1.Lược gỗ sơn son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2020/06/19

Codependency, trauma bonding.

Sáng nay, mưa phùn, hoa huệ nở, trắng lòa, đẫm nước, như một lời hứa đã lỗi hẹn với tuổi xanh.

Những bông hoa ấy nói với tôi về nỗi sợ hãi sự mất mát tất yếu mà mình đã ôm vào lòng năm xưa và tưới lên chúng bằng nước mắt.

Họ đều đã bỏ ta mà đi mất rồi.

Con ve chết dưới cội cây trăn trối như thế. Còn con chim oanh trên ngọn thì vẫn vô tư líu lo mà hót. Nắng sau mưa hắt qua tầng lá phủ nghiêng mặt người rọi vào trang giấy. Qua cửa sổ nhìn ra, lòng đã trộm thấy trời đất chuyển mình. Tôi nâng những dòng thơ lên ngang mày và soi vào đó những tâm tư đã hóa thành hình.

Rồi tôi vò nó. Ném đi.

Tôi đứng dậy và quyết định ra đi tìm em. Những con chữ không còn là gì ngoài một xoáy nước dìm chết người ta trong đó.

Tôi thấy em trong một buổi chiều tàn. Nắng sau mưa vàng ối còn mang hơi đất ẩm. Em vẫn bộn bề trong chính năm tháng của mình.

Mỗi khi như lúc này em nhìn vào tôi, tôi lại thấy như chúng ta có thể chết đi trong nhau từng chút một. Hơi thở nhè nhẹ bên dưới lớp gấm. Hơi ấm trồi lên rồi tan biến mất giữa những làn hương ủ. 

Tiếng bước chân ta hòa lẫn vào nhau nghe sao thân thuộc.

Những thứ khiến khiến ta luyến lưu này rồi sẽ có lúc hủy hoại chúng ta.

Hủy hoại? Em cười. Tôi biết em đang chế nhạo mình. Và tôi chưa khi nào yêu em nhiều đến thế.

Bởi vì đừng ca ngợi nhau. Chúng ta đều biết tôn xưng ai đó làm anh hùng nghĩa là đang biện minh cho những điều độc ác mà họ phải đối mặt.

Cũng đừng thương hại nhau. Chúng ta đều biết đến câu chuyện bi kịch nhất nếu kể đúng cách sẽ đều biến thành hài kịch. Và chúng ta rốt cuộc đều cần người khác hiểu chứ không phải thương mình.

Cũng đừng giận dữ và ghen tị. Chúng ta đều có nỗi đau khổ của riêng mình.

Chúng ta rồi sẽ hủy hoại nhau mất thôi.

Bất chợt tôi bắt gặp mình nói thế. Và tôi biết mình đúng. Bởi cả hai chúng ta đều đang mục ruỗng dần từ tận bên trong tâm khảm. Còn mối quan hệ này chẳng khác gì một chất xúc tác đẩy nhanh quá trình ấy vậy.

Thật sao? Vậy thì đừng rời bỏ em cho đến lúc em hoàn toàn hóa ra tro. Không, cho đến khi em hóa thành hình khói trong gương, chớp mắt là biến mất, xin đừng rời bỏ em.

Em đã không nói thế. Ít ra là không thành tiếng. Nhưng tôi biết, vì mỗi khi tôi quay nhìn những giọt đồng hồ, tôi lại cảm nhận được ánh mắt em trộm nhìn tôi thấp thỏm.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu những ngọt ngào này có nanh và vuốt. Chúng sẽ trông đáng sợ và khiến người ta khiếp đảm chạy ngay đi khi nhìn thấy chúng.

Nhưng không. Chúng ở đó trong tóc búi cao cao, trong cổ kiêu ba ngấn. Chúng ở đó trong mắt nâu vời vợi, trong khóe miệng nhoẻn cười. Chúng ở đó hơi người lâng lâng, trong dịu dàng quyến luyến.

Thế nên chúng ta sẽ nhấp vào từng chút li rượu độc đặc hơn cả máu này, thấy vị tanh tanh lấp trong khoang miệng và nói rằng đó là rượu giao bôi.

Tôi nói với em rằng tôi yêu em. Nhưng em sẽ chẳng bao giờ tin điều đó hoàn toàn. Bởi em nói tôi không hoàn toàn là tôi, rằng một phần trong tôi đã thất lạc ở trong cõi đời, tan tác như diều trong gió lộng đứt dây. Tôi biết. Tôi biết mình không toàn vẹn. Và tình yêu của tôi thì đầy khiếm quyết.

Em càng cười lớn. Sảng khoái. Cách em nuốt xuống độc dược trong chén rượu khiến người ta thèm thuồng.

Vậy anh nghĩ tôi toàn vẹn sao?

Tôi biết. Vực thẳm trong em sâu như mối hận sầu đã càn qua thanh xuân của em và của tôi cộng lại. Nó đã vĩnh viễn thay đổi chúng ta để những gì còn lại đằng sau lồng ngực là một trái tim xa lạ với tâm hồn. Chúng ta đã chết và hồi sinh. Nhưng không ai trong chúng ta có thể quên đi địa ngục cả.

Hãy để địa ngục sống bên trong ta thiêu trụi cuộc đời mình.

Tôi chải tóc em dài bằng cái lược gỗ sơn son. Tóc buông lạnh lẽo qua từng kẽ tay tôi bịn rịn. Một cái gương đồng soi hai gương mặt. Chỉ khác trong thơ rằng em chẳng cần kẻ đôi lông mày mà thôi.

Đường bên ngoài nắng rạng rỡ lối sỏi đi về. Ngựa thồ hàng đi từ sớm đã làm bụi kịp tung mù. Những bông hoa huệ đã úa tàn tạ cúi chào người quen cũ.

Tôi sẽ làm ngơ chúng đi. Tôi sẽ lại hẹn chúng trăm năm gặp lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro