Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về nhà, em cố gắng lục lại trong đầu mình kí ức tối hôm qua, nhưng tất cả đều vô ích, em chẳng nhớ được gì cả. Đang vắt óc hồi tưởng lại thì chiếc Jaguar XJL từ đâu dừng lại ngay chỗ em, còn bóp kèn in ỏi, em đang thắc mắc là ai lại sở hữu chiếc xe 6,5 Tỷ này thì kính xe hạ xuống, người ngồi trong xe không phải ai xa lạ đối với em.

" Nguyễn Thùy Trang ? "

" Em ngạc nhiên gì chứ, lên xe đi "

" Chị mua nó khi nào ? "

" Là chuyện của tôi, em có lên không thì bảo ? "

" Chắc chắn là dùng nhan sắc để dụ dỗ ba tôi mua những thứ này cho chị rồi "

Lan Ngọc nói cũng có phần đúng, là Ninh Hùng mua cho chị nhưng không phải là chị xin, chính ông ta là người chủ động điện thoại bảo chị đến nhận xe, chị không đòi hỏi bất cứ thứ gì, chị chỉ làm theo lệnh

" Thì sao, bây giờ em không muốn lên đúng không ? "

"..."

Không nhận được câu trả lời, chị vờ kéo kính xe lên khởi động máy chuẩn bị chạy đi thì em liền mở cửa, chui vào yên vị bên chỗ ghế phụ lái. Suốt cả quá trình đi, chẳng ai nói với ai câu nào cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ xe của Ninh gia, Lan Ngọc mới lên tiếng trước

" Chuyện hôm qua..."

" Tôi quên rồi "

" Ý tôi không phải là như vậy "

" Vậy ý của em là gì ? " Chị vừa gỡ khóa dây an toàn ra vừa nói chuyện với em, nhắc đến chuyện đó thì sáng nay chị cũng phải mất cả buổi mới chấn chỉnh lại được tâm lí của mình

" Đó là nụ hôn đầu của tôi "

" Em cũng là người cướp đi nụ hôn đầu của tôi còn gì "

Cho dù là chị từng quen bạn trai cũ gần 3 năm nhưng đối với mấy chuyện tiếp xúc thân mật này thì chị chưa từng. Kể cả nụ hôn hay cái nắm tay cũng vậy

" Nhưng tôi còn là học sinh, chị là người đã có gia đình, chúng ta khác nhau "

" Vậy em muốn gì ở tôi trong khi tôi không phải là người chủ động ? "

" Chị phải xin lỗi tôi "

" Tại sao tôi phải xin lỗi ? Rõ ràng chuyện này tôi không có lỗi và đó cũng không phải là thói quen của tôi "

" Nhưng..."  Cắt ngang lời em, chị nói tiếp

" Em muốn tôi trả ? Được thôi..."

Dứt lời chị chồm người qua áp môi mình lên môi em, một cảm giác ấm nóng và mùi hương có chút ngọt ngào sộc lên mũi khiến em tê dại, nhất thời không kịp phản ứng, sau khi chị thu người trở về thì em mới hoàn hồn lại có chút luyến tiếc do sự mất mát nơi bờ môi, miệng ấp úng

" Chị... chị..."

" Tôi chỉ trả lại cho em thôi "

" Tôi không bảo chị trả như vậy "

" Tôi không cãi lý với em, em hôn tôi thì tôi hôn lại, chúng ta huề nhau, không ai nợ ai "

Nói rồi chị mở cửa xe, nhanh chóng rời khỏi bãi đổ, Lan Ngọc đâu biết được mặt chị lúc này cũng đã đỏ lên. Lúc nãy Thùy Trang chẳng biết bản thân mình lấy đâu ra dũng khí mà hành động như vậy, chị cố trấn an bản thân rằng đây chỉ là chuyện có qua có lại thôi. Nhưng chính vì hành động không kiểm soát của mình mà Thùy Trang đã vô tình cho Lan Ngọc một cơ hội ngự trị trong tâm trí của chị luôn rồi.

Lan Ngọc lúc này cũng chẳng khác chị là bao, vừa đỏ mặt lại vừa thấy ngại. Tối qua em say nên em đâu biết cảm giác hôn một người là như thế nào, tay cứ sờ sờ lên môi mãi, em bị nghiện cái cảm giác này nhưng không bao lâu em lại gạt bỏ suy nghĩ đó đi và trồng thêm suy nghĩ xấu về chị rằng Thùy Trang đang muốn
dụ dỗ em để mình chấp nhận dâng cả gia sản này cho chị ta.

Sau đó em cũng rời xe trở lại vinh thự của Ninh gia. Em định bước vào phòng nghỉ ngơi thì căn phòng kế bên lại phát ra tiếng la vang trời. Người giúp việc của
Ninh gia khi được lệnh mới được phép đến đây, không cần đoán em cũng biết là của ai, có chút phân vân là em có nên sang xem là chuyện gì không thì tiếng la lại phát ra một lần nữa, lật đật em quăng luôn cặp táp xuống sàn chạy thẳng sang phòng của chị.

Nhìn xung quanh chẳng thấy người đâu, tính đi về thì nghe tiếng chị bên trong phòng tắm. Lòng thầm nghĩ Thùy Trang đang làm trò gì bên trong đó vậy chứ ?

Từ từ di chuyển đến đó, chân em vừa chạm đến cửa phòng tắm thì một thân người từ đâu bay đến ôm chặt lấy em, miệng lẩm bẩm không ngừng

" L..Lan...Ngọc... Có gián.. Rất nhiều.."

Chỉ là mấy con gián mà chị làm tim của Lan Ngọc muốn rớt ra ngoài. Tay em nhẹ nhàng đưa xuống nằm lấy mấy cọng râu đang nghoe nguẩy của chúng bỏ vào trong bồn vệ sinh bấm nút dội, tít tắc trong vài giây Lan Ngọc đã trở thành anh hùng cứu mĩ nhân. Sau đó em mới dời tầm mắt đến người đang vùi mặt vào ngực mình

"  Bỏ ra được chưa ? "

Chị vừa buông người em ra thì trước mặt em bây giờ là một phong cảnh hết sức hữu tình. Sau khi hoàn hồn lại chị chợt nhớ ra bản thân mình đang trần như nhộng phơi ra trước ánh mắt không mấy đàng hoàng của ai kia thì Thùy Trang lại một lần nữa la lên khiến Lan Ngọc giật mình bối rối nhanh chóng nhắm mắt úp mặt vào tường còn chị thì lấy cái khăn quấn quanh người, vài phút sau mới uất ức lên tiếng

" Đồ biến thái "

" Ai bảo chị không mặc đồ làm gì "

" Tôi tắm chẳng lẽ phải mặc đồ ? "

" Ai bảo chị tự nhiên la lên "

" Em đang tắm thì thấy con gián bò ngang, em có la lên không? "

" Gián có đáng sợ đâu, tại chị thích làm quá lên "

" Mặc kệ em, dù gì bây giờ em cũng đã thấy hết của tôi rồi còn quay sang trách tôi nữa sao ? "

" Có gì quý giá đâu chứ, chị có cái gì tôi cũng có cái đó "

Thẹn quá hóa giận, Thùy Trang một mạch đẩy em ra ngoài cửa

" Dâm tặc bước ra ngoài đi "

Em cũng chẳng thèm để ý chị nữa mà bước thẳng ra ngoài luôn. Không thể trách em, muốn trách thì trách mấy con gián kìa. Chỉ tội mỗi Thùy Trang, nụ hôn đầu của chị cũng bị Lan Ngọc lấy mất, giờ đến thân thể của chị Lan Ngọc cũng là người nhìn thấy đầu tiên. Tên tiểu tử đó nghĩ mình là ai mà có thể làm vậy chứ ? Không lẽ kiếp trước chị mắc nợ Lan Ngọc hay sao ?

-----------------
End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro