Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng xa xa nhìn đèn trong nhà vẫn sáng, Kim gia thiếu gia cực an tâm.

Căn nhà này, là Kim Mẫn Khuê vì Đoàn Nguyên Vũ mà đặt mua. Nhưng năm đó nhà ở còn chưa chuẩn bị xong, Đoàn Nguyên Vũ liền không có tin tức. Hắn giống như người điên mà đi tìm anh, nhưng không tìm thấy. Liền đem căn nhà này coi như căn cứ bí mật của mình, nhiều năm như vậy, anh ấy rốt cục cũng trở về.

Nhưng mà một khắc hắn bước vào nhà, hóa ra chỉ có đèn sáng, còn người thì đã ngủ say trên giường.

Kim Mẫn Khuê thật nhanh tắm rửa một cái, nghiêng người nằm bên cạnh Đoàn Nguyên Vũ, tinh tế tường tận nhìn anh ngủ.

"Lại lừa em, nói chờ em, thế mà một mình đi ngủ."

Đoàn Nguyên Vũ đột nhiên cười, quay qua, hôn hắn hai ngụm.

"Đang chờ em, thế nhưng anh buồn ngủ quá. Ngủ quên mất."

Nói xong, lại nhắm mắt lại, được hai nụ hôn ngọt ngào, Kim Mẫn Khuê vô cùng sung sướng, nhìn Đoàn Nguyên Vũ buồn ngủ như thế, liền chỉnh lại chăn cho anh, len lén đem để tay lên eo của anh, thỏa mãn thiếp đi

Sáng sớm tỉnh lại thấy bên người không có một ai. Hôm qua là sao? Bị bỏ lại một lần, loại cảm giác này Kim thiếu gia càng vì ấn tượng mà khắc sâu. Hắn hoảng hốt chạy bừa, chạy ra ngoài, phát hiện người kia trong phòng bếp làm đồ ăn sáng.

Hắn thở phào một cái.

"Em dậy rồi à, bữa sáng sắp xong rồi, đi rửa mặt trước đi." Sau đó, Đoàn Nguyên Vũ quay đầu tiếp tục làm điểm tâm.

"Ai bảo anh làm điểm tâm?" Vừa mới kinh hoảng, sự sợ hãi lập tức xông tới.

"Sợ em đói."

"Em không ăn điểm tâm! Ai bảo anh rời giường? Em nói có thể sao? Em còn chưa tỉnh ngủ, làm bữa sáng cái gì?" Kim Mẫn Khuê vọt tới trước mặt Đoàn Nguyên Vũ quát.

"Tắt bếp đi! Em không ăn!" Nhìn bộ dạng anh bạn nhỏ phẫn nộ, Đoàn Nguyên Vũ tắt bếp. Bị người ta tóm lấy tay lôi về phòng ngủ.

"Em chưa tỉnh ngủ, ngủ với em! Về sau em chưa tỉnh ngủ anh không được dậy! Em mở mắt ra là muốn nhìn thấy anh! Lần sau anh còn dám bỏ lại em một mình anh cứ thử xem!" Kim Mẫn Khuê lên cơn giận dữ, vừa dùng lực, xô Đoàn Nguyên Vũ ngã xuống giường. Hắn nằm ở bên cạnh, nắm thật chặt tay Đoàn Nguyên Vũ, nhắm mắt lại.

"Không cho phép đi!"

"Được, anh không đi." Anh nói, anh bạn nhỏ liền ngủ thiếp đi. Thế là anh cũng đi ngủ theo hắn.

Mặt trời lên cao, Kim thiếu gia tỉnh lại, phát hiện Đoàn Nguyên Vũ núp ở bên cạnh mình ngủ rất ngọt ngào, rất hạnh phúc. Lặng lẽ rời giường, rửa mặt xong, lại trở về nằm.

"Kim thiếu gia, thật là ích kỷ. Anh tỉnh ngủ liền không thể ra ngoài, em tỉnh liền bỏ anh lại."

Người bên cạnh vừa nằm xuống liền cười cười phàn nàn nói. Vừa mới tỉnh dậy, giọng của anh mềm mềm nhu nhu. Sau đó cả người lấn tới, ôm thật chặt tiểu thiếu gia có chút mơ hồ, "Chào buổi sáng."

Thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Kim Mẫn Khuê, Đoàn Nguyên Vũ cười.

"Xịt ít nước hoa, trên người bây giờ rất dễ chịu."

"Không phải dành cho anh."

"Anh ôm một cái liền bị dính sang."

"Vậy anh đừng ôm." Nghe Đoàn Nguyên Vũ nói vậy, Kim Mẫn Khuê giống như là hờn dỗi.

Đoàn Nguyên Vũ nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, bị Kim Mẫn Khuê cảm giác được, duỗi tay ra bóp chặt tay Đoàn Nguyên Vũ đè lên eo mình.

"Đoàn lão sư, sao trước kia không thấy anh nghe lời như thế này?"

"Trước kia anh là ca ca a. Nghe lời một anh bạn nhỏ chẳng phải là thật mất mặt sao."

"Ồ?"

"Bây giờ, kết hôn rồi, chuyển đổi vai trò, đương nhiên phải nghe em."

Nghe nói như thế, tiểu thiếu gia lại sung sướng, ở nơi Đoàn Nguyên Vũ không nhìn thấy, nhếch miệng cười vui vẻ.

"Được, rời giường đi! Đã quyết định ở lại đây, thì buổi chiều đi xem nhà."

"Xem nhà gì?"

"Em nói mỗi người ở riêng mà, sợ quấy rầy sự thanh tịnh của thiếu gia."

"Không sớm thì muộn cũng ở cùng nhau, anh còn có ý tưởng khác không?"

"Vậy em muốn sống cùng anh sao?" Đoàn Nguyên Vũ đứng dậy nhìn Kim Mẫn Khuê.

Hắn gật gật đầu, "Em không yêu anh."

"Ừm."

"Tiền thuê nhà là anh phải hảo hảo yêu em."

Đoàn Nguyên Vũ cười, "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro