PHẦN THƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tấm lòng nguyên thủy không phai, thủy triều bốn biển dậy sóng hoài niệm.

Nếu yêu là vực thẳm, dù có lao vào dòng nước xoáy cũng sẽ được viên mãn.

Sau này gặp lại, ta vẫn là thiếu niên không biết sợ hãi.



Lam Cảnh Nghi từng mơ cùng một giấc mộng trong một khoảng thời gian thật dài.

Hắn mơ thấy mình vẫn còn là thiếu niên, bởi vì muốn bắt một con Hỉ Thước ở sau núi mà bị Hàm Quang quân phạt chép sách. Đoan đoan chính chính ngồi trước án thư, trong Tàng Thư các ngoại trừ hắn, bên ngoài không có một ai, mà hắn lại một mực nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như đang chờ đợi ai đó.

Mỗi một lần đều lặp đi lặp lại như thế, chỉ có một mình hắn ngồi ngay ngắn, trong mộng không có người khác, hắn lại ngoan cố ở đó chờ người tới.



Lúc đó hắn đã là Lam thị gia chủ. Cũng chẳng trách được, Lam Khải Nhân tuổi tác cao dần, rất nhiều chuyện cũng dần hữu tâm vô lực. Lam Vong Cơ trở thành tiên đốc, huyền môn bách gia cơ bản cũng dần bình định, Ngụy Vô Tiện nhắm thấy cơ hội liền kéo người chạy. Mà Lam Hi Thần bế quan nhiều năm, sau khi xuất quan liền quyết định muốn bồi dưỡng hắn làm gia chủ đời tiếp theo, nhất thời mọi ánh mắt đều dồn vào trên thân Lam Cảnh Nghi hắn, lưu ngôn phỉ ngữ nhao nhao hỗn loạn, ban đầu hắn cũng sợ, sợ mình không thể làm tốt, sợ mình chẳng thể đảm nhiệm. Nhưng Lam Hi Thần chỉ là cười cười, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đem trách nhiệm của một tông chủ đặt lên người con, tất nhiên là tin con. Nếu con không thể tin chính mình, vậy thì làm một số chuyện nào đó, để con có thể tin tưởng chính con."

Lam Cảnh Nghi kỳ thật không hiểu nhiều.

Về sau Lam Hi Thần thoái ẩn, Lam Vong Cơ đi xa, gánh nặng của Lam thị đều chân chính đặt toàn bộ trên người hắn. Huyền môn bách gia đối với tính tình của Lam Cảnh Nghi nhiều ít cũng có chút hiểu rõ, ban đầu vốn là luôn hồ nghi, thậm chí còn không muốn phái thân tông đệ tử tới Lam thị nghe học theo lệ cũ. Tam đại gia tộc còn lại cũng hết sức giúp đỡ, Lam Cảnh Nghi cũng cắn răng chống lên nổi toàn bộ trên dưới Lam thị, tạp âm mới dần dần tiêu tan một chút. Một ngày nào đó Lam Cảnh Nghi mệt mỏi rời Hàn thất, lúc cơn đau ẩn ẩn từ dạ dày lên thẳng thần kinh, hắn bỗng phát hiện, bản thân mình cả ngày hôm nay chưa từng ăn chút gì.

Hắn gọi Lam Thần - tiểu đệ tử mà hắn coi trọng nhất, tới trù phòng bảo trù nương nấu một bát cháo loãng, đột nhiên hắn nhớ lại giấc mộng kia.

Trong mộng, hắn ngồi tại Tàng Thư các dựa bàn chép sách, mỗi lần chép đều tới tận khuya, luôn có một bạch y thiếu niên lẻn từ cửa sổ vào, hộp nhỏ trong tay đựng cháo Hoài Sơn mềm ngọt trong veo. Người tới ý cười tràn ngập ánh mắt, thanh âm nhu thuận lại mang theo một chút oán trách:

"Cảnh Nghi, nếu lần sau ngươi lại bị phạt, ta liền sẽ mặc kệ ngươi đó."

Lần sau lần sau, nhưng mỗi một cái lần sau, Lam Cảnh Nghi còn có thể ăn thêm món cháo Hoài Sơn kia một lần nữa.

Thế nhưng, hắn ở trong mơ đã chờ từ rất lâu, người kia từ đầu đến cuối vẫn không đến.



"Tông chủ."

Lam Cảnh Nghi vẫn nhắm mắt, cuống họng bị thiêu tới đau nhức.

"Tông chủ?"

Hắn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong đầu cũng không tỉnh táo lắm, chỉ nghe thấy bên tai có người gọi hắn.

"Tư Truy..."

"Tông chủ!"

Thanh âm dần dần rõ ràng, hắn mệt mỏi mà nâng lên mí mắt cồng kềnh, sau đó liền nhìn thấy mặt mũi tràn đầy lo lắng của Lam Thần. Thiếu niên mới mười lăm mười sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ được vẽ một đôi lông mày nhíu chặt, ngược lại là so với người mà hắn có nằm mộng cũng chẳng thấy lại có mấy phần giống nhau.

Lam Thần là hài tử mười mấy năm trước hắn cùng Tư Truy nhặt được. Khi ấy nó mới có hai ba tuổi, nói còn chưa sõi, hai người bọn hắn trong lúc săn đêm truy tìm một con tà ma hung mãnh dị thường tới một căn nhà lớn, phụ mẫu Lam Thần đều đã mất, chỉ còn một mình nó trốn trong ngăn tủ không dám chui ra. Một bên Lam Cảnh Nghi một kiếm xuyên tâm đâm chết tà túy, bên kia Lam Tư Truy ôm hài tử ra ngoài. Mới đầu Lam Cảnh Nghi không đồng ý y đem hài tử mang về Cô Tô, nhưng Lam Tư Truy cười cười, nói rằng y ban đầu cũng là được Hàm Quang quân mang về.

Lam Cảnh Nghi khoát khoát tay, cố hết sức ngồi dậy từ trên bàn: "Chuyện gì?"

"Tông chủ, hình như người bệnh rồi." Lam Thần rủ mắt xuống, múc cháo nóng từ nồi trên khay ra chén nhỏ, "Nghe nói mấy ngày nay tinh thần người không tốt, Nhiếp tông chủ từ Thanh Hà sai người mang theo chút tùng hương tới, nói là mỗi ngày đốt trong phòng có thể thanh tâm an thần. Đệ tử đốt cái này cho người nhé?"

"Giữa mùa đông lấy đâu ra tùng hương chứ?" Lam Cảnh Nghi tìm một tư thế thoải mái hơn để ngồi, uống một ngụm cháo loãng thấm giọng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, "Con đừng tới gần tên Nhiếp tông chủ kia nhiều quá, hắn ẩn giấu nhiều tâm tư kỳ quái lắm."

Lam Thần mở miệng: "Nhưng mà... Thanh Hà là phương Bắc, lại khác biệt Cô Tô chúng ta. Hơn nữa chỗ ấy gần với Kỳ Sơn, trên núi đều là gỗ thông che trời."

Lam Cảnh Nghi dừng động tác lại.

Tiểu thiếu niên nhìn thần sắc của tông chủ nhà mình, giống như mình đã nói sai gì đó, nhưng lại không biết mình sai ở đâu, muốn vội giải thích một chút, đến cùng vẫn là chẳng nói lời gì nữa.

"A Thần." Lam Cảnh Nghi nhẹ giọng hỏi, "Con còn nhớ rõ, lúc con hai ba tuổi từng ra sao không?"

Lam Thần cau mày nghĩ nghĩ: "Đệ tử không nhớ quá kỹ, lúc hai ba tuổi, hẳn là Lam Nguyện tiền bối vừa mang con về Cô Tô đi."

Nó thấy tông chủ hôm nay thái độ không quá tốt, càng nghĩ nhiều lại càng chẳng nghĩ ra lý do. Hai chữ "Lam Nguyện" vừa rời khỏi miệng, nó lại bỗng nhiên liền đã hiểu.

"Tông chủ, người... là nhớ về Lam Nguyện tiền bối sao ạ?"

Lam Cảnh Nghi nhắm lại hai mắt, phất phất tay bảo nó rời đi.

"Ta mệt rồi, con cũng trở về nghỉ ngơi đi thôi."

Trước đây Lam Cảnh Nghi một mực cố chấp cảm thấy, có một số người, một số việc, chỉ cần mình không đề cập tới, không nghĩ, không nhớ, không hỏi, quá khứ tràn ngập máu tươi cùng nước mắt kia sẽ bị cọ rửa sạch sẽ trong dòng thời gian dài dằng dặc, vĩnh viễn sẽ chẳng để tâm tới. Thời gian quả thực là loại thuốc tốt nhất, nó có thể chữa trị tất cả vết thương, cũng có thể xóa sạch từng chữ khắc trên tấm bia đá lạnh lẽo, tất cả mọi chuyện đều sẽ bị quên lãng một cách chậm rãi. Chỉ là ngay từ đầu hắn không nghĩ tới, có một số ít người không phải vết thương trong lòng hắn, cũng không phải những con chữ bị thời gian chậm rãi mài mòn. Có một số ít người, bản thân đã là trái tim của hắn, là mệnh của hắn, là một tảng đá xanh nổi lên gánh vác lấy toàn bộ nhân sinh của hắn ở nơi nghĩa vô phản cố này.

Là Lam Tư Truy.

Hắn muốn, muốn làm sao, khao khát làm sao hình bóng người kia. Khi đó bọn hắn vẫn là thiếu niên, Lam Tư Truy ổn trọng nho nhã, cẩn thận quan tâm, hắn lại hoạt bát linh động, nhanh mồm nhanh miệng, bọn hắn được xưng là Cô Tô tiểu Song bích, được hình dung là hai tiểu bối có tiềm lực nhất sau Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ. Bọn hắn cùng nhau đi qua rất nhiều núi, rất nhiều sông, cùng uống một bầu gió thu, cũng cùng thưởng một vầng minh nguyệt, cầm kiếm ngao du khắp phương trời, tình nghĩa như núi. Nếu hắn là cơn gió tự do thoải mái nhất thiên địa, Lam Tư Truy lại giống một gốc đại thụ thẳng tắp che trời trong núi sâu rừng thẳm.

Trong mắt Lam Cảnh Nghi, Tư Truy của hắn là người tốt nhất thế giới. Tất cả ca từ mỹ hảo đặt trên người y đều không quá đáng, thuở thiếu thời Lam Cảnh Nghi thường không kiểm soát cảm xúc, nói chuyện và làm việc có chút ý vị không quan tâm, bốn ngàn gia quy hay mạt ngạch vân văn cũng không cách nào khiến hắn ổn trọng nửa phần. Mà Lam Tư Truy lại luôn cười, một bên cười bảo hắn thu liễm chút, một bên cười thay hắn dọn dẹp tàn cuộc. Thế là mỗi lần gặp rắc rối hay phạm sai lầm, Lam Cảnh Nghi thường mang một dáng vẻ tội nghiệp tiến đến trước mặt đối phương, kéo dài âm cuối gọi y: "Tư Truy--"

Lam Tư Truy ôn nhu cười: "Cảnh Nghi tên này, lúc nào cũng gây họa cho ta. Nếu là có thêm lần sau nữa, ta sẽ chẳng để ý tới ngươi nữa đâu nhé."

Y luôn nói vậy, nhưng mỗi lần Lam Cảnh Nghi phạm sai lầm, đối phương vẫn sẽ luôn ôn hòa như vậy, sẽ luôn xoay người đi tìm Hàm Quang quân cầu tình.

Chỉ là, Lam Cảnh Nghi vẫn để mất y.

Sau này hắn từng gặp qua Ngụy Vô Tiện mấy lần, người kia xoay xoay Trần Tình trên tay nghiêng đầu nhìn hắn, ý vị thâm trường mở miệng cười: "Ngươi ấy à, ngược lại là so với trước đây thành thục rất nhiều, chững chạc rất nhiều."

Lam Cảnh Nghi không nói gì.

Hắn muốn nói, nhưng cũng chẳng biết làm sao để nói, lúc trước hồ thiên hồ địa đều là vì bên người hắn có Tư Truy, hắn liền cảm giác chắc chắn rằng, có chuyện gì Tư Truy cũng đều thay hắn ôm lấy, phạm lỗi sai gì Tư Truy cũng đều giúp hắn cầu tình, thay hắn thu dọn. Nhưng hiện tại bên người hắn lại chẳng còn ai, hắn có thể làm gì? Phạm sai lầm rồi, ai sẽ giúp hắn cầu tình; gây tai họa rồi, ai lại có thể thay hắn thu dọn tàn cục; hồ ngôn loạn ngữ rồi, ai sẽ đứng ra giải thích thay hắn; bị phạt chép gia quy rồi, ai mới có thể đưa tới cho hắn một bát cháo Hoài Sơn mềm thơm ngon ngọt?

Lam Tư Truy không còn bên hắn, hắn liền không có chút vốn liếng hồ nháo nào.

Lam Cảnh Nghi vẫn sẽ luôn nhớ tới ngày đó, ngày mà Lam Tư Truy rời đi.

Lúc đó hắn đã làm gia chủ, cái gì trước nay không hiểu đều cần học hỏi thật kỹ, mỗi ngày quản lý các loại sự vụ trên dưới Lam thị, loay hoay sứt đầu mẻ trán túi bụi. Lam Tư Truy thay hắn chưởng phạt, lại bởi vì thân phận cũng không thể giúp đỡ quá nhiều. Một lần tại Thanh Đàm hội Lan Lăng, Lam Tư Truy đi cùng hắn, lại nghe thấy sát vách có người cao giọng khoát luận, quay xung quanh một chủ đề đơn giản, đó là "Lam thị tân gia chủ còn quá trẻ, chưởng phạt cũng không phải Lam thị nội môn đệ tử, sợ là từ đây sẽ dần xuống dốc thôi." Vân vân.

Lam Cảnh Nghi rất không vui, đứng dậy muốn tiến đến lý luận, lại bị Lam Tư Truy kéo lại ống tay áo. Hắn xoay người sang chỗ khác nhìn người bên cạnh, y lắc đầu, ra hiệu hắn không nên vọng động.

Lam Cảnh Nghi cụp mắt xuống, giữ ý tứ.

Tên vừa nói hắn có nhận ra, là gia chủ Duy Châu Viên gia phía Tây Nam, gọi là Viên Bảo Hữu. Viên gia là tiên gia mới đột nhiên hưng thịnh lên từ hai năm gần đây, tinh thông nhất là dùng các loại độc, Thanh Đàm hội trước đây cũng chưa từng gặp qua, năm nay Kim Như Lan cùng Giang Vãn Ngâm thương lượng, cảm thấy Viên gia hiện tại cũng coi là một phương độc đại, kể cả không tới cũng sẽ biết truyện, mới mời người tới.

Chỉ là chưa từng nghĩ, người này thế mà cũng dám ở trước mặt người Lam thị tùy ý hồ ngữ.

Nhân ngôn đáng sợ, nhiều năm như vậy, Lam Tư Truy cũng quen bị người đời chỉ trích sau lưng. Y vốn xuất thân từ Ôn thị, dù được Lam Vong Cơ mang về Cô Tô, cẩn thận nuôi dạy nhiều năm, sau sự kiện Quan Âm miếu, hoặc nhiều hoặc ít cũng có người không phục. Chỉ là mấy năm nay y thực sự là đệ tử mẫu mực của tiên môn bách gia, tu vi linh lực trội hơn người khác, những thứ thanh âm khó lọt tai kia cũng dần không còn. Lần này Viên gia tại Thanh Đàm hội quang minh chính đại mà nhắc lại như thế, chính là không muốn bày tỏ thiện ý.

Lam Cảnh Nghi vậy mà chẳng sợ, bọn hắn cùng Kim Lăng luôn luôn tương giao rất tốt, Giang gia Nhiếp gia cũng biết chuyện cũ này, hiển nhiên là không lo lắng Viên gia ở trước mặt bàn dân thiên hạ náo thành cái loại thiêu thân gì. Chỉ là Tư Truy - Tư Truy của hắn, tâm tư luôn luôn cẩn thận, nên nhất định sẽ chẳng bao giờ để loại tạp ngôn ô uế kia phá hỏng tâm tình tốt đẹp.

Lời này hắn lại không nói ra, chỉ muốn người kia cau mày tận tâm khuyên bảo để hắn quy phạm hơn một chút.

Sau đó hắn hỏi lại Tư Truy, đối phương chỉ cười cười khoát tay: "Đã là Lam thị chưởng phạt rồi, ta sao có thể để ý tới những lời nói nhỏ này chứ? Trên đời này nào phải ai cũng có thể làm hài lòng người khác, ngươi không chê ta liền tốt rồi."

Lam Cảnh Nghi nghe vậy, lúc này cũng là yên tâm, cười hì hì cúi xuống như muốn hôn một cái: "Vậy Lam thị từ đây liền dựa vào Tư Truy của chúng ta rồi."

Sau đó Tư Truy đã nói gì?

Dường như y nói "Đừng đùa nữa", cũng rất giống như nói "Mau trở về đi thôi", nhưng Lam Cảnh Nghi đều đã quên mất rồi.

Trí nhớ của Lam Cảnh Nghi đôi khi không tốt lắm, rất nhiều chuyện đều dựa vào Tư Truy thay hắn nhớ kỹ. Mà lần này cũng vậy, Lam Cảnh Nghi rất nhanh liền quên đi khúc nhạc dạo không vui này, chỉ là hắn không nghĩ tới, lần này, Tư Truy của hắn cũng thay hắn nhớ kỹ.

Thứ không thiếu nhất trên thế gian tất nhiên là lời đồn đại, cũng chẳng rõ ra sao, nhàn thoại về hắn cùng Lam Tư Truy liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của huyền môn bách gia. Có người nói Lam Tư Truy là Ôn thị dư nghiệt, dựa vào quyến rũ Lam thị gia chủ mới có được địa vị như vậy; có người nói Cô Tô Lam thị tân gia chủ chính là cố ý bao che Ôn thị dư nghiệt; thậm chí nhắc lại chuyện năm đó Ôn thị đều bị nghiền xương thành tro, vì cái gì chỉ còn một mình Lam Tư Truy sống sót, Lam thị Ôn thị đến cùng còn có bí mật gì không thể cho ai biết; ...

Lời đồn đại ngày càng nhiều, càng truyền đi lại càng đặc sắc xôn xao, càng che lại càng lộ, cuối cùng truyền đến tai Lam Khải Nhân.

Lam Cảnh Nghi chỉ nhớ rõ hôm đó hắn được mời đi Ngu thành trừ túy, ban đầu hắn cũng cảm thấy hồ nghi, kia rõ ràng không phải loại tà ma đặc biệt hung mãnh khát máu gì, vì sao lại muốn đuổi hắn xuống núi. Nhưng sau đó nghĩ rằng mình thay bình dân bá tánh trừ tà nhiều một chút, có lẽ cũng có thể tạo nên uy nghiêm của tân gia chủ cùng dân tâm nhanh hơn. Hắn cũng không quá nhạy cảm, nghĩ rằng đến Ngu thành chắc cũng chỉ mất hai ngày, liền cứ vậy mà đi. Lúc trở về vừa vặ trông thấy Lam Tư Truy từ trong thư phòng của Lam Khải Nhân đi ra, hắn hô một tiếng Tư Truy, đối phương lại có sắc mặt không tốt lắm.

"Ngươi sao vậy?"

Lam Tư Truy lắc đầu, buông xuống một câu "Hơi mệt một chút" liền muốn trở về phòng nghỉ ngơi. Đi được hai bước lại như nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi hắn: "A Thần đâu rồi?"

Lam Cảnh Nghi ngẩn người: "Lúc này... chắc là đang trong giờ học rồi đi."

Lam Tư Truy gật gật đầu, nhẹ giọng dặn dò: "Cách đây mấy ngày ta dạy nó Vấn linh. Người hai ngày này nếu rảnh rỗi, nhớ ngẫu nhiên kiểm tra bài vở của thằng bé, đừng lơ là."

"Cầm tu Lam gia bây giờ đều là Tư Truy ngươi dạy mà, có thời gian thì ngươi hỏi han nó một chút là được, ta không tinh thông cổ cầm cho lắm..."

Hắn không lưu tâm quá nhiều, câu nói này đúng thật là tùy ý, nhưng chưa từng nghĩ Lam Tư Truy bỗng nhiên tức giận, đuôi mắt lặng lẽ nhiễm lên một tấc màu ửng đỏ.

"Ngươi luôn như vậy, rõ ràng A Thần thân cận với ngươi hơn một chút, lại luôn muốn ta đến dạy. Nếu như về sau ta không còn ở đây, có phải ngươi sẽ mặc kệ A Thần, tùy ý để thằng bé tự sinh tự diệt hay không?"

Lam Cảnh Nghi giật nảy mình. Hắn có chút không hiểu: "Làm sao có thể... Không nói trước ta cũng sẽ không mặc kệ A Thần, chỉ là ngươi... Sao ngươi lại không còn ở đây? Ngoài Vân Thâm Bất Tri xứ ngươi còn ở đâu nữa? Ngươi muốn đi đâu vậy?"

Lam Tư Truy mở miệng như muốn nói gì đó, đôi môi tái nhợt, ánh mắt lại bịt kín một tầng sương mù.

"Không có chuyện gì." Y lắc đầu, "Hôm nay ta quá mệt mỏi, nói chuyện có chút lỡ lời."

"Ngươi đừng trách ta." Lam Tư Truy nhẹ cất lời, quay người rời đi, chỉ lưu lại một mình Lam Cảnh Nghi hắn đứng trố mắt tại chỗ hồi lâu, thẳng tới khi Lam Khải Nhân đi tới.

"Lam lão tiên sinh, Tư Truy sao vậy ạ?"

Lam Khải Nhân nhìn bóng lưng Lam Tư Truy đang rời đi ở phía xa xa, vuốt chòm râu dê.

"Y đại khái, là có chủ ý của riêng mình."

Lam Cảnh Nghi cau mày nghĩ nghĩ, đến cùng vẫn là không hiểu rõ ràng.

Hắn thật đúng là không hiểu rõ ràng, mãi tới sáng sớm hôm sau hắn gõ vang cửa phòng Lam Tư Truy cũng không nhận được bất kỳ tiếng vọng nào, hắn vẫn là không hiểu rõ ràng. Thậm chí hơn mười năm từ đó trở về sau, hắn vẫn không hiểu rõ ràng như cũ.

Vậy tại sao Tư Truy lại rời đi, tại sao y lại rời đi.

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro