Mẹ ơi!! Máu của bồ công anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

két.t.t.t.t.t.t................

Á Á Á................MẸ MẸ ƠI BA ƠI tỉnh lại đi mà, đừng bỏ con đi mà huhuhu... trước mắt nó bây giờ chỉ toàn là máu, ba mẹ nó giờ nằm im trong cái vũng máu tanh nhơ nhớp ấy. rào..rào.... trời lại mưa sao mưa lại đúng vào lúc này , mùi máu và mùi mưa ẩm bốc lên thành một mùi tanh nồng đầy khó chịu xộc vào mũi nó , nhưng giờ nó chẳng còn biết gì nữa nó chỉ biết run lên trong những tiếng nấc ngẹn ngào , tiếng khóc của nó vang lên trong đêm mưa sao nghe buồn đến thế .sau cái đêm định mệnh ấy nó đã trở thành trẻ mồ côi. thần chết đã cướp đi ba mẹ nó bỏ nó lại một mình bơ vơ trên cỗ đời này, giờ nó phải làm sao đây???

5 tuổi, ở cái tuổi đáng nhẽ ra phải được cha mẹ yêu thương , được cười vô tư và hồn nhiên , được bàn tay ấm áp của mẹ chăm sóc dạy dỗ, được ba dong duổi dẫn đi chơi nhưng sao những ước mong nhỏ bé ấy đối với nó sao quá xa vời. trên đời này giờ chỉ còn ngoại yêu thương nó ngoại mang nó về ở với ngoại, ngoại không nỡ để nó ở trại trẻ mồ côi, những ngày đầu ở với ngoại nó nhớ ba mẹ nó lắm , nó chẳng biết phải làm gì nó chỉ biết rúc đầu vào lòng ngoại mà nức nở như con mèo con , nó chỉ biết khóc và thiếp đi trong lòng ngoại . nó không hiểu tại sao lúc no khóc ngoại cũng khóc theo nữa chắc là ngoại cũng nhớ ba mẹ nó như nó rồi, nó còn nhớ hồi tháng trước con miu miu bị bệnh chết nó khóc gê lắm nhưng mẹ nó cầm bàn tay bé xíu của nó đặt lên ngực trái của mẹ, mẹ bảo với nó rằng miu miu không chết, miu miu sống ở trong trái tim con đấy, nó nín khóc luôn. bây giờ trước mặt ngoại nó ngước đôi mắt ngây thơ ngân ngấn nước nhìn ngoại rồi nói " Ngoại ơi ! ba mẹ không chết đâu rồi nó đặt bàn tay bụ bẫm của nó lên ngực ngoại, nơi có trái tim ấy , nhưng không hiểu tại sao ngoại không nín khóc mà càng khóc to hơn nữa...

giờ tính nó lầm lì hơn trước , trên đôi môi anh đào hồng chúm chím không còn thấy nở những nụ cười rạng rỡ nữa , nó không dám đến gần lũ trẻ con trong xóm vì sợ chúng lại đuổi nó đi và nói nó là trẻ mồ côi những lúc như thế nó chỉ hét lên " TAO KHÔNG PHẢI TRẺ MỒ CÔI , BA MẸ TAO KHÔNG CHẾT" rồi đôi chân bé xíu ấy cố chạy, chạy thật nhanh để không ai nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bầu bĩnh của nó. nó cứ chạy , chạy hoài đến lúc không còn nghe thấy tiếng cười nhạo của lũ trẻ ấy nữa, nó ngước mắt lên : OA OA đẹp quá, trước mặt nó bây giờ là một cánh đồng rộng lớn đầy hoa. là hoa bồ công anh . nó thích hoa bồ công lắm, trắng lắm. nhẹ lắm , đẹp lắm như những chiếc lông ngỗng vậy nó thích thú ngắm nhìn. nó thích đuổi theo những cánh hoa bồ công anh trắng muốt nó cứ mải mê vui đùa với những cánh hoa nhỏ nhưng đâu biết rằng phía xa đằng sau cái gốc cây già xù xì có một cậu bé đang nhìn nó say mê trên môi còn nở một nụ cười...

nó hay bị bắt nạt lắm những lúc như vậy nó chỉ biết chạy đến cánh đồng bồ công anh mà khóc, nó cầm bông hoa bồ công anh và ước ở nơi xa xôi nào đấy ba mẹ hãy sống hạnh phúc và không phải lo về nó , nó thổi phù những cánh hoa tung bay lên bầu trời cao rồi nhẹ nhàng bay mất , gió ơi mang điều ước của nó bay đi nhé, nó lại mải mê ngắm nhìn những cánh hoa bông nhẹ bất chợt từ đằng xa một cậu bé tiến lại và ngồi cạnh nó, đó là cậu bé hay đứng sau gốc cây nhìn nó ngắm hoa, nó bất ngờ lắm, cũng có phần sợ sệt nữa nhưng cậu bé nở một nụ cười thiên thần làm nó cũng bớt sợ. cậu bé mở lời trước :

- bé tên Linh hả??

- Dạ

- Linh cho anh làm bạn với Linh nhé.

- nó có vẻ hơi rụt rè vì lần đầu tiên có người muốn là bạn với nó, nó cúi gầm mặt mồm cứ lắp bắp không nói ra lời.........

- Anh sẽ chơi với linh , sẽ bảo vệ Linh không cho ai bắt nạt Linh hết á. Linh có đồng ý làm bạn với anh không?? cậu bé chu đôi môi hồng hào dễ thương lên nói.

- nó rụt rè : Dạ

Anh tên Nguyên , hơn nó 2 tuổi anh tốt với nó lắm, anh là người đầu tiên cho nó kẹo , là người đầu tiên chơi với nó , là người bảo vệ nó khỏi những tiếng cười nhạo của lũ trẻ trong xóm, là người cùng nó ngắm hoa bồ công anh bay và cũng là người kéo những nụ cười hồn nhiên về lại bên nó .

nó và anh cứ bên nhau như thế , thời gian hạnh phúc thấm thoát trôi nhanh.............

Tới năm nó học lớp 11 vì già cả ngã bệnh ngoại nó qua đời, nó hoang mang lắm , nó cũng sợ lắm người thân cuối cùng trên đời này cũng bỏ nó mà đi nốt rồi cảm giác sợ hãi của hơn 10 năm về trước lại ùa về trong nó . tâm hồn của nó giờ đang run rẩy , nó khóc , không! nó gào lên trong lòng ngoại ơi!! con phải làm sao? con sợ lắm ngoại à?? những giọt nước mắt nóng hổi lại lăn trên trên khuôn mặt nó , nó như con mèo con lạc mất gia đình trong đường đời lạnh lẽo. Anh vòng tay ôm nó, anh khóc cùng nó , anh cố sưởi ấm cho nó để nó khỏi bớt run lên từng đợt, trên đời này nó chỉ còn anh.........

thời gian này nó trở lên khó khăn hơn bao giờ hết , ngoại mất giờ nó chỉ còn một mình , bóng dáng ngoại cứ ám ảnh nó trong căn nhà nhỏ giờ đã trở lên lạnh lẽo. anh muốn nó về nhà anh sống, anh sẽ lo cho nó nhưng nó không đồng ý. nó từ chối anh đóng học phí cho nó , từ chối về nhà anh. nó chỉ muốn anh bên nó là đủ. nó không cần gì hơn. nó tự đi làm thêm , nó cố gắng làm thật nhiều để có thể tự nuôi được bản thân. nó gầy dộc đi xanh xao vì làm việc quá sức. anh xót lắm , đau lắm anh nhìn nó mà trái tim như rỉ máu . cơn đau thắt như dâng lên từng đợt , anh âm thầm gửi tiền cho nó hàng tháng đều đặn , trên danh nghĩa nhà trường chu cấp cho những gia đình khó khăn. c.s của nó bớt vất vả hơn.. nó cứ sống như thế nó cố gắng học giỏi để có thể kiếm được công việc tốt , và không bị người ta khinh. anh luôn bên nó. an ủi những lúc buồn . anh là bờ vai rắn chắc để nó dựa vào những lúc mệt mỏi , anh là chiếc phao để nó níu lấy cuộc sống khi nó chơi vơi giữa biển cả. lúc này anh là tất cả, là cuộc sống của nó.

với năng lực và sự cố gắng nó đã đỗ vào ngôi trường danh tiếng nhất nhì nước. đồng ngĩa với việc nó phải đi học xa ,phải rời xa vòng tay ấm áp của anh nó vùa vui lại vừa buồn, anh không thể bỏ dở công việc để theo nó được, dời xa anh liệu nó có sống nổi??

cuối cùng ngày nó phải đi, ngày phải đi nhập học cũng đã đến anh muốn đi theo nó, anh không yên tâm về nó nhưng nó không đồng ý, nó cố nở một l=nụ cười làm an lòng anh. nó đi rồi anh vẫn đứng lặng nơi bến tàu, anh thấy bất an . .

ngày đầu nhập học nó đã bị ngất ngay trên lớp . cô giáo lo lắng mang nó xuống phòng y tế , cô y tá khuyên nó lên đi khám, nhưng nó bỏ ngoài tai.

nó vẫn liên lạc với anh thường xuyên. giờ nó mới thực sự biết nó cần anh như thế nào, anh dặn dò nó đủ thứ trên đời và sau mỗi cuộc điện thoại anh không quên nói với nó, anh yêu nó nhiều lắm. nó thật sự hạnh phúc khi anh nói vậy.

thời gian trôi nhanh. cuối cùng nó cũng kết thúc năm học đầu tiên cũng là lúc nó bị ngất nhiều hơn , thuốc thông thường giờ cũng khong ngăn đk những dòng máu mũi, nó quyết định đi khám, nó bàng hoàng khi biết nó bị U máu giai đoạn cuối, điều đó cũng có nghĩa là nó sắp chết. phẫu thuật bây giờ cũng quá muộn, tai nó ù đi trái đất như lộn ngược , nó thẫn thờ đi về kí túc xá. lặng lẽ soạn cho anh một cái tin " mình chia tay nhé" rồi tắt nguồn máy. nó vùi mặt vào gối khóc nức nở. anh nhận được tin đó thì như điên dại tìm mọi cách liên lạc nhưng không được. anh như một thằng điên thẫn thờ gào thét, anh bỏ hết công việc, không quan tâm bất cứ điều gì ngoài nó. mấy hôm sau anh quyết định đến trường tìm nó nhưng bạn bè nói linh đã đi từ hôm qua. anh sốc thực sự.

nó trở về căn nhà bé nhỏ của nó và ngoại. nó ôm ảnh ngoại khóc. nó khóc nhiều lắm. trong lòng nó đau khổ gê gớm , nó sắp phải xa anh sao?? không được ! nó yêu anh nhiều lắm. nó quyết định viết một bức thư nói anh hãy quên nó đi nó bị u máu giai đoạn cuối. không sống được bao lâu. anh hãy quên nó đi. em yêu anh

BỐ ƠI MẸ ƠI BÀ ƠI con sắp đk gặp mọi người rồi. nó thẫn thờ đi ra cánh đồng bồ công anh ngày xưa mắt nó nhoè đi khi nhìn thấy hình ảnh 2 đứa bên nhau ngồi ngắm hoa, rồi cảnh anh ôm nó vào lòng vuốt ve tóc nó như vuốt ve những cánh bông trắng của bồ công anh , cảnh anh hôn nó ngọt ngào nó khóc, nó gục xuống bên gốc cây già, em xin lỗi anh . em mệt mỏi quá rồi. em phải đi đây . . . nó lấy trong túi ra chiếc dao tem bén sắc nó vừa mua ở tiệm tạp hoá nhà bà chiên , tai nó ù đi những lời yêu thương anh nó văng vẳng... nó cầm chiếc dao nhỏ cắt lên phần mạch máu ở tay, máu nó nhỏ xuống nhuốm đỏ cả một khóm hoa bồ công anh , nó mỉm cười và gục xuống.

anh chạy như điên về nhà nó. anh tìm được bức thư ấy anh đọc mà nước mặt giàn giụa. anh biết nó giờ ở đâu. anh chạy ra cánh đồng bồ công anh đảo mắt tìm nó đôi chân anh như thôi thúc chạy về phía cây cổ thụ già , anh nhìn thấy nó. nằm đấy , không cử động , đôi môi vẫn cười . anh gào lên trong vô vọng , đối vơi anh nó đã là tất cả nó cũng là cuộc sống là niềm tin của anh . anh khóc nước mặt giỏ giọt xuống mặt nó anh cầm con dao tem trên tay nó lên và xoẹt..t..t máu của anh hoà lần vào máu của nó tưới lên những khóm hoa bồ công anh. bồ công anh ơi sao đỏ thế?!!!

- cho anh chơi cùng em nha......... a a anh bắt được em rồi . ôi linh à em xinh hơn cả những đoá bồ công anh...... những vang âm từ đâu vọng về. linh ơi anh tới tìm em đây.. ..!!

những cánh hoa bồ công anh nhuốm máu vẫn bay lên theo gió . trên bầu trời cao có hai gương mặ đang mỉm cười............

một thằng bé nhìn thấy những cánh hoa đỏ rực bay lên . nó hét : MẸ ƠI MÁU CỦA BỒ CÔNG ANH ....................................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro