mẹ sắc bén mua một tặng hai 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Sợ Hãi

Trình lão khuôn mặt mỉm cười, vẻ mặt thâm trầm, "Ta làm cái gì? Thế nào vừa mới trở về liền nổi giận đùng đùng? Càng ngày càng không có giáo dục rồi. . . . . ." Biểu tình liền châm chọc.

Giả bộ không hiểu? !

Trình Quân Hạo kìm nén sợ hãi, lạnh lùng nói: "Muốn giả bộ không biết chuyện gì với tôi sao? Khả Khả hôm nay ở vườn trẻ mất tích, ông lại không biết sao? ! . . . . . ."

Trình lão mỉm cười một hồi, "Khả Khả mất tích? Chuyện gì xảy ra? !" Giọng nói giống như khẩn trương, nhưng vẻ mặt lại tuyệt không giống như khẩn trương, giống như vẫn còn cười sảng khoái lấy sự phẫn nộ của anh làm niềm vui.

Trình Quân Hạo không thể nhịn được nữa, chỉ hỏi hắn, "Đến cùng có phải ông làm hay không? ! Ông muốn cái gì? ! Giao Khả Khả ra, tôi với ông trao đổi. . . . . ."

Trình lão cười như không cười, hơi giễu cợt, "Lời nói này, Khả Khả mất tích, tôi cũng rất lo lắng vậy, hiện tại chủ yếu là phải tìm được Khả Khả, cái gì mà trao đổi? ! Chẳng lẽ anh muốn giao ra cái ghế tổng giám đốc CBD hiện tại? !"

Trình Quân Hạo cười lạnh, "Tôi từ trước đến giờ cũng không lạ gì chuyện ông muốn lấy CBD, ông muốn tôi biến mất, không có vấn đề, đem Khả Khả giao ra đây, tôi lập tức từ chức. . . . . ."

Trình lão mím chặt đôi môi, trầm ngâm cười nhẹ , không khí liền trở nên căng thẳng như dây đàn.

Hắn nguyên bản là có tính toán sâu hơn, đứa con trai này của hắn luôn luôn khôn khéo lạnh lùng, hắn không chỉ muốn anh nhường ra CBD, còn muốn con hắn chết chưa hết tội. . . . . .

Hận ý của Trình lão thật sâu dâng lên, hơn hai mươi năm sâu hận vào hôm nay giờ khắc này càng thêm trở nên cay nghiệt. Hắn vẫn sợ Trình Quân Hạo sẽ nhớ chuyện nhiều năm trước, hắn vẫn một mực sâu hận đứa con trai này, sâu hận mẫu thân anh, hắn muốn. . . . . . Đoạt lại đây tất cả, phá hủy tất cả để thõa nổi hận của hắn đối với đứa con trai hơn hai mươi năm nay.

Nghiệt chủng.

*

An Bình ở trong phòng tối đen như mực tỉnh táo lại, chung quanh đã yên tĩnh lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng ngáy, cách một cánh cửa truyền vào trong lỗ tai của cậu.

Cậu khẽ nheo mắt, cũng may, còn sống, mấy người này không tốt, chỉ sợ cậu và Lẳng Lặng bị Trình Khả Khả liên lụy rồi.

"Lẳng Lặng. . . . . ." Tay chân không bị trói, có lẽ mấy người bên ngoài cũng không cố kỵ ba đứa bé tay trói gà không chặt như bọn, chỉ là khóa cửa, cũng không có trói gô, đầu tiên cậu vặn mở đèn pin của đồng hồ trên tay, trong phòng tối ôm có một tia ánh sáng, cậu không dám mở sáng quá, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy An Tĩnh cùng Trình Khả Khả là tốt rồi.

"Anh hai. . . . . ." An tĩnh cũng cau mày thanh tỉnh lại, "Chuyện gì xảy ra? !"

An Bình bĩu bĩu môi, thở dài một tiếng, lay tỉnh Trình Khả Khả, cậu nhóc vừa tỉnh liền muốn khóc lớn, hoàn hảo bị An Bình bụm miệng, "Chớ lên tiếng, chúng ta bị bắt cóc rồi, nếu làm bọn họ thức dậy, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. . . . . ."

Nước mắt lớn chừng cái đấu từ trong con ngươi hoảng sợ của Trình Khả Khả chảy xuống, tội nghiệp nhìn cậu, An Bình một hồi mềm lòng, nhẹ giọng dụ dỗ cậu, "Đừng sợ, có các anh ở đây. . . . . ."

Chương 52: Tức Giận Chợt Nổi Lên

"Ưmh, ừ. . . . . ." Trình Khả Khả hết sức khống chế sợ hãi, tay còn khẽ run, ỷ lại kéo vạt áo An Bình, "Anh Bình, anh trai ta sẽ đến cứu của chúng ta. . . . . ."

An Bình im lặng hỏi ông trời, chờ hắn cứu, bọn họ không chừng đã chết không toàn thây rồi. Không bằng tự cứu.

Kiểm tra đồng hồ đeo tay một chút, tin hiệu cũng đã phát ra ngoài rồi, An Bình có chút lo lắng, Đêm 13 rốt cuộc ở nơi nào, ngộ nhỡ ở nước ngoài, chờ hắn cứu, dường như cũng có chút mạo hiểm, mạng người là quan trọng a, An Bình bắt đầu thật sâu hối hận mình không mang một món vũ khí nào, nếu không có thể trực tiếp nháy mắt giết bọn người phía bên ngoài. . . . . .

An Tĩnh liếc mắt nhìn Trình Khả Khả, cùng An Bình liếc mắt nhìn nhau. Mục đích bọn người bên ngoài chính là Trình Khả Khả, sâu xa hơn chính là nhắm vào Trịnh Quân Hạo sau lưng cậu, như vậy. . . . . . Những người này là người nào? ! Đáng giá tra cứu, An Bình trên người có một cỗ sát khí không thể bỏ qua, cậu không cho phép người khác uy hiếp cha của cậu, để cậu tra được là ai, cậu nhất định giết tổ tông mười tám đời của hắn. Mồ hôi lộc cộc lộc cộc. . . . . .

"Anh hai. . . . . ." An Tĩnh nhỏ giọng hỏi, "Làm sao bây giờ? !" Thanh âm coi như tỉnh táo.

An Bình nhíu mày, "Thân thể chúng ta quá nhỏ, nếu không chính mình có thể thoát ra ngoài, hiện tại chỉ có thể chờ người tới cứu. . . . . ."

"Nhưng là điện thoại di động bị tịch thu. . . . . ." An Tĩnh bất đắc dĩ nói.

An Bình quỷ dị liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, "Có lẽ. . . . . . Còn có chuyển biến, Đêm 13 nhất định sẽ tới cứu chúng ta. . . . . ."

Ánh mắt An Tĩnh sáng lên, đúng rồi, còn có người này, nhưng hắn rốt cuộc ở nơi nào à? ! An Tĩnh lại yên lặng rồi, "Vậy chúng ta có thể chống được tới lúc hắn tới. . . . . ."

=.= ! !

An Bình bày tỏ cũng vô lực, uể oải nói: "Chờ anh thoát ra ngoài, anh nhất định phải học 跆 quyền đạo. . . . . ."

". . . . . ." An Tĩnh mặt đầy hắc tuyền, làm ơn, phải thoát ra ngoài trước có được hay không, cho dù muốn học, cũng không thể học giống như mẹ mấy loại võ mèo cào, đối phó vài tên côn đồ tạm được, đối phó bọn cướp chuyên nghiệp là không thể nào.

*

Bên này Trình lão cùng Trình Quân Hạo vẫn còn ở giằng co, mặc dù Trình lão còn chưa thừa nhận, nhưng Trình Quân Hạo chính là xác định Khả Khả nhất định trên tay hắn.

Con Muỗi gọi điện thoại tới, thâm trầm mà nói: "Anh hai, chúng ta nhận được vật phẩm tùy thân của tiểu thiếu gia. . . . . ."

"Là cái gì? !" Trình Quân Hạo thất kinh, ngón tay khẽ run , không phải là. . . . . . Ngón tay cái gì chứ? ! Tức giận chợt nổi lên, muốn Hủy Thiên Diệt Địa.

"Anh hai tạm thời an tâm, chỉ là cái mũ cùng điện thoại di động. . . . . ." Con Muỗi trầm ngâm nói, "Bên này đã tra ra một chút thông tin, thêm một ít thời gian nữa tin tưởng có thể tìm được người. . . . . ."

"Tiếp tục tìm cho tôi, nhất định phải cứu được Khả Khả. . . . . ." Thanh âm Trình Quân Hạo có chút run rẩy, tình cảm cha con của anh dành cho Khả Khả là thương yêu quá mức, là tất cả thân tình của anh trút xuống, làm sao có thể cho phép cậu có chuyện gì ? !

"Anh Hai, yên tâm. . . . . ." thanh âm Con Muỗi trầm thấp, vô cùng trung thành Trình Quân Hạo từ trước tới nay cực kỳ tin tưởng, hắn là có một không hai, nhưng hắn là rất rõ ràng, làm sao lại không biết địa vị Khả Khả ở trong mắt của anh, coi như là vì để cho anh hai không bị người khác khống chế, hắn cũng không thể không đem Khả Khả cứu ra ngoài. . . . . .

Chương 53: Lo Lắng Muốn Khóc

"Cha. . . . . ." Trình Quân Hạo mặc dù an tâm không ít, nhưng lo lắng vẫn không nguôi, "Tôi lập tức rời khỏi CBD, trả Khả Khả lại cho tôi. . . . . ."

Khóe miệng Trình lão nâng lên ý châm biếm, nào có chuyện đơn giản như vậy? ! Hắn không lên tiếng, khóe mắt hiện ra ánh sáng, Trình Quân Hạo giận không kềm được, thật muốn một tay xé tan cái mặt nạ của ông ta, dẫm trên đất. . . . . .

Nắm chặt quả đấm, nhưng nghĩ đến Khả Khả vẫn còn ở trông tay ông ta, anh liền nhịn xuống tất cả, trên trán gân xanh nổi lên, đại biểu giận dữ cùng ẩn nhẫn. Điểm yếu của anh, anh biết rõ, chỉ trách anh quá không cẩn thận, không ngờ tới lão già này kiên nhẫn đã mất hết, lựa chọn đúng lúc này xuống tay, hơn nữa còn là với Khả Khả. . . . . .

Đã như vậy thì, quan hệ ngoài mặt cũng không bao giờ nữa tồn tại. Ông già vốn hẳn đã biết Lâm Khả Nhân là của phụ nữ của anh, Khả Khả là con trai của anh, cõi đời này lại có ông nội bắt cóc cháu trai sao? ! A, cũng chỉ có Trình gia bọn họ có thể làm ra . . . . . .

Trình lão khẽ mỉm cười, CBD ông muốn, chỉ là. . . . . . Hừ. . . . . .

Trình Quân Hạo cũng khống chế không nổi nữa, tìm mấy tên thủ hạ giám sát nơi này, còn bản thân thì tức giận đằng đằng lên xe chạy đi, chuẩn bị đi tìm người.

Lâm Khả Nhân nơm nớp lo sợ, ở gần Trình lão, không dám ngẩng đầu, Trình lão cười lạnh ra tiếng, "Khả Nhân, cô nói. . . . . . Lần này, cô có phải muốn rời khỏi ngôi nhà này rồi hay không ! ?"

Lâm Khả Nhân không dám trả lời ông ta, chỉ dám khóc thút thít.

"Chỉ là. . . . . ." Trình lão nguy hiểm cười lên, "Đáng tiếc, cô phải mất đi tất cả, bị quét ra khỏi nhà lớn Trình gia rồi. . . . . ."

Lâm Khả Nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, "Lão gia, ông nói cái gì? !"

"Tôi nói cái gì. . . . . ." Trình lão cười mỉa mai, híp mắt nói, "Tôi nói, tôi muốn phá hủy tình nhân vụng trộm của cô còn có các đứa con nghiệt chủng của cô nữa. . . . . ."

"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân mắt tái đi, nhào tới, ôm lấy cánh tay Trình lão, "Không, đừng . . . . . ."

Trình lão một tay chống gậy, một tay kéo lấy tóc của cô, "Đàn bà đê tiện, bây giờ mới biết cầu xin tha thứ? Lúc nằm ở phía dưới hắn tận hưởng vui sướng, tại sao lại không nghĩ tới hậu quả ngày hôm nay? !"

"Lão gia, cầu xin ông không nên. . . . . . Không cần. . . . . . Khả Khả. . . . . ." Lâm Khả Nhân đau lòng vô cùng, "Quân Hạo. . . . . ."

*

An Tâm Á kiệt sức về đến nhà, trời đã tối rồi, nhưng hai tiểu bảo bối vẫn chưa về, cô sợ hãi, chẳng lẽ bọn nó lạc đường? ! Nghĩ tới đó rét lạnh cả người, trong nhà lạnh lẽo, không có náo nhiệt như bình thường.

An Tâm Á trong lòng lo lắng, cô quả thật là một người mẹ quá bất cẩn.

Vội vội vàng vàng chạy vội tới vườn trẻ, nhưng ở vườn trẻ cũng trống trải, cô một hồi mê mang, hai tiểu bảo bối của cô. . . . . . Gọi điện thoại cũng không được. . . . . .

An Tâm Á lòng như lửa đốt, hận không được lập tức đi báo cảnh sát.

"Trữ Trũ, Lẳng Lặng. . . . . ." An Tâm Á lo lắng muốn khóc, dọc theo đường về nhà bắt đầu tìm kiếm tung tích của bọn chúng, có thể bọn chúng đang chơi trò trốn tìm hay không, "Không cần hù dọa mẹ a. . . . . ."

An Tâm Á trong lòng có 1000 loại suy tưởng không tốt, càng nghĩ càng khó chịu.

Chương 54: Siêu Cấp Vú Em

"Tìm được. . . . . ." Con Muỗi vui mừng nói, "Tìm được tiểu thiếu gia rồi, ở một kho hàng ở vùng ngoại ô. . . . . ."

Trình Quân Hạo chuyển đầu xe, nhấn ga, hướng vùng ngoại ô đi tới, một bên hướng về phía điện thoại phân phó, "Ngươi cũng dẫn người tới, bất luận người nào tới trước, nhất định phải bảo đảm Khả Khả an toàn. . . . . ."

"Dạ, . . . . . ." Con Muỗi cúp điện thoại, mang người hướng ngoại ô mà đi, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, chuyện này sao lại tra ra thuận lọi như vậy? Giống như có người cố ý cung cấp đầu mối cho bọn họ.

Con Muỗi lất đầu vẩy vẩy, bất kể như thế nào, hiện tại chuyện trước mắt là phải cứu Khả Khả ra rồi nói. Mang người một đường thẳng hướng vùng ngoại ô đi đến.

Trình Quân Hạo một đường chạy như bay, xe dừng ở bên ngoài kho hàng, sáu người đàn ông bên trong thấy anh đèn xe liền lập tức đề phòng, "Có người tới, cẩn thận. . . . . . Cầm vũ khí lên. . . . . ."

"Anh trai, nhất định là anh trai tới cứu ta rồi. . . . . ." Trình Khả Khả lớn tiếng hoan hô, vội vàng bị Trữ Trữ bụm miệng, nhíu chân mày, trong lòng trào lên mong đợi, bất kể người nào tới trước, cũng không nên quá lỗ mãng, chớ kích thích bọn cướp đang bắt giữ bọn họ đối với con tin sẽ không tốt. . . . . .

Nhất định là Trình Quân Hạo tới trước, Đêm 13 luôn làm việc sẽ không không có tiêu chuẩn như vậy, theo như cách thức của hắn, nhất định sẽ lặng lẽ giải quyết người bên ngoài, tuyệt đối sẽ không kinh động người mới đúng.

(PS: Về têm gọi của anh "vú em" có một không hai này thì vốn dĩ trong bản convert mình đang edit thì tên gọi là Dạ Thập Tam nhưng mình đọc trong bản convert đầu tiên là Đêm 13 và mình rất thích cái tên ấn tượng này nên mình quyết định sẽ dùng cách gọi "Đêm 13" dành cho anh ^^!)

=.= ! ! An Bình có chút đau đầu, làm ơn, cha, hiểu là người muốn cứu con trai yêu quý trong lòng của mình, nhưng cũng đừng nóng vội không lại làm cục diện rối loạn, có được hay không? !

Đang suy nghĩ, cửa lại đột nhiên bị mở ra, An Bình giật mình, sợ hãi làm cả người toát mồ hôi lạnh, cửa đột nhiên mở ra, lại lộ ra khuôn mặt như hoa như ngọc cử tên yêu nghiệt Đêm 13, hướng về phía cậu nở một nụ cười giả tạo.

An Bình giận dữ, choáng nha, dọa người cũng cần không chọn thời điểm như vậy hù dọa có được hay không? !

"Đêm 13, làm sao bây giờ anh mới đến? !" An Bình giận.

Đêm 13 cười híp mắt, "Bảo bối, đừng nóng giận mà, vừa nhận được tín hiệu cầu cứu của cậu, người ta là lập tức từ Bắc Mĩ hỏa tốc bay trở về rồi, tổn thất một việc làm ăn rất lớn đang làm đấy. . . . . ."

". . . . . ." An Bình thật muốn một chưởng đánh giết hắn, "Đừng nói nhiều, cứu chúng tôi ra ngoài. . . . . ."

Đêm 13 cười híp mắt, tay trái ôm An Bình, tay phải ôm An Tĩnh, rồi nhìn tới Trình Khả Khả, hắn bình tĩnh không thèm nghía đến, "Mẹ nó, mẹ các cậu tại sao lại sinh một đứa em trai cho các cậu rồi? !"

"Cút. . . . . ." An Bình giận chụp lấy đầu Đêm 13, nhìn Trình Khả Khả nói, "Để cho cậu ta ngồi trên cổ ngươi. . . . . ."

Đêm 13 buồn bã , "Mẹ kiếp, ta trực tiếp thăng chức làm siêu cấp vú em rồi, còn có đạo lý hay không. . . . . ." Nhưng vẫn là cho Trình Khả Khả ngồi trên cổ của hắn.

Trình Khả Khả con ngươi sáng trong nghi ngờ hỏi, "Anh Lẳng Lặng, ông ấy là cha của các anh sao? !"

". . . . . ." An Tĩnh An Bình một đầu mồ hôi lạnh, quyết định không đáp.

Đêm 13 quỷ dị mà cười.

Hắn dựng lên lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài, khẩn trương nghiêm túc, cũng may sáu người kia cũng không chú ý tới bọn họ, chỉ để ý ở bên ngoài chuẩn bị phục kích, An Bình thở phào nhẹ nhõm.

Trình Quân Hạo chạy đi vào, dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, yên tĩnh, có điều không đúng a. . . . . .

Anh bất kể, trực tiếp vọt vào cửa.

Chương 55: Nơi Này Có Thuốc Nổ

Đêm 13 đang muốn ra ngoài, Trình Quân Hạo một cước đá của văng ra, tức giận trợn trừng mắt nhìn Đêm 13, "Buông Khả Khả ra. . . . . ." Câu này khí phách mười phần, cước lực hùng hậu, thiếu chút nữa đá bị thương Đêm 13.

"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả kích động khi nhìn thấy Trình Quân Hạo, lớn tiếng hô.

An Bình An Tĩnh trầm mặc một chút, không có lên tiếng. Đêm 13 khó chịu, "Anh là ai à? ! Tới cản đường? !"

"Đêm 13, đem Khả Khả đưa cho ông ấy. . . . . ." An Bình lạnh nhạt mở miệng, Đêm 13 kinh ngạc nhìn cậu một cái, đợi một hồi nhìn thấy rõ mặt của Trình Quân Hạo thì mặt hắn hoa lệ lệ 囧, mẹ kiếp, quá ly kỳ rồi. Nhân vật chính trực tiếp tới.

Trình Khả Khả đã không kịp chờ đợi nhào vào trong ngực Trình Quân Hạo, "Anh trai, em biết anh nhất định sẽ tới cứu em . . . . . ."

Trình Quân Hạo sờ sờ đầu của cậu,sự khẩn trương biến mất, trong lòng phòng bị nhìn ba khuôn mặt Đêm 13 còn có An Bình An Tĩnh, trong lòng anh thoáng vào một tia kinh ngạc, ngơ ngác nhìn đôi song sinh An Bình An Tĩnh mất hết vài giây, cuối cùng chống lại ánh mắt của Đêm 13, sắc bén như sao, "Anh, là ai? !"

Không khí liền căng như dây đàn. Đêm 13 囧, người nọ không phải là coi hắn là bọn cướp chứ, mẹ nó.

An Bình cau mày, "Tôi nói, ông cũng phải nhận biết một chút cái tình trạng hiện tại có được hay không? Chuyện gì ra ngoài trước rồi nói, không thấy nơi này nguy hiểm bốn phía sao? !"

Trình Quân Hạo kinh ngạc nhìn chằm chằm An Bình, loại cảm giác này. . . . . . Hai cái đứa bé này. . . . . .

Đêm 13 cũng nhún vai một cái, nói: "Tôi cũng muốn cùng anh giải thích một chút, chỉ là, theo như lời Trữ Trữ, nhận thức tình trạng hiện tại, hai đứa bé này là người vô tội chịu dính líu . . . . . . Còn có, anh không thấy những người bên ngoài đang muốn phá hủy nơi này ư, nơi này. . . . . . Tất cả mọi nơi đều đã đặt bom. . . . . ."

Trình Quân Hạo giật mình, khẩn trương, ôm chặt Trình Khả Khả, "Sao anh không nói sớm. . . . . ."

Đêm 13 nhún vai, liếc mắt, mẹ kiếp. . . . . .

Trình Quân Hạo dẫn đầu hướng bên ngoài chuẩn bị đi, Đêm 13 theo ở phía sau, An Bình nhìn bòng lưng phía trước mặt, sắc mặt có chút phức tạp.

Con Muỗi lúc chạy đến, liền ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc, hắn kinh hãi, "Không tốt, nơi này có thuốc nổ. . . . . ." Sắc mặt hắn biến đổi, chẳng lẽ lão già muốn cho bọn họ thịt nát xương tan? !

"Cứu anh hai. . . . . ." Con Muỗi vội vàng xông vào bên trong, nhưng một phòng trong đó dẫn đầu nổ tung, một loạt tiếng nổ lớn vang lên theo sau đó, gần đó, toàn bộ phòng ốc bên cạnh cũng nổ tung , nhất thời vùng ngoại ô ánh lửa liên tiếp. . . . . .

Con Muỗi cùng thủ hạ cả người bị hun đầu đầy bụi đất, hắn sốt ruột không kiềm chế được, tâm lạnh lẽo, "Anh hai. . . . . ."

Thủ hạ ngăn hắn lại, "Anh Con Muỗi, nổ lớn như vậy, anh hai khẳng định. . . . . ."

Những người khác đều đỏ mắt, Con Muỗi tròng mắt cũng đỏ, giận dữ kêu lên, "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. . . . . . Xông vào tìm kiếm cho ta . . . . ." Con Muỗi phát điên, hận không được vọt vào trong ánh lửa.

Trên mặt của hắn tất cả đều là bụi than, hợp với vẻ mặt đau thương, lại chuyển hóa thành thật tức giận cực độ.

Chương 56: Gặp Trở Ngại

Đêm 13 chật vật từ trong đống bụi đất bò dậy, lại từ phía dưới lôi ra hai tiểu bảo bối bụi đất đầu đầy, "Mẹ nó, lưng của ta, đau quá. . . . . ."

Trình Quân Hạo trước mặt cũng không tốt hơn chút nào, "Khụ khụ . . . . . ." Anh ho khụ khụ, từ trong lòng ngực kéo Trình Khả Khả ra, tốt quá đứa bé không có việc gì, anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Đêm 13, "Vừa rồi cám ơn ngươi. . . . . ."

Đêm 13 trừng mắt nhìn anh, MD, kỳ thật hắn cũng không muốn xả thân cứu anh ta, chỉ vì anh ta vô tình lại là cha của hai cậu nhóc chứ sao.

Trình Quân Hạo cũng không dài dòng, nghe Đêm 13 nói chuyện, "Hiện tại tính mạng chúng ta vẫn còn trong vòng nguy hiểm, tốt nhất là thoát ra từ phía sau bức tường này, hoàn hảo chúng ta có thể tránh xa nơi này. . . . . ."

Đêm 13 âm thầm kêu may mắn, may nhờ hắn đã đi tra xét tình hình trước đó một chút, vốn định cứu người trước lại nói, lại không có ngờ tới Trình Quân Hạo làm cho hắn trễ nãi thời gian. . . . . . Con bà nó, hiện tại bị vây, trách nhiệm toàn tại anh ta.

Hắn âm thầm hối hận, sớm biết vậy không bằng trước đó dứt khoát giải quyết chuyện đặt bom của bọn cướp rồi hãy tới, Đêm 13 trong lòng khó chịu, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo, tâm tình tốt đến cực điêm.

Trình Quân Hạo cũng đầu đầy bụi đất, mới vừa rồi nếu không phải Đêm 13 kéo anh vào nơi này, anh đã vùi thân trong đống lửa đó rồi. . . . . . Nhất thời có chút lúng túng.

An Bình ho khan, "Đêm 13, phải mau thoát ra ngoài, nếu không ta cùng Lẳng Lặng nếu bị sặc chết mất. . . . . ."

"Cậu cho rằng tôi không biết sao? !" Đêm 13 buồn bã, "Nếu không phải bởi vì cha cậu, chúng ta đã sớm thoát ra ngoài. . . . . ."

". . . . . ." An Bình lặng yên. An Tĩnh tỉnh táo nói: "Gặp trở ngại sao. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ." Đêm 13 cùng Trình Quân Hạo đồng tình im lặng, hai cậu bé này không phải mạnh mẽ bình thường.

An Bình chỉ chỉ phía sau cái cột gỗ, nhíu lông mày, "Làm ơn, hai người các ngươi nhanh chân một chút, chẳng lẽ trông cậy vào đứa bé như chúng ta sao? !"

". . . . . ." Trình Quân Hạo lặng yên.

Đêm 13 buồn bã , "Trữ Trữ, người ta là vì cậu làm Trâu làm ngựa, cậu phải báo đáp ta thế nào? ! Không bằng đem mẹ cậu cho ta đi. . . . . ."

An Bình giận, ". . . . . . Cút."

"Ô ô. . . . . ." Đêm 13 bi phẫn.

Trình Quân Hạo hết ý kiến, loại thời điểm này còn nói giỡn? ! Anh dẫn đầu đứng dậy, ôm Khả Khả đến một chổ an toàn, ôm lấy cây cột gỗ, Đêm 13 cũng bi thống chạy tới, "Đây là không phải gọi là đâm đầu vào ngỏ cụt sao. . . . . .Trữ Trữ. . . . . ."

Giọng buồn bã của hắn làm Trình Quân Hạo nhíu chân mày, cả người run lên, nhưng động tác của Đêm 13 cũng không hàm hồ, động tác thành thạo, cùng anh cùng nhau ôm cái cột gỗ, hướng nơi yếu nhất của bức tường đập vào.

Trình Quân Hạo sửng sốt một chút, người đàn ông này là ai? ! Cùng hai cậu bé kia là quan hệ như thế nào? Có chút mập mờ a. . . . . . Trong lòng nổi lên nghi ngờ.

Khả Khả cùng An Binh An Tĩnh ngồi ở chung một chỗ, Trình Quân Hạo liếc một cái, liền tâm thần chấn động, ba đứa bé này, làm sao sẽ giống nhau như thế? ! Không trách được bọn cướp lại đem trói hết cả 3 bọn họ cùng nhau, chỉ sợ bọn họ cũng không phân biệt rõ ai là ai. . . . . .

Đêm 13 giận, "Làm ơn, Trình nhị thiếu gia, ngươi chưa ăn cơm sao, sao lại không còn hơi sức như vậy? !"

Trình Quân Hạo 囧, cũng không nói chuyện, chuyên tâm đập vào bức tường .

Chương 57: Thoát Được

Rầm. . . . . .

Bức tường bị phá vỡ, phá ra một cái lỗ thủng to, bị đánh đến mức cả nóc nhà cũng rớt mấy miếng xuống, viên ngói toàn bộ nện vào trên người của hai người, vừa bụi bậm mù mịt một mảnh, hai người trông rất nhếch nhác.

An Bìinh An Tĩnh ở bên này không có lương tâm cười lớn, Đêm giận, ôm lấy hai người, chạy ra khỏi đống lửa, "Cười nữa, trở về đánh vào mông. . . . . ."

Trình Quân Hạo mất hồn ôm lấy Khả Khả, cũng đi ra ngoài, nhìn ba người nói đùa, lướt qua một chút suy nghĩ mơ hồ, tâm nhột khó nhịn.

"Anh trai. . . . . ." Trình Khả Khả ôm chặt lấy cổ anh, thở phào nhẹ nhõm, "Thoát được. . . . . ."

Trình Quân Hạo lấy lại tinh thần, ôm chặt cậu nói, "Không sao. . . . . ."

Hai người mang theo ba đứa bé ra ngoài, thân thể run lên, một thân bụi rơi xuống, đang tinh thần mất mát rối loạn, Con Muỗi mang người vui mừng vọt tới, "Anh hai. . . . . . Tốt quá anh không có việc gì. . . . . ."

Con Muỗi hốc mắt hồng hồng, "Tiểu thiếu gia cũng không có chuyện. . . . . ." Thấy Đêm 13 bọn họ, "Bọn họ là. . . . . ."

Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm nghị, "Tôi không sao, các ngươi đi tìm người, những người đó nếu dám đốt lửa, nhất định còn chưa chạy xa được, bắt được người lại nói. . . . . ."

"Phải . . . . ." Con Muỗi kinh ngạc liếc Đêm 13 một cái, rồi phân phó người đi bắt người, đối với Đêm 13 vẫn là không yên lòng, không dám rời bên cạnh Trình Quân Hạo, vẻ mặt đề phòng.

"Hôm nay cám ơn người. . . . . ." Trình Quân Hạo luôn luôn ân oán rõ ràng, "Muốn cảm tạ cái gì, tôi có thể cho. . . . . ."

Đêm 13 liếc mắt, "Không cần, chỉ là về sau bắt cóc cái gì, chớ liên lụy Trữ Trữ và Lẳng Lặng. . . . . ."

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, mười bước đi thẳng, mới khó chịu oán trách, " Trữ Trữ, Lẳng Lặng, không thể không nói, cha của các ngươi chẳng chút thú vị, các ngươi thật muốn đem mẹ mình ném cho hắn, mẹ kiếp, còn không bằng cho ta đi. . . . . ."

"Chớ hòng mơ tưởng. . . . . ." An Bình trực tiếp từ chối.

Đêm 13 muốn rơi nước mắt, An Tĩnh xoa xoa đầu của hắn an ủi hắn, "Không có việc gì á..., ngộ nhỡ mẹ thật không thích ông ấy, ta có thể ngoại lệ đem mẹ cho ngươi. . . . . ."

"Nhé. . . . . ." Đêm 13 kích động hôn An Tĩnh một cái, "Chỉ có bảo bối Lẳng Lặng là cực kỳ đáng yêu. . . . . ."

An Bình quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Quân Hạo, anh vẫn còn đang ngẩn người, An Bình mỉm cười, ước chừng hôm nay đối với anh mà nói vẫn là một sự kích động rất lớn? !

"Anh hai. . . . . . Anh có bị thương không? Nhanh chóng mang tiểu thiếu gia trở về gặp bác sĩ. . . . . ." Con Muỗi khẩn trương hỏi Trình Quân Hạo tinh thần vẫn còn đang sửng sốt.

"Bọn họ. . . . . ." Trình Quân Hạo mất hồn hỏi Con Muỗi, "Nhìn thấy mặt đôi song sinh kia không? !"

". . . . . ." Con Muỗi sững sờ, đầu tóc mặt mũi toàn tro bụi thấy thế nào? !

"Bọn họ là ai? !" Trình Quân Hạo tiếp tục sững sờ, Con Muỗi tiếp tục mờ mịt.

"Tra cho tôi người đàn ông kia. . . . . ." Trình Quân Hạo mang chút lo lắng nói: "Còn có hai đứa bé kia. . . . . ."

Người đàn ông kia biết mình là ai, còn mang theo hai đứa bé giống Khả Khả như thế, này chân tướng. . . . . . Làm cho anh nghĩ đến có phần hoản loạn.

Trình Quân Hạo tâm nhột khó nhịn, rất muốn khẩn cấp biết được là xảy ra chuyện gì.

Chương 58: Mẹ, Thật Xin Lỗi

". . . . . . Vâng." Con Muỗi lệ con mắt, người nguồn gốc không rõ làm sao tra? ! Ô ô. . . . . .

"Đi về nghỉ ngơi trước đi, anh hai, nơi này để tôi dọn dẹp. . . . . ." Con Muỗi vội vàng đưa bọn họ lên xe, tự mình làm người hộ tống trở về, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trình Quân Hạo ôm chặt Khả Khả, nhíu mày, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đó. . . . . . Làm sao sẽ giống anh đến như thế, trong óc một chút đầu mối cũng không có. . . . . . Chuyện gì xảy ra đây? !

*

"Mẹ. . . . . ." An Bình đầu tiên dùng điện thoại của Đêm 13 gọi cho An Tâm Á.

An Tâm Á tới lúc gấp rút muốn khóc, vừa nghe thấy điện thoại của An Bình liền tức giận, "Tiểu tử chết toi, con mang em đi đến nơi nào rồi hả ? Con có biết mẹ rất lo lắng hay không. . . . . ."

"Mẹ, thật xin lỗi. Đừng nóng giận a, chúng con ở bên ngoài chơi, nhất thời quên thời gian. . . . . ." An Bình nói dối, "Chúng con lập tức trở lại, mẹ không nên gấp gáp. . . . . ."

An Tâm Á lòng yên tĩnh xuống, "Các con đang ở đâu? Mẹ tới đón các con. . . . . ."

"Không cần, mẹ, mẹ về nhà trước ăn cơm, con cùng Lẳng Lặng lập tức trở về. . . . . ." An Bình cười híp mắt dụ dỗ cô.

". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, hồi lâu, "Trong nhà không có làm cơm. . . . . ."

". . . . . ." An Bình im lặng, giựt giựt khóe miệng, "Vậy chờ chúng con trở về, đi ra ngoài ăn. . . . . ."

Cúp điện thoại, An Bình vô lực hạ bả vai xuống, haiz ... , mẹ cậu, thật sự là vô cùng đặc biệt. Đêm 13 ở bên kia cười xấu xa, "Trữ Trữ, bản lãnh nói dối của cậu càng ngày càng cao rồi, đừng làm hư Lẳng Lặng. . . . . ."

Một đôi mắt nhỏ liếc qua, "Cái này gọi là lời nói dối có ý tốt, có hiểu hay không? !"

Đêm 13 囧.

"Anh hai, trước tiên tìm chổ rửa mặt một cái rồi trở về nhà thôi, nếu không mẹ sẽ lo lắng đến chết. . . . . ." An Tĩnh liếc mắt nhìn bộ dáng mình đầu đầy bụi đất, có chút im lặng.

An Bình, Đêm 13 tỏ ra đồng ý, "Tắm thơm ngào ngạt về nhà gặp mẹ các cậu. . . . . ."

"Cút. . . . . ." An Bình chụp hắn.

"Ô ô, Trữ Trữ, cậu đứng núi này trông núi nọ, ta thật vất vả đem các cậu cứu ra, vì sao vừa mới qua khỏi nguy hiểm liền qua sông rút cầu rồi. . . . . ." Dạ Thập Tam lệ, "Ta muốn đi gặp mẹ các cậu. . . . . ."

"Không cho phép. . . . . ." An Bình kháng nghị.

"Ta còn muốn ở tại nhà cậu, không muốn đi. . . . . ." Đêm 13 quỷ dị cười, "Ta muốn ở thành phố A nghỉ ngơi, khôi phục tinh thần để làm việc. . . . . ."

". . . . . ." An Bình An Tĩnh không biết nói gì. Mẹ kiếp, tên Đêm 13 này, thật muốn róc xương lóc thịt hắn. . . . . .

*

Trình lão nghe được tin tức giận dữ, "Cái gì? !" Sắc mặt hắn khẽ biến, thả hổ về rừng, một khi bị trả thù , hắn đã có thể. . . . . . Hắn thậm chí có thể tưởng tượng đến ánh mắt đáng sợ của Trình Quân Hạo. . . . . .

Hắn nắm chặt Lâm Khả Nhân, diện mạo dữ tợn, "Cô nói thử, hắn sẽ quan tâm tới sống chết của cô hay không? !"

"Không. . . . . ." Lâm Khả Nhân nhanh chóng muốn tránh thoát, nhưng lại bị đánh cho bất tỉnh."Lặng lẽ mang đi ra ngoài, hiện tại cô ta là bùa hộ thân của ta. . . . . ."

Chương 59: Nhất Định Phải Làm Cho Mẹ Hạnh Phúc

Trình Quân Hạo nhìn chầm chầm Trình Khả Khả, híp mắt lại, suy nghĩ không biết đã bay tới nơi nào.

Điện thoại đột nhiên kêu lên, anh nghe máy."Anh hai, như anh đã đoán, quả nhiên là như vậy. . . . . ."

"Cứu cô ta ra ngoài, đưa đến biệt thự ở ngoại ô đi. . . . . ." Trình Quân Hạo quả quyết phân phó.

"Anh hai yên tâm đi. . . . . ." Bên đầu kia điện thoại tắt máy.

"Anh trai, em muốn gặp mẹ. . . . . ." Khả Khả nói yếu ớt.

Trình Quân Hạo cười, "Chúng ta lập tức đi gặp mẹ em, ngoan, từ nay về sau sẽ cùng với anh, có được hay không? !"

Trình Khả Khả mắt ánh lên niềm vui , "Có thật không anh? !"

"Đương nhiên là thật,về sau em với mẹ, và anh nữa sẽ cùng nhau ở chung một chỗ, sẽ không bao giờ khiến Khả Khả gặp phải chuyên như hôm nay nửa, anh nhất định bảo vệ tốt em cùng mẹ em. . . . . ." Trình Quân Hạo cam kết.

"Thật tốt quá, Khả Khả thích anh nhất. . . . . ." Trình Khả Khả cười híp mắt nhào vào trong ngực anh.

Trình Quân Hạo không chút để ý hỏi, "Hai cậu bé kia là ai vậy? Là bạn học của em sao? !"

"Đúng vậy. . . . . ." Trình Khả Khả vừa nhắc tới bọn họ cũng trở nên cao hứng, "Bọn họ là bạn học tốt nhất của Khả Khả. . . . . ."

"Nhưng bọn họ so với em có vẻ lớn tuổi hơn ? Sao vẫn còn đi nhà trẻ? !"

"An Bình An Tĩnh vừa từ nước ngoài trở về, mặc dù đã sáu tuổi rồi, nhưng vẫn không thể lên tiểu học, chỉ có thể đi nhà trẻ, còn có thể luyện tập quốc ngữ nha, bọn họ đối với cuộc sống mới còn chưa quen thuộc. . . . . ." Trình Khả Khả giọng nói rất non nớt, không thể che giấu chút nào sự thích thú của cậu đối với hai đứa bé kia.

Sáu tuổi à, An Bình, An Tĩnh. . . . . .

Trình Quân Hạo trầm mặc, hai đứa bé đó rốt cuộc là. . . . . . Anh nhất định phải tra rõ. Trong đầu lập tức thoáng qua khuôn mặt An Tâm Á, anh ngẩn cả người, không biết vì sao. . . . . .

*

"Tiểu tử thúi. . . . . ." An Tâm Á lửa giận lên cao, gõ một cái lên đầu An Bình, "Dẫn em trai đi ra ngoài quậy phá cái gì? Vì sao không gọi điện thoại ẹ? ! Lần sau còn dám như vậy nữa hay không hả ? !"

An Bình đang muốn kháng nghị, lại thấy trong hốc mắt An Tâm Á tràn ngập lệ nóng, lòng cậu liền mềm nhũn, đáng thương mà nói: "Mẹ, con hiểu rõ mình sai rồi. . . . . . Lần sau cũng không dám nữa. . . . . ."

An Tĩnh cũng cầu xin tha thứ: "Mẹ, là Lẳng Lặng nhất định đòi anh dẫn đi. . . . . . Là Lẳng Lặng không tốt. . . . . ."

An Tâm Á ôm bọn họ khóc lớn, "Hai tiểu tử thúi, kiếp trước nhất định là thiếu nợ các con, kiếp này tới để hành hạ mẹ. . . . . ."

"Mẹ. . . . . ." Trong lòng An Bình An Tĩnh khó chịu.

Mẹ, chúng con nhất định sẽ làm ẹ hạnh phúc.

Chương 60: Anh Là Ai? !

An Tâm Á dán lên mặt Trữ Trữ băng keo cá nhân, một mặt oán trách, "Chơi cái gì không biết, bị trầy lên tận trên mặt có thể sẽ để lại sẹo à? !"

An Bình im lặng, chỉ là một chút ít vết thương, không có gì đáng ngại mà, nhưng An Tâm Á rất để ý, không muốn khuôn mặt hoàn mỹ của anh em bọ họ bị một chút tổn thương nào, điều này làm cho cậu rất đâu đầu, ưmh. . . . . .

"Điện thoại di động đâu? !" An Tâm Á giận.

"Chuyện này. . . . . ." An Bình quẩn bách, ngộ nhỡ nói rớt, An Tâm Á khẳng định sẽ cực kỳ tức giận. Đang chẩn chừ, Dạ Thập Tam lên tiếng nói chuyện, cười híp mắt ngọt đến phát ngán, "Điện thoại di động của bọn họ hết pin rồi, đang sạc ở nhà tôi. . . . . ."

An Tâm Á lúc này mới phát hiện còn có một người khác đang đứng ở cửa, cô há to miệng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Đêm 13, "Anh. . . . . . Là ai? !"

"Đêm 13, tiểu thư An, cô mạnh khỏe nha, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. . . . . ." Đêm 13 hì hì cười xấu xa.

". . . . . ." An Tâm Á im lặng, chuyện này choáng nha, "Tôi hỏi anh làm sao lại ở nhà tôi? Trữ Trữ? !"

Cô lại trợn mắt nhìn An Bình.

Trong lòng An Bình kêu rên, tên Đêm 13 quái thai này, nhất định phải cùng về đây, làm cho cậu đau cả đầu, "Anh ta là giáo viên ở vườn trẻ của chúng con . . . . . ."

Lập tức An Tâm Á mặt mày hớn hở , "Hóa ra là thầy giáo a, hèn chi tác phong nhanh nhẹn như vậy, chỉ là, lần sau làm phiền thầy không cần bắt cóc con tôi đi chơi mà có miệng cũng không báo một tiếng. . . . . ."

". . . . . ." Đêm 13 muốn rơi nước mắt."Lần sau nhất định sẽ gọi điện thoại xin phép tiểu thư An. . . . . ." Biểu hiện cho thấy là cũng rất hối tiếc về sai lầm của mình.

An Bình hắc hắc cười xấu xa, An Tĩnh giống như cô vợ nhỏ nghe lời đứng bênh cạnh An Bình, tuy ý An Bình làm chủ.

"Đói bụng rồi, ăn cơm thôi. . . . . ." Đêm 13 nịnh nọt mà nói, "Coi như là xin lỗi cho chuyện lần này, tiểu thư An, lần này là tôi mời. . . . . ."

An Tâm Á lúc này mới cười híp mắt nói: "Lần sau không tái diễn chuyện này nữa là tốt rồi. . . . . ."

An Bình An Tĩnh đầu đầy hắc tuyền, quả nhiên là dễ dụ.

An Tâm Á khó có được một người mời ăn cơm, quả quyết không chọn một nhà hàng bình thường mà phải chọn một nhà hàng cao cấp, một mặt nham hiểm dặn An Bình An Tĩnh, "Dùng sức mà ăn, phải chọn những món đắt nhất, ai bảo tên thầy giáo xấu bụng này dám bắt cóc các con. . . . . ."

". . . . . ." Hai bảo bối cũng nhau im lặng, làm ơn, muốn Đêm 13 phá sản vì một bữa cơm sao, vậy đơn giản là không có khả năng.

Hai anh em bình tĩnh ưu nhã ăn cơm, An Tâm Á ăn như hổ đói, Đêm 13. . . . . . Rất quỷ dị, nhưng mà anh đã tận mắt thấy ảnh hỏa thân của cô, sao có thể không quỷ dị được, muốn bình tĩnh cũng bình tĩnh không được nửa là.

Khuôn mặt này, làm cho người ta sợ hãi vô cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#readoff