Chap 7 : Ngọn đồi lộng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 7 :

Chiều hôm đó...

- Ê, mọi người ! - Thái Nghiên đến gọi cửa từng phòng một.

.

.

- Nghỉ ngơi đủ rồi, giờ chúng ta đi chơi, ok ?

- Tuân lệnh tỷ tỷ! - Cả lũ nhăn nhăn nhở nhở

- Đủ quân số chưa ? - Mỹ Anh hỏi

- Kí túc nữ đủ !

-Kí túc nam đủ ! - Xán Liệt hớn hở, và "Cốp !" - Nhận ngay cái cốc đầu từ Bạch Hiền vì tội nhanh nhảu

- Thiếu Thế Huân ! - Tuấn Miên nói

- Vừa rồi thấy nó ra ngoài rồi ! - Chung Đại nói

- Vậy kệ nó, đi chơi đi ! - Xán Liệt lại nhăn nhở, "Cốc" - Cái cốc đầu thứ hai

- Có cần tìm không ? - Lộc Hàm hỏi

- Thôi kệ đi ! - Thái Nghiên gạt phắt - Tất cả ra biển !

Mọi người ào ra, chỉ có Xán Liệt ôm đầu đi sau...

.

.

Cùng lúc đó, trên 1 ngọn đồi thông gần bờ biển, Thế Huân đang ngồi tựa đầu vào gốc cây...

"Anh vẫn chẳng thay đổi gì, Lộc Hàm ạ !" - Thế Huân bất giác cười, nhớ lại mấy kỉ niệm...


~Flashback~

10 năm trước...

- Hộc...Hộc...- Tiếng thở nhanh

Dưới trời mưa như trút nước, cậu bé Thế Huân chạy băng qua các đường phố...

"Chạy...Phải chạy thật nhanh...Càng xa càng tốt..."

Những hình ảnh choáng ngợp trong đầu cậu, bị gia đình ruồng bỏ, bị bạn bè trêu chọc chỉ vì cột gió lốc xoáy tròn trong tay cậu...

"Sao tôi lại có đứa con quái dị như vậy chứ ?"- Đó là câu mà ba cậu nói rất nhiều lần

"Đừng chơi với nó, tránh xa nó ra, nếu không nhà các cậu sẽ bị gió thổi tung đấy !" - Lũ bạn học Thế Huân trêu chọc

"Không được để cậu chủ ra khỏi phòng !"- Mẹ cậu dặn dò người giúp việc

"Sinh ra trên đời cũng là 1 cái tội sao ?!" Mọi thứ thật quá đáng với 1 cậu bé như Thế Huân, không thể sống mãi như vậy được, phải rời khỏi nơi đó thôi...

"Bịch" - Đôi chân cậu khụy xuống, không còn sức lực nữa.."Mình sẽ chết sao..."


***


"Huh ?" - Thế Huân bật dậy -"Mình đang ở đâu vậy ?"

Chiếc giường màu kẹo, tường sơn xanh nhạt, trên kệ là mấy con thú nhồi bông, góc phải là cái bàn học lạ hoắc...

"Đây đâu phải nhà mình ?" - Thế Huân kéo chăn ra, giờ mới để ý, cậu mặc 1 bộ pijama chim cánh cụt, kì lạ...

"Mình không hoang tưởng đấy chứ ?" - Cậu tự sờ lên trán, việc cuối cùng cậu nhớ là mình đang chạy khỏi ngôi nhà đó, mà đó đâu phải nhà cậu, giống nhà tù hơn...

- Cậu tỉnh rồi ?

Một cậu bé mái có mái tóc vàng nâu bước vào, cậu ta tháo bỏ chiếc cặp sách và leo lên giường, mở to đôi mắt nhìn Thế Huân thật kĩ...

- Ăn kẹo không ? - Cậu bé đó đưa cho Thế Huân 1 hũ kẹo mật

Thế Huân không nói gì...Đôi mắt mở to có chút ngạc nhiên

- Sao cậu lại nằm trước cửa nhà tôi ???

- Tôi...tôi ngã !

- Vậy sao ? Tôi tên Lộc Hàm, còn cậu ?

- Thế Huân...

- Nhà cậu ở đâu ?

- Tôi...không có...

- Ô, tôi xin lỗi, tôi...vô ý quá !

- Không sao...

- Cậu có thể ở nhà tôi...

- Hả ? - Thế Huân ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt lanh lợi của Lộc Hàm

- Cậu không có nhà mà, cậu có thể ở đây với tôi, ba mẹ tôi đi suốt à...Chán lắm...

- Ơ...được ! - Thế Huân đáp nhẹ

- Vậy...Cậu muốn đi chơi 1 chút không ?

- Ừm...

"Lộc Hàm...Mình sẽ nhớ cái tên này..." - Thế Huân tự nhủ


***


Hiện tại, Lộc Hàm và Thế Huân đang đứng dưới 1 gốc cây trên ngọn đồi sau nhà.

- Tôi rất thích ở những nơi như thế này !!! A, mát thật ! - Lộc Hàm hét to

- Anh thích cây ???

- Không, tôi thích những nơi nhiều gió, như trên này nè !

Lộc Hàm cười. Cái nụ cười hồn nhiên ngây thơ làm tim ai đó lỡ nhịp...

- Anh có muốn nhiều gió hơn không ?

- Ô, muốn chứ, tôi rất thích...

Thế Huân vòng tay ra sau lưng, búng nhẹ 1 cái, gió nổi lên vù vù, thổi mái tóc vàng nâu của Lộc Hàm bay phấp phới...

- A, tuyệt quá !

Thế Huân cười thầm..."Anh vui, tôi cũng vui..."

- Thế Huân à, nhìn nè ! - Lộc Hàm ngông nghênh trèo lên vách đá

- A...- Chỉ trong tích tắc, đôi chân cậu trượt đi, cả người rơi xuống...

- Ế, mình không sao ? Á, Thế Huân ! - Lộc Hàm vội đứng dậy sau cú ngã, quay người lại...Hoảng hồn khi Thế Huân đang cố trống tay gượng dậy...

Nhờ có Thế Huân nhanh chân chạy đến đỡ mà Lộc Hàm vẫn bình an vô, giờ thì cậu đang rối rít xin lỗi...

- Tôi xin lỗi, cậu không sao chứ ?

Thế Huân lắc đầu, cười...

- A...- Thế Huân rên lên ôm lấy tay trái

- Úi, đưa tay tôi xem nào !!! Phù...phù ...phù ! - Lộc Hàm thổi vào cái tay đau của cậu

- Làm vậy để làm gì ? - Cậu ngẩng đầu lên hỏi

- Huh ? À...Mẹ tôi nói làm vậy sẽ đỡ đau...Hì...- Lộc Hàm cười hồn nhiên, cái nụ cười giơ cả hàm trên ra

Tim Thế Huân đập mạnh hơn qua mỗi giây mỗi phút nhìn đôi mắt đó, nụ cười đó, Lâu rồi không có ai quan tâm cậu như vậy...

~End Flashback~


Quay lại với Thế Huân, đang ngồi trên ngọn đồi gần biển. Bỗng...

- Wa !!! Tuyệt quá ! - Tiếng hét của Lộc Hàm, theo sau là mấy tiếng la hú của hội kia.

- A, Thế Huân, kia rồi ! - Mẫn Thạc chỉ tay, ánh mắt mọi người đều hướng theo

- Chà, dám đi chơi trước, không rủ tụi này !!! - Xán Liệt đến vỗ vai Thế Huân.

- Chỉ hóng gió 1 chút thôi...- Cậu cười nhẹ

- Trên này đẹp thật ! - Nghệ Hưng hít 1 hơi dài - Không khí trong lành thật!

- Gió...- Lộc Hàm thì thầm một mình

"Hồi trước....Có một người bạn.....Thê...Thi...? Tên gì ấy nhỉ ??? Cũng lâu rồi...Nhớ chẳng nổi nữa..." - Lộc Hàm nghĩ



~Flashback~

Ngày nào cũng vậy, Thế Huân chỉ mong Lộc Hàm đi học về, còn Lộc Hàm cũng chỉ mong về sớm với Thế Huân....

Có 2 đứa trẻ đang nằm trên bãi cỏ xanh...

- Thế Huân à... - Lộc Hàm gọi nhỏ

- Gì vậy...

- Hmm...Cảm ơn cậu...

- Huh...Tôi mới là người phải cảm ơn chứ ?

- Cậu đã ở bên tôi 2 tuần...Tôi vui lắm !!! - Lộc Hàm cười 

- Khì...Có vậy thôi mà cũng cảm ơn à...

- Tất nhiên, cậu là người thân của tôi mà !

"Người thân ??? Thật sao ???" - Thế Huân bỗng cảm thấy thật ấm áp, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày tệ bạc cậu cảm thấy có một gia đình...

- Ở nên tôi mãi mãi nhé...- Lộc Hàm thì thầm

- Huh ?

- Hứa đi, cậu và tôi sẽ mãi mãi là bạn thân, mãi mãi bên nhau... - Lộc Hàm ngồi bật dậy, trông thật giống một chú cún con

- Ư...Ừm...- Thế Huân thì thầm, 2 má hơi ửng đỏ 1 chút

Và cái mặt cậu càng hồng hơn khi Lộc Hàm hôn nhẹ vào má cậu...

"Cảm giác thật...lạ..."- Thế Huân nghĩ


***


Vào một ngày...

Dạo này, Thế Huân có cảm giác Lộc Hàm hơi lạ...Có điều gì đó khó xử, sao lại giấu Thế Huân cậu ?

"Kính coong" - Tiếng chuông cửa vang lên

- Chào, có Ngô Thế Huân ở đây không ? - Cái người bên kia cánh cửa nói khi người giúp việc mở cửa...

- Huh ? Anh hai ? - Thế Huân ngạc nhiên

- A, đứa em ngốc của tôi ! - Thái Dân đến ôm chầm lấy Thế Huân

- Đó là anh trai cậu sao ? - Lộc Hàm hỏi

- Ừm...

- Em chào anh, em là Lộc Hàm ! - Lộc Hàm lễ phép cúi đầu

Thế Huân thấy Lộc Hàm vừa thở phào nhẹ nhõm, sao lại vậy ???

- Ừm, anh là Thái Dân, em cho anh mượn thằng em trai 1 lát nha ! - Thái Dân cười

- Vâng, em đi chỗ khác đây, 2 người cứ nói chuyện !!! - Và Lộc Hàm ra khỏi phòng

- Sao anh hai lại ở đây ? Anh phải ở trường học chứ...- Thế Huân hỏi

- Thì về thăm nhà chứ sao ? Cái thằng nhóc này...không được bỏ nhà đi như thế chứ ! - Thái Dân xoa xoa đầu Thế Huân

- Em...em...

- Anh biết chuyện rồi...Không sao...

- Anh không hiểu đâu...- Thế Huân cúi mặt xuống

- Không, anh hiểu rất rõ...Thật ra anh có 1 bí mật...

- Huh ?

- Anh cũng có siêu năng lực như em...- Thái Dân thì thầm vào tai Thế Huân

- Hả ??? Thật không ? - Thế Huân tròn mắt sửng sốt

- Tất nhiên...Anh có thể đọc được suy nghĩ của người khác, anh phát hiện ra từ hồi anh bằng tuổi em...

"Vậy là...mình không quái dị, mình không..."

- Đúng vậy em không quái dị đâu, còn nhiều người giống em và anh...

- Tuyệt...quá...

- Thật ra nơi anh đang học là 1 học viện rất đặc biệt...bla...bla...-Thái Dân giải thích cho Thế Huân về học viện SM 

- Vậy, em được học bổng...giống anh ?

- Đúng, em có thể đi bây giờ, đi cùng anh luôn...

- Bây giờ ??? "Nhưng mình đã hứa với Lộc Hàm..."

- Cậu Lộc Hàm đó......anh hiểu rồi...Nhưng...có gì liên lạc cứ anh, bất cứ khi nào em sẵn sàng...

- Ừm ! - Mặt Thế Huân cúi gằm xuống

.

.

Sau khi Thái Dân đi...

- Anh trai cậu...muốn cậu về nhà à ? - Lộc Hàm dò hỏi

- Dạng vậy, nhưng tôi không đi đâu...-- Thế Huân cười

- Sao cậu lại ngốc vậy ?

- Huh ? - Nét cười trên mặt Thế Huân dần biến mất

-Thế Huân à...Tôi...thật ra...

- Gì ?

- ...Thật ra gia đình tôi sắp sang Mĩ...Tôi...ba mẹ không thể cho cậu đi với tôi...

Lập tức, gương mặt Thế Huân  đông cứng lại, tim như có hàng ngàn mũi dao đâm phải, dù vậy, cậu vẫn nặn ra 1 nụ cười

- Không...sao...đâu...Anh...cứ...đi...

- Nhưng...cậu...

- Thật ra...Tôi sắp về nhà...

Thế Huân cười gượng, nụ cười giả tạo không che giấu được nỗi buồn trong lòng cậu...Nhưng Lộc Hàm-với suy nghĩ của đứa trẻ-không hề nhận ra...

"Vậy là...mình sẽ không được gặp Lộc Hàm nữa rồi..." - Cậu muốn khóc lắm, nhưng không thể làm vậy trước mặt Lộc Hàm được...Tại sao ông trời có thể nhẫn tâm hành hạ một đứa trẻ như vậy chứ...

.

.

.

Cái ngày Lộc Hàm đi trời mưa tầm tã như cái ngày 2 đứa gặp nhau, hình ảnh cái cậu bé tóc vàng nâu trên xe mỗi phút lại xa dần làm tim Thế Huân nhói lên, nhưng cậu cố không khóc, cậu tiễn Lộc Hàm đi trong niềm vui giả tạo...

"Liệu sau này mình còn gặp lại cái nụ cười đó không ?" - Thế Huân thở dài

- Đau vậy sao ? - Tiếng Thái Dân vang lên, cậu đã đứng sau Thế Huân từ bao giờ

- Anh hai...- Thế Huân gục xuống khóc...

- Haiz...Từ cái lần đầu gặp, anh biết chuyện này sẽ xảy ra mà...- Thái Dân ôm lấy đứa em đang run lên vì khóc.

"Mày sao vậy Thế Huân ? Phải cứng rắn lên chứ Thế Huân ? Lộc Hàm không muốn mày như vậy đâu !" - Thế Huân cố trấn an bản thân

- Anh...- Cậu nói trong cơn nấc nghẹn - Em muốn đến học viện với anh...

- Ừm...- Thái Dân mỉm cười


***


10 năm sau cái ngày mưa tầm tã ấy...

"Hm, đúng là 1 lũ ác nhân, tự dưng phải đi mua cafe. chỉ tại cái trò kéo búa bao chết tiệt đó !!!" - Thế Huân thầm rủa trong khi lướt nhanh trên các mái nhà...

Đi qua ngã tư, có 1 người vừa đi vừa cắm cúi đọc sách...

"Ế, tên kia bị điên sao ?" - Thế Huân nheo mắt nhìn

Bỗng...

"Trời, nguy hiểm..." - Thế Huân lao thẳng xuống kéo người kia lại trước khi bị xe đâm...

"Két !"

- Úi, tôi xin lỗi ! ...Cảm ơn cậu !

- Không sao, lần sau đi đứng cẩn thận chút...- Thế Huân phủi phủi quần áo, ngước mắt lên nhìn cái người kia...

Đó là một cậu con trai có mái tóc nâu vàng, đôi mắt đóng khung trong gọng kính, môi hơi nhợt, tạo cho người ta cái cảm giác muốn bảo vệ...

- Xin lỗi...Làm phiền cậu rồi ! - Người kia cười, nụ cười trong trẻo và thánh thiện

"Hơ...Không lẽ là..." - Thế Huân tròn mắt

- Lộc Hàm ! Bên này...- Có một người gọi

- A, chờ tý...- Lộc Hàm vẫy vẫy tay, đoạn quay sang Thế Huân - Xin lỗi, tôi phải đi rồi, dù sao cũng cảm ơn cậu.

"Lộc Hàm...10 năm rồi..." - Thế Huân quyết định lặng lẽ bám theo Lộc Hàm, cậu cần xác minh.

***

-  Chào !

- Lâu rồi không gặp !

Lộc Hàm đập tay với mấy người bạn cũ.

- Ở Mĩ thế nào ? Vui chứ ? - Một người bạn hỏi

- Ừ thì...cũng vui...- Lộc Hàm cười nhẹ

"Mĩ ? Đúng là Lộc Hàm..." - Thế Huân giờ đang đứng trên mái nhà quán cafe nghe trộm

- Có khi cậu ta có bạn gái rồi đấy ? Đúng không ? - Một người bạn khác trêu

- Ha ha ! Tớ mà có người yêu á ? - Lộc Hàm giở cái điệu cười nhe cả hàm răng trên

"Cái kiểu cười đó..."- Thế Huân cười thầm

- Thế cậu về Mĩ nữa không ?

- Thôi, gia đình tớ sẽ chuyển trở lại Hàn Quốc.

- Ohh~ Thật sao...

"Lộc Hàm, tìm được anh rồi !!!" - Thế Huân nhếch môi cười

Bỗng...

"Sungan heart attack i siganui kkeut

Nal apdohaneun sesang gajang hwangholhan neukkimui heart attack

I sumi meojeodo joheul mankeum neon gakkawo

Heart attack...."

"Chết tiệt, cái điện thoại..." - Thế Huân cố móc cái điện thoại, trong khi mọi người bên dưới bao gồm Lộc Hàm đang thắc mắc tại sao trên mái nhà lại có tiếng nhạc...

- Alo...- Thế Huân nói nhỏ

-  Huân Nhi !!! - Tiếng hét oang oang của Thái Nghiên

- Suỵt ! Nói nhỏ chút coi !

- Sao vậy cưng ! - Cái giọng ngọt sớt, "Định nhờ vả mình gì đây ?"-Thế Huân thầm nghĩ

- Có gì không ?

- À, có một việc...- "Biết ngay mà !"

-...Rađa bắt được 1 tín hiệu năng lực gần chỗ em, nên...tiện theo dõi hộ luôn đi...

"Năng lực đặc biệt...Có khi nào..."- Thế Huân nhìn xuống dưới chân -"Có thể là Lộc Hàm không..."

~End Flashback~


- Thế Huân !!! THẾ HUÂN !!! - Lộc Hàm đang khuơ khuơ tay trước mắt cậu

- Huh ?

- Làm gì mà như người mất hồn thế ! - Xán Liệt nói, đứng cạnh là Tuấn Miên nhe răng cười

- Có gì đâu !

- Eh, Xán Liệt với Tuấn Miên có việc nhờ chúng ta đó ! Đồng ý giúp nha ! Vụ đó hay lắm ! - Lộc Hàm trông phởn hết chỗ nói

- Vụ gì ? - Thế Huân hỏi 

- Chuyện là thế này...xì xồ...xì xồ...- Tuấn Miên giải thích

- Cậu giúp nha ! - Xán Liệt nở nụ cười quảng cáo Colgate, mắt long lanh

- Sao nhất thiết phải giúp ? - Thế Huân cười khẩy

- Giúp đi mà, Chung Nhân, Nghệ Hưng, Chung Đại, Mẫn ca, Lộc ca đã đồng ý rồi, Phàm với Đào Đào chắc cũng ok thôi, đi mà...- Tuấn Miên nói

3 người kia làm mặt cún con (giống con sói hơn :D)

- Hm, thôi được...Coi như làm phúc...- Thế Huân đáp

- Yeah ! Hú !

Cả lũ phấn khích, Lộc Hàm còn ôm chầm lấy Thế Huân làm tim ai đó đập mạnh như xưa...

- Đi chơi đi ! - 3 cái người kia chạy tót luôn.

Thế Huân điềm tĩnh đi sau, cười thầm "Nai con ơi, đến lúc thực hiện lời hứa rồi..."

"...mãi mãi bên nhau..."

-End chap 7-



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro