Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Nguyên Vũ ghi hình xong tiết mục liền trở lại phòng nghỉ, thấy một anh bạn nhỏ mặt lạnh lùng đang đang tức tối ngồi co lại ở trên ghế sofa.

Đoàn Nguyên Vũ cười cười đi lên phía trước, chọc chọc khuôn mặt trắng sữa của hắn.

Kim Mẫn Khuê không kiên nhẫn ngăn tay của anh lại, "Làm gì?"

"Xem có phải là người thật không."

"Anh có bệnh à!"

Đoàn Nguyên Vũ ngồi ở bên cạnh hắn, cầm chai nước suối Kim Mẫn Khuê vừa mới uống mở ra. Kim Mẫn Khuê quay đầu nhìn hành động tự nhiên của anh, chăm chú nhìn chằm chằm nốt ruồi dưới môi anh, nuốt nước bọt một cái.

"Tối hôm qua là ai lời thề son sắt không hợp ý nhau?"

Kim Mẫn Khuê không nói lời nào, Đoàn Nguyên Vũ nghiêng đầu nhìn hắn cười híp mắt híp mắt.

"Anh nhìn em làm gì?"

"Em đẹp mắt như vậy anh nhìn không được sao?"

"Không được!"

"Anh bạn nhỏ, làm sao ba năm không gặp, da vẫn còn căng bóng như thế này vậy?"

"Do trẻ tuổi." Kim Mẫn Khuê chững chạc đàng hoàng, Đoàn Nguyên Vũ cười. Đưa tay nâng mặt hắn lên hôn.

Lúc đầu chỉ nghĩ hôn một chút, kết quả bị Kim Mẫn Khuê trùm đầu đè xuống ghế sofa hung hăng hôn, trực tiếp đem môi dưới của Đoàn Nguyên Vũ cắn nát. Đoàn Nguyên Vũ bị đau, kêu lên một tiếng, làm tiểu thiếu gia lấy lại tinh thần, lớn tiếng thở hổn hển. Từ trên người hắn có một thứ đứng lên. Một mặt đỏ mặt. Cơ thể có chút khô nóng, đem chai nước uống thừa của Đoàn Nguyên Vũ, một ngụm cạn sạch.

"Anh câu dẫn em!"

"Vậy sao em còn cắn câu?" Đoàn Nguyên Vũ cầm chiếc khăn lụa, nhẹ nhàng lau cái miệng bị hôn đến sưng đỏ của mình.

"Hồ ly tinh!"

"Đồ chó con!"

Kim Mẫn Khuê một mặt chấn kinh quay đầu, "Anh mắng em? Anh dám mắng em? Vẫn chưa có người nào dám mắng em?"

"Thế gia gia mở miệng một tiếng tiểu hỗn đản, ranh con, Kim bát độc tử thì là mắng ai?"

"Anh...!" Kim Mẫn Khuê lập tức á khẩu không trả lời được.

"Em không nói gì tự dưng cắn anh? Hôn thì gấp gáp thoải mái như thế, cắn người là có ý gì?"

Kim Mẫn Khuê không nói lời nào, quay đầu sang chỗ khác không nhìn anh.

"Xem ra là rất nhớ anh, như thể khống chế không nổi. Anh đi ba năm không tìm người giải quyết huyết khí phương cương tịch mịch sao?"

Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, cau mày, "Đoàn Nguyên Vũ, anh giấu diếm em đi tìm người khác?"

"Tìm em gái em đấy! Em ngáo như một con Husky vậy, anh cũng không cần em!"

Nghe xong câu nói này, Kim Mẫn Khuê kéo tay Đoàn Nguyên Vũ, trên ngón tay vô danh của anh đeo vào một chiếc nhẫn.

"Xích lại! Nhìn thấy thì nhớ đến thân phận của anh!" Sau đó hung hăng hất tay Đoàn Nguyên Vũ ra.

Đoàn Nguyên Vũ đưa tay cẩn thận nhìn chiếc nhẫn: "Đặc biệt làm cho anh?"

"Không phải."

Đoàn Nguyên Vũ tháo nhẫn ra, tinh tế ngắm nghía ngay cả kích thước đều phù hợp, bên trong còn chữ: jmg & dyw.

"Em đừng nói cho anh vị hôn thê của em tên là Đoàn Nguyên Vũ, kích thước ngón tay giống như anh nha?"

Anh nhìn về phía Kim Mẫn Khuê, trong lòng rõ ràng mà cười cười. "Nó được tùy chỉnh lúc nào vậy? Luôn luôn mang theo bên người sao? Ngày hôm đó đi lĩnh chứng sao không đeo cho anh?"

"Từ lúc nào mà anh nói nhiều như vậy hả? Tháo xuống ngay cho em, đừng đeo nữa!" Kim Mẫn Khuê thẹn quá hoá giận, làm bộ muốn cướp.

Đoàn Nguyên Vũ lấy ra, "Ở trong tay anh chính là của anh."

"Hừ!"

"Đeo vào cho anh." Đoàn Nguyên Vũ đem chiếc nhẫn đưa cho Kim Mẫn Khuê.

"Anh không có tay sao?" Kim Mẫn Khuê nói xong nhưng vẫn nhẹ nhàng đeo nhẫn lên ngón vô danh của anh. Đoàn Nguyên Vũ giữ chặt tay Kim Mẫn Khuê, chiếc nhẫn kia anh vẫn luôn mang theo mình.

Đoàn Nguyên Vũ đã chọn chiếc nhẫn đó cho hắn, "Anh bạn nhỏ, em thật sự là không hiểu à, sao có thể tự mình đeo nhẫn cưới chứ?" Sau đó nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay Kim Mẫn Khuê, tiểu thiếu gia mặt ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng nở hoa.

Chiếc nhẫn này là trước kia vẫn luôn dự sẵn, luôn mang theo người, chỉ cần vừa gặp phải hắn, liền bao lấy, không buông ra.

"Kim Mẫn Khuê, cảm ơn em, anh rất yêu rất yêu em."

"Nói Đoàn lão sư một chút, hôm nay anh ngồi trên sân khấu, vung chân? Anh đã hai mươi tám tuổi! Đã kết hôn rồi! Còn giả vờ đáng yêu cái gì, người anh có độc hả!"

Đoàn Nguyên Vũ dựa vào thành ghế sofa, nghiêng đầu cười nhìn hắn, "Bởi vì anh đáng yêu sao?"

"Không!"

"Vậy anh mỗi ngày ở nhà đáng yêu cho em nhìn có được không?"

"Không nhìn! Phi lễ không nhìn."

"Ba năm không gặp Kim thiếu gia quy y Phật môn sao? Lục căn cũng không thanh tịnh lắm," Đoàn Nguyên Vũ sờ sờ bờ môi của mình, ghé vào bên tai Đoàn Nguyên Vũ nhẹ nói: "Ban nãy em vừa không đứng đắn với anh."

"Là anh chủ động!"

"Anh không chủ động, thì làm sao em dám hả?"

"Đoàn Nguyên Vũ có phải chỉ là nam nhân thì đều được có phải không?"

"Chỉ cần là em, anh có thể làm được a, người khác thì thôi đi. Còn muốn ở nơi này bao lâu nữa? Không định về nhà sao?"

"Anh ghi hình xong rồi?"

"Ừ, đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro