#5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nè Mèo Lười~ nghe nói nhóc Kim Mingyu theo đuổi mày? - Lee Jihoon lười biếng gối đầu lên đùi Jeon Wonwoo, tay còn đung đưa cây kẹo mút vị dâu rồi đưa vào miệng.

- Mày nghe ai nói vậy? - Jeon Wonwoo vừa đọc sách vừa hỏi Jihoon.

- Nhóc Seokmin á! Tao thắc mắc là mày ăn ở kiểu gì mà lại lọt vô mắt nó?

- Mày làm như xủi xẻo lắm á.

- Thì đúng mà!

Ờ thì hai anh bạn này hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau khiến ai kia nổi quạo lên. Kwon Soonyoung vừa từ câu lạc bộ nghệ thuật đi ra thì thấy hai thằng bạn đang tình tình tứ tứ.

- Jihoonie~

- Giọng này quen quen, ấy chết...con hổ cuối cùng của Đại Hàn Dân Quốc lại đến rồi. Tao chạy đây. - Jihoon không cần nhìn cũng biết ngay là Soonyoung, vì chỉ có cậu ta mới dám luôn mồm luôn miệng gọi anh là Jihoonie thôi.

- Haiz hai người này cứ mãi trẻ con - Wonwoo đến ngán vì ngày nào cũng phải nhìn cảnh hai người này rượt đuổi nhau. Rõ ràng Jihoon cũng thích Soonyoung mà chẳng chịu thừa nhận. Wonwoo không nói gì nhưng Wonwoo biết rõ đấy! UwU

- Cái nạng này vướng quá! - Kim Mingyu không ngừng mở miệng than trách chỉ vì chiếc nạng này quá là vướng, cậu đã tạm thời xin nghie ở câu lạc bộ bóng rổ một thời gian, đợi cái chân lành hẳn rồi tính.

- Công nhận bọn nhóc kia chơi đểu dễ sợ, tao mà gặp lại tụi nó là tao phải chó nó biết thế nào là lễ độ. - Seo Myungho vẫn chưa hết nguôi giận, mặt vẫn cứ gọi là khó cmn ở.

- Mingyu em thấy thế nào rồi! - Jeon Wonwoo ngay lập tức đứng trước mặt Kim Mingyu, thật tình từ hôm đó tới giờ anh vẫn thấy áy náy lắm. Kim Mingyu được anh chủ động hỏi thăm như vậy tất nhiên là vui sướng đến điên, chắc cậu đang tưởng tượng ra khung cảnh anh ân cần chăm sóc mình...mới nghĩ thôi mà nó sung sướng gì đâu.

- Em không sao hết á! Ngoài cái chân ra thì em khoẻ như trâu! - Kim Mingyu nói vậy là để Jeon Wonwoo bớt lo lắng rồi nghĩ ngợi đâu không, dù mới tiếp xúc không lâu nhưng cậu phần nào đoán ra được Jeon Wonwoo anh là người hay nghĩ ngợi lung tung.

- Vậy thì tốt! Ừm...chân em chừng nào thì khoẻ lại vậy?

- Bị bong gân rồi, nhưng chăm chỉ điều trị thì sẽ sớm lành thôi. Anh không cần lo cho em đâu.

- Nhưng anh vẫn ây náy lắm...thật sự thì anh chẳng giúp được gì cho em.

- Em đâu quan trọng cái đấy đâu. - Thực ra em chỉ cần là anh sớm sớm đổ em là được, cậu thầm nghĩ trong bụng.

Khung cảnh có vẻ khá là hường phấn này không lọt nổi vào mắt Lee Soekmin và Seo Myungho. Hai người đưa ánh mắt 3 phần khinh bỉ 7 phần như 3 nhìn hai người bọn họ. Hai người mặc kệ Mingyu và Wonwoo đang chuyện trò thân thiết mà đi thẳng về lớp. Hừ để xem Kim Mingyu có làm Jeon Wonwoo đổ đứ đừ hay không, đến lúc đó anh mà không đổ thì người cười vào mặt Mingyu chính là hai thằng bạn thân này.

...

- Xin chào! Câu lạc bộ nghệ thuật hình như đang tuyển thêm người đúng không ạ?

- Đúng rồi! Có chuyện gì sao?

- Ừm...em muốn xin tham gia vào câu lạc bộ ạ!

- Em tên gì?

- Em là Seo Myungho ạ! Lớp 11

- Chào em! Anh là Moon Junhwi, anh là thành viên đội nhảy. Em muốn tham gia đội nào nhỉ?

- Dạ em muốn tham gia đội nhảy ạ!

Thực ra Seo Myungho có niềm đam mê với việc nhảy nhót, cậu lúc rảnh rỗi sẽ thường nhảy những bài nhạc Kpop mà cậu thích. Việc tham gia câu lạc bộ cậu định tham gia khi mới đầu lớp 10 kìa, nhưng mà chậm trễ nên hết lượt, giờ nghe tin tuyển thành viên từ bạn thân Lee Seokmin nên cậu nhanh chóng đăng kí. Sau một hồi kiểm tra thì cậu được nhận tham gia vào câu lạc bộ. Làm quen một lượt với mọi người thì cậu nhận ra có vài gương mặt cậu đã gặp. Trong đội nhảy còn có Kwon Soonyoung, theo trí nhớ của cậu thì anh là người nhây nhây hôm chơi bóng rổ, anh là đội trưởng của đội nhảy. Bên đội hát còn có Lee Jihoon - đội trưởng đội hát, thằng bạn thân Lee Seokmin, còn có một nhóc học sinh khối dưới nữa tên là Boo Seungkwan.

Trong câu lạc bộ có một nhóm người khiến ai nấy đều mệt mỏi là BSS - BooSeokSoon, ba người này hợp lại là cả một tràng cười, suốt ngày bày trò. Cũng may là tròn câu lạc bộ có 3 người không bị BSS thao túng tâm lí là Junhwi, Jihoon và Myungho. Còn lại đều hùa theo BSS mà làm trò hề.

- ...

- Cứ từ từ sẽ quen thôi, có 3 đứa nó nên câu lạc bộ lúc nào cũng vui vẻ hết á. - Moon Junhwi cười cười nhẹ nhàng.

- Anh là bạn của anh Jihoon đúng không ạ? Còn có cái anh Soonyoung kia nữa.

- Em biết à?

- Hôm bữa chơi bóng rổ em có thấy mấy anh đi chung với nhau.

- À đúng rồi! Cậu nhóc kia chân thế nào rồi?

- Chữa vài ngày là khỏi, anh yên tâm nó sống dai lắm. - Có vẻ như Seo Myungho vẫn không từ bỏ được thói khịa bạn khịa bè.

...

Không lâu sau thì Kim Mingyu cũng chân lành lặn đi học. Cậu vui sướng vì không cần đem theo cái thứ cồng kềnh này đi học nhưng có vẻ hơi buồn vì không biết là Wonwoo có quan tâm mình như lúc mình còn bị thương hay không? Vì khoảng thời gian đó Wonwoo làm rất nhiều cho cậu, nào là mua đồ ăn, đồ uống rồi đi về nhà cùng cậu. Anh nói là làm vậy để đỡ cảm giác áy náy. Wonwoo có vẻ khá cứng đầu nhỉ. Mingyu có nói là không cần nhưng anh vẫn một mực vậy thôi. Mingyu sau đó cũng không có gì nữa, được crush quan tâm như vậy cũng thích.

- Sao em mua cái này cho anh vậy? - Wonwoo nhìn bịch bánh nhỏ trên tay Mingyu rồi ngiêng đầu hỏi.

- Hì! Em mua cho anh đó, thấy anh học hành vất vả nên mua cho anh ăn lấy sức học. Dù gì năm cuối cũng quan trọng, việc học hành này cũng nặng mà. Phải ăn thì mới có sức học chứ.

Nghe cậu nói cũng đúng nên vui vẻ nhận lấy bịch bánh từ tay cậu. Thú thật dạo này bài tập hơi nhiều nên anh cũng quên mất mấy việc này.

Chỉ có điều...từ hôm đó ngày nào Kim Mingyu cũng manh đồ ăn đến cho Jeon Wonwoo. Người xung quanh nhìn vào thì chắc chắn đoán ra cậu đang muốn theo đuổi anh. Chỉ là mấy cái người IQ cao thường EQ khá thấp. Jeon Wonwoo vẫn mơ hồ không nhận ra điều gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro