Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ta ngồi cứ liên tục nhìn Wonwoo, làm anh vừa khó hiểu vừa cảm thấy kì lạ.

-"Cậu đang làm ở tập đoàn KMG phải không?"- người phục vụ đem đến 2 ly thức uống, nhẹ nhàng nói lời "cảm ơn" với người nhân viên đó

-"Sao anh biết?"- anh đang uống thì xém phun ra, anh đâu nói cho anh ta biết

-"Chỉ cần tôi muốn, thì cái gì cũng biết được"- anh ta nhếch môi

(JiMin pov's: cái gì liên quan đến tôi em lại không biết nhưng cái gì liên quan đến em thì tôi biết rất rõ đó!!)

Chính xác là anh ta đã thích Wonwoo từ lúc quen anh ở đại học, nhưng anh nào hay biết. Mặc dù không ra mặt nhưng lúc nào anh ấy cũng luôn theo dõi và giúp đỡ Wonwoo trong bóng tối, ân cần chăm sóc và quan tâm anh thế mà anh vẫn không hề biết tình cảm của anh ta dành cho anh lớn đến mức nào.

Trong ý nghĩ của Wonwoo, chỉ xem anh ta như một người anh trai, một người bạn tuyệt đối không vượt xa hơn. Lúc học ở đại học, có lần anh bị đám nữ sinh trong trường ganh ghét nên tìm cách vu oan cho anh đã lấy cắp đồ ở trường, đã vậy còn chặn đường đánh anh, ngay lúc đó anh ta có mặt để đỡ cho anh trận đòn đó nhưng rất tiếc anh lúc đó đã ngất xỉu nào hay biết được, anh ta đưa anh vào bệnh viện chăm sóc cẩn thận không màng đến vết thương của mình.

Sau khi anh tỉnh lại chỉ nghe cô y tá nói rằng có một người con trai đưa anh vào đây còn danh tính người đó vẫn không biết, anh đã tìm mọi cách tìm ra người đó nhưng anh ta đã khéo léo che dấu. Còn chuyện anh bị vu oan anh ta đã nhanh chóng giải quyết giùm anh nhưng cũng che giấu mọi người, ngoài mặt thì ai cũng nghĩ rằng là do nhà trường đã tìm được món đồ mất cắp và người lấy thực chất chả ai biết là anh ta làm.

Đến giờ anh vẫn không biết anh ta có phải là người năm đó đã giúp anh hay không, bằng chứng là trên người anh ta còn có một vết sẹo nhỏ nhưng đã mờ nhạt ở cổ và trên cánh tay của anh ta còn một đường sẹo do năm đó đỡ giùm Wonwoo một cây gậy. Anh âm thầm giúp Wonwoo mà không nói ra vì sợ nếu anh biết có còn coi anh là bạn không hay xa lánh không nhìn mặt nữa nên tốt nhất cứ như vầy.Joshua làm ở đây chỉ là làm vui thôi chứ đây không phải công việc chính của anh, anh thực chất không thiếu tiền.

Anh không biết nói gì, cứ thế im lặng, anh ta cũng không lên tiếng, hai người cứ như vậy lẳng lặng nghe tiếng nhạc trong bar, vốn dĩ anh đến đây chỉ để thư giãn đầu óc và thăm anh Joshua một chút, không ngờ lại lọt vào tình huống này. Ngồi được một lúc, anh tạm biệt Joshua rồi ra về. Trên đường về, câu nói của anh ta lúc nãy:"chỉ cần tôi muốn, thì cái gì cũng được" cứ văng vẳng trong đầu anh, anh vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro