Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh cầm ly nước tu một hơi uống sạch, Joshua nhìn anh mỉm cười đến cả uống nước cũng dễ thương như vậy!

-"À, em phải về làm việc tiếp đây, hẹn anh khi khác nhé!"- anh vẫy tay, đi trước ra ngoài và một điều tất nhiên là Joshua trả tiền

(Wonwoo pov's: hehe, mình quên đem tiền, để anh ấy trả thay vậy lần sau mình khao lại)

-"Nhóc này ranh ma thật!"- Joshua nhìn theo bóng lưng Wonwoo lại nhìn xuống cái bàn và vấn đề lập tức được sáng tỏ

Anh về đến công ty là lại nhào đầu vào công việc, lâu lâu lại than vãn như ông cụ khiến cả căn phòng tràn ngập tiếng cười, đột nhiên tiếng chuông điện thoại bàn của phòng vang lên, một chị gái tiến đến nghe máy.

-"Alô, là chủ tịch ạ?"- giọng người đàn ông bên kia đầu dây vang lên khiến cô gái ngay lập tức nhận ra

-"Gọi anh Wonwoo lên gặp tôi"- cậu chỉ nói vậy rồi cúp máy bỏ lại gương mặt ngơ ngác và chuyển sang nham hiểm

-"Wonwoo à, chủ tịch cần gặp em"- chị ấy cười cười, nụ cười ớn lạnh

-"Hả, gặp em? Để làm gì chứ?"- anh nghe đến Mingyu cần gặp mình thì gai ốc nổi lên bất chợt rùng mình, cảnh tượng hôm đó anh vẫn chưa quên đâu

-"Làm sao chị biết được chứ, có khi là.........."- chị ấy cười nham nhở liếc mắt đưa tình sang mấy má kia làm ai cũng cười nham nhở như nhau, dạo gần đây chủ tịch hay gọi Wonwoo gặp lắm chẳng biết có gì a~~~~~~~

Anh thấy mấy nụ cười đó sợ càng thêm sợ, lòng thầm cầu nguyện cậu ta không làm gì mình.

CỐC CỐC

Gọi mãi mà chẳng thấy cậu ta trả lời, anh cảm thấy kì quặc nên đánh liều vào xem sao , hít một hơi thật dài, tay cầm nắm cửa mở nhẹ, cánh cửa vang lên tiếng kọt kẹt mở ra, nhưng điều kì lạ là cậu ta không ở bên trong phòng, xung quanh đều trống trơn. Anh bước vào, ngắm nghía xung quanh vẫn không thấy ai định trở ra thì khựng lại vì một tiếng nói.........

-"Ở lại đây với tôi"- cậu đứng sau từ cánh cửa anh vừa mở, tiếng nói lạnh làm anh giật thót

-"C-Cậu cần gặp tôi có việc gì?"- anh lùi lại phía sau vài bước

-"Không cần phải sợ như vậy, tôi kêu anh là có việc"

(Mingyu pov's: làm như mình là ma vậy không bằng=.=)

Cậu bây giờ trong lòng đang gào thét, gặp anh bao nhiêu lần, lần nào anh cũng tránh cậu như tránh tà.

-"V-Vậy có chuyện gì?"- anh cũng giảm bớt phần nào sợ hãi cùng cậu ngồi ở ghế sofa bàn việc

-"Ngày mai tôi cần anh đi với tôi gặp đối tác"- cậu rót trà đưa qua cho anh một ly: -"Uống đi"-

-"Tại sao phải là tôi mà không phải người khác?"- anh cầm ly trà uống vài ngụm, thầm nghĩ:"tại sao phải là mình chứ, cậu ta cứ nhắm vào mình, đáng lo thật"

-"Vì tôi nghĩ năng lực làm việc của anh rất tốt, tôi có ấn tượng về anh thế mà anh lại từ chối uổng công tôi coi trọng anh"- cậu liếc sang quan sát thái độ của anh quả không sai.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro