Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh lại gạt tôi?" Kim thiếu gia có chút tức giận.

"Em có đoán được không?" Đoàn Nguyên Vũ chậm rãi từ trong ngực hắn đứng dậy, chỉnh lại các nếp nhăn trên quần áo, cười hỏi.

"Gạt tôi chơi vui lắm sao?"

"Vậy sao mỗi lần em toàn bị anh lừa vậy?"

"Lý Thạc Mẫn! Dừng xe!"

Xe chậm rãi dừng ở ven đường. Kim Mẫn Khuê cùng Lý Thạc Mẫn xuống xe.

"Anh Thạc Mẫn, anh về trước giúp em xử lý mấy chuyện bên kia, em cùng anh ta có chút sự tình cần được tính toán rõ ràng."

"Hả, Mẫn Khuê à, em đừng quá phận quá, anh ấy..."

Không đợi Lý Thạc Mẫn nói xong hắn cũng không quay đầu lại ngồi vào buồng lái nghênh ngang rời đi.

Lý Thạc Mẫn giống như là nhớ ra cái gì đó, ở phía sau đuổi theo hô: "Em còn uống rượu a! Không thể uống rượu rồi lái xe được!"

Trong xe, hai người im lặng.

Đoàn Nguyên Vũ ngồi ở phía sau, không nhìn thấy biểu lộ của Kim Mẫn Khuê, dứt khoát nhắm mắt lại. Ngược lại tiểu thiếu gia xuyên qua kính chiếu hậu nhìn người đằng sau an tường hắn có chút thỏa mãn.

Có lẽ là gần đây quá mệt mỏi, vừa mới cảm thấy không thoải mái đứng dậy đi uống thuốc vậy mà té xỉu, không nghĩ tới mình tỉnh lại nhanh như vậy, ngược lại còn làm hắn hiểu lầm mình. Ngoài ra, cả người Kim Mẫn Khuê đều là mùi Le Labo Santal 33, càng gần càng nồng đặc, ngộp thở đến phát tỉnh.

"Đều nói hương vị là có ký ức, Kim thiếu gia ngược lại thật đặc biệt. Đổi đối tượng yêu đương cũng không nỡ đổi nước hoa, không sợ khó chịu."

"Đoàn lão sư mới là ca sĩ, diễn viên giỏi? Tôi thấy anh sao không làm diễn viên đi."

"Đa tạ Kim thiếu gia, còn thật sự mời tôi đóng phim."

"A. Đoàn lão sư ngài lợi hại a Đoàn lão sư."

Sau đó, hai người lại trầm mặc.

"Em định đưa anh đi đâu?"

"Gì cơ? Đoàn lão sư mấy năm uống mực nước ngoài, đường quê nhà cũng không nhận ra?"

Không phải không biết, chỉ là cái phương hướng này...

Quả nhiên vẫn là nơi này.

"Em có độc hả, dẫn anh tới cục dân chính làm gì?" Đoàn Nguyên Vũ ngồi trong xe, không chịu xuống, hai người bắt đầu giằng co.

"Làm sao? Đoàn lão sư lớn tuổi điều này cũng không biết? Lĩnh chứng đó." Thấy Đoàn Nguyên Vũ không xuống xe, Kim Mẫn Khuê trực tiếp ngồi ở bên cạnh anh.

"Lĩnh chứng? Em nói đùa cái gì vậy?"

"Sợ hãi? Hay là xấu hổ? Cái này không phải là thứ anh muốn sao? Anh trở về như thế này không phải là vì cùng tôi phát sinh chút chuyện gì sao? Thẳng thắn thừa nhận đi Đoàn Nguyên Vũ. Ngay trước mặt tôi anh còn diễn, anh có mệt hay không hả."

"Không mang chứng minh nhân dân."

"Nghĩ là anh muốn đi nằm viện, nên đã đặt trước rồi." Kim Mẫn Khuê lạnh lùng nói.

Đoàn Nguyên Vũ nhìn hắn, cố gắng tìm ra dấu vết suy nghĩ của hắn từ khuôn mặt băng sơn kia, lại đột nhiên có chút cũng đều không hiểu hắn. Sau đó mở cúc áo âu phục, cởi áo khoác ra.

Nhìn thấy động tác của anh, Kim Mẫn Khuê nhíu nhíu mày, nhìn trừng trừng lấy anh.

Kết quả Đoàn Nguyên Vũ tự cởi hết ra, lại đưa tay đến cúc áo của hắn, Kim Mẫn Khuê có chút khẩn lo lắng, bắt lấy cổ tay của anh: "Đoàn lão sư, gấp gáp như vậy sao?"

"Vậy em tự cởi đi."

"Ở đây?"

"Không phải lĩnh chứng sao? Mặc áo khoác chụp ảnh không đẹp." Nói xong, Đoàn Nguyên Vũ xuống xe. Bỏ lại tiểu thiếu gia ngốc nhà họ Kim ngồi trong xe.

Cỏi áo khoác ra để lộ ra áo sơ mi trắng chỉnh tề gọn gàng, hai người một trước một sau đi vào cục dân chính.

Cả hai đều không nhìn thấy mặt của đối phương nhưng lại đều đang len lén mỉm cười.

"Hai người, kết hôn sao?" Nhân viên công tác nhìn khuôn mặt tiểu thiếu gia hung thần ác sát lạnh lùng cùng đại công tử cười ngả ngớn ngọt ngào, sinh ra hoài nghi, cái này làm sao nhìn cũng không giống đến kết hôn a.

"Ừm."

Tạm thời trước hết để cho hai người đi chụp ảnh. Thời điểm chụp ảnh ngược đặc biệt cười ngọt ngào, giống như một đôi thần tiên quyến lữ, dáng dấp cũng thật đẹp mắt.

"Hai thật sự rất xứng đôi đấy, ảnh chụp rất đẹp!" Ngay cả thợ chụp ảnh cũng nhịn không được mà khen.

Nghe nói như thế, hai người quay qua, không tự giác mà mỉm cười nhìn về phía đối phương, đột nhiên kịp phản ứng nụ cười biến mất ở khóe miệng, đều quay đầu chỗ khác.

Đoàn Nguyên Vũ có chút choáng đầu, liền đi ra sân thượng trước chờ Kim Mẫn Khuê cầm giấy chứng nhận kết hôn. Nghe được tiếng bước chân, gương mặt của anh bạn nhỏ còn lạnh lùng. Anh cười.

"Tôi cũng không ép buộc anh, là anh tự quyết định. Anh đừng có mà khóc."

"Đoàn Nguyên Vũ, hy vọng về sau anh cũng có thể cười được như thế này. Tờ giấy kết hôn này không đại diện cho bất cứ điều gì hết, còn muốn nói bằng lời, cũng là tự anh xiềng xích, là tự anh trói buộc. Anh đừng hòng chạy, còn nữa, tôi không yêu anh đâu."

"Anh yêu em là được."

"Không đi ăn mừng một trận sao?" Đoàn Nguyên Vũ ngồi ở vị trí kế bên tài xế nhìn giấy kết hôn của hai người, rất lâu rồi không nhìn thấy anh bạn nhỏ cười như thế.

"Chúc mừng cái gì?"

"Tân hôn hạnh phúc."

Ồ, hạnh phúc? Chứng là thật, cưới là giả. Tự anh chúc mừng đi, diễn viên thật giỏi, giật dây vẫn có thể diễn a."

"Hôm nay anh thắng."

"Cho nên?"

"Em nợ anh một lần."

"Anh lừa tôi."

"Nhưng mà anh thắng, lần này anh không muốn chờ đợi nữa, anh muốn yêu cầu em, em phải thỏa mãn anh." Đoàn Nguyên Vũ cười cười, "Có chơi có chịu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro