Bức thứ mười bảy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Wonwoo sợ.

Anh đã tự hứa với bản thân rằng sẽ chỉ gần gũi cậu thêm một chút thôi, nhưng khi cậu gọi tới đêm hôm qua mời anh tham gia chuyến du lịch ngắn ngày để khảo sát khu suối nước nóng do gia đình cậu và DK hợp tác, anh đã trằn trọc cả đêm vì vui sướng.

Anh sợ đoạn tình cảm này sẽ giết chết mình bằng cách này hay cách khác. Anh là người hiểu rõ hơn ai hết họ sẽ không thể đến được với nhau. Anh biết mình sợ hãi, nhưng sâu thẳm bên trong, anh khao khát tiến lại gần nỗi sợ. Anh sợ mỗi lần anh chạy thật nhanh về nhà để gửi cho cậu một tin nhắn mà biết chắc rằng cậu không thể trả lời ngay, anh sợ mỗi lần thức dậy giữa đêm chỉ để kiểm tra xem có bỏ lỡ cuộc gọi nào của cậu không, anh sợ nụ cười của mình mỗi khi thấy cậu cười, sợ mùi tuyết tùng văng vẳng trong không khí, anh sợ sự tham lam của mình sẽ khiến cậu đau đớn, và anh không biết nên đổ lỗi cho ai vì đoạn tình cảm không thể thành này.

Nhưng anh vẫn đồng ý. Vì anh muốn gặp cậu thêm lần nữa.

Khi mùi tuyết tùng còn rõ, và hơi ấm chưa tan.

"Sao mày không đi với Soonyoung?" Wonwoo hỏi trong lúc đang kiểm tra lại một lượt đồ đạc.

"Mới đính hôn chứ có phải đã kết hôn đâu. Tao vẫn chưa phục hồi được sau cái hôm diễn live. Ngại bỏ mẹ." Jihoon nằm trên giường vò vò tóc, lễ đính hôn diễn ra vô cùng thuận lợi, không có hôn thê bỏ trốn, cũng không có hôn phu biến mất, hai người Jihoon Soonyoung rốt cuộc cũng vướng vào nhau, như sự sắp đặt của định mệnh.

"Đằng nào cũng phải bồi đắp tình cảm, phải tận dụng cơ hội chứ. Mày dính vào tao còn nhiều hơn cả Chan thì mày cất thằng Soonyoung ở xó nào? Tao nói mày nghe là mày phải-"

"Thôi thôi dừng dừng, lại bắt đầu càm ràm, tao biết rồi. Từ từ rồi sẽ thay đổi." Dạo này cứ hễ Jihoon gặp Wonwoo là y như rằng nó sẽ lôi chuyện này ra để nói. Jihoon lần đầu thấy bạn mình lắm chuyện như vậy và đúng như cậu dự đoán, cậu muốn đập cho nó một phát.

"Mày lại chẳng để ý đâu. Thôi xuống nhà đi thôi. Tao xong rồi."

Chuyến đi của họ lần này có 14 người, Mingyu đã phịa ra một cái cớ mà theo lời cậu là hoàn hảo tuyệt đối để kéo Wonwoo và Jihoon theo cùng. Chan thì phải ở nhà do thằng bé vẫn còn phải đi học, Jihoon không cho theo. Vậy là 11 người bọn họ, Jeonghan xin đem thêm một người, hai người nhà họ Park họ Jung mẹ thằng Seokmin bắt đem theo do lỡ mất buổi tiệc xã giao lần trước.

"Wonwoo ơi, em ở đây nè." Mắt Mingyu sáng rỡ khi nhìn thấy xe của Wonwoo đang tới gần, cậu phấn khích vẫy tay, đã lâu rồi cậu chưa gặp anh.

"Em ở đây nè, khiếp lên được. Ảnh ngồi trong xe nghe được mày chắc." Một ngày Seokmin không khịa Mingyu thì sẽ ăn không ngon. Cậu nhìn thằng bạn cười châm biếm, phát khiếp cái sự hai mặt của nó.

Mingyu đã quá quen với cái kiểu này của thằng Seokmin, cậu không nói không rằng tặng ngay cho nó một cú vào đầu gối rồi chạy thẳng đến chỗ Wonwoo.

"Anh không mệt chứ? Sao anh lại tự lái xe? Anh đứng đó đi để em xách đồ cho."

"Đi từ bên này sang bên kia thành phố thì có gì mà mệt. Đi có một tí gọi tài xế làm gì. Tôi vẫn còn ở đây đó nhé cậu bỏ tay ra khỏi mặt bạn tôi đi chứ nhỉ cậu Mingyu?" Jihoon nghiến răng trong lúc nở nụ cười tươi rói về phía cậu. Mingyu rất biết điều mà hạ bàn tay đang chuẩn bị vuốt má anh xuống, vờ như không có gì mà xách đồ của Wonwoo đi mất. Wonwoo nhìn trên người mình còn đúng chiếc camera thì chỉ biết lắc đầu.

Sau Wonwoo và Jihoon thì những người còn lại cũng lần lượt tới nơi. Wonwoo không biết Mingyu làm thế nào lại mời được cả Seungkwan lẫn Vernon, hai đứa nó đang vui vẻ tíu tít bên Jihoon kia. Wonwoo cũng thấy nhiều gương mặt quen thuộc, anh biết Minghao, biết Jun, Seokmin lẫn Jisoo, chỉ là anh mới nói chuyện với mỗi Jun do hai người cùng khoá. Đang mải nhìn mấy người họ thì anh nghe tiếng Seungkwan gọi với qua.

"Tới rồi nè!"

Một chiếc BMV X6 đi tới, ừ thì xe nào ở đây cũng đẹp, nhưng mà đến mức bật ra bài hát chủ đề trong đầu anh thế này thì cũng hiếm khi. Anh còn chưa kịp đoán xem đây là ai thì người đó đã bước xuống xe. Quen đến không thể quen hơn.

"Choi Seungcheol???" Không phải tiếng Wonwoo đâu, Mingyu đấy.

"Choi Seungcheol??!!" Vẫn là Mingyu. Nhưng lần này có thêm cả tiếng huýt sáo của tụi Soonyoung ở phía sau.

Nếu Jihoon và Soonyoung nổi tiếng ghét nhau thì phải nói KM và CS luôn ở thế đối đầu, mọi người đều biết rằng nơi nào có Mingyu sẽ không có Seungcheol và ngược lại. Cũng không phải là họ có hiềm khích trực tiếp gì, chỉ là nó vốn đã là như vậy, Seungcheol giống như một người lạ đáng ghét hơn so với những người lạ khác vậy đó. Vậy nên anh ta xuất hiện ở đây Mingyu có chết cũng không ngờ tới. Còn không chờ cậu hỏi thì một người khác lại xuống xe, người này cậu quen hơn, nhưng giờ phút này lại hơi lạ lạ.

Jeonghan nhã nhặn bước xuống ô tô, nhìn đám anh em đang há hốc mồm nhìn mình cười đến là vui vẻ, anh nắm tay Seungcheol bước về phía họ, trịnh trọng giới thiệu.

"Choi Seungcheol, người yêu anh."

Choi Seungcheol rất tự hào.

"Choi Seungcheol, người yêu cậu ấy."

"CÁI GÌ CƠ?"

Lần này thì là tiếng của tất cả mọi người.

Họ lộn xộn khoảng chừng nửa giờ đồng hồ trước tin sốc có một không hai này, Jeonghan chẳng giải thích nhiều, cứ nửa đùa nửa thật làm đám bọn họ tò mò không chịu nổi, Seungcheol thì chỉ quan tâm người yêu anh có lạnh không, cạy mồm cả buổi cũng chẳng nói được câu nào. Seungkwan thì giận anh cả vì chẳng nói cho bọn họ biết tin này sớm hơn. Láo nháo mãi rồi nhân loại cũng buộc phải chấp nhận sự thật rằng hai con người này đã ở bên nhau.

Jung Somin lấy điện thoại chụp một bức ảnh, mặc cho Park Minhye bên cạnh mình đang bấu lòng bàn tay đến sắp bật cả máu. Cô nói đầy ẩn ý trong lúc đang nhanh tay post cái gì đó lên mạng.

"Chuyến này sẽ vui lắm đây."
—————————————————————————
Em yêu anh. Và thứ tình yêu này đang giết chết em.
Giết chết em. Bởi em không thể đưa tay sửa mái tóc anh đang rối.
Giết chết em. Bởi em không thể che ô cho anh vào những ngày mưa.
Giết chết em. Bởi em không thể thấy ai khác ngoài anh.
Bởi anh là bầu trời lấp lánh sao đêm.
Và em nhận ra rằng em sẵn sàng trao anh mọi thứ em có. Dù là chiếc bánh cuối cùng trên đĩa, hay quả dâu cuối cùng trên chiếc bánh. Thậm chí cả trái tim của em.
Nhưng anh ơi, có biết bao nhiêu người giống như em? Những người sẵn sàng trao anh mọi thứ họ có.
Và thật không may cho em, anh lại xứng đáng với tất cả những điều đó.
Wonwoo của em.
Nếu như em nhớ anh mỗi ngày, và từng giây từng phút đều yêu anh, vậy một ngày nào đó anh sẽ trở thành của em chứ?

Từ Mingyu.

—————————————————————————
Một chap cuối cùng trước thềm năm mới nha 🌸 Chúc mọi người năm mới thật hạnh phúc, phải luôn khoẻ mạnh, ăn ngon ngủ ngon, và có thật nhiều thời gian ở bên những người mình yêu thương nhé.
À tiện thể thì con xe ở đầu chap là con BMV X6 của Cheolie 🥲 nhìn xe thấy người ha, nhớ 2 người họ quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro