Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Nếu hôm nay tôi không đến chẳng phải chị đã bị ăn thịt rồi sao. Như vậy có đáng không? "

" Vì em nên như thế nào cũng đáng hết "

Chị vừa nói lại vừa dụi dụi mặt vào người em sâu hơn, em bây giờ không khác gì đang nói chuyện với bộ máy được lặp trình sẵn. Em nói chị trả lời, thực chất chị đang coi em là cái chăn bông mà thu người vào

" Chị nói xem với tôi, chị quan trọng hay lô đất đó quan trọng hơn "

" Không biết nữa... Chắc là... Lô đất..."

" Ra là vậy, vậy tôi đến đây phá hỏng hảo ý của chị mất rồi. Đáng lí ra phải bỏ mặt để chị bị mấy tên kia luộc xào nấu nướng mới phải "

"...."

" Chị ngủ rồi sao, vào xe đi, tôi mỏi chân lắm rồi "

" Không muốn! Vào xe rồi em đưa chị về nhà, sau đó em sẽ lại biến mất nữa..."

" Tôi ở Ninh thị thì biến mất như thế nào đây? "

" Cho dù là ở Ninh thị nhưng chị lấy lí do gì để đến tìm em "

" Công việc "

" Vậy chị đến làm hợp đồng được không? "

" Hợp đồng hợp tác giữa hai công ty lần trước? "

" Không nha, là hợp đồng khác "

" Hợp đồng khác? "

" Thì hợp đồng làm bạn gái của em "

" Chị say thật rồi nhanh lên tôi đưa chị về "

" Không, chết cũng không buông em ra, chết cũng không về "

" Về nhà tôi, được chưa "

Nghe được lời đúng ý mình, chị bật dậy rời khỏi người em, loạng choạng mở cửa xe rồi an vị vào trong đưa ánh mắt chờ đợi về phía Lan Ngọc còn ngơ ngác đứng ở kia. Đúng là hết cách, Nguyễn Thùy Trang năm nay đâu còn là thiếu nữ 18 nữa đâu, sao lại trẻ con đến thế cơ chứ

Sau khi ngồi vào chuẩn bị khởi động xe thì một tay của em đã bị chị giật lấy đặt sau ghế của chị sau đó chị tựa đầu lên đó

" Thùy Trang chị bị bệnh sao? Làm sao tôi lái xe đây? "

" Một tay cũng có thể lái được "

" Nhưng tôi không lái được "

Thùy Trang không trả lời, đầu cứ như vậy tựa lên tay của em đúng là làm người ta nhột đến chết mà.
Chị là đang được nước lấn tới nhưng biết sao giờ chiều lòng chị trước đã về được tới nhà sẽ tính sau

" Nguyễn Thuỳ Trang "

"..."

Nhìn chị cứ như đang hưởng thụ vậy, mắt thì nhằm, miệng thì cười. Lan Ngọc chỉ biết thở dài bất lực

" Nghe tôi nói không? "

" Ừm ừm "

" Lấy đầu ra, tôi còn lái xe "

" Không "

" Về rồi tôi cho chị lấy tay làm gối ngủ cũng được, bây giờ tôi phải lái xe để đưa chị về nhà, chị hiểu không? "

" Thật không? "

" THẬT " Em nhấn mạnh nhưng lại làm người ta không vui chút nào nha

Chị cười ngây ngốc nhìn Lan Ngọc sau đó ngồi thẳng lên cho em lấy tay về, sau đó còn dỏng dạt tuyên bố

" Trả gối lại cho em, tối tôi sẽ lấy lại "

" Shh "

Đúng là con người đang say rượu tỉnh được vài giây lại ngủ mất tiêu, chỉ khổ thân em, vì một tấm lòng tốt không cần thiết của chị mà bây giờ em lại phải vất vả đến thế này

Bế chị trên tay, em mang thẳng lên phòng mình, đắp chăn xong xuôi mới trở lại phòng khách. Hôm nay thật ra em có rất nhiều việc phải làm nhưng cũng vì chị mà bây giờ chưa đâu vào đâu và bây giờ đây em phải gấp rút làm bù lại. Lấy máy tính và sấp công văn cần phải duyệt, em cứ vừa ghi chép rồi lại gõ gõ, thời gian cứ như vậy mà chậm chạp trôi qua, nhưng đối với em còn sợ là làm không kịp hoàn thành trong đêm

Chị từ trong phòng em mơ màng bước ra, nhìn lên đồng hồ đã là 1 giờ sáng lại nhìn cái con người đang dán mắt vào màn hình kia, liền không chịu được xót xa, chị nhẹ nhàng tiến đến chỗ em, thổi nhẹ vào tai làm ai kia giật mình quay lên nhìn chị phẫn nộ

" Yah, làm giật cả mình, tính lấy mạng người sao? "

Chị lấy tay gập máy tính của em lại xong chui thẳng vào lòng em mà ôm

" Chị lại ôm nữa sao? " Em đơ người hỏi

" Xa em hai năm rồi mà "

" Lúc trước chị cũng có ôm nhiều như vậy đâu "

" Tại vì lúc trước chị không biết trân trọng, bây giờ phải giữ kỹ mới được "

" Đừng nghĩ là nói như vậy thì mọi chuyện sẽ quay về như trước kia nha "

" Cho nên..."

" Cho nên ? "

" Chị sẽ theo đuổi lại em "

" Ngoài kia có bao nhiêu người tốt, sao cứ lao đầu vào tôi làm gì "

" Tại vì những người đó không phải là em "

" Lí giải vô lí "

Lan Ngọc tách Thùy Trang ra khỏi người, đi thẳng vào bếp, nói
vọng ra với chị

" Ngồi yên ở đó, tôi đi pha trà gừng cho chị "

Nhưng chị lại không nghe lời mà đi theo sau. Chống tay lên bàn nhìn Lan Ngọc đang chăm chú cắt từng lát gừng, chị nói

" Bà từng nói với chị rằng, nếu ai thương yêu chị thật lòng, họ sẽ thay đổi vì chị chứ không phải đợi chị thay đổi vì họ. Nhưng em nhìn xem, chúng ta đã thay đổi vì nhau "

" Chị lại bị hoang tưởng à. Tôi từng nghe đồn rằng người đứng đầu của HOPE rất lạnh lùng và độc đoán nha "

"  Là ai đã đồn vậy? " Thùy Trang giương đôi mắt vô tội nhìn em

" Tất cả mọi người "

" Bảo bối nè..."

" Bảo bối ? "

Chị không thèm giải đáp thắc mắc của em, tuyệt nhiên tiếp tục nói

" Nếu mà hai công ty của chúng ta hợp tác thì cực tốt luôn đó "

" Sao lại nói vậy? "

" HOPE chính là hy Vọng, T&E viết tắt của Trust & Effort cũng có nghĩa là Niềm tin và Nổ lực... Ba yếu tố đó cộng lại chắc chắn sẽ không ai có thể sánh bằng chúng ta "

" Đúng là không nên nói chuyện với mấy người say rượu mà "

" Tôi không say rượu nha, tôi chỉ say em thôi ~ "

------------------
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro