Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về Ninh gia, cả hai luôn giữ im lặng là do không muốn nói hay không biết nên nói gì. Suy nghĩ gì đó, bất chợt Lan Ngọc chọn lên tiếng trước

" Chuyện lúc nãy, chỉ là tôi không muốn Trang My biết chị là mẹ kế của tôi, nên tôi mới nói như vậy, chị đừng có mà suy nghĩ lung tung "

" Ừm "

Ngoài mặt thì vui nhưng bên trong chị lại đang rất buồn. Lan Ngọc không thể cho chị sống trong cái danh xưng bạn gái này lâu hơn được sao?

" Chị lúc nãy chẳng phải đang vui lắm sao, bây giờ lại như tảng băng ngàn năm vậy ? " Thấy sự thay đổi rõ rệt trên gương mặt chị, em mới hỏi như vậy

" Mặc tôi "

" Chị lại bắt đầu như vậy nữa, tôi chỉ đang muốn nói chuyện nhỏ nhẹ với chị. Là chị không muốn đó đừng trách tại sao lúc nào mẹ kế con chồng cũng gắt gỏng "

" Lan Ngọc thôi ngay đi "

" Yah, chị bị sao vậy hả ? "

" Là em nói tôi thay đổi nhưng thực chất em mới là người đang thay đổi đó "

" Sao chị lại nói như vậy ? Tôi vẫn như lúc trước thôi "

Em thì vẫn bình tĩnh nói chuyện với chị nhưng chỉ có chị là nội tâm đang vùng lên uất ức sắp theo đó mà tuôn ra rồi

" Nếu em không kêu tôi được một tiếng mẹ hay cô thì đừng nói chuyện với tôi nữa "

" Không thích, tại sao tôi phải kêu chị bằng mẹ chứ, chị đẻ được tôi sao ? "

" Vậy kêu bằng cô "

" Tôi thích kêu bằng vợ..."

Bị câu nói của Lan Ngọc làm cho đỏ mặt, chị quay sang nhìn thẳng vào em, Lan Ngọc em thì đang bận lái xe nên không thể nhìn thấy được biểu tình của chị lúc này.. Là vừa chờ đợi vừa hồi hộp

" Lan... Lan Ngọc... Em nói gì vậy ? "

" Tôi chưa nói hết mà, là vợ của ba tôi được chưa ? "

Thất vọng thu người về trạng thái ban đầu, chị lí nhí trong miệng dù là rất nhỏ nhưng cũng vừa đủ để chui lọt vào tai Lan Ngọc
" Còn tưởng là nói vợ của em chứ, đáng ghét "

Là em đã nghe hết nhưng lại giả vờ như không nghe. Em chỉ muốn giữ khoảng cách an toàn với chị thôi, em cũng không ngờ bản thân lại càng lúc càng kéo gần khoảng cách đó. Nhưng trong thâm tâm em vẫn nghĩ bản thân còn nằm trong vùng an toàn

Em không muốn gia đình sẽ tan nát chỉ vì Thùy Trang. Người ngoài nhìn vào sẽ dị nghị như thế nào khi một Ninh Hùng hùng hồn khí thế một đời lại cùng con mình giành giật đấu đá nhau vì một người con gái đây....

Vừa về đến nhà chị đã không thèm nói lời nào, bỏ lên phòng trước. Cởi áo khoác đặt sang một bên chưa kịp nằm lên chiếc giường thân yêu của mình thì tiếng của Lan Ngọc đã vang lên om sòm trước cửa phòng chị... Mà hình như trong câu nói của em ấy cứ mang hàm ý sai sai

" Vợ ơi, ra mở nhanh lên, chị không lấy chìa khóa xe à "

Bực tức đi ra mở cửa, chị quát thẳng vào mặt em mà không thèm để ý xem em có giận mình hay là không

" LAN NGỌC , EM LOẠN ĐỦ CHƯA HẢ ? "

Em chỉ bình thản trả lời chị, không một chút giận trái lại trên khuôn mặt còn hiện lên hay 5 chữ " Ngay thơ vô số tội " nữa.

Em nghĩ chị cũng là con gái nên một tháng sẽ khó ở một lần nên cũng không thèm chấp nhất, em đâu biết rằng chị là đang khó ở vì em

" Tôi đến trả chìa khóa xe "

Chị cầm lấy chìa khóa xe trong tay em sau đó nói

" Đừng có kêu tôi là vợ này vợ nọ, hoặc là mẹ hoặc là cô hiểu không ? "

" Đã bảo là không thích rồi mà "

" Em..."

" Mà tôi có nói chị là vợ tôi đâu mà chị phải lo. Ý của tôi là' Vợ của ba' nhưng dài dòng quá tôi mới gọi tắt là ' Vợ ' thôi, nhưng là cùng một nghĩa nha "

Chị đúng là hết cách với em, lí luận ở trên trời hả?

" Nhưng người ta sẽ hiểu nghĩa khác "

" Thì mặc kệ người ta, chỉ cần tôi và chị hiểu là được rồi "

" Tôi không hiểu "

" Chị chỉ cần hiểu theo cách của chị là được "

" Hiểu theo cách của tôi sao? Vậy tôi muốn hiểu theo cách của mọi người. Vợ là của Lan Ngọc em "

Chị chưa kịp nói thêm gì em đã bay về phòng mất rồi, đúng là Lan Ngọc chỉ thích làm những gì mình thích. Nhưng mà chị đã quen như vậy rồi, nếu một ngày Lan Ngọc thay đổi chị sẽ ra sao đây?

-----------------
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro