only

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong một quán nhỏ nằm trên rìa đường vào thị trấn. quán vắng khách. bà chủ quán lớn tuổi chậm chạp ngồi gọt dứa ngoài cửa. con mèo già mập mạp nằm lim dim mắt tận hưởng những ánh nắng êm dịu hắt xuống qua tàng lá trứng cá. quán nhỏ, được trang trí qua loa bằng tre và lá cọ. vài bộ bàn ghế nhựa màu xanh màu đỏ xếp chỏng chơ lộn xộn trong quán. chúng tôi ngồi im lặng nhìn nhau vẻ thăm dò.

hai ly cà phê đen trên bàn đã vơi quá nửa. tôi không hiểu lý do vì sao mình và cậu ta lại ngồi đây. nhịp sống ồn ào chốn thành thị dường như đã chìm khuất nơi nào. đời người là cả một chuỗi kiếm tìm, nhưng thực tế lại không biết là đang tìm kiếm điều gì. sinh mạng như nhiều cánh hoa mỏng chắp nối vào nhau, mỗi năm qua đi là một cánh hoa tàn. có thời điểm bừng nở rạng rỡ, có khi lại héo rũ xơ xác. con người ca ngợi nó, tiếc nuối nó rồi lại oán hận nó, và rồi chết. cái tử là thời điểm nảy lộc cái sinh. thời gian lặp lại như một vòng tuần hoàn, chỉ có đời người là hữu hạn.

nhiều ngày nắng oi, tôi cắm cúi ngồi viết, giết hàng giờ chỉ để ngồi đối thoại với chính bản thân mình. việc nhìn lại bản ngã như một vực sâu vô tận, càng tuột xuống càng thấy nao núng tinh thần. tôi luôn cảm thấy nghi ngại bản thân, không thể kiểm soát nổi những linh tính, cứ để cảm giác mách bảo tựa như một chú dế lương tâm dẫn lối vô hình.

cậu ta ngồi bóc vỏ bao thuốc, mắt nheo nheo có vẻ gì thích thú. tôi chợt nhớ ra, chủ động phá vỡ im lặng hỏi.

- sao cu li đến đây?

long là bạn học cùng lớp thư pháp với một người bạn cũ đã từng rất thân của tôi. tôi gặp cậu ta lần đầu trong một lần đi học ké, vô tình hai đứa lại gặp nhau ở chốn xa lạ này. cậu ta còn là bạn nhảy của tôi. cậu ta không trả lời. mồm ngâm nga đọc vài câu thơ đường cổ.

"tin bt kiến c nhân
hu bt kiến lai gi
nim thiên địa chi du du
độc thương thiên nhi thế há."

bài thơ làm tôi cười to, có lẽ hơi vô duyên. tôi thấy cậu ta có vẻ gì đó thuộc về sự cũ kỹ, sặc mùi ẩm mốc. long nhìn tôi với vẻ không hài lòng, gác điếu thuốc vào gạt tàn, nhăn mặt hỏi tôi.

- thế còn anh, sao anh đến đây?

tôi nhún vai.

- đi để gii thoát, để trn đời.

long đứng dậy gọi bà chủ quán tính tiền. cậu ta sải chân ra ngoài hiên nắng, không quên ném lại cho tôi một câu.

- s gii thoát là mt li suy nghĩ mang tính o tưởng, còn s trn chy ch làm con người tr nên hèn nhát hơn thôi.

tôi chẳng có gì để nói thêm với tên đó, chúng tôi không giống nhau. không, đúng hơn là chúng tôi quá khác nhau. chắc chắn là không chỉ mình tôi mà cả cậu ta cũng có cảm giác như thế.

tôi cũng đi. vậy là mỗi đứa một ngả. tôi bắt taxi chạy vào thị trấn. xe lọc xọc đi trên con đường nhỏ hẹp đầy ổ gà. đi một quãng vào đến trung tâm thị trấn. tôi tìm đến một quán cơm bình dân, chọn một chiếc bàn trong góc khuất yên tĩnh, ngồi dựa lưng vào tường. tự dưng thấy gân cốt mỏi rã rời. tôi cảm tưởng mình bị cắt đứt khỏi tất cả các mối quan hệ đang hiện hữu, dù là những mối quan hệ mà tôi đã từng vì nó mà mệt mỏi đêm ngày hay những mối quan hệ mà tôi đã từng rất trân trọng. cứ trôi nổi, bay bổng, cứ như mình chẳng còn tồn tại. thực ra điều ấy mang lại cảm giác dễ chịu.

tự dưng tôi muốn ở lại nơi này lâu hơn.

---

tôi hỏi thăm đường từ người dân bản địa, họ chỉ cho tôi đến đây. một vùng hồ nhân tạo rộng lớn, nằm trong một thung lũng xanh ngắt dương xỉ, bốn phương tám hướng giáp núi, cảnh quan kỳ vĩ. đến đây quả là không uổng công. có hai ngã rẽ, một đường dẫn xuống hồ và một đường đi sâu vào trong núi. tôi dừng lại, ngồi bên vệ cỏ, uống nước suối gặm bánh mỳ suông. lấy đồng hồ ra xem giờ. đã gần hai giờ chiều, điện thoại không có sóng.

đây là khu vui chơi giải trí dành cho dân thành phố. các nhà nghỉ mọc đầy rẫy trên triền dốc, hướng nhìn chính chủ yếu xoay về phía hồ. đường dẫn lên phòng là các bậc thang làm từ đất. xung quanh hàng rào trồng dã quỳ vàng. trông rất giống một góc của đà lạt. tôi ra quầy lễ tân, thuê một phòng nằm sát mép hồ. cô lễ tân xem căn cước công dân của tôi, tỏ ra ngạc nhiên vì tôi lại đến đây một mình. những chốn này chủ yếu dành cho các cặp đôi mới cưới nghỉ tuần trăng mật. tôi biết điều ấy, nhưng đó là việc của tôi cơ mà. một thân một mình nơi xa lạ cũng là liều thuốc thử cho tâm lý.

tôi uể oải ra phòng ăn kiếm một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống cho cái dạ dày rỗng không sau khi đánh một giấc ngủ mê mệt. tôi thong thả đi bộ quanh bờ hồ, lắng nghe nhịp trái tim đập yên ả bình lặng. tiếng cá quẫy, tiếng sóng lăn tăn xô bờ, từng đợt sóng nước trắng xoá dập dềnh. nước trong xanh, có thể nhìn thấy được cả đá tảng to ở phía dưới. xa xa thấy có hòn đảo nhỏ thấp thoáng bóng nhà sàn.

tôi ra bến tàu, bước lên một con tàu du lịch đã cũ. đã có khoảng hơn hai chục hành khách ngồi yên vị trên những chiếc ghế gỗ nứt nhiều đường dài vì phơi mình ngoài mưa nắng. mọi người nhìn nhau không chút thiện cảm, bởi ai cũng có mối quan tâm của riêng mình. không một nụ cười, không một câu chào. chẳng ai cần ai.

tôi giẫm lên tấm ván kê sàn tàu, đi dọc hai hàng ghế tìm cho mình một chỗ ngồi vừa ý. chiếc mỏ neo nặng trịch vừa kéo lên, tấm ván đang rút lưng chừng bỗng có tiếng nói giật giọng. một hành khách bị bỏ sót. tấm ván nhanh chóng kê về vị trí cũ ngay ngắn, người đó từng bước thong thả lên tàu. là long. cậu ta hào hứng vui vẻ khi gặp tôi, nắm chặt tay tôi lắc mạnh, khác hẳn dáng vẻ lẫn giọng điệu trịch thượng lúc sáng. tôi tỏ ra chẳng nhiệt tình gì lắm. tôi tới đây là vì muốn được ở một mình kia mà. vì phép lịch sự nên tôi mời cậu ta ngồi cạnh tôi. tàu bắt đầu khởi động, tiếng máy nổ ì ì, cột khói bốc lên từ ống xả, toả ra không trung khoảng xám buồn phiền.

tôi đứng vịn người vào thành tàu ngắm nhìn bâng quơ khung cảnh xung quanh. mặt hồ rộng chìm ngập trong yên tĩnh bị phá vỡ bởi sóng âm thanh truyền lan phát ra từ chiếc tàu. dải nước phía đuôi cuộn sóng sang hai bên, kéo dài hơn mười mét. tiếng chim ngân lên từ những bụi hạt dẻ um tùm mọc trên sườn núi. hương hoa đưa thoang thoảng. tôi hít căng lồng ngực mùi thơm ngọt ngào dìu dịu ấy. từng đàn ong bay ri ri trên các cánh hoa vàng.

tàu chạy ra giữa lòng hồ. gió lật phật thổi. tóc loã xoã phủ xuống mắt, che hết tầm nhìn. tàu đã bật đèn, khoảng không rộng lớn xung quanh bắt đầu mờ đi trong mắt. long quay mặt nhìn tôi đăm đăm có vẻ thiếu tự nhiên. tôi cảm giác hình như mình đang nao núng tinh thần.

màn đêm trễ nải trườn trên đỉnh núi, ngọn cây, loang rộng ra bãi lau, thảm cỏ. nước hồ cũng chuyển sang màu đen thẫm. trăng lên, phủ lên người chúng tôi ánh sáng lung linh mát dịu. mặt hồ lóng lánh phản chiếu bóng trắng toả lan muôn vạn sáp nến vàng ánh. tiếng động cơ tàu đã tắt, chiếc tàu mặc nhiên thả tự do trong gió hồ.

tôi cùng long tham gia bữa tiệc nhỏ trên tàu. chúng tôi uống vodka, ăn cá chim đồng nướng. da thịt thấm đẫm hơi men, tế bào ngập trong niềm hân hoan hứng khởi, máu nóng bốc lên đỉnh đầu. có ai đó bật nhạc từ chiếc radio. tất cả cùng cầm tay nhau khiêu vũ dưới ánh trăng. rượu giúp con người ta cởi bỏ hết vẻ ngoài e dè đề phòng ngại ngần. chúng tôi hoà lẫn vào nhau trong bản nhạc.

băng nhạc chuyển sang điệu bebop, tôi và long cầm tay nhau đưa chân theo đúng tiết tấu. long nhảy khá chuẩn. tôi cứ thụ động nhảy theo cậu ấy. một vòng xoay, thêm một vòng xoay, tôi bạo dạn ngửa người ra. long vẫn giữ lấy tôi thật chặt. tiếng cười nói, tiếng la hét làm chúng tôi vô cùng phấn chấn. nhạc một lần nữa chuyển sang slow. đèn tắt phụt chỉ còn một luồng ánh sáng hiu hắt toả ra từ buồng lái tàu. cả tinh không bỗng trở nên tĩnh lặng chỉ còn tiếng nhạc ngân nga mơn man màn đêm huyền bí. chúng tôi như tan chảy trong tiếng nhạc và ánh trắng dịu dàng. tôi run run choàng tay lên vai long, mặt hai đứa kề sát nhau.

chưa bao giờ tôi có cảm xúc đặc biệt như thế này khi ở gần một người. long đến, đánh thức cảm giác ngủ quên của tôi, và tôi hình như đang đắm chìm vào một cuộc hành trình mới, một trải nghiệm mới. với màn đêm tôi thành một bản thể khác, tôi không còn là chính bản thân mình. đó là gót chân achilles của tôi, mình tôi biết. còn long, vô tình chạm phải...

---

trở về thành phố, tiếp tục cuộc sống thường nhật. cảm giác yên bình nhạt nhẽo này nghẹt thở tới nỗi phát điên. nhiều khi trong mơ thấy rõ mình đang thoát xác trong tâm trạng không kiềm chế nổi, mở cửa phòng, chân trần bước xuống cầu thang, lao thẳng ra cổng mặc cho da thịt giẫm lên mặt đường nhựa bỏng rẫy. cắm cổ chạy như một kẻ điên.

trong một lần đang chạy, tôi gặp lại một người bạn cũ thời cấp hai. người này có tính cách ích kỷ, vô duyên, thường tự coi mình là trung tâm của mọi cuộc trò chuyện. không ai trong khối là không biết điều ấy. họ gọi tôi. chẳng rõ vì lý do gì, tôi cũng chẳng thèm ngoái mặt lại, chân không ngừng nện từng bước xuống đường.

một lần chạy khác, tôi gặp một người đàn ông. người đàn ông này chính là người tình cũ của mẹ tôi. bố mẹ tôi li dị ngót nghét tầm mười lăm năm. lúc đó tôi không có quyền đưa ra quyết định. tôi không có nhiều ký ức liên quan tới ông ta, chỉ nhớ đúng một lần duy nhất hồi còn nhỏ. đám cưới của bố mẹ tôi diễn ra mà không được sự ủng hộ từ phía hai gia đình. có một thời gian hai người cãi nhau rất nhiều, cũng không rõ nguyên do là bởi vì ai, hay vì cái gì. ký ức của tôi rời rạc, giống như một bộ đồ chơi xếp hình nhưng những mảnh ghép quan trọng lại bị ai đó lấy đi mất. tôi không hiểu vì sao mình lại gặp ông ta ở đây và cũng không muốn hiểu. tôi chỉ liếc qua một cái, và rồi tiếp tục chạy.

một lần khác nữa, tôi gặp long. lần này tôi dừng bước. hai người đứng giữa đường trò chuyện với nhau. long nói nhiều, mà lại nói hay, ngôn từ không quá hoa mỹ nhưng tinh tế, dịu dàng, ôn nhu. cậu là một người có học thức, am hiểu, biết cách xử lý tình huống còn tôi thì ngược lại, thường rơi vào những trường hợp lúng túng.

long bảo.

- chúng ta nhy đi.

tôi ngạc nhiên.

- đây ư?

- phi.

- vì sao?

- vì em thích.

thích? cậu ta nói thế là có ý gì?

tôi lắc đầu. và long biến mất. sau mỗi lần chạy trong cơn mơ như thế, khi tỉnh dậy tôi thấy mình có thêm sức mạnh. sức mạnh giúp tôi nhìn lại tất cả những điều đã xảy ra, giúp cho tôi có thêm động lực sống dù chẳng mấy khi muốn nghĩ về ý nghĩa của tương lai.

---

nhiều ngày trôi đi trong yên tĩnh.

tôi tiếp tục mang vở lên giảng đường. trong giờ dạy của lão thầy tôi cứ có cảm giác buồn ngủ. tâm trí trống rỗng, đầu óc mơ màng chìm ngập vào những giấc mộng ghép nối không hoàn chỉnh.

thời gian chủ yếu của tôi dành cho việc ngồi trầm ngâm bên cái máy tính. thái độ uể oải, tương lai mịt mờ. thành phố ngập trong đống tạp âm vụn vặt cùng vô số ánh đèn giăng mắc đàn đom đóm lập loè trên cỏ hoang mơ tưởng. cuộc sống xoè cánh như đoá pansy, khoe màu sắc đẹp tồn tại ngoài mong muốn và nhận thức. người trẻ chúng tôi làm việc hết mình vì ngày đang qua với linh cảm mơ hồ. chiều nay cây cỏ đứng tần ngần trong thinh không yên ắng. cảm giác như cát bụi cũng thôi lạo xạo dưới chân. mọi vật ngừng trệ. đám mây đen bất ngờ xuất hiện như một vị khách không mời mà đến, một cơn bão đang dần được hình thành.

ngồi trong quán bar quen. nghe giọng hát tha thiết của một nam ca sĩ chảy tràn từ thùng loa kích âm lớn, nhìn giá inox giấu đèn neon chiếu sáng xanh kỳ bí vào các ly rượu, nhìn quầy bar bằng kính, nhìn giá treo rượu sắp xếp ngẫu hứng chọn từ thanh kim loại mạ bạc tương phản với bức tường quét sơn màu lam sần sùi. nhìn mặt long chuyển màu vàng trắng do đèn halogen hất từ trên xuống và dưới lên.

uống đến tận ly thứ bảy. bụng ấm mà đầu lạnh, cảm giác như hai bộ phận này không thuộc về cơ thể. ngoài cửa, cảnh quan chuyển màu xám xịt mà chưa thấy hạt mưa nào. chai chivas 18 vơi hết hai phần ba. mặt bợt bạt chứ không hồng lên vì men.

long nói.

- nam này, anh tu lượng cũng khá đấy. ung rượu mà c như chết khát. chai rượu mang t pháp v cho anh, có v hơi phí.

tôi lúng búng trong miệng.

- tiếc à? móc hng tôi ra mà ly.

long cười. nụ cười có bóng dáng như một thiên thần. cậu xoay cổ chai điệu nghệ, rót rượu vào hai chiếc ly rỗng. tay cậu vô tình chạm qua da thịt tôi. về sau khi nghĩ lại, tôi gọi đó là "tia lửa", tia lửa của sấm sét trời đất dội vào. khi ấy thế giới đang đảo điên trong cơn giông lớn.

quán mất điện đột ngột. luồng ánh sáng từ đâu chạy dọc theo bức tường đá, trốn trong lùm cây dại, phản chiếu xuống mặt đất. thác phun nước đặt trong cối đá mất hẳn vẻ lung linh, hiện nguyên hình thành đống đá vụn thô. chị phục vụ chầm chậm mang ánh sáng tới từng bàn bằng ngọn nến hồng. mặc cho gió rít, bụi bay, nhiệt độ giảm dần... luồng sáng ảo diệu của sét đan chéo nhau liên tục trên bầu trời thành phố.

và sấm. sấm ùng ục sôi trong ly rượu thơm.

dưới ánh sáng yếu ớt mong manh của ngọn nến, khói lan mùi hương thiết mộc ngọt ngào. tôi bập bềnh trôi trên dòng sông cuồng vui nhỏ. mắt long sâu thẳm màu trăng vàng giữa tháng, ánh trăng lập là. chẳng hiểu vì lý do dở người gì mà tôi lại bị cuốn vào ánh mắt ấy. ý thức mơ hồ như bị ai đó lấy mất.

hình như tôi đã nói gì đó với long, nhưng tôi không còn nhớ nữa.

long khẽ cười, ghé sát đầu vào mặt tôi, hôn nhẹ lên mắt.

chàng trai có khuôn mặt đẹp. đôi mắt long lanh, hàng lông mi tựa như cánh bướm đậu lên đài hoa nhỏ bé. tôi tan vào em, em tan vào tôi. chúng tôi mang cho nhau thứ dịch thể thuần khiết. bông hoa hé mở hết cánh, chào đón hơi sương mát lạnh lạ lùng, như thể tôi mới tái sinh từ đêm, tái sinh từ em.

em tạo nên tôi mới.

tôi tạo nên tôi mới.

chúng ta tạo nên thời khắc mới.

---

sáu giờ sáng, tiếng nhạc đánh thức tôi dậy. hạnh - một trong hai đứa bạn cùng phòng của tôi - đi loanh quanh từ phòng ngủ, sang phòng khách, quay về bếp. tiếng sứ trắng, tiếng thuỷ tinh va lạch cạch vào nhau, hình như nó đang rửa đống bát đũa bẩn của tôi tối hôm qua. tôi kéo chăn kín mặt, cuộn cái gối dày chèn vào hai tai. hạnh rửa bát xong, đến cạnh giường tôi hét toáng lên.

- dy đê nam! trưa ri!

nó kéo mạnh cái chăn, tôi nằm trèo queo trên giường. tôi lồm cồm bò dậy, mặt nhăn nhó hiện rõ vẻ khó chịu, bực tức. bó hoa hồng trên bàn còn đẫm sương được cắm vụng về trong chiếc bình gốm. cửa sổ từ khi nào đã được trang trí những quả bóng màu trắng, màu hồng buộc túm vào nhau.

tôi ngơ ngác hỏi.

- nhà mình có đám cưới à? hai chúng mày định cưới tht à?

hạnh nhăn mặt lại.

- hâm à!

- haha đùa thôi, tao chng hiu gì c.

hạnh buộc gọn lại rèm. vạt sáng từ bên ngoài chỉ chờ có thế, tràn vào hong sáng cả phòng. đầu tôi vẫn còn nhức. đúng là đêm hôm qua tôi ngồi bên máy tính hơi lâu, nhưng chỉ là để chơi game chỉ chẳng phải công to việc lớn vất vả gì. tôi ngồi khoanh tròn chân trên giường tò mò nhìn hạnh loay hoay hết kê bàn ghế lại quét nhà. thấy tôi hết vẻ ngái ngủ, nó cũng im bặt chẳng nói thêm câu nào. hai đứa chúng tôi mà ở với nhau một mình lâu lâu kiểu gì cũng sẽ rơi vào trường hợp lúng túng như thế này. hai người biến thành cái kiềng hai chân, hẫng hụt mất một phía.

có tiếng xe máy phá vỡ sự im ắng khó chịu. nhân - đứa bạn cùng phòng còn lại của tôi - ì ạch xách vào bếp hai túi ngựa nặng trĩu. tôi dụi dụi mắt. nhân đặt túi xuống đất, lôi ở trong ra đủ thứ rau củ quả, thịt cá, tôm,... tay làm miệng nói:

- bn tao biết tha là mày quên. l gì cái loi mày đầu óc toàn để trên không trung. c ngi đấy đừng xung, hnh nó s tr tài nu nướng.

nhân khệ nệ ôm bình hoa to đặt vào lòng tôi, nước trong bình sánh ra ướt cả đệm. nhân và hạnh cùng nói:

- chúc mng sinh nht!

tôi ôm lấy bình hoa, nhìn chăm chăm vào hai đứa chúng nó, không thốt lên được câu nào. chúng tôi ăn sáng cùng bánh mì nướng thơm ngậy kẹo thịt xông khói hâm nóng hổi, uống cà phê đen trên chiếc bàn ăn xinh xắn phun sơn trắng bạc. bộ bàn ghế này vốn có sáu chiếc ghế nhưng tôi đã cất đi ba chiếc, bao giờ có thêm khách mới mang ra. chúng tôi bắt đầu thích con số ba, gọi đó là con số của "đoàn kết, "yêu thương" và "may mắn". thậm chí còn viết ra nhiều câu chuyện cổ tích.

"ngày xửa ngày xưa trong một ngôi nhà nhỏ trong một ngách nhỏ của một ngõ nhỏ gần kề con đường nhỏ rìa một thành phố nhỏ có ba con người bé nhỏ..."

câu chuyện cổ tích của chúng tôi là thế, có khởi đầu nhưng chẳng có cái kết. kết thúc để đám hậu sinh viết tiếp.

tám giờ, điện thoại di động từng đứa đổ chuông. ba đứa rời nhà theo ba hướng khác nhau, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

năm rưỡi giờ chiều tôi dắt xe vào nhà, thấy nhân và hạnh lúi húi trong bếp. nhân nhặt rau, thái hành, cà chua, gọt khoai, cọ rửa nồi niêu, sắp sẵn mọi thứ để hạnh nấu. trên ngọn lửa xanh của bếp gas, hạnh dàn trứng mỏng tan trên chảo. nó cầm chảo lắc tròn, hất miếng trứng lên không trung, giơ cao chảo lên, đón lấy điệu nghệ. nhân đứng bên cạnh nhào bột. nhìn qua là biết hai đứa chúng nó đang làm món bánh trứng bulgaria. thường ngày chúng tôi hay nấu những món đơn giản, những món mà ai cũng làm được, chủ yếu là để đỡ mất thời gian dọn dẹp. trên bàn bếp ốp đá granit màu đen, đĩa salad nga trông tươi ngon với đầy đủ màu sắc xanh, vàng, cam, trắng. mùi mayonnaise ngầy ngậy chua chua làm tôi ứa nước miếng, còn định cầm thìa múc trộm một ít.

tôi đi về phía đầu giường thấy hai gói quà bọc giấy thắt nơ rất đẹp. một của nhân, một của hạnh. nhân tặng tôi cuốn sách "le rouge et le noir" của tác giả stendhal. tên tựa tiếng việt là "đỏ và đen". tác giả cuốn sách đã dùng lời của georges danton làm tựa: "sự thật, sự thật đắng cay". một câu nói của nhân vật trong truyện làm tôi rất thích:

"mà ti sao ta li c gio quyt mãi, trong khi ta nguyn ra thói gio quyt?... ôi thế k mười chín!"

rất ngạc nhiên vì nhân lại tặng cho tôi cuốn sách này.

hạnh tặng tôi chiếc đồng hồ invicta 89260b. tôi khá bất ngờ bởi loại này tại thị trường trong nước không có nhiều người sử dụng, vậy mà hạnh có thể tìm mua được.

tôi bước ra ngoài ban công. từ đây có thể nhìn thấy một góc phố yên tĩnh. ven đường, hàng hoa quả bày biện tràn lan. mẫu đơn đỏ xen lẫn huệ trắng, cúc vàng, lay ơn tím, hồng xanh... người qua lại mua bán nườm nượp. nghĩ thế nào, tôi vào nhà lấy cuốn lịch ra xem. thì ra hôm nay là ngày lễ vu lan. tự nhiên tôi cảm giác có một nỗi buồn nào đó len nhẹ qua tim, rồi nằm yên trong ấy.

ăn tối xong, cũng không để ý hai đứa kia kéo nhau đi đâu. tôi ngồi ở nhà, đầu óc rỗng không. long hẹn sẽ đến, tôi thì lại không muốn chờ hay gặp cậu ta vào ngày này. vừa bỏ quần áo từ trong tủ ra, định bụng xuống phố đi dạo một mình thì long vào.

long mặc chiếc sơ mi đen may từ vải lụa, quần âu gọn gàng ôm lấy đôi chân dài chắc nịch. tóc long chải khá kỹ và được vuốt gel giữ nếp, đeo kính đen, trên tay cầm bó lily. trông long bảnh trai hơn nhưng hơi xa lạ.

tôi bật đĩa lê hiếu lên, nghe lại bản "vài lần đón đưa". "ai đi theo em my ln ph mưa... mưa bay theo em áo dài đón đưa... hn ta là mưa, mưa vng hát..."

long nhăn mặt.

- bun quá đấy, chng hp vi ngày vui sinh nht.

tôi mỉm cười.

- hôm y tôi đã nghe bài này.

long gác chân lên bàn, tay cầm chiếc bật lửa xoay từ ngón này qua ngón khác. bàn tay của long mảnh mai, trông vừa đẹp, vừa ẩn chứa nỗi u uẩn xa xôi nào đó.

- nơi y đẹp tht. anh có nh không, chúng ta đã nhy vi nhau trên tàu.

- tôi làm sao quên được - tôi vuốt nhẹ cánh hoa lily - hôm y chúng ta gp nhau, trong đám người hn tp cu vn nhn ra tôi.

long vẫn xoay bật lửa. cậu ta có vẻ như đang chìm trong dòng hồi tưởng nào đó.

- anh là mt người đặc bit. ngay t hôm cùng đi vào lp thư pháp, tôi đã thy anh đặc bit ri.

tôi cười.

- tôi chng biết. cu là người đầu tiên nói thế vi tôi đấy.

long nghiêm mặt nhìn tôi.

- này, tôi nói tht đấy, anh li cười giu tôi ri. anh là người thông minh nhưng nói năng thì ngc nghếch, li không để ý nhiu đến cách ăn mc. nói tht nhé, cái hôm nhìn thy anh trong lp, tôi c nghĩ kiu nào ti đi, trông d t à...

- như nhiu người khác cu đã ng cùng phi không?

- chà - long gãi đầu - anh có v thích nhy vào mm người khác nh. làm mt c hng...

tôi cầm lấy tay long.

- thôi, li t ái ri. tôi thích chúng ta ngi nói chuyn vi nhau t nhiên như thế này. vt tot my th gi di ra ngoài đường y. hôm nay tôi có hng nói chuyn, cu phi nói chuyn vi tôi, không tôi sp quên mt ngôn ng giao tiếp ri. cu k tiếp đi.

long châm lửa vào điếu thuốc, không quên đưa cho tôi một điếu.

- . cái mt anh th hin s buông th. tht đấy, tôi c nghĩ ch cn gi ý là anh lên giường vi tôi ngay. dn dà tôi nghĩ li, chà, cũng khó nhn phết, nht là hôm y, anh làm tôi bt ng. khung cnh y, âm nhc y, trng thái y... l ra phi khác, thế mà anh li t chi tôi.

- tôi có lý do riêng... mà hôm y cu đã thế ngay tôi bng mt cô gái khác.

- à, chà chà, ghê tht. đúng thế. nhưng thú tht, mi ln ng vi mt cô gái xa l thế, tôi chng thy thích thú gì.

- tôi thy cu đã cười rt tươi.

- cười ư? tôi thường t ra tươi tnh vi mi người khi trên giường, không l vác cái mt đưa đám...

- cu đã ng vi bao nhiêu người ri?

- tôi ch đếm được đâu, t tht. nhưng anh phi tin tôi, hôm y... chúng ta... vi tôi tht ngt ngào, tôi không sao quên được.

- có l bi vì chúng ta đã thân thiết vi nhau hơn trước khi có chuyn y.

- có th. này anh có tin tôi không, tôi mun nói là... anh tht quan trng đối vi tôi. sau hôm đó, anh tránh mt tôi, tôi cm thy thế gii này tht rng tuếch.

- li cường điu ri. mà câu nói va ri... nghe cũng hay đấy.

- tt nhc nhé - long nhổm dậy, đi về phía chiếc loa đang phát ra tiết tấu trầm đục - nghe bun lm.

tôi giữ long lại, lắc đầu:

- nếu cu đã đến đây vi tôi thì đừng kêu bun hay vui. thế này vy, chúng ta có hai người thì s t chc theo kiu hai người.

tôi vào phòng trong, thay chiếc áo sơ mi trắng. khi bước ra thấy long mở hết các cánh cửa sổ trong phòng khách, tắt điện, châm rất nhiều nến.

- mùi nến thơm không? tôi tìm mãi mi mua được. kiu nến thơm mùi hoa nhp t hà lan v không phi nơi nào cũng bán, bng đúng s tui ca anh nhé. còn chai chivas này tng anh, tôi để dành đấy. tht khó chu khi c phi kim chế mình không được m chai này ra. mùi rượu dù b bt kín trong đống thu tinh này nhưng vn có th ngi thy được, tht là thơm. anh mang hai ly ra đây, nh mang c chanh, xô đựng đá na.

tôi vào bếp mang chanh, đá ra, rồi ngồi xuống ghế đối diện với long.

- thc lòng tôi chưa mun gp cu lúc này, nht là sau hôm y. xin li nhé. nhưng dù sao tôi cũng phi cm ơn cu, cu chu đáo quá.

- nào, chúng ta là bn bè mà. xét khía cnh nào đó còn là b ca nhau - long nháy mắt - anh nên thoi mái hơn đi. ngi gn đây vi tôi, không khó chu lm đâu.

tôi sang ngồi cạnh long. nước hoa hôm nay long sức có mùi rất ngọt. long lộn ngược chai rượu cắm thẳng vào xô lạnh, cho vào từng ly một lát chanh, không quên thả một viên đá vào.

- ti nay thiếu giông bão, không thì ging hết hôm y... tôi nói, giọng xúc động.

- khác ch, vì hôm nay anh nói nhiu quá - long cười to - ti đó anh im lng. và tôi nh câu duy nht mà anh tht ra, anh nói rng anh cn tình yêu... câu nói đó làm tôi cm động, bi chưa tng có ai nói vi tôi như thế. tôi và my người đó đến vi nhau, m, thường là vì nhu cu th xác thôi. tôi không tin vào tình yêu đâu. nhưng ngày ta xa nhau, tôi thy thêm ln na, tôi đã lm, nên tôi đã hn vi anh, hôm nay tôi phi gp anh bng được.

- tôi nghĩ là chúng ta chng ging nhau, ln trước và gi cũng vy. cu là người xut sc, có tham vng riêng ca mình, còn tôi, o tưởng, chết mòn trong hi c ca quá kh. ri rt cuc cũng chng đi đến đâu.

- anh li thế. ung đi, đá sp tan hết ri.

chúng tôi uống rượu, bỗng nhiên rơi vào lặng im. âm thanh của điệu nhạc bỗng trở nên diệu vợi, xa xôi. tôi đã hai mươi lăm tuổi, có một vài người bạn thân, đôi khi vướng vào tuyệt vọng, đôi khi đau khổ, để rồi qua đi và chẳng thấy có gì to tát. toàn là do chính mình cường điệu lên. lúc này, đêm, rượu, hoa, hương thơm của nến, một người ngồi cạnh, thế là đủ.

tôi và long nhấp từng ngụm nhỏ. long bắt đầu kể về chuyện của mình, long nói về việc học hành, về tuổi thơ, về gia đình của cậu ấy: bố, mẹ, người anh trai qua đời ở tuổi hai mươi ba.

- anh y chết vì dùng ma tuý quá liu. khi tôi đạp được ca phòng, thy anh y nm thế này này, bt mép sùi ra, mt trn ngược lên nhìn tôi. lúc y tôi chng nh ni gì na. tôi qu xung ôm cht thi th ca anh, cái kim tiêm nm đó và da tay ca anh thì l ch vết thng. c nhà tôi không mt ai biết anh y nghin t bao gi. mi người có cuc sng riêng. tin bc làm cho mi người thiếu đi s quan tâm ln nhau. sau khi anh y chết tôi cm thy mình phi thay đổi, chng ai yêu cu tôi phi chu thế c, mà do tôi, tôi mun sng h anh y. anh biết không, anh y vn là mt sinh viên gii, th thao c, đẹp trai, nhiu bn gái. tôi ch là cái bóng. b m tôi cũng công nhn thế, nhiu khi ông bà nói sao li đẻ thêm tôi làm gì, có anh tôi là quá đủ ri.

long cười buồn.

- anh thy sao. tôi t biến mình thành chính ông anh đã mt, sng theo cách mà anh y chn, con đường mà anh y đi. tôi không phi là tôi na. cho đến khi anh nói anh cn tình yêu... mc dù sau đó tôi nói là anh ngc. tôi bi ri, anh hiu không... tôi tht s bi ri. v đến nhà, nhìn di nh ca anh tôi, tôi mi thy tôi đang sai lm.

tôi không nói gì, vì chẳng biết phải nói thế nào cho đúng.

long tháo kính đặt lên bàn, nhìn sâu vào mắt tôi, rụt rè chạm vào tóc tôi, rồi rụt tay vào, giọng nói thật nhẹ.

- em xin li, em có li. nhng câu nói vô ý ca em đã làm tn thương anh.

- không sao - tôi nhấm nháp ly rượu thơm, thấy chất men nồng lên trong cổ họng - cu nói thế có lý đấy ch.

long ôm ghì lấy vai tôi.

- em đâu phi thng vô trách nhim. ng vi người bn thân nht ca mình để ri nói nhng câu v vn. em c nghĩ rng thế là hết... mình đã đánh mt anh y ri...

- thôi nào - tôi gỡ tay long ra - có th là lúc y tôi say. tôi cũng chng tin vào tình yêu đâu. mi chuyn đã qua ri, và gi ta coi như chưa có gì xy ra nhé.

- tu anh thôi - long buông tay khỏi vai tôi - dù thế nào em cũng mong anh nghĩ li, em s ch anh.

- đừng, đừng... tôi và cu... chúng ta không ging nhau.

- anh nghĩ thế à. thc ra chúng ta mun tr thành người thế nào s tr thành thế y, chng có gì khó khăn c. ging nhưđóng mt v kch hay din mt b phim vy, chúng ta tr thành din viên... thế thôi.

tôi ngồi im lặng, nghe tiếng gió xào xạc ngoài cửa. hôm nay là một ngày dài. long ngừng nói, mắt hướng ra cửa sổ. chúng tôi ngồi bên nhau. thời gian đang trôi, trôi mãi, chẳng bao giờ dừng lại. tôi ra ban công rít một hơi thuốc dài. tự nhiên thấy nhớ hạnh và nhân, chưa thấy hai đứa về, giờ này còn đi đâu không biết. tôi trở về chỗ của mình. long cầm tay tôi, bảo: "thôi, mc k đấy, em mun li đây vi anh".

tôi ngả đầu vào vai long, thầm thì.

- thế thì ôm anh đi, anh đang lnh.

long ôm chặt lấy tôi, bàn tay dịu dàng xoa xoa lưng, vuốt xuống hông, rồi trở về lưng. những vòng tuần hoàn êm ả. hai đứa nằm xuống ghế, áo chặt vào nhau. chiếc ghế chật chội cho hai người. tôi gác chân lên người long, hai tay luồn dưới gáy long, giữ chặt lấy, sợ long ngã.

cùng nhắm mắt lại.

cùng nghe nhịp thở.

cùng trôi tuột vào giấc ngủ êm đềm.

buổi sáng, tôi trở mình dậy. thấy chai rượu rỗng vẫn nằm đó, hai cái ly vẫn nằm đó, bó hoa vẫn nằm đó. tất cả còn nguyên, chỉ có long là đi từ bao giờ. trên bàn, long để lại tờ giấy:

"hãy m lòng mình ra nào, đừng để quá kh giết mòn bn thân như thế. em mun nói nh vi anh điu này... khi anh say, trông anh đẹp lm".

tôi cười, giơ bức thư ngắn ra ngoài ánh sáng. nắng chiếu lên trang giấy vệt hồng mờ mờ.

- m thng điên, viết ba cái dòng v vn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro