Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

【“Ta đã an bài thỏa đáng cả rồi, nếu ngươi thật sự cưới, ta liền gả, bãi tha ma làm của hồi môn, toàn bộ yêu ma hai giới cũng đều là của hồi môn của ta.”

“Nếu Cô Tô Lam thị cho phép ta vào cửa, ta đảm bảo thiên hạ ngàn năm thái bình.”

“Của hồi môn này, Lam lão nhân nhất định sẽ không cự tuyệt. Tiên môn bách gia cũng tuyệt đối sẽ không có ai phản đối.”

“Lam Trạm, ngươi cưới ta đi.”】

——————

Tiểu công tử bị lời này của Ngụy Vô Tiện làm cho chấn động luôn rồi, rõ ràng lúc sáng vẻ mặt của Ngụy Vô Tiện vẫn là không có khả năng, si tâm vọng tưởng...

Buổi chiều vừa ra ngoài một chuyến đến tận khuya mới trở về, thái độ từ trên xuống dưới đều hoàn toàn thay đổi, cho nên Ngụy Anh đã đi làm cái gì?

Nếu như đúng theo lời Ngụy Anh nói, vậy thì thật sự sẽ không có ai phản đối mối hôn sự này, cho dù là thúc phụ, cân nhắc đến lợi lẫn hại cũng không thể không đồng ý.

Ngụy Anh đã trải đường sẵn rồi, hiện giờ bày ở trước mắt y chính là một con đường vô cùng bằng phẳng, thậm chí là rải đầy cánh hoa hồng tiền đồ tươi sáng, chỉ cần y dám đứng lên là có thể cưới người mình yêu về nhà.

—— "Cưới. Không phải ngươi thì không cưới."

"Mới vừa nói muốn cưới ta, Trạm Nhi đã vội vã động phòng như vậy sao?"

Ngụy Vô Tiện còn muốn đùa giỡn thêm vài ba câu liền phát hiện tay tiểu Trạm Nhi đang trút bỏ y phục của hắn đột nhiên ngừng lại.

Gay rồi! Quá bất cẩn, quá sơ suất.

Ngụy Vô Tiện muốn chạy thật nhanh đến ôm lấy Trạm Nhi thân mật thắm thiết một phen, nhân cơ hội che giấu đi nhưng lại phát hiện gương mặt lạnh lẽo của tiểu công tử lộ vẻ âu lo, hiển nhiên là phát hiện rồi!

—— "Máu."

"Không không không, không phải máu của ta đâu, chỉ là buổi chiều ra ngoài giết mấy tên tiểu yêu không biết tốt xấu, không cẩn thận bị dính lên mà thôi."

Y phục của hắn vốn dĩ chính là màu đen, dính một chút máu căn bản là nhìn không ra được, hắn còn cố tình vội vã trở về, không để ý cũng chưa từng kiểm tra bên eo sườn bị dính một vài vết máu.

Lam Vong Cơ giống như trút được gánh nặng thở dài một hơi. Cũng phải, là y lo lắng quá nhiều rồi, Ngụy Anh vốn dĩ là không có người nào có thể địch nổi, từ sau khi độ kiếp tu vi lại càng tăng cao, người thường muốn đến gần hắn cũng rất khó khăn, vậy thì làm sao có thể bị thương được.

"Trạm Nhi, đừng đè nặng ta, ta đi tắm rửa trước nhé, cả người toàn là mùi máu tươi thôi."

—— "Ngụy Anh."

"Hả? Ưm..."

Tiểu công tử hôn rồi, y đương nhiên biết rõ Ngụy Anh là có ý tứ gì, đơn giản chính là không muốn để mình cũng bị dính phải máu tanh dơ bẩn.

Nhưng mà y thật sự không hề để bụng, dù đôi tay kia của Ngụy Anh đã dính bao nhiêu máu tươi đi chăng nữa, thì những lúc ôm mình đều là mềm mại như không xương; hôm nay Ngụy Anh đi giết người, chẳng cần phải nói y cũng biết là hắn đã đi dọn dẹp chướng ngại vật liên quan đến hôn sự của hai người họ.

Hắn muốn bắt yêu ma nhị giới làm của hồi môn, muốn bảo đảm thiên hạ ngàn năm thái bình thì tất nhiên là phải đem hết những âm thanh bất đồng đều áp đi xuống, hoặc là hủy diệt.

Bị tiểu phu quân đè ở dưới thân mà bắt nạt, bị hôn đến mức đại não trống rỗng, còn suýt chút nữa mất luôn phương hướng.

Trạm Nhi chưa từng ghét bỏ hắn.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy chuyện mà hắn vừa mới đi làm...tất cả đều là đáng giá.

..................

"Ai có ý kiến? Nói luôn ngay bây giờ đi."

Phục Ma điện vẫn là ảm đạm âm trầm như cũ, vương tọa rộng rãi khí thế, Ngụy Vô Tiện lười biếng dựa mình vào, hắn có chút nhíu nhíu mày, cái vương tọa này có nằm thế nào cũng không thoải mái bằng nằm ở trong ngực của tiểu phu quân nhà mình.

Trước điện là thịt nát đầy đất cùng với huyết dịch dính sền sệt của mấy tên yêu ma nát vụn ở cùng một chỗ, đã không thể nào phân rõ khối thịt này là của ai.

Dưới điện không ai nói chuyện, nói đúng hơn là không có ai dám nói chuyện.

Dám mở miệng nói một lời đều đã nằm ở trên mặt đất, chém thành ngàn mảnh. Không ai đoán được tu vi của Di Lăng lão tổ đã thăng tiến đến mức này, thậm chí Trần Tình cũng chưa dùng đến, chỉ một chưởng đã đánh chết mấy kẻ cầm đầu phản đối ý kiến.

"Không có ai nói chuyện, tức là đều đồng ý cả rồi?"

"Sớm như vậy có phải tốt hơn không, bổn lão tổ phải gả cho người ta, muốn các ngươi ngàn năm an tĩnh làm của hồi môn, vậy mà còn có người phản đối, thật đúng là không biết tốt xấu."

"Ngươi nhìn Ôn Ninh xem, hắn là nha hoàn của ta, bị đem làm của hồi môn còn chưa nói một lời nào đâu."

Ngụy Vô Tiện là đang trêu đùa, nhưng mà người quỳ dưới điện thì không có một tên nào dám cười, nghe thấy vậy bèn quay đầu nhìn về phía Quỷ tướng quân, là người duy nhất còn đứng ở trong điện, vẻ mặt vô tội không biết phải làm như thế nào.

"Được rồi, quản cho tốt từng người trong tộc của các ngươi, nếu có ai dám gây sự không giữ mặt mũi cho ta..."

"A...trái lại cũng không sao, bãi tha ma cũng không ngại nếu có nhiều thêm vài hung thi."

Gạt bỏ hết mọi âm thanh phản đối, Ngụy Vô Tiện lại dẫn theo Ôn Ninh tiếp tục đến những vùng đất không có người quản đại khai sát giới, bình ổn chiến sự, triệt để cắt đứt những tai họa về sau.

Dám không nghe theo, toàn thành hung thi.

(Nếu dám không nghe lời, tất cả đều sẽ biến thành hung thi.)

Nhưng mà tu quỷ đạo không tu tiên, mặc cho ngươi cưỡi thiên quân vạn mã, ác bá thập phương, kỳ hiệp Cửu Châu, cao lãnh chi hoa.

Một khi đã hóa thành nắm cát vàng thì cũng đều mặc sức cho ta sai xử!!

Hắn một mình cô đơn và rất sợ hãi, may mắn thay, vẫn còn có người yêu hắn.

—— "Không cho phép phân tâm."

Lam Vong Cơ thấy hắn trong lúc hôn môi cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì, đầu tiên là cắn lên bờ môi của hắn một cái, tiếp đó là bàn tay đã sớm duỗi vào bên trong vạt áo của hắn nắm lấy khỏa anh đào kia, dùng sức nhéo một cái coi như là trừng phạt.

"A ~ ưm...cũng chỉ có ngươi mới có thể bắt nạt ta..."

"Sao nào? Trạm Nhi, đem ta đè ở dưới thân, tùy ý ngươi bắt nạt, có phải là rất có cảm giác thành tựu hay không nha?"

Ngụy Vô Tiện đem đầu kề sát vào bên tai tiểu công tử, nói xong một câu cực kỳ có ý trêu chọc này còn thuận tiện dùng đầu lưỡi liếm lên vành tai của tiểu Trạm Nhi một chút.

"Tiểu phu quân, ngươi có thể lớn nhanh một chút được không? Hảo hảo tu luyện, bảo hộ ta, về sau mấy loại chuyện như giết người này ta sẽ không làm nữa."

"Chỉ làm tiểu kiều thê của ngươi thôi, thế nào?"

kiều thê: ái thê, vợ yêu ( kiểu mềm mại, nũng nịu gì gì đấy =)) )

Tiểu công tử da mặt mỏng, dĩ nhiên là không nghe nổi mấy lời dâm ngôn uế ngữ, mắc cỡ chết người như thế này, cho nên chỉ có thể dùng hành động làm hắn im miệng.

..................

"...A! Ngươi có thể nhẹ một chút được không, ngày mai ta còn phải cùng ngươi về nhà, ngươi muốn làm ta toàn thân mềm nhũn mà lết đi hay là ngươi muốn ôm ta hả? Không sợ sẽ khiến cho thúc phụ ngươi tức đến hộc máu à?"

—— "Im miệng."

"Nhưng mà cái miệng này của ta sinh ra chính là phải nói đó nha ~"

—— "..."

Ngày mai sẽ phải trở về rồi.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro