Cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon bắt đầu cuộc điện thoại. Những trạng thái trên khuôn mặt cô lần lượt xuất hiện, hồi hộp có, lẩn tránh có, đáng yêu có.

-        Dạ, em chào chị. Cám ơn chị nhiều – Kết thúc cuộc nói chuyện kéo dài ba phút, Jiyeon lễ phép cúi chào.

-        Đi ngủ thôi – Giọng Hyomin vui vẻ ngày càng gần cửa phòng hơn làm Jiyeon giật mình, làm ánh nhìn của cô bị cắt khỏi chiếc điện thoại – Ngủ ngon nhé mọi người – Đẩy cửa vào, cô ngoái đầu lại vẫy cái phòng khách tối om không một bóng người. Giọng nói có nhiều aegyo quen thuộc nhưng tiếng đẩy cửa vào sao lại xa lạ thế kia ? Hyomin nhìn Soyeon từ từ đóng cửa phòng lại. Ánh mắt vừa van nài vừa hi vọng. Trong đầu cô đang xử lý những phương thức nói chuyện với Jiyeon để cô bé không nhảy dựng lên mà cãi.

-        Dạ, đi ngủ thôi – Thấy Hyomin bước vào với vẻ mặt không thể nào vui hơn, Jiyeon hùa theo. Mắt sáng lên.

-        Với em thì không được. Chúng ta nói chuyện đi - Cánh cửa được mở rộng hơn và theo sau đó là giọng nói đều đều của Hyomin. Lúc nãy giọng nói còn vui vẻ mà, sao giờ lại đáng sợ thế này ? Jiyeon đang vui nhưng giọng nói như thể muốn chuẩn bị thốt ra một quyết định có-thể-thay-đổi-cuộc-sống-của-ai-đó làm Jiyeon thót người lại.

-        Chuyện gì vậy unnie ? – Hít một hơi thật sâu, Jiyeon chớp mắt vài cái.

-        Cuộc điện thoại lúc nãy của em – Vẫn cái giọng đó, Hyomin tiến vào phòng. Jiyeon giật mình, giấu vội chiếc điện thoại sau lưng như hành động của một đứa trẻ bị hàng xóm bắt quả tang làm vỡ cửa sổ của họ - Sao tự nhiên em lại... ? Thật sự em muốn thế à ? Như vậy có quá bất công với mọi người, đặc biệt là Junhyung không ?

Một tiếng 'cạch'khô khốc, cánh cửa đóng lại và vẫn là giọng nói không có cảm xúc của Hyomin. Bây giờ chỉ còn 2 người. Không gian làm cho cô bé có cảm giác mình sắp bị hỏi cung.

-        Unnie nghe hết rồi sao ? Unnie không được nói cho Hyunseung oppa hay bất kì người nào đó. Unnie mà nói là em không nhìn mặt unnie nữa đâu. Điều này chị và mọi người cũng muốn từ lâu rồi mà. Tất cả chỉ vì em và Eunjung unnie thôi. Em chỉ cần cố gắng chút nữa thôi thì mọi người sẽ vui mà – Miệng không ngừng nói nhưng cả cơ thể dường như đã đông cứng lại. Jiyeon nhanh chóng nói trước khi Hyomin có thể làm gì.

-        Giờ còn dám hăm dọa unnie nữa sao. Mọi người vui ? Còn em ? Em chắc sẽ không hối hận chứ? – Ngay từ đầu, Hyomin đã nhận thấy hành động lúng túng của Jiyeon nhưng cô vẫn coi như không. Cô điềm nhiên bước qua Jiyeon khiến cho toàn bộ các dây thần kinh của cô bé như ngừng hoạt động trong vài giây, chỉ còn đôi mắt là dõi theo dáng người của Hyomin như một phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy vật động, không suy nghĩ, không chủ đích.

Chỉ như chờ cho làn gió ấy phớt qua, Jiyeon trút ra hơi thở nặng nề của mình, chạy vội đến tủ quần áo

-        Junhyung oppa sẽ không khó xử đâu. Anh ấy và em sẽ có thời gian suy nghĩ. Chị nghỉ ngơi đi. Hôm nay làm việc cũng vất vả lắm rồi. Mai còn phải 'cày' nữa đấy – Cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, Jiyeon nói trong khi cố giấu nét mặt mình qua cánh cửa tủ quần áo. Nhưng thực chất cô còn không biết mình cần kiếm cái gì ở trong đó nữa.

Lục lọi được một lúc rồi vớ được cái khăn và bộ đồ, cô nhanh chóng ra khỏi phòng.

-        Chị nhớ nha, không nói cho ai biết đâu đó – Trước khi bước ra khỏi cửa, Jiyeon không quên nhắc nhở Unnie của mình.

-        Biết rồi. Mấy unnie với Hwayoung, em không định nói hả ? – Hyomin không nhìn vào gương nữa, mà quay ra cửa nhìn thẳng vào mắt Jiyeon hỏi.

-        Đến lúc đó mọi người cũng sẽ tự hiểu thôi – Nói xong, Jiyeon chạy đi mất.

Hyomin lắc đầu ngán ngẫm. Nghĩ đến cái cách Jiyeon kết thúc cuộc điện thoại trước đó và cả cuộc đối thoại với cô khi nãy, trong đầu Hyomin lúc này nửa muốn gọi và nói cho Junhyung biết, nửa lại bảo không.

Vẫn đắm chìm trong hàng trăm suy nghĩ, Hyomin cầm lọ kem dưỡng lên, trở lại với tấm gương, tiếp tục công việc thoa kem đang dang dở khi nãy, cô lại thở dài. Jiyeon nói đúng : Đó là điều mọi người đều mong muốn và mọi người ở đây trong đó có cả cô nữa. Có phải chỉ mình cô cảm thấy bất công ?!

Dù đã được thông báo nhưng Hyomin vẫn không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Có một điều cô luôn muốn tìm hiểu nhưng có còn cần thiết không khi chính cô lại là người duy nhất có thể trả lời? Vậy để thấy rõ câu trả lời đó, cô sẽ chờ, chờ cho thời gian làm rõ những điều cần phải sáng tỏ. Đó thật sự là điều làm cho cô cảm thấy lo lắng hơn và điều đó cuối cùng cũng đã xảy ra. Cô biết. Đã đến lúc. Có phải cô sắp hết thời gian rồi không ? Có phải đã quá trễ ?

Đêm đó, Jiyeon không còn khóc nữa. Không còn những giọt nước ngân ngấn trên đôi mắt nâu mệt mỏi chỉ như chực chờ cho một cử động nhẹ từ cô khi những mảng ký ức mà cô luôn muốn xé toạc nó ra ào ạt trở về như con sóng dữ để chúng có cơ hội thỏa sức chảy dài trên khuôn mặt mộc kia. Dù vậy, cô cũng không ngủ được một cách dễ dàng.

Nhìn lên trần nhà với những suy nghĩ động viên bản thân, Jiyeon tự nhủ với chính mình phải cố ngủ để có sức mà làm việc chăm chỉ hơn. Có như vậy thì cái cảm giác 'có lỗi với các unnie', những cảm giác đáng ghét kia sẽ biến mất thôi. Cuối cùng, Jiyeon cũng thành công trong việc ép mình chìm vào giấc ngủ dù rất khó nhọc bởi vì ngày mai, lịch làm việc dày đặc vẫn đang đợi cô thực hiện.

Kể từ ngày hôm đó, Junhyung và Jiyeon không liên lạc gì với nhau. Chạm mặt nhau trên sân khấu, Jiyeon liên tục lảng tránh cái-người-cô-không-muốn-gặp-nhất, luôn trưng ra bộ mặt lãnh đạm, lạnh lùng nhất có thể khiến cho Junhyung mất hết can đảm.

Nhiều lần, Junhyung đã chủ động gọi điện nhưng tuyệt nhiên Jiyeon không một lần bắt máy. Cứ mỗi lần chiếc điện thoại đáng ghét đó rung lên, cái tên 'Junhyung' lại hiện rõ từng chữ trên màn hình. Dù cho sự ám ảnh của mấy tuần trước không còn nhưng cái tên đó không biết từ khi nào lại khiến lòng cô quặn đau. Rồi những tin nhắn Junhyung gửi đến, Jiyeon cũng không màng đến việc mở ra xem huống chi là trả lời. Vậy mà vẫn như luyến tiếc, cô giữ lại hết để đến bây giờ, trong điện thoại của cô đã tồn tại hơn 80 tin nhắn của Junhyung rồi.

Chỉ lo lảng tránh mà Jiyeon không hề biết rằng có những lúc Junhyung lại đến ký túc xá của cô sau khi đã hoàn thành cái lịch làm việc như muốn vắt kiệt sức lực kia của cậu. Cậu chỉ đứng ở đó, nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn mà cậu tin chắc rằng cô đang hiện diện bên trong.

Với một hy vọng mong manh thôi, rằng cô sẽ không quên tên mình, Junhyung cầm điện thoại lên, bấm dãy số đã quá đỗi quen thuộc và cuộc gọi được thực hiện.

Những tiếng tút tút vô hồn, lạnh lẽo không ngừng vang lên qua tai nghe như hàng ngàn tảng đá lớn rơi xuống, nghiền nát đi cái hy vọng nhỏ nhoi mà cậu luôn nhen nhóm. Có phải đó chính là tiếng lòng của cô ?

Gục ngã trong chính cái hy vọng của bản thân tự tạo ra mà Junhyung không hề hay biết rằng cậu không hề vô vọng. Từng hồi chuông ấy vang lên, đổ dồn dập cũng đã khiến cho một ai đó phải chùn lòng, không dám nhấc máy. Và cái tên 'Junhyung' không ngừng ám ảnh, xoáy sâu vào tâm trí của người đó để rồi một khoảng lặng dài đã tự mình bao trùm lấy căn phòng có ô cửa sổ sáng đèn kia.

Vậy, hy vọng tưởng chừng như vỡ nát của Junhyung có còn có thể nhen nhóm lại ?!

Junhyung còn nhớ cái lần cuối cùng mà cậu đến ký túc xá của T-ara. Vào lần đó, sau khi cất điện thoại vào túi, cậu ngước mắt lên nhìn vào khung cửa sổ ấy như một thói quen trước khi dượm bước quay đi. Lần đó Jiyeon, cô bé ngốc của anh vừa tiến gần ra cửa sổ. Có lẽ do ánh sáng của đèn hắt ra không đủ nhìn rõ màu da nên Junhyung chỉ thấy đôi gò má Jiyeon là rõ hơn hẳn. Không biết từ lúc nào cái má phúng phính đã không còn nữa. Và cũng không biết từ lúc nào ánh mắt trong suốt kia đã nhuộm chút ánh buồn xa xăm. Nhưng khi nhìn khuôn mặt ấy một lúc, cậu mỉm cười chờ Jiyeon thôi không nhìn ra ngoài nữa, hình như có ai gọi cô thì phải, rồi cả 2 quay lưng đi.

-------------------

-        Jiyeon à... Máu ! Mũi em kìa ! – Boram quay lại đằng sau lấy tay chỉ chỉ vào Ji.

Mọi người đang luyện tập nghe thấy tiếng Boram đều phải dừng lại, nhìn theo ngón tay của cô. Nhận ra mình là đối tượng 'bị chỉ điểm', Jiyeon, đang chăm chú nhìn vào gương tập nhảy, cũng phải đơ ra vài giây. 6 người còn lại lo lắng chạy đến đứng xung quanh cô bé

-        Ngước lên đi – Qri lấy tay đỡ đầu Jiyeon.

-        Nghỉ đi. Nhìn mọi người tập rồi nhớ cũng được mà – Eunjung lo lắng.

-        Em không sao đâu – Jiyeon ngước đầu lên ánh mắt vẫn cố nhìn mọi người như đảm bảo câu nói của mình.

-        Không sao gì chứ, con bé này. Em muốn như vậy đến bao giờ. Em sẽ quỵ mất. Mặt tái mét rồi kìa – Hyomin la lên.
Câu nói của Hyomin làm mọi người giật mình, im lặng nhìn cô với ánh mắt sợ sệt. Jiyeon ngạc nhiên và đôi mắt khi nãy nhìn cô đã chuyển sang nhìn đối tượng khác là cái sàn phòng tập

-        Cậu nghỉ chút thôi cũng được mà. Cậu bệnh thì luyện tập cũng vô ích thôi. Mặt cậu xanh lét lun rồi kìa. Chị quản lý thấy được thì làm căng hơn đấy – Hwayoung làm dịu tình hình bằng cách hù Jiyeon.

Jiyeon gật đầu đồng ý, lẳng lặng đi đến góc phòng tập, ngồi xuống nghỉ ngơi. Đằng sau cái dáng mệt mỏi như sắp ngã quỵ của Ji là những cái nhìn lo lắng.

-        Thiệt là mình muốn quánh ông Junhyung này lắm rồi đó nha – Eunjung bóp 2 bàn tay của mình vào nhau. Đâu đó còn nghe thấy cả tiếng răng rắc.

-        2 người thiệt cứ day dưa kiểu này. Mệt quá – Hwayoung lắc đầu.

-        Hay mình gọi điện thoại cho Junhyung đại đi – Boram đề nghị.

-        Gọi đi rồi nó bỏ trốn như lần trước thì khổ - Soyeon chen vào.

-        Tập tiếp đi. Không còn nhiều thời gian nữa đâu – Hyomin cắt ngang. Giọng nghiêm túc. Mọi người đến đấy cũng cùng nhau quay về tập luyện tiếp theo lời Hyomin.

Thời gian dần trôi, khi Hyomin bắt đầu thấy khó chịu và đều đó đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô. Sức ép làm nhóm trưởng do cô đảm nhận đang đè nặng lên vai cộng thêm cái cảm giác khao khát tìm được câu trả lời làm cô mệt mỏi. Khi thời gian còn lại chỉ tính bằng những tờ giấy lịch xé toạt không thương tiếc thì.../Nhưng có quá trễ không ? Nói còn hơn không nói. Sẽ thấy thoải mái hơn Hyomin à/ - Hyomin nhìn vào điện thoại và chạm thật lâu vào một số điện thoại trong danh bạ.

-------------------

-        Junhyung, Jiyeon sắp đi Nhật rồi – Hyunseung không biết từ đâu chạy ra la lên hốt hoảng.

-        Hả ?! Khi nào ? – Yoseob hỏi nhìn qua Junhyung thì thấy cậu như chết lặng, không phản ứng gì.

-        Hôm nay... Còn... còn 3 tiếng nữa là lên máy bay rồi... – Hyunseung nói trong hơi thở đứt quãng còn tay thì vội vội vàng vàng vơ lấy những vật dụng cần thiết.

Ngay lập tức, Junhyung đứng lên chạy như bay ra khỏi kí túc xá. Mọi người cũng vội vàng chạy theo. Kikwang thì với lấy chìa khóa xe, Yoseob đang ngụp đầu vào ăn cũng phải cuống cuồng ôm hộp bánh chạy theo làm cho cả kí túc xá loạn hết cả lên.

-        Chờ mình với – Hyunseung gọi với trong khi vẫn đang loay hoay kiếm áo

-------------------

-        Hyomin unnie ! – Jiyeon la lên làm Hyomin giật bắn cả người – Unnie gọi cho ai mà phải trốn một góc nói lí nhí vậy ?

-        Un...nie... À, unnie chào tạm biệt mẹ ấy mà – Hyomin gãi đầu, cười hì hì.

-        Unnie gọi Hyunseung oppa phải không ? – Nhận thấy sự khác lạ của Hyomin, Jiyeon gằn giọng hỏi.

-        Em cũng phải nói cho cậu ấy biết chứ, còn chào tạm biệt nhau nữa – Biết mình bị lộ, Hyomin cười trừ cố gắng biện minh cho mình còn Jiyeon chỉ biết thở dài ngao ngán.

-        Dù anh ấy đến... thì... cũng không giải quyết được gì đâu. Tất cả... – Jiyeon ngập ngừng nói với cái giọng lí nhí và cái đầu cúi xuống làm Hyomin không khỏi nhịn cười trước dáng vẻ như muốn bỏ cuộc của cô.

----------Flashback------------------

-        Trong nhóm ai còn lịch dài nhất ạ ? – Jiyeon hỏi chị quản lý.

-        Chỉ còn em với Eunjung thôi, nhưng Eunjung chỉ là đóng phim, cũng nhanh, cuối tháng 8 là xong. Còn em, do tham gia show nên lịch còn nhiều – Jiyeon nghe được một khoảng lặng trong điện thoại khi cô hỏi, tiếp đó là tiếng sột soạt như đang giở những trang giấy.

-        Lịch của em đến khi nào mới hết ạ ? – Jiyeon ngay lập tức hỏi tiếp.

-        Đến tháng 9. Nhưng còn một số chương trình kí hợp đồng dài hạn thì em phải làm cho đến hết kì hạn – Vẫn là thông tin từ chị quản lý.

-        Chị có thể đẩy lịch em lên nhanh được không ? Lấp hết cũng được – Tốc độ của giọng nói thay đổi theo hướng đi lên. Một tay cầm điện thoại để trên tai, tay còn lại thì quơ trong không khí tạo thành một đường cong trong không trung.

-        Sao được ? Em phải nghỉ ngơi chứ không thì em phải vào bệnh viện đấy – Chị quản lý lập tức lên giọng.

-        Em biết sức em mà. Chị ráng giúp em đến tháng 8 thì xong được không ? – Jiyeon nài nỉ.

-        Để chị coi, mấy show mà em là khách thường xuyên thì đến cuối tháng 7 xong rồi. Còn mấy show khác để chị hỏi nhà đài chịu không đã. Mà chị hỏi em có lí do đặc biệt nào không ?

-        Ah, uh... – Jiyeon ngập ngừng – Tại em muốn đi Nhật, bên đó đẹp lắm. Với lại lâu rồi, em không đi du lịch – Jiyeon cười xòa.

-        Chị hỏi thiệt đó ? Em cũng biết khi debut bên Nhật là khối lượng công việc của các em cũng chất đống thêm. Riêng thứ 7 em phải bay về Hàn để dẫn chương trình nữa. Em cũng nên nhớ em là con gái đấy. Còn những ngày đó thì sao đây ? Rất mệt đó – Chị quản lý lo lắng, lấy hết tất cả lý do có thể để thuyết phục cô.

-        Hì. Thì em nghỉ ngơi trên máy bay. Tại em thấy mấy unnie cứ ở nhà chờ em xong hết lịch như vậy. Em thấy thương mấy unnie quá – Jiyeon giọng buồn buồn – Chị ráng giúp em đi nha – Cô trở lại với chất giọng dễ thương vốn có của mình
-        Mọi người hiểu cho em mà – Chị quản lý cố gắng hết sức thuyết phục.

-        Nhưng em thấy có lỗi với mấy unnie quá. Chị giúp em đi nha nha nha – Jiyeon lặp lại nhiều lần từ 'nha' cho đến khi nghe được tiếng phì cười của chị quản lý.

-        Uh, để chị sắp xếp lại đã – Chị quản lý đành phải chào thua trước một cô bé Ji ngang bướng nhưng đáng yêu này - Nếu em mệt là phải báo ngay cho chị đó, đừng có mà im im đó nha. Ngủ sớm đi. Chào em.

----------End Flashback-------------

-        Em chắc chứ ? – Dù không nghe được câu cuối nhưng Hyomin vẫn cười nháy mắt.

-------------------

Chiếc xe chở ba chàng trai bắt đầu lăn bánh. Khoan đã, hình như còn thiếu một người.
-Ya! chờ mình

Chap 25 :


-        Nhanh lên – Kikwang bực bội chồm người qua Yoseob mắng Hyunseung đang cố gắng 'ngựa' vào những thời khắc gấp rút như thế này.

Thế nhưng, người không lên tiếng lại là người bồn chồn hơn cả. Cái lưỡi cứ lấp liếm ở bờ môi. Sao lúc này đôi môi cậu lại khô chứ ? Có phải vì chúng thiếu những nụ hôn ? Phải chăng đã lâu chúng không được âu yếm ?

Chiếc xe phóng đi không kịp cho Hyunseung đóng cửa. Cả người cậu giật về phía sau với tốc độ kinh hoàng. Mọi người im lặng, chỉ duy mình cậu là la oai oái.

Những hành động thừa thải đó của Huynseung và cả tay lái điệu nghệ làm cây kim của tốc kế như muốn bung ra của Kikwang cũng không đủ làm Junhyung kéo ánh mắt rời khỏi điện thoại cậu đang nắm chặt trong tay như chờ đợi kì tích. Mới vài giây trôi qua mà cứ ngỡ đã vài phút, đôi mắt Junhyung đỏ ngầu. Cậu nhướn người qua ghế người lái xem vận tốc rồi ngồi xuống nhìn chăm chăm vào đồng hồ chạy tích tóc ở một góc của điện thoại.

Tận dụng miếng kính vuông nho nhỏ có tráng bạc nhìn ra sau, Kikwang không thấy được gì, ngoài bộ dạng cúi đầu nhìn xuống của người ngồi ghế sau. Junhyung bây giờ không khác gì kẻ đau khổ, một phạm nhân đang suy nghĩ lỗi lầm của mình trong ngục tù. Bỗng nhiên Junhyung ngước lên bắt gặp của đôi mắt Kikwang qua tấm gương chiếu hậu. Những con mắt giao nhau như đang trao đổi điều gì đó mà không nói thành lời. Hình như lúc này chỉ có Kikwang mới là người hiểu cậu nhất.

Kikwang gật đầu nhẹ và ngay lập tức kéo cần số và bấm còi in ỏi. Cậu tập trung toàn bộ thị giác của mình vào những chiếc xe phía trước và gương mặt lúc này cũng trở nên nhăn nhó một phần vì giành giựt làn đường với mọi người cố gắng rút ngắn thời gian, mặt khác vì cậu cảm thấy hối hận. Cậu hối hận trong thời gian qua, cậu đã không chủ động nói chuyện với Jiyeon. /Anh xin lỗi vì đã để em phải chịu đựng như thế này. Liệu em có nghe thấy lời anh ? Và em sẽ quay về với anh, à không, với Junhyung chứ ?/. Đến lúc này cậu vẫn hi vọng được ư ? Ngốc quá đấy. Đúng, đã bao lần Kikwang đã chửi rủa bản thân mình nhưng chúng không ngăn được sự huyễn hoặc từ con tim ngốc nghếch của cậu. Đến lúc cần phải làm gì đó thôi. Con tim cũng cần bài học, đúng không... và...một giáo viên có cần không nhỉ ?
Không khí trên xe không còn nháo nhào như lúc nãy. Chẳng ai nói với nhau một câu. Khuôn mặt ai cũng mang sự lo lắng. Chỉ còn nghe loáng thóang tiếng bấm còi.

50 phút sau, 4 người đã đến sân bay. Junhyung và Hyunseung không nói một lời, nhanh chóng mở cửa

-        Này, đội vào đi. Không gặp được người mà còn dính scandal thì khổ - Kikwang quăng 2 cái nón, 2 cái kính không tròng cho 2 người.

-        Cám ơn cậu – Hyunseung nhận lấy nó, mặc áo hoodie và kéo thêm cái nón lên. Lúc này kĩ năng thay đồ của một nghệ sĩ đang phát huy tác dụng. Tay Junhyung chuyển động nhanh thoăn thoắt. Chẳng mấy chốc, hai người đã trở thành người khác.

Cả 2 chạy ra. Ngay cả cánh cửa tự động đôi khi cũng làm người khác điên người dù sự nhạy cảm của nó được tính trong vòng 3 giây. Chờ cánh cửa mở ra mà 2 người cứ đứng không yên được, cứ nhẹ nhảy lên xuống như chuẩn bị chạy nước rút.

-        Nhanh đi, không kịp bây giờ - Yoseob kéo cửa xe xuống, la lên – Nhớ mang tin vui về đấy !

-        Đây là ở đâu mà la toáng lên thế ? – Kikwang nhăn nhó quát lên rồi nhìn theo bóng dáng 2 người kia đang dần dần mất dạng sau cánh cửa trong suốt. Lúc này đây cậu chỉ có thể mỉm cười thầm cổ vũ, /Uh, nhớ mang tin vui về đấy/ rồi đập bôm bốp vào đầu cái 'thằng bé' kế bên vẫn đang ngốc đầu ra xe mà la ầm lên cổ vũ cứ như chốn không người dù người cần cổ vũ đã không còn có thể nghe thấy bất cứ lời nào.

Bước vào cánh cửa là một không gian hoàn toàn khác : một biển người lướt qua nhau. Mắt dáo dác nhìn quanh. Đôi chân chạy như không còn ngày mai tiến đến bảng điện tử chiếu những chuyến bay sắp cất cánh. Ánh mắt cố lướt nhanh những chữ cần thấy. 'Còn hai tiếng hơn, chắc họ chưa vào phòng cách li đâu' – Hyunseung vỗ vai Junhyung trấn an.

Cùng một lúc, Junhyung và Hyunseung lấy điện thoại ra gọi cho người đó. Nhưng... lại là những tiếng tút tút lạnh lùng tưởng chừng như không có hồi kết muốn thách thức lòng kiên nhẫn. Ấy vậy mà, giọng nói của người mà họ muốn nghe nhất lại không xuất hiện ở đầu dây bên kia. Người đó không bắt máy. Thử lại lần nữa. Cũng chỉ là những tiếng tút làm điên cả người vì sốt ruột...

-        Alo, mình đã vào phòng cách li rồi. Yeonnie cứ hối hoài nên đành phải vô. Chưa chào cậu nữa. Mình xin lỗi. Mình.... – cuối cùng chỉ có Hyomin nghe điện thoại của Hyunseung. Trong đầu Hyomin lúc này đang hiện lên duy nhất một từ mà trong vô thức, đôi môi mỏng của cô cũng mấp máy theo /Đừng. Đừng. Đừng. Đừng mà/

-        Cậu chờ mình được không ? – Hyunseung chặn ngang câu nói còn dang dở của Hyomin với những nhịp thở khó khăn sau một lúc chạy đến phía trước phòng cách ly.

-        Chờ gì ? – Hyomin bặm môi, đôi mắt nhắm nghiền đợi chờ câu trả lời từ đối phương trong hơi thở nặng nhọc. /Thật sự cậu vẫn còn nhớ sao ? Tại sao lại hỏi vào lúc này khi mình đột ngột phải xa cậu ?/

-        Chờ cho đến khi mình qua đó

-        ....... – Hyomin lặng người. Hyunseung đã trả lời đúng, nhưng cô lại không vui làm trong đầu cô cứ buộc mình phải nói gì đó để tránh né. Vậy mà không có từ nào trườn nhẹ trên bờ môi, chỉ là /Mình...mình.../  đang nghẹn ở cuống họng. Những gì cô có thể làm là đứng yên với đôi mắt mở to rồi nhanh chóng để hàng mi buông thỏng.

-        Hyomin à. Cậu còn ở đó không ? – Hyunseung lo lắng hỏi

-        Mình vẫn còn đây – Hyomin nói lí nhí như sợ người khác nghe thấy nhưng vừa đủ cho một ai đó

-        Câu hỏi của mình. Cậu định để đến bao giờ ? Bây giờ cậu trả lời luôn được không ? Mình không chắc mình sẽ giữ được cậu khi cậu đã đến một nơi mà mình không thể đến, không thể thấy mặt cậu, không thể biết khi nào cậu buồn, cậu vui, không đoán được người nào sẽ định 'cưa' cậu. Mình... – Như không thể chờ được nữa, Hyunseung nói nhanh theo những dòng chữ đang chạy tràn qua trí não. Chúng như nỗi niềm cảm xúc bị chôn vùi bấy lâu rồi bỗng nhiên bị cái tin Hyomin ra đi bất ngờ mà tuôn trào dữ dội nếu như cậu không bất ngờ 'hết ý'. Bây giờ là sự khó xử từ Hyunseung.

-        Mình...không...không... – Đột nhiên Hyomin lên tiếng như cứu rỗi sự ngượng ngùng này ; vậy mà giọng nói lại lắp bắp lạ thường. Có phải do không khí ngượng ngùng này hay là do tâm trí cô đang mất kiểm soát ?

Trái tim Hyunseung đã ngừng đập. Nó thực sự đã ngừng đập khi cậu nghe thấy từ 'không' phát ra từ loa điện thoại. Và cậu còn có thể cảm giác được trái tim mình đang dần dần hình thành các vết nứt. Đôi mắt nhắm nghiền. Tay bóp chặt cái điện thoại đang để bên tai

-        ... chắc nữa – Câu nói đã hoàn chỉnh. Toàn bộ cơ thể Huynseung như được giải thoát. Mọi vết nứt cũng tự biến mất như chúng chưa từng tồn tại. Nhưng bây giờ, điều cậu cần nghe không phải là sự lấp lửng như thế này

-        Cậu chắc là mình không chắc ? –Hyunseung đành hỏi lại – Vậy rốt cuộc mình vẫn không thể giúp cậu quên được Junhyung và...

-        Cậu biết sao ? – Hyomin bất ngờ với câu nói của Huynseung vì vậy cô cắt ngang và âm vực giọng của cô cũng đột nhiên thay đổi trong vô thức

-        Thật sự mình đã biết từ lâu nhưng...nhưng nếu cậu vẫn chưa thể quên Junhyung thì mình sẽ...sẽ...tiếp tục chờ - Lúc nãy cậu tự tin lắm mà sao giờ lại lấp lửng và có cảm giác khó chịu thế kia.

-        Cậu không cần phải chờ nữa. Vô ích thôi – Hyomin nhẹ nhàng mỉm cười rồi nói, tất nhiên Huynseung không thể thấy được

-        Thật sao ? – /Câu nói đó...có...có phải...mình thật sự không được sao ?/ - Mọi hi vọng trong Hyunseung như vụt tắt sau câu nói đó của Hyomin

-        Uh. Vì mình...mình... – Hyomin ngập ngừng

-        Cậu không cần phải giải thích đâu. Mình hiểu rồi

-        Cho mình nói hết được không ? – Hyomin lên giọng đột ngột. Hyunseung có thể đoán được cô đang giận dữ

Chỉ chờ tiếng 'ừ' của Huynseung, Hyomin hít một hơi thật sâu và nói nhanh nhất có thể nhưng cũng vừa đủ để cậu có thể tiếp nhận được

-        Cậu không cần phải chờ mình nữa vì mình cũng đang chờ cậu mà – Sau khi kết thúc câu nói đó, trên mặt Hyomin bỗng xuất hiện 2 ông mặt trời. Hyomin chỉ muốn kết thúc ngay cuộc điện thoại để che dấu cảm giác xấu hổ này nhưng hai phần ba trái tim cô đã quyết định ngược lại. Cô muốn biết phản ứng của người kia

Hyunseung im lặng. Một lần nữa, không gian giữa 2 con người này lại rơi vào khoảng lặng không tên giữa những tiếng ồn khác nhau nơi phi trường. Ánh mắt cậu bao quát cả khu vực rộng lớn. Hình ảnh những người vội vã trong dòng người vì công việc, người thân chia tay nhau, người yêu nhau chia xa, những cái níu tay, những giọt nước mắt tuy buồn nhưng hi vọng họ sẽ có một cuộc sống tốt hơn đều đập vào mắt làm nỗi đau cậu dâng trào trong chốc lát. Ừ, nếu không bên nhau được, nếu cô không cho cậu sát cánh cùng thì cậu vẫn mong cô thành công, vẫn luôn thầm chúc cô hạnh phúc.

Khuôn mặt Huynseung hướng về một điểm cố định nhưng tuyệt nhiên cậu không hề nhìn về đó. Ánh mắt cậu đang theo một nơi xa xăm nào mà ngay cả cậu cũng không biết. Cái đầu gật gật tỏ vẻ như muốn quên đi cái sự thật phủ phàng đó. Khoan đã, tai cậu hình như không nghe nhầm đúng không ? Não cậu đang xử lý thông tin vừa mới tiếp nhận. Hyunseung giật mình. 'Sự thật phủ phàng' ư ? Không, không phải. Đó là một lời tỏ tình thì phải.

-        Hả ? Cậu có nói thật không vậy ? – Như không tin vào chức năng hoạt động dây thần kinh của mình, Hyuseung hỏi lại, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Lại im lặng. Cậu có nói là cậu ghét sự im lặng chưa nhỉ ?

Cậu thở hắt ra kèm theo đó là một nụ cười khi não cậu đã xử lý xong 'câu trả lời'. /Đến lúc này mà em cũng muốn thử sự thông minh của anh à ? Em có biết là anh ngốc đến thế nào không mà em nói những câu khó hiểu như thế chứ/

-        Chờ đến lúc này em mới nói câu trả lời cho anh sao ? Em có biết anh muốn nhìn khuôn mặt em khi nói câu đó đến nhường nào không ?  – Lần này Hyunseung trở thành người cứu vớt khuôn mặt đang đỏ vì ngượng và cả sự xấu hổ của một cô gái vừa mới tỏ tình với mình – Vậy coi như em đồng ý. Chờ anh nhé – Hyunseung không kiềm được nỗi vui mừng mà cười lớn

-        Sao đổi xưng hô nhanh vậy ? – Hyomin nói lí nhí. Hyunseung đang tưởng tượng ra khuôn mặt đỏ lự của cô mà miệng cứ cười tủm tỉm – Chưa bao giờ nghe giọng cười 'đểu' này của anh hết – Đấy, Hyomin cũng đổi xưng anh ngọt xớt đấy thôi với giọng nói không còn nhỏ nhẹ như lúc nãy nữa

-        Em có biết anh chờ câu này lâu lắm rồi không ?

-        Làm gì thế ? Không có thời giờ nói chuyện đâu - Cắt ngang cuộc đối thoại của đôi tình nhân trẻ là giọng nói gần như kiệt sức vì mệt và xen lẫn cả trong đó là sự thất vọng của Junhyung.

Nhìn cái cách Junhyung chạy hớt hải đến cùng giọng điệu của cậu, Huynseung có thể đoán rằng trong lúc cậu nghe điện thoại, do không thể kiên nhẫn hơn được nữa mà Junhyung đã tự mình chạy đi tìm Jiyeon nhưng vì không thể tìm ra nên buộc phải quay lại. Hyunseung phì cười trước khuôn mặt lo lắng của Junhyung. Chống hai tay lên gối xong, thở hồng hộc, nhưng đôi chân của Junhyung không thể đứng yên. Chúng cứ rời khỏi mặt đất trong vài giây như thể cậu đang chuẩn bị ra đòn, mà cậu thì biết đá đấm gì chứ.

-        Hyomin, Jiyeon đang ở gần em đúng không ? Em chuyển máy cho Jiyeonnie đi – Hyunseung đề nghị Hyomin mà không cần câu trả lời từ cô. Ngạc nhiên thoáng xuất hiện trên khuôn mặt Junhyung khi Hyunseung dúi vào tay cậu chiếc điện thoại mình đang nói. Đặt lên tai, cậu nghe thấy...

-        Jiyeon, em nghe điện thoại đi – Thấy Jiyeon vẫn còn chần chừ, Hyomin sốt ruột, ẩn mạnh điện thoại vào tay cô – Đây là cơ hội cuối cùng của em đó

-        Alo... Jiyeon... là em có phải không ?

-        ....

-        Anh... – Ngay sau đó là...

-        Tút tút tút...

Là Jiyeon đã gập điện thoại. Là chính cô đã tự tay dập tắt tất cả. Nguyên nhân là do cô còn giận ư ? Hay là do cô không có can đảm để đối mặt với nỗi hối hận đang dần lớn lên trong lòng mình khi quyết định ra đi mà không nói một lời nào với cậu ? Không thể biết được, chỉ biết rằng nước mắt đã lăn dài trên má, rơi xuống cằm và rớt xuống mặt sàn từ lúc nào.

Còn Junhyung, vẫn chưa kịp nói gì. Nỗi thất vọng não nề lại dâng lên không ngừng như những cơn lũ vào mùa mưa bão. Cậu chỉ biết nhìn cái điện thoại đang nằm trong tay mình. Không còn sức để xem xét, không còn tâm trí để quan tâm, cậu cứ thế mà ném trả nó về cho chủ của nó làm nó xém vỡ tan dưới nền sàn lạnh giá.

-        Ê. Điện thoại mình

Bây giờ, dù cho cái dáng vẻ uốn éo và cái giọng cằn nhằn đến buồn cười của Hyunseung có thú vị hay lạ thường so với một idol như thế nào, làm các thành viên cười lăn lộn như mọi ngày ra sao, nhưng hôm nay là một ngoại lệ : Junhyung cũng chả buồn quay lại nhìn

-        Từ từ thôi. Chờ mình với - Vẫn chẳng màng đến Hyunseung gọi í ới đằng sau, Junhyung tiếp tục bước đi.

Khi giữ được điện thoại trong tay, Hyunseung vội vàng chạy theo con người cao kều mà tướng đi thất thểu chẳng khác gì người sắp chết kia dù đang cố sức tăng tốc.

Junhyung nhanh chóng chạy đến khu vực phòng cách li, chạy qua những line, nhón chân hóp bụng chen qua những hành khách đang soát vé. Người cậu cứ nhướn lên nhìn vào những tấm thủy tinh trước mắt. Chỉ cách vài mét cánh tay cậu có thể chạm tới nhưng sao cậu có cảm giác như đó là một dãy bất tận.

Đột nhiên, một cánh tay chặn đường và một giọng nói nhã nhặn : 'Xin vui lòng cho xem vé'. Câu nói đó. Chỉ một câu đó bao nhiêu hành động từ đó của cậu đều có chữ 'xuống'. Ánh mắt không còn nhướn lên kiếm tìm, nhìn xuống bàn tay mình. Thân người cậu cũng không còn rướn lên. Khuôn mặt xìu xuống. Hơi thở có chút nặng nề.

Cậu đứng đó la tên Jiyeon, làm những hành khách xung quanh lẫn hành khách đi vào phòng cách li nhìn Junhyung với những đôi mắt ái ngại. Junhyung gọi tên Jiyeon trong vô vọng, chỉ những miếng kiếng dày màu xanh kia nhìn như trêu cậu : 'Ngươi không chạy vào đây được đâu. Hết cơ hội rồi' .

Bảo vệ yêu cầu Junhyung tránh đường cho những hành khách khác và không gây mất trật tự nữa. Vùng vẫy trong những cái khóa tay của 2 người bảo vệ được một lúc, cậu được họ kéo ra xa khu vực soát vé. Thân hình cậu mềm nhũn. Từ ngoài nhìn vào cái không gian dài màu xanh vô tận như biển cả của phòng cách li, cậu chỉ im lặng. Bây giờ xa thật rồi. Cả cánh tay dài ngoằng gân guốc kia cũng không thể với tới được nữa.

Junhyung ngồi sụp xuống, úp mặt vào 2 cánh tay xếp trên đầu gối ra vẻ như hờn dỗi. Nhưng liệu có ai đến làm dịu sự 'nhỏng nhẻo' ấy ? Đúng hơn thì cậu đang hi vọng khi ngước mắt lên khỏi bóng tối trong thân hình của mình, cậu sẽ nhìn thấy cô trước mặt. Bao kỉ niệm của hai người lại chợt ùa về trong tâm trí. Tiếng cười của cô, cái giọng chua chát khi cô đột nhiên bể giọng, tiếng 'hứ' giận dỗi của Jiyeon. Sao bây giờ lại văng vẳng bên tai thế này ? Jiyeon đang ở bên cậu, đúng không ?

Sao chờ hoài mà không thấy ai gọi tên mình thế này ? Có khi nào cậu đã đánh mất cơ hội rồi không ? Lẽ nào cậu đã thật sự để vuột mất người mình yêu ? Đột nhiên, những âm thanh đó im bặt. Junhyung ngước khuôn mặt đau khổ lên khỏi 2 cánh tay mình...Có phải đúng như cậu mong chờ : Jiyeon sẽ xuất hiện trước mặt cậu ? Anh nhớ em...

p.s: thiệt tình mà nói au vẫn chưa hài lòng với chap này lắm.nhưng vì cũng phải bon chen chúc mn Giáng sinh vui vẻ nên...
Giáng sinh vui vẻ nhé (dù h mình post có thể mn đã đi chơi rồi =)))

Chap 26 :

Điện thoại Junhyung báo tin nhắn đến. Cậu liền đứng dậy bấm gì đó rồi để lên tai, trông ngóng vào trong những miếng kiếng dày. Mới chỉ vài giây chờ tiếng tút đầu tiên thôi, Junhyung buông thỏng tay khi giọng nói phát ra không phải là Jiyeon. Không chịu được sức nặng của cơ thể, cậu lại dựa lưng vào miếng kiếng xanh bao bọc cái phòng cách li 'chết tiệt' đó. Bất chợt cậu đứng dậy la lên :

-        JIYEON, EM ÁC LẮM. EM THẤY ANH. NHƯNG ANH KHÔNG THỀ THẤY EM. EM CÓ THỂ NHÌN ANH LẦN CUỐI...CÒN ANH.... KHÔNG THỂ Ư ? –  Sự thất vọng trào dâng, và tiếng gào thét này đã lấy hết sức lực còn lại làm những chữ cuối cùng ngắt quãng ; nghe càng thống thiết hơn.

Cả một góc phi trường tấp nập chẳng mấy chốc im bặt nhìn Junhyung. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi cậu 'được' mọi người chú ý. Họ hi vọng người cậu muốn tìm sẽ đi ra làm phần điên rồ trong người cậu dịu xuống. Thế nhưng, có lẽ mọi người cũng không còn kiên nhẫn sau vài giây im lặng. Họ 'bỏ rơi'cậu trở về công việc đang dở của mình. Lúc này đây, quần áo đã cứu cậu rất nhiều. Mọi người cứ nghĩ cậu là một chàng trai đau khổ chạy theo người mình yêu, níu kéo cô ở lại ; chứ không phải là Junhyung- một thành viên của nhóm nhạc thần tượng không bao giờ phải bị lụy hành động không suy xét như thế này.

-        Anh nhớ em. Anh yêu em, Jiyeon à. Về với anh đi – Jiyeon chắc hẳn không còn có thể nghe những câu thì thầm này hay tự nói với bản thân thì giống hơn. Cả thân người trượt trên bức tường kiếng rồi từ từ ngồi thỏm xuống nền gạch lạnh giá dù đã có không ít những giọt nước mắt ấm nóng của nhiều người từng rơi xuống phi trường này. Hyunseung nãy giờ đứng đó nhìn Junhyung, đến vỗ về cậu bạn mình, đỡ Junhyung đứng dậy đi về.

Từ trên nhìn xuống, nghe hết những gì Junhyung vừa nói, thấy phản ứng của cậu, lần nữa nước mắt lại rơi từ khuôn mặt xinh xắn kia. T-ara im lặng đến vỗ về Jiyeon. Thật sự, cô không thể bỏ tất cả chạy ra ôm cậu nói rằng cô xin lỗi, cô rất nhớ cậu. Jiyeon sợ đến khi cô chạy ra gặp Junhyung thì mọi cố gắng của cô trở thành vô nghĩa mất. Cô chưa sẵn sàng vuột mất cậu, chưa chuẩn bị để cậu ở lại, nhìn cậu cô độc ở Hàn, ở cái sân bay nhộn nhịp này, chưa đủ can đảm nhìn cậu vui vẻ bên một ai khác. Jiyeon quay mặt đi. /Em không thể vì em còn 6 người đang chờ em. Anh, chỉ là một người, nên hãy hiểu cho em/ Mới chỉ có nhiêu đó thôi, cô đã thấy hối hận rồi, như Hyomin dự đoán. /Unnie đã hi vọng em đủ dũng cảm gọi điện cho chị quản lý, nhưng có lẽ.../. Cả 6 cô gái nhẹ vỗ vai và kéo Jiyeon đang ngoái đầu lại lần cuối nhìn dáng đi mệt mỏi của Junhyung dưới kia về lại ghế ngồi chuẩn bị lên máy bay.

Hyunseung đi cùng với Junhyung ra cổng, thấy trên tay Junhyung đang hờ hững cầm điện thoại. Cậu để ý lúc nãy sau khi nhận được tin nhắn thì khuôn mặt của Junhyung cũng từ đó mà le lói một tia hi vọng rồi cậu nhìn vào phòng cách ly la lên như một thằng điên. Tò mò, cậu liền giựt điện thoại từ bàn tay Junhyung đang nắm hờ, cầm lấy đọc

Đã lâu chúng ta không liên lạc với nhau nhỉ. Em cũng vô tâm ghê, không một lần gọi điện thoại hay nhắn tin chúc mừng anh vào những dịp đặc biệt. Bao lần em đã chạm vào số điện thoại nhưng những ý nghĩ về anh lại bủa vây lấy em. Cứ suy nghĩ anh bận bịu lắm, nên em đã không nhắn, sợ lại làm phiền. Vì vậy, em lấy hết can đảm của mình từ mấy ngày trước, mấy ngày kia, và những ngày sau đó trong tương lai gửi cho anh tin nhắn cuối cùng này khi em ở đây, ở sân bay. Buồn cười nhỉ, đến lúc xa anh em mới có dũng khí ^^. Một người luôn nghĩ mọi thứ màu hồng như em chắc làm anh mệt mỏi nhiều. Em luôn ôm hi vọng về một tình yêu vĩnh cửu, tình yêu của em sẽ luôn đẹp như lúc ban đầu. Em sẽ không nói chúng ta khác hay giống nhau, hợp hay không hợp đâu vì em nghĩ chỉ cần 2 người yêu nhau tin tưởng thì dù có khác hay giống họ đều có thể vượt qua mọi thứ. Và có lẽ cả hai 2 chúng ta đều không tin tưởng vào đối phương cũng như chính bản thân mình. Vì một số lý do nào đó mà em cảm thấy đứng trước anh, em không còn cảm giác tự tin. Có lẽ em sẽ giận chị HyunA nhiều lắm. Hì, con người mà. Nhưng em cũng thầm cảm ơn chị ấy. Nhờ chị ấy mà em nhận ra chúng ta cần phải suy nghĩ thêm về mình và tình yêu của chúng ta. Cám ơn anh đã cho em biết cảm giác khi yêu. Cám ơn anh cho em biết cảm giác hôn nhau khi chỉ có 2 người để em cảm nhận nhịp tim của nhau. Cám ơn anh đã đến tiễn em. Cám ơn anh đã cho em nhìn mặt anh trước khi em đi. Hơn hết, em xin lỗi vì đã không nói chuyện trực tiếp với anh mà phải nhắn tin như thế này. Chúc anh sống thật tốt và thành công. Nếu chúng ta dành cho nhau thì chúng ta sẽ gặp lại. Hãy để số phận quyết định. Hẹn anh !
P.s : Chiếc vòng em giữ lại được không ?

                - Jiyeonnie –

-        Ông trời đã tạo ra sợi dây số phận thì tại sao mình không tự tạo cho mình một cơ hội để giữ sợi dây đó và nối nó lại nhỉ ? – Junhyung đang não nề bước đi bất chợt đứng lại nhìn Hyunseung cười đang úp úp mở mở gì đó. Không biết từ lúc nào Hyunseung nói chuyện khó hiểu mà lại đầy ẩn ý như thế nhỉ ? Từ lúc Hyomin tỏ tình chăng ? Có phải khi yêu người ta sẽ dần thay đổi và giống người kia không nhỉ ? Sao lại nhanh đến như thế được ?

-        Sao rồi ? –  Thấy 2 người đi ra, Yoseob hỏi mà Kikwang cực kì căng thẳng.

Hyunseung lắc đầu. Còn Junhyung sau khi nghe câu đó của Hyunseung, cậu nuôi hi vọng mới. Sự buồn bã lúc nãy cậu cất vào góc sâu trong tim đôi khi lấy nó ra làm động lực. 7 cô gái đã đến một chân trời mới với những hoài bão lớn hơn. Dù không ai giữ lại người mình yêu, nhưng không khí trong xe không ảm đạm mà nó lại mang một màu xanh hi vọng và cả một chút màu hồng tình yêu. 4 chàng trai khởi động xe về kí túc xá tiếp tục lịch làm việc của mình.

Junhyung nhìn những áng mây trắng xếp từng lớp qua cửa xe chợt cười nhẹ nhàng hi vọng có thể tiễn chiếc máy bay của cô đến nơi bình an và đến nơi đó-nơi không có cậu- cô sẽ thành công, đạt được hoài bão của mìnhvà hơn hết đừng làm tổn hại đến bản thân, đừng bỏ bữa, cũng đừng khóc một mình vì... /Nếu em không tìm anh, thì anh sẽ tìm em. Em. Chỉ ở đó thôi nhé. Không được đi đâu hết/ ; /Em hãy đi đi rồi hãy trở về cùng với nụ cười trên môi. Hãy nhớ trở về với khuôn mặt hạnh phúc hơn nhé. Hi vọng em sẽ trở lại con người vui vẻ như trước/ - Kikwang cười nhẹ khi đang lái xe

---------------

2 tháng sau, trên đường về kí túc xá, Junhyung nhận được một tin nhắn.

        Em xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra. Hai tháng qua, hễ gặp nhau ở công ty hay lướt qua nhau, anh cứ tránh né và nhìn em với con mắt không còn vui vẻ như trước nữa. Em chợt nhận ra mình đã làm nhiều điều có lỗi với anh và Jiyeon. Em nghĩ có thể do tính ích kỉ của mình đã làm em hành động như thế. Xin lỗi anh. Đó là câu em có thể nói với anh bây giờ. Anh hãy gửi lời xin lỗi của em đến Jiyeonnie nhé. Hi vọng 2 người sẽ làm hòa với nhau, không thì em sẽ bắt 2 người nhốt 2 người trong một phòng đến khi nào hết giận thì thôi. Hì. Chúng ta sẽ lại là bạn chứ ? Chúng ta cùng công ty đấy nhé. Giận hoài không được đâu.
P.s : Ah, em có bạn trai rồi đấy. Chúc em hạnh phúc đi^^. Nhờ người ấy mà em nhận ra được nhiều điều và trong những điều đó là về tình cảm của em và người đó đã giúp em thấy mình không còn đơn độc khi nhìn thấy người đã từng thích mình yêu người khác. Điện thoại của anh còn lưu tên em là HyunA sunbae không ? Còn thì sửa lại đi nhé. Em nói là em không thích mình bị già đâu

                - HyunAsunbae -

        Anh biết em cũng đã lấy hết dũng cảm đến nhắn tin cho anh vì vậy anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi của em. Cám ơn em đã động viên anh. Anh biết người đó là ai rồi. Anh cũng phải cám ơn người đó mới được vì giúp anh thoát khỏi em. Haha. Ôi, đúng là đang yêu có khác. Nhờ em mà anh đang phải vất vả lắm đây. Chúc em hạnh phúc.
P.s : Anh sửa ngay đây.

                  - Junhyung –

Bấm gửi tin xong, Junhyung nở một cười với đôi mắt nhẹ khép như thanh thản. Cậu nhìn ra con đường đêm vắng vẻ, có lẽ chỉ còn chiếc xe này đang chạy. Thế nhưng, trái ngược với con đường đang vào đông thổi từng đợt gió lạnh lẽo im lặng phủ đầy ánh đèn vàng nhập nhòe, trong xe là một hình ảnh náo loạn đến nổi sẽ chẳng để ý cái lạnh hay nghe tiếng máy sưởi chạy rè rè.

Dãy ghế đằng sau đã chất đống quần áo, Doojoon đành phải ngồi vào một khoảng trống ở giữa của hai cái ghế. Vì ghen tị với các thành viên khác, Doojoon ghẹo từng người. Và 'nạn nhân' chính không ai khác đó là 2 người cậu ngồi cùng - Kikwang và Yoseob. Yoseob 'thẹn thùng', chỉ 'Yah !' giận dữ vài lần thì đã cười lớn. Kikwang đang nhắn tin thì bị giựt điện thoại nên đè Doojoon ra mà đánh. Thế là, nào là tiếng cười, tiếng la oai oái, tiếng đánh nhau vang lên như muốn làm cả chiếc xe nổ tung. Vì im lặng, nên Junhyung cũng bị Doojoon bức vài cọng tóc. Biết mình không thắng nổi Doojoon 'đầu gấu', cậu chỉ đưa cùi chỏ lên cao tỏ ý dọa nạt. Lần này Doojoon đã buông tha vì cậu 'kết nạp' thêm 'nạn nhân' mới – Dongwoon. Còn Hyunseung ư ? Cậu ấy dạo này mủm mỉm hơn rồi. Dạo này cứ ngồi một mình nhìn vào điện thoại mà cười tủm tỉm một mình như thằng điên. Lâu lâu lại cười ha hả trong xe khi mọi người gấp rút chuẩn bị cho chương trình tiếp theo. Bây giờ cũng vậy, Kikwang cũng thế. Trên sân khấu, hai người cứ nhoẻn miệng cười, đểu có, dễ thương có, thậm chí có cả những cái nháy mắt, chỉ tay của Kikwang mỗi khi máy quay chạy đến họ. Fan thì cứ bấn lọan, điên cuồng. Nhưng nếu người hâm mộ mà thấy những cảnh trong xe, chắc họ nghĩ cả đám bị thần kinh mất.

Nhìn các thành viên nhăn mặt la làng, Junhyung phì cười. Bàn tay nhẹ chạm vào màn hình điện thoại sáng lên. Tấm hình của Jiyeon. Một mình cô chiếm trọn cả màn hình. Bờ môi hồng đang mỉm cười, mái tóc nâu nhẹ ôm khuôn mặt. Junhyung đã nghĩ về Jiyeon rất nhiều. Đôi lúc trách bản thân sao không chụp chung với nhau tấm nào. Anh không giữ vật gì liên quan đến cô cả. Để giờ đây cậu phải down một đống hình cả cũ lẫn mới của Jiyeon vào điện thoại, để mỗi lúc chạm vào màn hình, trước khi đi ngủ để nhớ về cô, để hoang tưởng rằng Jiyeon đang ở bên mình, vẫn cho cậu biết mỗi nơi cô đến.

-------------------
-        Woa, rốt cuộc hoạt động quảng bá album cũng xong. Thành công mĩ mãn. 4 tháng qua mọi người đã vất vả rồi – Doojoon cùng các thành viên còn lại vỗ tay chúc mừng ở hậu trường.

-        Đi ăn chúc mừng đi hyung – Dongwoon đề nghị.

-        Đúng là tuổi ăn chơi – Doojoon lắc đầu – Vậy đi nào – Khuôn mặt không hài lòng của Doojoon lúc nãy đã trở nên ham hố chưa từng thấy. Cậu bá vai cả nhóm kéo mọi người đi.

Tại quán ăn

-        Chưa bao giờ thấy no như vậy - Doojoon ngồi ngã ra đằng sau. Một tay chống ra sau. Một tay xoa xoa bụng.
-        Hyung làm như bị bỏ đói không bằng – Yoseob chọc.

-        Chứ còn gì nữa. Cậu không thấy nhờ như vậy mà hyung cậu mới có tướng có tá đấy – Doojoon khoe chuột của mình – Mấy cậu cũng học tập đi là vừa.

-        Thôi, như hyung em không ham đâu. Như Junhyung hyung kìa, đâu nhịn đói gì đâu mà cũng có chuột đó – Dongwoon quay qua nhìn Junhyung đang ăn ngon lành.

-        Thằng đó có chuột chứ đâu có múi – Doojoon rống cổ lên cãi, đại ca mà cũng không tha con nít.

-        Này, chút đi máy bay mà ăn dữ vậy ? – Hyunseung đẩy vai Junhyung.

-        Đúng rồi, cậu ăn gì dữ vậy ? – Doojoon nhắc nhở.

-        Hì, hồi trưa mình quên ăn – Junhyung cười xòa.

-        Nhanh thật. 6 tháng rồi đấy. 2 người họ chuẩn bị gặp tình cũ. Còn chúng ta thì... – Doojoon ôm 4 người vào lòng như 'gấu mẹ vĩ đại'.

-        Mấy người được đi ké vui chơi còn nói gì nữa – Hyunseung chỉ vào 4 người đang 'âu yếm' nhau – Ăn nhanh đi không lỡ chuyến bay bây giờ - Cậu đẩy nhẹ vai Junhyung.

-        Mình mới là người cần lo lắng đấy. Sắp xong rổi chờ chút đi – Nói thế thôi, nhưng Junhyung vẫn từ tốn bỏ vào miệng mình muỗng cơm đầy, miếng rong biển nướng mà tận hưởng.

Trên máy bay, bốn người còn lại đã ngã lưng trên ghế, không quên kéo miếng che mắt của mình lên. Dongwoon vẫn còn sức ngồi chơi Angry Bird trong Ipad của mình. /Em vẫn ở đó chứ ? Hãy ở nguyên đấy, đừng đi đâu hết. Nếu em nhất quyết không đến với anh thì anh sẽ đến với em/ - Junhyung nhìn qua cửa sổ máy bay.

Ở Hàn có người tròn tròn trắng ra, lên được vài cân vì cũng cố gắng ăn đủ 3 bữa một ngày dù chẳng đúng giờ giấc ; nhìn chẳng ai nghĩ Junhyung thất tình đâu. Thế nhưng, ở Nhật thì ngược lại, Jiyeon trông giống hơn. Dù cân nặng vẫn không thay đổi nhưng...

Sau khi kết thúc buổi luyện tập, Jiyeon kiếm cớ đi về một mình.

-        Đã 6 tháng rồi. Nó cứ như vậy hoài. Mình nghĩ có ngày nó bị stress quá – Eunjung lo lắng nhìn Jiyeon bước ra công ty với dáng đi mệt mỏi.

-        Cứ để nó một mình đi. Khi nào nó sẵn sàng thì nó sẽ trải lòng thôi – Qri nhẹ nhàng nói

-        Từ lúc qua đây ít nói hẳn. Con bé đã có kinh nghiệm rồi– Boram gật gù.

-        Lao đầu vào tập luyện như thế này mà cậu ấy còn như vậy nữa. Mà em tưởng được debut sớm lắm chứ. Ai dè phải để đến tháng 5. Haiz – Hwayoung bóp vai mình than thở.

-        Dù đã đẩy lịch của Jiyeonnie mà còn vậy đấy. Chắc do học tiếng Nhật dở quá ấy mà. Mấy cô nương mà lo về học hành chăm chỉ đi – Hyomin liếc xéo từng người.

-        Qua đây nó làm trùm rồi. Thua – Eunjung giơ 2 tay ra vẻ đầu hàng thì bị Hyomin huých vai một cái.

-        Về thôi. Mệt quá. Chuẩn bị debut. Tập quá trời luôn. Giờ mình thấy đói rồi. Hôm nay ăn gì đây ? – Soyeon làm bầu không khí bớt chùn xuống. Mọi người chuyển qua chủ đề ăn uống.

Dạo bước trên những con đường nhộn nhịp của thành phố Tokyo, Jiyeon thấy mình lạc lỏng quá. Điều đáng sợ mà cô nhận ra là mình đang đơn độc trong một đám đông. Dù biết vậy nhưng cô vẫn luôn chạy trốn mọi người và sáu nàng loi nhoi kia để tìm đến điều đáng sợ này. Kể từ khi qua Nhật, cô sống chậm hơn, lắng nghe nhiều hơn. Biết rằng không nên ở một mình nhưng khi nỗi nhớ đến cô chỉ muốn nhốt mình lại để nhớ lại khuôn mặt của anh, bấu víu vào kỉ niệm. Đôi khi muốn trở về con người vui vẻ không gánh nặng, ưu phiền nhưng trong lòng lại có gì đó nặng trĩu cản cô lại. Đó là anh. Muốn gạt phắt đi. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhỉ, nhưng nó đúng với suy nghĩ hiện tại của cô.

Có người đã nói khi thôi không muốn nhớ một người, hãy đến một nơi không có người đó, không tồn tại những kỉ niệm thuộc về người đó. Ở đây không có những con đường quen thuộc, những nơi mà 2 người đã cùng nhau đến, nhưng Jiyeon thấy nhớ anh kinh khủng. 6 tháng có lẽ là quá ngắn để Jiyeon quên anh. Người ta thường nói phải mất một đời chỉ để quên một người cơ mà. Nhưng trong 6 tháng sự đau đớn trong trái tim đã thành nỗi buồn. Như thế có phải cô quá hời hợt không ? Có phải quá nhanh để những vết thương trong tim mình ngủ yên ? Hình như mọi nỗ lực của cô là để sóng gió trong lòng mình nhẹ lại, hi vọng chúng đừng thức dậy hay nổi sóng. Đó cũng là lí do cô đã quyết định đi Nhật mà. Lúc đi cô quyết tâm lắm sao giờ lại yếu đuối thế này ?

Dù luôn thầm cảm ơn anh đã để cô ra đi và làm việc ở đây không một chút níu kéo nhưng điều đó giờ đang làm trái tim cô nhói lên. Cô đã nghe một câu nói như thế này : 'Nếu bạn yêu ai đó thì hãy để họ tự do. Nếu họ quay về thì đó là duyên phận'. Vì vậy cô đã để anh ở lại Hàn và cô là người giải thoát cho anh khi anh đang ngập trong những điều mà chính bản thân anh cần thời gian để nhận ra, để giải quyết với hi vọng một ngày anh sẽ tìm mình, cô sẽ gặp lại anh trên đường phố đông đúc như thế. Giờ Jiyeon đã biết tại sao người ta thường nói con đường liên quan đến định mệnh khi bỗng nhiên muốn gặp anh vào lúc này đây.

Jiyeon đi lang thang, tay cầm chiếc điện thoại. Thói quen không rời mắt khỏi di động cũng không còn vì còn có ai hỏi thăm cô hằng ngày nữa đâu ngoài những cuộc nói chuyện hàng giờ cuối tuần của ba mẹ. Cô sử dụng nó chỉ để biết anh đang làm gì. Dù vậy, cũng không một lời hỏi thăm nhắn gửi từ anh qua mọi người. Anh bận lắm sao ? Cũng đúng thôi, anh đang quảng bá album mà. Phải chăng anh đã quên cô ? Phải chăng đã quay về với người cũ hay tìm đến một tình yêu mới ? Hay anh đã thấy mệt mỏi khi mải chạy theo cô ? Cứ ở đây tự làm khổ mình để làm gì cơ chứ ? Về Hàn Quốc thì mọi câu hỏi của cô có phải sẽ được giải quyết không nào ? Nhưng Jiyeon sợ rằng khi cô biết được câu trả lời thì trái tim nhỏ bé của mình không chịu đựng được mất. 'Càng quên càng nhớ' – Cô biết câu này chứ. Nhiều tiểu thuyết, bài hát, phim ảnh đều nhắc đến câu này. Đôi khi nghỉ giải lao, Jiyeon ngồi nghĩ ngợi /Hay mình cứ nhìn những hình ảnh, thông tin của anh thì mình sẽ quên anh nhanh thôi /. Cô đã thử. Sai lầm. Cô càng biết nhiều về Junhyung hơn, thấy anh nhiều hơn qua video trên mạng, thấy nụ cười ngại ngùng mà anh thường lấy tay trái mình che lại, nghe anh nói về mẫu người lí tưởng. Tất cả làm cô phải dành cho một chút thời gian nghĩ ngợi. Tình trạng này có vẻ như 'tự đào mồ chôn mình' nhỉ.

Bước qua một cửa hàng, Jiyeon thấy khuôn mặt mình qua kính. Cô đứng lại nhìn mặt mình qua đó. Khuôn mặt đang tái mét vì lạnh. Ở đây không còn tuyết nữa nhưng vẫn lạnh, đã là xuân rồi cơ mà, cũng giống như Hàn. Jiyeon nhẹ kéo chiếc áo len mỏng sát vào người, che kín cổ.

Ah, phải rồi. Cô là người nổi tiếng cơ mà và còn nhiều chương trình đang chờ cô nữa. Nhớ đến đây, cô không thể lúc nào vác khuôn mặt ủ rũ này được. Jiyeon vỗ nhẹ hai má mình. Bờ môi cô cong lên. Một nụ cười gắng ngượng. Nhưng khuôn mặt Jiyeon lại trở về sự lạnh lùng khi nhớ đến những lúc về Hàn Quốc dẫn chương trình, gặp anh. 4 con mắt nhìn nhau từ xa nhưng môi không mấp máy được gì. Cô đành quay lại nhìn kịch bản chương trình nhưng chẳng có chữ nào vào đầu. Ngồi trên máy bay và lại nghĩ về anh lúc đó thì làm sao gọi là nghỉ ngơi đây. Cô chưa quên được anh cũng vì lẽ đó, dù lịch trình dày đặc và luyện tập thâu đêm. Một tuần gặp anh và lại nhìn vào mắt nhau làm cho đối phương khó xử, cảm thấy mình có lỗi. Đó là cảm nhận của cô khì nhìn vào mắt anh. Chỉ một ngày mà làm lòng cô đã dậy sóng, kéo dài đến cả tuần. Và tuần nào cũng gặp Junhyung. Chính vì thế mà cô cố gắng lấy hết can đảm nhìn anh nhưng rồi lại thất vọng nhận ra mình đã sai. Sai khi nghĩ rằng mình dừng lại có nghĩa mọi thứ sẽ trở về như ban đầu, khi tin rằng để mọi việc lắng xuống thì coi như chẳng có chuyện gì đã xảy ra.

Không nhìn vào kính nữa, Jiyeon vừa đi vừa nhìn chiếc vòng trên cánh tay của mình, Jiyeon trách mình sao ngu ngốc quá. Anh chẳng giữ thứ gì có liên quan đến cô trong khi anh cho cô nhiều vật để cô nhớ đến anh như thế này. Cô cười chua chát. Anh đúng là biết cách làm người khác chú ý đến mình mà. Tại sao cô lại giữ món quà này để bây giờ nó giống như một chiếc xiềng xích trói cô lại ? Chiếc lắc cũng là hình tròn cơ mà. Sao nó lại không mang ý nghĩa 'tình yêu không có điểm bắt đầu hay kết thúc' như chiếc nhẫn nhỉ ?

Jiyeon không còn khóc nữa mà chỉ còn là những nỗi buồn miên man. Đôi khi nỗi buồn như thế này còn đáng sợ hơn cả những giọt nước mắt. Nó cứ giày vò làm ta không thể thoát ra. Đi qua dòng người vội vã, những đôi tình nhân nắm tay nhau, Jiyeon nhìn lại mình rồi cười buồn. Đó là do cô đã lựa chọn, giờ có hối hận quay lại cũng chẳng được gì. Đôi khi muốn về Hàn, vứt bỏ lòng tự trọng để nhìn anh một lần nói với anh lời xin lỗi, nói với anh nỗi nhớ đang trào dâng khiến cô gọi tên anh trong cô độc, đau đớn như một thói quen như lúc này đây. Ngày hôm nay cũng vậy. Những suy nghĩ lẩn quẩn ấy liệu có bay đến nơi anh để anh biết được ? Ngắm nhìn xung quanh, 'Ah'- Jiyeon la lên hình như cô đã đụng ai đó. Một người con trai. Ly nước giấy trên tay anh chàng nghi ngút khói rơi đổ xuống đường. Những giọt nước nhỏ màu nâu văng lên đôi ủng Jiyeon đang mang.

-        Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi – Jiyeon líu ríu nhìn chỗ nước trên đường. Có vẻ anh ta chưa uống được bao nhiêu.

-        Tôi không sao – Người đó nhạy bén lùi một bước né những giọt nước bắn vào mình. Anh ta chỉ nhìn ly nước một giây rồi xem xét xung quanh người mình, không quan tâm đến ly mocha nữa. Điệu bộ anh trông khinh khỉnh, cứ như Jiyeon cố tình va vào anh để lấy móc túi.

Ngạc nhiên khi nhận ra giọng nói trầm ấm quen thuộc đó dù đang nói tiếng Nhật, Jiyeon ngước lên nhìn người con trai ấy. Cả điệu bộ chỉnh sửa giữ gìn quần áo đáng ghét ấy sao mà giống thế kia. Dưới cái nón lưỡi trai ấy không lẽ là anh ? Anh đã qua Nhật rồi ư ?

-        Ơ, anh – Jiyeon há miệng bất ngờ.

p.s: Chúc mn một năm mới vui vẻ và mọi điều an lành sẽ đến. HAPPY NEW YEA

  
Chap 27 :

-        Có gì không cô ? – Chàng trai ngẩn đầu lên

Kể từ giây phút người đó ngẩn mặt lên. Mọi hi vọng trong Jiyeon vụt tắt, nỗi buồn lại dâng trào gấp bội lẫn một chút hụt hẫng, nhưng lại có một chút gì đó gọi là thanh thản, nhẹ nhàng như chiếc lá mùa thu rơi đung đưa thật lâu để chạm đến mặt nước...gợn sóng...

-        Ah không có gì. Anh không sao chứ ? Ly nước...tôi...nó... – Jiyeon cúi mặt, tay chỉ vào mặt đường.

-        Không sao đâu. Chào cô – Người lạ mặt nói rồi nhanh chóng bước đi. Jiyeon lại trở thành một người đơn độc

Lại cười chính bản thân mình ngốc nghếch quá, /Nỗi nhớ đã trở thành nỗi ám ảnh rồi ư ? Mày nghĩ sao anh ấy lại qua Nhật chứ ? Không thể nào. Mà nếu có qua, anh ấy không thể nói tiếng Nhật hay như vậy đâu/ - Jiyeon chợt mỉm cười khi nhớ đến cách phát âm tiếng Anh ngộ nghĩnh dễ thương của Junhyung ; tưởng tượng anh sẽ nói tiếng Nhật chắc cũng đáng yêu mò mẫm từng chữ.

Dừng chân ở cột đèn giao thông chờ bước qua đường bên kia, Jiyeon nhìn xa xăm, nhưng trong đám đông chờ qua đường có một người đang quan sát, nhìn Jiyeon một cách chăm chú từ đằng sau, /Em làm việc nhiều quá đấy. Anh xin lỗi. Vì anh, đúng không ? Chiếc vòng vẫn còn ở đó. Làm sao để anh lấy lại nó đây ?/

---------------

Ở khách sạn, 5 người đang ngồi chơi đánh bài

-        Gặp chưa ? – Doojoon thấy Junhyung mở cửa phòng về

-        Rồi – Junhyung trả lời cụt ngủn, không biểu hiện bất kì trạng thái cảm xúc nào. 5 người thì quăng những lá bài qua một bên hí hửng căng 2 con mắt, vảnh hai tai chăm chú nghe Junhyung

-        Rồi sao ? – Doojoon nuốt nước bọt ra vẻ căng thẳng hỏi

-        2 người có khóc bù lu bù loa khi gặp nhau không ? – Dongwoon hỏi

-        2 người có làm hòa được chưa ? – Yoseob hỏi ké

-        Cậu có thấy Hyomin không ? Cô ấy khỏe không ? – Hyunseung đưa mặt hỏi

-        Kikwang, cậu có muốn hỏi gì không ? Để mình trả lời một lần luôn cho tiện - Junhyung nhìn 4 người kia đang vác cái mặt tò mò nhìn cậu

-        Tại cậu không cho mình gặp Hyomin chứ bộ - Hyunseung giận dỗi

-        Không. Mình chỉ nghe cậu trả lời cho mí người nhiều chuyện đang hóng cái mỏ ra chờ cậu là mình hiểu rồi – Kikwang cười

-        Rồi. Mình trả lời nhá. Hyunseung ah, rất tiếc là mình phải thông cho cậu một tin vui – Junhyung nói làm Hyunseung tò mò đến nỗi phải chăm chú, hồi hộp lắng nghe. Khuôn mặt dãn ra một nụ cười khi nghe đến'tin vui' – Là mình không gặp cô ấy. Haha – Junhyung cười hả hê với khuôn mặt đực ra, hụt hẫng của Hyunseung – Ah, cậu có thể gọi điện thoại nhưng không được gặp Hyomin để không cho Jiyeon biết là mình qua đây, hiểu chưa ? – Junhyung dặn dò

-        Đi chơi mà không yên được nữa. Thêm một quản lý nữa. Ok thôi – Hyunseung quay người chỗ khác vờ giận dỗi không quan tâm nữa và đành gật đồng ý khi quay sang ngồi hóng tiếp thì thấy mặt Junhyung giả vờ hình sự. Coi bộ cậu cũng lo chuyện của Junhyung.

-        Rồi, trả lời câu của tụi này đi – Doojoon vỗ vào đùi Junhyung nhắc

-        Ok. Thấy Jiyeon rồi, nhưng không gặp

-        Trời – 5 người ra vẻ thất vọng. Cả thân trên hướng về phía trước nay đã muốn ngã ra sau.

-        Không gặp nhau thì lấy gì mà khóc bù lu bù loa. Với lại mình là ai chứ ? Yong Junhyung không phải là người mít ướt à nha – Junhyung vỗ ngực tự hào

-        Eh, vậy mà hôm ở sân bay có người xém khóc đấy – Hyunseung đang nằm cố rướn người lên chọc nhìn mọi người như muốn mách lẻo.

-        Xém hồi nào ? Mà có xém đi nữa thì cậu, Kikwang với Yoseob có thấy đâu. Lúc đó hớn hở quá mà, đâu biết ai với ai nữa, đâu thèm để ý đến tui nữa – Junhyung liếc, tặng kèm một cái đẩy vào vai làm Hyunseung nằm xuống giường la làng ôm vai chu mỏ.

-        Ghen à ? – Hyunseung rướn người chọc tức làm Junhyung cố gắng hít thật sâu kiềm chế.

-        Trời ơi. 2 người này. Rảnh quá ha – Doojoon la làng, cùng 4 người kia ngã người xuống giường nằm

-        Nên suy ra không làm hòa được luôn – Tiếp tục cậu chuyện, Junhyung nhún vai.

-        Thôi, mình đi ngủ đi. 2 người này chắc đến Giáng sinh giả bộ tình cờ gặp nhau rồi đến 3 tháng sau mới quay lại với nhau quá – Doojoon chặn họng làm Junhyung mất hứng

-        Uh, ngủ đi. Chán 2 người này ghê lun – Kikwang hùa theo tiện tay quăng cái gối vào người Junhyung. 5 người giả vờ ôm nhau ngủ làm Junhyung phì cười

-        Mấy người nhớ nha, tới lúc đó đừng có hỏi han gì đó – Junhyung đi vào phòng tắm rửa thay đồ, không quên tặng mỗi người một cái đạp

-----------

-        Hôm nay tụi mình đi ăn ngoài đi. Cuối tuần rồi còn gì – Eunjung hớn hở khoác vai Qri ra khỏi phòng tập

-        Uh uh. Đi ăn ngoài đi. Cơm riết mà thấy ngán luôn – Boram đồng ý ngay lập tức

-        Cậu đi luôn. Jiyeon nhá – Hwayoung quay qua nói với Jiyeon

-        Lâu rồi không ăn ngoài chung – Qri thấy Jiyeon ngập ngừng

-        Ăn ngoài mà làm như ghê lắm – Hyomin cười

-        Ghê chứ sao không ghê ? Ăn xong rồi đi lòng vòng chơi nữa – Eunjung phấn chấn

-        Vậy đi. Nhanh lên trễ rồi – Boram kéo mọi người

-        Ơ, đâu có gì đâu mà trễ - Jiyeon thắc mắc

-        Ah, unnie nói vậy là sợ đến trễ là hết đồ ăn ngon ấy mà. Nhanh lên – Boram cười trừ. 5 người còn lại thì nhìn thành viên 'nhỏ nhắn' với ánh mắt hình viên đạn

-        Em có muốn gặp cậu ấy không ? – Hyomin đi đằng sau cùng Jiyeon

-        Dạ ? Sao tự nhiên unnie lại hỏi vậy ? – Jiyeon ngạc nhiên quay qua nhìn Hyomin

-        Em không thể ở Nhật mãi được, không thể chạy trốn tình cảm của em hay Junhyung. Sẽ có ngày 2 người gặp nhau, đến lúc đó em sẽ làm gì ?

-        Hì, em cũng không biết nữa. Đến đó rồi tính – Jiyeon cười hì hì, nhưng lòng Jiyeon lại dấy lên suy nghĩ nếu 2 người gặp nhau thật thì cô phải làm gì đây. Mấy ngày trước, cô đã tưởng cô gặp Junhyung trên đường đấy thôi. Thật may mắn khi đó không phải là anh.

-        Unnie hỏi thiệt đó – Jiyeon thấy buồn cười trước nét mặt nghiêm túc của Hyomin

-        Unnie sao lại ? - Nụ cười nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt Jiyeon khi Hyomin quay qua nhìn cô với ánh mắt không muốn câu hỏi của mình bị làm lơ - Haiz. Em không biết nữa, unnie ah. Đôi khi em muốn bỏ lòng tự trọng của mình qua một bên để nhắn tin hay gọi một lần hỏi thăm. Nhưng sợ đến lúc ấy, những hình ảnh không mấy tốt đẹp lại hiện về. Em sợ không thể ngăn những giọt nước mắt của mình, em sợ sẽ lại ghét anh ấy, sợ em chỉ còn là một điểm nhỏ nơi sâu thẳm trong trái tim anh ấy, em sợ mình sẽ hụt hẫng khi giọng nói vui cười, hạnh phúc của anh ấy với ai đó có lẽ.Hì, em ngốc quá phải không ? – Jiyeon nhẹ để đầu mình lên vai Hyomin cười

-        Uh, con bé này. Dạo này ốm đi rồi đấy. May cho em là unnie còn nhận ra đấy, chứ người ta nhìn còn không ra nữa đâu. Lần này cho đi ăn ngoài thì ăn nhiều vô – Hyomin gỏ vào đầu  và đẩy vai Jiyeon

-        Vâng, unnie iu vấu của em – Jiyeon ôm người Hyomin. 2 chị em cười vui vẻ

Sau khi T-ara đã tìm được chỗ ngồi, thì....

-        Thôi, mình đi vệ sinh cái – Eunjung bắt đầu

-        Mình cũng muốn đi nữa – Qri đứng dậy

-        Cho mình đi với – Boram gọi với

-        Unnie đi trang điểm chút – Soyeon chạy theo

-        Em cũng muốn đi – Hwayoung vẫy tay

-        Mình xuống dưới mua chút đồ - Hyomin đẩy ghế ra

-        Ơ, mọi người đi hết thì chút em biết kiu gì ? –Sau một thoáng ngơ ngẩng nhìn lần lượt những chiếc ghế được đẩy ra, Jiyeon gọi với làm mọi người quay lại

-        Em cứ kiu những món em thích đi. Khẩu vị mọi người giống nhau mà – Soyeon quay lại nói

-        À. Em nhớ mấy món chị bị dị ứng chứ ? Giao cho em nhé – Boram quay lại cười trừ rồi chạy biến cùng mọi người

-        Dạ - Thấy mọi người đi rồi, Jiyeon thở dài một cái

-        Mời cô chọn món ăn – Hơi thở chưa buông hết, Jiyeon đã thấy bảng menu được đẩy trên bàn trước mặt cô

-        Ah, vâng – Jiyeon nhẹ nhìn lên nhưng chỉ được đến nửa thân người của người bồi bàn - Ủa, anh nói được tiếng Hàn ư ? – Nhận ra, Jiyeon ngạc nhiên ngước lên.

p.s: mình phải công nhận chap này ngắn.nên mình sẽ cố gắng post chap mới sớm nhất có thể. điều thứ 2 mình muốn hỏi mn. Mình đang lưỡng lự có nên post fic mới ko. tình hình mình đang rất nản vì một số lý do tế nhị. Nên mình mún hỏi ý kiến mn ntn í muh. mn cho mình ý kiến nhé ^^.

Chap 28 :

-        Nãy có nghe mọi người trò chuyện với nhau. Tôi là du học sinh Hàn ấy mà. Thật hân hạnh khi gặp T-ara ở đây – Người bồi bàn đưa tay mình ra bắt tay với Jiyeon

-        Ah vâng, chúng tôi chuẩn bị debut vào tháng 6 này. Anh ủng hộ chúng tôi nhé – Jiyeon bắt tay người đó, một bắt tay siết chặt

-        Vâng. Tất nhiên rồi

-        Cám ơn anh.  Ưm...cho tôi gọi 3 gyudon, 3 tempura, 4 súp miso với... 4 cơm sushi – Không biết nói gì hơn, Jiyeon đành gọi món.

-        Ah vâng. 3 guydon, 3 tempura, 4 súp miso và 4 cơm sushi. Đúng không ạ ? – Jiyeon gật đầu – Vậy, chờ chúng tôi khoảng 7 phút – người bồi bàn nói rồi đi, bỏ Jiyeon ngồi trong một góc. Nhưng Jiyeon lại nhẹ nhàng nở một nụ cười.

-        Em gọi món chưa ? – Eunjung cùng với mọi người quay lại bàn

-        Rồi. Gyudon, tempura, súp, cơm

-        Uh, được đó – Boram gật gù

-        Nãy em gặp một người Hàn ở đây. Anh ấy biết chúng ta và nói sẽ ủng hộ T-ara đấy – Jiyeon kể

-        Gặp rồi ư ? – Hwayoung biết mình lỡ miệng, 5 người giật mình rồi nhìn Hwayoung rồi quay qua lo lắng nhìn Jiyeon. Còn Jiyeon, một khuôn mặt không để ý những gì Hwayoung nói

-        Gì vậy ? Sao nhìn em ? Hôm nay mọi người lạ lắm nha. Có chuyện gì phải không ? Lên kế hoạch đi chơi bỏ em ở nhà làm việc ? Hay...định làm sinh nhật bất ngờ cho em hả ? Mới tháng 2 mà, lo cho sớm

-        Uh, em biết thì hết vui rồi – Soyeon cùng với 5 người còn lại ra vui mừng, nhưng quay mặt ra chỗ khác hay nhìn nhau vẻ thở phào nhẹ nhỏm. Họ như vừa thoát ra khỏi một lượt đi tàu lượn siêu tốc khi Jiyeon cứ lần lượt đưa ra những suy đoán của mình.

-        Woa, no quá đi. Giờ đi dạo đi cho tiêu bớt – Eunjung vươn vai sau khi đã tính tiền

-        Uh, lòng vòng coi có đồ gì đẹp không – Hyomin hớn hở

-        Let's go – Hwayoung la lên

Đi qua những con đường tấp nập làm Jiyeon thấy nhớ Hàn và nhớ cả Junhyung. Nhưng lại thấy những khuôn mặt tươi tắn của 6 cô gái đang đi cùng mình, Jiyeon không còn muốn suy nghĩ gì nữa, không muốn mọi người lúc nào cũng phải quay đầu lại ái ngại lo lắng cho mình, khiến mọi người kiếm nén những niềm vui của mình để bên cô an ủi, để cô không tủi thân. Jiyeon cùng mọi người vui vẻ đi qua các con phố chọn đồ. Hình như Jiyeon đã để sự day dứt qua một bên, để anh lại trong một góc khuất nào đó của trái tim mình để bước lên, tìm lại mình

-        Mình về đi. Quá cái giao lộ này là đến kí túc xá rồi – Boram đấm mấy cái vào đùi mình ra vẻ mỏi chân

-        Đi nữa đi. Lâu lâu mới được đi chơi như vậy nguyên nhóm mà – Soyeon năn nỉ

-        Uh, còn nhiều đồ em muốn mua – Hyomin đồng tình còn Qri gật gù

-        Thôi, em cũng mệt lắm rồi. Về đi. Nếu đi thêm một vòng nữa. Chắc phải kiu taxi quá – Eunjung bênh Soyeon

-        Taxi ở đây mắc lắm đó – Hwayoung chen vào

-        Em không nói thì có ai nói em không biết không hả ? – Qri đẩy nhẹ vai Hwayoung

-        Hì, em cũng mệt rồi unnie ạ - Hwayoung cười trừ

-        Em cũng vậy – Jiyeon chạy đến khoác tay Hwayoung

-        Mấy người này. Không chịu sắm sửa. Tụi này mua về toàn xài ké không nha – Hyomin chỉ chỉ từng người

-        Đèn xanh rồi đó. Qua đi – Soyeon nhắc nhở rồi đẩy mọi người đi

-        Bây giờ về là được rồi. Đi như vậy chắc mai khỏi tập luôn quá – Vừa đi qua đường, Eunjung quay lại nói rồi nhanh chân chạy qua đường bên kia. Mọi người thấy vậy cũng làm theo

-        Ah – Jiyeon đến đường bên kia thì đụng phải người đi đường

-        Tôi xin lỗi. Cô không sao chứ ? – Người đi đường hỏi bằng tiếng Nhật

-        Vâng, tôi không sao – Jiyeon cũng nói bằng tiếng Nhật rồi chạy theo các unnie của mình

-        Cô ơi, vòng tay của cô này – Người đó nhặt được vòng tay của Jiyeon rớt khi đụng phải

-        Ah, vâng cảm ơn – Jiyeon nhận lại vòng tay rồi đứng đó đeo lại vào tay mình

-        'Junhyung mãi mãi sẽ không rời xa Jiyeon'

Jiyeon đang loay hoay đeo thì nghe người đó nói, nhưng bây giờ không phải tiếng Nhật như lúc nãy mà lại là tiếng Hàn. Giọng nói này... hình như là của anh cơ mà. Đúng rồi là của anh, /Anh đã đến Nhật rồi ư ? Lúc nào vậy ? Tại sao ? Mới nãy còn nói tiếng Nhật mà. Không thể nào./. Jiyeon ngước lên định nhìn người đó một lần nữa thì người đó đã biến mất, như những ông tiên trong chuyện cổ tích hay những làn mây bị gió cuốn đi. Nhìn xung quanh, đường đông quá những bóng người bước qua nhau thật nhanh. Một buổi tối cuối tuần với những hàng quán, xe cộ tấp nập. Tất cả như tạo ra một ảo giác làm thị giác Jiyeon chợt nhòa đi. Còn Junhyung đã chạy đến núp sau một thân cây lớn, /Chào em. Nhìn em gần như thế này. Anh thấy vui rồi. Em gầy đi nhiều quá. Hãy chờ anh, Jiyeon. Sẽ có nhiều điều bất ngờ lắm. Hì. Điều đầu tiên là nhử mồi. Bước một xong. Chuẩn bị cho sự trả thù này thôi. Cám ơn mọi người/

-        Alo – Hyomin nghe điện thoại

-        Mình đây. Lúc nãy nghĩ ra một kế hoạch khác nên không đến được. Cho mình xin lỗi mọi người nha

-        JUNHYUNG !!! – Hyomin la lên nhận giọng nói bên kia nhưng rồi thấy Jiyeon từ đằng xa cô hạ giọng – Cậu có biết là tụi này chờ cậu lâu đến cỡ nào không ? Sợ Jiyeonnie nghi ngờ nên gọi nhiều món, ăn nhay nhay ra mà cậu còn chưa tới đành về đấy. Cậu phải trả tiền ăn và tiền công cho tụi mình đó

-        Haha. Biết rồi. Bạn bè mà tính toán chi li quá – Junhyung cười trong điện thoại

-        Mà cậu đang ở đâu vậy ? Kế hoạch mới là gì vậy ? – Hyomin tò mò

-        Mình đang ở rất gần cậu. Không bao lâu cậu sẽ biết thôi. Mà cũng may cái vòng nó rớt ra không thì kế hoạch tan nát

-        Thôi mình cúp máy đây. Jiyeon đang đến. Hẹn gặp cậu lại sau nhé – Junhyung đang nói thì bị Hyomin cắt ngang khi thấy Eunjung đang gọi Jiyeon

-        Đứng đó làm gì vậy ? Về đi – Eunjung đứng từ xa gọi khi thấy Jiyeon lấy vòng tay mà chưa chịu về

-        Ah, uhm. Em tới liền – Jiyeon vừa chạy vừa nhìn lại xung quanh lần cuối, /Anh đến đây rồi sao ?/. Ý nghĩ đó bắt đầu dạo quanh đầu của Jiyeon gần 3 ngày trời

-        Unnie, dạo này unnie có gọi điện hỏi thăm Hyunseung oppa không ? – Một hôm Jiyeon quyết định hỏi Hyomin

-        Không, chỉ chat qua cam thôi – Hyomin ngây thơ trả lời

-        Vậy oppa có nói gì về Junhyung oppa qua đây không ? – Jiyeon nét mặt căng thẳng nhìn Hyomin

-        Sao em hỏi vậy ? B2ST còn mấy hoạt động chưa xong mà – Hyomin ngây thơ trả lời – Có chuyện gì à ? Kể cho unnie nghe được không ? – Giọng Hyomin ngọt xớt

-        Tại dạo gần đây em cứ nghe giọng nói của anh ấy. Ngày gần nhất cả nhóm mình đi ăn đó. Em đụng phải một người làm rơi chiếc vòng. Người đó nhặt lên và nói ý nghĩa của mấy cái chữ trên vòng em bằng tiếng Hàn. Unnie nghĩ đi. Có ai ngoài nhóm mình với B2ST biết ý nghĩa đó đâu – Jiyeon thật thà kể cho Hyomin mà cô không biết rằng Hyomin gật gù nhận ra kế hoạch của thằng bạn mình, /Cái ông nội này. Vậy cũng không chịu nói sớm để người ta giúp cho. Cậu quyết tâm nhỉ ? Hi vọng cậu sẽ thành công, bạn hiền/

-        Unnie cũng không biết. Unnie có liên lạc với Hyunseung oppa nhưng oppa nói là chưa qua Nhật mà – Hyomin giật mình khi bị Jiyeon khều – Lo mấy chuyện không đâu. Chú tâm vào đi – Hyomin cầm vai Jiyeon đẩy cô vào phòng tập

-        Có điều này lạ lắm. Junhyung oppa em biết đâu có giỏi ngoại ngữ. Vậy mà... - Jiyeon vẫn kiên quyết ngoái đầu lại nói
-        Junhyung á? Nói tiếng Nhật ? Em có bị gì không thế ? – Hyomin ngạc nhiên và tiếp theo đó là cười sặc sụa.

-        Chắc em bị hoang tưởng thiệt rồi. Nhưng không đâu, mấy lần trước có thể em nhầm nhưng lần đó...cái vòng...sao lại biết ? – Jiyeon nghiêng qua nghiêng lại chau mày lại

-        Thôi đừng có nhăn nhó nữa, cô em hoang tưởng của tôi ạ

-----------

Trong một ngày tập thể lực, trừ Eunjung ra thì T-ara đang ở dưới hồ bơi. Mọi người tát nước qua lại. Chỉ có mình Jiyeon thì bơi qua bơi lại hình như dạo này đầu óc bị ám ảnh riết nên thành ra không được minh mẫn cho lắm.

-        Eh, người này đâu ra vậy ? – Qri hướng mắt nhìn về người đang xuống hồ bơi vừa nói

-        Tập ở đây lâu mà em chưa thấy người này bao giờ. Hình như đâu phải trong công ty mình – Hwayoung nghi ngờ

-        Hay là mấy cha sàm sỡ - Boram suy đoán

-        Khùng. Bảo vệ đâu mà cho người này vô – Soyeon lấy ngón trỏ đẩy nhẹ trán của từng người

-        Nhưng mà thấy ổng sao sao đó. Thấy ghê quá. Mình lên luôn đi – Hyomin đề nghị làm 3 người kia đồng tình cùng lên bờ

-        Sao không chơi nữa đi ? Chưa đến giờ mà – Eunjung thắc mắc nhưng thấy ngón tay của Hyomin chỉ về hướng người đó thì Eunjung hiểu ra

-        Jiyeon ah, lên bờ đi – Soyeon gọi Jiyeon đang miệt mài bơi ở dưới

-        Sao vậy ? Em chưa muốn lên – Jiyeon thoát ra khỏi mặt nước, nhìn theo ngón tay của Hwayoung – Ông đó có gì sao ?

-        Thì thấy ghê ghê chứ sao – Hyomin nói nhỏ

-        Em thì thấy bình thường mà. Em muốn bơi mấy vòng nữa. Unnie đừng lo. Ổng làm gì em thì em cho mấy phát – Jiyeon vừa nói vừa lấy tay quơ qua quơ lại

-        Thật là không sao chứ ? Chị thấy lo quá – Boram nhăn mặt

-        Không sao thiệt mà. Chị nghĩ em là ai. Đai đen đó nha – Jiyeon tự tin

-        Thôi, nó muốn thì cứ cho nó bơi đi – Soyeon nói

-        Dù đai đen nhưng con gái liệu đánh nổi đàn ông không ? – Eunjung lấy tay xoa cằm

-        Yah, unnie muốn biết thì đến đây biết liền à – Jiyeon lấy ngón trỏ ra hiệu kiu Eunjung ra vẻ khiêu khích làm mọi người bật cười

-        Em ở đây chơi đi. Có gì la lên – Boram dặn dò

-        Unnie dặn kiểu gì vậy ? Mình ở ngoài sao nghe ? – Eunjung la lên

-        Vậy lên đi. Unnie lo quá – Boram lo lắng

-        Em đã nói rồi. Có gì em cho ổng mấy phát là nằm luôn. Unnie lo làm gì cho đau đầu. Mọi người ra trước đi – Nói rồi, Jiyeon quay lại bơi tiếp bỏ lại mọi người. 6 người còn lại chịu thua quyết định ra ngoài

Jiyeon vẫn bơi bình thường, không để tâm đến người đàn ông vừa bước xuống hồ. Nhưng đang bơi Jiyeon thấy trong nước hình như có người bị chuột rút. Jiyeon liền bơi qua các line phao để đến gần người đó. Nhờ lực đẩy của nước, Jiyeon kéo người đó vào thành hồ. Thế nhưng việc khó khăn tiếp theo là phải kéo người bất tỉnh nhân sự này lên bờ mà không có sự giúp đỡ của ai hay sự giúp đỡ của người này- nếu có thể. Một mình Jiyeon hì hục kéo lên. Tay chân dài ngoằng vướn víu cả người cô. Lay nạn nhân, đan 2 tay đè lên ngực ấn vài lần mà vẫn chưa thấy tỉnh dậy. Jiyeon bắt đầu thấy sợ

-        Anh gì đó ơi. Anh chết ở đây là tôi không biết phải làm sao đâu ? Anh ơi – Jiyeon tiếp tục lay

Người đó vẫn không chịu tỉnh dậy. Jiyeon đành phải hô hấp nhân tạo. Làm đến lần thứ 3 rồi, người đó vẫn chưa tỉnh. Hoảng sợ, Jiyeon phải chạy ra ngoài nhờ người giúp. Đúng lúc đó, có một bàn tay đã níu Jiyeon lại

-        Khôn... – Hình như là người đó nói

-        Anh này. Tỉnh rồi sao ? – Jiyeon tiếp tục lay

Dường như có hi vọng, Jiyeon tiếp tục hô hấp nhân tạo. Đến lúc này thì người này bỗng nhiên ôm cô làm người Jiyeon cúi xuống dính chặt vào nhau. Không cần phải nói là miệng cũng dính chặt vào người đó. Khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên. Jiyeon lấy hết sức đẩy người này ra rồi tát một cú trời giáng

-        Anh làm gì vậy ? – Jiyeon ngồi dậy lấy tay che miệng mình rồi đánh túi bụi vào người đối diện, miễn là trên người hắn ta là may rồi đấy.

-        AH. Em không cảm thấy gì quen thuộc sao ? Hình dáng ? Dáng người thì có thể quên được vì dạo này anh cũng ăn được ngủ được. Nhưng cả nụ hôn em cũng không cảm giác gì ư ? – Jiyeon chết lặng từ câu hỏi đầu tiên của người này, đồng thời cô cũng lén lút từ từ lùi ra xa. /Mình có quen người này sao ?/. Giọng nói từ tốn và lên giọng ở những đoạn cuối mang sắc thái tự tin...thái quá, đến nổi dù rất muốn nhưng cô không thể nói là 'chảnh' với người gặp mặt lần đầu tiên. Mà có đúng là lần đầu không nhỉ ? Người đó cũng bật dậy nhìn Jiyeon không cảm xúc cũng không có hành động gì thêm, kể cả sặc nước như cô thường thấy. Chỉ là một cái cười đểu cán. Người đó từ từ kéo kính bơi ra khỏi mắt mình.

-        Anh...anh...anh...sao lại...ở đây ? – Jiyeon bất ngờ

-        Sao lúc nào chúng ta giận nhau em lại bạo lực như thế nhở ? – Vẫn cái giọng như bọn đòi nợ đang hả hê siết con nợ của mình nhưng có một chút đáng yêu khi Junhyung nhìn Jiyeon cười rồi nhăn mặt chăm chăm xuống những chỗ bị Jiyeon ra đòn lấy tay xoa xoa

-        Anh...anh đến đây làm gì ? – Jiyeon như vỡ òa. Cô muốn ôm anh, muốn nắm lấy đôi bàn tay gân guốc kia, hoặc chỉ đến gần anh một chút thôi cũng được. Lòng cô thật sự rất hạnh phúc nhưng lí trí đã không cho Jiyeon thể hiện điều đó.

-        Vì hai chuyện anh mới đến đây tìm em

-        ...

-        Thứ nhất, em trả tiền anh đi – Vào vấn đề nhanh gọn, Junhyung nói cũng không ngượng nghịu. Khuôn mặt cậu tỉnh queo. Lòng bàn tay đã từng nâng niu bàn tay cô, từng sưởi ấm cho cô giờ đây ngửa ra trơ trẽn không một chút run run ngại ngùng. Lòng Jiyeon thắt lại khi nhớ đến những lúc cô nâng niu, chăm sóc và quan tâm anh. Gặp nhau, anh lại đề cập về chuyện tiền bạc ư ? Thật sự anh vô tình đến thế sao ? Bùn xỉn, keo kiệt đến mức chìa tay rồi vẫn còn theo người ta khắp nơi để đòi tình phí à ? Cô đã yêu một người con trai này ? Với tính cách này ? Jiyeon đau đớn nhận ra người đàn ông trước mặt cô thật nhỏ bé. Nước mắt rơi âm thầm hòa cùng với những giọt nước đọng trên mái tóc

-        Tiền gì ? – Jiyeon đang hi vọng một điều gì đó – Anh muốn tiền làm chiếc vòng này ư ? – Cô giơ cánh tay mình lên cho anh thấy

-        Chuyện đó để sau đi – Bất giác, miệng Jiyeon nhẹ mở khi nghe Junhyung nói – Tiền phạt mà Kikwang đòi anh vì vượt quá tốc độ cho phép khi chạy đến sân bay – Anh nói một hơi.

-        Chỉ vậy thôi ? – Jiyeon như đang cố gắng kiềm chế hơi thở của mình, cho chúng dịu lại. Cố gắng nói càng ít chứ càng tốt. Không thì người đó sẽ nhận ra tiếng nấc của cô mất. Một cánh tay nhẹ giữ cánh tay còn lại – Ra ngoài chờ đi. Tôi sẽ đưa – Thấy Junhyung không phản ứng, Jiyeon đứng lên

-        Chờ chút. Còn nữa – Vẫn ngồi dưới sàn, Junhyung nhẹ xen bàn tay mình vào lòng bàn tay cô, nắm lấy

-        Vậy cũng được. Nói một lần luôn. Tôi không muốn thấy một người như anh nữa – Jiyeon xoay nhẹ tay mình ra khỏi tay người đó. Junhyung lấy tay mình lại nhưng ánh mắt vẫn ngước lên – À. Có phải chuyện thứ hai anh muốn nói là cái này, đúng không ? – Jiyeon thấy khuôn mặt anh đang hướng về chiếc vòng. Jiyeon để hờ bàn tay lên chiếc vòng. Thế ra chỉ có mình cô luôn khắc khoải chờ anh, chỉ mình cô giữ gìn vật này. Jiyeon cười khẩy bản thân. Nếu sớm biết có ngày này, chắc cô sẽ quăng nó đi cho bỏ ghét chứ chẳng trân trọng, giữ khư khư bên mình

-        Ừ

-        Anh muốn tiền à ?

-        Không – Junhyung trả lời gọt lỏn

-        Chứ anh muốn gì ? – Khuôn mặt Jiyeon dần đỏ lên

-        Anh muốn lấy lại cái vòng – Junhyung nhìn Jiyeon.

Đôi mắt mở to rồi trở lại bình thường. Cô nhìn xuống tay mình. Khi nghe câu nói đó, cả người cô đóng băng có thể rạn nứt ra mất. Bây giờ Jiyeon thân người năng trịch. Bơi cũng không bao nhiêu mà giờ thấy mệt ư ? Sau vài tiếng  lỏn tỏn của những giọt lệ hay giọt gì cô cũng không rõ rơi vào vũng nước trên sàn gạch trắng buốt, Jiyeon như chợt quên đi trái tim của mình ngước nhìn anh. Và cô lại nhận ra rằng : Hạnh phúc mong manh thật. Mới đây cô còn vui mừng khi gặp lại anh trên đất Nhật. Sống mũi cay cay chờ anh nhẹ vuốt lên an ủi. Vậy mà giờ đây nước mắt ấy đã thay bằng những dòng lệ rơi mãi mà cũng không ai biết.

Nghe Junhyung nói mà niềm hạnh phúc trong cô vỡ tan như chiếc gương nứt ra để rồi chúng rớt xuống nền đất để tan nát thêm một lần nữa cho hả. Hai mắt mở to nhìn anh. Thật sự anh đã có người con gái khác rồi sao ? Nhanh đến thế ư ? Trong khi cô vẫn còn đang giữ anh trong tim, vẫn còn đau đáu về anh, vẫn còn thổn thức khi đứng trước mặt anh, vẫn còn...nhiều lắm. Hèn gì cái chạm môi ban nãy đã không còn mang vị ấm nóng, sự khô ráp của bờ môi và những phút vụng về lén lút. Junhyung...của cô...đã thay đổi. Trong vô thức, Jiyeon lấy tay chạm vào đôi môi mình rồi chà nhẹ như xóa đi 'nụ hôn hạnh phúc' lúc ấy ; và như còn sợ sự vương vấn, cô khéo léo liếm vòng miệng mình không cho Junhyung thấy.

Lẫn trong đâu đó cùng với những giọt nước rơi từ tóc mình là nước mắt của Jiyeon. Hết thật rồi...Hi vọng...Jiyeon cũng mong từ đây nước mắt của cô cũng sẽ vơi dần theo những hi vọng của cô mà anh đang đạp đổ. Từ ban đầu anh đã sòng phẳng, thì cô cũng nên như thế thôi. Tính ra không có nó, cô sẽ nhanh chóng quay về là chính cô. Jiyeon quyết định tháo chiếc vòng đưa cho Junhyung.

36# Shinnie
2-2-2012 15:50:19
Chap 29 :

Chợt Junhyung nắm lấy tay Jiyeon khi cô đang tháo chiếc vòng ra. Lấy một chiếc nhẫn từ một ngón tay của mình, anh đeo vào tay Jiyeon trước sự ngỡ ngàng của cô

-        Anh... – Khóe mắt đang hình thành những giọt nước, Jiyeon nhìn Junhyung

-        Em bây giờ là của anh đấy, chỉ mình anh thôi – Junhyung đưa một tay có chiếc nhẫn giống y chiếc vừa mới được đeo vào tay Jiyeon. Chiếc nhẫn rất đơn giản nhưng cũng rất nổi bật vì trên chiếc nhẫn trơn đó chỉ khắc tròn hết lòng trong của chiếc nhẫn 'Hãy ở bên anh nhé, Jiyeon'

-        Ai cho anh làm vậy ? – Jiyeon vẫn còn bất ngờ, giựt bàn tay khỏi cái nắm của Junhyung. Cô liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

-        HyunA gửi lời xin lỗi em – Nói rồi Junhyung nắm lấy hai bàn tay Jiyeon kéo cô xuống rồi ôm lấy khuôn mặt cô, dùng cả hai ngón cái nhẹ lau những giọt nước chạm vào hai bên má khi cô nhẹ chớp mắt - Hãy nhìn vào mắt anh đi Jiyeon. Những gì anh nói bây giờ là sự thật. Anh cần em. Anh yêu em. Những chuyện đó đã giải quyết hết rồi – Rồi Junhyung kéo Jiyeon vào lòng.

Dù hình ảnh làm tim gan Jiyeon như nổ tung đã nhập nhòe trong trí nhớ nhưng nhắc đến HyunA, nhắc đến nỗi đau ngày ấy và những ngày sau đó Jiyeon muốn đánh anh cho hả những oan ức cô không giải thích cho anh mà để anh ở Hàn, cả sự nuối tiếc, sự giận dữ, niềm mong chờ của mình. Cô đánh anh. Từng cái đấm cứ đáp xuống thân hình đã có chút thịt của anh một cách mạnh mẽ. Anh không đỡ lấy. Anh biết mình phải chịu những trận đòn hờn dỗi mà thực ra là tức giận xen thêm một chút buồn khổ của cô. Anh muốn cô đánh anh thật nhiều nhưng sao anh cảm thấy vui quá, trong đó xen lẫn một chút xót xa khi những giọt nước ấm nóng rơi trên đầu gối anh. Xót cho đôi mắt ngấn nước kia đang rát bỏng vì những giọt nước mắt, xót cho đôi tay mềm mại đang giáng vào người anh từng cái nặng nhọc, xót cho trái tim cô đang thét gào. Những câu chữ đứt quãng vì tiếng nấc của Jiyeon trở nên không rõ ràng : 'Bây...giờ anh...mới đến...sao ? Bây... giờ những... gì... anh nói... là... sự thật... Vậy ...sau... này chỉ là ...lời nói dối ?'Nhẹ cười vào những cái đánh hờn dỗi, những suy diễn của Jiyeon, anh vỗ vào lưng cô rồi cúi xuống nhìn cô. Anh nhớ cô, thật sự rất nhớ. Nhưng đó lại làm anh hạnh phúc mặc cho những vết bầm về thể xác trong tương lai. Vì anh biết rằng cô vẫn đang chờ anh. Có lẽ hơi ác nhưng anh biết cô đau vì anh, biết những nước kia nồng ấm vì ai, mặn chát vì ai, tuôn trào vì ai và trên hết, tình yêu vẫn còn trong trái tim cô. Chỉ thế là đủ. Vì vậy mà anh cứ ngồi đấy nhìn vẻ mặt đối diện đang cuối xuống kia, để mặc Jiyeon khóc, mếu máo và thụi.

Đến lúc này, Jiyeon có vẻ không còn sức đánh anh nữa, nhưng vẫn quơ vào người anh với tốc độ chậm hơn. Junhyung nhẹ cười, kéo hai cánh tay cô xuống kéo sát mình. Rồi dịu dàng Junhyung hôn lên trán Jiyeon và ôm cô vào lòng. Trong khi Jiyeon đang khóc hết nước mắt, Junhyung lại tủm tỉm cười vuốt lưng cô cho những giận dữ trôi đi. Anh biết Jiyeon đã đầu hàng.

Đẩy Jiyeon ra làm cô hơi ngạc nhiên, Junhyung nâng cầm cô lên ngắm nhìn thật lâu. Anh cảm nhận hơi thở gấp rút của cô trên cánh tay của mình. Nhận thấy Junhyung nhìn mình chằm chằm, Jiyeon thoáng ngại ngùng cắt đứt ánh nhìn. Có lẽ thời gian qua đã làm những cái nhìn, nắm tay, đụng chạm trở nên xa lạ. Sáu tháng qua đã làm sự thân thiết, những lúc nồng nàn trở về mức số không. Tiếng 'ực' trong cổ họng Jiyeon làm cả Junhyung nghe thấy rồi phì cười. Giờ đây, đôi mắt Jiyeon đã nhắm nghiền dù hành động của Junhyung rất đơn giản – ngắm nhìn cô. Hiểu Jiyeon đã gật đồng đầu ý tha thứ, anh dần ghé sát người, đồng thời kéo Jiyeon gần mình hơn. Đã chạm vào bờ môi hồng. Chỉ mới phớt nhẹ qua làn môi mà đã làm anh muốn siết cả người Jiyeon lại vào lòng mình. Bờ môi ấy làm anh khao khát quá. Junhyung nhẹ vòng tay qua eo Jiyeon kéo lại gần. Anh mỉm cười khi nhận ra cánh tay Jiyeon đã quàng qua cổ mình tự lúc nào và cô cũng tự động nhích lại gần anh hơn.

-        Yeah, thành công rồi – Hwayoung đập tay với các unnie của mình đứng nép vào cột nãy giờ

-        Công nhận kế hoạch của Junhyung có hiệu quả ghê – Qri gật gù nhận xét

-        Cái này là nó bắt chước ý tưởng của mình lần trước nè. Lần đi biển ấy – Soyeon ra vẻ tự hào

-        Thôi ăn chúc mừng đi -  Eunjung khoác vai Qri đi ra ngoài

-        Chúc mừng gì ? – Boram hỏi

-        Thì chỉ còn chúng ta chưa có ai thôi – Eunjung trả lời - Ừ ha quên nữa. Bỏ 2 người này ra đi – Eunjung chỉ chỉ

-        Sao vậy ? Phải chúc mừng vì kế hoạch cho Junhyung và Jiyeon quay lại thành công chứ. Mắc gì tổ chức cho mấy người độc thân thôi ? – Hyomin rống cổ nói

-        Chút 2 unnie cũng đi thôi – Hwayoung nói

-        Lấy điện gọi Hyunseung để rước bà này đi nhanh lên – Boram khều Eunjung – Hwayoung, em gọi 'Ngốc của em' dùm Soyeon unnie đến đón lun đi – Boram chỉ đạo với cái giọng móc mỉa

-        Ok, chờ chút – Eunjung vừa lấy điện thoại thì bị Hyomin giựt lại

-        Yes, maddame – Hwayoung chào tay

-        Thôi mà cho em đi đi – Hyomin nũng nịu với Eunjung

-        Thôi mà cho unnie đi đi mà – Soyeon nhỏng nhẻo

-        Trời, hôm nay lạ nha. Lần đầu tiên unnie nũng nịu như vậy đó – Hwayoung giả bộ bất ngờ

-        Có người yêu người ta phải thay đổi chứ sao, phải không Soyeon ? – Boram nhìn Soyeon cười

-        À. Hôm nay Tom chơi đòn này với Jerry nha – Soyeon nhìn Boram nói

-        Ai biểu unnie giấu kĩ quá chi. Qua đây được 5 tháng hơn mới biết là quen được 3 tháng rồi chứ - Hwayoung xen vào

-        Kikwang ah, em muốn ăn cái này – Eunjung khoác tay Qri

-        Uh, anh sẽ mua cho em. Chờ anh chút – Qri hùa theo chọc Soyeon

-        Anh có biết em đã nhẫn nại thế nào không ? – Hyomin phụ họa theo

-        Bây giờ thì anh thấy em rồi. Anh hướng về em đây – Mặt Eunjung âu yếm nhìn Hyomin

-        Không. 'Trái tim anh hướng về em' mới đúng – Boram lấy tay chỉ như sửa lại lời Eunjung vừa nói

-        Yah, 4 người này. Dám coi riêng tư của tôi nữa chứ. Đứng đó. Chết với tôi – Soyeon chạy rượt Eunjung, Boram và Qri – Hyomin, em cũng không vừa gì đâu mà chọc nghẹo chị. Gì chứ ? 'Một ngày vui vẻ của anh là không có em khi em ở đây luyện tập cực lực ư ? Anh bỏ rơi em hả ?' – Soyeon thấy Hyomin đứng yên giả bộ mình ngây thơ vô số tội liền nhéo tai cô

-        Ah. Sao chị biết cái tweet đó ? – Hyomin la lên – Thôi thì 2 chị em mình đều cùng đồng cảnh ngộ phải thông cảm cho nhau chứ. Chúng ta phải đồng lòng xử lý 4 bà nhiều chuyện kia đi – Hyomin kéo tay Soyeon ra khỏi tai mình

-        Thôi, thua. Mình đầu hàng – Eunjung đưa 2 tay lên rồi khoác vai Soyeon đến chỗ mọi người

-        Đùa vậy thôi. Chút B2ST rũ chúng ta đi ăn rồi – Boram nhìn khuôn mặt thất vọng của Hyomin chuyển sang phấn khởi mà thấy mắc cười

-        Thay đồ đi. Không biết 2 người đó làm gì trong đó mà lâu thế ? - Hwayoung quay đầu về đằng sau

-        Người ta mới quay lại với nhau mà. Còn nhỏ em đừng biết làm gì – Soyeon vuốt tóc Hwayoung

-        Ơ, em cùng tuổi với Jiyeon chứ bộ

-        Haha. Sorry. Unnie quên mất – Soyeon đến khoác vai Hwayoung làm Qri nở một nụ cười

-        Đến đó trước đi. Mắc công 2 người kia bồn chồn lo lắng đến chết vì nhớ người yêu đấy – Eunjung nhìn Soyeon và Hyomin

-        Hôm nay em mạnh miệng quá ha – Soyeon liếc Eunjung một cái

T-ara cùng đi trên đường cười nói vui vẻ. Phía trong là 2 con người đang nói cho nhau nghe những gì mà trong 8 tháng họ không thể gặp nhau, không thể chia sẻ

-        Sao anh vào được đây ? – Jiyeon vừa đi vừa hỏi Junhyung

-        Nhờ mấy unnie của em đấy

-        Vậy là mấy người thông đồng với nhau sao ? – Jiyeon quay lại nhìn mặt Junhyung với 2 con mắt mở to

-        Làm vậy thì em mới chịu gặp anh chứ - Junhyung cười đắc ý nhéo bờ má Jiyeon - Những lúc em về Hàn dẫn chương trình xong, anh định gọi em hay chạy theo khi thấy em vội vã rời khỏi trường quay về Nhật, em có biết anh thất vọng đến mức nào khi anh kêu muốn khản cả giọng, di động thì không liên lạc được mà còn phải nhìn xe chạy khỏi tầm với của anh không ? – Khuôn mặt cậu xụ xuống

-        Vì ở bên Nhật tụi em xài số khác mà. Về Hàn chỉ có mấy tiếng thì thay sim ra làm gì – Jiyeon cúi đầu xuống nói

-        Em có biết anh nhớ em như thế nào không ? – Đột nhiên Junhyung dừng lại

-        .... – Jiyeon ngước mặt lên nhìn im lặng

-        Sao em không trả lời ? – Junhyung quay nhẹ đối diện Jiyeon. Cậu thấy những giọt nước từ từ thoát khỏi đôi mắt xinh đẹp kia. Đôi mắt Jiyeon đỏ âu – Ơ Jiyeon, em sao vậy ?

-        Anh là một kẻ đáng ghét – Nước mắt bây giờ không còn là nỗi đau mà là một niềm hạnh phúc

-        Anh nói với em câu này chưa nhỉ ? – Junhyung ôm Jiyeon vào lòng rồi nói khẽ vào tai cô. Jiyeon vẫn còn nức nở trong lòng cậu. Cô nhớ mùi hương này. Cô nhớ mùi hương của tóc anh. Và cô biết cô thật sự nhớ người con trai này lắm. Cô đã yêu anh mất rồi

-        Anh xin lỗi em phải chịu khổ vì anh – Rồi cậu nhẹ đẩy Jiyeon ra và đặt lên trán cô một nụ hôn – Cám ơn em đã chờ anh. Anh yêu em

-        Không phải anh nói 'You and I are meant to be' sao ? – Jiyeon nhẹ mỉm cười nói trong nước mắt

-        Meant to be together luôn. Đi thôi. Mọi người đang chờ - Quẹt nước mắt trên khóe mi của Jiyeon, Junhyung cười tươi đan tay mình vào tay cô

-        Đi đâu ? – Jiyeon cuối nhẹ người phía trước nhìn mặt Junhyung

-        B2ST qua Nhật rồi. Chúng ta thay đồ rồi đi nào – Junhyung nháy mắt

-        Mấy anh cũng chuẩn bị debut hả ? – Jiyeon vui mừng

-        Không, qua xem xét tình hình thôi. Được thì 5 tháng sau. Anh ở đây một tháng rưỡi rồi về

-        Thật không ? – Giọng Jiyeon vui mừng

-        Uhm, chứ sao ? Anh đã hứa với lòng là không bao giờ nói dối Park Jiyeon nữa – Junhyung véo nhẹ mũi Jiyeon - Mau lên. Mọi người có vẻ đói lắm rồi – Junhyung  cùng Jiyeon bước ra. Ánh mắt anh bắt gặp những cô nàng T-ara nghịch ngợm núp đằng sau cây cột, cười tủm tỉm. Một nụ cười nở trên môi.

2 người vừa đi vừa luyên thuyên về những dự định tương lai khi 2 nhóm cùng debut cùng một thị trường rộng lớn như Nhật, về những kế hoạch mà trong đó chỉ có 2 con người tên là Park Jiyeon và Yong Junhyung. 

------------

-        Hwayoung ah, nhanh lên. Jiyeonnie đang hối kìa – Eunjung chạy vào phòng

-        Chờ em một chút thôi. Sắp xong rồi – Hwayoung đẩy ghế ra chạy đến bàn trang điểm chỉnh trang lại lần cuối – Thiệt khổ. Đi thử cái áo cưới mà phải huy động lực lượng hùng hậu như thế này đây

-        Đâu phải mình nhân vật chính không đâu. Còn 2 bà phù dâu nữa kìa – Qri chìa đầu vào phòng lấy tay chỉ Soyeon và Hyomin cũng đang la làng

-        Thiệt là...Hì. Nhanh quá nhỉ. 4 năm rồi đấy. Cậu sống hạnh phúc nhá – Hwayoung lắc đầu nhưng rồi nhìn lại vào màn hình vi tính mỉm cười và chạy theo mọi người

« Junhyung của Beast và Jiyeon của T-ara có quan hệ hẹn hò        Post 18/4/2016  1:28am

        Junhyung của Beast và Jiyeon của T-ara đã công khai mối quan hệ của mình. 2 người cho biết đã quen nhau hơn 4 năm nay. Điều này làm các fan vô cùng bức xúc. 'Làm sao họ có thể giấu trong một thời gian dài như vậy ?'. '2 người đã lừa dối fan' nhưng fan cũng rất vui mừng khi 2 bạn trẻ đến với nhau. '2 người rất đẹp đôi'. ' Rốt cuộc ước mơ của mình đã thành hiện thực rồi'

        2 công ty quản lý cho biết họ chỉ mới biết mối quan hệ của 2 người này cách đây 1 năm. Họ còn tiết lộ 2 người đã rất nổ lực thuyết phục công ty giữ kín chuyện này

        Junhyung và Jiyeon còn thông báo tháng 6 này. Đúng vào ngày sinh nhật của Jiyeon sẽ tổ chức tiệc đính hôn. Còn lễ kết hôn vào ngày 19 tháng 12, ngay ngày sinh nhật của Junhyung. Tuy còn trẻ nhưng 2 người có vẻ rất chín chắn khi đưa ra thông báo với mọi người. Sau khi đưa tin, họ đã nhận được nhận được nhiều lời chúc mừng của đồng nghiệp và người hâm mộ.

        Công ty quản lý của 2 người cho biết vẫn tiếp tục hoạt động của họ với nhóm sau lễ kết hôn

        Hi vọng 2 bạn sẽ sống hạnh phúc mãi mãi »

END

p.s: cám ơn mn đã đọc và ủng hộ fic mình trong thời gian vừa qua. iu mn nhìu  :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jiyeon