-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Neymar, một diễn viên chuyên đóng extra, nói một cách thô thiển là chuyên đóng vai quần chúng. Cái danh "diễn viên" nghe thật hoa mỹ khi tôi là một nghệ sĩ hoạt động nghệ thuật, nhưng thật chất cái hoa mỹ của nghề chưa từng gắn vào tôi, chưa từng.

Hôm nay là một ngày khá đặc biệt, chính xác hơn, hôm nay là ngày đặc biệt nhất của cuộc đời tôi! Ngày mà cậu ấy về nước - ca sĩ nổi tiếng hàng đầu thế giới hiện giờ, Kylian Mbappé.

Cậu ấy là một nghệ sĩ đa tài, với dòng nhạc sở trường là rap lại xuất thân là thủ khoa thanh nhạc. Bén duyên lẫn với cái nghề Producer.

Tài chơi melody điêu luyện lẫn cái chất riêng mà fast flow mang lại không ai có thể đạo nhái tạo nên một Kylian khác biệt so với phần còn lại của nền âm nhạc thế giới.

Ngoài ra Kylian còn có body săn chắc với làn da bánh mật cuốn hút, gương mặt điển trai và ánh mắt cô đọng thu hút cả nữ giới lẫn nam nhân. Nhưng mấy ai biết được, quá khứ của cậu...

Kylian và tôi sống trong một vùng nông thôn hẻo lánh, cơ cực, tuy nơi này có điều kiện sống khắc nghiệt, còn nhiều thiếu thốn nhưng ngôi làng chúng tôi cư ngụ lại rất bình yên.

Cuộc sống của chúng tôi chỉ quanh quẩn trong việc đi chăn trâu, chăn bò, rồi lại đi học. Tuy đơn giản, bình dị nhưng lại hạnh phúc làm sao.
Chúng tôi đều thật thà với nhau, không như những con người ở thành thị xa hoa lại đầy mặt tối kia. Đối với nhiều người mà nói thì có được cuộc sống như vậy, chỉ biết ước!

Tôi với cậu có thể coi là thanh mai trúc mã với nhau. Nhà chúng tôi ở đối diện nhau vì thế nên ba mẹ của cả hai rất thân thiết. Họ yên tâm cho chúng tôi đi học, đi chơi cùng nhau, hằng ngày cậu và tôi đều dắt tay nhau chạy long nhong đến trường.

Trường khá xa làng, chúng tôi phải vượt qua vài vách suối mới có thể tới đó. Tuy vậy tôi và cậu không hề coi đó là trở ngại, ngược lại rất trân quý nó!
Dòng suối mát lành chảy róc rách cùng những cơn gió vi vu dịu nhẹ luôn làm tâm trạng chúng tôi sảng khoái mỗi buổi sáng. Khi chúng tôi đi học về lại ghé thêm một lần cùng nhau uống nước, chơi đùa nơi thoáng mát tiêu dao ấy. Một bức tranh khung cảnh đẹp vô thực...

Lớn hơn một chút, nhà cậu có điều kiện hơn nhờ việc trúng số. Cậu được mua chiếc xe đạp điện mới và đèo tôi đi hằng ngày. Gia đình cậu tuy giờ đã khá giả nhưng vẫn rất thân thiện, hay giúp đỡ nhà tôi.

Tôi nhớ như in mỗi ngày đi học ngồi sau xe ôm lấy bờ vai rộng của cậu, cảm nhận hơi ấm da thịt mỗi khi ngang qua con đường đầy sỏi đá.

Khi lớn lên Kylian càng ngày càng đẹp trai, cộng thêm chơi thể thao giỏi, thành tích học tập tốt khiến cậu ngày càng nổi tiếng, trở thành hot boy của trường.
Có rất nhiều nữ sinh theo đuổi cậu, gửi cho cậu những bức thư tình bằng nét chữ nắn nót, những món điểm tâm tự tay làm nên hay những hộp chocolate mà cậu vẫn hay tặng cho tôi...

Tôi biết, mình vui vì điều đó. Tôi vui khi cậu không quan tâm những dòng chữ đầy tâm tình kia, khi cậu phớt lờ tiếng hò reo hú hét của những người thích cậu, khi cậu tặng quà của họ cho tôi...

Tôi biết, tôi yêu Kylian Mbappé rồi.

Cuối mùa thu năm đó, tôi viết thơ tình tặng cậu, trong thơ, tôi viết lời tỏ tình...

Kylian chấp nhận tôi rồi! Lúc đầu tôi còn sợ mình bị từ chối lắm cơ, sợ sau này sẽ không đi học chung, sẽ không qua nhà nhau chơi rồi ngủ trưa chung, sợ sẽ không còn cùng nhau đi câu cá, trộm quả, sợ nhiều thứ lắm! Nhưng rồi nỗi sợ cũng qua đi nhanh chóng, cậu nói cậu cũng thích tôi, từ lâu lắm rồi!

Dù vậy, cả hai chúng tôi còn đang đi học nên quyết định không công khai chuyện yêu đương. Ngày tháng êm đẹp của tuổi học sinh cùng mối tình đầu ngọt ngào sao lại trôi qua nhanh quá!
Vào một ngày nọ, có một công ty giải trí đã đến tỉnh mà chúng tôi đang ở chiêu mộ thí sinh đăng kí cuộc thi trở thành idol. Kylian lại có đam mê âm nhạc từ bé, cũng như nhan sắc trời sinh nên tôi và gia đình cậu cũng không muốn cậu lãng phí cơ hội này, thuyết phục cậu tham gia.
Kết quả là, cậu đã vượt qua khoảng 200 thí sinh, trở thành một thực tập sinh cho PSG entertainment.

Chỉ trong vài năm ngắn làm nghề đã cuỗm hết không biết bao nhiêu danh hiệu, thời kì đầu mới vào nghề do lối chơi chữ thâm thúy mà cậu có nhiều anti, nhưng nhìn xem, giờ thì ai nhận anti cậu ta đều sẽ bị cô lập, trách thì trách cậu ta hiện giờ có quá nhiều fan thôi. Kể cả non-fan thì hẳn cũng đã từng nghe qua chất giọng lếu láo hay một giai điệu trong bài nào đó của cậu vài lần trong đời.

Danh tiếng của Kylian đã vượt qua khỏi nước X - nơi chúng tôi đang ở, vươn xa đến tầm thế giới.Thị trường ngoài kia cũng rất đón nhận những sản phẩm của cậu. Tên tuổi của anh vụt sáng, xuất hiện đầy rẫy trên những trang báo như một sao hạng A...

Cái gì "quá" cũng không tốt. Sự nổi tiếng của Kylian kéo đến cho tôi nhiều hệ lụy. Mỗi lần chúng tôi gặp mặt đều phải lén lút, có lần chúng tôi bị phóng viên chụp và bài báo ấy đã lên trang nhất.

Nó có chút khiến sự nghiệp của Kylian bị ảnh hưởng khi cậu đang được ship rầm rộ với một nữ diễn viên nổi tiếng.

Tôi sợ sẽ liên lụy đến cậu, sợ tôi với cậu sẽ không có tương lai, vì độ nổi tiếng của cậu tỉ lệ thuận với khoảng cách giữa hai chúng tôi. Và rồi quyết định cuối cùng của tôi dành cho mối tình này là... chia tay.

Tôi hi vọng cậu sẽ không biết tôi hi sinh vì cậu. Bởi vì tôi sợ, tôi sợ ai đó sẽ buồn, sẽ tự trách mình và sẽ không thể chú tâm vào sự nghiệp.

Tôi chọn cách làm tàn nhẫn với cả hai...

Tôi nhờ một người anh thân thiết, Messi, giả vờ hẹn hò rồi cố ý để cậu phát hiện. Sau đó tôi buông ra một tràng dài vào mặt cậu...

"Cậu có cho tôi được một tình yêu công khai hay không? Hay chỉ là những lần hẹn hò trong lén lút? Rồi tôi sẽ phải đợi đến khi cậu giải nghệ ư? Đến khi hết hợp đồng? Đến mấy năm nữa ư? Xin lỗi, tôi không đợi được. Nhìn Messi xem, anh ấy vừa đẹp trai lại cho tôi được một tình yêu đàng hoàng, ai mà như cậu chứ? Vậy nên, ta cũng nên kết thúc mối tình này tại đây đi! Tôi và cậu đường ai nấy đi, mỗi người có cuộc sống của riêng mình! Đừng làm phiền nhau nữa, tạm biệt!"

Tôi đã bắn một đống mũi tên vào trái tim cậu như thế đấy, cậu lúc đó lặng yên, không có động tĩnh gì, chỉ biết nghe tôi chửi rủa, tôi biết cậu đau lòng lắm, nhưng vì sự nghiệp của cậu, tôi đành phải làm vậy thôi.

Kylian à, xin lỗi nhé...

Sau lần đó, cậu không liên lạc với tôi nữa, tôi thì vẫn luôn dõi theo cậu, từng hoạt động, từng thông tin, video hay sản phẩm gì có cậu góp mặt tôi đều xem hết.
Dù rất nghèo nhưng tôi vẫn cố góp mặt vào vài concert của cậu.
Tôi luôn trùm kín mặt khi đi xem cậu biểu diễn, giống như một fan cuồng rẻ rúm...

Tôi hi vọng cậu sẽ bớt ghét tôi một chút, hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu được nỗi khổ và quay lại với tôi. Tôi yêu cậu nhiều lắm!

Đồng lương của một viễn diên quần chúng rất bọt bèo. Tuy vậy tôi vẫn luôn cố gắng tích góp từng ngày, nhịn ăn nhịn mặc để ủng hộ cậu...

Cơ thể tôi cũng dần ốm yếu đi khá nhiều vì thiếu chất. Tôi hay mắc bệnh. Có vẻ như sức đề kháng của tôi đang yếu dần... Không sao hết, sẽ ổn thôi, đúng không, Kylian yêu dấu?
.
.
.
Hôm nay là ngày cậu ấy tuyên bố về nước. Tôi háo hức lắm!

Định kiến xã hội về chuyện người nổi tiếng có người yêu cũng không còn là vấn đề đáng quan ngại nữa!
Dạo này có một vài người nổi tiếng công khai chuyện hẹn hò nhưng fan vẫn chấp nhận và chúc phúc cho hai người. Kylian, tôi cầu cậu một lần nữa nhé...

Vâng, và với sức khoẻ yếu đuối của mình nhưng tôi vẫn đang chạy như điên, chen chúc vào đám đông để nhìn thấy cậu. Cậu như một vì sao chói lọi trên bầu trời, hấp dẫn ánh nhìn của tất cả mọi người ở sân bay. Những tiếng hò reo, la hét vang lên.

Mọi người xô đẩy lẫn nhau để đứng gần và nhìn Kylian rõ hơn. Tôi đã bị nhiều người đẩy ngã rồi phải ra về trong sự tiếc nuối.

Tuy nhiên Neymar này sẽ không từ bỏ dễ vậy đâu? Tôi đã canh ngay cổng sân bay và chạy theo xe của Kylian.

Rồi tôi thấy anh bước vào một khách sạn vô cùng xa hoa quyền quý và ở luôn trong đó...

Chắc chắn rồi, tôi không đủ tiền để đặt chân vào đó. Tôi ngồi chờ anh, chờ trong vô định, thời gian là bao lâu tôi cũng không biết...

Khi tôi tỉnh dậy, dòng người đã tấp nập đổ ra đường đón chào buổi sáng thường nhật. Đột nhiên tôi thấy mình thật ngốc, Neymar Junior điên rồi!
.
.
.
Tôi quyết định đi lòng vòng mua đồ ăn cũng như sẵn tiện hỏi thăm thông tin về cậu. Nhưng đồ ăn ở khu dân cư này đắt đỏ quá! Tôi không mua nổi...

Tôi chật vật đi loanh quanh khắp nơi với chiếc bụng đói cồn cào, trời lại bắt đầu đổ mưa, mây đen ùn ùn kéo đến.
Bất ngờ là ngay thời điểm tôi nghe âm thanh tí tách của từng giọt mưa đang rơi, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Kylian xa xa đằng kia. Tuy đã lâu lắm rồi không gặp nhưng bóng lưng của cậu vẫn hằn sâu trong kí ức của tôi.

Tôi vội chạy đến chỗ Kylian, nhưng tại sao lại cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày một xa thế này?

Có lẽ sức khoẻ tôi yếu còn có chiếc bụng đói cồn cào nên tôi gần như không đi nổi, đôi chân mỏi nhừ muốn dừng lại.

Nhưng mà... đây là cơ hội hiếm hoi mà tôi có, tôi buộc phải nắm bắt, hôm nay nhất định phải cầu hôn cái người mà tôi cất trong tim mấy cả chục năm ròng. Rõ ràng nếu còn bỏ lỡ lần này thì tôi sẽ rất khó để tìm được một cơ hội nữa. Tôi đã bỏ lỡ Kylian một lần, lần này tôi quyết không bỏ lỡ cậu thêm lần thứ hai, tôi muốn chạy tới và nói thật to với Kykian rằng:" Tôi yêu cậu!"

Như một kẻ khùng, tôi lao như vũ bão trong cơn mưa nặng hạt, lạnh quá! Từng đợt gió giá buốt thổi qua làm tôi tê dại, nổi da gà hết lên.

Không vì vậy mà tôi không nhận ra ánh mắt kì thị của người xung quanh. Cũng đúng! Chả có ai lại đầu tóc rối bù, ước nhẹp chạy điên cuồng như vậy trong mưa cả.

Ông trời thật biết cách trêu đùa nhân sinh, mưa ngày càng lớn dần, tôi trượt chân té ngã, nhưng nhanh chóng đứng dậy vì không muốn mất cậu thêm lần nào nữa. Tay tôi cố với tới, dù cơ thể đã trầy xước đến độ chảy máu, đã suy nhược đến mức kiệt quệ nhưng tôi vẫn không lùi bước, tôi tiếp tục chạy, chạy và chạy! Tôi sẽ cố gắng đến hơi thở cuối cùng để bày tỏ lòng mình và giải thích với cậu!

Đi chậm thôi Kylian...Tôi mệt quá...

Khi tôi chạy lại gần, tôi cố hét to gọi tên cậu nhưng có lẽ tiếng gió và tiếng mưa rơi đã át giọng của tôi, Kylian chẳng hề quay đầu lại, hay là đã chẳng quan tâm tôi nữa rồi? Tôi đụng phải người khác và ngã, một lần nữa, nó đau lắm! Rát vô cùng, vết thương này chằng lên vết thương kia, tôi lại kiên trì gọi tên cậu, nhưng sao cậu lại chả ngoáy đầu lại, dù chỉ một chút?

Tại sao vậy, Kylian?

Không, tôi không cam tâm! Tôi đã cố gắng rất nhiều, tôi không muốn dừng lại ở đây! Tôi tiếp tục đứng dậy mà tiến về phía trước. Vậy rồi, tôi đụng vào vai cậu thật mạnh như lúc xưa.

Kylian quay lại, nhưng sao không phải là ánh mắt ánh mắt cáu gắt khi đó mà lại là một đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt? Cậu chỉ khẽ nói:" Gì?" một cách lạnh lùng. Ánh mắt của cậu liếc ngang qua tôi, nhưng không phải là một ánh mắt trìu mến từng dành cho tôi mà lại là ánh mắt khinh bỉ, coi thường.

Tôi nhìn xuống bản thân mình, bộ dạng bây giờ của tôi đúng là quá thảm hại, khác gì ăn mày đâu chứ?

Kylian chợt nhận ra tôi:" Chào, tìm tôi có chuyện gì? Muốn quay lại à?"

Kylian biết điều đó sao? Vậy là cậu ấy cũng muốn quay lại ư?

"Thật ra thì đúng là..." - Cậu cắt ngang lời tôi:"Khi xưa chia tay, giờ thấy tôi nổi tiếng, giàu có quá nên hối hận rồi à?"

Dù khi nhìn thấy bộ dạng này của Neymar lòng hắn có một chút nhói đau nhưng cảm giác hận thù đã trấn áp lí trí của hắn, khiến hắn buông ra những lời nói cay độc.

"Không phải như vậy đâu. Cậu tin tôi đi được không? Việc trước đó là do tôi có nổi khổ riêng, hãy tin tôi, hãy cho tôi một cơ hội giải thích!" - Như một đứa em bé bị giành lấy cây kẹo, Neymar bắt đầu mếu máo

Đáp lại vẻ mặt cầu khẩn đó chỉ là sự lạnh lùng đến từ Mbappé :" Đừng già mồm nữa, đi quay về bên thằng người yêu Messi gì đó đi!"

Neymar mấp máy môi lại muốn giải thích nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ khiến cổ họng nghẹn lại:" Kyky à, anh làm gì lâu vậy? Mau quay lại xe nào, trời mưa rồi đó!"

Neymar nhìn lại, đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, hình như đã thấy cô ta ở đâu đó rồi, à đúng rồi! Cô ấy là một người mẫu vô cùng nổi tiếng. Thân hình nóng bỏng, vòng nào ra vòng nấy, mái tóc xoăn quyến rũ, hút mắt, chiều cao ấn tượng lại được trời ban gương mặt tỉ lệ vàng.

Nhìn phong cách ăn diện sành điệu của cô ta, Neymar tự hỏi mình thành ra thế này đã từ bao giờ...

Kylian đã có người yêu rồi... Cách gọi Kyky thân mật như vậy thì còn gì để chối cãi nữa đây? Kylian cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt, từ cau có trở nên hiền hoà:" À, không có gì đâu, Hakimi, chúng ta về thôi!"

Thấy cảnh đó, Neymar trở nên điên tiết vô cùng, ruột gan co quắp lại.

Người vừa mới gọi chữ "Kyky" thân mật quay sang Neymar:"Kylian, đó là ai vậy? Vừa nãy em thấy anh nói chuyện với người đó."

Mbappé điềm tĩnh đáp:"Là một người ăn xin ven đường mà thôi, em đừng để ý, mau đi theo anh!"
Hắn nở nụ cười khoái chí rồi gián cái nhìn thượng đẳng

Nghe xong câu này, trái tim Neymar tan thành nhiều mảnh. Thì ra trong mắt hắn Neymar này chỉ giống như một tên ăn mày thôi sao?

Mấy năm trước Neymar bỏ đi không ngoảnh lại nhìn hắn và bây giờ hắn cũng vậy. Nhưng hắn nào biết vì hắn mà anh dành hết thanh xuân ra chờ đợi, vì sự nghiệp của hắn mà chấp nhận hi sinh tình yêu của mình?

Neymar bật khóc, khóc rất to nhưng lại chẳng ai nghe thấy. Dòng nước mắt của anh hoà quyện vào những giọt mưa rơi xuống nền đất, vỡ tan ra. Tiếng mưa rơi tí tách tựa như một bản nhạc buồn không lời. Anh tự hỏi mình hi sinh vì hắn nhiều như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Nên trách anh yêu hắn đến mức không chừa đường lui cho mình, yêu đến mù quáng mặc kệ cuộc sống của mình hay trách hắn vô tình đây?

Sao hắn lại chẳng thể nghe anh giải thích dù chỉ một chút? Sao hắn không đặt một chút niềm tin nơi anh cơ chứ? Tại sao? Hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong tâm trí anh hiện giờ.

Đầu óc của kẻ ngốc mang tên Neymar rối bời như một đống hỗn độn. Mới ngày nào còn ngồi phía sau ôm hắn giờ đến muốn gặp mặt hắn cũng đã không được nữa rồi.

Neymar đã kìm nén hết những nổi đau, cả thể xác lẫm tinh thần bao lâu nay, nhưng sao ông trời không giúp đỡ anh vậy? Anh chịu nhiêu đó hi sinh vì hắn còn chưa đủ sao?

Anh bật cười thành tiếng, cười vì Neymar Junior thật sự là một tên ngốc hài hước, cười thay cho cái số phận đen như cứt chó của mình.

Khói bụi từ phương tiện giao thông làm anh ho sặc sụa, căn bệnh viêm phổi lại tái phát nữa sao? Không sao đâu, Kylian nhỉ?

Neymar lại cười, cơn ho khiến thanh quản rát mà không bật ra nổi âm thanh lớn, sắc mặt Neymar cũng trầm xuống, méo mó vì cơn đau, anh đưa hai tay lên mặt, banh vách miệng mình ra rồi lại cười.

Cười cho đến khi anh tắt thở.

Thế giới này, sẽ không còn ai yêu Kylian Mbappé nhiều như vậy nữa.
_______________________________________

14/2/2023
Nhân dịp Valentine tui tặng si cu la cho mấy bà nè. Chỉ là sicula này là sicula đen, không có sữa =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro