14.5.19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng lẽ cài một đoá hoa lên tóc
Thật nực cười vì anh cũng có thấy được đâu
Bản chất em cũng chẳng bao giờ là hoa
Em có cố đến mấy vẫn thấy nhơ nhuốc
Thứ anh cần là ánh ban mai rạng ngời
Cái bóng mát như em biết phải làm gì đây?
Em lớn lên, giành giật, bon chen với đời
Tự thấy mình, không xứng, lại càng không hay
Bởi vì anh cần một tâm hồn thơ ngây
Một nhành cây, có lá, có hoa xinh đẹp
Mà cô ta, đúng là nhành cây ấy
Còn em, sẽ cố gắng biến mình thành một đám mây
Để em có thể ngắm nhìn anh từ xa
Và cũng là khi anh có thể thấy em một màu trắng muốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro