Outside In

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Side note: Các đại từ nhân xưng được dịch không nhất quán, phụ thuộc vào từng phân đoạn POV của từng nhân vật.

Năm nhất đại học

Wonwoo đã bắt đầu đeo miếng dán chặn mùi ngay trước cả khi anh gặp gỡ Mingyu.

"Này, nhìn kìa."

Wonwoo đang ngồi trong lớp toán sơ cấp. Lớp học hôm nay được lấp kín chậm hơn thường ngày, chắc là do thời tiết ẩm ương tồi tệ bên ngoài và sự trì trệ không thể tránh khỏi của những buổi chiều thứ Tư giữa tuần. Jihoon vẫn chưa đến lớp, điều này thật sự hiếm thấy. Thường thì cậu ta sẽ là người giữ cho Wonwoo một chỗ ngồi nhưng hôm nay trách nhiệm cao cả này được dời lại cho Wonwoo, anh đặt ba lô của mình lên chiếc ghế trống bên cạnh và giả vờ như mình không cảm thấy tồi tệ về điều đó. Anh thậm chí còn đeo cả tai nghe chụp đầu vào để loại bỏ hoàn toàn khả năng có người đến hỏi chỗ ngồi bên cạnh anh có còn trống không, nhưng anh quá lo lắng để bật bất kỳ bản nhạc nào đề phòng trường hợp có ai đó thực sự có việc cần nói với anh.

"Nhìn kìa," giọng nói phía sau anh lại vang lên lần nữa, có phần thỏ thẻ. Đó là giọng của một cô gái, và Wonwoo biết mình không có khả năng biết tên cô là gì ngay cả khi anh quay lại và nhìn thẳng vào khuôn mặt cô. Lớp học này bao gồm rất nhiều sinh viên từ tất cả các chương trình STEM* khác nhau và Wonwoo phải thừa nhận rằng mình không phải là người giỏi trong việc nhận diện khuôn mặt người khác, ngay cả khi đó có là những người bạn học cùng chương trình với mình, dù sao thì họ cũng chỉ mới là sinh viên năm nhất. "Đó có phải là một miếng dán chặn mùi không?"

*STEM là nhóm ngành gồm: Science (Khoa học), Technology (Công nghệ), Engineering (Kỹ thuật) và Mathematic (Toán học).

Họ chắc chắn đang nói về anh. Wonwoo thấy mặt mình nóng lên đến bỏng rát.

Anh đã phải lấy hết can đảm để rời khỏi phòng với một miếng dán chặn mùi vào sáng nay, sau nhiều tuần tự dán chúng trước gương rồi lại lột chúng ra ngay lập tức, cảm giác tồi tệ như thể mình đang lừa lọc người khác vậy. Phải mất rất nhiều sự khích lệ trên Internet và thật nhiều sự nài nỉ nữa từ hai người bạn của anh để biến điều này thành hiện thực: miếng dán chặn mùi thậm chí còn không nhất thiết sẽ khẳng định rằng anh là một omega, nó chỉ đơn thuần nói lên rằng anh là kiểu người không muốn ngửi thấy mùi hương của người khác cũng như không muốn bị người khác ngửi thấy mùi hương của chính mình mà thôi. Ngoài ra, quan trọng hơn hết, anh không hề nói dối ai cả - một ngày nào đó anh sẽ trở thành omega. Dù sao thì kết quả xét nghiệm trong bảng hormone tiêu chuẩn khi còn là một thiếu niên của anh đã cho ra kết quả O-high và A-low, vì vậy tất cả những gì anh cần làm là thêm một số hormone để đưa anh ra khỏi phạm vi beta sinh học. Wonwoo cũng không biết là mình sẽ phải tìm những 'thứ' đó ở đâu, liệu anh có thể dễ dàng có được chúng từ một cái quầy tính tiền bất kì nào đó không hay nhất định phải là từ một... người bạn tình, nhưng dù sao thì Wonwoo vẫn tự tin rằng điều đó chắc chắn sẽ xảy ra.

Vòng vo như vậy, tất cả cũng chỉ để nói rằng: đúng là anh đã hi vọng mọi người sẽ chú ý đến miếng chặn mùi của mình, nhưng là với một cách tinh tế mà thôi. Bằng một cách nào đó, anh hi vọng bất kì ai để ý đến mình, đều có thể 'vô thức' nhận ra rằng - Jeon Wonwoo chắc hẳn là phải có một mùi hương nào đó để che dấu.

"Tớ đoán vậy," một giọng nói khác vang lên. Họ chắc hẳn phải là bạn bè, hoặc ít nhất cũng là bạn cùng bàn với nhau. "Tớ tưởng cậu ta là beta."

"Tớ cũng vậy." Có một sự tạm dừng. "Ý tớ là, cậu ta giống như những bông hoa nở muộn vậy, cậu có thấy vậy không? Anh trai tớ cũng đã không phân hoá cho đến khi anh ấy khoảng hai mươi, hai mốt tuổi."

Wonwoo nhận ra Jihoon đang bước qua lối vào giảng đường và giơ tay vẫy chào mình, anh mong rằng mặt mình giờ đã 'nguội' đi. Anh quyết định tháo tai nghe ra và cuộc trò chuyện phía sau anh bắt đầu rẽ theo một hướng khác, điều này khiến anh ấy cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Đây không phải là một việc gì quá lớn lao. Rất nhiều người sử dụng miếng chặn mùi và 'những bông hoa nở muộn' cũng không phải là một chuyện xấu. Không có gì đáng phải cảm thấy tự ti.

Anh nhấc chiếc ba lô của mình để xuống đất, nhường chỗ cho Jihoon ngồi xuống, và ánh mắt của cậu bạn cũng lướt qua miếng dán hình chữ nhật tối màu trên cổ anh trước khi nở một nụ cười thực sự khích lệ với Wonwoo, vỗ nhẹ vào vai anh. "Xin lỗi tớ đến muộn," Jihoon nói, hoàn toàn bỏ qua bất kỳ cuộc thảo luận nào về 'món phụ kiện' mới của Wonwoo. Wonwoo thật sự rất, rất biết ơn. "Cậu sẽ không thể tin được những gì Soonyoung đã làm trên đường tới đây đâu."

Năm cuối cấp

Thư viện chật cứng người và những mùi hương thì đấu đá với nhau đầy hỗn loạn, nhưng Seoyeon có thể nhận ra mùi chocolate đen đặc biệt của đội trưởng đội khúc côn cầu Kim Mingyu gần như ngay lập tức, bởi vì cô đã phải lòng cậu ngay từ năm học đầu tiên. Cô và mọi omega khác trong trường.

"Xin chào, công chúa."

Seoyeon liếc nhìn sắc bén. Ở bàn bên cạnh, Mingyu đang đứng chắn trước Jeon Wonwoo, sinh viên ngành khoa học máy tính và là kẻ thù không đội trời chung của Mingyu vì những lý do mà Seoyeon chỉ có thể cho rằng nó có liên quan đến sự đối lập kinh điển giữa một chàng trai mọt sáchmột vận động viên thể thao nổi tiếng của trường. Mingyu mặc quần đùi và áo ba lỗ - có vẻ như là lấy từ phòng gym, túi dây rút treo trên đôi vai rộng, mái tóc dài vuốt ngược ra phía sau để lộ khuôn mặt quá mức đẹp trai. Hoàn toàn trái ngược với Wonwoo, người đang ngồi ngay ngắn trên bàn, với một chiếc áo nỉ tay dài mềm mại và quần jean kín đáo, cặp kính gọng sừng tinh tế đặt trên sống mũi.

Seoyeon vươn tay sang bàn bên cạnh và gõ liên tục vào cuốn sổ của Jiwon để thu hút sự chú ý của cô bạn. Jiwon cuối cùng cũng chịu liếc mắt nhìn về phía bạn mình ám hiệu trước khi hoảng hốt quay lại nhìn thẳng Seoyeon, hai mắt cô mở to, không ngăn được bả thân ré lên, "Vãiiiiii," Seoyeon gật đầu đồng ý và làm động tác cắt ngang cổ họng. Họ sẽ giết nhau và sau đó Jiwon và Seoyeon sẽ phải làm chứng trước tòa với tư cách là những nhân chứng duy nhất.

"Mingyu." Wonwoo gọi tên người đối diện thẳng thừng, anh ngước lên khỏi laptop rồi lại nhìn xuống. "Tôi có thể giúp gì cho cậu?" Anh trông có vẻ chán nản và hơi khó chịu một chút, rõ ràng là anh đang rất bận rộn.

"Không hẳn." Mingyu nở một nụ cười rạng rỡ với Wonwoo và Seoyeon nghĩ rằng mình đã ngất đi một chút trước khi quay trở lại tiếp tục công cuộc nghe lén bọn họ. "Chỉ là chào hỏi chút thôi."

"Tuyệt đấy," Wonwoo nói, nhưng anh không nhìn Mingyu nữa mà tập trung hoàn toàn vào màn hình máy tính trước mặt. "Cậu đang làm gì trong thư viện vậy? Tôi còn không biết là cậu có thể đọc được cơ đấy."

Tiếng cười của Mingyu vang lên và thậm chí âm thanh đó thôi nghe cũng thật là đẹp trai. Ugh, Mingyu thật sự quá nóng bỏng. "Anh đang chọc tức tôi đấy," Mingyu nói, giọng giả vờ trìu mến. "Tôi sẽ gặp lại anh sau, bé cưng. Đừng nhớ tôi nhiều quá đấy."

Seoyeon nheo mắt nhìn theo bóng dáng Mingyu xoay người bước đi. Từ góc độ này, cô chỉ có thể nhìn thấy phần sau đầu của Wonwoo, chóp tai anh trông hơi đỏ. Chắc hẳn là anh đã điên tiết lắm.

"Dã man thật," Jiwon bình phẩm, vừa đủ nhỏ để Wonwoo không thể nghe thấy. Có lẽ vậy.

Seoyeon thở dài, dời sự tập trung của mình về lại cuốn sổ mình đang ghi chép dở. "Ghen tị quá đi."

Chan là thành viên mới trong đội khúc côn cầu của trường, nhưng mọi người ở đây cho cậu cảm giác rằng có vẻ như họ sẽ tạo thành một nhóm tuyệt vời, điều này khiến cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm, trái ngược hoàn toàn với đội bóng nhỏ mà cậu từng tham gia hồi trung học. Ở đây, họ cùng nhau trượt băng ba buổi tối một tuần và lên kế hoạch tập gym cho riêng cho từng cá nhân xen kẽ trong khoảng thời gian đó, nhưng Chan cảm giác rằng dường như cậu gặp gỡ tất cả mọi người trong đội hầu như mỗi ngày. Vernon học cùng cậu một số lớp và họ thường xuyên giữ chỗ cho nhau. Cậu và Changbin thì thường hay ăn trưa cùng chung một bàn và tại cùng một thời điểm.

Ngay cả Mingyu, đội trưởng của toàn đội trong hai năm liên tiếp, cũng dành thời gian trong lịch học dày đặc của mình để đi chơi cùng các đồng đội khác bên ngoài sân băng. Thông thường đó sẽ là mấy kiểu hoạt động như cùng nhau tập thể dục/gym hoặc đôi khi là tổ chức tiệc tại nhà một ai đó, hoặc cũng có thể là một bữa trưa ngẫu hứng nào đó theo từng nhóm nhỏ, nhưng với riêng ngày hôm nay thì nó có nghĩa là quay lại phòng thay đồ chỉ để tán gẫu mấy chuyện vớ vẩn. Có tiếng nhạc phát ra từ loa bluetooth của Seokmin, năng lượng tràn đầy và mọi người đang dành một khoảng thời gian hoàn toàn không cần thiết để giãn cơ sau khi trượt băng như một cái cớ để lưu lại đây lâu hơn. Chan có rất nhiều việc phải giải quyết tối nay nhưng cậu đang có tâm trạng quá tốt để có thể rời đi.

"Ồ, đội trưởng," ai đó kêu lên. Chan ngước nhìn lên từ sàn nhà, nơi Vernon đang giúp cậu duỗi gân khoeo và bắt gặp đội trưởng của họ đang cố gắng cởi chiếc áo tập cồng kềnh của mình ra. Lúc đầu Chan nghĩ rằng họ chỉ đang nhìn chằm chằm vào cơ bụng của Mingyu, kiểu như - yeah?, nhưng sau đó cậu lại nhìn thấy những vết xước dài màu hồng nhạt 'được' trang trí ngẫu nhiên trên lưng Mingyu, và bỗng nhiên, sự hỗn loạn này lại trở nên hợp lí hơn rất nhiều.

Mingi, một hậu vệ năm hai với đôi chân hơi dài quá mức của mình, huýt sáo ầm ĩ giữa âm thanh la hét của những người khác. "Giữ cho cô ấy luôn hạnh phúc nhỉ, hyung?"

Mingyu nhăn mặt khi cuối cùng cũng thoát được khỏi chiếc áo tập phức tạp ấy, luồn mấy ngón tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình. "Đại loại vậy," đội trưởng trả lời qua loa, nhưng môi lại nhếch lên một nụ cười hài lòng.

Huh. Chan không hề biết đội trưởng của cậu đang hẹn hò. Dựa vào mức độ cởi mở trong tính cách và yếu tố nhu cầu sinh lý của Mingyu, Chan cho rằng có lẽ người anh của mình chỉ là đang tán tỉnh chỗ này và chịch choạc chỗ nọ mỗi thứ một ít, không hơn không kém, và đặc biệt là không có gì thật sự nghiêm túc cả. Chan thường không có hứng thú với các alpha nói chung, nhưng cho dù có là như vậy thì cậu cũng khá hiểu vì sao Mingyu lại thực sự rất thu hút. Mingyu là một đội trưởng tốt; để mà nói thì người tiền bối này hoàn toàn có khả năng 'sản xuất' ra một đàn alpha tốt khác nữa nếu anh bắt đầu công việc của mình ngay bây giờ. Ngoài ra, đội trưởng của cậu cũng có mùi rất thơm nữa, đó là một điểm cộng thật sự rất lớn.

"Hãy để Gyu và người tình của cậu ấy yên," Jungkook nói vọng lên từ bên cạnh Mingyu. Những nghi ngờ của Chan về việc tán tỉnh ngẫu nhiên của Mingyu gần như đã được xác nhận. Jungkook là đội phó và cũng là bạn thân nhất của Mingyu; Mingyu đã cố gắng đề bạt Jungkook lên làm đồng đội trưởng với mình trong năm nay, nhưng Jungkook không muốn qua lại quá nhiều với các quản trị viên và có vẻ như là anh ta cũng đang cố gắng cân bằng giữa ba chuyên ngành học khác và một thứ gì đó nữa ở bên ngoài. Nụ cười toe toét trên khuôn mặt Jungkook nói lên rằng anh ta thực sự cũng chẳng hề có ý định để Mingyu và 'người tình' của Mingyu yên. "Cậu ấy là một người bận rộn, mọi người biết đấy. Lần này đến lượt ai? Có phải là 'Em bé' không?"

Căn phòng lại bắt đầu náo động khi Mingyu ném chiếc áo tập của mình vào mặt Jungkook.

"Ai là em bé," Chan lên tiếng hỏi Vernon.

Vernon chỉ cười và ấn mạnh hơn vào chân Chan khiến cậu phải khổ sở ré lên, Đồ khốn. "Có một người được lưu tên trong danh bạ điện thoại của hyung ấy với biệt danh là Em bé," Vernon giải thích trong những tiếng xào xáo ồn ào. "Bọn anh không biết đó là ai, chỉ là vô tình biết được khi hyung ấy nhận được cuộc gọi từ người đó vào khoảng năm ngoái, trùng hợp là lúc đó Seokmin hyung đang dùng điện thoại của hyung ấy để chuyển nhạc."

"Ồooo." Chan giữ tư thế duỗi thẳng người thêm vài giây nữa với khuôn mặt nhăm nhúm trước khi chịu hết nổi và gỡ tay Vernon ra khỏi chân mình. "Điều đó - thật lòng mà nói, cũng khá dễ thương đó chứ. Em bé." Chan là một người có xu hướng lãng mạn. Và cậu muốn một ngày nào đó mình cũng sẽ lưu số ai đó trên điện thoại của mình là 'em bé' hay bất cứ cái tên nào khác đại loại vậy.

"Dễ thương thật." Vernon để cậu nghỉ ngơi một giây trước khi nắm lấy chân còn lại của cậu. "Bên kia, nhanh lên."

Soobin ôm chặt chiếc máy tính xách tay vào ngực, lê bước vào văn phòng sinh viên ngành khoa học máy tính. Đang là giờ dạy kèm, và người dạy kèm cậu hôm nay không ai khác chính là người đại diện khoa thân yêu của họ. Cậu hắng giọng. "Hyung-nim."

Wonwoo ngước lên, mỉm cười thân thiện, đôi mắt ấm áp khẽ chớp đằng sau cặp kính gọng kim loại thời trang. Soobin cảm thấy như thể mình vừa trúng số. "Chào, Soobin. Chỉ cần gọi hyung là được rồi."

"Hyung-nim."

"Gọi hyung thôi là được rồi."

"... Dạ được ạ. Hyung."

Nụ cười của Wonwoo nở rộng hơn một chút và anh vỗ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh. "Đúng rồi. Ngồi đi, Soobin. Anh có thể giúp gì cho em?"

Soobin cố gắng hết sức để nhét đôi chân dài thượt của mình xuống dưới gầm bàn, mở máy tính xách tay và bài tập Đồ họa và Hoạt hình II kinh khủng khiếp mà cậu đã hoàn thành trong tuần qua lên. Cậu vừa định bắt đầu giải thích một loạt danh sách các vấn đề mà mình đang gặp phải cho anh thì điện thoại của Wonwoo bất ngờ reo lên, rung liên tục trên bàn.

"Xin lỗi em," Wonwoo lẩm bẩm lật nó lên để nhìn ID người gọi. Lông mày anh nhíu lại và anh đột ngột đứng dậy, chân ghế cọ vào sàn phát ra âm thanh chói tai. "Anh cần phải nhận cuộc gọi này. Anh sẽ quay lại ngay, xin lỗi em." Anh có vẻ hơi xấu hổ. Soobin cố gắng hết sức để bày tỏ rằng không sao đâu, đừng lo lắng, chuyện này hoàn toàn ổn, không vấn đề gì, cứ từ từ bằng các cử chỉ tay của mình trước khi Wonwoo bước ra khỏi phòng, áp điện thoại vào tai.

Trong khi đó, Soobin cố làm cho mình trông thật bận rộn bằng việc tìm cách để mình thoải mái hơn. Văn phòng của hội sinh viên rất sạch sẽ, sáng sủa và ngăn nắp, điều mà Soobin nghe nói là một sự cải tiến vượt bậc so với 'ngục tối' game thủ đầy mồ hôi trước đây. Văn phòng có mùi chủ yếu là cà phê và thoang thoảng mùi hương của những học sinh cuối cấp dành nhiều thời gian nhất ở đây để lại, và rõ ràng là không có mùi gì đặc trưng từ Wonwoo sất. Tiền bối của cậu thật sự rất siêng năng trong việc ngăn chặn mùi hương của chính mình. Trên thực tế, Soobin chưa bao giờ thấy Wonwoo mà không thấy anh dán một miếng dán chặn mùi, luôn luôn là loại có tinh thất than hoạt tính sang trọng với tác dụng cực mạnh là làm tắt đi mùi hương và khứu giác của người sử dụng chúng. Cực kỳ tập trung, cực kỳ đẹp trai, cực kỳ hữu ích Jeon Wonwoo.

Và đương nhiên là cực kỳ bí ẩn nữa. Wonwoo có một nhóm bạn thân nhỏ và không tiết lộ nhiều về cuộc sống cá nhân của mình. Chắc hẳn bây giờ anh đang nói chuyện với một trong những người bạn đó, giọng nói nhỏ nhẹ khi anh nhận cuộc gọi ở hành lang. Soobin cố gắng hết sức để không nghe lén nhưng thật khó để không nghe thấy gì khi văn phòng này quá mức yên tĩnh.

"Anh đang có việc," giọng nói hơi nghèn nghẹt của Wonwoo vang lên. "Mọi chuyện ổn chứ?"

Có một khoảng dừng kéo dài. Có vẻ như không được tốt lắm. Bất kỳ ai ở đầu dây bên kia chắc chắn đang gặp phải một rắc rối nào đó.

"Ôi không. Đã xảy ra rồi à? Được rồi, anh có thể-... em có chắc không? Anh có thể rời đi trong vòng hai mươi phút. Ừ, nhưng anh sẽ đóng cửa văn phòng khoa sớm. Được rồi. Hẹn sớm gặp lại."

Soobin di chuyển con trỏ qua lại với nỗ lực tỏ ra tự nhiên khi Wonwoo quay lại phòng với vẻ mặt y hệt như trước, không quá hoảng loạn hay mệt mỏi.

"Xin lỗi," Wonwoo nghiêm túc nói, ngồi xuống. "Anh phải ra ngoài một lát để giúp một người bạn... Có chuyện khẩn cấp, nhưng chúng ta có thể nói về vấn đề của em trước."

"À, hyung, nếu anh có việc—"

Wonwoo xua tay với một nụ cười mỉm một lần nữa. Soobin ước gì mình có thể ngửi thấy Wonwoo để có thể hiểu được cảm giác của anh. "Không sao đâu, không cần vội. Đó không phải là việc quá nghiêm trọng." Anh nghiêng người để nhìn vào màn hình của Soobin. "Hình như có chút vấn đề ở đây thì phải?"

Lúc Wonwoo bước vào căn hộ studio của Mingyu, cậu đang dựa người vào quầy bếp nhỏ, uống một cốc nước đá. Chiếc chìa khóa vào nhà được anh lấy ra từ bên dưới tấm thảm chân chào mừng, rõ ràng là một nơi rất ngu ngốc để cất chìa khóa, nhưng đây không phải là căn hộ của Wonwoo nên anh cũng không có lí do gì để cằn nhằn về điều đó cả. Ngoài ra, cái cách mà nơi Mingyu ở sặc mùi pheromone alpha có lẽ cũng đủ để khiến hầu hết mọi người phải sợ hãi tránh xa. Nếu ngay cả những giác quan beta yếu kém của Wonwoo mà còn cảm nhận được thì những người khác chắc hẳn là đang vô cùng choáng ngợp rồi.

"Ồ anh đến nhanh thật đấy," Mingyu thở hắc ra. Cậu chỉ đang mặc độc một chiếc quần boxer màu đen bó sát, và Wonwoo có thể nhìn thấy đường nét cong, dài của dương vật cậu đang cộm lên, hằn lên trên chiếc quần lót mỏng. Chắc hẳn cậu đang ở rất gần kì rut của mình.

"Anh đã chạy," Wonwoo giải thích trong khi cúi người xuống bắt đầu cởi dây giày. Bây giờ vẫn còn khá sớm, tầm khoảng 5 giờ chiều, đây là một khoảng thời gian yên tĩnh kỳ lạ khi hầu hết mọi người trong trường đều hoặc là đang ở trong lớp hoặc là đã đi về nhà nên không có quá nhiều người ở ngoài để chứng kiến ​​cảnh tượng chạy bộ hùng hục hiếm có của anh. Anh cũng để lại máy tính xách tay của mình bên trong văn phòng sinh viên, không muốn mang theo bất cứ thứ gì có thể khiến anh chậm lại. Dù sao thì anh cũng sẽ không có thời gian để làm bất kì việc gì. "Em cảm thấy ổn chứ?"

"Anh ở đây nên tốt hơn nhiều rồi," Mingyu trả lời, mặc dù hơi thở của cậu vẫn còn rất khó nhọc. Đó là một câu trả lời có hơi sến sẩm nhưng Wonwoo không thèm chỉnh đốn cậu chỉ vì anh quá mải mê để mình cuốn theo cái cách mà Mingyu đưa tay kéo hông mình lại khi anh bước về phía cậu tiến vào bếp. "Em sẽ lấy nó ra đấy." Mingyu dịch cổ áo len của Wonwoo sang một bên để nhẹ nhàng bóc miếng dán chặn mùi của anh ra, ném nó vào thùng rác trong bếp. Sau đó cậu cúi xuống ấn mũi mình vào hõm cổ Wonwoo, hít một hơi thật sâu. "Hoàn hảo," cậu khẽ gầm gừ. "Em thề là nó càng ngày càng ngọt ngào hơn."

Wonwoo đỏ mặt, vô lực dựa vào ngực Mingyu. Anh hoàn toàn không tỏ tường về những gì họ đang làm - rằng trò chơi vờn nhau qua lại này - có đang thật sự phát huy hiệu quả, nhưng anh nhận thấy những điều họ làm khiến anh có chút... hi vọng. Hai bên đùi anh nhũn ra. Anh có thể ngửi thấy mùi của Mingyu dễ dàng hơn, mặc dù có thể đó chỉ là một phản xạ rất tự nhiên. Mingyu luôn nói về việc mùi hương của anh càng ngày càng nồng hơn nhưng không có ai đề cập đến vấn đề đó cả, cũng có thể là do Wonwoo sẽ không đi chơi với người khác mà không có miếng dán chặn mùi, hơn nữa, gần đây anh thường xuyên tháo miếng dán chặn mùi ra khi ở cùng với Mingyu, đến mức nếu mọi người có thật sự ngửi được mùi gì từ cơ thể anh, thì chắc hẳn đó sẽ chỉ là mùi từ một alpha khác mà thôi.

"Trước tiên thì, về giường cái đã." Wonwoo kéo tay Mingyu đi thay vì đáp lại bất kỳ suy đoán nào về mùi hương mà cho đến giờ vẫn chưa có gì xác thực nào của bản thân mình, Mingyu sẵn lòng xuôi theo, khẽ bóp lấy mông Wonwoo thông qua lớp quần jean của anh. Wonwoo chỉ có thể trợn mắt. "Anh cần phải tắm rửa trước," anh thì thầm. Anh chưa phải là một omega; anh cần phải làm những công việc vệ sinh cần thiết trước khi Mingyu có thể đè anh ra để lăn lộn đủ kiểu từ bây giờ cho đến tận Chủ nhật. Mingyu miễn cưỡng chưa muốn để anh đi, cậu vén áo anh lên để vuốt ve hai bên mạn sườn và cái bụng phẳng lì của anh.

"Cho em sờ một chút đã," Mingyu mặc cả. Cậu đã kéo cạp quần boxer của mình xuống bằng một bên tay rảnh rỗi không chạm vào Wonwoo và miệng Wonwoo bắt đầu vô thức ứa nước. "Làm ơn đi mà? Chỉ để nó dịu xuống một chút thôi."

Anh không thể từ chối được. "Chỉ một chút thôi đấy," Wonwoo cho phép, cố làm ra vẻ nghiêm khắc. Anh không nghĩ là nó hiệu quả lắm, đặc biệt là với tốc độ quỳ gối xuống của chính mình. Wonwoo thích mút cho Mingyu đến khi cậu bắn ra. Chuyện này rất quan trọng với anh, nhưng anh nghĩ rằng anh vẫn sẽ rất thích làm chuyện này với Mingyu ngay cả khi về cơ bản đây không thật sự là một liệu pháp hormone nào cả. Wonwoo lựa một tư thế thoải mái quỳ lên trên tấm thảm, bày ra vẻ cư xử đúng mực, háo hức chờ Mingyu tự cởi quần lót của chính mình.

Cho dù anh đã từng làm điều này bao nhiêu lần thì việc nhìn thấy dương vật của Mingyu ngay trước mặt vẫn khiến anh choáng ngợp. Nó to, dày và có màu đỏ sẫm, đầu khấc tròn đầy đã bắt đầu rỉ tinh dịch ra khiến Wonwoo không lãng phí một giây nào nhanh chóng thè lưỡi ra mút lấy. Mingyu thoả mãn vuốt ve phần tóc mái của Wonwoo trên trán anh bằng lòng bàn tay rộng của cậu, nhẹ nhàng hết mức cho đến khi nào cậu còn có thể tự khống chế bản thân mình được, trước khi cơn lốc của kì rut lấn át và rồi những ngón tay cậu cuốn chặt lấy tóc Wonwoo, đủ mạnh để khiến anh rên lên đầy đau đớn.

"Mở miệng rộng ra," Mingyu nói, giọng thô ráp. Đó không phải là một yêu cầu, mà là mệnh lệnh. Wonwoo chỉ có thể vâng lời, há miệng lớn hơn, Mingyu nắm lấy dương vật của mình và thúc phần đầu khấc no đủ ấy vào thẳng hõm má anh. Anh không tự hào về những thanh âm mà mình vô thức tạo ra nhưng Mingyu có vẻ rất thích chúng vì cậu lại vừa lặp lại hành động đó.

"Chết tiệt." Đầu Mingyu ngửa ra sau khi Wonwoo mút mát đầu phần dương vật nhạy cảm, hơi thở nặng nhọc. Mingyu có vị như muối biển và xà phòng ở phần thân bên dưới, mùi ca cao đậm đặc, nồng nàn gấp đôi khi cậu tiến gần hơn đến kì rut. Wonwoo chìm đắm trong đó, hoàn toàn mất khả năng giữ nhịp thở đều đặn và khiến răng mình chệch khỏi quỹ đạo cho phép. Anh đưa tay lên và quấn những ngón tay thon mịn của mình quanh phần gốc mà anh không có khả năng cho hết vào miệng, nhẹ nhàng sóc theo nhịp lên xuống. Phần gốc có chút khô ráp nên anh tạm thời nhả vật trong miệng mình ra và cúi sát đầu xuống, bắt đầu sục sạo liếm láp một cách chậm rãi từ hai túi tinh hoàn của cậu lên tới tận đỉnh trước khi lại nhồi đầy vật của Mingyu vào trong miệng lại.

Mingyu rít lên rồi hít một hơi sâu, dùng tay nắm lấy tóc Wonwoo để di chuyển đầu anh lên xuống theo nhịp độ cậu mong muốn, nhẹ nhàng mô phỏng tư thế ra vào bắt đầu chịch miệng anh. Điều này thật sự hoàn hảo - Wonwoo chỉ cần nương theo như thế, giao mọi công việc cho đôi tay khéo léo của Mingyu. Anh sẽ nhận được phần thưởng sau khi tất cả kết thúc, và tất cả những gì anh cần làm chỉ là há miệng thật to.

Mingyu lại đẩy dương vật mình sâu hơn một chút vào bên trong và Wonwoo cố hết sức để thư giãn, tạo ra nhiều không gian nhất có thể cho bất cứ điều gì Mingyu muốn. Tiếng nước miếng ướt át mà cổ họng Wonwoo tạo ra khi anh cố gắng hết sức để làm hài lòng cậu thật thô tục nhưng anh yêu điều này, anh yêu việc mình làm điều này vì Mingyu.

"Đúng rồi, em bé cưng. Ngoan quá đi," Mingyu rên rỉ. Nếu Wonwoo có khả năng ướt át như một omega thực thụ thì có lẽ chiếc quần jeans anh đang mặc bây giờ đã sớm ướt sũng hết cả rồi. Dương vật mắc kẹt bên trong chiếc quần jeans không thoải mái căng ra một cách đầy đau đớn, nhưng anh không chạm vào chính mình. Không phải là khi anh đang phục vụ Mingyu, không phải là khi Mingyu đang gọi anh bằng đủ thứ biệt danh ngọt ngào. "Luôn biết chính xác những gì em thích."

Ngực Wonwoo phập phồng trong tự hào. Anh biết Mingyu có lịch sử hẹn hò và danh sách bạn tình dài thườn thượt, thậm chí còn chưa kể đến hàng dài những người hy vọng được làm quen với cậu, nhưng chính anh mới là người đang kẹt với cậu ở đây. Mingyu đã dạy anh mọi điều anh cần biết. Tất nhiên là anh đã làm mọi thứ đúng như cái cách Mingyu thích, hoàn hảo dưới góc nhìn của Mingyu.

Kì rut khiến Mingyu dễ thả lỏng hơn. Thông thường điều này có thể khiến họ tốn khoảng thời gian hàng giờ nhưng hôm nay Mingyu kéo đầu anh ra khỏi dương vật mình chỉ sau vài phút, tự kích thích bản thân bằng những cú sóc nhanh với một tay và tay còn lại thì nắm lấy cằm Wonwoo, giữ cho miệng anh luôn há ra. Đảm bảo rằng anh sẽ đón nhận hết mọi thứ. "Omega hoàn hảo của em," cậu gầm gừ khi Wonwoo nhìn cậu bằng ánh mắt lờ mờ qua những giọt nước mắt đọng nơi khoé mi và cặp kính mờ sương. Cổ họng anh hơi rát và anh biết nó sẽ còn tệ hơn nữa khi Mingyu sẽ lại tiếp tục đâm chọt vào bên trong những giờ phút sau đó. Thật hoàn hảo. "Tiếp tục đi." Mingyu thọc lại phân thân vào miệng Wonwoo, ra lệnh, và đó là tất cả những gì mà Wonwoo cần. Anh mút lấy dương vật cậu một cách tham lam, quấn lưỡi xung quanh phần đầu no đủ, thèm khát nó, nước bọt không khống chế được chảy dọc xuống cằm anh. "Chết tiệt, nhận lấy nó đi."

Tinh dịch của Mingyu nóng hổi, có chút mằn ​​mặn và dày đặc. Wonwoo cố nuốt xuống tất cả khi nó trào ra, mạch anh đập ầm ầm trong tai. Anh thu mình lại, hai đầu gối ê ẩm và miệng tràn ngập hương vị của Mingyu, nhưng anh biết mình không nên mất tập trung cho đến khi Mingyu tiến sâu vào bên trong anh một cách hoàn toàn, nếu không, đây sẽ lại là một kì rut đặc biệt dài.

Khi Wonwoo liếm sạch cho cậu, Mingyu thả phịch người nằm trở lại giường. Cậu vẫn còn cương cứng, như thể chưa từng bắn ra bất kì một lần nào cả, và có lẽ tình trạng này vẫn sẽ như vậy trong khoảng một vài ngày tới. Chuyện này nghe có vẻ đau đớn khủng khiếp nhưng dù sao thì Wonwoo cũng sẽ ở đây để giúp đỡ.

"Anh thực sự phải đi tắm đây," Wonwoo nói với cậu, từ từ đứng dậy. Đầu gối anh hơi đau một chút nhưng anh chẳng hối hận. Anh không thể chờ đợi cho đến khi mình trở thành một omega, khi anh lúc nào cũng ướt đẫm và Mingyu có thể dễ dàng cưỡi lên người anh chỉ với một cú thúc.

"Được rồi. Hôn trước một cái đi," Mingyu bĩu môi đòi hỏi và Wonwoo dịu dàng đáp ứng.

"Cậu biết đấy, năm đầu tiên nhập học tớ tưởng cậu ta là beta," Yeongho nói.

Miyoung cốc vào đầu bạn mình một cái, không thèm rời mắt khỏi màn hình máy tính. Cô không biết cậu bạn mình đang nói về ai, nhưng họ đang tham gia cuộc thi hackathon hàng năm với giải thưởng là một lượng tiền mặt kha khá, và trùng hợp thay số tiền quỹ dành riêng cho cà phê của cô thì đang thấp đến mức báo động. Cô và Yeongho bây giờ đã là sinh viên năm thứ tư. Nếu họ phải chịu cảnh hít khói bởi một sinh viên năm nhất nào đó ở Google thì cô chắc sẽ phát điên lên mất. "Tập trung."

"Vâng thưa quý bà."

Miyoung có thêm năm phút để viết code trong yên bình trước khi Yeongho vỗ nhẹ vào tay cô, giọng nói khẩn thiết. "Đó có phải là một dấu hôn không?" cậu ta thì thầm, và mặc dù Miyoung rất muốn giành chiến thắng nhưng cô cũng không muốn bỏ qua những mẫu chuyện đàm tiếu kiểu này, đặc biệt là trong một ngành học khô khan như khoa học máy tính. Một cái liếc nhìn nhanh chóng chắc cũng chẳng mất mát gì.

"Ai?" Cô quay đầu, quan sát căn phòng, nhưng rõ ràng là không có ai ở đây trông như vừa trải qua một trận làm tình kịch liệt cả.

Yeongho hất cằm về phía chính diện căn phòng. Nếu cậu ta đang cố tỏ ra tinh tế thì rõ ràng là cậu ta đang làm rất tệ. "Wonwoo."

Điều này thật ra có chút bất ngờ. Wonwoo là một chàng trai tốt; Miyoung chưa nói chuyện nhiều với cậu bạn này bao giờ mặc dù họ đã từng được xếp cùng nhóm cho một môn học chung nào đó, nhưng cô đã luôn bỏ phiếu cho cậu trong các cuộc bầu cử sinh viên vì cậu luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Im lặng, có phần kín đáo nhưng lại rất tốt bụng, miễn là Kim Mingyu không ở cùng trong phòng với cậu ta. Miyoung không biết họ có những mâu thuẫn gì với nhau nhưng nhìn chung thì nó khá là buồn cười.

"Tớ không thấy," cô thì thầm lại.

"Bên dưới miếng dán chặn mùi."

Tuyệt vời. Yeongho nói đúng: có một chút màu tím bầm lộ ra bên dưới miếng dán chặn mùi màu than đen mà Wonwoo luôn sử dụng, thứ thường được giấu gọn gàng bên dưới phần cổ áo len của cậu. Nếu Yeongho không chỉ ra thì Miyoung có thể sẽ không bao giờ để ý đến nó, điều này thật mới mẻ.

"Vãiiiii."

"Nhỉ?" Yeongho cố tỏ ra sự lịch sự khi giả vờ khua tay đánh máy, mặc dù Miyoung có thể nhìn thấy rất rõ rằng cậu ta chỉ đang gõ những thứ ngẫu nhiên vô nghĩa. "Nhưng có vẻ như... tớ thậm chí còn không đoán được liệu cậu ấy sẽ là người đâm hay bị đâm ấy. Thật không thể tưởng tượng được."

Huh. Nghĩ lại thì, Miyoung cũng không biết Wonwoo là alpha hay omega, cũng không phải là cô có ý định chỉ dựa vào yếu tố đó để quyết định đưa ra phán xét về xu hướng tính dục của cậu. "Cậu có biết liệu cậu ấy có...?"

"Không. Tớ đã bảo rồi, tớ đã tưởng cậu ấy là beta hồi còn học năm nhất cơ mà."

Đúng vậy. Miyoung đã ngầm đánh giá cẩn thận các bạn cùng lớp của mình khi họ mới bắt đầu nhập học và Wonwoo chắc chắn đã rơi vào nhóm beta trong danh sách phân loại của cô vì những lý do gì đó mà cô không còn nhớ nổi nữa. Có phải là vì cậu ấy luôn luôn mang miến dán chặn mùi không? Cô sẽ không phân loại cậu vào nhóm beta nếu cô nhìn thấy nó sớm hơn, cho tới giờ đó là tất cả những gì cô có thể nhớ. Beta không cần miếng dán chặn mùi. Bọn họ sẽ có mùi khá trung tính và cũng không quá nhạy cảm với những mùi hương, nhưng Wonwoo thì luôn luôn dán một miếng dán chặn mùi, nên cậu ấy chắc hẳn... là một kiểu khác. Hầu hết các alpha và omega thậm chí còn không thèm đeo miếng dán chặn mùi suốt mọi lúc, nên Wonwoo hẳn phải thực sự rất nhạy cảm với mùi hương theo cách này hoặc cách khác. Có lẽ những mùi hương quá nồng nặc sẽ khiến cậu ấy xuất hiện triệu chứng đau nửa đầu.

"Có lẽ cậu ấy phân hoá muộn," Yeongho đưa ra giả thuyết. Điều đó không nằm ngoài khả năng có thể xảy ra. Hầu hết mọi người đều phân hoá trước khi bắt đầu học đại học, nhưng cho dù có muộn hơn đi chăng nữa, thì cũng là chuyện khá bình thường.

"Ừ." Miyoung lướt nhìn Wonwoo một lần nữa. Cậu ta hoàn toàn đủ cao và đủ vững chãi để trở thành một alpha điển hình, nhưng cung cách cậu cư xử lại cho thấy điều ngược lại. Vòng eo thon gọn và cái cách cậu di chuyển mấy đầu ngón tay thật cẩn thận... "Tớ không biết. Tuy nhiên, tớ rất vui vì ai đó trong lớp học này có được một chút... vui vẻ."

"Tiến lên, đại diện Jeon," Yeongho đồng ý, rồi họ quay lại với công cuộc viết code của mình.

"Đội trưởng Kim," Haneul ré lên.

Cậu đã cố gắng làm việc này trong cả một tháng nay rồi, kể từ khi cậu 'vô tình' đánh rơi cây bút trong giờ thi văn năm nhất và Mingyu đã nhặt nó lên để trả lại cho cậu, đó là điều mà Haneul chắc chắn sẽ kể lại cho con cháu của mình nghe sau này. Mingyu lớn tuổi hơn cậu, nóng bỏng hơn và lí do duy nhất khiến anh phải tham gia lớp học này là vì anh đã trốn học quá số tiết quy định để tập trung cho bộ môn khúc côn cầu khi còn là sinh viên năm nhất, nhưng Haneul nghĩ rằng đó là một tín hiệu từ vũ trụ rằng, lớp học LIT101 đã được định sẵn là nơi gặp gỡ một cách đầy dễ thương giữa hai người bọn họ.

"À, Haneul. Chào." Mingyu ngước lên trong lúc đang sắp xếp đồ đạc của mình thật gọn vào túi, anh vẫy tay nhẹ để chào cậu. Mingyu lúc nào cũng thật gọn gàng, đặc biệt là đối với một alpha. Haneul gần như ngất đi.

"Em muốn đưa cái này cho anh." Tay cậu hơi run khi nhét một tờ giấy note có ghi lại số điện thoại của mình và một bức vẽ nguệch ngoạc nhỏ hình trái tim đầy táo bạo vào tay Mingyu. "Anh rất đẹp trai và em nghĩ là anh nên cho em biết nếu một lúc nào đó anh muốn cùng em đi ăn tối."

Mingyu nhận tờ giấy note. Bàn tay của họ thậm chí còn cọ vào nhau trong một khắc. "Anh rất vui," anh nói bằng chất giọng nhẹ nhàng ngọt lịm tim, và đó là tất cả những gì Haneul cần nghe, cậu lẩm bẩm "hãy nhắn tin cho em" rồi nhanh chóng rời đi trước khi Mingyu kịp nói gì khác.

"Bội thu luôn," Wonwoo bình luận một cách khô khan trong lúc ngồi bệt xuống sàn nhà của Mingyu để phân loại quần áo.

Wonwoo sống trong một tòa nhà ký túc xá có khu vực giặt giũ chung ở tầng hầm, nơi không chỉ có những mùi hương ẩm mốc kỳ lạ mà còn hoàn toàn, chắc chắn là đã bị ám. Mingyu sống trong một căn hộ studio sang trọng có phòng giặt riêng và các tiện ích khác được tính thêm vào tiền thuê nhà hằng tháng. Dù sao thì Wonwoo cũng đến đây gần như mỗi ngày nên việc anh giặt quần áo ở đây cũng là điều dễ hiểu.

Hệ quả của chuyện này là họ thường xuyên giặt quần áo của nhau. Đó là một sự lựa chọn thân thiện với môi trường, và họ không hề e ngại về việc sẽ làm 'ô nhiễm' quần áo của nhau bởi vì nếu có bất kì dấu vết tinh dịch nào dính trên đồ đạc của Wonwoo, thì đó chắc chắn là của Mingyu và ngược lại.

Từ bàn học, Mingyu liếc nhìn xuống nơi Wonwoo đang vừa ngồi vừa lục lọi lấy ra hết một mớ các tờ giấy note ghi số điện thoại từ trong túi quần jean của cậu. "Ồ phải rồi nhỉ. Một tuần lễ bận rộn." Cậu quay lại với bài luận của mình. "Em bé ngoan, vẫn còn nhớ phải cẩn thận kiểm tra các túi và mọi thứ nữa chứ."

"Được rồi mà, đó là chuyện một lần thôi mà." Wonwoo đã vô tình cho vào máy giặt một cặp tai nghe của Mingyu khoảng độ hơn một năm về trước và Mingyu cứ tận dụng sơ suất đó của anh để phàn nàn mãi. "Em có gọi cho ai trong số những người này không đó?" anh lên tiếng thắc mắc, sắp xếp lại những mảnh giấy vụn như thể anh đang phân loại bằng chứng tại hiện trường vụ án. Anh biết Mingyu rất rất nổi tiếng, và đây không phải là lần đầu tiên anh tìm thấy những tờ note ghi số điện thoại trong lúc làm công tác giặt giũ như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là anh thích hay đã quen với nó.

Tuy nhiên, anh cũng chẳng thể làm gì hơn. Chuyện qua lại giữa hai người bọn họ vốn phải được giữ bí mật, dựa trên một trong những điều kiện được đặt ra bởi chính Wonwoo. Họ đã ngủ với nhau được gần hai năm nay rồi. Nhưng ngay cả khi họ không đặt ra những điều kiện rõ ràng về vấn đề này ngay từ những ngày đầu gặp gỡ, Wonwoo cho rằng Mingyu vẫn sẽ có thời gian để gặp gỡ những người khác trong lúc qua lại với mình bằng cách này hay cách khác mà thôi.

Mingyu lắc đầu, không để ý đến đám mây đen bão tố đang che phủ Wonwoo ở phía sau. "Tại sao em phải làm vậy? Có một omega xinh đẹp đang ở đây với em rồi mà." Wonwoo đỏ bừng mặt, lại thọc tay vào một cái túi quần khác chỉ để khiến mình trông bận rộn hơn. "Và em bé xinh đẹp, ngoan ngoãn này thậm chí còn giúp em phân loại và giặt giũ quần áo nữa," Mingyu tiếp tục, Wonwoo xấu hổ ném đại một chiếc quần lót vừa với được vào sau đầu con người lém lỉnh kia.

"Dạo này cậu có mùi khác quá," Jihoon nói, khẽ nhăn mũi. Thực ra, đó không phải là một mùi khó ngửi, nhưng bởi vì bản thân Jihoon rất nhạy cảm với mùi hương và dần dần trong những năm tháng quen biết nhau, Jihoon đã mặc định Wonwoo gắn với một mùi hương trung lập hoàn toàn của một beta, một 'nơi trú ẩn an toàn' của Jihoon giữa mênh mông biển cả những âm hương của mấy thanh niên tràn đầy nội tiết tố ở trường đại học. Hôm nay là một ngày cuối tuần nên chỉ có hai người bọn họ đi chơi cùng nhau, và hôm nay cũng là một trong những lần hiếm hoi Wonwoo không đeo miếng dán chặn mùi trên người.

"Ừ, tớ xin lỗi." Wonwoo ngẩng mặt lên khỏi bảng thành phần dinh dưỡng được ghi trên hộp nước trái cây và nhìn Jihoon với ánh mắt hối lỗi. "Tớ – ừm."

Có điều gì đó khiến Jihoon nghĩ ngay rằng đây thật ra là một vấn đề rất lớn. Wonwoo luôn muốn ngửi thấy mùi gì đó và giờ đây cậu đã làm được điều đó, mặc dù nó vẫn chưa được phát triển một cách hoàn thiện nhất. Mùi hương của cậu vẫn còn rất nhẹ nhàng, giống như mùi của hầu hết các alpha và omega tuổi teen khác khi bọn họ còn vài tháng nữa là đến kì phân hoá. "Ôi chết tiệt," Jihoon buộc miệng nói, hơi lớn tiếng. Đôi mắt mở to tinh tế của Wonwoo nhắc nhở cho cậu biết rằng bọn họ đang ở trong một cửa hàng tiện lợi. "Ôi chết tiệt," Jihoon lại nói, nhỏ giọng hơn. "Chúc mừng cậu."

Wonwoo rõ ràng đang cố gắng kiềm chế nụ cười của mình, nhưng cậu làm việc đó không tốt lắm. "Cảm ơn, Jihoonie."

Jihoon nhìn đôi vai của bạn mình thả lỏng ra, bị nhấn chìm hoàn toàn bởi một làn sóng cảm xúc bất ngờ, đi kèm với đó là một chút tò mò nho nhỏ. Vế sau thì dễ giải quyết hơn, một cách thực dụng, Jihoon trìu mến tựa vào cánh tay bạn mình và mua cho cậu một hộp nước trái cây.

"Có quá đáng không nếu tớ hỏi cậu việc đó đã xảy ra như thế nào?" Jihoon hỏi khi họ đã yên vị trên băng ghế đá công viên với món đồ uống của mình. "Không cần phải quá chi tiết, nhưng kiểu như... đó là ai."

Không có gì là bí mật cả. Có rất nhiều nội dung khiêu dâm tục tĩu, những thước phim rẻ tiền và một loạt các tài liệu khoa học về việc thay đổi nồng độ hormone hay gì đó, nhưng Jihoon thực sự không biết ai sẽ trải qua những chuyện này theo một cách lỗi thời như vậy ngoại trừ Wonwoo. Ngoài ra, bên ngoài thị trường cũng có những loại hormone tổng hợp có sẵn, nhưng không đời nào mà chút bảo hiểm sinh viên ít ỏi của họ có thể trang trải đủ chi phí cho chúng.

Wonwoo hút một ngụm nước từ hộp nước trái cây của mình. "Tớ không biết liệu cậu có tin nếu tớ nói thật với cậu không," cậu nói chậm rãi, nhai nhai đầu ống hút. "Và cậu phải hứa là không được kể cho bất kì ai. Ít nhất là cho đến khi xảy ra, cậu hiểu mà đúng không. Khi tớ đã hoàn toàn phân hoá."

Jihoon ậm ừ. "Ngoại trừ Soonyoung?"

Wonwoo thoáng cân nhắc điều đó. Thật khó để giữ bí mật với một trong ba người bọn họ; lý do duy nhất Jihoon và Soonyoung không biết Wonwoo đang hẹn hò hay qua lại với ai là vì họ cố tình không cho phép nhau hỏi han cậu về chuyện đó, cố gắng hết sức tôn trọng sự nhút nhát và ranh giới mong manh của Wonwoo. Nếu hôm nay Wonwoo nói không, Jihoon cũng không có lí do gì để thúc ép.

"Ngoại trừ Soonyoung," Wonwoo đồng ý. Cậu hít một hơi thật sâu. "Là, ừm, Mingyu."

Jihoon thoáng giật mình, sau đó cậu thư thái hơn khi nhận ra Wonwoo có thể là đang bày trò chơi khăm mình. Cậu ta luôn có kiểu hài hước như vậy, luôn là lúc Jihoon ít mong đợi sự hài hước kỳ lạ của cậu bộc phát nhất. "Cậu buồn cười thật đấy," Jihoon khúc khích. "Được rồi được rồi. Tớ sẽ không tò mò nữa."

"Không, tớ nghiêm túc đấy." Wonwoo nở một nụ cười nhu mì, khiến Jihoon ngày càng kinh hãi. "Là Mingyu. Thành thật mà nói, em ấy thực sự rất tuyệt vời, tớ không biết là liệu có ai khác sẽ đồng ý với tớ điều này hay không nữa."

"Cậu đang giỡn mặt với tớ đấy hả," Jihoon kinh hãi, và Wonwoo lắc đầu, nụ cười càng nở rộng hơn.

"Đã bảo là cậu sẽ không tin tớ rồi mà."

"Không đời nào." Jihoon ngửa đầu ra sau và nhìn lên trời. "Điều này đang ảnh hưởng một cách lố bịch đến thế giới quan của tớ lúc này đấy, Wonu."

Jihoon thực sự không có ý kiến ​​gì về Mingyu, ngoài việc thằng nhóc ấy rất đẹp trai, cậu ta có lẽ là ví dụ điển hình nhất về một alpha ở ngoài kia, và được cho là rất giỏi môn khúc côn cầu. Nhưng ở một phương diện khác, Wonwoo rõ ràng được cho là kẻ thù không đội trời chung với cậu ta cơ mà.

"Tớ biết. Xin lỗi vì đã không nói với cậu sớm hơn." Wonwoo trông thực sự hối lỗi và Jihoon xua tay, khẽ đánh vào vai cậu bạn.

"Đừng xin lỗi, không có gì đâu." Jihoon nghiêng đầu sang một bên. "Tớ tưởng cậu không thích cậu ta cơ mà? Hai người luôn tỏ ra như vậy, Cậu hiểu ý tớ mà phải không." Cậu quơ tay thực hiện mấy động tác đánh đấm vào không trung.

"Bọn tớ thực sự không có vậy đâu," Wonwoo đảm bảo. "Chắc mấy cậu đều nhớ em ấy trông như thế nào hồi năm nhất mà phải không..." Cậu bỗng thấy hơi thở mình trì trệ, "Nhưng em ấy – bây giờ thì tớ biết rồi. Tớ thích em ấy."

Đó là điều quan trọng nhất vào cuối ngày. Jihoon nhấp thêm một ngụm đồ uống. "Cậu thực sự không bao giờ lựa chọn bất kì điều gì một cách lưng chừng." Hãy tin tưởng Wonwoo, cậu ta bằng cách nào đó sẽ khiến alpha hàng đầu trong trường đồng ý làm đối tượng để chịch mình. "Soonyoungie sẽ không chịu đựng nổi đống thông tin này đâu, cậu biết đấy."

Wonwoo chỉ mỉm cười trong lúc vẫn gặm nhấm chiếc ống hút của mình. Jihoon vẫn chưa thể xác định chính xác mùi hương của Wonwoo, nhưng cậu nghĩ bạn mình đang toả ra mùi của hạnh phúc.

"Em ổn chứ, Wonwoo?" Seokjin hỏi với mức độ quan tâm không hề nhỏ.

Họ đang chơi Team Fight Tactics tại một trong những phòng máy tính của trường - một hành động mà chắc chắn được cho là đang lạm dụng tài sản công, nhưng đó không phải là điều mà Seokjin quan tâm. Anh là sinh viên mới tốt nghiệp nên về cơ bản anh miễn nhiễm với bất kỳ lời mắng mỏ nào mà các quản trị viên có thể gửi đến, và Wonwoo thì là cậu bé vàng của khoa, nên anh khá chắc là cậu cũng nằm trong diện an toàn.

"Không sao đâu, hyung. Chỉ là người em hơi nóng một chút thôi."

Seokjin chưa bao giờ thấy Wonwoo với mái tóc rối tung không gọn gàng như thế này, ngay cả trong năm đầu tiên Wonwoo nhập học khi Seokjin làm trợ giảng cho lớp Intro to Java. Cậu hiện tại trông không có vẻ gì là luộm thuộm so với đám sinh viên còn lại, nhưng anh khá chắc chắn là cậu trông khác xa so với thường ngày.

"Chờ đó." Seokjin ấn mu bàn tay mình lên trán Wonwoo, mắt vẫn liếc nhìn màn hình xem cậu chiến đấu. "Không, em đang bốc hoả luôn đây này."

Wonwoo cũng đưa tay lên tự sờ trán mình, có chút bối rối. "Ồhh."

Seokjin nhìn miếng dán chặn mùi trên cổ Wonwoo, khẽ cau mày. Anh có thể ngửi thấy mùi gì đó ngọt ngào tỏa ra từ người cậu bất chấp các hoạt chất chặn mùi vẫn đang làm việc hết công suất; chúng hoạt động tốt cho việc sử dụng hàng ngày nhưng không đủ tốt để che giấu bất kỳ loại đột biến nào bất ngờ xảy ra.

"Có khi nào kì phát tình của em đang đến không?" Anh lập tức hỏi. Họ chưa bao giờ nói về vấn đề giới tính thứ 2 với nhau, nhưng Wonwoo dường như không đáp ứng đủ các điều kiện để có thể là một alpha. Cứ cho đây là giác quan thứ sáu đi, Seokjin khá tự tin rằng anh có thể nhận ra một omega dù là ở bất cứ đâu. "Em có theo dõi chu kỳ của mình trên ứng dụng lịch không đấy?"

"Ồ, ừm." Wonwoo trông vẫn có vẻ hơi choáng. "Em không. Nhưng em nghĩ là em nên về nhà?"

Seokjin tặc lưỡi, giúp cậu gói ghém đồ đạc lại và cho vào ba lô. Thật bất thường khi một người luôn cẩn trọng và trách nhiệm như Wonwoo lại không để ý tới những chuyện như thế này, nhưng điều đó có thể xảy ra với tất cả mọi người, ít nhất là một lần trong đời.

"Anh sẽ gửi cho em ứng dụng theo dõi chu kỳ mà anh sử dụng," Seokjin nói trong khi dẫn Wonwoo về phía cửa. Đứa bé tội nghiệp, có vẻ như tình trạng của cậu đang trở nên tồi tệ hơn theo từng giây, nhưng cậu vẫn còn nhiều thời gian để quay trở lại ký túc xá. "Hãy nhắn tin cho anh khi em về đến nhà nhé."

"Dạ, hyung. Xin lỗi vì đã phiền anh nhé. Cảm ơn anh." Wonwoo vẫy tay nhẹ trong trạng thái hơi chuệnh choạng, làm Seokjin nhớ lại cách bước đi của mấy chú nai con.

"Gọi ai đó tới giúp em đi nhé!" anh nói với theo. "Nhớ giữ an toàn!"

"Đừng có hét lên với em nữa," Wonwoo nói lại. "Và làm ơn kết thúc ván game giúp em đi, em muốn có thêm điểm."

Đó mới là Wonwoo mà Seokjin biết. Cậu bé sẽ ổn thôi.

"Ôiiiiii!" Chan ré lên. Hôm nay cậu là người phụ trách phần âm nhạc trong phòng thay đồ, nhưng điện thoại của cậu vì một lí do nào đó lại không thể kết nối được với loa phát nhạc, thế nên hiện tại cậu đang tạm sử dụng điện thoại của Mingyu. Bản nhạc đang phát dở bỗng chốc bị tạm ngưng do có cuộc gọi đến, và cái tên xuất hiện trên màn hình đã thành công khiến cậu có được một pha chấn động. "Em bé!"

Đầu Jungkook quay vòng vòng, anh nở một nụ cười toe toét. "Không đời nào."

"Có đấy, em thề." Chan quay màn hình về phía anh và Jungkook còn cười rạng rỡ hơn, phòng thay đồ trở nên hỗn loạn khi các thành viên còn lại trong đội cũng bắt đầu nhốn nháo để nhìn cho rõ cái tên đang gọi đến.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Mingyu bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm choàng hờ hững quanh eo, anh nhếch môi mỉm cười nửa miệng trong khi chờ đợi những câu hỏi và cả những lời trêu chọc tới tấp chuẩn bị nhấn chìm mình. Jungkook giật lấy điện thoại từ tay Chan và làm điệu bộ ném nó về phía Mingyu. "Thật sự sốc vì cậu vẫn còn chưa thay đổi biệt danh cho người này đấy," anh trêu chọc, nhưng lại dễ dàng đưa lại chiếc điện thoại khi Mingyu đưa tay ra giật lấy nó, mắt mở to.

"Dùng điện thoại của người khác để bật nhạc đi," Mingyu ra lệnh, ngắt kết nối bluetooth điện thoại của mình trước khi trả lời cuộc gọi. Có vẻ như là trường hợp khẩn cấp. "Alo?"

Chan nhìn đội trưởng của mình vừa kẹp điện thoại giữa đầu và vai vừa vội vã mặc boxer vào trước khi thả chiếc khăn tắm xuống. Phòng thay đồ im ắng hẳn xuống để tránh làm phiền Mingyu. Dựa vào vẻ mặt của anh, chuyện có vẻ như rất nghiêm trọng.

"Được rồi. Anh đang ở nhà?"

Seokmin đặt điện thoại của mình vào tay Chan và anh nhanh chóng đăng nhập vào Spotify trong khi chắc chắn rằng bản thân đang không cố nghe lén bất cứ điều gì 'em bé' của Mingyu đang nói.

"Ở yên đó. Em sẽ đến ngay sau mười phút nữa." Mingyu cúp máy và âm lượng trong phòng lại bùng nổ, mọi người lại càng tò mò hơn khi Mingyu cuống cuồng mặc quần áo vào trong một mốc thời gian kỷ lục. "Kì phát tình, có lẽ vậy." anh giải thích ngắn gọn, nhưng nhiều hơn những gì anh thường nói về cuộc sống riêng tư của mình. "Kook, đảm bảo mọi người đều sẽ tập các bài giãn cơ nhé." Sau đó, anh bước ra khỏi cửa, theo sau là một loạt câu hỏi và rất nhiều thắc mắc chưa được giải đáp.

Mùi hương đào ngọt ngào của Wonwoo phát ra thoang thoảng khi Mingyu bước vào phòng ký túc xá của anh, nhưng lại cực kì mạnh mẽ đối với Mingyu, đến mức cậu tưởng như mình đang áp sát lưỡi vào cổ Wonwoo vậy.

"Đau quá," Wonwoo hổn hển. Anh cuộn tròn người trên nệm, cơ thể trần trụi với tấm chăn bông đắp ngang hông, và hình ảnh đó hoàn toàn khiến trái tim Mingyu rơi vỡ tan nát, cậu ước rằng tối qua cậu đã giữ Wonwoo lại trong căn hộ của mình và chuẩn bị sẵn sàng trước khi chuyện này xảy ra. Cậu kéo Wonwoo lên, đặt anh vào một tư thế thoải mái nhất rồi ấn ngón tay cái vào lỗ nhỏ bên dưới của anh, hài lòng khi thấy nó đã bắt đầu tự sản xuất ra dịch thể. Mặc dù không ướt át như hầu hết các omega khác, dựa vào các trải nghiệm trước đây của Mingyu, nhưng chắc chắn là lần ướt át nhất của Wonwoo, và chắc chắn rằng quá ướt để anh có thể trở lại làm một beta, một lần nữa.

"Em bé xinh," cậu thì thầm vào tai Wonwoo, ngực áp sát vào lưng anh. Cậu thao tác cởi bỏ quần áo và bôi dầu bôi trơn nhanh gọn lên phần dương vật của mình sau đó đẩy vào từ từ. Cảm giác thật khó tin, bên trong Wonwoo mềm mại hơn, nóng bỏng hơn và thít chặt lấy cậu, nhưng nếu đây thực sự là kì phát tình đầu tiên của Wonwoo, vậy thì cậu cần chắc chắn mình phải nhẹ nhàng. "Điều này ổn chứ?"

"Tốt hơn nhiều rồi," Wonwoo sốt sắng đồng ý. Da thịt anh phát hoả theo từng cái va chạm, mặt và cổ nhuốm một màu hồng đầy xấu hổ. "Không biết tại sao anh lại không cảm nhận được nó trước đó."

"Chuyện đó có thể xảy ra mà," Mingyu xoa dịu anh. "Sau này anh sẽ học và nhận biết được các dấu hiệu, cũng sẽ mất một chút thời gian đấy." Cậu quỳ lên, kéo hông Wonwoo lên theo mình và xếp lại chân của anh để gập sang hai bên. Như thế này sẽ thoải mái hơn, đặc biệt là nếu Wonwoo muốn được cậu thắt nút. Ý tưởng về việc đó khiến Mingyu phấn khích - họ chưa bao giờ thật sự làm điều này trước đây, cơ thể Wonwoo trước đây không thể chịu đựng nổi quá trình đó.

"Em chậm thôi." Có chút nức nở trong giọng nói của Wonwoo khi anh đưa ra yêu cầu, và Mingyu ước gì mình có thể lật anh lại để ngắm nhìn gương mặt anh vào lúc này, nhưng chút ham muốn đó không đáng để mạo hiểm, vì cậu hoàn toàn có thể vô tình thắt nút anh ở tư thế đó. "Nó vẫn – chưa ướt đến mức đó đâu mà."

Đúng là vậy, nhưng Mingyu vẫn rất tự hào về cơ thể của Wonwoo, việc anh có thể tự tạo ra dịch thể như hiện tại đã là rất đáng khen rồi. Cậu không thể không cảm thấy như mình là người sẽ hưởng hết mọi lợi lộc trong tất cả những chuyện này, mặc dù cậu biết rằng mình chỉ là phần tử ít quan trọng nhất trong chuỗi 'phương trình' này, nhưng cậu lại là 'nhân tố' để đưa tất cả về đích. Wonwoo chọn Mingyu để làm tình với anh, và Mingyu đảm bảo rằng mình sẽ đáp ứng anh điều đó. Bất kỳ alpha nào cũng có thể làm điều đó cho anh, nhưng Wonwoo muốn Mingyu.

Cậu ôm lấy Wonwoo một cách cẩn thận, cố không đẩy vào hoặc rút ra quá một vài inch mỗi một lần nhấp. Wonwoo càng lúc càng ướt át hơn nhưng vẫn còn khá tỉnh táo, anh phát ra những âm thanh dễ thương đến mức làm Mingyu nghĩ rằng mình sẽ yêu chúng đến khi nào chết đi thì thôi, và khi Mingyu đẩy thêm một cú đẩy nhẹ nhàng nữa thì cậu cảm nhận được Wonwoo đang run rẩy thít chặt quanh mình, một dấu hiệu cho cậu biết là anh vừa mới bắn ra.

Nếu Wonwoo thật sự đến kì phát tình thì tất cả những điều này sẽ mới chỉ là bắt đầu thôi. Anh sẽ phát ra mùi ồ ạt điên cuồng và cơ thể anh sẽ nôn nóng ham muốn hơn nữa, nhưng hiện tại, mùi hương anh phát ra đang giảm dần và anh có vẻ như khá kiệt sức khi Mingyu lật anh lại, háo hức kiểm tra xem anh đang cảm thấy thế nào.

"Anh xin lỗi," Wonwoo lắp bắp nói không thành câu, "Em vẫn chưa bắn ra, anh cũng muốn làm cho em – em có thể...?"

Cậu có thể. Nhưng đương nhiên cậu cũng cần cẩn thận để không lạm dụng quá mức cơ thể nhạy cảm của Wonwoo, Mingyu nhanh chóng rút ra tự sóc cho mình và chỉ đẩy lại vào sâu bên trong anh khi cậu sắp bắn, nhồi đầy tinh dịch của chính mình vào bên trong Wonwoo. Wonwoo nhắm hờ mắt, ngực phập phồng, xinh đẹp đến mức Mingyu không khỏi nghĩ rằng cậu là alpha may mắn nhất thế gian.

"Xin lỗi em," Wonwoo lại nói vài phút sau đó, khi Mingyu đã lau mình sạch sẽ cho cả hai và ôm gọn, ủ lấy anh ở trong chăn ấm. Anh không thể nhìn vào mắt Mingyu vì quá xấu hổ, cơ thể cuộn tròn trong ngực cậu. "Anh đoán đây là 'báo động giả'. Anh hy vọng em không phải bỏ lỡ điều gì đó quan trọng."

"Đừng xin lỗi mà. Và điều này có thể là dấu hiệu cho biết sắp diễn ra rồi đấy." Mingyu hôn lên đỉnh đầu anh. "Và em không bỏ lỡ điều gì cả, em chỉ vừa mới luyện tập xong thôi. Nhưng mà - có lẽ em phải thực sự cân nhắc đến chuyện đổi tên liên lạc của anh đi thôi," cậu trầm ngâm, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường.

Wonwoo nheo mắt lại, ngáp một cái. "Làm ơn hãy nói với anh rằng nó không phải chỉ là 'Jeon Wonwoo' thôi đi."

"Không phải, không phải như vậy đâu. Anh thả lỏng đi."

Một khắc im ắng trôi qua.

"Vậy thì nó là gì?"

Mingyu nghiêng màn hình điện thoại để Wonwoo không nhìn thấy được, đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm. Cậu đã mở trang danh bạ ra, nhưng không hiểu sao lại không muốn thay đổi lại lắm, đặc biệt là khi em bé ngoan Wonwoo trông dễ thương như thế này đây.

"Không có gì quan trọng cả," cậu qua loa nói dối, đặt lại điện thoại xuống dưới gối. "Em sẽ cho anh biết sau. Bây giờ thì ngủ trưa đã nhé, được không?"

Và họ chìm vào giấc ngủ.

Mingyu và Wonwoo hiếm khi ở cùng một phòng trong khuôn viên trường, đặc biệt là sau khi 'sự cạnh tranh' của họ đã trở thành một kiểu huyền thoại trong năm đầu tiên. Cuộc họp chung của Hiệp hội Sinh viên Đại học hai năm một lần là một ngoại lệ đối với quy tắc đó, mặc dù đôi khi nó chỉ là cuộc họp thường niên cho có lệ vì không ai trong hội đồng quản trị thực sự quan tâm đến nó.

Cuộc họp hôm nay có đông người tham dự một cách kỳ lạ, điều này rất tốt cho việc đảm bảo số lượng đại biểu tham dự nhưng cũng đồng nghĩa với việc mọi người đang thực sự có rất nhiều thứ để yêu cầu, hứa hẹn một cuộc họp sẽ khiến Seonghwa - với tư cách là một thư ký chịu trách nhiệm chính phải đau đầu.

"Đó là ai vậy," Yeosang hỏi, kéo tay áo Seonghwa. Seonghwa có 29 Google slide đang mở trên máy tính xách tay của mình và cuộc họp thì sẽ bắt đầu trong vòng hai phút nữa, nhưng trợ lý năm nhất của cậu quá mức ngọt ngào và ngây thơ để cậu có thể mặc kệ thế nên cậu vẫn nhìn theo hướng Yeosang chỉ.

"Đó là Kim Mingyu."

Các người đại diện từ các khoa và các đội trưởng của các câu lạc bộ trong trường có nghĩa vụ phải tham gia những cuộc họp như thế này, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thực sự sẽ đến. Kim Mingyu là một trong số ít những người thường xuyên tham dự kiểu họp hành này, nhằm đảm bảo đội khúc côn cầu của mình sẽ luôn có quyền hạn về một phần ngân sách dư dả.

"Anh ấy thực sự rất đẹp trai."

Seonghwa vùi đầu vào laptop và giả vờ như chưa nghe thấy điều đó. Đây gần như là một sự kiện đặc biệt dành cho những omega năm nhất như Yeosang, để bọn họ có cơ hội được chứng kiến khuôn mặt và bắp tay hoàn hảo đến mức lố bịch của Kim Mingyu. Seonghwa không có cách nào có thể can thiệp vào mấy chuyện này được.

"Xin chào, Seonghwa-ssi," một giọng nói trầm ấm vang lên. Seonghwa nhìn lên và thấy đại diện ngành khoa học máy tính Jeon Wonwoo đưa cho mình một chồng giấy tờ. Qua khóe mắt, Seonghwa nhìn thấy Yeosang lại đang há hốc mồm.

"Wonwoo-ssi. Cảm ơn anh." Cậu lật đống tài liệu, hầu hết số đó là những yêu cầu gia hạn cho hàng tỷ câu lạc bộ game do sinh viên lãnh đạo trong ngành khoa học máy tính đề xuất. "Câu lạc bộ Chim Cánh Cụt? Thật sự ấy hả?'

Wonwoo nhún vai. Cổ áo sơ mi của anh hơi dịch chuyển một chút theo chuyển động vừa rồi, thu hút ánh nhìn của cậu vào miếng dán chặn mùi ở phía sau cổ. Anh trông có vẻ hoạt bát hơn bình thường một chút, giống như anh vừa mới ra ngoài chạy bộ một vòng hay bất cứ điều gì khác đại loại vậy, có chút bất thường. "Đừng giết người đưa tin chứ," anh nói, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng. Sau đó lại ra vẻ thân thiện như mọi khi, "Nói cho anh biết nếu anh có thể giúp gì cho em để việc phê duyệt này trở nên dễ dàng hơn nhé."

"Cảm ơn anh," Seonghwa nói lần nữa, và Wonwoo lịch sự cúi đầu chào cậu trước khi quay lại chỗ ngồi ở cuối phòng.

May mắn thay, cuộc họp bắt đầu trước khi Yeosang có thể đưa ra bất kỳ quan sát cặn kẽ nào hơn.

Thật khủng khiếp, đúng như Seonhwa mong đợi. Lạm phát là có thật và có quá nhiều câu lạc bộ ghi hẳn đề xuất của mình lên trên bảng ngân sách chỉ với vỏn vẹn một chữ "pizza".

Số lượng người trong phòng cũng chẳng giúp được gì. Thật ngột ngạt, quá nhiều mùi hương hòa quyện vào nhau. Wonwoo đã rất đúng đắn khi quyết định đeo một miếng dán chặn mùi, Seonghwa lơ đãng nghĩ, nhìn một số alpha trong khán phòng đang dần trở nên bồn chồn.

Họ nghỉ giải lao khoảng một giờ.

"Có mùi gì đó thơm vãi," một alpha ở hàng đầu tiên lên tiếng, Seonghwa có thể nghe rõ những gì alpha đó nói vì cậu đang ngồi khá gần anh ta. Cậu đoán alpha đó theo học chuyên ngành âm nhạc, có thể có liên quan gì đó đến trình diễn ban nhạc thì phải. "Giống như mùi trái cây ấy nhỉ."

"Ừ đúng rồi? Tao tưởng chỉ có mình tao gặp phải ảo giác đó thôi," alpha còn lại bên cạnh anh ta đồng tình. "Nó làm tao muốn ăn mấy quả đào chín mọng."

Seonghwa lén lút hít vào. Họ không sai, nhưng qua chiếc mũi omega nhạy cảm của cậu, hương quả đào đó thật ra không quá nồng nặc. Nó chỉ loáng thoáng mờ nhạt thôi, nhưng lại dễ chịu và ấm áp tựa như những ngày hè vậy.

"Wonwoo." Một giọng nói cắt ngang mọi tiếng ồn ào. Ở hàng thứ hai, Kim Mingyu cao lớn che lấp cả những người xung quanh, quay mặt về phía cuối phòng. Seonghwa nhướng mày khi sự im lặng bao trùm khắp cả khán phòng mới mấy giây trước còn náo nhiệt. "Tôi có thể nói chuyện với anh một lát được không? Bên ngoài?"

Ánh mắt của Seonghwa lướt tới chỗ ngồi của Wonwoo ở dãy ghế tít phía sau. Anh trông không tức giận chút nào, chỉ là hơi bối rối một chút.

"Whoa, này anh bạn." Đại diện sinh viên khoa Toán, một alpha năm ba có thân hình cũng khá là đáng kinh ngạc, đang ngồi bên trái Wonwoo lên tiếng. Anh ta đưa tay ra chắn trước Wonwoo như một cử chỉ bảo vệ, như thể Mingyu sắp phóng mình qua nửa tá dãy bàn để kết liễu Wonwoo vậy. "Hay là cậu cứ nói chuyện bên trong này nhé?"

"Cậu có thể tránh ra khỏi chuyện này," Mingyu vui vẻ đáp lời. Đôi chân dài sải hai bước một về phía Wonwoo và cánh cửa phía sau giảng đường. "Wonwoo, đi thôi."

Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Wonwoo đứng dậy. Đại diện môn Toán có vẻ kích động nhưng Wonwoo lắc đầu, lướt qua anh ta. "Xin lỗi," anh nói trong lúc xoay người đi ra ngoài. Có một vệt ửng hồng chạy dọc sau gáy anh, có lẽ chưa có ai chú ý đến. "Chúng tôi sẽ quay lại ngay."

"Anh sắp sửa tiến vào kì phát tình," Mingyu nói với anh ngay khi họ rời khỏi hội trường tổ chức cuộc họp. Wonwoo lắc đầu, không muốn tin rằng Mingyu có thể cảm nhận được điều đó trước cả bản thân anh, nhưng anh vẫn để Mingyu nắm lấy tay mình và dẫn ra ngoài. Không khí buổi chiều muộn mát lạnh trên da. Trước đây anh có từng cảm thấy ấm áp thế này không nhỉ? Anh không thể nhớ nổi.

"Bọn mình sẽ quay lại chỗ của em," Mingyu quyết định. Trông cậu có vẻ bồn chồn. Wonwoo nhìn xuống hai bàn tay đang đan vào nhau của họ – họ chưa bao giờ 'động chạm' nhau ở nơi công cộng như thế này trước đây, nhưng cảm giác lúc này thật tuyệt nên Wonwoo đã không vùng ra.

"Chắc chỉ lại là một 'báo động giả' nữa mà thôi," anh lẩm bẩm, nhưng về nhà với Mingyu nghe có vẻ như không phải là một ý tưởng tồi, đặc biệt là khi Mingyu hôm nay lại tự dưng thơm thế này. Anh đã quen với mùi vị chocolate đen của Mingyu trong vài tháng qua, nhưng hôm nay nó có mùi đặc biệt đậm đà, ngay cả khi miếng dán chặn mùi của anh vẫn còn được anh dán trên cổ. "Thật đấy. Em có thể thả anh ra và quay lại trong kia nếu muốn."

"Không, không. Em thật sự không muốn đâu." Họ đi ngang qua một nhóm sinh viên đang lảng vảng trước phòng tập thể dục và Mingyu buông tay đang nắm lấy tay anh ra để vòng quanh eo Wonwoo. Các sinh viên đang tụ tập gần đó trố mắt nhìn họ và Wonwoo bỗng nhiên tràn trề cảm giác tự mãn, ngay cả khi sự tập trung của anh bị buộc dời qua việc bắt kịp tốc độ đi bộ của Mingyu. Chúa ơi, anh thực sự cảm thấy cơ thể mình đang nóng dần lên.

"Không thể để anh đi đâu cả," Mingyu thở dài, trêu chọc. "Nếu thằng nhóc đó còn cố tình giữ anh lâu hơn nữa thì có lẽ là em đã đánh gục nó rồi."

Wonwoo không biết là cậu đang nói về ai. "Ai cơ?"

"Không quan trọng," Mingyu nói, và thế là đủ, cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa. "Chỉ cần đưa anh về giường cái đã, em bé ngoan, rồi em sẽ giúp anh cảm thấy tốt hơn."

"Ừm, làm ơn." Mingyu luôn khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn. Mingyu đã biến anh thành một omega, làm gì có chuyện gì tuyệt hơn như vậy nữa? "Đưa anh về nhà đi."

Kì phát tình đầu tiên của Wonwoo kéo dài hai ngày. Mingyu thật sáng suốt khi nhắn tin trước cho Jihoon và Soonyoung, dù sao thì điều này cũng sẽ gây ra khá nhiều xôn xao đấy.

"Em nghĩ Kim Mingyu có thể sẽ phải ngồi tù," Soobin nói với Jihoon, trang trọng và hoàn toàn chân thành.

Wonwoo rõ ràng là không có mặt để dạy kèm cậu hôm nay nên Jihoon miễn cưỡng thay thế anh. Jihoon thậm chí còn không chính thức theo học ngành khoa học máy tính, nhưng anh phải tham gia tất cả các khóa học khoa học máy tính năm đầu tiên cho chuyên ngành sản xuất âm nhạc của mình, vì vậy anh cho rằng điều đó cuối cùng cũng có chút giá trị.

"Cậu ấy ổn," Jihoon nói thẳng thừng. "Wonwoo sẽ quay lại sớm thôi. Còn em, anh có thể giúp gì cho em?"

"Em chỉ lo lắng thôi," Soobin tiếp tục, "Bởi vì, kiểu như – em nghe nói Mingyu-ssi đã kéo anh ấy ra khỏi cuộc họp, và –"

Jihoon nhéo sống mũi cậu. "Wonwoo đang phát tình đấy, Soobin à."

Đây chính là điều Wonwoo luôn mong muốn, Jihoon đoán vậy. Dù cho Wonwoo chưa bao giờ công khai tuyên bố tính trạng omega của mình, nhưng mặt tốt của vấn đề này là có thể mọi chuyện sẽ lan truyền chuyện này đi khắp nơi và không ai cần phải đến trước mặt anh và hỏi trực tiếp anh về điều đó nữa.

Soobin chớp mắt. "Ồ."

Jihoon chớp mắt đáp lại, hài lòng vì mình đã đặt dấu kết câu vào chủ đề này. "Anh chắc chắn rằng có thể ghép hai và hai lại với nhau."

"Nhưng - nhưng điều đó thậm chí còn tệ hơn nữa!" Soobin chợt tái mặt, mắt mở to, không quan tâm đến câu giải thích bài tập Jihoon vừa đề cập đến. "Anh không lo Mingyu-ssi có thể đã – ôi, chờ đã."

Thật đáng ngạc nhiên, Jihoon nghĩ thầm, rằng một thứ gì đó trừu tượng như quá trình suy nghĩ lại có thể được nhìn thấy rõ ràng đến vậy.

"Phải." Có một khoảng dừng khó xử. "Vậy em còn câu hỏi nào nữa không?"

Mingyu kiên quyết ấn kết của mình vào niêm mạc đã sưng lên đỏ tấy của Wonwoo, phớt lờ những tiếng thút thít nho nhỏ đầy đau đớn mà anh đang tạo ra. Wonwoo cần điều này, hy vọng đây sẽ là lần cuối cùng trong vài giờ tới.

"Ch-chết mất," Wonwoo kêu lên yếu ớt khi kết của Mingyu cuối cùng cũng tiến sâu vào trong. Kể cả sau hai ngày bị lật tới lật lui đâm chọt, cơ thể anh vẫn còn căng cứng và ướt át, hoàn toàn thít chặt lấy dương vật của Mingyu. Mingyu đè lên anh, hông chuyển động nhanh hơn một chút khi cậu đạt cực khoái và bơm đầy tinh dịch của mình vào cái lỗ tự nguyện của Wonwoo.

Họ nằm đó cho đến khi nút kết dần xẹp xuống, kiệt sức, mặc dù họ đã từng tập luyện chuyện này đôi chút hồi mấy kì rut của Mingyu rồi.

"Anh nghĩ thế là xong rồi," Wonwoo nói, cổ họng lọng ngọng vì anh vừa mới bị chịch đến mất hết cả tỉnh táo. Anh đã định quay lại lớp học ngay khi có thể, nhưng có lẽ anh cần phải nghỉ thêm một ngày nữa để hồi phục lại.

"Ừm?" Mingyu rút ra một chút để kiểm tra, chắc chắn rằng mình không làm tổn thương Wonwoo, trước khi cậu lui lại và rút ra hoàn toàn. Phần tinh dịch cậu vừa bắn vào không còn gì chặn lại bắt đầu chảy tràn xuống hai bên đùi non anh, nhưng Wonwoo đã quá mệt mỏi để quan tâm đến chúng; hơn nữa, bây giờ anh đã là một omega. Họ sẽ phải bắt đầu cẩn thận hơn trong việc làm tình không bao như thế này để tránh mọi tình trạng mang thai ngoài ý muốn.

Nói về chuyện đó thì.

"Bây giờ anh là một omega rồi này," anh lầm bầm vào gối.

Mingyu trở lại giường với chiếc khăn ấm, cần mẫn lau chùi hai bên đùi trong của Wonwoo. "Anh vừa nói gì?"

Wonwoo ngẩng đầu lên vừa đủ để chống tay xuống bên dưới, tựa một bên má lên trên khuỷu tay. "Anh nói bây giờ anh là một omega rồi."

Nụ cười của Mingyu rộng mở chân thành. "Đúng vậy," cậu nghiêng người hôn lên má Wonwoo. "Chúc mừng em bé."

"Cảm ơn em." Anh nợ Mingyu rất nhiều lời cảm ơn vì rất rất nhiều thứ, nhưng đột nhiên anh quá lo lắng để tập trung vào điều đó ngay lúc này. "Giờ thì - anh đã xong rồi, anh đoán vậy, chúng ta...?"

Nụ cười của Mingyu vụt tắt. , Wonwoo len lén nghĩ, chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất. Anh đã tự làm điều này với chính mình. Nếu Mingyu chỉ coi anh như một thử nghiệm thú vị và không có gì hơn thế nữa thì xem như đó hoàn toàn là vận đen của anh.

"Chúng ta vẫn có thể..." Mingyu ra hiệu giữa họ. "Ý em là, em thích tất cả những điều này." Hàng mi sẫm màu của cậu cụp xuống. "Em thích anh."

Cả căn phòng chìm ngập trong mùi đào chín ngọt lịm.

"Anh cũng thế," Wonwoo buột miệng, "Anh cũng thích em," và rồi bọn họ cười tươi đến mức không thể nghiêm túc hôn nhau nổi, nhưng không sao cả, họ có tất cả thời gian trên cuộc đời này mà.

(Jiwon ngửi thấy mùi chocolate đen, nhưng nó hơi khác một chút. Có sự pha trộn giữa hương chocolate đậm đà với một nốt hương nhẹ hơn mang mùi trái cây thanh mát. Cô khẽ đánh hơi, ngước nhìn lên từ vị trí ngồi quen thuộc của mình và Seoyeon trong thư viện, bắt gặp Kim Mingyu đi ngang qua hai người họ, điều này giải thích cho phần lớn mùi hương cô vừa ngửi thấy. Hôm nay Mingyu mặc áo hoodie và quần thể thao dài đơn giản, phù hợp với thời tiết đang bắt đầu se se lạnh dần, nhưng dáng người vạm vỡ của cậu vẫn lộ rõ ​​ngay cả dưới lớp áo thùng thình đó.

Seoyeon đá chân Jiwon một cái dưới gầm bàn, khá đau đấy. "Đừng check hàng cậu ta nữa," cô nói đầy khinh bỉ. Jiwon đá lại bạn mình một cái trả thù. Cô sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn.

"Xin chào, công chúa," giọng Mingyu vang lên từ phía xa, và cả hai người họ đều quay về phía cậu theo bản năng.

Cậu đứng cạnh bàn cùa Jeon Wonwoo. Có một số tin đồn điên rồ xoay quanh hai người họ trong một vài ngày qua: theo những gì Jiwon nghe được, họ rời khỏi cuộc họp của hội sinh viên để tẩn nhau một trận nảy lửa bên ngoài, nhưng bạn của bạn trai của bạn Seoyeon ở ngành khoa học tự nhiên lại thề rằng họ đã kéo nhau ra ngoài để hôn hít và âu yếm nhau trong điên loạn. Có lẽ, đây là một cơ hội tốt để cô chứng thực tin đồn nào mới là tin chính xác.

"Chào," Wonwoo đáp lại. Sau đó Mingyu cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Wonwoo, và Jiwon gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình rơi vỡ loảng xoảng khắp nơi trên sàn nhà theo đúng nghĩa đen. "Ăn trưa sớm à?" Wonwoo hỏi, như thể anh không phải là người vừa làm rung chuyển nền móng của toàn bộ khuôn viên trường vậy.

"Ừm, ăn trưa sớm," Mingyu trìu mến xác nhận. "Em sẽ xuống lấy bàn trước, anh hãy xuống khi nào anh xong việc, như vậy được chứ?"

Jiwon giao tiếp bằng mắt với một sinh viên năm nhất ngồi ở bàn cạnh họ, người có thể thực sự đang khóc, và cô gật đầu với cậu bạn đó một cái đầy cảm thông. Thứ đang xảy ra có thể là điều tốt nhất rồi.

Mingyu chà sát mặt trong cổ tay của mình lên trên phần cổ gần tuyến thể của Wonwoo, để lại một lớp dày hương chocolate đậm đặc quyện cùng quả đào ngọt lên trên miếng dán chặn mùi anh đang sử dụng. "Gặp lại anh sớm nhé, em bé ngoan." Rồi Mingyu đi về phía cầu thang, để mặc những người còn lại trong thư viện há hốc mồm và bị buộc phải chấp nhận một sự thật đau đớn rằng Kim Mingyu đã chính thức thuộc về người khác.

"Luôn là những người thầm lặng nhất nhỉ," Jiwon thì thầm.

Seoyeon chỉ thở dài. "Dã man thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro