Chap 21 : Theo Đuổi Lại Con Chồng (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, Kim Jisoo lấy lại phong độ như thường ngày, em tiếp tục lao đầu vào công việc như thể Jennie chưa từng xuất hiện. Em thì đinh ninh như vậy nhưng thực chất những người xung quanh đều nhận ra sự thay đổi của em... Kim Jisoo trước nay luôn hành xử công tư phân minh, luôn tìm hiểu nguyên nhân trước khi phán xét vậy mà giờ chỉ cần một điều không vừa ý liền khiến em nổi trận lôi đình, mọi người trước kia đã sợ em, nay lại càng sợ hơn, ngay cả những công văn từ nhỏ đến lớn đều nhờ Bomi chuyển cho em duyệt, họ sợ cho dù là bản thân có làm tốt đến thế nào thì khi em cho là không tốt tức là không tốt. Họ biết em và Bomi là bạn bè nên mọi trách nhiệm đều đẩy cho em ấy, chỉ tội mỗi Bomi sinh ra là người tốt nên không thể chối sự giúp đỡ của những người kia

- Cậu điều tra được công ty đang muốn lôi kéo Park thị bán lô đất phía Tây là công ty nào chưa?

- Mình đã nhờ Soojin điều tra rồi, mình sẽ gọi cho cậu ấy_Bomi trả lời sau đó lấy điện thoại trên tay bấm số gọi, chưa đầy ba giây thì đầu dây bên kia đã có người nhấc máy,
Jisoo ngước nhìn Bomi đang nhăn mặt lại khi nói chuyện với cái người tên Soojin kia, sau khi kết thúc cuộc gọi không đợi em hỏi trước, Bomi đã nghiêm mặt trả lời

- HOPE

- HOPE sao? Họ muốn giành lô đất đó với chúng ta?

- Không phải

- Nếu không phải thì là chuyện gì?

- Soojin nói... _ Thật ra Soojin là người được Bomi nhờ theo dõi chủ tịch tập đoàn Park thị, may thay không cần đi kiếm con mồi cũng tự tìm đến. Seo Soojin là chủ của một hộp đêm duy nhất ở gần khu DongSeong-ro ( Daegu),hôm nay cô đang định đi săn mồi vậy mà con mồi tự tìm đến, cô đúng thật là may mắn mà. Đã vậy ngay lúc này Bomi điện thoại đến, cô thuận tiện kể lại mọi hoạt động của Park tổng lúc này cho em ấy biết _..... Park tổng đang ở hộp đêm

- Hộp đêm, nơi đó dành cho những người quyền thế như anh ta sao?

- Anh ta cùng một người nữa

- Một người nữa? ... Là người của HOPE sao?

- Thật ra là người của HOPE thật nhưng mà điều quan trọng ở đây là... _ Bomi ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không

- Kim Jennie có phải không?

Bomi gật gật đầu thay cho câu trả lời, thấy Bomi không có ý định nói tiếp nên Jisoo nói trước

- Chị ấy muốn giành khu đất đó với chúng ta sao?

- Không phải, Soojin đã vô tình nghe được cuộc hội thoại của họ...

- Đừng dài dòng nữa, nói mau đi, mình đang rất bận

- Kim tổng đang bị bọn người bên Park thị chuốc say

- Thì ra là dùng thân xác để đánh đổi sao

- Jisoo nghe mình nói hết đã... Chị ấy nghe nói chúng ta đang cần mua gấp lô đất ở phía Tây nhưng Song thị cũng đang cố giành giật với chúng ta, chị ấy vì muốn thuyết phục họ bán lại cho cậu nên mới lặn lội từ Seoul xuống đây

- Cậu nói sao? Kim Jennie muốn giành lô đất đó cho chúng ta?

- Không sai

- Chị ấy bị điên sao mà làm như vậy, phiền chết mà _Jisoo vừa nói vừa đi đến giá để lấy chiếc áo khoác blazer màu nâu của mình bước thẳng ra khỏi phòng, trước khi đi còn xác định chắc chắn địa chỉ lại với Bomi sau đó mới khuất bóng hẳn

Chiếc xe lăn bánh nhanh trên mặt đường chưa đầy 15 phút đã đến bãi đỗ xe của quán bar hay còn gọi là hộp đêm này. Em không chỉ là biết đến nới này mà thực chất đây như ngôi nhà cũ của em vậy, lúc nhỏ khi mẹ em mất ngày nào em cũng ở đây mà và nơi này cũng chính là nơi lần đầu tiên em hôn chị làm sao mà em quên được đây?

Bước chậm rãi quan sát xung quanh tìm kiếm hình bóng quen thuộc, không cần phải chạy đâu xa Jisoo chỉ cần nhìn theo ánh mắt của đám đông ở đây sẽ thấy bóng dáng của chị ngay. Tiên nữ hạ phàm đang có mặt tại đây họ chẳng lẽ không nhìn sao?

Lần theo những con mắt ham muốn dục vọng kia em cuối cùng cũng đi được đến chỗ chị đang ngồi. Nhìn thấy những con mắt thèm thuồng đang nhìn chị như muốn ăn tươi nuốt sống càng làm cho em nóng hơn, giật lấy ly rượu chị đang cầm, em một hơi uống hết phần còn lại trong ly sau đó đặt mạnh xuống bàn, chị thoáng giật mình, giương gương mặt đang mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa say của mình nhìn em, trên môi thoáng nở một nụ cười

- Jisoo

- Chúng ta về thôi, chị say rồi._Em vừa nói vừa kéo tay chị đứng lên, để chị dựa vào vai mình sau đó quay lại đối mặt với tên háo sắc đang tức giận vì bị em phá hỏng miếng mồi ngon kia

- Park tổng, lô đất đó anh cứ việc bán lại cho Song thị, chúng tôi không cần nữa, cảm ơn anh đã chăm sóc Kim tổng , chúng tôi về trước

Không kịp để người kia trả lời, em nhanh chóng đưa chị ra xe, nhưng chưa kịp mở của cho chị ngồi vào, chị đã xoay người lại ôm em vào lòng, mặt dụi sâu vào người em tìm kiếm mùi hương quen thuộc như một thói quen

- Chị làm sao nữa vậy? Ôm tôi như vậy làm sao chúng ta về đây? Chị không sợ người của Park thị vô tình nhìn thấy sao?

- Mặc kệ họ, tôi chỉ muốn ôm em thôi

- Đồ ngốc, sao chị lại làm như vậy?

- Mọi người nói em vì lô đất đó mà lao tâm rất nhiều... Tôi đau lòng

- Nếu hôm nay tôi không đến chẳng phải chị đã bị ăn thịt mất rồi sao. Như vậy có đáng không?

..............
_________________________________
" Sẽ đến một lúc nào đó, bạn nhận ra rằng, mọi nguyên tắc bạn đã đặt ra, rốt cuộc cũng là để bị phá vỡ bởi một người nào đó.

Không phải bởi những nguyên tắc của bạn là sai lầm. Mà vì bởi, vượt trên tất cả mọi nguyên tắc, điều duy nhất mà bạn muốn, là giữ người ấy ở lại bên cạnh bạn. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro