Đúng vậy, tôi sẽ đi. Kylian có nên nói thế hay không? Đó là lý do tại sao tôi xin lỗi anh, bởi vì tôi không muốn để lại một câu chuyện không rõ ràng ở chốn Paris này, tôi cần sự tha thứ của anh và tôi cần chúng ta quay trở lại mối quan hệ tốt hơn bây giờ, điều đó tốt cho cả tương lai của hai chúng ta. Tôi đi rồi thì sẽ không còn những cuộc cãi vã vì sự nghiệp giữa tôi và anh, tại sao anh không thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi và nói tạm biệt với tôi, nói với tôi rằng không sao đâu và hẹn gặp lại tôi ở một nơi tốt hơn?

Cậu nghĩ nhiều như vậy, nhưng màn hình của cậu cũng chỉ có một dòng tin nhắn ngắn gọn được gửi đi.

"Đúng. Nhưng tôi vẫn muốn tạm biệt anh lần cuối."

Trước khi nói ra câu này, Kylian chưa bao giờ nghĩ rằng việc "gặp lại Neymar" lại trở thành một điều hơi khó khăn.

Trên thực tế, họ sẽ tiếp tục chơi bóng, ngay cả khi không ở cùng một câu lạc bộ, họ vẫn có thể đối đầu với nhau trong các trận tranh cúp. Thậm chí ngoài sân bóng, họ vẫn có thể gặp nhau ở những event, lễ trao giải hay là tiệc tùng do bạn bè cả hai tổ chức.

Nhưng ngoài những dịp đó ra, họ dường như không còn lý do gì để gặp mặt trực tiếp nữa.

Cuộc sống của Neymar phong phú và nhiều màu sắc, và dường như là anh không có thời gian để tiếp chuyện một người cũ nhiều năm không gặp, cho dù là họ từng quý nhau như thế nào. Nhưng nghiêm túc mà nói, người cũ của Neymar xếp hàng dài từ Paris đến Barcelona, ​​​​và những người còn lại rải rác ở Sao Paulo và El Salvador.

Làm bạn với một anh chàng người Brazil gốc Brazil không khó đối với Kylian. Cậu chỉ cần làm anh ấy cười và cười khi anh ấy đùa với cậu, giả vờ hùa theo những trò chơi khăm của anh và bất ngờ trước những trò chơi mà anh chuẩn bị, ôm anh ấy nhiều thật nhiều, lắng nghe anh ấy hát thường xuyên —dù thật sự khó nghe, khi anh ấy tức giận thì kiên nhẫn dỗ dành, xoa mặt anh khi anh buồn tủi và lau khô nước mắt cho anh.

Kylian đã làm tốt nhiệm vụ này đến mức họ đối với nhau còn hơn cả bạn thân, cho đến khi tính tham vọng và muốn vươn cao trong sự nghiệp cuốn lấy tất cả. Vì vậy, kỷ niệm giữa hai người từ một bức tranh đầy màu sắc giờ đây đã trở thành tờ giấy trắng không hơn không kém. Nhưng dù sao, Kylian thực sự phải thừa nhận một điều. Dù đôi lúc cậu cảm thấy ghen tị và khó chịu trước đàn anh người Brazil này, song cũng có những khoảnh khắc cậu trân trọng và yêu thích anh thật lòng.

Ngày bị cổ động viên rượt đuổi, Marseille nắng đẹp, đẹp chói chang, trời trong xanh, mây trắng như tấm ga trải giường mới được trải.

Họ chạy trốn, và cuối cùng chen vào những con hẻm ngoằn ngoèo chật hẹp, dựa vào bức tường xám xịt có lẽ đã tồn tại cả thế kỷ để lấy lại hơi thở. Neymar bất ngờ nhảy bổ vào lòng Kylian và quàng tay qua cổ cậu. "Đã như thế này rồi thì mình cứ quậy thêm nữa đi." Kylian vội vàng đỡ lấy anh, nhưng chỉ nghe thấy anh cười không ngừng, tiếng cười càng lớn, bờ vai tựa vào ngực cậu càng run lên kịch liệt. Cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, tựa như mọi muộn phiền trên thế giới này đều không phải chuyện của cậu.

Cười xong, Neymar vòng tay ôm lấy cậu và chụp vài kiểu selfie của hai người, rõ ràng là anh đã không còn đeo kính râm hay khẩu trang nữa, nhưng chàng trai Brazil lạc quan bẩm sinh này dường như đã hoàn toàn quên bẵng chuyện đó và không ngại đăng ảnh lên mạng xã hội.

Giờ đây tung tích của họ đã bị bại lộ hoàn toàn, cả hai không thể chen chân vào bất kỳ nhà hàng nổi tiếng nào nên Neymar thản nhiên chọn đại một quán ăn gia đình bên đường. Họ được dí cho một chiếc bàn gỗ nhỏ đến đáng thương, chân cũng chỉ có thể khoanh lại một cách cứng đờ. Ăn hàu, uống bia, chạy ra bến tàu hát. Neymar la hét bằng giọng chiêng đứt quãng, Kylian vừa vỗ tay vừa quay video cho anh, những ngọn đèn đường màu vàng đều được thắp sáng, và chiếc khuyên tai kim cương Neymar đeo tỏa sáng rực rỡ dưới chúng.

Giống như những gì Hemingway đã viết, người ta dễ dàng hạnh phúc vì một số điều đơn giản khi còn trẻ. Và khi già đi, những ký ức thuở thiếu thời sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật trong bảo tàng - đẹp nhưng cũng chỉ có thể nhìn vào mà thôi.

————————————————————

Kylian là một ông cụ non, còn Neymar cứ như một đứa trẻ chưa chịu lớn. Cậu không thể hiểu được từng tiếng khóc từng tiếng cười của đối phương, điều đó quá khó đối với cậu, nhiều lúc chúng chẳng có giá trị gì trong mắt Kylian. Nước mắt hay nụ cười với cậu cũng chỉ đơn giản là những cảm xúc vô tình bị để lộ ra ngoài mà thôi. Neymar có một trái tim cuồng nhiệt đến vô lí, anh có thể bộc lộ cảm xúc mọi lúc mọi nơi, nhưng những cảm xúc ấy cũng như thác lũ, ập đến mạnh mẽ rồi lại lặng lẽ rút đi mà không một ai hay biết.

Neymar vỗ vai, hôn lên trán cậu, gọi cậu là "kyky" hay "golden boy", cổ vũ khi cậu ghi bàn, chạy từ bãi cỏ xanh để ôm cậu và giật mình trước sự phấn khích của cậu. Lưng của anh tựa vào lồng ngực Kylian mỗi khi anh bị tổn thương. Những chiếc khuyên nơi vành tai khẽ chuyển động khi anh cười, đôi mắt vẫn lấp lánh tựa hồ nước khi anh khóc. Đôi lúc, anh nắm lấy cổ áo cậu khi tức giận và thụi vào mặt cậu một cú đấm đau đến thấu xương.

Và tất cả đã là quá khứ. Họ không nói chuyện, không gặp nhau và không nhắc đến nhau trong các cuộc phỏng vấn. Những điều này không phải vì Neymar ghét Kylian, mà vì anh ta không còn để tâm đến bất kỳ hành động nào của cậu nữa.

Sẽ không còn ai đối xử như vậy với cậu, không còn ai nói những lời như vậy với cậu nữa. Kylian vẫn có rất nhiều bạn bè và rất nhiều người hâm mộ, những người thân thiết và dành cho cậu sự tôn trọng nhất định, những người không bày ra mấy trò đùa quá khích và không tỏ ra tự mãn trước mặt cậu. Không còn một gã thảm hại người Brazil nào, người mà trước đây Kylian xem như là viên đá quý hiếm có nhưng giờ đây lại chẳng khác thứ sỏi đá ven đường là bao.

Ngày mai cậu sẽ rời Paris, và những thứ này sẽ được chôn sâu vào một góc khuất, giống như là nó chưa từng diễn ra trong cuộc đời cậu.

——————————————————————————

"Oa, nhìn kìa, hình như có người sắp kết hôn ở đó." Cô gái kinh ngạc thốt lên, đưa sách lên che môi, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Theo hướng ngón tay của cô ấy, Kylian nhìn qua.

Quán cà phê này nằm bên bờ sông Seine, lúc này đã gần về chiều, dòng sông trong vắt lấp lánh, thảm cỏ xanh mướt được bao bọc trong ánh sáng dịu nhẹ, chiếc váy cưới trắng muốt bị gió thổi tung, tấm khăn voan bay vào trong. Cô dâu một tay cầm bó hoa, một tay cầm sâm panh, chạy nhảy cười nói cuồng nhiệt, chú rể đang đợi cô trước mặt, giơ tay ra để ôm lấy người yêu đang chạy tới. Họ ôm thật chặt, nhiếp ảnh gia giơ chiếc máy ảnh lên và họ hôn nhau say đắm.

Tất nhiên, đây là Paris. Killian không quá ngạc nhiên. Mỗi ngày đều có người ập về đây để kết hôn. Từ góc căn hộ của cậu có thể chứng kiến vô số cặp đôi đang chụp ảnh cưới ở tháp Eiffel.

"Thật là lãng mạn." Cô gái thốt lên.

Có lẽ. Kylian nghĩ thầm.

Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn ở Paris, và khi cậu đã nằm lòng từng viên gạch và vữa của thành phố này thì bất kỳ hình ảnh lãng mạn nào cũng không thể khiến cậu yêu thích. Bên cạnh đó, nếu Paris là một cô gái thì đây sẽ là một con ả xinh đẹp nhưng lại tự cao vô cùng, ả sẽ chẳng bao giờ cho ai được hạnh phúc cả.

Kylian hừ lạnh một tiếng, lại dời tầm mắt đến quyển sách trên bàn, cậu còn nhớ rõ đối phương vừa mới nhắc tới ——

"Ly hôn.."

"Sao cơ?" Cô gái giật mình.

"Tại sao họ lại ly hôn?" Cậu chỉ vào bìa sách.

Cô gái cuối cùng cũng tỉnh táo lại, do dự một chút, cúi đầu thở dài: "Bởi vì Hemingway đã thay đổi."

Vẻ mặt của nàng trông rất buồn.

"Sau khi nổi tiếng ở Paris, Hemingway ngày càng trở nên kiêu ngạo, cáu kỉnh và phù phiếm. Ông ấy không còn kết giao với những người bạn cũ và thường chỉ giao du cùng giai cấp thượng lưu. Ở đó ông gặp nhiều phụ nữ khác nhau. Họ xinh đẹp, sành điệu, thông minh và tham vọng. Họ có tất cả những gì Hadley thiếu. Bà ấy không đủ thông minh, không đủ cá tính, thậm chí bà còn quá "lỗi thời" để trò chuyện với Hemingway. Hai vợ chồng tự làm tổn thương lẫn nhau và chọn buông tha cho nhau. Hemingway ly hôn và cưới 1 người phụ nữ khác."

Đồ ngu. Kylian thầm nghỉ.

"Sau đó.."

"Bonjour."

Đột nhiên, một tiếng chào vội vã vang lên bên tai Kylian. Không biết từ lúc nào, đôi vợ chồng sắp cưới bên bờ sông xuất hiện trong quán cà phê, mang theo vài giỏ tre đầy đồ ngọt. Có lẽ là để chia sẻ niềm vui của ngày trọng đại nên họ đã phát miễn phí cho những người xung quanh, quán cà phê vốn yên tĩnh bỗng trở nên sôi động hẳn lên.

Kylian nghĩ rằng mình nên rời đi.

"Này? Anh đi à?" Cô gái ngạc nhiên nhìn anh, trên tay là mấy viên socola béo ngậy.

"Ừ." Kylian để lại phần của mình trên bàn, "Ngày mai tôi còn phải lên máy bay."

Cậu chỉnh lại mũ, kéo nó xuống thấp hơn rồi đứng lên không chút do dự. Cậu cúi đầu nhìn hai cốc cà phê trên bàn, không nhớ đã đổi tới lần thứ mấy nhưng vẫn để nó nguội lạnh mà chẳng hề uống một ngụm nào.

Quên đi, không còn quan trọng nữa.

Ngày cuối cùng của ở Paris cũng không gọi là tệ.

"Sau đó--"

Cậu còn chưa đi được vài bước, giọng nói của cô gái lại vang lên từ phía sau.

"Sau đó, Hemingway rời Paris, nhưng ông ấy không thể bắt đầu lại từ đầu. Ông ấy cưới thêm ba người vợ nữa. Ông ấy vẫn kiên quyết không về Paris khi lấy người thứ 4. Chỉ khi ông đã già cằn cỗi, ông mới chịu quay lại nơi này. Còn Hadley—"

Cô dừng lại.

"Hadley bén duyên với một người đàn ông khác sau khi ly hôn với Hemingway, và lần này họ cùng nhau già đi."

Đing. Tiếng chuông cửa vang lên, cô nàng vừa dứt lời thì bóng lưng Kylian đã biến mất.

———————————————————————-

Sau buổi chiều náo nhiệt, quán cà phê yên tĩnh ban đầu trở nên hỗn loạn , khắp nơi là pizza và bia còn sót lại, trên bàn ghế và ghế đẩu đều có giấy gói kẹo đủ màu sắc. Ông chủ bất lực thở dài, cầm chổi quét nhà một mình. May mắn thay, cặp vợ chồng mới cưới đã trả đủ tiền cho ông, và ông cũng yêu thích năng lượng tích cực của họ.

Một cô gái Latin xinh đẹp đang ngồi trong góc, cô ấy đang cặm cụi vào cuốn sổ nhỏ ngay góc bàn và bắt đầu viết nhật ký.

Đây là ngày thứ ba của cô ở Paris, và cô đã đến thăm Louvre, Khải Hoàn Môn, Tháp Eiffel và Vườn Luxembourg, ăn rất nhiều đồ ngọt và tìm cảm hứng ở nhiều quán cà phê nổi tiếng lẫn vô danh. Cô muốn trở thành một nhà văn, ngay cả khi chẳng ai thèm đọc sách của cô ấy.

Hôm nay cô gặp được một người đàn ông trẻ trong quán cà phê, có vẻ hơn cô khoảng vài tuổi. Anh ta đội chiếc mũ rất thấp, ngồi cứng đờ, không làm gì cả. Trên bàn là hai ly cà phê nguội ngắt.

Nàng như đánh hơi thấy mùi ý tưởng lúc nhìn vào anh. Vì vậy nàng tìm cách để bắt chuyện ngay lập tức. Nàng cũng đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối — đã học được bài học sau vô số tình huống tương tự ở Paris — nhưng không ngờ đối phương không nói gì, vì vậy nàng bắt đầu cuộc trò chuyện với cuốn sách trên tay.

Thật không may, bên kia vẫn là một người Paris-như-bao-người-Paris khác, lạnh lùng và anh đã rời đi ngay trước khi kịp moi móc câu chuyện từ anh.

Leng keng. Tiếng chuông cửa làm cô giật mình.

Ông chủ đứng dậy giải thích: "Xin lỗi, hôm nay chúng tôi đóng cửa sớm..."

"Ồ - ở đây có tiệc sao?"

Vị khách mới đến nói giọng Pháp ngọng lịu. Nghe cao và hơi lơ lớ.

Cô gái nhìn lên. Người đàn ông ở cửa đội một chiếc mũ đen và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, chúng có màu xanh nâu rất đẹp. Khi cười lên, mắt anh cong lại một cách tự nhiên. Và hai bên tai lủng lẳng rất nhiều trang sức bắt mắt.

Anh nhìn xung quanh, trông có vẻ hứng thú với những vỏ kẹo nằm la liệt. Khi nhìn thấy một cô gái trẻ nơi góc phòng, mắt anh sáng lên và bắt đầu vẫy tay. "Chào, em đi một mình à?"

"Vâng, vừa rồi có một cặp đôi sắp cưới đến đây phát kẹo."

"Nghe hay đấy, còn phần cho tôi không?"

Cô gái liếc nhìn phía đối diện của mình: "Quý ông ngồi đây đã rời đi, anh có muốn thử không?"

"Được." Anh cười sảng khoái, bước vào cửa trước sự ngỡ ngàng của chủ quán rồi ngồi xuống đối diện cô gái.

Người đàn ông nhanh chóng xé vỏ viên kẹo, mở khẩu trang ra và ném vào nó vào miệng. Trước khi cô kịp nhìn rõ mặt thì anh đã kéo khẩu trang về vị trí ban đầu. "Thật là ngon. Tôi vừa mới thức dậy nên chưa kịp ăn gì."

"Anh vừa mới thức dậy?" Cô gái do dự hỏi. Bây giờ là tám giờ tối.

Người đàn ông nhún vai: "Hôm qua tiệc kéo dài cả đêm nên tôi ngủ quên."

Anh đưa mắt đến khuôn mặt của cô gái, mỉm cười và nói giọng Tây Ban Nha: "Để tôi đoán xem, em là người Mexico?"

"Không, tôi là người Colombia."

"Ồ, một chút nữa thôi là đúng rồi."

Cô gái tỏ ra hứng thú với anh: "Còn anh, người Brazil?"

"Chúc mừng em!" Anh vỗ tay.

Cô gái nói tiếp: "Anh phát âm tiếng Tây Ban Nha như tiếng Bồ Đào Nha."

"Vì chúng khá giống nhau mà."

"Khác nhau rõ ràng."

"Nhưng cả hai đều dễ học hơn tiếng Pháp."

"Tôi đồng ý với điều đó."

Họ nhìn nhau cười, trò chuyện rôm rả.

Thật vui khi được gặp gỡ người đồng hương trên một đất nước xa lạ, toàn bộ châu Mỹ Latinh gần như được tắm trong cùng một nền văn hóa. Đây cũng có thể là nét quyến rũ của Paris, nơi đây chứa vô số những người con xa xứ. Họ sẽ đi lang thang trên nơi đất khách xa lạ và nếu đủ may mắn thì họ sẽ gặp được những người cùng quê hương với mình.

"Cảm xúc của tôi khi đến Paris lần đầu tiên?" người đàn ông nhớ lại. "Ờm – hai năm đầu tôi chưa quen nên không mấy vui vẻ, sau đó tôi gặp một số người bạn hợp cạ. gia đình tôi cũng lo lắng cho tôi. Họ thường xuyên động viên và an ủi nên về cơ bản tôi đã quen với cuộc sống ở đây rồi".

"Anh có định rời khỏi đây không?"

"Tôi đã nghĩ về nó suốt hai năm, nhưng có lẽ là chưa phải bây giờ."

"Thật ra tôi khá thất vọng khi lần đầu đặt chân đến Paris".

Cô gái có chút lúng túng, cô dừng đôi ba phút rồi tiếp tục nói. "Tôi không nghĩ nơi đây hợp với mình, nhưng giờ đây tôi lại có suy nghĩ khác. Đúng như Hemingway từng nói, Paris là một yến tiệc di động."

"Heming..cái gì cơ?"

"Hemingway! Một nhà văn nổi tiếng của Mỹ!" Cô giơ cuốn sách lên góc bàn và chỉ vào tiêu đề trên trang bìa.

"Chà, tiếng Anh của tôi không tốt lắm." Anh nhún vai, "Nhà văn này có kỷ niệm gì với Paris?"

"Ông ấy sống ở Paris khi còn trẻ với người vợ đầu tiên. Sau đó, ông ngoại tình, và sau khi ly hôn, ông rời Paris. Vào những năm cuối đời, ông về lại cố hương và cuốn hồi ký này ra đời. ."

"Ha, nghe có vẻ kỳ lạ."

"Kỳ lạ chỗ nào!" Cô gái chán nản mím miệng: "Sao mấy người chả ai hứng thú với câu chuyện của tôi vậy? Chẳng lẽ tôi kể chuyện chán đến mức đó sao?"

Anh cười nói: "Tôi cảm thấy rất thú vị, ai lại thấy chán?"

"Quý ông lúc nãy ngồi đối diện với tôi," cô nói. "Hình như là sáng mai anh ta rời Paris."

"Ừm." Anh trầm tư một lát, vẫn híp mắt cười, "Hai người đã nói gì vậy?"

"Anh ấy chẳng chịu nói gì. Tôi chỉ biết là anh ấy đang đợi ai đó, nhưng người đó không tới. Anh ấy đã bỏ về rồi."

Người đàn ông xé một viên kẹo khác.

Lần này anh xé toạc lớp giấy thiếc ra. Rồi cẩn thận trải thẳng nó, trong phút chốc một chiếc tháp mini được hoàn thành.

"Tháp Eiffel?" cô gái tò mò hỏi.

"Em thích nó là cái gì thì nó là cái đó." Người đàn ông đưa tháp giấy cho cô gái, nhìn cô vui vẻ nhận lấy rồi nói tiếp.

"Thực ra, hôm nay tôi định gặp một người nhưng tôi lại thay đổi ý định."

"Hả?" Cô gái đang nghịch tháp giấy ngẩng đầu lên, "Tại sao?"

"Bởi vì tôi chẳng biết nên nói gì với cậu ta. Điều đó làm tôi hơi ngại."

"Hai người không phải là bạn à?"

"Là bạn. Bạn cũ"

"Nghe có vẻ ngại thật."

"Nhưng sau này cơ hội gặp mặt cũng không còn nhiều." Giọng anh bình thản. "Hi vọng người đó sống tốt."

Cô gái nhìn chằm chằm vào mặt anh một lúc, sau đó nói: "Hai người đã từng rất quý nhau..?"

"Có lẽ. Nhưng tôi, ừm, chúng tôi," người đàn ông cân nhắc lời nói của mình, "Quá bất đồng quan điểm. Nên chúng tôi cạch nhau, nhưng lỗi không phải hoàn toàn do tôi."

"Vậy người kia làm sai cái gì?"

"Đương nhiên là cậu ta sai nhiều hơn tôi." Anh lộ ra vẻ mặt chán ghét, sau đó xua tay như muốn quên đi. "Nhưng cậu ta cũng sắp đi rồi, tôi cũng không muốn chấp nhất nữa."

Cô gái lại bị chọc cười: "Vậy anh có muốn anh ấy sống thật tốt hay không?"

Anh im lặng một lúc rồi nói: "Tôi mong cậu ấy thành công trên con đường đã chọn, thế thôi."

"Lúc đầu tôi cũng buồn, sau đó thì thấy tức giận. Bây giờ tôi cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ qua, nếu cậu ta có con đường riêng thì cứ đi đi. Tương lai chẳng ai đoán được điều gì." Giọng của anh vang lên. rất thoải mái, "Đây không phải lần đầu tôi chia xa bạn bè, dù cậu ta có hơi đặc biệt một chút, nhưng cũng không đặc biệt quá mức."

"Vậy nên anh để người đó đi?"

"Tôi để cậu ta đi."

Cô gái mỉm cười.

"Thưa anh, anh có biết Hemingway muốn truyền tải tới độc giả điều gì nhất trong cuốn sách này là gì không?"

"Hả?"

"Đừng nói lời chia tay ở Paris."

"Gì?"

"Vâng, đừng nói chia tay ở Paris."

Hemingway đã viết rằng Paris là một yến tiệc di động. Nếu bạn sống ở Paris khi còn trẻ thì bạn sẽ bị ám ảnh bởi nó cả đời.

Bạn có nghĩ rằng ông ấy đang tưởng niệm Paris không? Không, tên bất lương ích kỷ này viết nó để tưởng niệm chính mình. Ông ta chưa bao giờ nhung nhớ Paris, thứ khiến ông ta day dứt cả đời là những gì ông ấy đã để lại Paris. Và chỉ khi thành một ông lão gần đất xa trời, Hemingway mới nhận ra điều đó.

Khi ông viết cuốn hồi ký này, ông đã sống ở Paris được ba mươi năm. Hemingway trẻ tuổi, ngạo nghễ, bướng bỉnh và Hemingway già nua, ảm đạm, mong manh đã trải qua những năm dài đằng đẳng, trong những câu chữ, những dòng chữ chồng chéo lên nhau. Ông đã chiến đấu trong hai cuộc chiến tranh thế giới, giành giải thưởng Nobel, trải qua bốn cuộc hôn nhân, chiến đấu với chứng trầm cảm và chỉ sau này khi già đi, ông ấy mới nhận ra rằng ông ấy và Hadley đã từng rất hạnh phúc. Chính Hadley đã mang đến cho ông bình yên trong những năm tháng ở Paris, chính tình yêu của bà dành cho ông đã mang đến cho thành phố lạnh lùng này một ánh nắng ấm áp mùa xuân. Nhưng vào lúc bà đau khổ nhất, ông vẫn chọn rời đi.

Trước khi tự sát, Hemingway vẫn lẩm bẩm tên của Hadley và viết dòng này khi cái chết cận kề.

"Ta ước ta có thể chết đi khi trong tim ta chỉ có mình em."

"Thôi đi." Người đàn ông nhướng mày, "Đừng nói chuyện văn chương với tôi nữa, tôi nghe không hiểu chút nào."

"Không sao." Cô gái mỉm cười, "Điều tôi muốn nói là, để lại một mối tình giang dở ở Paris không tốt chút nào. Tiếc là tôi chưa kịp nói với quý ông lúc nãy."

"Vậy à?" anh nhẹ nhàng hỏi cô, đôi mắt màu xanh lục nâu rực rỡ phản chiếu trong ánh nắng nhạt.


"Vâng. Ngày mai là ngày nắng đẹp, tôi hi vọng chuyến bay của anh ấy sẽ suôn sẻ."



———————————————————

translator note:

cuối cùng hai khứa này vẫn ko nói lời tạm biệt đàng hoàng dới nhau, bất ngờ chưa bà dà? nói chứ dịch phần kyky nói chuyện với cô gái toàn dịch cảm xúc với ký ức. qua đến dịch phần của neymar thì thằng chả nói nhiều dễ sợ :)) đúng là người nam mỹ hoạt ngôn.

à một chuyện nữa, do tớ qên mật khẩu gmail nên ko kích hoạt tk để rep cmt mn đc...nhưng mà tớ luôn đọc hết nè, iu mn nhiều 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro