Người thứ ba hiểu rõ hơn chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính từ hôm nay đã là đúng 1 tháng chị đến thăm người nhà. Chị là đi thăm thật hay là cố tránh mặt em đây

Phương Anh thì vẫn vậy chỉ có cảm giác thiếu thiếu đi thứ gì đó nhưng bản thân lại không xác định rõ đó là gì? ... Còn chị thì đỡ hơn, chị hiểu rõ bản thân mình đang cần gì và mất gì, chị nhớ Phương Anh nhưng nếu bây giờ chị trở lại Sài Gòn, chị lại vẫn sẽ nhìn thấy gương mặt ấy của em. Chị phải làm sao đây, chốn mãi ở đây không phải là cách tốt nhất. Nếu ông Phạm quay về không thấy chị thì sao đây....

Hôm nay là chủ nhật nên Thùy Tiên bảo sẽ sang nhà chơi với em, dù gì chị không có nhà em cũng chỉ ở một mình. Biết là sẽ không còn ai đến đón mỗi khi mình say nên em cũng không đến quán bar nữa, Phương Anh tự nhiên ngoan từ khi nào không biết , là do sức mạnh của Ngọc Thảo chị sao?

Em vào bếp lấy đại hai lon bia đem đến trước mặt Thùy Tiên, cằm lấy 1 lon ,đưa lon còn lại cho Thùy Tiên em ngồi xuống sofa cạnh Thùy Tiên, bây giờ em chỉ còn mỗi Thùy Tiên

_Phương Anh nè, cô Thảo không có nhà sao?

_ Không

_ Cô Thảo không đến lớp cũng không ở nhà. Có chuyện gì vậy?

_ Không có gì hết, chỉ là do tâm chị ấy thôi

_ Ý cậu là sao?

_ Cậu không hiểu đâu, tâm lí mấy thiếu nữ mới lớn như chị ấy là như vậy đó, bị chút tỗn thương liền chọn cách chốn tránh

_ Mình thật sự vẫn không hiểu cậu đang nói gì luôn đó Phương Anh. Cậu và cô Thảo cãi nhau sao?

_ Làm gì có, tất cả là Nguyễn Lê Ngọc Thảo, là chị ấy không chịu yên phận, đi làm những điều không thể thôi
_ Phương Anh nè

_ Hửm

_ Cậu có tình cảm với cô Thảo đúng không?

_ Sao... Sao cậu lại nghĩ như vậy? --- Em ngạc nhiên nhìn Thùy Tiên, sau đó đưa lon bia uống lấy một hơi dài

_ Mình thấy điều đó

_ Thấy sao?

_ Mình biết Phương Anh cậu trước khi cậu biết cô Thảo,lúc trước cậu không phải là như vầy, cậu lạnh lùng lắm, băng lãnh lắm. Nhưng từ lúc cô Thảo xuất hiện cậu bắt đầu cười nhiều hơn, những lúc đi bên cạnh mình, cậu luôn nói về cô Kim, cho dù là mang hàm ý châm chọc nhưng rõ ràng là cậu có để tâm nên mới nói ra những lời đó

Thùy Tiên đúng thật là khi trao trái tim cho Phương Anh rồi thì tất cả mọi thứ về Phương Anh em điều nắm rõ hết cho dù là một thay đổi nho nhỏ em cũng không bỏ qua

Phương Anh im lặng không nói, cứ liên tục uống từng hớp rồi lại từng hớp bia. Thùy Tiên nói đúng quá rồi em tranh luận như thế nào bây giờ . Thấy em không nói gì Lisa mới lên tiếng nói tiếp

_ Cậu không thích mình, mình rất khó chịu. Nhưng nếu, cậu không có được người cậu yêu, thì mình càng khó chịu hơn

_ Thùy Tiên, cậu biết không. Mình là không thể thích Nguyễn Lê Ngọc Thảo được

_ Vì cô Thảo là mẹ kế của cậu?

_ Cũng không chắc là chỉ vậy. Chúng mình có nhiều nguyên nhân không thể lắm

_ Chẳng phải chỉ cần cả hai yêu nhau là được sao ?

_ Khờ quá, nếu cứ nghĩ đơn giản như cậu được thì mình đã không phải khổ sở thế này rồi

_.... --- Thùy Tiên im lặng chờ đợi lời tâm sự từ em

_ Chị ấy và mình đều là con gái, trên pháp luật chị ấy là mẹ kế của mình, trên thực tế chị ấy là cô giáo của mình

_ Đôi khi Phương Anh cậu cũng nên nghĩ đơn giản một chút sẽ dễ dàng giải quyết mọi chuyện hơn rồi

_ Đơn giản?

_ Ở Việt Nam người ta đã không còn ngăn cản ranh giới tình yêu của con người nữa rồi, nếu không tớ đã không thích cậu nhiều đến thế với lại Cô Kim và ba cậu vẫn chưa kí vào giấy đăng kí kết hôn, còn về riêng cậu chỉ còn một năm nữa là cậu đã không còn là một thiếu nữ tuổi 17,18 nữa rồi

_ Cậu nói cũng có lí, nhưng tớ cảm thấy có gì đó vẫn không được thỏa đáng cho lắm

_ Người thứ ba sẽ hiểu rõ hơn người trong cuộc, Phương Anh hãy tin mình và hãy nghe theo trái tim cậu

Lon bia cuối cùng cũng đã cạn đáy, em đặt nó xuống, năm lấy bàn tay của Thùy Tiên, ánh mắt hiền diệu của em ngay lúc này có lẽ là lần đầu tiên Thùy Tiên được nhìn thấy từ người con gái em thương

_ Thùy Tiên, cảm ơn và xin lỗi cậu

_ Sao lại cảm ơn mình?

_ Cảm ơn vì cậu đã ở bên cạnh mình trong suốt quãng thời gian qua, cho dù mình có làm thế nào thì cậu đã luôn ở lại và lắng nghe mình. Mong rằng sau này chúng ta vẫn sẽ như vậy

_ Vậy tại sao phải xin lỗi?

_ Vì biết rằng cậu thích mình nhưng mình lại không thể tiếp nhận tình cảm của cậu. Xin lỗi vì đã làm lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp của cậu

Nói đến đây nước mắt của Thùy Tiên đã tuôn trào trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, em hạnh phúc vì Phạm Ngọc Phương Anh đã nói ra hết những gì giấu trong lòng bấy lâu nay, em sẽ nhận lời cảm ơn và cả lời xin lỗi của Phương Anh. Chỉ cần được ở cạnh em ấy thì đối với Thùy Tiên em như vậy là đủ rồi. Bây giờ thì em đã hiểu được, không cần phải có được Phương Anh em mới hạnh phúc mà là thấy Phương Anh được hạnh phúc thì đối với em đó đã là hạnh phúc

Cả hai sao thời gian tâm tình với nhau về mọi thứ, Thùy Tiên cũng phải quay về nhà. Thùy Tiên trong người có bia rượu em không thể để em ấy về một mình được nên đã đưa em ấy về nhà. Cả hai cùng đi bộ trên con đường thân thuộc, đây cũng được cho là một khoảnh khắc hạnh phúc nhất của

Thùy Tiên.... Em cũng muốn cảm ơn, cảm ơn vì Phương Anh vẫn cho em cơ hội tiếp tục ở bên em ấy. " Cảm ơn!"
___________________________________

" Một phút xa nhau vạn phút nhớ,
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ. "

-----------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro