Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tử Nhàn,Tử Nhàn, tớ đang nói chuyện mà cậu nhìn đi đâu vậy, cậu nhìn cái gì?" Tiền Lộ Lộ đẩy Quý Tử nhàn một cái. Cô cùng với Quý Tử Nhàn là bạn thời đại học, hai người có quan hệ rất tốt. Về sau Quý Tử Nhàn lên đường đi du học thì mới tách ra, nhưng mà hai người vẫn duy trì liên lạc như cũ. Bây giờ Quý tử nhàn quay trở lại, hai người lại gặp mặt đi ăn cơm dạo phố trao đổi tình cảm như trước.

Quý Tử Nhàn bị đẩy cũng không động, đứng một chỗ nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Tiền Lộ Lộ cũng nhìn sang, lập tức thấy Vu Kiều và Ân Á Minh. Ân Á Minh thì cô đã nghe Quý Tử Nhàn nhắc tới, cũng biết rõ hắn chính là bạch mã hoàng tử của Quý Tử Nhàn. Cô còn từng xem qua không ít ảnh chụp, nghe nói Ân Á Minh ở bên Mỹ thường xuyên giúp đỡ Quý Tử Nhàn, hai người cũng rất tình cảm. Dù sao căn cứ vào những điều Quý Tử Nhàn nói thì chuyện tên họ cùng xuất hiện trên tờ giấy kết hôn chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi.

Những mà cô gái bên cạnh hắn là ai vậy. Mới nhìn đã biết cũng không phải là người đứng đắn gì, Ân Á Minh không phải là người trăng hoa chứ? Đã ăn trong bát, xem trong nồi, có đối tượng là Tử Nhàn rồi thế mà vẫn gặp gỡ người phụ nữ khác sao?

Nhưng, cũng có thể là cô hiểu lầm thôi. Hai người kia có thể chỉ là bạn bè.

Tiền Lộ Lộ cũng không nhận ra Vu Kiều, Quý Tử Nhàn thì vô cùng chán ghét Vu Kiều, bình thường cô nếu có nhắc tới Vu Kiều trước mặt bạn bè cũng chỉ là nói xấu hoặc châm chọc vài câu. Không nhiều nên Lộ Lộ cũng chưa từng xem qua ảnh của Vu Kiều.

Tiền Lộ Lộ nhìn sắc mặt Quý Tử Nhàn, sau đó mới an ủi, "Tớ nhìn hai người đó cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Ân Á Minh là người bận rộn, ít gặp gỡ cũng là chuyện bình thường. Ngồi cùng với cô gái này đoán chừng cũng chỉ là để nói chuyện làm ăn thôi. Cậu không cần để ý nhiều, hơn nữa vừa nhìn tớ cũng biết cô gái này cũng không đứng đắn lắm. Nếu cậu thấy chướng mắt thì hãy gọi điện thoại cho hắn, hỏi thử xem hắn ở đâu, đang đi cùng ai".

Quý Tử Nhàn nhìn Ân Á Minh và vu Kiều đi tới bãi đậu xe của nhà hàng, tận cho đến lúc không còn nhìn thấy bóng lưng hai người nữa mới quay lại nói với Tiền Lộ Lộ, "Trước đây không phải cậu đã nói, muốn biết vợ hai của Ba tớ trông thế nào hay sao?"

Tiền Lộ Lộ gật đầu, đúng vậy cô đã từng hỏi qua. Nhưng Quý Tử Nhàn không muốn nhắc tới nên cô cũng không muốn hỏi tiếp, bây giờ không biết tại sao lại nhắc tới, cùng với tình huống bây giờ có liên quan sao? Không phải là đang nói về Ân Á Minh sao?

"Bây giờ tớ sẽ nói cho câu biết người đó trông như thế nào". Ánh mắt Quý Tử Nhàn âm u, nhìn về bãi đậu xe một cái. "Người đó cùng với người phụ nữ vừa đi cùng Ân Á Minh giống nhau như đúc". Lúc nói câu này, cô nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt cũng có nét dữ tợn, nhưng mà cô đưa lưng về phía Tiền Lộ Lộ nên đối phương cũng chẳng nhìn thấy được.

Tiền Lộ Lộ còn chưa phục hồi tình thần, đợi đến lúc cô suy nghĩ cẩn thận lập tức trợn mắt há mồm, qua một lúc mới lắp bắp nói, "Cậu vừa nói người phụ nữ kia là...Trời! Ân Á Minh sao lại ở cùng cô ta, hắn không biết cậu và cô ta có cừu oán sao? Người phụ nữ đó đoạt tài sản của cậu còn chưa nói, trong tang lễ còn mắng cậu, Ân Á Minh không phải đã trông thấy sao, không phải hắn còn thay cậu nói chuyện sao, sao giờ lại ở cùng một chỗ với cô ta?"

Tiền Lộ Lộ không tham gia tang lễ ngày đó, cô biết điều này là do Quý Tử Nhàn nói lại, đương nhiên có thêm dầu thêm lửa. Cô nói mình và Ân Á Minh là một đôi, nói Ân Á Minh chăm sóc mình như thế nào. Còn cùng chung mối thù đối với Vu Kiều, không những nói cho Tiền Lộ Lộ mà cô còn nói cho rất nhiều người khác ai cũng hết sức tin tưởng.

Đây cũng là nguyên nhân xuất hiện tin đồn hai người chuẩn bị kết hôn, tất cả là do một tay Quý Tử nhàn bày ra. Cô biết rõ cha mẹ Ân Á Minh khá ấn tượng với mình, chuyện như vậy nếu truyền tới tai họ nhất định sẽ có hiệu quả. Nếu như sau này Ân Á Minh nói ra đối với cô cũng không tổn thất gì, cô diễn kịch rất tốt, tin tưởng rằng ai cũng phải tin, đến lúc đó mọi người sẽ cảm thấy Ân Á Minh là cặn bã.

"Tớ không biết, anh ấy biết người phụ nữ kia bắt nạt tớ vậy mà..." Lúc Quý Tử Nhàn quay mặt lại lệ đã rơi đầy mặt, quả nhiên vô cùng đáng yêu. Tiền Lộ Lộ nhìn mà đau lòng, bạn tốt của cô thật quá yếu đuối, nhìn qua thật dễ bị bắt nạt, nhưng ai có thể nhẫn tâm làm tổn thương cô chứ, chỉ trừ kế mẫu độc ác kia mà thôi.

Không có ba đã vô cùng đáng thương, vốn tưởng rằng bạch mã hoàng tử sẽ yêu thương cô thật tốt, không nghĩ tới hắn lại là tên đểu cáng.

"Tử Nhàn cậu đừng khóc, đừng khóc, cậu như vậy làm tớ cũng muốn khóc theo". Tiền Lộ Lộ sốt ruột, cô đưa cho Tử Nhàn tờ khăn giấy, "Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi hắn một chút không. Hỏi cho rõ ràng, có lẽ mọi việc không giống như chúng ta tưởng tượng".

"Cậu đừng an ủi tớ, cậu cũng nhìn thấy rồi còn cố dối lòng làm gì". Quý Tử Nhàn khóc đến đáng thương, "Tớ biết là người phụ nữ đó hấp dẫn, ba tớ cũng bị cô ta mê hoặc, kể từ khi cô ta đến, tớ chẳng được ngày nào sống yên. Ba tớ nghe lời cô ta cuối cùng bị hại chết lúc nào cũng không biết".

"Tớ nghĩ, người như vậy không thể trêu chọc, nên muốn trốn đi, xa cô ta cũng tốt, thật không nghĩ tới..." tử Nhàn khóc không thành tiếng.

Tiền Lộ Lộ vô cùng tức giận, "Quá là không biết xấu hổ! Người phụ nữ xấu xa đó hình như không có đàn ông không sống được. Nhìn một người đàn ông tốt là phải quyến rũ ngay, biết rõ Ân Á Minh là người yêu cậu còn muốn cướp! Ba cậu vừa qua đời không được bao lâu, cô ta lại giành người yêu với cậu, tớ thật chưa thấy ai bỉ ổi như vậy".

"Tử nhàn không cần sợ, chúng ta cứ đánh trực tiếp, cho cô ta thấy sự lợi hại một chút, cho cô ta biết thế nào là liêm sỉ". Tiền Lộ Lộ là người điển hình của mẫu người dễ xúc động, cô cảm thấy Quý Tử nhàn làm "vợ cả" phải bảo vệ tốt chủ quyền của mình, nhất định phải đem "tiểu tam" là Vu Kiều đuổi đi, dạy dỗ cô ta một chút!" Chúng ta đi vạch trần cô ta đi! Chúng ta còn có thể đưa tin này lên mạng nữa!"

"Cậu đừng gấp, cô ta quyến rũ người như vậy khẳng định không phải cô gái tốt. Nhà Ân Á Minh gia thế như vậy, làm sao có thể chấp nhận cô ta. Huống chi cô ta còn kết hôn lần thứ hai. Cậu yên tâm đi, nếu hắn kết hôn cũng nhất định phải tìm cậu còn cô ta chẳng qua chỉ là phút nhất thời ham đồ mới mà thôi". Tiền Lộ Lộ vô cùng tin tưởng phân tích của mình, "Đàn ông ấy à, huống chi lại là loại đàn ông như Ân Á Minh, hắn phạm sai lầm một chút cũng không có gì. Bình thường ở bên hắn cậu hãy nũng nịu một chút, cho hắn ngon ngọt một chút, tớ không phải nói này kia nhưng cậu cũng quá thận trọng rồi. Bây giờ là niên đại nào, cậu lại ở nước Mỹ lâu như vậy cũng đừng bảo thủ quá".

Quý Tử Nhàn liếc mắt trong lòng một cái, làm như tớ không nghĩ tới vậy, chẳng qua là không có cơ hội thôi!

☆, Chương 14

Editor & Beta-er: Hoàng Lão Tà

Ân Á Minh thật không biết mình được gọi là cặn bã nam như vậy, hắn bước lên xe cùng với Vu Kiều sau đó hỏi, "Đưa cô đi đâu nhỉ? Về Quý gia sao?"

"Về nhà ba mẹ tôi" Vu Kiều đặt tay lên ghế thở dài, cô có cảm giác hôm nay mình đúng là xúi quẩy, không biết tại sao lại gặp phải người như vậy?

Ân Á Minh đang nghĩ lại chuyện ngày hôm nay, hắn nói đùa, "Vận số của cô cũng không tệ, lần đầu gặp mặt lại gặp được cực phẩm như vậy, tôi đoán chừng cô sau này có cơ hội sống khá giả rất nhiều. Tìm một cực phẩm như hắn thật khó khăn, quả thực vận khí của cô rất tốt, gặp người như vậy thì sau này dù có gặp ai đó kém hơn, thì khẳng định cũng sẽ tốt hơn người này".

Vu Kiều liếc mắt, "..." Lại có người an ủi như vậy sao? Còn nói ra chuyện phiếm nữa?

"Ha ha, tôi nói giỡn thôi". Ân Á Minh không phải là người nhiều chuyện, nhưng mà cũng rất tò mò đối với Vu Kiều, cô gái này thật sự là kỳ lạ. Hai lần gặp mặt đều cho hắn ấn tượng không giống nhau, hắn còn chưa gặp được ai giống như cô, "Nói thật, tôi nhìn cô không phải vội vàng muốn tái hôn, tại sao lại đi gặp mặt? Là do cha mẹ sắp xếp à?"

Vu Kiều nâng trán, Ân Á Minh giúp đỡ cô hai lần, miễn cưỡng xem như hai lần đi. Cô cũng biết người đàn ông này cũng không có ác ý gì với mình, nên thẳng thắn nói, "Đúng vậy, bọn họ cố gắng bắt tôi đi xem mắt. Nhất là mẹ tôi, tôi không đi thì ăn cơm cũng chẳng ngon, tôi có thể làm sao, đành phải đi để ứng phó thôi. Thật ra họ cũng chỉ muốn tốt cho tôi mà thôi, sợ về sau về già tôi không có chỗ dựa. Nhưng tôi cũng không phải là bà già làm chuyện gì cũng khó khăn. Tính ra cũng mới chỉ hai lăm, rất nhiều người ở tuổi này cũng chưa kết hôn, không biết vì cái gì họ lại gấp gáp như vậy.

Ân Á Minh gần đây cũng phiền não về vấn đề này, nên cùng đồng bệnh với Vu Kiều, "Chúng ta thật giống nhau, nhà của tôi cũng đang bức hôn đây. Nhưng mà tuổi của tôi cũng không còn nhỏ lắm, đã ba mươi". Hắn nói đến đây thì tự giễu, "Sớm biết như vậy thì kiếm cho mình một người từ trước, bây giờ bị bức ép như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, tìm đâu ra người hợp ý đây?"

"Anh nói câu này rất đúng! Vội vàng quá dễ mắc phải sai lầm". Vu Kiều cảm thấy lời Ân Á Minh nói rất hợp với tâm ý của cô! Hai người bọn họ điều kiện cũng không phải là kém, nhất là Ân Á Minh, vừa nhìn đã là một người giàu có trong giới thượng lưu. Còn cô, mặc dù đã kết hôn, nhưng có tài có sắc, căn bản không cần phải "đói khát" đi xem mắt sớm như vậy, không chừng lại gặp phải cực phẩm. Mà hôm nay không phải đã gặp rồi đấy sao? Nhưng cũng còn may Hà Dương có chút ngu xuẩn, nếu gặp phải người khôn khéo xảo trá, không phải cô đã bị lừa gạt sao?

"Tôi đã nói chuyện nhất định phải đúng, cô biết không hả?" Ân Á Minh nghiêm túc nhận lời khen.

"Ha ha" Vu Kiều bật cười.

"Anh mới nói anh ba mươi tuổi, thật ra nhìn không tới đâu". Vu Kiều nhìn Ân Á Minh mới chỉ khoảng độ hai sáu hai bảy tuổi là cùng, nhìn vô cùng trẻ, không nghĩ tới là đã ba mươi. Lúc trước cô chỉ biết đại khái thân phận của hắn, trong lễ tang những người đến đăng ký phúng viếng, cô biết được hắn là tổng giám đốc của Ân thị. Ân thị là một trong hai công ty lớn nhất cả nước, cô đã từng nghe Quý Huy nói.

"Cám ơn lời khen của cô" Ân Á Minh cảm thấy nói chuyện phiếm với Vu Kiều rất tốt. Ấn tượng của hắn lúc ban đầu với cô là kiểu phụ nữ am hiểu, thích làm nũng và hấp dẫn đàn ông. Về sau liên tục có ấn tượng khác, cộng thêm cuộc nói chuyện hôm nay, hắn coi như là thay đổi cách nhìn hoàn toàn. Hắn có cảm giác tướng mạo của Vu Kiều mang đến cho cô rất nhiều điểm bất lợi.

Xe chạy từ từ vì trên đường ngẫu nhiên bị kẹt xe, nhưng mà bầu không khí lúc này rất tốt. Hai người tán gẫu khá vui vẻ, đại khái là hơn nửa giờ sau xe mới về tới cửa Vu gia.

Cực kỳ khéo là sau khi bọn họ về tới, Đới Phân Phương cùng con gái Vu Thi đang ra cửa mua đồ, vừa dịp gặp phải.

Vu Kiều xuống xe nói lời cám ơn Ân Á Minh, đúng lúc đó hai mẹ con Vu Thi trông thấy.

"Ô, chị gái đã về sao" Vu Thi đoán chừng chị gái phải đến tối mới về, bình thường đều không phải như vậy sao? Ăn cơm buổi trưa, buổi chiều đi dạo phố, xem phim, hẹn hò, sau đó đi ăn tối, tại sao giờ lại trở về?

Đới Phân Phương cũng nhìn qua, đúng là con gái bà, bà cũng thấy kỳ lạ, tại sao lại về sớm như vậy?

Nhưng mà con gái trở về, đoán chừng người trong xe chính là con trai của bà Hà. Đới Phân Phương nghĩ rằng nhất định phải tiến tới chào hỏi, bây giờ bà cũng không vội ra ngoài nữa. Quyết định phải mang người ta về nhà chiêu đãi thật tốt. Bà đã từng gặp qua nhưng không có nói chuyện nhiều, cũng không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất cũng có thể nhận ra. Có thể đưa con gái về nhà, chắc chắn là hai người có thể hình thành được mối quan hệ, bà đã nói mà, con gái mà gặp chắc sẽ thích, may mà bà sáng suốt, tìm được đối tượng như vậy cho con.

"Kiều Kiều" Đới Phân Phương vội vàng xuống xe, nhanh chóng bước tới, "Tại sao lại về sớm như vậy?"

"Con..." Vu Kiều muốn nói ra.

Nhưng chưa đợi cô nói xong Đới Phân Phương đã nói tiếp, "Trở về cũng tốt, mau dẫn anh vào nhà ngồi một lát đi con". Nói xong bà đi đến bên cạnh cửa xe cười nói, "Cháu trai à, dì cám ơn con đã đưa Kiều Kiều trở lại". Hôm nay bà cố ý không để Vu Kiều đi xe, là để tiện cho Hà Dương có thể đưa cô về.

Chỉ là mặt mày đang hớn hở, đột nhiên bà ngây ngẩn cả người, bởi vì bà định thần nhìn lại, người đàn ông trước mắt này bà không biết. Căn bản không phải là con trai bà Hà.

Đây mẹ nó là ai?!

☆, Chương 15

Editor: Niệm Vũ

Beta-er: Hoàng Lão Tà

"Chào bác gái." Ân Á Minh không nghĩ sẽ gặp phải tình huống như thế này, nhìn qua chắc người này là mẹ của Vu Kiều, gặp thì phải chào hỏi, hắn ngồi ở trong xe khẽ gật đầu cười kêu một tiếng bác gái.

"... Chào cậu." Đới Phân Phương có chút đơ người, bà nhìn Ân Á Minh thật lâu, mãi đến khi đối phương rợn tóc gáy mới hỏi, "Cậu là ai?" Bình thường nói chuyện bà không chú ý lắm, trong lòng nghĩ cái gì sẽ hỏi cái đó.

"Mẹ, đó là một người bạn của con, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, đúng lúc anh ấy rảnh nên cho con đi nhờ xe". Vu Kiều giới thiệu sơ lược, thật sự là quá khéo, đúng lúc đụng phải ở cửa, cô cũng chưa nghĩ ra nên giới thiệu như thế nào, cô và Ân Á Minh không tính là bạn, mới gặp mặt hai lần, cô đồng ý đối phương cũng không nhất định đồng ý, đoán rằng sau này cũng sẽ không có liên hệ gì nên nói dối tùy tiện một chút.

Lời này của Vu Kiều không có vấn đề gì, nhưng Đới Phân Phương cũng không ngốc, con gái đi xem mắt, đối tượng là con trai Hà gia, tại sao ăn xong thì người khác đưa về?

"Tiểu Hà đâu?" Đới Phân Phương quay đầu lại hỏi con gái, "Sao nó không đưa con về?"

"Đừng nói về tên đó nữa, mẹ giúp con xem kiểu gì vậy, thiếu chút nữa làm con tức chết". Vu Kiều hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, "Về con sẽ nói cho mẹ nghe". Cô phất phất tay nói tạm biệt Ân Á Minh.

Đới Phân Phương nhẹ nhàng véo Vu Kiều một cái, sau đó cười nói với Ân Á Minh, "Đã đến rồi thì vào ngồi một chút." Bà vừa nghe giọng điệu đã biết xem mắt không thành, nhưng không cần gấp gáp, đây không phải đã có một người rất tốt sao, cậu thanh niên này có xe cao cấp, bộ dáng tuấn tú lịch sự, nhìn qua khá hơn tên nhóc Hà gia nhiều, đây không phải là có sẵn đối tượng tốt sao!

Vu Kiều trừng mắt nhìn mẹ mình, cái gì gọi là vào ngồi một chút? Hy vọng không phải điều cô đang nghĩ...

Ân Á Minh nhìn vẻ mặt sinh động của Vu Kiều cảm thấy vô cùng thú vị, mẹ đối phương hình như rất thích hắn, ánh mắt lấp lánh giống như nhìn thấy thịt ba chỉ, mà vẻ mặt Vu Kiều lại giống như gặp quỷ, Ân Á Minh tự nhủ trong lòng mình có bết bát như vậy sao, vẻ mặt khiếp sợ của cô thật làm tôi khó chịu mà, tôi cũng là có lòng tự trọng! Vì vậy hắn quyết định tiếp tục đùa dai một chút.

"Cám ơn bác gái, vậy thì cháu không khách khí." Ân Á Minh cười vô cùng rực rỡ.

Lúc này Vu Kiều trừng mắt với hắn, Ân Á Minh nhìn thấy hết sức sảng khoái.

Xe Ân Á Minh từ từ lái vào Vu gia, sau khi xuống xe Vu Kiều nhỏ giọng nói: "Đừng nói tôi không có nhắc nhở anh, anh cũng biết người nhà tôi rất hi vọng tôi tái hôn, lúc này anh đến chắc chắn sẽ bị bọn họ để ý, đến lúc đó anh cũng đừng trách tôi, cũng không phải tôi mời anh tới ". Vu Kiều bày vẻ chúng ta phân rõ giới hạn đi.

Ân Á Minh lại cảm thấy bực bội, đồng thời lại cảm thấy cử chỉ lo lắng và ghét bỏ của Vu Kiều hết sức buồn cười. "Có quan hệ gì, coi như cô mang bạn đến nhà chơi, hết sức bình thường".

"Ha ha" Vu Kiều liếc hắn một cái, "Anh nhìn tôi sẽ biết, cho tới bây giờ tôi cũng không có bạn nam, chớ nói chi là mang về nhà làm khách, riêng điểm này anh đã đủ quý hiếm rồi, người nhà tôi chắc chắn sẽ phiền chết anh!"

Ân Á Minh đóng cửa xe đi theo Vu Kiều vào cửa, "Một người cũng không có?" Vậy cũng quá kỳ lạ, dựa vào tướng mạo của Vu Kiều mà không có bạn nam?

"Anh không hiểu" Vu Kiều nhếch miệng, người khác căn bản không ai biết sự chua xót trong lòng cô, khi cô thân cận người khác phái thì sẽ có một ai đó nói xấu, nếu đối phương độc thân thì khá hơn một chút, nếu đối phương có bạn gái, ha ha, tin đồn kia nói bao nhiêu khó nghe thì có bấy nhiêu.

Cô còn nhớ có một lần ra ngoài liên hoan với bạn học thời đại học, trong đó một cô gái dẫn theo bạn trai đến, người đàn ông kia vừa thấy nàng thì quăng cô gái này đi, sau đó chạy tới theo đuổi cô, lúc ấy thật nhiều người nói cô đoạt bạn trai của bạn, vô liêm sỉ!

Là tên đàn ông cặn bã kia cứng rắn đến, trách tôi cái gì? Mẹ nó, tôi còn chưa nói một câu nào với hắn! Một cái liếc mắt còn không cho ấy!

Nhưng cô giải thích cũng không có nhiều người tin, vì nhìn mặt cô gian giảo, cô cũng không thể tự làm mình hủy dung được chứ?

Vu Kiều nói Ân Á Minh không hiểu, hắn cũng xác thực là không hiểu gì, dù thế nào cũng nghĩ không ra, rõ ràng duyên của Vu Kiều rất tốt mà.

Lúc Vu Kiều và Ân Á Minh tiến phòng khách, Đới Phân Phương đã sai người chuẩn bị tốt trà bánh, bà và con gái Vu Thi đoan đoan chính chính ngồi trên sô pha, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Ân Á Minh, Ân Á Minh lạnh run, ôi, có lẽ hắn nên nghe Vu Kiều, chỗ này không thích hợp hắn đến.

"Ngồi, ngồi, uống trà." Đới Phân Phương nhiệt tình chào mời, "Bác gái còn chưa biết gọi cháu như thế nào đâu."

"Cháu họ Ân, gọi là Ân Á Minh, bác gái gọi Tiểu Ân là được rồi." Ân Á Minh cười tủm tỉm ngồi xuống đối diện Đới Phân Phương và Vu Thi, vẻ mặt vô hại, tướng mạo này, khí chất này, thỏa mãn tiêu chuẩn "Con rể tốt" nè! Đới Phân Phương càng xem càng hài lòng, Vu Thi ngồi cạnh cũng cực kì tán thành, nếu như người này có thể trở thành anh rể mình, quả thực quá vinh dự !

Khóe miệng Vu Kiều co rút ngồi xuống cạnh mẹ, ai biết mới vừa đặt mông đã bị Đới Phân Phương vỗ lưng!"Chỗ này đã có hai người ngồi chật rồi, con ngồi đối diện đi!"

Vu Kiều: "..." Chật cái bép! Ghế sô pha này dù có năm bà mập vẫn chen được! Mẹ coi họ Ân kia mù hả?

Vì vậy cô vẫn ngồi trơ ra như cũ, người trong nhà đúng là hơi nhiều chuyện, rõ ràng cô và Ân Á Minh không thể thành, cô cần gì phải phối hợp chứ, đỡ dẫn tới hiểu lầm không cần thiết, phải phân rõ ràng, nếu không dựa vào tính tính người trong nhà khẳng định đào người không tha!

Ân Á Minh làm như không thấy được, vẫn cười tủm tỉm.

"Con ra đây cho mẹ!" Đới Phân Phương véo một cái sau lưng Vu Kiều, sau đó cười tủm tỉm nói với Ân Á Minh, "Tiểu Ân cứ ngồi đây, bác nói chuyện với Kiều Kiều một chút."

Ân Á Minh gật gật đầu, sau đó phòng khách chỉ còn dư lại hắn và Vu Thi.

Vu Thi chớp mắt, tính cô chính là tính cách điển hình của người nhà họ Vu, cô nhìn Vu Kiều vừa đi thì cao hứng bừng bừng hỏi: "Anh Á Minh, có phải anh yêu thích chị em đúng không? Anh sẽ làm anh rể em chứ? Người thích chị em rất nhiều, nhưng chị chỉ dẫn mình anh về nhà, chắc chắn chị ấy thích anh, em thấy hai người rất xứng đôi!"

Ân Á Minh dở khóc dở cười, thật đúng là bị Vu Kiều nói trúng, người trong nhà cô còn khoa trương hơn lời cô nói, không trách được cô phải đi xem mắt, xem tư thế này xác thực rất khó cự tuyệt.

"Anh và chị em là bạn bè, em làm như thế này sẽ khiến cô ấy không có bạn nam giới đấy." Ân Á Minh chưa nói không thích Vu Kiều, nhưng lời này cũng có ý muốn phủi sạch quan hệ với Vu Kiều.

Vu Thi không ngu ngốc, mặc dù tính tình cô tương đối nóng nảy, hành vi cũng thô kệch, nhưng vẫn không hiểu lời Ân Á Minh nói, cô vừa nghe đối phương không muốn làm anh rể mình thì thất vọng đến cực điểm.

Cắt, lãng phí tình cảm của tôi, không có tình cảm thì cách chị tôi xa một chút, bộ dáng anh thế này còn kề sát chị, quả thực chặn hết hoa đào của chị ấy! Về sau nếu không tìm được đối tượng tôi sẽ tìm anh tính sổ!

Đối phương chuyển biến thái độ thực quá rõ ràng, vừa rồi còn hai mắt tỏa sáng, giờ thì vẻ mặt lạnh nhạt, Ân Á Minh thậm chí có thể thấy mơ hồ tia ghét bỏ trong mắt đối phương.

Hắn có chút tức ngực, hắn luôn luôn là người gặp người thích hoa gặp hoa nở, đặc biệt là đối với người khác phái, thành thật mà nói, hắn còn chưa thấy khác phái ghét bỏ hắn, Vu Thi đây coi như là một người, không phải chỉ là không làm anh rể thôi sao, có cần ghét bỏ như vậy không?

Không khí có chút lúng túng, Ân Á Minh đang uống trà, Vu Thi cũng bưng chén lên uống trà, trong lúc đó, không ai nói với ai câu nào.

Bên kia, Đới Phân Phương kéo Vu Kiều vào phòng cách vách tra hỏi.

"Con thành thật khai báo, Tiểu Ân là ai, có phải nó có ý với con không? Có nói muốn cùng con kết hôn không?" Đới Phân Phương vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, bà không quen lòng vòng.

Vu Kiều nâng trán: "Đó chỉ là một người bạn, còn là loại bình thường hết sức bình thường, chỉ gặp qua vài lần, trao đổi danh thiếp." Sau đó cô kể lại sơ sơ chuyện xem mắt, "Được chưa? Anh ta chỉ là có lòng tốt giúp con một tay, sau đó tụi con cùng nhau ăn bữa cơm, con không có xe, anh ta vừa vặn rảnh, nên đưa con về, chỉ đơn giản như vậy, mẹ không cần hù anh ta, con và anh ta thực không có gì ."

Đới Phân Phương nghe được hai người không có gì thì hơi thất vọng, song rất nhanh bà đã bình tĩnh lại: "Trước kia không có gì không có nghĩa về sau không có, cậu ta đã làm anh hùng cứu mỹ nhân, nói không chừng chính là muốn mượn cơ hội này đến gần con ấy, đây thật là cơ hội phát triển tốt, mẹ thấy đối phương rất tốt, đẹp hơn cả minh tinh, nhìn xe cũng biết là có tiền , khí chất lại tốt, khá hơn tiểu tử Hà gia nhiều! Mẹ thấy được!" Con gái bị Hà gia lừa gạt tính sau, bà không vội, loại chuyện đó khi nào cũng được, bây giờ chung thân đại sự của con gái mới là quan trọng nhất!

"Mẹ, dẹp đi, mẹ thật cho là điều kiện của con tốt à, Hà gia miễn cưỡng để ý con, nhưng Ân Á Minh không giống, mẹ có biết hắn là ai hay không?" Vu Kiều thực không muốn đả kích mẹ mình, "Mọi người đồng ý vô ích, anh ta chướng mắt con, nhà anh ta con trèo không nổi, con lại từng kết hôn, cha mẹ đối phương nhất định không để con vào cửa."

Đới Phân Phương có chút lờ mờ, "Cậu ta là ai?" Thân phận thế nào mà con gái lại nói mình trèo không nổi chứ!

Vu Kiều thở dài, nàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu rà tên Ân Á Minh, đây là nhân vật lớn được bách khoa giới thiệu, "Mẹ tự coi đi." Vu Kiều đưa di động cho Đới Phân Phương.

Lí lịch Ân Á Minh thật sự là dọa người, Đới Phân Phương nhìn thấy thì sững sững sờ sờ, bà cũng không biết người đàn ông con gái đưa về lợi hại như vậy, cũng không phải bà xem thường con gái mình, chỉ là bà cũng hiểu, loại người này xác thực gia đình không thể tiếp nhận Vu Kiều như vậy, cửa ai cha mẹ chắc chắn không qua, lời vừa rồi con gái thật nói không sai.

Đới Phân Phương xem xong vô cùng thất vọng, gặp được một người thật tốt, đáng tiếc không thích hợp với con gái, thật là khiến người ta buồn lòng, haiz...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro