Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Hi Thần ca, sao ngươi lại tới đây?"

Giang Trừng vừa tỉnh dậy đã nhìn thấy vạt áo trắng tinh của ai đó, nhất thời ngây ngốc, hỏi.

Lam Hi Thần vừa bắt mạch cho hắn xong, thu tay lại, thở phào.

-"Vãn Ngâm. May mắn đệ không sao. Lúc nghe tin đệ mất tích ta đã rất lo lắng. Vốn dĩ ta định tới sớm hơn, nhưng hiện tại tai mắt của Ôn gia quá nhiều, nên hiện tại mới tới được. Đệ cảm thấy sao?"

Y lo lắng nói.

Giang Trừng hơi mỉm cười, cảm xúc cũng đã bình ổn lại, mệt mỏi lắc đầu:

-"Đệ không sao. Huynh hà tất phải vất vả như vậy? Tình hình Lam gia sao rồi?"

-"Nhà chúng ta thì có thể có chuyện gì được?  Đệ ấy à, vừa tỉnh lại đã muốn bàn chính sự, mệt mỏi thành như vậy rồi. Nghỉ ngơi một lát đi."

Lam Hi Thần cười nhẹ, vươn tay vuốt trán hắn, xoa đầu.

Giang Trừng cũng không miễn cưỡng, nằm xuống nghỉ ngơi.

Hắn đúng là đã rất mệt mỏi, bất quá đại sự chưa thành, dù có kiệt sức hắn vẫn phải tiếp tục.

Lam Hi Thần chỉnh lại góc chăn cho hắn rồi ra ngoài.

Được một lát thì người nhà họ Giang đều tiến vào, Giang Phong Miên ngồi bên cạnh hắn, hỏi han vài câu, thấy sắc mặt hắn đã tốt hơn, mới cẩn thận hỏi.

Kì thực ông cũng không muốn hỏi nhiều, bỏi vì Giang Trừng còn đang trong trạng thái bất ổn cảm xúc, nếu lại bị kích động sẽ không tốt, nhưng sự tình cấp bách, nên đành bất chấp ánh mắt sắc như dao của Tam nương tử:

-"Giang Trừng, lúc trước ngươi nói, chuyện này là do Ôn gia gây ra, có ý gì?"

Không phải ông nghi ngờ nhi tử, thậm chí chính ông cũng đã nghĩ là do Kì Sơn Ôn thị làm, chẳng qua không có chứng cứ, không thể kết luận chuyện gì, hiện tại nghe nhi tử nói vậy, làm ông có vài phần chắc chắn.

-"Cha. Đám người đó trong người bọn họ có gia huy của Kì Sơn Ôn thị, lúc đó ta được người tương trợ mới có thể chạy thoát, bất quá chạy được không bao xa thì bị người chặn lại, đều là nhân sĩ của Ôn gia không sai, ta vẫn nhớ mặt bọn chúng..."

Giang Trừng kích động nói.

Lam Hi Thần nhíu mày:

-"Đệ bình tĩnh đi..."

-"Hi Thần ca, đệ..."

-"Ta biết chuyện đệ nói là thật. Loại chuyện này chỉ có thể là do nhà bọn họ làm ra. Bất quá, lúc Ôn gia chỉ ra mấy nhóm người kia, hầu hết các nhà đều đã giao động, bây giờ có muốn chất vấn cũng không có cách nào, chúng ta không thể chỉ dựa vào lời nói của đệ."

Lam Hi Thần nói rõ cho hắn tình hình.

-"Với lại...nhóm người kia đúng là có điểm đáng ngờ."

Giang Phong Miên trầm tư.

-"...."

Cha, đó là quân của con trai người...

-"Đúng vậy, ta nghĩ đám người kia rất có thể cũng cấu kết với Ôn gia."

Lam Hi Thần đồng quan điểm với Giang Phong Miên.

-"....."

Cấu kết cái đầu ngươi, độ ăn ý trước giờ đâu hết rồi hả?

-"Giang thúc, Lam tông chủ, ta lại nghĩ...không phải."

Ngụy Vô Tiện nãy giờ ngồi im lặng một bên bỗng lên tiếng.

Giang Trừng có chút bất ngờ nhìn hắn, đúng lúc đụng phải ánh mắt đối phương, Giang Trừng mới hoảng hồn, giả bộ trấn tĩnh quay đi.

Ngụy Vô Tiện... Hắn chẳng lẽ nhìn ra cái gì rồi? Không thể a...

Ngụy Vô Tiện không quan tâm đang bị hai vị tông chủ nhìn, bắt được ánh mắt của sư đệ, càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, hơi cụp mắt che đi cảm xúc, nói với hai người kia.

-"Theo ta thấy, nếu như bọn họ cấu kết với Ôn gia, thì sẽ không bị lật ra như vậy, ta cho rằng, bọn họ vốn là đối địch với Ôn thị nên bị đổ vấy thôi..."

Cả hai người kia đều trầm tư, cũng không phải không có khả năng này...

-"Nhưng lai lịch của đám người kia cũng rất đáng ngờ, cần lưu ý nhiều hơn..."

Giang Phong Miên vẫn thấy không an tâm.

Cũng may Ngu Tử Diên đã sớm ra ngoài, bằng không hai người nhất định lại cãi nhau một trận...

Giang Trừng âm thầm thay bản thân mình đổ một hôi hột.

Ôn cẩu chết tiệt.

………

Bàn tới bàn lui không có kết quả, nhóm đại nhân mới ra ngoài để Giang Trừng nghỉ ngơi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người. Giang Yếm Ly thấy hai đệ đệ có chuyện muốn nói, cũng thức thời đứng dậy ra ngoài theo.

-"Ngươi...."

Ngụy Vô Tiện mở lời.

-"Ta cái gì?"

Giang Trừng nhíu mày. Thực sự là nhìn ra a, không hổ là sư huynh nhà hắn.

Bất quá.... Có chút khó giải thích, không biết Ngụy Vô Tiện nghĩ thế nào?


-"Ngươi và đám người kia có quan hệ, phải không?"

Ngụy Vô Tiện chủ động mở lời trước.

-"Ân. Sao ngươi nhìn ra được?"

Giang Trừng thẳng thắn trả lời.

-"Bởi vì ta nói a..."

Từ ngoài cửa sổ có tiếng vọng vào.

Cả hai nhìn ra, chỉ thấy một thân lam y lay động phiêu vào phòng, khẽ khàng đóng cửa lại.

Giang Trừng nhíu mày nhìn Bạch Tuyên đang phất phơ trước mặt.

-"Sao ngươi lại tới đây?"

-"Ngươi tới thăm Giang Trừng? "

Ngụy Vô Tiện hỏi.

-"Ân, tiểu huynh đệ không cần đề phòng ta. Ta đã nói rồi, ta là người tốt a..."

Bạch Tuyên cười hì hì.

-"Ngươi tới làm gì?"

Giang Trừng hỏi lại lần hai.

-"Tới hỏi thăm không được sao?"

Bạch Tuyên bĩu môi, tung quà cho hắn.

-"Ngươi nói cho hắn làm gì?"

Giang Trừng nhận lấy, liếc Ngụy Vô Tiện bên cạnh.

-"Ngươi còn muốn giấu lão tử? Giang Trừng ngươi giỏi a, có tin ta nói cho ch...umum..."

Giang Trừng bịt miệng hắn.

-"Trật tự."

Cả hai người cùng trừng.

Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn im lặng.

-"Được rồi, rốt cuộc các ngươi đang âm mưu cái gì?"

Ngụy Vô Tiện lần trước đã gặp Bạch Tuyên ở hội Thanh đàm lần trước, cũng coi như biết mặt, còn vì sao biết chuyện của hai người bọn họ thì còn phải hỏi hắn, dù sao Bạch Tuyên cũng không phải người thích hé miệng.

Giang Trừng nhìn Bạch Tuyên, ý hỏi sao hắn biết? Đến cả Ngụy Vô Tiện cũng nhìn ra, thì cha hắn cùng Lam Hi Thần không phải đều biết tỏng rồi sao? Hắn nhớ đã làm rất gọn gàng rồi mà?

Chỉ thấy y nhún vai:

-"Lần trước ta tới tìm ngươi, bị hắn tóm được. Lúc đó ta bị thương nếu không phải hắn thấy ngọc bài của ngươi, chắc đã sớm đem ta nộp lên. Cũng may huynh đệ ngươi rất thông minh, cũng rất tin tưởng ngươi nha. Hơn nữa, lúc ngươi ở trong rừng lộ chút sơ hở, hắn đã nghi ngờ rồi nhưng không có nói với cha ngươi..."

Bạch Tuyên cười cười, ám chỉ rất rõ ràng, sắp tới hồi cao trào, nếu không có người tiếp ứng thì hắn nửa bước khó đi a. Nhân lúc có người, tận dụng đi, không phải hắn là huynh đệ thân nhất của ngươi hay sao?

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trời.

Giang Trừng nhìn hai người, cuối cùng thở dài.

-"Xin lỗi."

Một câu này khiến cả hai giật mình.

-"Xin lỗi gì a? Ngươi cũng không phải giấu một mình ta, nếu không phải hôm đó thấy được Bạch Tuyên, thì ta cũng chẳng nghĩ ra cái gì. Ngươi không cần lo cha ngươi phát hiện ra a... bất quá, sao ngươi phải giấu mọi người?"

Ngụy Vô Tiện gãi đầu.

Kì thực hắn cũng không thấy có gì to tát, vốn dĩ lo sư đệ bị người ta dụ dỗ vào nơi loạn thất bát tao nào đó, nên hắn mới có chút lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Giang Trừng, hắn liền yên tâm.

Sư đệ hắn thế này, căn bản chính là tên cầm đầu a, nếu có dụ dỗ thì phải là hắn dụ dỗ con nhà người ta mới đúng... Chẳng hạn như hắn nè, không phải đang bị dụ dỗ đó sao?

(Chứ không phải ngươi tự mình đâm đầu vào à???)

-"Ta cũng không có cách nào khác. Ngươi trước tiên phải thề, không đem chuyện này nói cho ai được không? "

Giang Trừng nhìn sư huynh nhà mình.

-"Ta thề là được a... Ngụy Vô Tiện thề với trời sẽ không nói chuyện của sư đệ ta với bất cứ ai."

Ngụy Vô Tiện giơ tay phải phát thệ.

-"Nói nhanh nha, bùa chú ta dán ngoài cửa chỉ có tác dụng nửa canh giờ, nếu quá lâu sẽ bị người phát hiện."

Bạch Tuyên lắc lắc tay, đứng dậy ra ngoài canh gác.


Giang Trừng đúng là rất biết chọn người. Bất quá muốn nói thì nói thẳng đi, còn mượn y lấy cớ làm gù không biết...

...........

Nửa canh giờ sau, Ngụy Vô Tiện ra ngoài, lấy cớ chăm sóc sư đệ mà ôm chăn gối sang ngủ phòng hắn.

Giang Trừng đem chuyện kể cho hắn, ba phần thật bảy phần giả, đem toàn bộ chuyện hắn trọng sinh giấu đi, chỉ duy nhất nói hắn đang mượn sức Bạch Tuyên, lý do vì sao cũng tỉnh lược.

Bạch Tuyên nói đúng, trong Giang gia hắn không có nội ứng sẽ rất khó khăn, hơn nữa cũng sắp tuyên chiến, chuyện hắn tập hợp tư quân cũng chẳng còn giấu được bao lâu, chẳng bằng đem chuyện tiết lộ với Ngụy Vô Tiện, coi như tiện cả đôi đường. Còn vì sao lại là hắn....

-"Không phải ta không muốn cho ngươi biết, nhưng bây giờ chưa phải lúc. Ngụy Vô Tiện, nếu ngươi thực sự tin ta, vậy hãy giúp ta, được không? Nếu chuyện này lộ ra, ta sẽ rất khó khăn..."

Giang Trừng nghiêm túc nhìn sư huynh nhà mình.

Ngụy Vô Tiện nhìn sư đệ nhà mình, sau đó mỉm cười, vỗ vai Giang Trừng :

-"Lão tử là sư huynh ngươi a, không giúp ngươi thì giúp ai? Với lại ta đã sớm ngứa mắt đám họ Ôn đó rồi, coi như ngươi không nói, ta cũng đã sớm nghĩ bọn chúng không có tốt đẹp gì. Tuy rằng ta không hiểu vì sao ngươi lại lo nhà chúng ta gặp họa như vậy, nhưng ngươi vẫn có lý của ngươi, coi như phòng trước khỏi họa, không phải sao? Muốn ta làm gì, nói?"

-"Ta chỉ cần ngươi giúp ta rời khỏi Vân Mộng vài ngày là được, còn có, chuẩn bị vài túi dược liệu trị thương cho cả hai chúng ta, Bạch Tuyên nói sắp tới có biến."

Giang Trừng ngoài mặt vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm.

Vì sao lại là Ngụy Vô Tiện?

Bởi vì ngoại trừ hắn, chẳng còn ai chịu giúp Giang Trừng mà không cần lý do...

.........

Ngụy Vô Tiện dù sao cũng là thiếu niên tuổi trẻ nhiệt huyết, được sư đệ lôi kéo gia nhập liền có cảm giác vô cùng phấn khích...

Bất quá hắn tuy cà phất cà phơ, nhưng tâm tư cũng chẳng kém ai, những gì cần hỏi không cần hỏi hắn đều biết, đây cũng chính là một phần nhỏ nguyên nhân Giang Trừng và Bạch Tuyên chọn hắn.

Còn về phần phụ mẫu Giang gia...

Hài tử nhà nào mà chẳng cần bí mật, hơn nữa bọn họ đều đã trưởng thành, ngoại trừ trẻ người non dạ ra thì những cái cần biết đã đều biết, Ngụy Vô Tiện cũng không tính kích động Ngu phu nhân cùng Giang thúc thúc làm gì...


…………..

……

...

.

.

.



Vài ngày sau.

Lam Hi Thần thấy Giang Trừng đã khỏe lại, chuyện cần bàn với Giang tông chủ cũng đã bàn xong, vừa lúc có người tới gọi về liền trở lại Vân Thâm Bất Tri Xử, không hề biết có một cái đuôi nhỏ đang bám theo phía sau.

.....


Lam Hi Thần vừa trở lại Vân Thâm được hai ngày, thì Kì Sơn Ôn thị đã tìm tới cửa...

Bất kể đời trước hay đời này, Lam gia đều gặp họa đầu tiên.

Ồn gia đúng là càng ngày càng không xem người ra gì, triệt để xé rách da mặt với các nhà, vừa đi nước đầu đã xuống tay với gia tộc có uy nhất trong bốn nhà, ép Cô Tô Lam thị giao gia tàng thư các, còn muốn lập trạm giác sát ở Cô Tô.

Một trận này, tất cả trưởng bối Lam gia đều ra mặt, kể cả vị tiền tông chủ, phụ thân của Cô Tô song bích, Thanh Hành Quân cũng xuất quan, cương quyết không theo, để Lam Hi Thần ôm một phần sách quan trọng chạy trốn, sau đó tự tay thiêu sạch tàng thư các.

Hai gia tộc đại chiến, kì lạ là người của Lam gia đa số bị thương, tử thương rất ít, nhưng như vậy cũng đã đủ để Cô Tô Lam thị đại thương nguyên khí.

Tàng thư các bị thiêu, tông chủ mất tích, lão tông chủ trọng thương, chỉ ba cái này đã đủ để căn cơ gia tộc nhà họ Lam lung lay.

Bất quá đó chỉ là cho người ngoài cùng đương sự nghe, sự thật phía sau màn lại rất thú vị...

Tàng thư các vốn đã bị thiêu trụi của Lam gia giờ lại đang yên vị trong căn mật thất phía sau ngọn núi cách Cô Tô  ba mươi dặm, mà tông chủ đang mất tích của nhà bọn họ thì lại đang ngây ngốc ngồi trong đại bản doanh của tên họ Giang nào đó...

Giang Trừng hôm qua mới nhận tin Ôn gia đang chuẩn bị tới Vân Thâm, liền gấp rút triệu quân, bí mật lẻn tới phía sau núi nhà họ Lam, mang theo một đống y phục bạch y chuẩn bị trà trộn vào trong Lam gia.

Ngụy Vô Tiện đã bị an bài ở nhà lo che giấu hành tung cho sư đệ, mà Bạch Tuyên vì bận việc bên Thanh Hà nên cũng không đi, cuối cùng chỉ còn một mình hắn dẫn người lẻn vào tàng thư các đem đống sách vận chuyển ra ngoài.

Cũng may ngày xưa rảnh rỗi, hắn hay lượn trong tàng thư các Lam gia, mỗi ngõ ngách đều biết không sai biệt lắm, cộng thêm di truyền từ đời trước, các cấm chế đều vô dụng với hắn, tiết kiệm được không ít thời gian...

Chuyện cứu viện Lam gia hắn đã sớm chuẩn bị đâu ra đấy, một nửa do Giang Thanh Đàm dẫn đầu, dịch dung trà trộn vào môn sinh Lam gia mới nhập môn từ một tháng trước, nửa còn lại do hắn cầm đầu, lẻn vào tàng thư các tráo hết bí tich bên trong thành sách thường, số có thể chép lại thì không cần mang đi, mà số Lam Hi Thần có thể mang đi cũng để lại, còn lại đều đợi lúc Ôn gia kéo tới trước cửa thì đổi...

Ngọn núi hoang cách Cô Tô không xa có một cái động rất kín đáo sạch sẽ, Giang Trừng đem nó biến thành hầm chứa sách, lập một pháp trận dịch chuyển bên trong, chỉ cần đem sách ném ra ngoài Vân Thâm liền truyền tống hết tới đó, Ôn gia chắc chắn đoán không ra, nên cứu viện tàng thư cơ bản là thành công...


Còn về Lam Hi Thần tại sao lại lạc trôi tới chỗ hắn...

Cái này lại phải hỏi Giang Trừng rồi. Ai bảo hướng Lam Hi Thần chạy trúng đâu không trúng, lại trúng ngay hướng hắn đang ẩn nấp chứ...

Vì vậy sau khi Giang Trừng nhìn nhau với vị nào đó hai giây, đã tiên hạ thủ vi cường đập ngất người, lôi về căn cứ, còn sách thì ném hết về hầm....

Cũng may lúc đó Giang Tông chủ đã dịch dung nên không bị người nhìn ra, mà thuộc hạ của hắn cũng rất nhanh nhạy, bằng không thể nào cũng phải náo loạn một trận...


Bên trong Vân Thâm đã có người của Giang Thanh Đàm trông coi, trong đó có cả một y sư đệ nhất Tây vực, dù sao Thanh Hành Quân bị thương cũng không phải giả, nếu cứu được thì vẫn nên cứu đi.

À, đương nhiên vẫn phải nhân cơ hội này mượn lực Lam gia, ngay sau khi Cô Tô Lam thị ổn định lại, Giang Trừng đã cho người tới bái phỏng tận nơi, còn bảo Lam Hi Thần tự tay viết một bức thư, gửi về cho thúc phụ y.

Việc thuyết phục Lam tông chủ đều là do Giang Thanh Đàm đứng ra, còn dùng điều kiện lấy tàng thư làm trao đổi, Lam Hi Thần tuy không biết vì sao đám người này có thể đột nhập vào nhà y như chốn không người, nhưng nếu đã có ý tốt giúp bọn họ, vậy y cũng không ngại hợp tác một lần.

Lam Hi Thần tuy không phải là người dễ thỏa hiệp, nhưng trực giác lại nói cho y biết, đây là con đường an toàn nhất để cứu thoát Lam gia. Cho đến khi Giang Trừng chịu lọ cái bản mặt ra, thì Lam Hi Thần liền không còn gì nuối tiếc kí khế bán thân...khụ, là khế hợp tác tạo phản...

.......

Lam Khải Nhân không biết người đứng sau màn là ai, chỉ biết Lam Hi Thần cùng số sách quan trọng của Lam gia đều đám ở trong tay đám người thần bí này, lại xét  yêu cầu của bọn họ không khó chấp nhận, chỉ là muốn mượn sức Cô Tô Lam thị cùng nhau diệt Ôn, hơn nữa cũng không bắt bọn họ đi đầu, đề nghị tuy rằng hơi mang tính lừa đảo nhưng cũng rất hợp lý.

Nếu đã có thể thuyết phục được Lam Hi Thần, vậy ông cũng không còn quá khó khăn. Hơn nữa đối phương cũng nắm rất rõ hành tung của Ôn gia, lợi hại đã rất rõ ràng, vừa không mất danh tiếng, vừa có thể đảm bảo an toàn cho gia tộc, lại không phải đánh đổi quá nhiều, điều kiện tốt như vậy ai nỡ bỏ qua? Bọn họ cũng không phải quá cứng nhắc không biết suy nghĩ...


Hai bên cứ như vậy hợp tác, đem tin tức Lam lão tông chủ bệnh tình nguy kịch tung ra ngoài, trong khi đương sự còn đang ngồi tham luận với các vị trưởng bối của Lam gia trong Trúc viện...

Người biết việc này rất ít, trong đó không bao gồm Lam Vong Cơ...

Đương nhiên đây cũng là chủ ý của ai kia...

Vì vậy Lam nhị thiếu đã bị thương rồi còn bị một đám trưởng bối lừa gạt, luôn luôn bị giam trong tâm lý bất lực tổn thương nặng nề, đứa nhỏ số khổ a...

..........

..........

.........

Làm xong nhiệm vụ trở về, Giang Trừng rốt cục cũng đã có thể ngủ ngon một giấc. Ngụy Vô Tiện tuy muốn hỏi tình hình, nhưng nhùn hắn mệt chết như vậy cũng không nỡ tra tấn người, bưng canh cho hắn rồi thả người đi ngủ.

Nếu không có Ngụy Vô Tiện, thì Giang Trừng hắn vẫn còn phải mệt mỏi ngụy biện dài dài....

..............

Giang Trừng nằm trên giường mơ màng một hồi, nhóm lửa trong lòng bắt đầu bừng lên, xiết chặt nắm tay, an tâm ngủ lấy tinh thần chiến đấu.

Rốt cuộc cũng thành công trận đầu tiên.

Tiếp theo...là gia tộc của hắn.

……………

Bắt đầu đánh rồi. Giang Trừng sắp bật chế độ ngầu lòi, toàn gia cố lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro