| Vong Tiện | Dục yêu độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*) Không phải song tính, không sản nhũ (chảy sữa). Mọi tác động thân thể đều dựa trên fetish chơi ngực và ảnh hưởng của độc tính.

---

Ngụy Vô Tiện siết chặt Trần Tình trong tay, chậm rãi gõ gõ hai nhịp lên trận pháp chặn tà vừa hoàn thành trên cửa, khó khăn đè ép hơi thở đang chực trào mãnh liệt, mỉm cười "Ta không sao, mấy đứa nhóc các ngươi thật là..."

"Thật sự không cần chúng ta lấy thuốc sao?" Lam Tư Truy vẫn lo lắng hỏi. "Ta nghe nói độc tiền bối trúng vẫn chưa trị hết, hiện tại còn phải bảo vệ chúng ta..."

Ngụy Vô Tiện cắn răng, thật muốn tóm Lam Tư Truy mà điên cuồng lắc. Thuốc cũng vô ích, chẳng thuốc nào chữa được cho ta ngoài Hàm Quang Quân nhà các ngươi! Thứ mà ta trúng là xuân độc, độc của dục yêu dâm đãng vặn vẹo uốn éo, biết không hả mấy cây củ cải non tơ?

Hắn gào lên trong lòng mấy câu rồi lắc đầu vẻ trầm ngâm, ngồi xuống bàn trà chống trán, nhắm mắt lại. Ha, dĩ nhiên là đám nhóc này không biết, biết thì mới là lớn chuyện.

"Vậy... nếu tiền bối cần gì, cứ gọi chúng ta." Đám tiểu bối nghĩ rằng hắn cần dưỡng thần nghỉ ngơi, rất ngoan ngoãn ngồi ra xa một chút, hạ thấp giọng tiếp tục thảo luận về tà vật ngoài kia, không dám quấy rầy nữa.

Ngụy Vô Tiện phất tay với đám nhóc con, lưng cong hết mức để đầu vú sưng đỏ không cọ phải y phục, trong đầu toàn hình ảnh ám muội sáng nay chạy qua. Giữa tiếng chuông thanh tịnh của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Vong Cơ thở dốc nặng nề, bàn tay thon dài quanh năm viết chữ đánh đàn cầm lấy dương vật nặng trĩu mà tuốt lộng, đầu nấm ướt đẫm nghiền ép núm vú non mềm của Ngụy Vô Tiện, bôi đầy dâm dịch trơn dính, vừa tuốt vừa dùng dương vật cọ vú hắn sưng to đỏ tấy...

Ánh mắt nhạt màu chìm trong sắc dục, tiếng rên trầm thấp, dịch trắng phun đầy trên hai đầu vú đỏ thẫm, phần đỉnh trướng to trơn tuột vừa bắn ra còn có vẻ nuông chiều mà cọ một lượt qua môi hắn, tinh dịch còn sót lại chảy dài xuống má, khiến hắn thích không chịu nổi mà há miệng ngậm lấy...

"Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện liếm môi, đầu lưỡi khô khốc dường như còn đọng lại dư vị nồng đậm kia, không thể xua nổi hình ảnh trong đầu.

"Ngụy Anh..."

Hắn, chỉ vì một tiếng gọi trầm khàn quyến luyến khi lên đỉnh ấy của Lam Vong Cơ mà cả ngày hôm nay xương mềm thịt nhũn.

Lam Vong Cơ dưới giường giống như tiên quân hạ phàm, trên giường lại vừa hung hãn vừa gợi cảm, tương phản chết người khiến hắn chỉ nghĩ đến đã mềm chân. Hơn nữa y rất ít khi chơi những thứ khác thường, hầu hết chỉ là Ngụy Vô Tiện đầu têu, chuyện y bị xuân độc trên người hắn kích động đến mức nảy sinh hứng thú dùng thứ trong quần kia chơi vú hắn thế này, đúng là trong cái họa bỗng dưng có cái phúc to đùng, hắn cầu còn không được.

Thật khó chịu.

Ngụy Vô Tiện gần như dùng định lực lớn nhất đời mình mà kiềm chế, kiềm đến mức hắn nghi ngờ rằng đến lúc Lam Vong Cơ quay về đón bọn hắn rời khỏi căn phòng này, hắn con mẹ nó sẽ tạm thời bị liệt dương.

Hoặc là liệt ngực.

"Hàm Quang Quân về rồi?" Sau một lát, Lam Tư Truy đột nhiên nói.

"Hử?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc ngẩng đầu.

Lam Tư Truy lại lắng tai nghe, mấy đệ tử còn lại cũng nghe một chút rồi reo lên "Đúng là Hàm Quang Quân rồi!"

Đám nhóc con này tĩnh tâm tỉnh táo, không mê man như Ngụy Vô Tiện, tự nhiên sẽ nghe được tiếng bước chân Lam Vong Cơ đang trở về. Sóng nhiệt chôn giấu trong lòng phút chốc càng dữ dội, khi Lam Vong Cơ đẩy cửa, vừa kịp gật đầu với đám tiểu bối thì đã phát hiện ánh mắt ướt át của Ngụy Vô Tiện ở phía bên kia nhìn y chăm chăm, giống như một giây cũng không đợi nổi nữa.

Lam Vong Cơ dường như ngừng thở, nói với đám tiểu bối "Bên ngoài an toàn. Ra ngoài, xử lý hiện trường."

Đám tiểu bối vâng dạ nhanh chóng chạy ra, cánh cửa vừa đóng lại, Lam Vong Cơ đã đón được một thân thể nóng bỏng nhào vào lòng, một đôi môi mềm mại ướt rượt vội vàng ngậm lấy môi y mà gặm mút nức nở.

Ngụy Vô Tiện quấn lên Lam Vong Cơ, rơi luôn cả Trần Tình xuống đất, khó chịu thở hổn hển đầy ỷ lại "Lam Trạm, Lam Trạm..."

"Ngứa, Lam Trạm, mau mút đầu vú của ta..."

Hai tai Lam Vong Cơ đỏ gắt, mắt tối sầm xé cổ áo Ngụy Vô Tiện, bế xốc hắn lên, ngậm lấy núm vú tròn xoe đỏ mọng. Nguỵ Vô Tiện run rẩy dạng chân quấn lấy y, thân dưới không kìm được đong đưa cọ vào y. Lam Vong Cơ bóp mông hắn áp chặt về phía mình, cắn mạnh xuống thịt vú mềm mại trong khoang miệng, dùng lực mãnh mẽ mút vào.

"Ha, a a a a... a!" Nước mắt Ngụy Vô Tiện chảy dài, hai cái đùi co rút mãnh liệt. Hắn bắn ra trong quần, là bị Lam Vong Cơ chơi ngực đến bắn.

"Ngụy Anh, ngươi..." Lam Vong Cơ bị mức độ nhạy cảm kinh người này của hắn khiến cho sững sờ, đôi mắt màu lưu ly nheo lại. Ngụy Vô Tiện run rẩy cả người, kéo một cái tay của Lam Vong Cơ ấn lên núm vú đang không được ngậm, đầu vú bên kia cũng chen sâu vào miệng y, tự mài qua răng nanh hơi sắc mà sướng đến rùng mình thở dốc "Lam Trạm, sướng... hức, mau chơi ta, ưm..."

Không rõ hắn muốn bị chơi phía trên hay phía dưới, nhưng rõ ràng Lam Vong Cơ đã bị hắn dụ dỗ đến mất kiểm soát.

Tiếng da thịt đánh vào nhau mãnh liệt ngập tràn trong căn phòng rộng rãi, hai mắt Ngụy Vô Tiện mê ly ướt đẫm, nước bọt chảy xuôi xuống cổ, cưỡi trên hạ thân của Lam Vong Cơ, bị cây gậy thịt đỏ tím kia chơi đến mất hồn. Hai vú của hắn đã sưng đến không thể sưng hơn, nhưng chỉ cần hơi thở của Lam Vong Cơ tới gần thì lại tự giác ngoan ngoãn ưỡn đến đút vào miệng y nhấp nhả, chờ được thô bạo yêu thương.

Ngụy Vô Tiện luôn luôn phóng đãng, nhưng Lam Vong Cơ chưa từng thấy hắn phóng đãng đến mức này, mắt y tối sầm, giống như muốn làm chết Ngụy Vô Tiện.

Đồ của dục yêu, quả nhiên là thứ không thể lường nổi hậu quả.

Lam Vong Cơ đâm thọc mãnh liệt trong lỗ thịt tiêu hồn kia, cắn lấy đầu vú đỏ tươi của tiểu đạo lữ dâm đãng, đột nhiên Ngụy Vô Tiện co rúm hai đùi, một đợt tinh dịch ngắn ngủi phun ra. Lam Vong Cơ thở dốc, lại nhay cắn một lần, phát hiện Ngụy Vô Tiện cứ bị cắn vú một cái sẽ mất kiểm soát mà bắn, đáy lòng y trào lên cơn hưng phấn xa lạ không thể khước từ. Bàn tay thon dài bóp mạnh cánh mông đầy thịt, banh rộng sang hai bên, dương vật thô to giã nát huyệt khẩu yếu ớt, hàm răng như ngọc luân phiên cắn sưng hai vú đang dựng đứng, phả ra đầy hơi thở gấp gáp.

"Lam... A, a, aa!" Ngụy Vô Tiện bấu chặt cổ y, ngửa đầu thất thần rên không thành tiếng, lỗ thịt điên cuồng vặn xoắn cây gậy thô dài, kẹp đùi lại run rẩy bắn cả tinh dịch lẫn dâm dịch lên người Lam Vong Cơ.

Cao trào quá mức đột ngột, quá mức kéo dài, hắn ngồi trên thân phu quân nhà mình mà mở chân phun dịch không thể kiểm soát, Lam Vong Cơ nhìn mà đỏ mắt, dương vật giật mạnh rồi cũng phun trào trong cơ thể hắn. Quả thực Ngụy Vô Tiện bị cực khoái ép đến phát điên, trước tầm mắt Lam Vong Cơ, đầu vú của hắn tiết ra mấy tia chất lỏng màu trắng đục, có lẽ là do tác dụng của yêu độc.

Lam Vong Cơ nặng nhọc gọi khẽ "Ngụy Anh."

Đầu lưỡi đỏ tươi của Ngụy Vô Tiện liếm khoé môi chính mình, mơ hồ nhìn y, gần như chỉ đáp bằng bản năng "Lam Trạm..."

Thứ trước ngực hắn từ lúc rỉ nước thì càng lúc càng căng, sưng to đến bắt mắt, run run ngay trước miệng Lam Vong Cơ, khiến y không thể dối lòng mà rời mắt đi nơi khác.

Lam Vong Cơ đột nhiên ngậm lấy núm vú sưng tấy kia liếm láp, liếm đến khi ướt rượt rồi thình lình mút chụt một tiếng, một dòng chất lỏng trắng đục lập tức bật ra phun tung toé vào khoang miệng y. Trong chớp mắt Ngụy Vô Tiện thất thần mà bật khóc thành tiếng, bên vú còn lại cũng ưỡn cao mà phun từng tia trắng sệt đứt quãng lên bên má Lam Vong Cơ, dính đầy trên mạt ngạch văn nhã. Thân dưới của hắn co rút thật mạnh, cả người ướt sũng vùi vào lòng y nức nở từng tiếng không rõ ràng, yếu ớt mà tràn trề thoả mãn.

Lam Vong Cơ nhắm mắt gian nan hít sâu một hơi, chất dịch bắn ra từ núm vú của Ngụy Vô Tiện trượt xuống trên gò má tuấn mỹ của y, dương vật lại cứng lên như sắt nung ngay trong huyệt động mê người.

Y kiềm chế đến nặng nhọc vô cùng, chậm rãi vuốt ve vú mềm của người trong lòng an ủi, hành thân từ từ ma sát trong lỗ nhỏ giữa mông hắn, mài cho hắn sướng run người mà rỉ ra chút tinh dịch còn sót lại ở phía trước. Ngụy Vô Tiện được y vuốt ve trấn an sau cao trào kịch liệt, một bên đầu vú vừa nằm trong khoang miệng nóng bỏng kia vẫn còn chảy nước. Lam Vong Cơ đã muốn dừng lại trận làm tình này rồi, còn hắn vẫn không kìm được âm thanh nức nở "Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng ướt đẫm của hắn "Ngụy Anh, ta đây."

Ngụy Vô Tiện nhớ nhung dáng vẻ gợi cảm của y sáng nay, lại gọi "Nhị ca ca."

Vành tai Lam Vong Cơ ửng đỏ, hôn khóe mắt y, dịu dàng kiên nhẫn đáp "Ừ, Ngụy Anh."

"Ứ... Lam Trạm -" Thanh âm Ngụy Vô Tiện ngắt hụt, không biết nghĩ đến cái gì mà đột ngột co quắp hai đùi, môi kề môi thở hổn hển thì thầm "Dùng cái của ngươi, ưm... chơi trên núm vú của ta như sáng hôm nay, được không?"

Lam Vong Cơ nhắm mắt không nhìn viên thịt tròn sưng đỏ trên ngực hắn, cưỡng chế bản thân quên đi khoái cảm khi ép nghiến đầu nấm vào thịt vú mềm mại, dương vật hưng phấn trướng to, âm trầm kiềm chế chính mình "Ngụy Anh, ngươi..."

"Chơi ta..." Ngụy Vô Tiện rướn người, dùng núm vú sưng to ma sát vào môi Lam Vong Cơ, đút vào rút ra hờ hững nơi khoé miệng y, tự khiến bản thân tê dại rùng mình, còn chưa nhét được hẳn viên thịt vào miệng Lam Vong Cơ thì tính khí của hắn đã sướng đến cứng lên lần nữa. Cái miệng mềm mỏng nóng rực cứ như nhả ra ma âm quanh quẩn "Lam nhị ca ca, ta ngứa... dâng vú để ngươi thoải mái chơi nát được không..."

"Được không phu quân... ưm?"

Lam Vong Cơ nghe thấy trong đầu có tiếng nổ oanh tạc, đè lật Ngụy Vô Tiện xuống, trời đất quay cuồng. Năm ngón tay thon dài của y nắm chặt dương vật nặng trĩu, phần đầu thô to đỏ sẫm đâm đến mài mạnh vào thịt vú non mềm của Ngụy Vô Tiện, hạt nhỏ kia liền run lên phun ra một đợt chất lỏng, giống như bắn tinh mà dính đầy dương vật của y. Ngụy Vô Tiện bị mài vú sướng đến hổn hển thất thần, vặn vẹo lồng ngực cọ núm thịt vào quy đầu thô to mà thủ dâm, trong miệng ngọt ngào nhão dính gọi từng tiếng.

"Lam Trạm..."

"Lam Trạm..."

"Lam Trạm..."

Từ tai xuống cổ Lam Vong Cơ đỏ rực, hơi nóng dồn lên chạy khắp tứ chi bách hài thiêu đốt tâm trí y đến sạch sẽ. Bàn tay của Ngụy Vô Tiện bao chặt ngoài hành thân của y, bọc kín thịt vú của chính mình, khiến cho dương vật thô to kia bị ép chặt ở chính giữa lòng bàn tay và một bên núm vú, giống như đang đâm xỏ vào một huyệt động nóng ướt vô cùng, mà trong huyệt động này lại có một hạt nhỏ sưng tấy khêu gợi. Lam Vong Cơ bị đạo lữ câu nhân nhà mình dụ dỗ đến muốn ngừng thở, quy đầu trướng to đến cực hạn giật nhẹ trên núm thịt ướt sũng, cánh tay buộc phải chống bên người Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cũng cứ vậy mà bị y chơi đầu vú đến bắn tinh rồi, nghiêng gương mặt thất thần cọ vào dương vật còn chưa mềm xuống của y. Lam Vong Cơ chưa kịp lùi lại đã bị hắn mở khoang miệng nóng rực ướt sũng ngậm lấy quy đầu, cố chấp mút chặt, khép hờ rèm mi mỏng manh mà muốn nuốt lấy tinh dịch còn sót lại trên lỗ dương vật, trong cổ họng còn chậm chạp đòi hỏi "Ưm..."

Hàm Quang Quân lạnh lùng thanh khiết giờ này thở dốc không ngừng, cắn răng gọi một tiếng khàn khàn "Ngụy Anh."

Núm vú dính đầy tinh dịch của Ngụy Vô Tiện giật nảy, đôi mắt ướt sũng mở ra nhìn lên y, cổ họng đang ngậm dương vật của y ngoan ngoãn nuốt ực mấy cái, nhất quyết không nhả. Lam Vong Cơ khắc chế dịu dàng xoa đầu hắn, thắt lưng nhẹ nhàng trầm xuống, dùng cây thịt thô dài kia nhấp thật chậm trong miệng hắn mấy lần. Tiếng nước nhóp nhép dâm mỹ phát ra, Ngụy Vô Tiện lập tức híp mắt mê man như được dỗ, miệng mềm bọc chặt không buông, thậm chí Lam Vong Cơ có thể nhìn thấy khóe môi đang bị căng của hắn cười lên, giống như được đút cao lương mỹ vị.

Y không thể kiềm chế được nữa, nặng nề nhắm mắt, bắt đầu nhấp vào miệng hắn nhanh dần, duỗi bàn tay còn rảnh chen vào trong đùi hắn, gãi mạnh miệng lỗ mềm nhũn sau mông. Ngụy Vô Tiện ư ư thất thần, hai mắt mông lung triệt để, lỗ thịt mềm mại bị gãi đến co rút, lập tức rụt eo khép chân, đằng trước phun ra chút chất lỏng màu đục. Hắn vừa thỏa mãn mút dương vật của Lam Vong Cơ vừa dùng hai cái đùi bóng mượt kẹp chặt bàn tay y mà ưỡn người cọ, cuối cùng huyệt nhỏ đằng sau nuốt luôn ngón tay kia vào, tính khí cũng bôi đầy dâm dịch lẫn tinh dịch lên cổ tay trắng tuyết của người quân tử, chờ được y vừa bắt nạt vừa yêu thương.

Đại khái, hắn điên rồi.

-

"Ngươi đừng lại đây!" Ngụy Vô Tiện la lên thảm thiết, Tĩnh Thất thanh nhã bị hắn gào đến vang vọng, cái chăn phẳng phiu của Lam Vong Cơ cũng bị hắn quấn chặt đến co rúm quanh thân, giấu kín bản mặt già đã chết đi sống lại tận hai kiếp.

Lam Vong Cơ rõ ràng cũng xấu hổ không kém, vành tai gần như nhỏ máu, hơi thở khó khăn. Y không biết phải nói cái gì, lặng lẽ đến bên giường đặt bát cháo còn nóng xuống, nhẹ nhàng gọi bằng giọng hơi run "Ngụy Anh... ăn chút gì trước đã."

Cục chăn to tướng kia đang quay úp vào tường, cũng run run kịch liệt, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng lầm bầm liên tiếp, giống như một cái bánh bao đang niệm kinh "Ta điên rồi, ta điên rồi, ta con mẹ nó điên rồi... Lam Trạm cũng điên rồi, Lam Trạm vậy mà bị ta lây bệnh điên rồi..."

Lam Vong Cơ "..."

Y kéo cục chăn qua ôm chặt vào lòng, Ngụy Vô Tiện cũng không phải là sợ y, hắn chỉ là không dám đối mặt sự thật, vừa bị Lam Vong Cơ vạch một mép chăn ra làm lộ gương mặt liền muốn khóc tu tu, giấu cả cái mặt đi "Ngươi nói xem đời này chúng ta còn dám nhìn mặt nhau nữa không hả!"

Lam Vong Cơ không nhịn được nhắm mắt, hôn đỉnh đầu người trong lòng, vành tai đỏ rực nhưng giọng nói lại nghiêm hẳn "Không được nói linh tinh."

Ngụy Vô Tiện "Nhìn mặt nhau được sao! Được sao!"

Lam Vong Cơ "..."

Lam Vong Cơ "... Được."

Ngụy Vô Tiện thực lòng bị sự dâm đãng của bản thân hôm qua dọa cho chấn động, bao nhiêu liêm sỉ khuyết thiếu suốt hai kiếp của hắn bây giờ đều ồ ạt trào dâng mà vẫn không đủ để đắp cho vừa sự xấu hổ kia. Sao... làm sao có thể! Tự dâng ngực cọ vào quy đầu của y, còn kẹp tay y giữa đùi mà thủ dâm, xong việc còn ngậm chặt gậy thịt của y trong miệng, để y phải đút no mà dỗ, bị y nghịch lỗ nhỏ kia đến bắn thêm mấy lần... a a a a, mặt mũi đời này của ta!

Lam Vong Cơ quẫn bách không kém gì hắn, đến cả ánh mắt cũng không biết để vào đâu. Vòng tay vững chắc ôm chặt Ngụy Vô Tiện mà vỗ về, y nghẹn nửa ngày cuối cùng nghẹn ra một câu ngắt quãng "Phu thê... không ngại."

Ngụy Vô Tiện rên "Gì, gì cơ."

Lam Vong Cơ "Chúng ta là đạo lữ... làm chuyện phu thê, không cần ngại."

Ngụy Vô Tiện tim đập thình thịch "..."

Hắn cắn răng nhắm mắt, bỗng dưng nghiêm túc trở lại "Ta như vậy, ngươi không chê... quá phóng đãng sao."

Lam Vong Cơ làm sao có thể chê, sâu trong lòng y luôn muốn Ngụy Vô Tiện có thể ỷ lại vào mình, phóng túng với mình, kể cả mềm nhũn cực kỳ cũng khiến y vô cùng vui vẻ đón nhận. Y nhân lúc Ngụy Vô Tiện không để ý mà luồn tay vào cái chăn, cuối cùng cũng chính xác bế cả người hắn ra ngoài, lập tức đặt bảo bối đầu tim này ngồi vào lòng mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn "Không chê."

Dừng một chút, y lại hít sâu, nhịp tim vội vàng quẫn bách đập thình thịch rõ ràng bên tai Ngụy Vô Tiện "Ta cũng, phóng... đãng. Không phải mình ngươi."

Ngụy Vô Tiện "..."

Hắn mới nghe Lam Vong Cơ nói cái gì?

Cơn xấu hổ bỗng chốc bay mất hơn nửa, Ngụy Vô Tiện từ trong lồng ngực Lam Vong Cơ ngẩng phắt đầu lên, đối mặt trực diện với nhan sắc khuynh thành của đạo lữ nhà mình. Hắn kích động ôm mặt Lam Vong Cơ, hít hít thở thở, cuối cùng la lên "Lam Trạm à, ta yêu ngươi chết mất!"

Nhìn xem, bậc quân tử kiệm lời lạnh nhạt, cao quý băng sương lại dễ xấu hổ này, chắc chắn chuyện hôm qua còn khiến y quẫn bách hơn hắn cả ngàn lần, nhưng vẫn vì dỗ hắn mà dịu dàng kiên nhẫn, nhịn lại quẫn bách ấy của bản thân, treo hai chữ không tưởng kia trên miệng mà thú nhận về mình. Nói đúng ra không phải Lam Trạm mới là người cần được dỗ hơn hay sao? Thế này bảo hắn làm sao có thể không yêu cho được.

Lam Vong Cơ nói không sai, là đạo lữ, làm chút chuyện da thịt cần gì phải sợ hãi thế này? Ha, vả lại Ngụy Vô Tiện hắn đây cũng đâu phải ngày đầu phóng đãng? Phóng đãng thì sao hả, phóng đãng là mỹ vị nhân gian!

Ngụy Vô Tiện đầu óc như ngựa hoang phóng nhanh hơn người, nghĩ thông một phát là thông thẳng đuột luôn từ đầu đến cuối, tự nhiên cười hì hì, lại hôn Lam Vong Cơ thêm mấy phát. Chụt chụt chụt chụt, má trái má phải của Lam Vong Cơ đều in lại dấu môi ấm mềm thơm tho cực kỳ dính người "Lam Trạm!"

"Ừ." Lam Vong Cơ dịu dàng đáp, dỗ hắn xong thì vành tai còn đỏ, ánh mắt nhạt màu lưu luyến nhìn người đang ngồi trong lòng. Tóc hắn xõa dài, mặc trung y rộng rãi của y, gương mặt bừng sáng giống hệt cành đào được tưới đầy nước xuân mềm mại.

"Ngụy Anh, ăn cháo."

"Nhị ca ca đút ta." Ngụy Vô Tiện duỗi thành một cái tư thế hân hoan xiên vẹo trong lòng Lam Vong Cơ, được y cẩn thận đút cho từng thìa cháo ấm. Vừa được vài miếng vào mồm, hắn liền bắt đầu chộn rộn không yên mà tự tìm đường chết, liếm cái thìa kia, âm thanh đè xuống ngọt ngấy "Nhưng mà Hàm Quang Quân hôm qua đúng là uy vũ nha. Giờ thìa cháo này vào miệng, ta vẫn còn nếm ra vị của vật dưới thân ngươi đó."

Cái thìa trong tay Lam Vong Cơ run nhẹ, y bỗng nhiên không nhìn nổi bát cháo màu trắng đặc sệt thơm phức trước mặt mình "... Đừng nghịch."

Mà Ngụy Vô Tiện trêu y xong một câu liền sảng khoái toàn thân, cái miệng như vừa được bôi trơn mở chốt lên đạn sẵn nòng. Hắn bắt đầu lưu manh tiếp tục nâng cằm Lam Vong Cơ đùa cợt "Ô, "nghịch"? Chẳng biết hôm qua ai mới là người nghịch ta đến nghiện, hết cắn lại mút, hết nghiến lại mài, đút trên nhồi dưới? Chẳng biết ai có danh quân tử mà lại ngậm vú ta không buông, mút đến mức sữa cũng phun ra tung tóe?"

Lam Vong Cơ bị hắn chọc cho âm trầm choáng váng, ngữ điệu cực chậm, vành tai đỏ rực nhẹ nhàng đáp "Ngụy Anh, ngươi cũng biết... đó không phải sữa."

"Không không không, làm sao ta biết được. Ta chỉ biết thứ ngươi bắn vào miệng ta thì không phải sữa thôi." Ngụy Vô Tiện mở to mắt, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc lồng ngực Lam Vong Cơ như hỏi tội "Ta đâu có ngậm vú chính mình, ta ngậm thứ trong quần ngươi kia kìa. Vậy thì xin hỏi rằng Hàm Quang Quân đại danh đỉnh đỉnh đây, đêm qua mút đầy chất lỏng từ núm vú của đạo lữ lại bảo không phải sữa, vậy là nếm thấy có vị gì, hử?"

Lam Vong Cơ bị dâm ngôn lãng ngữ trắng trợn thơm ngon này khiến cho giống như trúng ma âm, bàn tay cầm bát cháo siết đến chặt chẽ trắng bệch, hơi thở dồn dập bất ổn, mà lồng ngực Ngụy Vô Tiện cũng đã theo câu nói kia áp sát vào y rồi. Thấy Lam Vong Cơ nhất quyết im lặng, Ngụy Vô Tiện liền kéo tay y sờ ra sau kẽ mông của chính mình, làm bộ đáng thương mà hỏi "Hàm Quang Quân không trả lời à? Vậy trước tiên khám bệnh cho ta một chút đã, hình như..."

Lỗ nhỏ ấm nóng cách một lớp quần co rụt thật rõ ràng, thật chậm rãi, bỏng rát mài trên đầu ngón tay Lam Vong Cơ "Hình như, nơi này của ta bị chơi hỏng rồi."

Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, hai mắt khép lại, trong đầu đã nóng hầm hập đến điên đảo choáng váng, ngón tay mất kiểm soát để mặc Ngụy Vô Tiện kéo lấy vuốt qua vuốt lại giữa cái mông căng tròn, còn cách lớp vải thi thoảng đút hờ vào huyệt thịt của hắn, đút một cái là khiến hắn hổn hển run chân một lần. Vậy mà hắn còn ra vẻ ủy khuất vô cùng, cứ như bị bắt lại cưỡng hiếp, vừa vểnh mông trưng dụng ngón tay của Lam Vong Cơ nghịch huyệt lại vừa ngậm môi y nức nở, dùng hẳn kính ngữ mà diễn "Ứ-- Hàm Quang Quân, danh sĩ ngài đây đang chọc ngón tay ở chỗ nào vậy?"

Bàn tay của hắn đẩy mạnh, ngón tay của Lam Vong Cơ cũng theo đó thọc vào lỗ thịt ngày càng sâu, ngày càng nhanh như sắp chơi hắn tới nơi. Ngụy Vô Tiện chảy nước vì hưng phấn, tay còn lại trắng trợn chống vào giữa quần Lam Vong Cơ xoa bóp gậy thịt đã cứng lên bên trong, cách quần mà bắt đầu tuốt nhẹ dương vật cho y. Bàn tay được nuôi nõn nà vờn vuốt qua lại, đôi mắt sóng sánh ánh nước nhìn chằm chằm khiến Lam Vong Cơ không thể làm lơ, cuối cùng thình lình ngã hẳn người xuống, gò má dụi hẳn vào cây thịt to nóng trong quần y, chậm chạp hít một hơi thật sâu, cổ họng thoát ra một tiếng thở hưng phấn vô cùng thỏa mãn.

"Hàm Quang Quân..." Hắn cố tình a lên một tiếng mềm mại với loại danh xưng cao quý này, răng nanh sau bờ môi ậm ừ cắn nhẹ vải quần của Lam Vong Cơ kéo một cái, dang rộng đùi làm cái mông vểnh càng cao, lại cách quần ngậm lấy quy đầu cực lớn bên trong, ngậm cả vải lẫn thịt mà mút mát ra đầy nước.

Từ phía trên truyền xuống tiếng thở cực độ nặng nề, vật trong miệng giật lên khó nhịn, ngày càng phình to, nhiệt độ nóng rực.

"To quá." Ngụy Vô Tiện làm bộ hờn dỗi, nhả quy đầu tròn trịa kia ra ngoài, một sợi nước kéo dài từ vải quần nối vào khóe môi hắn. Hắn chậm chạp ngẩng đầu nhìn Lam Vong Cơ, há miệng để lộ đến cả cuống lưỡi ướt sũng trơn tuột, thịt trong khoang miệng đỏ hồng ngậm nước, cuối cùng còn duỗi đầu lưỡi ra ngoài cố tình đảo một vòng thật chậm, để mặc một sợi nước bọt kéo dài rơi xuống từ đỉnh lưỡi đỏ tươi. Đôi mắt đào hoa híp lại mơ màng, hắn bắt đầu nức nở giống như đang bị thứ gì nhồi đến không khép được miệng mà liên tục thúc vào "Ưm... Hàm Quang Quân, hức, Hàm Quang Quân à..."

Hai mắt Lam Vong Cơ mông lung, con ngươi nhạt màu thanh lãnh không thể rời khỏi vùng da thịt đỏ tươi mềm ướt kia, dương vật bị Ngụy Vô Tiện nghịch cứng đến phát đau, đến cả lồng ngực cũng phập phồng lên xuống vô cùng mãnh liệt. Thuận theo sợi nước bọt óng ánh kia rơi xuống vải quần, một cơn tê dại khổng lồ tràn từ đại não xuống tận tâm can y, nóng như lửa đốt, bàn tay thon dài của y siết chặt đệm giường, nặng nhọc khàn khàn hít sâu "Ngươi..."

Sau mông Ngụy Vô Tiện đột nhiên thít lại, mút tuột cả ngón tay của Lam Vong Cơ lẫn vải quần vào trong huyệt, tiếng rên thình lình to lên, biến điệu rõ ràng mang theo vẻ sợ hãi yếu thế rất là chân thực, cố ý mềm nhũn nhẽo trơn tuồn tuột, âm cuối ngân cao vút đầy ấm ức chọc thẳng vào lòng người "Đừng mà Hàm Quang Quân, người ta sẽ có thai mất... đừng làm ta được không, ta, ở nhà ta đã có đạo lữ rồi... a, ta chảy nước, Hàm Quang Quân mạnh quá, hức... không muốn, ứm ~"

Lam Vong Cơ "Ngươi... Ngụy Anh!!!"

Di Lăng Lão Tổ không hổ là Di Lăng Lão Tổ, thiên tư hơn người, vô sự tự thông.

Thập diện mai phục, tứ phía vây công như vậy, không tốn chút sức nào đã khiến Lam Vong Cơ đứng luôn bên bờ vực sụp đổ lý trí. Y khó khăn tự kìm mình lại, trên thái dương như bạch ngọc nổi đầy gân xanh cứng rắn, rút ngón tay về, đỡ cái mông căng tròn của Ngụy Vô Tiện tránh cho hắn ngã xuống, cố gắng dịu dàng đè lại âm thanh của mình "Ngụy Anh... đừng nói nữa."

"Ưm... á ha ha ha ha... nói là việc của miệng, ta không ngăn được đâu." Ngụy Vô Tiện giữa cái tình cảnh xấu hổ này còn rất thích chí, nhìn Lam Vong Cơ mất kiểm soát đến vậy thì lại càng thích chí, thở dốc chưa xong đã cứ thế mà cười lớn. Hắn cắn môi ứ ừ dụi lại mặt vào giữa hai chân Lam Vong Cơ, dùng chính gò má mềm mịn luôn được Lam Vong Cơ nâng niu mà cọ vào dương vật y dụ dỗ "Hay là Nhị ca ca giúp ta ngăn, thứ này của ngươi ngon như vậy, hôm qua ta ngậm vào rồi là chỉ biết ứ ứ mà mút, ngoan ơi là ngoan đấy thôi... á, có lưu manh, cưỡng ép dân nam, ỷ sắc làm loạn, cứu người với!"

Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, vung tay lên bóp mạnh cái eo kia, ầm ầm đè nghiến hắn xuống giường, thở dốc nhìn hắn chằm chằm. Cái miệng vừa vô sỉ kêu la của Ngụy Vô Tiện giờ đã ngậm thành một nụ cười cong cong trêu ngươi như đoán trước được mọi chuyện, thân dưới đã cứng lên vô cùng hiểu ý mà cọ xát lẫn nhau. Một hồi im lặng kéo dài, mắt nhìn sâu vào mắt, Ngụy Vô Tiện nâng tay ôm cổ Lam Vong Cơ, chầm chậm nghiêng đầu ngậm vành tai y, lúc này giọng nói lại hết sức nhẹ nhàng.

"Nhị ca ca, ta là người của ngươi..." Tiếng nuốt nước bọt khe khẽ của hắn truyền tới rất rõ ràng, răng nanh nhẹ mài dọc vành tai trắng nõn "Ta thèm ngươi..."

Ướt ướt át át, nũng nịu vô cùng, giống như ngày hôm qua ngậm dương vật Lam Vong Cơ không chịu nhả miệng.

Lam Vong Cơ khép mắt lại, ôm hắn càng chặt, tim đập thình thịch trong lồng ngực đến mức không thể kiểm soát, dùng hết định lực mà nghe hắn nỉ non.

"Muốn được ngươi yêu..."

Phu quân yêu ngươi.

"Muốn được ngươi thương..."

Phu quân thương ngươi.

"Muốn ngươi chiều chuộng..."

Được, tất cả chiều ngươi.

"Muốn - ngậm - ngươi."

Lam Vong Cơ "..."

Mỗi một câu nhả ra, thân dưới cũng theo đó mà luật động qua lại, dùng chính vật của mình cách quần mà cọ, cọ đến mức khiến cho Lam Vong Cơ vừa thoải mái vừa khó nhịn, truyền đến âm thanh tắc nghẹn rõ ràng.

Ngụy Vô Tiện vừa thở vừa cười, có vẻ trêu người đến vô cùng đắc ý, vuốt ve vành tai đỏ rực vừa bị mình ngậm kia, thơm chụt lên gò má của người quân tử đã bối rối lung lay cùng cực "Hàm Quang Quân đừng ngại, ưm... Nhị ca ca nhà ta đã dạy ta rồi, "làm chuyện phu thê, không cần phải ngượng"... aa a, thật thoải mái..."

Miệng của Ngụy Vô Tiện không ngừng nói giữa tiếng kẽo kẹt của giường gỗ, cứ như chỉ đang trò chuyện hàng ngày, mà dưới thân cả hai vẫn thân mật ướt át mà mài cọ ngày càng nhanh, lớp quần ở giữa lộn xộn sũng nước. Lam Vong Cơ không nói gì, gương mặt nóng rực âm trầm vùi vào cổ hắn hít thở, lại di dần xuống ngậm viên thịt trên ngực hắn trong miệng như ngậm trân bảo, cứ vậy mà yên lặng ngậm mãi không buông.

Tiếng thở dốc quanh quẩn không tan, y phục xô lệch nhàu nhĩ, phía trên dùng lực trầm xuống, phía dưới lại khó nhịn ưỡn lên, nặng trĩu mà đè ép lẫn nhau, hổn hển nghiến qua mài lại. Ngụy Vô Tiện vẫn ở bên tai Lam Vong Cơ thì thầm thở nhanh cười loạn, nào là "Nhị ca ca thật là uy vũ", "A, thúc vào tận ruột ta rồi", "Ứ, Hàm Quang Quân bắn sâu quá", "Đừng mà phu quân, người ta còn nhỏ chưa muốn mang thai" linh tinh các thứ, cứ như Lam Vong Cơ đang chơi trong lỗ của hắn thật vậy.

Vành tai đỏ rực của Lam Vong Cơ kề bên má hắn, dưới thân ngày càng động mạnh, được hắn chiều chuộng dụ dỗ đến thoả mãn, thật lâu sau mới bóp nhẹ thắt lưng hắn, nhẫn nhịn khàn khàn mà gọi "... Ngụy Anh."

Ngụy Vô Tiện bị y gọi một câu đã ngoan ngoãn hoàn toàn, cắn môi nhìn y, nuốt nhẹ nước bọt rồi cũng khàn giọng "Lam Trạm, lại gọi tên ta..."

"Ngụy Anh..."

Ngụy Vô Tiện kéo tay y xuống bóp lên túi dương vật của mình một cái, day ấn qua lại, bắt đầu co eo thở mạnh.

"Ngụy Anh."

"Ngụy Anh."

"Ngụy Anh..."

"Ưm!" Ngụy Vô Tiện thở hổn hển ưỡn người vào tay Lam Vong Cơ, tê dại bắn ra trong quần. Hai mắt hắn mông lung dễ chịu, chậm chạp dang tay ôm chặt đại mỹ nhân dính người trên thân, thở một hồi rồi mới run run rướn ngực đút sâu đầu vú sưng tấy vào miệng y giống như khen thưởng. Thịt mềm hồng nhạt bên ngoài ỡm ờ ấn lên môi, núm vú bên trong thì mài nhẹ răng y, dịu giọng làm nũng "Lam Trạm, ngươi quyến rũ cực kỳ, chắc là cả đời này ta nghĩ đến ngươi đều phải đỏ mặt rồi, lần nào cũng đau tim như lần đầu thôi."

Lam Vong Cơ biết hắn đang dỗ ngược lại mình, trong lòng ấm áp, im lặng cắn liếm mỹ vị đạo lữ nhà mình đút cho, ôm hắn thong thả vừa hôn vừa cọ. Bàn tay y vuốt ve lớp quần phủ trên bụng dưới của hắn, khiến cho tinh dịch hắn vừa bắn bên trong quần dây đầy lên da thịt nóng rực, dường như hài lòng mà nhìn hắn trầm mê dưới thân mình.

Ngụy Vô Tiện thoải mái ngâm nga, mở rộng chân cho Lam Vong Cơ tùy ý nghịch, tính khí vừa bắn ra bị xoa nắn cách lớp vải ẩm ướt nhớp dính khiến hắn thích đến rùng mình, dưới hông bất giác đong đưa qua lại nhấn vào tay Lam Vong Cơ, thân dương vật còn hơi tê cách quần trượt lên trượt xuống trong lòng bàn tay ấm áp "Nhị ca ca, sờ thật thoải mái... ư, đúng rồi, chỗ đó, ấn mạnh một chút, để ta cọ ngươi..."

Lúc này Lam Vong Cơ mới trả lời, âm thanh đều đều vậy mà lại lộ ra vẻ thỏa mãn rất rõ ràng "Ừm."

Ngụy Vô Tiện thấy y làm nũng ngược lại với mình liền cảm giác hít thở không thông, mê ơi là mê, dưới thân thì vừa sung sướng một trận, cả người bây giờ tuy mệt mỏi choáng váng nhưng đúng là chỗ nào cũng tốt!

Hắn hào hứng hôn chụt chụt thỏ tuyết mặt lạnh khổng lồ đang đè trên thân, lại ưỡn người áp vào gò thịt còn chưa mềm xuống trong quần y, ôm má y phấn khích la lên "Ta yêu ngươi chết đi được, tới tới tới, mau xoa bóp thắt lưng cho ta, đêm nay chúng ta lại chiến một trận!"

Lam Vong Cơ "..."

Ngụy Vô Tiện "Bởi vì Nhị ca ca nhà ta chưa cai sữa á ha ha ha ha ha ha."

Lam Vong Cơ "Ta..."

Ngụy Vô Tiện "Nhìn ban nãy ngươi ngậm vú ta mà xem, hay là từ nay về sau đêm nào cũng để ngươi ngậm đi ngủ nhé, một người ngậm hai người vui, há há há há há há..."

Lam Vong Cơ đỏ tai quát khẽ lần thứ bao nhiêu không biết "... Ngụy Anh!"

-

Những ngày sau đó, sẽ có lúc Ngụy Vô Tiện mơ màng thức dậy trước Lam Vong Cơ, chưa kịp trở mình ngủ tiếp thì đã phải rên nhẹ một tiếng, bởi vì núm vú sưng đỏ của hắn vô tình tuột khỏi khoang miệng ẩm ướt ấm nóng của ai kia, phát ra tiếng nước nhóp nhép nhờn dính ái muội.

Lúc này Lam Vong Cơ sẽ động hàng mi mảnh dài mà tỉnh giấc theo, còn Ngụy Vô Tiện cười khẽ, mở rộng hai đùi kẹp lấy chân y vào giữa, dương vật ấm nóng bán cương chậm rãi mài y, tiếng thở ngái ngủ thoải mái quanh quẩn trên giường. 

Cọ chán rồi hắn liền tự giác ưỡn ngực đút lại núm vú mềm mại vào miệng Lam Vong Cơ lần nữa, thói quen rất thuần thục, trước khi đút vào sẽ mơ màng cọ sượt đỉnh vú trên kẽ môi mỏng, bôi ra đầy nước, sau đó chen qua hàm răng ngọc ngà, bị mài run rẩy vì sướng, cuối cùng tuột vào trong miệng đặt lên đầu lưỡi ấm áp kia, lại phát ra một tiếng nước ẩm ướt.

"Đây đây, nhị ca ca, ca ca tốt, trả lại cho ngươi ngậm này... ôi ôi Lam Trạm, đừng có cắn mà, mút nhẹ thôi, ứm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro