Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khung cảnh mờ dần và được thay thế bởi Choi Han, người đứng đối diện Cale. Những đêm không ngủ khiến cho mắt anh là những quầng thâm, anh nói với giọng đều đều và thông báo cho Cale về những gì đã xảy ra ở làng Harris.

Cale bắt chéo chân và hỏi. "Tại sao cha tôi lại quan tâm đến việc một số dân làng vô dụng có bị giết hay không?"

Khuôn mặt nhợt nhạt của anh phản chiếu trên nền rượu đỏ trong suốt khi anh nâng cốc lên và làm tăng bầu không khí căng thẳng. "Chén rượu trong tay tôi có giá trị hơn tất cả mạng sống lũ vô dụng của anh cộng lại."

Cale cuối cùng cũng quay lưng lại với anh ta và trông như thể không làm phiền anh ta nữa và tiếp tục uống rượu.

Nhưng Choi Han đã có kế hoạch khác khi anh bắt đầu cười nham hiểm trước những lời nói của Cale, mặt anh tối sầm lại.

Cale giật mình khi nghe thấy âm thanh đó.

Choi Han nghiêng đầu và nói. "Thật là một suy nghĩ thú vị. Tôi rất tò mò muốn biết liệu bạn có muốn thay đổi quyết định hay không."

Anh ta nắm chặt tay trong khi trừng mắt nhìn Cale như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta và hỏi."Chúng ta hãy thử nhé?"

Cale chỉ cau mày với anh ta.

Trong chớp mắt, Cale đã nằm ngửa trên sàn gỗ khi Choi Han lao vào và khiến anh ngã xuống đất.

Ly rượu trong tay Cale đã vỡ tan trên sàn, cùng với một vài chai rượu và chiếc ghế mà Cale đã ngồi.

Choi Han sử dụng hào quang của mình, nắm đấm của anh va chạm không thương tiếc vào cơ thể của Cale.

Và chẳng mấy chốc, không khí tràn ngập âm thanh xương gãy của Cale khi Choi Han đấm anh ta một cách tàn nhẫn.

Violan nhanh chóng che đi đôi mắt đang run rẩy vì sợ hãi và tức giận của Lily. Không biết rằng biểu hiện của cả hai người đều giống nhau. Chỉ có điều, những đôi mắt ấy chứa đựng sự tức giận hơn là sự sợ hãi.

Những người khác không khỏi kinh hãi hét lên, ngay cả Rosalyn cũng thở dốc .

Trong khi Cale cố gắng không phát ra âm thanh khi cơ thể hét lên vì đau đớn, Cale vẫn mĩm cười mặc dù máu có vị kim loại đang đọng lại trong miệng anh.

Tất cả mọi người đều sững sờ trước những gì đang xảy ra, đặc biệt là những người chỉ đọc được sự việc này trên báo chí.

Nhưng trong tờ báo ghi rõ ràng rằng con trai cả của gia đình nhà Bá tước đã quá khích với lời nói của mình và người đàn ông tóc đen, người sau này được tiết lộ là Choi Han, anh hùng của họ, chỉ nói rằng hành động của anh ấy là dạy một bài học dành cho Cale.

Bài báo không nói rằng bài học nói trên là đánh gục anh ta.

Cho dù thiếu gia có cố ý khiêu khích thì Choi Han cũng không thể biện minh cho hành động của mình.

Điều tồi tệ nhất là Deruth, người đã nghe được sự việc này từ một trong những cấp dưới của mình. Nhưng ông chưa bao giờ nhận thức được mức độ của sự việc đã xảy ra với con trai mình.

Cale đã phải chịu đựng như thế nào?

Và vâng, mặc dù họ đã thông báo cho ông, nhưng họ nói rằng con trai ông đã tham gia vào một cuộc đánh nhau với một người nào đó, chính người đó sau đó đã đến gặp ông vào ngày hôm sau và kể cho ông nghe về cái chết của những người dân ở làng Harris.

Không phải là trận chiến mà hai người đánh nhau mà chỉ là một trận chiến một chiều. Con trai ông thậm chí không bao giờ cố gắng đánh trả.

Và vào thời điểm đó, ông không có thời gian để kiểm tra hay tìm hiểu về vấn đề đó, vì ông đang bận chăm sóc làng Harris nên ông đã quyết định cử một người chữa bệnh cho anh ta.

Và sau đó không thèm để ý đến Cale, vì ông được thông báo rằng con trai anh ta lại tiếp tục uống rượu chỉ sua vài ngày.

Cứ như thế, sự việc này đã đi vào lãng quên trong tiềm thức của ông.

Deruth cảm thấy đầu gối của mình yếu đi, một cảm giác mà ông không thể hiểu nổi ập đến.

Đau buồn, tức giận hay có lẽ là hối hận, ông không thể biết được.

Nhưng có một điều ông chắc chắn rằng là ông không thể-không, ông đã chối bỏ Cale và không làm gì cả.

Không khi thủ phạm đã đứng ngay trước mặt ông vào thời điểm đó.

Ông vô thức nắm tay lại và bước về phía trước một bước.

Đôi mắt ông tràn ngập sự bùng nổ giận dữ, khi ông nhìn về phía Choi Han, người đang đứng ngây người tại hiện trường. Ông đang định đi về phía anh thì một bàn tay ngăn anh di chuyển lại dù chỉ một inch.

Ông cố gắng rút tay ra khỏi cái nắm tay. Nhưng khi ông quay lại đối mặt với chủ nhân của bàn tay đó.

Khuôn mặt của đứa con trai còn lại lọt vào tầm mắt ông.

Basen đang nhìn thẳng vào anh, vòng tay anh siết chặt hơn trong khi anh từ từ lắc đầu nhưng đôi mắt anh lại phản chiếu cùng một cảm xúc với Deruth.

Deruth muốn cứu con trai mình, anh biết gia đình anh cũng muốn làm điều tương tự, và việc đánh Choi Han một cách bốc đồng không phải là câu trả lời đúng đắn cho điều đó và nó sẽ chỉ làm cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Đó là lý do tại sao Basen đã ngăn ông đưa ra quyết định hấp tấp.

Deruth mím môi, miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận và thu mình lại.

Deruth nhận thức được rằng ông có thể dễ dàng phá vỡ một trong những cánh cửa sổ trong cơn tức giận và giết chết tất cả mọi người ở đây. Họ sẽ không thèm giết con trai ông nữa khi tất cả đều đã chết phải không?

Trái ngược với phương châm của gia đình, ông không coi trọng mạng sống của mình hơn gia đình mình.

Và những người khác, à.... Tất cả họ đều có thể cút xuống địa ngục,

Nhưng ông không thể....

Deruth liếc nhìn vợ mình và Lily trước khi nhìn lại Basen.Đầu tiên ông cần phải suy nghĩ kỹ điều này.

Nhưng chính xác thì làm thế nào?

Làm thế nào để ông có thể cứu gia đình mình  mà không giết người khác.

Đầu của Cale lệch sang một bên khi Choi Han đấm toàn lực vào mặt anh, một vết bầm tím bắt đầu hình thành.

Đột nhiên, Cale bắt đầu cười, đó là một nụ cười vừa cay đắng vừa chế giễu, điều này càng khiến Choi Han càng thêm tức giận và cơn thịnh nộ của anh càng trở nên mất kiểm soát.

Tuy nhiên, mọi người ở đây nhận ra rằng Cale không hẳn là đang chế nhạo anh.

Đúng hơn là Cale đang tự chế giễu chính mình.

Họ không chắc liệu đó có phải là do những gì anh ấy đã làm dẫn đến sự việc này hay thậm chí họ nghĩ rằng sẽ có ai đó bước vào và giúp đỡ anh ấy.

Họ nhìn theo hướng nhìn của anh ấy và thấy một người đàn ông mà mọi người đều nhận ra, đang đứng ở trong góc.

Đó là Beacrox,

Ron không biết rằng con trai mình cũng có mặt vào thời điểm, lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy thất vọng vô cùng về con trai mình.

Beacrox có thể cảm nhận được điều đó mặc dù cha anh không thèm liếc nhìn anh một cái.

Đôi mắt của Cale bắt đầu đảo mắt quanh phòng và chẳng mấy chốc có nhiều người đã lọt vào tầm mắt.

Nhưng họ chỉ đứng nhìn mọi việc diễn ra mà không có ý định xen vào.

Một số thì sợ hãi, trong khi phần lớn thì lại cho rằng đó là nghiệp chướng đang quay lại với cậu chủ sau bao năm hành động rác rưởi.

Và rằng anh ta xứng đáng bị đánh.

Tất cả đều từ từ quay lại nhìn hai người.

Máu chảy xuống một bên mặt, ngang cằm của Cale và mọi ngóc ngách trên cơ thể anh đều bị thương, nhuộm đỏ làn da nhợt nhạt và những vết bầm tím bao phủ toàn bộ cơ thể anh.

Nhưng Choi Han không có ý định dừng lại sớm và có vẻ như đang có ý định đánh chết anh ta. 

Khi anh tiếp tục lao vào Cale bằng nấm đấm của mình.

Nhưng bất chấp điều đó, bạn không thể đổ lỗi hoàn toàn cho một trong hai người.

Cả hai đều có lỗi và đều có những lý do cho riêng họ.

Chính hoàn cảnh đã buộc cả hai phải thay đổi, buộc phải có một trái tim sắt đá, mặc dù cả Cale và Choi Han đều không hề mong đợi điều đó xảy ra.

Mặc dù họ không có hoàn cnahr giống nhau và chưa bao giờ thực sự đơn độc - nếu bạn tính cả những con quái vật ẩn nấp trong Dạ Lâm và những người hầu đáng ghét nói chuyện thoải mái sau lưng cậu chủ trẻ.

Có thể nói rằng cả hai đều đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ và đều cảm thấy sự cô đơn trống rỗng.

Trong khi Choi Han coi trọng làng Harris và người dân ở đó như một gia đình thì Cale lại cực kỳ căm ghét làng Harris.

Nó để lại cho Cale một vết sẹo lớn trong lòng, và chỉ cần nhắc đến cái tên thôi cũng khiến anh không khỏi cảm thấy ghê tởm.

Đó chính là nơi nỗi đau của anh ấy bắt nguồn.

Nhưng Choi Han trước mặt họ không hề biết gì về điều đó, và lúc này tâm trí anh đang bị che phủ bởi sự báo thù, đau buồn và tội lỗi để có thể suy nghĩ đúng đắng hoặc có cách xử lý tốt hơn.

Sau nhiều thập kỷ đau khổ trong khu rừng khủng khiếp đó.... Một mình, không có gì ngoài những con quái vật khủng khiếp muốn ăn thịt anh.

Kể từ đó, cậu thiếu niên 17 tuổi ngây thơ thời nào buộc phải trưởng thành, trải nghiệm những điều mà bạn không bao giờ muốn thử dù chỉ một lần.

Nhiều đêm không ăn, không ngủ.

Có lần anh ấy đã ăn thử một loại trái cây khá giống với những loại quả từng có ở nhà anh, nhưng hóa ra lại là một loại quả có độc.

Thật tốt là nó không đủ nguy hiểm để giết chết anh ta và chỉ làm tê liệt nửa cơ thể của anh trong nhiều giờ, nhưng nỗi sợ hãi về một con quái vật nào đó sẽ ăn thịt anh trong tình trạng đó, anh đã sợ hãi đến mức không bao giờ ăn những loại hoa quả nữa ngoại trừ những món thịt mà anh lấy được từ những con quái vật mà anh đã giết.

Chịu đựng vị đắng chát vô vị, thậm chí nó đôi khi còn đọng lại trong miệng.

Qúa đói để bận tâm hoặc phàn nàn.

Và ngay khi Choi Han nghĩ rằng nỗi đau khổ của mình đã chấm dứt thì anh lại một lần nữa mất đi gia đình thứ hai của mình.

Tuy nhiên lần này, sự tỉnh táo của anh cũng đi cùng với hai từ "gia đình".

Và đối với anh, người này chẳng khác gì là một kẻ chê bai và sỉ nhục cái chết của dân làng. Choi Han không thể để anh ta thoát khỏi chuyện này được.

Bất kể hậu quả là gì.

Anh sẽ giải quyết chuyện đó sau.

Hơn nữa, tay anh đã nhuốn máu.

 Giống như Cale, người không quan tâm đến việc bị coi là rác rưởi hay những cái tên khác.

Bị gọi là quái vật là điều mà Choi Han ít lo lắng nhất.

Đã nhiều phút trôi qua và Cale gần như không thể mở mắt, anh khó thở, hơi thở bắt đầu loạng choạng, và anh phải thở bằng miệng.

Anh nằm bất động và có thể bị nhầm như một xác chết vì những âm thanh hỗn loạn của nhiều bước chân đột nhiên vang lên từ đâu đó và chẳng bao lâu, một nhóm hiệp sĩ đã có thể được nhìn thấy.

Ai đó có thể đã đi và gọi cho họ mà không ai để ý.

Vào lúc đó, bầu không khí bắt đầu dễ thở hơn.

Vẻ mặt của Cale dần dần thoải mái hơn khi anh bất tỉnh và đồng thời hình ảnh đó dần biến mất.

Choi Han đứng vô cảm nhưng trái ngược với vẻ bề ngoài, lòng anh lại nóng lòng mong mọi chuyện kết thúc.

Và không hề nhận ra rằng mình đã thở phào nhẹ nhõm khi chứng kiến cảnh mình bị một nhóm hiệp sĩ kéo đi, gioogns như một loại động vật nào đó.

Anh nhìn về phía phiên bản trẻ hơn của mình, người đầy máu, ướt đẫm mồ hôi và dường như mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần khi anh thậm chí còn không cố gắng buông bỏ đôi tay đang kiềm chế mình.

Anh ấy không chắc mình đang cố lấy thứ gì từ Cale.

Một lời xin lỗi, có thể?

Hay chỉ là vì anh muốn trút giận?

Không thể hiểu được nữa, anh quay đầu đi, chỉ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.

Khuôn mặt anh không còn cảm xúc nào nữa, như thể anh đã quên mất cảm giác đó rồi. Anh dần dần nhìn xuống lòng bàn tay mình, nơi vẫn còn vết máu của Elisneh.

Choi Han nắm chặt tay trong im lặng, anh cảm thấy tim mình đau đến mức nghẹt thở khi nhận ra điều gì đó.

Anh ấy không hề thay đổi một chút nào.

Anh ta vẫn còn là con quái vật mà chính anh cũng phải căm ghét.

Choi Han nhớ lại những tiếng la hét và tiếng khóc mà anh thường nghe thấy mỗi khi trở về sau trận chiến do mình chỉ huy.

Đấng cứu thế và Anh hùng là một trong số ít những điều anh nghe được từ họ.

Nhưng với Choi Han, điều đó mang tính giễu cợt hơn là khen ngợi.

Một anh hùng? Anh biết mình không bao giờ nghĩ mình là một anh hùng. Vị cứu tinh? Bạn cso thể nói rằng anh ấy là một cái gì đó gần như vậy.

Nhưng đó chỉ là do anh đã loại bỏ hầu hết kẻ thù của họ. Vì vậy anh tự coi mình chẳng khác gì một vũ khí hay một kẻ sát nhân.

Anh liếc nhìn thái tử, bệ hạ của anh.

Có lẽ đó là lý do tại sao anh không ngại bị lợi dụng và coi như một vật vậy.

Choi Han quay đầu lại và bắt đầu gặp hình ảnh một thanh niên đầy vết bầm tím và cơ thể quấn đầy băng.

Và có vẻ như đã vài ngày trôi qua và anh đã sử dụng nhiều lọ thuốc chữa bệnh cao cấp đã được sử dụng vì anh ấy có vẻ đã khỏe hơn trước rất nhiều.

Ngay sau đó, cánh cửa được dây ra, một cô hầu gái bưng khay thuốc hồi phục bước vào, lẩm bẩm trong miệng. "Tôi không thể tin rằng tôi được giao dưới quyền của anh ấy."

Cô hầu gái thở dài trước khi nói thêm. "Giá như ngài Ron ở đây."

Cô tiếp tục lời phàn nàn khi cô hướng về phía anh. Khi cô đang định đặt nó lên bàn bên cạnh, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên giường. 

"Vậy thì rời đi."

Người giúp việc nhảy dựng lên sợ hãi, làm rơi lọ thuốc chữa bệnh xuống sàn.

"T-Thiếu gia." Người hầu gái tái nhợt một cách khủng khieeos khi đôi mắt cô mở to, cô lùi lại, di chuyển xa hơn khỏi Cale.

Cô không biết mình nên lo lắng điều gì hơn, việc cậu thiếu gia nghe thấy cô liên tục phàn nàn hay những lọ thuốc đã rơi xuống đất quá đắt đối với cô, đến mức lương hàng năm của cô cũng không đủ trang trải.

Cô nhanh chóng khuỵu gối và đập đầu xuống sàn. "Thiếu gia, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của cô hầu gái này!"

Nhưng Cale chỉ phớt lờ cô như thể anh đã quen với tình huống này và quá mệt mỏi để đối phó với cô và nhắc cô rời đi.

Người hầu gái nhanh chóng đứng dậy, vừa khóc vừa đi về phía cửa mà không ngoảnh đầu lại. Sợ rằng thiếu gia sau một khắc sẽ đổi ý.

Nhưng trước khi cô đi ra ngoài, Cale hỏi.

"Ron đâu?" 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro