Part 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi đến WW

Hoa anh đào đang bắt đầu nở rộ đấy! Tôi đã đến Công viên Washington Square hôm qua, chúng chưa nở hết nhưng vẫn rất đẹp. Rất phù hợp để chụp ảnh, hãy thử ghé thăm nhé.

MG

Gửi đến MG

Tôi biết cậu thích đồ ngọt, vì vậy tôi sẽ giới thiệu Heaven's Cloud, một quán cà phê dễ thương ở Queens. Bạn tôi mở nó vài năm trước, cậu ấy đã chẳng khách khí mà yêu cầu tôi quảng cáo nó ở đây, vì vậy nếu cậu đến và gặp cậu ấy, đừng để điều đó làm cậu ấy tự hào quá. Tôi không thiên vị đâu, hứa đấy. Cà phê ngon, mà bánh ngọt còn ngon hơn. Một trong những quán cà phê ổn nhất trong thành phố.

WW

Khi Wonwoo vào quán cà phê, gọi đồ uống từ Chan và ngồi trên chiếc ghế cao bên cửa sổ, anh cố gắng gạt bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu. Anh đã lên kế hoạch gặp Jihoon vài tuần trước, hoàn toàn không liên quan gì đến việc anh đã giới thiệu quán cà phê cho MG và âm thầm hy vọng rằng MG đã ghé thăm và có thể đã nói chuyện với bất kỳ nhân viên nào, và anh cuối cùng sẽ có một kết nối thật sự, trực tiếp với cậu.

Jihoon đến chỗ Wonwoo, đặt cà phê và bánh cookie của mình xuống bên cửa sổ, trước khi ngồi xuống bên cạnh Wonwoo và nhìn vào mắt anh. "Cậu ta cao đấy."

"Trời ơi!" Wonwoo gục đầu xuống hai cánh tay, trán cộc vào mặt bàn. "Cậu đó, điều đó không thể nói lên điều gì hết, trời ơi."

"Đồ thô lỗ." Jihoon cười khẩy.

Wonwoo bật dậy với cánh tay chắp lại thành tư thế xin lỗi, mắt mở to. "Nhân tiện thì tớ không giới thiệu cậu ấy đến đây để có thể nhìn thấy cậu ấy. Và tớ không chỉ gặp cậu hôm nay để nói về cậu ấy, nếu cậu ấy có đến. Chết tiệt, tớ xin lỗi."

"Không sao mà!" Jihoon cười, rõ ràng là rất thích thú với điều này. "Không sao đâu, Wonwoo, thật đấy. Tớ không thể không nói cho cậu biết về việc này."

Wonwoo xoa mặt. "Làm sao cậu biết đó là cậu ấy?"

"Cậu ta rất cao, người Hàn, mặc áo khoác da màu nâu, khá thân thiện. Cậu ta hỏi tên tớ, hỏi tớ một vài gợi ý về món ăn, tớ đã đưa cậu ta một chiếc croissant. Cậu ta ngồi ở đằng kia." Anh chỉ vào một chiếc bàn trống gần cửa ra vào. "Chính là hôm thứ ba vừa rồi."

Wonwoo nhìn về phía chiếc bàn, một bông hoa đứng lẻ loi trong lọ giống như các bàn khác trong quán. Cậu đã ăn một chiếc croissant, ngồi trong quán cà phê này, tại chiếc bàn đó, cậu đã nói chuyện với người bạn lâu năm của anh. Trong tuần này. Wonwoo cảm thấy thật khó thở.

"Ừ, nhưng làm sao cậu biết đó là cậu ấy?"

"Cậu ta đã nói với tớ. Cậu ta nói được một người bạn giới thiệu đến đây. Cậu ta đã cho tớ biết tên." Jihoon mỉm cười khi thấy Wonwoo sốc nặng khi đang ngồi lửng lơ trên chiếc ghế cao. "Cậu ta nói đừng nói cho cậu biết." "Tên của cậu ấy? Thật sao?" Anh hỏi, và hít một hơi dài, bình tĩnh lại khi Jihoon gật đầu.

Phía sau họ, khách khứa bắt đầu vào quán nhiều hơn, và đã có Chan chào đón họ một cách vui vẻ. Wonwoo vẫn đang cố gắng hiểu rằng Jihoon, bằng cách nào đó, biết về người đàn ông mà Wonwoo đã nói chuyện trong nhiều tháng nhiều hơn cả anh, và chuyện đó chỉ mất một buổi chiều. Tên của cậu, khuôn mặt của cậu, cậu mặc gì, cách cậu ngồi, cách cậu cười. Tên của cậu. Wonwoo cảm thấy sự ghen tị đang trực trào, nhưng đồng thời, anh biết ơn rằng Jihoon là ngươig đã gặp cậu. Biết ơn rằng anh đã tiến thêm một bước, một bước lớn.

"Cậu ta đẹp trai đấy." Wonwoo nghẹn lời khi Jihoon phá vỡ sự im lặng. Anh nhìn lên Jihoon, nhưng cậu chủ quán cà phê chỉ nhún vai, không hề xấu hổ. "Cậu thực sự sẽ thích cậu ta đấy, hai người rất hợp nhau."

Wonwoo lắc đầu. "Nhưng tại sao không nói cho tớ biết?"

"Wonwoo." Jihoon quay lại đối mặt với anh và hạ thấp giọng. "Tớ đã nói với cậu ta rằng mình là chủ quán, và cậu ta có vẻ hơi giật mình. Chúng tớ ngồi xuống và nói chuyện, nghe này, Wonwoo-" Jihoon cắt ngang, tay gãi sau cổ. Wonwoo biết hành động này của Jihoon. Một Jihoon như thế này đang cố gắng báo tin cho anh, và cố gắng không làm anh đau lòng khi nói ra sự thật. Anh đã thấy một Jihoon như thế này khi anh hỏi Jihoon liệu có công việc nào ở quán cà phê khi anh hoảng loạn trong việc tìm kiếm công việc mới, bất kỳ công việc nào, và Jihoon nói rằng anh không đủ khả năng làm việc ở đó. Anh đã thấy một Jihoon như thế này khi cậu ấy nói rằng mình sẽ trở về Busan trong một năm, để lại anh một mình trong một thành phố lớn này. Wonwoo tỏ ra can đảm khi Jihoon tiếp tục. "Tớ nghĩ cậu ta muốn làm điều đó theo cách riêng của mình. Nghe có hơi đáng lo không? Gặp mặt trực tiếp? Cậu sẽ làm gì?"

"Tớ chỉ cần," Anh nhún vai, nhìn xuống các ngón tay đang vặn vẹo. "Chuyển các lá thư thành đời thực, chắc vậy. Ra ngoài uống cà phê, và... những việc khác nữa."

"Được rồi." Jihoon nhìn anh một cái, như thể Wonwoo không cần phải tìm kiếm câu trả lời nữa. "Tớ nghĩ cậu ta chỉ muốn... giữ cuộc vui này lâu hơn một chút. Này." Người bạn đặt một tay lên đầu gối của Wonwoo và lắc nhẹ, buộc anh nhìn lại. Jihoon nở một nụ cười trấn an. "Tớ chắc chắn cậu sẽ gặp cậu ta sớm thôi. Khi tớ nói về cậu, cậu ta đã nở một nụ cười vui vẻ và hỏi tất cả những câu hỏi."

Wonwoo mỉm cười. "Cậu đã nói gì về tớ?" "Đương nhiên là tớ cũng giữ bí mật cho cậu, đừng lo lắng." Jihoon nháy mắt.

Gửi đến MG

Hãy thử ghé Mama Yoshi Mini Mart nhé. Đó là một cửa hàng nhỏ kiểu Nhật Bản có bán cả đồ ăn tươi. Bánh sandwich katsu ở đó rất tuyệt.

WW

Gửi đến MG

Thật may khi cậu đã khoẻ hơn. Cảm cúm đúng là thứ kinh khủng. Nhưng vẫn là đừng nên ra ngoài vào cuối tuần này nhé, hãy đặt đồ ăn ở DoorDash. Tôi biết câu đang cố gắng tiết kiệm nhưng hãy chăm sóc bản thân nhé, ít nhất là vì tôi.

WW

Gửi đến WW

Quán ramen đó thật hoàn hảo, cảm ơn anh đã giới thiệu. Hương vị gần như giống hệt món của mẹ tôi. Không phải 100%, nhưng rất rất giống. Đúng những gì tôi cần.

Chúc mừng kịch bản của anh đã được gửi đi! Tôi biết anh đã cố gắng rất lâu vì nó và nó có ý nghĩa như thế nào đối với anh. Dù chưa được đọc nó, nhưng tôi đã đọc bài viết của anh mỗi tuần. Nếu chỉ những lời nhắn đã có tác động đến tôi nhiều như thế này, tôi tin tưởng vào những gì anh viết ra dưới ngòi bút chuyên nghiệp. Cứ giữ vững niềm tin và chờ phản hồi, đừng lo lắng quá.

Tôi rất tự hào về anh.

MG

Wonwoo không say. Anh không tỉnh táo, nhưng cũng không say.

Anh biết giới hạn của mình. Anh đã ra ngoài uống vài ly với Soonyoung sau giờ làm, cố ý chọn một quán gần căn hộ của mình để có thể thả lỏng. Anh đã có những đêm tồi tệ hơn, chắc chắn rồi, vẫn còn chút kiểm soát nhưng... bước đi của anh hơi chao đảo.

Trước khi vẫy tay tạm biệt Soonyoung ra về trên chiếc uber, hai người đã nói về mọi thứ. Công việc, phim ảnh, đồ uống, cuộc sống. Có những khoảng thời gian rất dài họ nói về người bạn thời thơ ấu của Soonyoung, hay về sự ghét cay ghét đắng của Wonwoo đối với vodka. Wonwoo đã đạt tới độ lâng lâng mà không còn ngại ngùng về âm lượng giọng nói của họ trong quán bar ấm áp này, và thoải mái thả mình thư giãn trên chiếc ghế sofa da.

Đã lâu lắm rồi anh mới có một đêm như thế này. Chắc chắn rồi, gần đây anh vẫn ra ngoài uống, nhưng đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài anh cảm thấy lâng lâng mà không có sự lo lắng kèm theo. Anh rất thoải mái với Soonyoung, nói ra hết mọi thứ xuất hiện trong đầu mình.

Quán bar này đúng gu của Wonwoo. Đèn chiếu mờ mờ và có một biển hiệu ống neon sáng gắn trên tường gần chỗ họ ngồi. Nơi này tương đối đông đúc, dĩ nhiên rồi, một tối thứ sáu mà, nhưng đây là một nơi tuyệt vời. Khách tới đây hầu hết là người trẻ, có những nhóm bạn và thỉnh thoảng có những cặp đôi trò chuyện và cười đùa. Một nửa dường như là bạn bè của nhân viên quán bar, trò chuyện và mời họ đến bàn của mình. Điều này làm Wonwoo cũng muốn trở thành một khách quen, mở rộng vòng bạn bè của mình và cười nói như những người khác.

Anh và Soonyoung ngồi trên một chiếc ghế sofa da ở góc, bên cạnh bức tường dán đầy poster về các buổi biểu diễn của những ban nhạc mà anh chưa bao giờ nghe đến. Chiếc ghế sofa này sâu và êm ái đến mức mỗi lần anh ngồi xuống lại thấy lún sâu hơn trước, và càng uống nhiều thì sự thật đó càng trở nên buồn cười. Anh nhịp chân theo tiếng nhạc phát ra từ máy hát tự động và nói chuyện hàng giờ với Soonyoung, hưởng thụ sự ấm áp trong không gian này trước khi lại đối mặt với cái lạnh của đêm New York.

Anh sẽ kể cho MG tất cả về nơi này sau. Đây là kiểu quán mà cậu sẽ thích.

Gần hết đêm, Wonwoo quên mất rằng Soonyoung không phải người có tửu lượng tốt. Anh đành đặt uber cho người bạn say xỉn của mình (sau khi lấy được mật khẩu điện thoại từ đôi môi còn không thể mím lại của cậu ta). Sau khi nhập tiền tip cho tài xế trước khi Soonyoung quên và vẫy tay chào xe, cảm ơn tài xế liên tục và bắt Soonyoung hứa sẽ uống nước khi về đến nhà, anh quay về hướng căn hộ của mình và bắt đầu lảo đảo bước về nhà.

Ánh đèn của thành phố mờ dần khi anh bước đi. Anh có thể cảm nhận được sự ửng đỏ trên má mình, cảm giác ấm áp khi chạm vào. Wonwoo bật cười. Anh cảm thấy mình thật sáo rỗng, say và cười một mình. Nhưng anh cảm thấy hạnh phúc, anh vẫn đang trẻ. Hãy cứ để bản thân anh có được khoảnh khắc này.

Làm sao anh đã đến được đây nhỉ? Ở New York, lâng lâng sau một đêm uống với một trong những người bạn thân nhất của mình, một vũ công đẹp trai, vui tính. Mặc một chiếc áo khoác da mà anh đã mua trong một đợt giảm giá đồ cũ nhưng chưa bao giờ nghĩ mình đủ cool để mặc, và nói về mối quan hệ của mình với một người xa lạ trên một tờ báo.

Khi Wonwoo chuyển đến New York, anh không nghĩ mình có khả năng có được cuộc sống như thế này. Anh nghĩ sự nhút nhát của mình sẽ nuốt trọn anh, giống như cách nó đã làm khi anh còn đi học. Anh đã có một bước tiến lớn để đánh bại nỗi sợ hãi của mình, nhưng anh vẫn sợ chúng sẽ quay lại ám ảnh anh, sợ anh sẽ không thể hoà nhập vào thành phố này và sẽ bị tụt lại phía sau. Nhưng trước khi kịp nghĩ về điều đó, anh đã tạo ra những kỷ niệm, tận hưởng các lớp học, lễ tốt nghiệp, thuê một chỗ ở riêng. Và tất cả những điều đó không hề đáng sợ. Anh đang làm được, anh đang đối mặt với mọi thứ, và anh đang vui vẻ. Ai mà ngờ được chứ.

Thật là một tối tuyệt vời, nhưng đúng, chỉ là một buổi tôi thôi. Chỉ là một buổi gặp lại Soonyoung. Rồi anh vẫn sẽ có những buổi tối khác, bởi đây là điều Wonwoo vẫn làm. Hiếm khi anh có cơ hội dừng lại để trân trọng tất cả, nhưng cuộc sống của anh thật tuyệt. Không xa hoa hay giàu có, nhưng đó thực sự là một cuộc sống.

Anh không thể chờ để kể cho MG về quán bar này. Anh cảm thấy MG cũng sẽ thích nơi này, cậu hướng ngoại, hoà đồng hơn Wonwoo và sẽ kết bạn nhiều hơn với những vị khách quen. Cậu sẽ yêu thích cảm giác thân thiết của nơi này, yêu thích cả những bức ảnh và các trang báo cũ trên tường.

Anh về đến căn hộ của mình và uống nước ừng ực, để một ly nước đầy khác bên cạnh giường, trước khi nằm xuống và thiếp đi ngay lập tức.

Anh tỉnh dậy vào lúc 10 giờ sáng, nhận được một tin nhắn từ Soonyoung vào lúc 6 giờ sáng. Đáng lo ngại đấy.

Ôi bạn ơi tờ báo đó!!! Đù má!!! Tin nhắn hiện ra, kèm theo một ảnh chụp màn hình từ trang web của tờ The Daily Press, thứ mà Wonwoo chưa bao giờ kiểm tra trong suốt thời gian qua. Anh luôn thích cách làm thủ công với báo giấy hơn. Chết tiệt, hôm nay là thứ bảy, đúng không? Wonwoo suýt quên rằng tờ báo sẽ ra vào hôm nay.

Anh dụi mắt và đeo kính vào.

Gửi đến WW,

Gần đây tôi hay mơ về anh nhiều hơn. Thực ra tôi không thể hình dung rõ khuôn mặt trong giấc mơ của mình nên cũng không có gì bất thường lắm. Nhưng tôi đã luôn mơ thấy một người đàn ông không mặt, chỉ hơi thấp hơn tôi một chút, cùng độ tuổi và đi dạo quanh thành phố với tôi. Xuống cầu thang dẫn đến tàu điện ngầm, đi qua dãy quán cà phê mới, đến nơi có đường chân trời của New York. Khắp mọi nơi, bất cứ đâu.

Tôi nghĩ anh là một trong những người bạn thân thiết nhất của tôi. Tôi có bạn cùng phòng, đồng nghiệp và bạn bè từ quê nhà, nhưng anh luôn là người tôi nghĩ đến sau một ngày dài. Anh là người làm tôi hồi hộp khi đi lấy tờ báo từ ngoài ga tàu. Anh là người...

Tôi cần anh bây giờ. Hơn bao giờ hết, tôi cần gặp anh, nghe giọng anh và biết rằng anh thực sự tồn tại.

Hãy cắt bỏ mọi rào cản. Hãy gặp nhau đi.

Tại địa điểm thứ ba mà anh từng gợi ý cho tôi, 8 giờ tối, thứ Sáu.

Nếu anh không muốn, tôi hoàn toàn hiểu. Chúng ta có thể tiếp tục mọi chuyện như cũ.

Mingyu Kim

*Chú thích của biên tập viên: Đi tìm anh ấy đi chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro