Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tự mình mang tiểu bối đi ra ngoài săn đêm, bọn hắn đi ngang qua một quỷ thôn, ban ngày cũng như ban đêm, tối đen như mực.  Đêm xuống đưa tay ra không nhìn rõ năm ngón.Bọn hắn vốn đốt phù trú có thể chiếu sáng xung quanh, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua phù trú bị dập tắt. Đây vốn dĩ cũng không phải chuyện gì lớn lắm, nhưng Lam Cảnh Nghi lại hét lên một tiếng.

“Ngụy.... Ngụy tiền bối, có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao phù trú bị dập tắt, đã tắt rồi!”

Ngụy Vô Tiện bị tiếng hét của Lam Cảnh Nghi làm giật mình, lắc đầu bất đắc dĩ, hắn nói: “Cảnh Nghi, ngươi như vậy thì sẽ không có tiên tử nào thích ngươi đâu!”

Lam Cảnh Nghi không phục nói: “Ngụy tiền bối, khi ngươi còn bé sẽ không sợ tối sao!”

Ngụy Vô Tiện nhún vai, bĩu môi đáp: “Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ chó,ta không sợ thứ khác.”

Lam Cảnh Nghi vốn muốn tiếp tục tranh luận, nhưng Lam Tư Truy đè lại hắn, Lam Cảnh Nghi liền không lên tiếng nữa.

Hơn nữa yêu vật trong thôn quỷ này quả thực có chút khó đối phó. Ngụy Vô Tiện tốn không ít công sức mới có thể diệt cỏ tận gốc yêu vật này, lúc này hắn đã sớm tách khỏi bọn Lam Cảnh Nghi,vốn hắn đang suy nghĩ biện pháp, đột nhiên từ trên trời giáng xuống một người, áo trắng như tuyết, khuôn mặt lãnh tuấn.* Con mắt thiển ngọc lưu ly xanh biếc khi nhìn về phía hắn, là ôn nhu không ngừng toả ra...

*Lãnh tuấn: tuấn tú lạnh lùng 

Ngụy Vô Tiện bày ra một nụ cười tươi rói, hét lên: “Lam Trạm!”

Lập tức nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ vững vàng tiếp được hắn. “Ngụy Anh, có bị thương không?”

Ngụy Vô Tiện chôn mặt ở cổ Lam Vong Cơ, ngửi mùi đàn hương thanh tĩnh làm người an tâm, cười lắc đầu nói: “Đương nhiên là không có nha...., nếu không...nhị ca ca ngươi sờ thử xem?”

“Ừ.”

Nói xong Lam Vong Cơ liền luồn tay vào trong quần áo Ngụy Vô Tiện, hắn hơi sững sờ một chút, lập tức vui vẻ cười ha ha: “Lam nhị ca ca! Ha ha, nếu như thúc phụ của ngươi biết được, nhất định sẽ mắng ta làm hư ngươi ha ha ha.”

“Đều trách ngươi.”

Lam Vong Cơ thấy cơ thể Ngụy Vô Tiện không đáng lo, liền rút tay ra. Lúc này Ngụy Vô Tiện thấy bọn Lam Tư Truy đang dần đi tới chỗ hắn.

Lam Cảnh Nghi từ xa thấy Ngụy Vô Tiện vùi ở trong ngực Lam Vong Cơ, cho rằng hắn bị thương, tranh thủ ân cần hô lên: “Ngụy tiền bối! Ngươi không sao chứ?”

Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ cuộn lại trong ngực Lam Vong Cơ, lười biếng đáp lại: “Ta lợi hạ như vậy có thể có chuyện gì?”

Lam Cảnh Nghi đáp lại một tiếng: “Vậy người còn ỷ lại trong ngực Hàm Quang Quân làm gì?”

Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, sau đó cười đáp: “Bởi vì ta sợ tối nha.”

“Vừa rồi ngươi còn nói không sợ....”

“Bút kí đêm săn hôm nay, ngày mai nộp lên. Người không làm được, chép gia quy mười lần.” Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng ngắt lời.

“Vâng.” Bọn tiểu bối nghiêm chỉnh trở lại.

Về sau Lam Cảnh Nghi cùng với Lam Tư Truy, Kim Lăng thảo luận Ngụy tiền bối đến cùng sợ cái gì? Sau đó đưa ra một kết luận:

Có Hàm Quang Quân ở đây, Di Lăng Lão Tổ nhu nhược lại không thể tự gánh vác.

                     ---Hoàn---
                     ---Thực Ẩm---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro