Chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa như Gió Đông gửi trao tương tư, ta vì ai mà cất lên khúc ca ấy? Vì tâm lay động là khúc hát vang vọng dưới đáy động! Khúc ca hợp hoan muôn vàn sinh tử, chỉ nguyện cùng người nói hết chuyện sinh tử nơi tận cùng nhân gian.

Hôm ấy mưa rơi, lạnh lẽo, máng nước trên mái hiên nhà ngưng tí tách đông thành băng tuyết, bông tuyết rơi đầy trời, sắc trời nhàn nhạt.
Dạo ngang phố chợ ở dưới thành trấn, sầm uất kẻ đến người đi, tiếng bán buôn rôm rả ồn ào không ngớt. Bên con đường lớn, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên dừng bước, ngước nhìn hàng trăm hàng nghìn bông tuyết mịn bay lả tả, phấn tuyết rơi trên gương mặt của hắn, thật lạnh, giống như là từ đáy long đang nghĩ suy điều gì ấy, bây giờ hắn mới chợt nhớ ra, ba ngày sau, chính là sinh nhật của Lam Vong Cơ.
Hắn nhìn lại trong hàng người đông đúc, trong đám đông hiện lên bóng dáng một thân ảnh bạch y cao lớn, phá lệ mà nổi bật trong dòng người qua lại, đột hắn tự hiểu ra có cái gì đó làm long hắn nhói đau vẻ mặt giấu đi nỗi bi thương trong lòng, vừa đau đớn lại pha lẫn một chút buồn cười. Sinh nhật của Lam Vong Cơ vẫn là hắn tự mình hỏi Trạch Vu Quân mới biết được, y trước giờ chưa từng trải qua sinh thần của mình.
Sinh thần một người có thật nhiều lý do mà không một lần đón sinh thần của bản thân, là không thích ồn ào náo nhiệt, không có nương ở cạnh chúc mừng, không thành đạt phát tài, không muốn tìm đến phiền toái...thật nhiều. Nhưng hắn cảm thấy, Lam Vong Cơ chắc cũng không nghĩ đến.
Y đem thời gian dài đằng đẳng để tương tư một kẻ khác, chắc chắn sẽ không mấy quan tâm tới bản thân. Loại chuyện tư niệm kia, chung quy làm cho người khác có cảm giác say mê không ngứt.
Bởi như vậy, ngược lại càng muốn hảo hảo mà đau lòng hơn hắn rồi.
Lam Vong Cơ đi được một đoạn đường ngắn, để ý đến Ngụy Vô Tiện không có đi theo, y cho là hắn lại phá phách đâu đó như bình thường, bị người bán hàng rong ven đường thu hút chú ý mời mua mấy cái vật kỳ lạ cổ quái, liền dừng bước trở lại tìm hắn, nhưng không ngờ lại đụng vào người có ánh mắt đa tình kia.
Dung nhan thanh thoát của người thiếu niên quay đầu nhìn y, trong mắt lấp lánh màu lưu kim, vành môi hơi hơi giương lên, tại ngày này ánh sáng mờ nhạt nơi Bắc Địa, lại càng khiến hắn càng ngày càng dương quang hơn.
"Vừa ý cái gì sao?" Lam Vong Cơ bị hắn ánh mắt đa tình trong sang lại vô tư của hắn đụng trúng tâm có chút ngượng ngùng, muốn bỏ tiền túi ra, lại nghĩ túi tiền sớm đã nằm trong tay áo của Ngụy Vô Tiện.
Ngược lại Ngụy vô Tiện nhìn y, đưa tay vòng qua cổ y, hiểu ý chủ động của hắn, y đem túi tiền nhét vào trong tay hắn, kết quả bị dòng người đông đúc chen lấn đụng phải, Lam Vong Cơ thuận thế đem hắn ôm sát, hai người vai sát bên nhau mà đi tiếp.
Về sau khi hai người đều thẳng thắng thừa nhận tâm ý của nhau...Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa suy nghĩ, có nên cho Hàm Quang Quân một sinh thần đáng nhớ không đây. Chúc mừng sinh thần cho người mà hắn khuynh tâm, một lòng hướng về, việc này...thời thiếu niên hắn đúng là có cùng các huynh đệ tám chuyện thảo luận qua, đáng tiếc năm đó người nào đều không có người mình thích, nhớ tới những ngọt ngào, cuộc tán gẫu náo nhiệt, ước chừng đều là tận dụng vài chút thời gian, cùng rủ nhau ngắm nhìn cảnh trời chiều tà, mà bây giờ hắn cũng chẳng thể có cơ hội để thay đổi thực tại.
Thế là hắn quyết định muốn lặng lẽ tự mình chuẩn bị, để Lam Vong Cơ trong ngày sinh thần này có niềm vui bất ngờ.
Nhưng mà tổ chức mừng sinh thần ở đâu được? Nếu như chỉ là ăn bát mì trường thọ, như vậy thì thật quá đơn giản.
Ở đâu mới tốt đây?
Ngụy Vô Tiện không nghĩ được điều gì, bởi vì biển người đông nghẹt, dọc theo quán ven đường kẻ buôn người bán qua qua lại lại, hai người đành phải nép chậm rãi theo biển người bên đường mới qua được. Lúc này, cả hai ghé vào một quán vắng người thuận theo ý của Ngụy Vô Tiện.
Là một quầy mộc(điêu khắc), giương bán mâm cỗ cùng hộp gỗ có ít hôm thì bán đồ vật linh tinh, bên cạnh còn bày biện thêm hai va cái trống con nho nhỏ, chế tác rất tinh xảo, phát ra mùi hương thoang thoảng giúp tinh thần thanh tỉnh.
"Đây là cái gì?" Ngụy Vô Tiện chỉ tay vào cái trống nhỏ, hiếu kỳ hỏi chủ quán
Vị chủ quán này ước chừng trên dưới 40 tuổi, trong tay nắm một khối gỗ, cẩn thận điêu khắc, nhưng lại không chủ động tiếp khách hàng, nghe thấy có người hỏi, mới ngẩng đầu, thẳng thắng nói : "Ờ, ta là thợ mộc. Cái trống này dùng để làm đồ dùng để trong mép nhà, vật liệu gỗ nên ta thuận tay làm ra mấy món đồ chơi nhỏ, đừng nhìn nó nhỏ mà không thấy công dụng của nó, nó được làm từ sợi vàng của gỗ lim đấy.
"Chả trách lại có mùi gỗ hương nha." Ngụy Vô Tiện cầm một cái trống lên, hỏi giá tiền, tính ra cũng không đắt, lúc này một cánh tay vững vàng giơ lên đầu vai hắn, đem tiền đưa cho hắn. (Đúng là một năm quy lễ không bằng trăm năm chiều vợ. HQQ ngài thê nô quá rồi)
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện, nói với chủ quán : "Làm phiền rồi, ta mua cái này nha."
Chủ quán thu tiền, bắt gặp hắc y thiếu niên đang tươi cười hớn hở tay ôm trống nhỏ, để áo trắng tiên sư (bạch y tiên sư) ôm lấy bả vai mang đi, trên đường còn che chở hắn tránh cho đám người va vào, cực kì quan tâm, miệng chủ tiệm há to trong hoang mang, lẩm bẩm nói : "Hai vị kia đến tột cùng là...Thế nào ta lại thấy giống như trượng phu mang theo thê tử ra ngoài du ngoạn sau hỉ sự vậy." (Giống như tuần trăng mật vậy)
Hắc y thiếu niên kia giống như nghe được, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, chủ quán đột nhiên đụng vào đôi mắt đen mang đậm ý cười dương quang kia, giống như đóa hoa nở rộn trong làn tuyết trắng vậy, lẫm liệt lại mê người, vị hán tử kia nhìn như cũng không phải chưa có trải qua nhân sự thế gian, gương mặt vẫn đỏ lên một gương mặt đã trải qua quá nhiều thế sự .
"Thế nào?" Lam Vong Cơ nhẹ giọng hỏi.
"Không có gì." Ngụy Vô Tiện nhàn nhàn rỗi rỗi quay đầu lại, bước đi nhẹ nhàng lại tựa như từng bước nhảy về trước, chen lấn trong đám đông qua lại, trong ngực tay ôm trống nhỏ, một mặt lòng bàn tay đánh ra mấy nhịp tiết tấu, một mặt hồn nhiên hát nói : "Trống đánh boong boong, từng nhịp từng nhịp. Phương xa thuyền dạt trôi, ta độc hành đi về phía nam."
Trống một trận tùng tùng vang, binh sĩ chăm sức luyện võ. Trải đường tu thành lũy, ta một mình tòng quân đi về phía phương Nam.
Đây rõ ràng là một bài chiến thơ cổ điển, không thể làm khó được Ngụy Vô Tiện.
Lam Vong Cơ cho là hắn đang cao hứng trong biển người, sủng ái mà đặt tay vào bờ vai hắn, thấp giọng hỏi : "Thế nào? Cao hứng sao?"
"Cao hứng." Ngụy Vô Tiện trong đôi mắt linh động hiện nên ánh hào quang ôn nhu, nhìn về phía y, đem thân ảnh áo trắng phản chiếu ở trong mảnh trời đêm, phảng phất trong mắt chỉ có một người y mà thôi.
Hắn nhìn Lam Vong Cơ, tiếp tục ngâm nga : "Từ Hàm Quang Quân, bình ma cùng quỷ hồn. Không mang ta về, tâm sầu lại vắc vào tương tư."
Đi theo tiên môn danh sĩ Hàm Quang Quân, thu phục yêu ma quỷ quái trần gian tứ phương (bốn phía). Không mang ta về nhà, làm cho ta rất là buồn nha.
Quả nhiên, hát đến câu thứ hai âm nhịp liền loạn cả lên, Lam Vong Cơ lắc đầu hỏi : " Nhớ nhà?"
Ngụy Vô Tiện cười cợt nói : "Ừm, hiện tiết thời đang là vào đông, ta lại muốn uống bát canh nóng. Nơi này cách Vân Mộng vẫn còn rất xa, chi bằng tới buổi tối làm thịt dê nướng với nồi lẩu đi?"
"Theo ngươi." Lam Vong Cơ thay hắn gấp lại cổ áo, lại lấy ra một một cái áo long dày khoác cho hắn, thấp giọng dặn dò : " Trời lạnh, cẩn thận không bị cảm lạnh."
Mùa đông ở phía Bắc sắc trời sớm tối đi, hai người tìm tới một nơi tá túc qua đêm, dùng xong cơm tối liền đi nghỉ ngơi. Cách một ngày sau đó, hai người tiến đến thị trấn của Cô Tô Lam Thị điều tra vài việc tà ma gần đây, sau khi giải quyết, trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sinh thần của Lam Vong Cơ cách không đến mười canh giờ nữa. Lam Vong Cơ còn có việc cùng Tông Chủ thương lượng, dừng lại ở thư phòng, Ngụy Vô Tiện trở về Tĩnh Thất, đầu óc một màn rối rắm, đem tạp thư trong tay, dùng pháp bảo cùng bùa chú lật qua một lần, cuối cùng quyết định tự tạo ra một trận pháp, liền lấy ra một chiếc đèn giấy nhóm lửa, mượn ánh sáng nhàn nhạt của hoàng hôn, quỳ sấp phía sau tiểu viện, bang đã đọng trên mặt đất ở tĩnh thất, chú tâm vẽ lên một trận pháp lớn.
Vẽ một thoáng đã đến giờ Tuất.
Lúc Lam Vong Cơ trở lại Tĩnh Thất, trong phòng không có bóng người, hậu viện có tiếng động xột xoạt, liền tới đó kiểm tra, mới phát hiện Ngụy Vô Tiện ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khoác lấy một chiếc áo bông chống rét, đang phấn khởi dùng Bút Chu Sa tô lại một chỗ phù chú cuối cùng. Nhìn thấy y tới, Ngụy Vô Tiện một mặt đắc ý phủi tay lên bên trên những bông tuyết động lại trên vai, quỳ một gối xuống ngay giữa trung tâm pháp trận, giơ lên đèn giấy, nghiêng đầu về phía y không một chút khúc mắc cười nói: "Hàm Quang Quân, tặng cho ngươi!"
Giữa trận huyết pháp bên trên lớp băng mỏng, những đường máu đỏ vẽ ra theo Ngụy Vô Tiện đưa linh lực vào đó, lóa lên một trận bạch quang, hắn tóc dài tung bay, ngẩng khuôn mặt mình lên, lại chính là khuôn mặt của Di Lăng Lão Tổ năm đó.
"NGỤY ANH!" Lam Vong Cơ quát lên, xông vào trong trận pháp, dùng sức đem người kéo vào trong ngực.
Đèn giấy rơi xuống đất, không chút do dự mà dập tắt đi.
U ám giữa trời chiều, người kia tóc dài rối tung, sợi dây buộc tóc đỏ thẳm lỏng lẻo buộc trên tóc, áo bào nhuốm máu, bộ dáng cùng vẻ mặt hoảng hốt, bỗng nhiên bao ký ức hồi lại chồng chất lên nhau.
Ngụy Vô Tiện thần sắc hỗn loạn điên cuồng, liền chính mình vội cúi đầu nhìn xuống, vẫn thấy thật lờ mờ.
Lam Vong Cơ cầm chặt lấy tay hắn, phát hiện toàn thân hắn lạnh lẽo làm cho y có chút rợn người, trên ngón tay còn đọng lại vài sự khô lạnh của gió đông lạnh, nhưng vẫn nghẹn ngào chất vấn : "Xảy ra chuyện gì?"
"Ừ?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị y đỡ đứng dậy, trong nháy mắt cảm thấy trước mắt cả màn đen bao trùm, đầu váng mắt hoa, tâm khó mà nói, chưa giải thích rõ ràng, chợt thoáng...
Đáng tiếc hắn hiện tại không còn một chút sức lực nào, chân run run, lúc nóng lúc lạnh, liền đã mất đi ý thức
"Ngụy Anh!"
Đó là quãng thời gian gian nan nhất của cả hai người.
Cũng không phải là thời điểm khi hai người còn là những thiếu niên kinh cuồng, tại Vân Thâm Bất Tri Xứ ngươi truy phạt ta, ngày ngày gà bay chó chạy, cũng không phải quãng thời gian ngày Xạ Nhật Chi Chinh ấy, hai người gay gắt đối đầu nhau, vì tà đạo mà tranh chấp, đôi khi lại động thủ.
Chí ít trong những quảng thời gian ấy, cả hai vẫn gặp mặt nhau.
Nhưng Bất Dạ Thiên này là một đêm dài dằng dặc máu đỏ nhuộm đục một bầu trời, về sau, Ngụy Vô Tiện thân nát hồn tan tại Di Lăng, mà y bị gia tộc cấm đoán, trọng thương khó đi lại, chờ thanh tỉnh, liền đã thiên nhân viễn cách (ta và người mãi mãi cách xa như trời và đất || Âm dương cách biệt)
Đấy là lúc mà y thấy cuộc đời của bản thân hóa thành ác mộng.
Mà Ngụy Vô Tiện lúc này, vẫn dung mạo ấy, vẫn là ánh mắt ấy người mà y đã ngỡ rằng cả đời này âm dương cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại nhau, nằm trong lòng ngực của y ngã xuống, đơn giản làm y như tê tâm liệt phế (tan nát cõi lòng)
Hắn phát sốt...
Cảm giác đôi môi khô khát nhất thời được làn nước làm dịu đi, Ngụy Vô Tiện đầu đau choáng váng mắt còn mờ mịt, ảo não không thôi, ngẩng đầu, đột nhiện đụng phải ánh mắt thăng trầm của Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm, ngươi tức giận?" Ngón tay hắn giật giật, phát hiện đầu ngón tay ấm ấm, ra là tay hắn đã bị một lòng bàn tay ôn nhu ôm trọn, khiến hắn cảm thấy dễ chịu đi mấy phần.
"..." Lam Vong Cơ không trả lời
"Ngày mai là sinh thần của ngươi, ta muốn tặng cho ngươi làm quà chúc mừng, đáng tiếc là làm hư rồi." Ngụy Vô Tiện buồn bực nói. Hắn mỗi lần muốn là quà mừng chẳng lẽ đều sẽ bị nguyền rủa sao? Lí nào lại thế?
"Không tức giận." Lam Vong Cơ thở dài một hơi, con mắt nhạt màu lại tràn đầy ôn nhu, nhẹ nhàng lắc đầu : " Lần này làm khó ngươi."
"Chỉ là ngươi bây giờ linh lực không thể so với lúc trước, tùy tiện trong tuyết, dễ dàng bị cảm lạnh, vẫn là nên cẩn thận hơn." Lam Vong Cơ nắm lấy tay của hắn, trong giọng nói còn có mấy phần đau lòng.
"Ta biết..." Ngụy Vô Tiện cố sức hướng về lòng ngực của y, đem vẻ mặt đa phần có lỗi ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực y.
"Trận pháp kia, là cái gì?" Lam Vong Cơ liên tục xác nhận hơi nhiệt của hắn, không còn trở ngại gì, mới mở miệng hỏi thăm.
"Ách, ta dùng mấy cái phù triện có sẵn tổ hợp thành một loại huyễn thuật,... ngươi biết ta biết sửa đổi phù triện..." Ngụy Vô Tiện cẩn thận nói, tránh tác động đến Lam Vong Cơ, mới giải thích : " Mặc dù là không có thí nghiệm qua, nhưng ta là muốn lập trận pháp trong phạm vi nhất định, biến thành bộ dáng mà ngươi muốn nhìn nhất."
Ngụy Vô Tiện khó xử chỉ gãi gãi mặt, cười nói : " Ta lúc đầu tưởng rằng, ngươi sẽ thấy ta trong bộ dáng không mặc y phục gì."
"..." Lam Vong Cơ bỗng nhiên rất là muốn thở dài.
"Đáng tiếc lại làm hư rồi." Ngụy Vô Tiện nghi hoặc không thôi, lên dây cốt tinh thần bắt đầu suy nghĩ :"Rốt cuộc là ta làm sai chỗ nào.."
Xác thực, không hề xảy ra sai xuất nào.
Lam Vong Cơ nói không nên lời, đành phải thăm dò trán của hắn, phát hiện lòng bàn tay y nóng lên, lắc đầu nói : "Ngươi còn sốt, đừng nói nhiều."
"Ta không sao à, có nóng như lửa đốt ta cũng ngủ không được." Ngụy Vô Tiện lắc đầu, đại khái là vẫn còn ão não, lại hối hận chính mình không thể hoàn thành quà mừng sinh thần cho y, uể oải dem hai tay thăm dò sờ lên vạt áo của Lam Vong Cơ, cơn sốt cao trộn lẫn một tia ám muội cất tiếng yêu cầu : "Đi mà, NHỊ CA CA thương ta nha..."
"Ngươi vẫn còn đang sốt." Lam Vong Cơ giữ tay hắn lại.

" Nhưng ta là muốn mà." Ngụy Vô Tiện tùy hứng mà cầu xin y, hai gò má hắn hiện lên huyết sắc, thanh âm yếu mềm lại mang phần khiến người ta khuynh tâm, như chú chim sơn ca bị thương nhìn vào dường như có tia cảm thương, đáy mắt đen lại như ẩn trong đó muôn vàn tinh tú, khác với mọi lần ở trên giường, hắn luôn phóng túng, thẳng thắng, mà nay lại có chút khác.

Lam Vong Cơ nghiêm túc nhìn hắn, như là muốn xác định hắn có phải là sốt đến hồ đồ rồi hay không : " Ngươi nhất định phải như vậy sao?"

"Phải" Ngụy Vô Tiện dù là đang sốt đến hồ đồ nhưng vẫn kiên trì.

Sau đó hắn cảm thấy tầm nhìn bỗng nhiên đảo lộn, trong lúc đó trời đất như quay cuồng, bị áp đảo trên giường, dưới thân của Lam Vong Cơ.

Cả hai người cả ngày đều cùng một chỗ, ban đêm đóng rèm làm chuyện mỗi ngày, Lam Vong Cơ từ trên người hắn dần luyện tập cả tấc kinh nghiệm, hiện tại rất biết cách khiêu khích làm hắn nhũn hết cả người.

Đầu gối Ngụy Vô Tiện chen vào giữa hai chân của Lam Vong Cơ, toàn thân hắn tản ra một mùi hương mê người.

Cơn sốt cao làm hắn thất thần, trên mặt hòa lẫn thống khổ và trầm luân theo lý nào đó nhìn có chút kỳ dị, thân thể hắn nhẹ run, hắn mê mẩn mà rên một tiếng mị hoặc, nhẹ nhãng giãy dụa vào đầu vai của y.

" Lam Trạm..." Ngụy Vô Tiện đối với ngón tay đang mò mẫn dưới hạ thân của hắn cơ hồ theo bản năng mà đáp lại, hắn khéo léo thả lỏng thân thể tiếp nhận sự trêu chọc hạ thân của mình, ngọc hành hắn lại nhanh chóng tiết ra một mớ dịch bạch trong suốt hỗn độn, theo ngón tay ra vào mà ma sát hạ thân hắn, sinh ra đống dịch tiết, hắn trở mình âm thanh dâm đãng.

" Được rồi, Lam Trạm" Ngụy vô Tiện nắm lấy tiểu Lam Vong Cơ, hắn khéo léo đem vật kia ngậm lấy, gò má cùng cổ của hắn bắt đầu nóng lên, sau đó bị một cổ dịch nhiệt ấm chảy vào yết hầu. Hắn không do dự, đầu lưỡi tinh xảo ngậm lấy bộ vị của y, dọc theo bàn tay liếm chút bạch trọc vươn trên lòng bàn tay.

"Nhanh một chút, ngươi mau tiến vào đi." Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại thúc giục y, thanh âm mang theo ý cười, chậm rãi mở bắp đùi trắng nõn của mình, cơ thể dính đầy bạch chọc như đang dụ dỗ mời gọi y.

Hình ảnh quá mức kích thích, sợi lí chí còn lại của Lam Vong Cơ như đứt phặc, nhìn hắn như một đóa hoa trà nở rộn giữa màn tuyết trắng, đỏ rực lại mĩ lệ, làm cho y nhịn không được mà tiến vào.

Lam Vong Cơ lấy tay ôm lấy eo hắn, muôn phần ôn nhu mà trêu chọc đầu nhĩ nhàn nhạt của hắn, Ngụy Vô Tiện có chút đau, theo bản năng mà co vai lên, lập tức một mảnh mờ mịt khi hai cổ tay bị áp đè lên màn giường, cảm giác cự vật to lớn cứng rắn đâm vào sâu trong cơ thể hắn, làm hắn đắm chìm trong dục vọng.

Lam Vong Cơ ôm lấy hắn, trong tâm chí vẫn cẩn trọng không được áp bách hắn quá mức, động tác của y chậm lại, thấy hắn lộ ra vẻ mặt khó chịu, liền dừng lại.

Lam Vong Cơ đưa tay nhẹ gạt đi giọt lệ trên mí mắt hắn, thấp giọng hỏi : "Đau không?"

"Không đau..." Ngụy Vô Tiện ngưỡng mặt thở hổn hển, hai chân của hắn ôm lấy thân thể y, khuôn mặt cọ vào hõm vai của y, thấp giọng nói : "Lam Trạm, thân thể của ngươi ôm thật thoải mái."

"Ngươi sốt đến hồ đồ rồi" Lam Vong Cơ bật cười, làm động cái eo của hắn, làm cho người dưới thân bất ngờ mà rên rỉ.

Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ gió thổi tuyết mạnh dần, bên trong tĩnh thất ngọn đèn dầu yếu ớt phát sáng trong bóng tối, phản vào hai thân ảnh quấn quit nhau không dời, chiếu mờ nhạt trên tấm bình phong, tiếng nước chảy róc rách, tiếng nam nhân thở dốc, thỉnh thoảng tạp vào tiếng nói nhỏ vô lực của ai.

- To be continued -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro