Chương 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1 : Đoạt Người Đẹp

Một biệt thự xa hoa rộng lớn ở ngoại thành, đèn trên tường phát sáng rực rỡ, lúc này đang tổ chức một buổi tiệc thượng lưu, Chu Hoài vốn là không có tư cách tham gia loại yến tiệc này, nhưng, vì bản thân, hắn đã xài một số tiền rất lớn mới có được hai tắm thiệp mời, hắn mang theo Chu Chỉ Vân cùng An Tâm Á, vì không muốn lộ mục đích, hắn không mang theo An Như Ý.
An Tâm Á nhìn một vòng xung quanh, nhíu mày, cô không thích hợp với chỗ này, cũng những người ở đây, người nào cũng áo mũ chỉnh tề, như Chu Hoài, nhưng lại có mục địch riêng, giống như dã thú đang rình mồi.
An Tâm Á từng thử hỏi qua An Như Ý, nếu như mẹ con cô có thể rời xa Chu Hoài, mà vẫn có thể sống thật tốt, bà có muốn lập tức rời đi hay không, nhưng An Như Ý lại nhìn cô kinh ngạc, hỏi cô tại sao có thể có loại ý nghĩ này. . . . . .
Tựa như, An Như Ý nói bà yêu Chu Hoài, người đàn ông này rất đáng được phó thác cả đời, huống chi, An Tâm Á muốn học lên, muốn thi đại học, muốn được đào tạo chuyên sâu, không thể rời bỏ Chu Hoài. . . . . .
An Tâm Á hiểu , An Như Ý không muốn trở lại cuộc sống quá khứ, rất gian khổ. Cô có thể bỏ học đi làm , cô cố mở miệng, nhưng cuối cùng cũng là không nói được. Cô biết mẹ không muốn. . . . . .
Cô thu lại ánh mặt, bình tĩnh trở lại.
Cửa một trận xôn xao .
"Là Trình nhị thiếu gia, a a, là thiếu gia Quân Hạo. . . . . . Ôi trời, thật đẹp trai. . . . . ." Chung quanh có thật nhiều âm thanh bàn luận xôn xao, phát ra âm thanh mê muội của các cô gái, chuyện không lạ gì trong xã hội thượng lưu.
"Trời ơi, nếu có thể gả cho anh ấy, ta sống ít đi mười năm cũng nguyện ý. . . . . ."
"Ta nguyện ý sống ít đi hai mươi năm. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á cau mày, còn không kịp phản ứng, Chu Chỉ Vân cũng phát ra ánh mắt hung hăng, bộ dạng như hận không được một phác ăn luôn người ở cửa.
Mục đích Chu Hoài mang cô ta tới, vẫn còn chưa rõ.
An Tâm Á theo ánh mắt của cô ta xoay qua, nhìn lướt qua, liền rất kinh ngạc, người đàn ông này. . . . . .
Đúng là có một loại vẻ đẹp câu hồn đoạt phách, ột thước chín trở lên, khuôn mặt tuấn mỹ tinh sảo, cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng, còn có một cảm giác phách lối tư nhiên, hai chân thon dài mạnh mẽ, rất đẹp trai, nhưng cũng không thiếu phần ngang ngược. Cả người bày ra một loại khí thế độc nhất vô nhị, An Tâm Á cũng không kiềm được tim đập liên hồi, ngay cả cô cũng trúng đạn, huống chi là mấy cô gái kia, đàn ông như vậy đúng là lý tượng trong mắt phụ nữ.
Anh ta vừa xuất hiện ở cửa thì khí thế đã lan khắp phòng, mắt anh lạnh lùng đảo qua, lập tức tất cả mọi người đều yên lặng, yên lặng được một giây, thì mấy người nịnh hót lại lao tới nghênh đón, khéo léo lấy lòng. Trình nhị thiếu gia không buồn để ý, làm như không thấy những người này, đối với anh mà nói, không cần thiết phải ứng phó với những người này . Phía sau anh bảo vệ lập tức chặn những người này lại, ký giả cũng nhào tới, Trình nhị thiếu đảo mắt qua, an ninh lập tức đi cản cameras, không cho phép chụp hình.

An Tâm Á không kịp nhìn lần thứ hai, cô liền bị Chu Hoài vừa lôi vừa kéo, nói "Đi mau, Vương lão tới. . . . . ."
An Tâm Á tâm chìm vào đáy cốc, đối tượng cô bán mình đã tới. Thu lại tâm tư cùng ánh mắt nhìn trai đẹp, nặng nề đi theo Chu Hoài. Chu Chỉ Vân thì không tự chủ được tiến về phía chàng trái ở cửa càng ngày càng gần. . . . . .
Vương lão cùng thuộc hạ đang đi cầu thang từ tầng hai xuống, ánh mắt lướt qua ngay lập tức nhìn thấy Trình Quân Hạo, hai bên nhìn nhau nghiên cứu đối phương một cái, ngoài cười nhưng trong không cười.
Ánh mắt Vương lão hiện lên một chút âm u, người đàn ông này vĩnh viễn như vậy không ai sánh được, thật khiến lòng người ta sinh ra chán ghét, bá chủ tự cho là đúng, thật là buồn cười. Vương lão nhìn điệu bộ này của Trình nhị thiếu, trong lòng không vui.
"Trình nhị thiếu gia tới. . . . . ." Vương lão xuống thang lầu, khách khí mỉm cười hàn huyên, nhưng không một chút ấm áp, "Trình lão sao lại không tới? !"
Trình Quân Hạo khẽ mỉm cười, nụ cười không hiện đáy mắt, "Ông cụ gần đây thân thể không tốt lắm, đi châu Úc nghỉ ngơi rôi, không thể tham dự đại thọ Vương lão gia bảy mươi, xin lỗi, bất quá tôi tham gia cũng như vậy thôi. . . . . ."
Một tia ánh sáng nhạt hiện lên đáy mắt Vương lão, rất nhanh biến mất, "Đó là, Trình nhị thiếu gia càng ngày càng tuổi trẻ tài cao, xem ra trọng trách Trình gia là muốn đặt trên vai Trình nhị thiếu gia. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhếch môi cười một tiếng, hơi giễu cợt. Phân phó người phía sau mang đến lễ vật, "Chút tâm ý, xem như tỏ tấm lòng. . . . . ."
"Khách khí, khách khí. . . . . ." Vương lão nở nụ cười, phân phó quản gia thu lễ vật, hai người hàn huyên hướng trong đại sảnh đi, bộ dạng giống như chú cháu thân thiết, người ngoại thoạt nhìn có thể cho là như vậy, chẳng qua là hai người vì làm chuyện lớn mà không chấp nhắt chuyện nhỏ nhặt.
Chu Hoài vội vàng lao tới, hơi có vẻ lỗ mãng, vừa thấy Vương lão liền gào lên "Vương đổng, ông xem. . . . . . Tôi muốn giới thiệu con gái cho ông quen biết. . . . . ." Hắn đem An Tâm Á đẩy tới, giống như tặng quà đưa đến trước mặt Vương lão. Điệu bộ này nhìn rất mờ ám bất thường.
An Tâm Á nhíu nhíu mày, hơi có vẻ khó chịu, môi mím chặc, không nói lời nào.
Người xung quanh cũng tò mò dựng thẳng lỗ tai nghe, ngó chừng, xã hội thượng lưu luôn luôn là như thế, giấu diếm, dối trá. . . . . .
Mặt Trình Quân Hạo mở lớn, tò mò nhìn Chu Hoài, ánh mắt lập tức chuyển dời đến trên người An Tâm Á, trong mắt lược qua kinh hãi, bất quá rất nhanh che dấu, xem ra, cô gái này là đưa cho Vương lão, anh nhếch môi cười, lão gia này hơn bảy mươi, nhưng sức hưởng thụ còn rất tốt? !
Vương lão vi mỉm cười, chống gậy ngừng lại, "Làm cái gì vậy? ! Quản gia, người này từ nơi nào đến mà không biết phép tắc như vậy? Đuổi ra đi. . . . . ."
Xem ra lão này cũng biết cách giấu diếm, trường hợp này, quả thật không thích hợp tiếp nhận nữ nhân, Trình Quân Hạo mỉm cười, nhưng ngay sau đó ngó sang An Tâm Á, đột nhiên cười nham hiểm, " Lễ vật đưa tới cửa không lấy, Vương lão đúng là chánh nhân quân tử, không bằng người đẹp có sẳn, tặng tôi hưởng thụ đi. . . . . ."
An Tâm Á buồn bực, người này. . . . . . Có phải hay không là người hai nhân cách? Mới có một vẻ mặt không ai bì nổi, bây giờ lại lộ ra kiểu cười lưu manh, hình tượng thiên thần trong lòng sụp đổ hoàn toàn. . . . . .

=================

Chương 2 : Lần Đầu Gặp Gỡ Trịnh Nhị Thiếu Gia

Đột nhiên anh kéo tay An Tâm Á, lôi vào trong ngực, đầu ngón tay cợt nhã nâng cằm cô lên, "Tiểu mỹ nhân, Vương lão nếu không muốn em, không bằng đi theo anh. . . . . ." Trong mắt anh ánh lên sự trêu chọc, mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm An Tâm Á. Hít thở khiến ùi hương thơm ngát đặc biệt trên người cô chui vào bên trong anh, làm cho anh động lòng một lúc. . . . . .
An Tâm Á vừa giận vừa sợ, nhưng là, cô cũng không dám cử động, mặc dù nhất thời không kịp phản ứng, cũng may cô đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần, hiện tại dù tình huống như thế nào cũng có thể tiếp nhận.
Người đàn ông này, cứng rắn nhưng vẫn hấp dẫn, đẹp trai bức người, khóe miệng nhếch lên tạo chút tà khí, câu hồn đoạt phách, tim An Tâm Á rất không biết nghe lời đập như trống, mặt cũng đỏ mấy phần.
Chung quanh một trận xôn xao, Trình Quân Hạo đã nỗi tiếng phong lưu, lần này. . . . . . Nhưng lại công khai giành quà tặng của Vương lão sao? ! Tuyệt ~~ vô cùng kịch tính. . . . . .
"Này, này. . . . . ." Lần này Chu Hoài đỏ mặt, vừa giận vừa sợ lại sợ, nhìn Vương lão, lại nhìn Trình Quân Hạo, hôm nay nhất định phải đắc tội một trong hai sao? ! Trình Quân Hạo cũng là ác bá không thể đắc tội nổi. . . . . .
Trong mắt Vương lão thoáng qua ánh tàn ác, nhưng rất nhanh che giấu, "Trình nhị thiếu gia là người trẻ tuổi, tiểu nha đầu này non nớt như vậy, tất nhiên cũng chỉ có người như Trình nhị thiếu gia đây mới có hứng thú nha, tài tử xứng mỹ nhân, tuyệt phối, Trình nhị thiếu gia thích thì cứ mang đi. . . . . ."
Coi như ông thức thời! !
Trình Quân Hạo hừ lạnh, trong lòng sảng khoái vô cùng, đoạt được thịt trong mâm Vương lão, cuối cùng hôm nay cũng có một chuyện sảng khoái, huống chi tiểu nha đầu này quả thật rất xinh đẹp.
"Vậy tôi cũng không khách khí. . . . . ." nhíu mày Trình Quân Hạo ôm An Tâm Á hướng bên ngoài đi, cười ha ha, "Tôi muốn hưởng dụng bữa tiệc lớn này không kịp đợi nữa rồi, tôi đi trước một bước. . . . . ."
Anh cười đắc ý mà cuồng vọng, ôm mỹ nhân, trực tiếp đi ra ngoài.
Chu Hoài như thế nào cũng không ngờ tới chuyện lại diễn biến thành ra như vầy, hắn nhanh chóng vò đầu bứt tai, "Vương lão, chuyện vay tiền của Chu thị . . . . . ."

Trong mắt Vương lão hiện ra sự tàn ác, "Cút. . . . . ." Bị Trình Quân Hạo khiêu khích xong, hắn đang một bụng tức giận, Chu Hoài này lại không thức thời như vậy, làm hắn rất khó chịu.
Hắn hận không thể dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống tên họ Chu này được, Chu Hoài sợ hãi nào dám ở lại. Không đợi Vương lão gọi Quản gia tới ném hắn, liền sợ tới mức muốn tè ra quần mà dắt Chu Chỉ Vân đang ngẩn người chạy ra, đối với An Tâm Á vừa ghét vừa giận.
Chu Chỉ Vân vừa về nhà liền hướng phía An Như Ý như nổi đóa, "Con gái của tiện nhân, quả nhiên vẫn là tiện nhân, thế nhưng dám công khai câu dẫn Trình nhị thiếu gia, hạ tiện. . . . . ." Ngôn ngữ ác độc, làm An Như Ý kinh hãi.
Chu Chỉ Vân thường như vậy, thời gian dài, bà cũng không buồn quan tâm, nhưng là, bà để ý chính là Chu Chỉ Vân nói câu dẫn Trình nhị thiếu là chuyện gì xảy ra? ! Bà vội vàng, kéo Chu Chỉ Vân lại, trong mắt mang theo vẻ kinh hoảng, "Con, con nói cái gì? !"
Trình nhị thiếu gia? ! Không, không. . . . . . Trời ơi? ! !
Chu Chỉ Vân một bụng tức giận, đẩy bà ra tức giận mắng, "Đê tiện, mẹ con các ngươi đều là lũ đê tiện. . . . . ."
Chu Hoài trầm ngâm đáng sợ, diện mạo đáng sợ, hoàn toàn cũng mất vẽ ôn hòa thường ngày, trong mắt toàn bộ đều là tức giận. . . . . .
An Như Ý trong mắt thì toàn vẻ sợ hãi, hướng tới nắm lấy Chu Hoài, "Tâm Á đâu rồi, Tâm Á đi đâu vậy? ! Các người mang con bé đi đâu vậy? !"
Chu Chỉ Vân giận không kềm được, vừa nghe đến chuyện này càng thêm giận dữ, "Cô ta, cô ta có bản lĩnh. . . . . . Cô ta dám câu dẫn Trình nhị thiếu gia lên giường, bị anh ta mang đi rồi, kỹ nữ sinh con vẫn là kỹ nữ, hạ tiện. . . . . ."
Lời của cô ta mang theo vài chổ không đồng nhất, còn có sự ghen tỵ nồng đậm, mặt cũng đã thay đổi hình dạng.
"Không. . . . . ." An Như Ý tức giận công tâm, liền thở gấp từng đợt, ngã nhào trên đất, bất tỉnh nhân sự.

=====================

Chương 3 : Trịnh Quân Hạo Vs An Tâm Á

"Tên gọi là gì? !"
"An Tâm Á. . . . . ."
"Bao nhiêu tuổi? !"
"17. . . . . ."
Trình Quân Hạo nhướn mày lên, vẫn là Vị Thành Niên ? ! Họ Chu này thật đúng là độc ác nha, con gái mình cũng muốn đưa cho Vương lão đã tận bảy mươi tuổi sao? ! Xem ra thật là chó cùng bức dậu.
Không đúng, họ của cô là An. . . . . .
"Tôi là kế nữ. . . . . . Chu Hoài là cha ghẻ của tôi. . . . . ." An Tâm Á sắc mặt không chút thay đổi, mắt hướng phía trước, ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Nụ cười của Trịnh Quân Hạo càng sâu, cô có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng anh, nha đầu này, anh liếc mắt nhìn cô một cái, cô ngồi bình tĩnh, cũng không thấy hốt hoảng.
"Cô không sợ sao? !" Trình Quân Hạo hài hước mà cười.
"Đã sớm dự liệu kết quả này tôi cũng không còn gì phải sợ. . . . . ." An Tâm Á nói chuyện đương nhiên.
"Xem ra là muốn có giao dịch. . . . . ." Trình Quân Hạo cười nhạt, anh thích phương thưc tiền tình thanh toán sòng phẳng, rất tốt."Muốn cái gì? !"
"Đầu tư vào Chu thị. . . . . ." Thanh âm An Tâm Á tao nhã, nếu không phải đang cùng anh thượng lượng chuyện giao dịch lên giường này, Trình Quân Hạo nhất định sẽ cho là anh đang cùng cô tâm đầu ý hợp, tình cảm sâu đậm.

Tốt, rất tốt, Trình Quân Hạo tương đối hài lòng. Lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, một lời dứt khoát phân phó chuyện đầu tư.
"Tốt lắm. . . . . ." Trình Quân Hạo bỏ lại điện thoại, tà khí liếc cô một cái, đạp ga, giọng nói đột nhiên chuyển thô ráp, "Chuyện muốn tôi tôi đã làm, bây giờ, tới phiên cô. . . . . ."
Rồ. . . . . .
Xe hơi đắt tiền lượn một vòng, chỉ chớp mắt đã dừng ở dưới bãi đậu xe chuyên dụng của khách sạn năm sao cao cấp, An Tâm Á còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị kéo vào trong ngực anh, đôi môi như ngọn lửa đã xông tới, đầu lưỡi nóng hừng hực đã mút lấy lưỡi của cô. . . . . .
An Tâm Á đầu lưỡi tê dại, cả người vùi trong ngực anh, giống như con vật nhỏ, cả người mềm nhũn, cái lưỡi bá đạo của anh làm cho cô có chút đau, giống như trẻ con ngây thơ chưa thành thục, thậm chí ngay cả lấy hơi cũng không biết, Trình Quân Hạo cũng không khá hơn chút nào, cả người anh nóng bừng giống như con tôm lớn, vốn định dẫn dụ tiểu nha đầu trẻ trung ngây thơ này, nhưng ngược lại lại làm ình cả người bốc lửa, cộng thêm lần đầu tiên hôn một người con gái, làm cho chính anh sợ hãi giật mình, lúc hàm răng cắn vào môi của mình, anh rốt cuộc không cam lòng lui ra một chút, rủa thầm một tiếng, mất mặt, nụ hôn đầu của anh cứ như vậy trao đi, còn thất bại như vậy, anh làm người thế nào? !
Tiểu nha đầu toàn thân mềm nhũn đầu óc mơ hồ, thở hồng hộc, lần đầu tiên gặp phải tình trạng như vậy, thân thể của cô cũng căng thẳng, khẩn trương không thôi, bên trong thân thể giống như có một con bò sát rục rịch ngóc đầu dậy.
Lập tức Trịnh Quân Hạo mắt tảo hào quang lại áp xuống, An Tâm Á nóng nảy, tay nhỏ bé đẩy anh, "Đừng ở chỗ này. . . . . ."
Cái gì? ! Thanh âm này cũng rất câu dẫn, vô cùng mềm nhẹ. . . . . .
An Tâm Á giật mình, mình lại có thể như vậy, ngẩng đầu nhìn Trình Quân Hạo, mắt đã bốc hỏa giống như con dã thú, nháy mắt sẽ phải nhào tới, thanh âm vừa nảy khiến hơi thở của anh hổn hển nặng hơn. Trình Quân Hạo cũng rất im lặng, anh cũng không phải là không động qua phụ nữ, nhưng là vừa đụng đến cô gái này, dục hỏa trong người anh muốn bốc lên cao ba trượng. . . . . .
Thẹn thùng, không son phấn, đúng là trẻ trung, nhưng là, hiện tại anh một khắc cũng đợi không được. . . . . . Tuy nhiên, rốt cuộc có chút nhân tính, đối với một cô gái mới 17 tuổi, liền hơi có chút khắc chế, "Tốt, chúng ta lên trên tầng cao nhất. . . . . ."
"Rầm"Anh đẩy mở cửa xe ra, nôn nóng sốt ruột ôm cô lên thang máy chuyên dụng, trực tiếp lên phòng Tổng thống của anh, vừa vào thang máy, ngay lập tức đã ôm lấy mông cô áp lên trên vách thang máy, đôi môi ấm áp liền hạ lên miệng cô, cả người đẩy hai chân cô ra vòng chắc lấy hông của anh, thân thể chen vào giữa hai chân cô, hận không được lập tức ăn luôn cô ở đây. . . . . .
Vừa vào bên trong phòng, hỏa nhiệt bộc phát. An Tâm Á thanh lệ, xinh đẹp động lòng người , Trình Quân Hạo đẹp trai bức người, cao lớn uy nghiêm, tuấn nam xứng mỹ nữ, giống như củi khô gặp lửa mạnh, An Tâm Á cũng mất hết lý trí , mặc dù là giao dịch, nhưng giao dịch này dường như cũng không mất mát gì, ngược lại được phục vụ thật thoải mái, kỹ thuật của Trịnh Quân Hạo thì không thể chê vào đâu được, một đêm này, An Tâm Á bị dày vò chết đi đi sống , sống lại chết đi, trở thành một người phụ nữ kiều - mị. . . . . .

==================

Chương 4 : Ba Ngày Trước Đàm Phán

( Ba ngày trước )
An Tâm Á, 17 tuổi, cha đẻ không rõ. Hiện tại học lớp 12 phong nhã hào hoa, dáng dấp thanh lệ động lòng người. Lúc này đang đối mặt với Chu Hoài, mặt mỉm cười, đối với người cha ghẻ này, cô luôn luôn là bình tĩnh bình tĩnh, dù là hắn thường quấy rầy cô, cô cũng chưa từng nói qua với mẹ mình. . . . . .
An Như Ý là một người mẹ rất dễ xúc động, ban đầu sau khi sinh hạ An Tâm Á, kế sinh nhai cũng duy trì rất khó khăn, không thể làm gì khác hơn là ở phòng trà làm ca sĩ, nhưng đối mặt cảnh bị quấy rầy không kể xiết và không ngừng diển ra, mẹ con cô trôi qua không an bình chút nào, sau đó, An Như Ý gả cho Chu Hoài, mặc dù người đàn ông này vẫn háo sắc như cũ, nhưng lại ngụy trang rất tốt, An Như Ý cuối cùng hạ quyết tâm gả cho hắn. . . . . . Dĩ nhiên mang theo đứa con riêng còn nhỏ là cô. . . . . .
An Tâm Á đau lòng thay ẹ, trong quá trình lớn lên ở đây, cô đối mặt với sự quấy rầy đếm không xuể của Chu Hoài, cô cũng chưa từng có nói qua một tiếng, nhưng trong bụng lại âm thầm sợ hãi, tự khi lên cấp 3, cô liền theo học một lớp quyền đạo tốt nhất trong vùng, chuẩn bị để phòng thân, cô xinh đẹp động lòng người, tự nhiên trong lớp các chàng trai đứng lớp dạy võ cũng mặt đỏ tim đập, cứ thế mãi, cô cũng có thể bình tĩnh đối mặt Chu Hoài, dần dần, Chu Hoài mấy lần nếm qua thua thiệt về sau mặc dù trong lòng không phục, nhưng vẫn là dần dần cách cô xa một chút.
Nhưng lần này, hắn hẹn cô ra gặp mặt, An Tâm Á cũng vô cùng không ngờ.
"Chu Hoài, tìm tôi có chuyện gì? !" An Tâm Á híp mắt, trong mắt lại mang theo phòng bị cùng cảnh giới. Cô ở trước mặt An Như Ý cũng gọi hắn một tiếng ba, nhưng bên ngoài cô cho tới bây giờ đều là gọi tên hắn, một chút tôn trọng cũng không có, chữ ba cũng gọi vô cùng chán ghét.
Chu Hoài khó chịu, nhíu nhíu mày, nhưng cũng không có phản bác.
"Ta chủ yếu là muốn nói với con chuyện này. . . . . ." Chu Hoài nhìn chằm chằm cô, nói: "Chịu ảnh hưởng khủng hoảng kinh tế, việc buôn bán của ta có chút suy sụp, ngân hàng hiện tại cũng không chịu cho ta vay, An Tâm Á, con đi cùng ông cụ Vương nói một chút, hắn chết vợ, ta muốn để cho con gả cho hắn. . . . . ." Trong giọng nói là ra lệnh.
À! An Tâm Á trong nội tâm cười lạnh, Chu Hoài này thật là càng ngày càng vô sỉ.
Cô hạ mắt xuống, lạnh lùng cười một tiếng, "Tôi nhớ được ông còn có một cô con gái là Chu Chỉ Vân, sao không tìm cô ta mà gả? Vương gia là gia đình tài phú, tài sản mấy chục tỷ, nếu như ông muốn gả cô ta, cô ta nhất định nằm mơ cũng muốn cười lên. . . . . ."
Nằm mơ? ! Cô lần trước gặp qua ông cụ Vương, người cũng đã một cái chân bước vào quan tài, thế nhưng muốn cô gả cho ông ta? !

Lập tức Chu Hoài đỏ mặt, "Chỉ Vân làm sao có thể gả, Vương lão cũng hơn bảy mươi rồi. . . . . ."
"A, ông cũng biết ông ta hơn bảy mươi rồi hả ? !" An Tâm Á cười lạnh ra tiếng, nhìn chằm chằm hắn, trên mặt giễu cợt.
Lập tức sắc mặt Chu Hoài biến đổi, có chút bị bẻ mặt, dứt khoát bỏ xuống mặt nạ, lộ ra bản tính, hung tợn nói: "Nếu như cô không gả, ta đem mẹ cô đưa cho hắn. . . . . ."
Rầm. . . . . .
An Tâm Á quăng xuống bọc sách, tức sùi bọt mép từ trên ghế salon búng lên, kéo cà vạt Chu Hoài "Chu Hoài, ông dám! !"
Chu Hoài tức giận mặt đỏ tai cúng đỏ bừng, trong quán cà phê cũng bị một màn này hấp dẫn ánh mắt nhìn qua, hắn lay tay An Tâm Á, càng lay không ra càng giận, "Cô không gả, ta lập tức đưa! !"
Giọng điệu của hắn là cắn răng nghiến lợi mà nói, biểu lộ bản tính ác nhân.
Khốn kiếp! ! An Tâm Á khiến bình tỉnh táo lại, "Ông không sợ tôi đến gần Vương lão, ngược lại phản quay đầu lại đạp đổ ông sao? ! !"
"Cô sẽ không! !" Khiêu khích Chu Hoài nhìn cô một cái, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Đúng vậy, cô sẽ không, bởi vì An Như Ý một lòng đi theo hắn, thương hắn, tuyệt không biết sự ngụy trang của người đàn ông này, tất cả tình yêu của An Như Ý, toàn bộ dành cho người đàn ông này, yêu mù quáng.
An Tâm Á tỉnh táo lại, tâm chìm vào đáy cốc, ". . . . . . Tốt, tôi đáp ứng." Giọng nói của cô tràn đầy uy hiếp, nếu hắn dám đối với mẹ không tốt, cô nhất định dùng hết sức lực còn lại của mình phá hủy Chu Hoài.
Chu Hoài cảm nhận được ánh mắt uy hiếp của cô, hơi co lại thu lại ánh mắt, chỉ là rất nhanh bình tĩnh xuống, chỉ là một tiểu nha đầu, cô ta thì có bản lĩnh gì? ! Chỉ là, bản lĩnh của cô quả thật làm cho hắn hiện tại có chút sợ, không dám quấy rầy nhiều hơn, chỉ cần đáp ứng là tốt rồi, nghĩ đến chỗ này, trong ánh mắt của hắn lộ ra tham lam. Dùng mỹ nhân kế, cũng không tin Vương lão vẫn không ủng hộ Chu thị. . . . . .

=======================

Chương 5 : Điểm Yếu Của Cô

An Tâm Á vô cùng tức giận, tức giận với sự vô sỉ Chu Hoài, tức giận với sự mền yếu của mẹ, một đêm bị Trình Quân Hạo giày vò cả người chua xót đau đớn, mặc dù cô khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi quá mức khó chịu, rốt cuộc chỉ là giao dịch mà thôi, quên đi là tốt nhất, coi như chuyện này đã qua.
Về đến nhà, phòng rất yên tĩnh, Chu Hoài không có ở đây, Quản gia và người hầu đều ở hậu hoa viên, cô hốt hoảng, chạy lên lâu, "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ."
Vọt vào phòng của Chu Hoài, An Như Ý mặt không có chút máu nằm ở trên giường. An Tâm Á giận không kềm được, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? !" Nhìn trên mắt bà sưng vù lại có quầng thâm, cùng với mặt tái nhợt, cô giận, đá văng cửa ra, vọt vào phòng của Chu Chỉ Vân, Chu Chỉ Vân còn đang ngủ, chưa tỉnh. An Tâm Á giày cũng không cởi ra, nhảy thẳng lên giường, cách tấm chăn, nắm chặt quả đấm hướng về phía Chu Chỉ Vân đánh điên cuồng một trận. . . . . .
"A a. . . . . ." Chu Chỉ Vân giận dữ giãy giụa kêu lên. Nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của An Tâm Á, chỉ còn biết cam chịu bị đánh, mặc dù cách một tấm chăn, Chu Chỉ Vân cũng chịu không ít quả đấm đau đớn, đánh cô sợ hãi kêu liên tiếp.
An Tâm Á quật cường đánh, nước mắt khống chế không được rơi xuống, "Cẩu vật, thứ phụ nữ như ngươi chỉ biết ăn hiếp mẹ ta, ngươi dám nữa không, ăn hiếp nữa thử xem. . . . . . Ta đánh chết ngươi, đánh chết các ngươi. . . . . ."
Đây là An Tâm Á lần đầu tiên công khai phản kháng Chu Chỉ Vân cùng Chu Hoài. Một loạt chuyện xảy ra đã rất ủy khuất, cộng thêm chuyện tối ngày hôm qua, An Tâm Á rốt cuộc bộc phát, đánh Chu Chỉ Vân sưng mặt sưng mũi. . . . . .
"Tâm, Tâm Á. . . . . ." An Như Ý mặt tái nhợt hiện ra ở cửa, gian nan đỡ khung cửa, "Không nên đánh, không cần. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ." An Tâm Á mềm lòng, cô cứng rắn thu hồi quả đấm, nước mắt quật cường không ngừng rơi xuống, "Mẹ, mẹ, tại sao?"
An Tâm Á mình cũng không biết vì sao sao? ! Cô thử hỏi, "Mẹ, chúng ta rời khỏi Chu gia có được hay không? Con bảo đảm nhất định sẽ nuôi sống được mẹ, sẽ không để ẹ chịu uất ức. . . . . . Không cần phải sống ở Chu gia nữa. . . . . ."
An Như Ý lắc đầu cười khổ, bỏ qua lời nói của cô, lại cảm thấy hứng thú với một chuyện khác, bà nắm lấy bả vai An Tâm Á, siết bả vai An Tâm Á rất đau, "Con, con tối hôm qua. . . . . ."
An Tâm Á có thể cảm thấy rõ ràng sức lực của mẹ, bấm vô cùng đau, nhưng cô không có phản kháng, ánh mắt buồn bã, thì ra là mẹ biết.

An Như Ý sắc mặt trắng bệch, vô lực ngã ngồi xuống đến trên đất.
Bên này Chu Chỉ Vân vén chăn lên, giống như người điên nhảy lên, "An Tâm Á, cô dám đánh tôi, các người là lũ mẹ con tiện nhân, cút ra khỏi Chu gia cho tôi, cút. . . . . ."
Cô ta đánh tới, An Tâm Á vừa đúng lúc đang đỡ mẹ mình, ngay lập tức liền bị Chu Chỉ Vân đánh một cái tát, kéo ra ống tay áo của cô một cách dã man, vừa nhìn trên người cô rất rõ ràng vết cắn cùng vết hôn, ánh mắt của cô ta bốc lửa, "Tiện nha đầu, cô tối hôm qua quả thật lên giường cùng Trình nhị thiếu gia, cô giỏi lắm, cô còn dám đánh tôi, tôi đánh chết cô. . . . . ."
An Tâm Á nổi trận lôi đình, không để ý đến lời nói mẹ mình nữa, bay lên một cước liền đá trên đùi phải của Chu Chỉ Vân, "A. . . . . ." Chu Chỉ Vân sắc mặt xám trắng, nước mắt ào ào chảy ròng, ngã xuống đất, nửa ngày không lên nổi, chỉ có trong mắt là ánh lên vẻ thù hận, đó là ánh mắt tràn đầy ghen tỵ, giống như muốn đem người ta đi lăng trì. . . . . .
An Tâm Á không đếm xỉa tới cô ta nữa, chỉ đỡ An Như Ýdậy, đau lòng nói, "Mẹ. . . . . ."
An Như Ý sắc mặt trắng phờ phạc vô cùng dọa người, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, bà biết cái này là có ý gì, tâm khuấy đau, đột nhiên, sức lực lớn kinh người nắm cổ tay của An Tâm Á, "Tâm Á, nghe lời mẹ, đi Anh quốc du học đi. . . . . ."
"Cái gì? !" An Tâm Á ngẩn ngơ, sắc mặt trắng xanh. Mẹ đây là đang ngại cô trở thành kẻ dư thừa sao? ! Cô là kẻ dư thừa. . . . . .
"Mẹ van con, Tâm Á. . . . . ." An Như Ý khóc rống lên, nội tâm rất đau.
An Tâm Á ngơ ngác nhìn An Như Ý, đau lòng đến tận cùng, nước mắt rơi xuống, cô cũng không hiểu. . . . . . Đúng vậy, cô đánh Chu Chỉ Vân, với tính tình hẹp hòi của Chu Hoài, nhất định sẽ tức giận, mẹ. . . . . . Mẹ cứ như vậy quan tâm Chu Hoài sao? !
Hơi sức cả người cô giống như là bị rút khô, thật lâu, thất hồn lạc phách nói, ". . . . . . Tốt."
An Như Ý ôm An Tâm Á đang chết lặng khóc rống lên. . . . . .
An Tâm Á trong lòng điên cuồng la, mẹ, vì cái gì, tại sao. . . . . . Nước mắt không nghe lời, thẳng tắp rơi xuống. 17 tuổi, thật đau lòng. Mặc dù cô không mềm yếu, nhưng chỉ có mẹ, là điểm yếu duy nhất của cô . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro