oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

📌 QUAN TRỌNG:
Đây là fanfic mình edit không nhằm mục đích thương mại, tuy nhiên do chưa có sự cho phép của tác giả nên mình mong mọi người không mang nó đi nơi khác cũng như không chuyển ver.
Fic mình edit vui cho chị em shipdom nên chỉ chính xác ~80% so với nghĩa gốc, có gì mọi người đọc hoan hỉ thôi ạ!
Link gốc mình sẽ để ở cuối, chúc mọi người đọc vui 💙
_________________

Mắc Cạn

Tại một thời điểm nào đó, Song Minho đột nhiên phát hiện trong thâm tâm bản thân thật sự giống biến thái. Dục vọng giống như sâu bọ xâm nhập đến tận sâu trong cốt tủy, chậm rãi ăn mòn máu thịt hắn, sau đó sẽ hoàn toàn cắn nuốt hắn, không còn chừa một mảnh xương.

Khi hắn ngồi trong phòng làm việc sáng tác thường sẽ bị những suy nghĩ này dọa sợ, ngay cả ý thức về thời gian cũng sẽ mờ đi. Nhưng vào những lúc như vậy, chính khởi nguồn của cơn dục vọng trong hắn sẽ kéo hắn ra khỏi vực thẳm, sau đó lại tiếp tục mà   tra tấn.

Thanh âm của Kim Jinwoo tựa như tiên cá, xuyên thấu qua màn hình lạnh lẽo như có như không mê hoặc.

"Mino-yah, hôm nay mấy giờ em về vậy? Có muốn anh cho Johnny ăn hộ không?"

Song Minho không trả lời, hắn chăm chú nhìn lên bức tranh trên tường, đầu dây bên có chút nghi hoặc, tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng hơn: "Mino?"

Một giây, hai giây, ba giây.

"Một lát nữa em về. Johnny dạo này đang giảm cân, đừng cho nó ăn." Song Minho cúp điện thoại, đem   lời bài hát vừa viết vo thành một cục, thẳng tay ném vào thùng rác.

Bầu trời lúc 10 giờ đêm không có sao, mùa xuân còn chưa tới, gió lạnh thổi tới toàn thân liền muốn nổi   da gà. Song Minho ở dưới tầng hút xong một điếu thuốc, đợi đến khi mùi khói thuốc trên người tan hết mới chậm rãi đi lên.

Kim Jinwoo không thích mùi khói thuốc lá, nói đúng ra là anh dị ứng. Hắn còn nhớ rõ lần đó, hắn đùa   giỡn chậm rãi nhả khói thuốc lên mặt anh. Vốn tưởng chỉ là trò đùa vui, nhưng khi thấy người nọ ho khan không ngừng, mặt đỏ bừng giống như hô hấp không thông, Song Minho mới biết đã gây ra chuyện lớn.
  
Nhưng Kim Jinwoo vẫn cứ không nói gì, anh như một con bướm run rẩy có thể lập tức vỡ tan, tiếng ho   khan lại dần tăng lên. Lee Seunghoon đang thay quần áo liền buông bộ đồ trên tay xuống, cau mày đi tới, cắt đứt tâm tư hắn.

Hắn thấy Lee Seunghoon cúi xuống đỡ Jinwoo. Cách một lớp vải mỏng, cơ thể Jinwoo run lên dữ dội, hơi thở  cũng trở nên khó khăn. Anh khom người xuống như một con mèo nép mình vào trong vòng tay Lee Seunghoon.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Song Minho cũng không nhớ rõ, hắn xoa xoa khóe miệng bị Lee Sunghoon đấm một cái. Nghĩ đến đây, lấy hộp thuốc lá trong túi, ném vào thùng rác trước cửa rồi bước vào.

Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, hơi tối, còn có một người nằm trên sô pha, đắp một tấm chăn trắng tinh, bên cạnh là hai con mèo đang làm tổ giống như thần hộ mệnh.

Song Mịno đặt đồ đặc của mình xuống và từ từ tiến lại gần. Con mèo nhẹ nhàng nhảy khỏi sô pha và đi đi lại lại dưới chân hắn.

Jinwoo dường như đang ngủ say, cổ áo của bộ đồ ngủ nhung hơi hé mở, lộ ra xương quai xanh thanh tú trắng nõn. Song Minho nhìn chằm chằm nơi đó, ánh mắt không biết từ lúc nào đã tối sầm lại.

Hắn duỗi ngón tay ra và chạm vào nó một cách chậm rãi,, như thể đang vuốt ve một bộ sưu tập nghệ thuật   quý giá nào đó, đầu ngón tay hắn lướt qua cổ, dọc xuống xương quai xanh, nơi đó là khu vực cấm. Song Minho nhắm mắt và rút tay về.

Hai con mèo đã đánh thức Jinwoo. Lưỡi của Ray lướt trên má anh, và cái chạm ướt át ấy đã đánh thức anh. Anh ôm con mèo vào lòng, ngẩng đầu lên thì thấy Song Minho đang loay hoay với chiếc máy ảnh của mình.

"Ah, anh ngủ quên mất, Minho... sao không đánh thức anh dậy?". Giọng anh vừa ngủ dậy có mềm nhũn nhưng lại có chút khàn, giống như lưỡi câu mà âm thầm, điên cuồng cào xé trái tim ai, không để lại một dấu vết. Người trong cuộc lại hoàn toàn không biết gì, anh dụi dụi mắt, chống một tay lên sô pha, ra vẻ lười biếng. Lớp vải bên vai vượt xuống làn da, chỉ thoáng thấy một màu trắng sứ nhàn nhạt, phảng phất tỏa ra hương thơm.  

Song Minho chỉ nhìn qua đã thấy vết đỏ đậm kia, màu đỏ ẩn hiện trên vai, đỏ như muốn đổ máu.

Trong phòng khách một lúc lâu cũng không có tiếng nói, Kim Jinwoo nhíu mày, chân trần bước xuống ghê sô pha, những ngón chân trắng muốt chạm xuống sàn nhà, lớp vải của bộ đồ ngủ tuột ra, che đi phần bắp chận vừa mới lộ.

Song Minho nhìn chằm chằm mắt cá chân anh, thậm chí anh đang bước đến trước mặt cũng không phát hiện. Hắn nghĩ, nếu hôn khắp cơ thể dọc từ mắt cá chân mỏng manh và mảnh khảnh kia thì xúc cảm sẽ như thế nào. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong, Kim Jinwoo đã kiễng chân lên hình hắn chăm chú, ánh mắt trở nên trong suốt.

"Minho, hôm nay em lạ quá!" Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, như thể anh đã phát hiện ra điều gì đó bất thường. Song Minho nhìn vào mắt anh liền quên mất những gì hắn định nói.

Đôi mắt mỏng manh dường như khi chạm vào sẽ vỡ vụn, hắn ngây thơ tin rằng nơi đó luôn chực chờ nước mắt, có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào. Song Minho giơ máy ảnh trên tay lên và nhấn nút chụp lại khuôn mặt hiện trên màn hình.

"Anh mới lạ, sao lại ngủ trên sô pha?"

   
"Anh đang đợi em." Jinwoo tự tin trả lời, hoàn toàn không chú ý tới dòng chảy ngầm trong mắt đối phương.

"Anh!" Song Minho nhìn anh chằm chằm, "Lần sau anh ngủ sớm đi, đừng đợi em." Jinwoo không hiểu ý hắn thực sự là gì, vì vậy anh cười và nói: "Không sao đâu, dù sao anh cũng rảnh mà, hơn nữa còn có thể dành nhiều thời gian hơn cho Ray và Bay."

Song Minho vô cớ cảm thấy rất mệt mỏi, hắn thở dài quay người đi về phòng. Kim Jinwoo lại cho rằng hắn đang tức giận lại vội vàng đi theo, dùng bàn tay đang đút trong túi áo nắm lấy Song Minho.

"Minho..."

"Em xin anh, được không?" Song Minho dừng lại, ngắt lời anh.

Không gian im lặng vài giây, Kim Jinwoo buông tay, đầu ngón tay trong nháy mắt liền trở nên tái xanh, anh đứng thẳng như khúc gỗ, hai mắt chớp chớp, rất nhanh liền tràn ngập hơi nước. Song Minho quay đầu lại nhìn anh, quả nhiên phần đuôi mắt đã được nhuộm một màu đỏ thẫm.

"Nhìn đi, anh lại như vậy." Song Minho âm thầm cười nhạo chính mình, những lời hắn luôn không thể nói ra cuối cùng lại biến thành vũ khí sắc bén lao thẳng về phía Kim Jinwoo. Cuối cùng, biến thành nước mắt của anh mà từng giọt chảy xuống trái tim Song Minho.

Một vòng lặp vô tận.

Hắn nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, trong lòng liền trở nên vô cùng kích động, muốn kéo người này cùng chết,   rơi vào hố sâu vô tận không ai có thể cứu vớt.

Rốt cuộc thì hắn cũng không làm gì, chỉ đưa tay lau đi nước mắt cho người anh đang khóc, nói rằng tâm trạng hắn đang không tốt. Người anh trai ngốc nghếch ngây thơ đó vẫn như thường lệ tin lời hắn, khó khăn nở ra một nụ cười, nụ cười như đóa huệ bị mưa dính ướt.

Không có kết thúc, cũng không có lối thoát, Song Minho cảm thấy bản thân sắp ngạt thở, giống như   một con cá mắc cạn.

Với hắn, Kim Jinwoo giống như nước biển, dâng lên rồi lại hạ xuống.

 
Cá mắc cạn, rồi cũng sẽ chết.

FIN
_________________

Sorry, not sorry 💅🏻

Link gốc: https://zhaomu1104.lofter.com/post/1ed3fdfc_12e9e0170

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro