[Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm trước có đọc topic viết về mối tình đầu của bác sogood , cũng nổi hứng muốn viết một cái gì đấy về mối tình đầu của mình

Em cũng là thành viên của hội đêm dài, nên mối tình của em nó cũng có chút cay đắng như các bác ở trong đấy, và nó có cả những tâm sự của em

Các bác đọc rồi cho em ý kiến với ah

tx 6/2006

Tôi sinh ra trong một gia đình bố mẹ là cán bộ công nhân viên chức nhà nước, từ nhỏ luôn không phải đụng tay chân vào làm một công việc gì. Ở lứa tuổi 8x, sức học cũng thuộc dạng khác, tuy nhiên như mọi người nhận xét là khá thông minh nên luôn học hành theo dạng tài tử, ít khi đọc sách, ham đọc truyện và chơi bời. Năm lớp 11 bắt đầu rộ lên game online, bị cuốn theo đó và suốt ngày chỉ quanh quẩn bên bàn máy tính và luôn miệng nhủ khi nào lên lớp 12 sẽ bắt đầu học. Và như bao nhiêu tín đồ mê game, lên lớp 12 vẫn có lối suy nghĩ như vậy, tôi tiếp tục sa đà vào game không có dấu hiệu dừng lại. Mãi đến tháng 5, tháng chuẩn bị thi tốt nghiệp, tôi mới gác game lại và bắt đầu nghĩ đến việc học để chuẩn bị thi đại học. Tuy không học hành nhiều nhưng tôi thỉnh thoảng vẫn đụng đến sách vở nên kiến thức căn bản không bị mai một đi nhiều, trong khi các bạn bè tập trung làm đề thi đại học năm này năm kia tôi vẫn dậm chân tại chỗ. Lúc đấy tôi chỉ nghĩ phải tìm kiếm một lớp luyện thi cấp tốc nào đấy nhằm có thể có đủ kiến thức để bước vào kì thi. May mắn là có một trường cạnh nhà dì tôi cách đấy gần 20 cây số vào dịp thi xong tốt nghiệp có lớp luyện thi cấp tốc, tôi xin bố mẹ tôi được đến ở nhà dì để có thể học 1 tháng luyện thi ở đấy.

Lần này là thi đại học, tôi đã quyết tâm phải học. Nhà dì có 4 phòng cho thuê trọ, bình thường phòng chỉ cho con gái thuê, không cho con trai vì dì bảo con trai khó kiểm soát. Dì tôi là giáo viên tiểu học, còn chú thì là công nhân làm ở hãng tàu, nhà có đứa em đang học lớp 1, lúc tôi sang dì đang mang bầu đứa em thứ 2. Lúc tôi sang thì đám con gái về quê nghỉ hè cả rồi, dì cho 4 đứa con trai khác thuê ( chỉ cho thuê 1 tháng để đến đấy ôn thi đại học ). 4 đứa thì 2 đứa ở phòng đầu, 2 đứa còn lại mỗi đứa mỗi phòng, còn phòng ở giữa thì dì bảo trả tiền phòng 1 tháng nên chỉ khóa cửa lại thôi. Bắt đầu những ngày tháng học cật lực, năm thi đại học lại trùng với mùa World Cup, tôi thuộc dạng cực ham bóng đá tuy nhiên thỉnh thoảng nghiền lắm mới lên để xem. Cũng chính thời gian này, tôi gặp em lần đầu, em nhỏ hơn tôi 1 tuổi, khi ấy đang chuẩn bị lên lớp 12, hôm đấy tầm khoảng 6 rưỡi sáng, mấy thằng con trai đang cởi trần đứng nói chuyện trời chuyện đất thì tự dưng em đi thẳng vào, mấy thằng bất ngờ, em vào phòng của mình (phòng 2 khóa cửa), lấy quần áo rồi đi ra ngoài. Mấy thằng còn trêu em nhưng em xem như không nghe, cứ thế đi, ấn tượng của tôi về em chỉ là em trắng, để kiểu tóc ngắn, người nhỏ nhắn, và tôi thấy như kiểu em kiêu, nên tôi vốn không có thiện cảm, hơn nữa, tôi vốn suốt ngày chăm chú vào game, về con gái, chẳng mấy khi tôi để ý.

Sau quãng thời gian sau khi thi đại học là quãng thời gian mà nhàn nhã nhất trong cuộc đời, mặc kệ những vướng bận nghĩ lại, tôi về quê chơi với ông bà. Ở mãi quê với ông bà nội ngoại cũng chán, tôi lại lên dì chơi. Lúc này thì đám con gái đã lên đấy để học hè ( trường đấy trước khi vào học chính luôn tổ chức học hè đâu tầm 1 tháng ). Nhờ dì tôi cũng biết được tên của tụi con gái đấy, nhưng cũng chỉ biết thế, tôi không lân la làm quen vì từ trước đến giờ tôi luôn ghét con gái (còn chuyện vì sao tôi ghét con gái thì cho tôi sẽ kể vào dịp khác). Tôi quanh quẩn chỉ có ăn, ngủ, thỉnh thoảng ra net lướt web, đọc tin nhắn bạn bè. Một hôm dậy sớm quá, tôi bật nhạc bật loa to (tôi vốn có thói quen bật nhạc luôn để loa to), hồi đấy đang thịnh hành Nhật Tinh Anh với ‘’Vầng trăng khóc’’. Đang nhắm mắt nghe nhạc thì tự dưng em lên, nói trống không kiểu bực bội: Hay nhỉ. Tôi thuộc dạng cứng đầu, nếu nói nhẹ thì tôi còn nghe, cái kiểu ương thì tôi lại chẳng ngán, tôi mới cười cười: Hay chứ. Em không nói không rằng gì nữa đi xuống dưới phòng trọ, tôi mỉm cười đắc thắng một mình. Sau lần đấy tôi thỉnh thoảng có nói chuyện với con gái ở đấy, cũng quen một đôi chút nhưng chỉ ở mức xã giao.

Hôm đấy, như mọi khi, ăn cơm nhà dì xong tôi ra ngoài hiên nói chuyện phiếm với con gái ở đấy. Vì ở trọ học nên cứ mỗi buổi chiều hoặc ăn cơm tối xong, tụi con gái lại ra hiên ngồi nói chuyện, nên thỉnh thoảng tôi cũng góp vui vài ba câu chuyện tầm phào. Tôi và em chẳng mấy khi nói chuyện với nhau, không biết em ra sao, còn tôi tôi vốn không thấy thiện cảm với em cho lắm, buổi đấy em đi dự sinh nhật bạn. Bỗng nhiên trời mưa khá to, đám con gái đi vào phòng hết, tôi chẳng có việc gì làm nên chỉ quanh quẩn đứng trước hiên. Tôi vốn thích ngắm mưa, nhất lại là mưa to, lúc tôi đang đứng thì em chạy ào qua cửa, thấy tôi đứng đấy em mới hỏi:

- Nhớ em nào hay sao mà đứng thẫn thờ ở đấy thế?

Tôi lúc ấy chỉ đáp đùa:

- Nhớ em chứ nhớ ai!

Em chẳng nói gì thêm, đi vào phòng trọ, tôi đi lấy 1 cái ghế ngồi, ngồi ngắm mưa tiếp, đầu óc mông lung, thấy chán chán, cứ thế ngồi. Lát sau thấy em chắc đi ra phơi đồ, em có nhìn thấy tôi hỏi:

- Anh nhớ người yêu hay sao mà lại cứ ngồi đấy thế?

Tôi chẳng nói gì, cứ im im, vì lúc ấy buồn buồn, chán chán, chắc do tôi vốn ít nói và cũng chơi với ít bạn bè nên trong những tình huống thế này tôi chẳng muốn nói chuyện với ai. Tự dưng thấy em phơi đồ xong rồi đến cạnh tôi bảo lấy cho em cái ghế, em ngồi với tôi. Tôi cũng vào nhà, lấy ghế cho em, lúc đấy thực sự tôi không muốn nói chuyện với ai cả, tôi chỉ muốn một mình, và em hỏi, tôi trả lời, cứ điệp khúc thế rồi tôi với em nói chuyện khá nhiều, về học tập, về cuộc sống. Em có hỏi tôi có người yêu chưa, tôi cũng nói với em là hồi cấp 3, có 1 người con gái thích tôi, nhưng tôi chả bao giờ để ý con gái nên mấy cái chuyện đấy tôi không để ý lắm. Và tôi, tôi cũng hỏi em có người yêu chưa. Em bảo: Em chưa…

Tôi với em cứ thế nói chuyện, lúc em đứng dậy vào phòng trọ là vào khoảng 12h đêm, gần 3 tiếng nói chuyện với em, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện lâu như vậy với một người con gái. Em đi vào phòng trọ, tôi vẫn ngồi đấy, vẫn suy nghĩ lung tung, tôi thấy nói chuyện với em khá hợp, tôi có chút cảm tình với em, cũng khá lâu sau tôi mới vào nhà đi ngủ. Trời vẫn mưa như trút nước…

… Mưa...

Chap 2 ah

Sau dạo đấy, tôi có chú ý em nhiều hơn, thình thoảng nhìn em từ xa, chúng tôi có vẻ thân nhau hơn, tôi dần có những tình cảm lớn hơn so với đơn thuần chỉ là cảm tình. Tuy nhiên, có một lần tôi cùng về quê với gia đình dì, tôi có hỏi qua về em, dì tôi khen em, tôi cũng cảm thấy vui. Dì còn bảo với tôi em đã có người yêu, lúc ấy tôi cảm thấy buồn, rất buồn, lúc đấy tôi chỉ nghĩ một điều: Em nói dối tôi … Tôi lờ mờ và không hiểu sao em lại nói với tôi hôm đó như thế, em chỉ nói đùa hay em cố tình nói đùa. Gần như cả hôm ấy tôi nghĩ miên man, tôi lại càng nhớ hơn về hôm mưa.

Sau đó, gần như tôi tránh mặt em, cảm giác biết một người mà mình thấy thích có người yêu, cộng với việc em nói dối tôi, tôi cảm thấy ghét em. Càng ngày, tôi càng cảm thấy nhớ em, tôi không dám nói, tôi cũng không trò chuyện cùng em như lúc trước. Em vẫn vô tư, thỉnh thoảng có nói chuyện nhưng tôi đều lờ đi. Tôi buồn, tôi chôn chặt trong lòng, thỉnh thoảng tôi vẫn lén nhìn em và tôi cảm giác có một nỗi đau vô hình trong tim tôi. Có lẽ vì em thấy tôi lạ, hoặc tôi nói chuyện với tụi con gái còn lại nhưng lại không nói chuyện với em, nhưng tôi biết làm gì, tôi không đủ cam đảm để nói chuyện với em tự nhiên như ngày xưa được nữa.

Thực sự lúc ấy, có lẽ là lần đầu tiên tôi có cảm giác ấy với con gái, nên tôi cũng không biết làm cách gì để xử trí trong tình hình như vậy. Nói chuyện tự nhiên với em, tôi thấy ngượng ngượng, hơn nữa cũng có phần tức vì em nói dối tôi. Còn theo kiểu tán tỉnh, tôi cũng không dám vì biết em có người yêu rồi, và tôi cũng không có ý nghĩ muốn biết người yêu của em, để xem tôi có còn cơ hội. Với cảm xúc trái chiều như vậy, tôi cảm thấy mông lung không biết nên làm thế nào cho đúng, tôi vốn có thói quen thấy buồn thì tôi hay đi lang thang, đi và nghĩ ngợi, buổi đấy tôi đang đi thì cảm giác có ai đi theo tôi, tôi quay đầu lại thì thấy em và đứa con gái ở phòng 4 đang ở đằng sau. Tôi có quay lại hỏi:

- Hai đứa đi đâu đấy?

Đứa con gái kia nói:

- Anh đi đâu bọn em theo đấy.

Đang sẵn buồn, lại thêm có người chọc, tôi nghĩ thầm: Uh, thích đi thì cho đi. Tôi cứ thế bước thẳng, tôi đi chả thèm để ý có hai người vẫn bám theo tôi, cách nhau khoảng 5m thôi nhưng tôi không nói gì, và cũng không muốn nói gì lúc ấy. Đi được tầm 2, 3km tôi nghe loáng thoáng thấy bảo hai đứa đấy mỏi chân, nên tôi quay lại. Lúc quay lại, tôi vẫn không thèm để ý, cứ thế đi, em và bạn em cứ nói chuyện linh tinh tôi không nghe rõ. Sẵn đang bực bội, thấy em đang nói với bạn và cười cười, tôi quay lại bảo:

- Em đừng nói gì nữa, anh không muốn nói chuyện với em.

Em có vẻ bất ngờ nên khựng lại, và có lẽ cảm thấy xấu hổ với đứa bạn nên cứ thế đi chậm chậm lại. Tôi vẫn cứ đi, và xác định đi về, em và bạn vẫn đi theo tôi. Lúc đi về, tôi có qua nhà xe tang (loại chuyên để quan tài đem đi mang ra ngoài nghĩa địa), tôi chỉ muốn cho em và bạn em sợ, để đừng đi theo tôi nữa, tôi muốn một mình, nhưng em và bạn em vẫn đi theo. Tôi nhảy vào, hỏi em có vào không, em và bạn em có vẻ sợ nên chỉ dám đứng ở ngoài, tôi chán nản, không muốn đi nữa nên đi về. Tôi làm thế có đúng không, tôi có nên làm thế, tôi muốn nói chuyện với em quá, tôi muốn nhìn em, tôi buồn, tôi cảm thấy đau … và tôi thiếp đi trong giấc ngủ…

Chap 3 ah

yđ 8/2006

Từ lúc đó, tôi gần như không tham gia vào nói chuyện với tụi con gái nữa, tôi ở trong nhà, hoặc xem ti vi, hoặc chơi với em, có lúc đi ra net xem kết quả thi đại học. Em dường như cũng ngại tôi nên có lẽ chúng tôi chạm mặt nhau không được nhiều cho lắm. Tôi lờ em đi, xem như không quen. Hôm đấy, tôi đang ở nhà dì thì bố mẹ tôi sang đón tôi về, tôi về khi ấy em đang đi học. Lúc về đến nhà tôi là tầm 6 rưỡi chiều, tôi vẫn như mọi khi, lên tầng 2 phòng mình, ngồi trên lan can, ngồi hóng gió. Đối diện nhà tôi là cánh đồng, tôi có thể ngắm mặt trời mọc hoặc lặn, có đôi chút nghĩ về em. Tầm 7 rưỡi, bố mẹ tôi có gọi tôi xuống ăn cơm, nhưng tôi không đói, nên tôi vẫn ngồi ở trên đấy. Lát sau, tôi xuống nhà, định lấy xe đạp đi ra hàng net thì mẹ tôi hỏi:

- Con định đi đâu đấy?

Tôi đáp:

- Con đi ra mạng xem điểm chút.

Mẹ tôi nói giọng run run:

- Có tin nhắn báo điểm về rồi, trượt rồi con ah.

Bố tôi thì bảo giọng nghiêm:

- Ngồi xuống bố nói chuyện một chút.

Lúc đấy tôi một phần vì choáng váng, một phần bất ngờ, tai tôi lùng bùng, bố nói trong khoảng 30 phút, tôi cũng không nhớ nữa, cũng không nhập tâm cho lắm. Cổ họng tôi nghẹn nghẹn, tôi cũng không nghĩ ra được lúc ấy tâm trạng tôi thế nào, chỉ thấy trống rỗng, người như mông lung, mất hết kiểm soát. Bố tôi nói rất nhiều, thế này, thế nọ, nhưng tôi dường như không nghe được chữ nào. Bố tôi nói xong rồi bảo tôi ăn cơm, tôi chỉ đứng dậy rồi nói:

- Con lấy xe đi đây chút.

Mẹ tôi chỉ bảo:

- Đi quanh quẩn thôi con nhé, đi lát rồi về.

Tôi cúi mặt xuống:

- Vâng.

Tôi đạp xe quanh thị trấn tôi đang sinh sống, đi như vô định, không buồn, không chán, chỉ thấy trống rỗng. Tôi cứ thế đạp phải 3, 4 vòng, tôi cay đắng, nhìn người đi đường, nhìn xe cộ, nhìn các đôi tình nhân, nhìn lên trời. Trời hôm ấy khá nhiều sao, cứ miên man tôi nghĩ thì có 1 đám con trai tầm học cấp 3 đi ngang qua tôi đánh võng, lạng lách, đâm vào tôi. Tôi ngã xuống đường, thấy nhói đau ở tay và chân, nhưng lúc đấy so với cái nỗi đau tinh thần thì nỗi đau thể xác tôi gần như không cảm nhận được. Mấy thằng con trai sau khi đâm vào tôi thì lại phóng lên xe đi tiếp, chúng còn quay lại văng ra vài câu chửi thề, tôi là một thằng nóng tính, như mọi khi thì chắc tôi không để yên nhưng hôm đấy tôi không còn muốn để ý mấy chuyện như thế làm gì nữa. Tôi vào một quán net, chẳng biết làm gì, tôi vào nick chat, ngồi thừ phải gần 20 phút, chỉ nhìn vào màn hình, thỉnh thoảng có quay sang bên cạnh xem một thằng bé chơi Gunbound. Tôi không biết tôi vào quán net để làm gì, chỉ biết là khi định thần lại thì tôi đang ngồi ở 1 máy tính rồi.

Chap 4 ah

Ngồi thừ ra, tôi mới xem vào nick chat, nick chat của tôi có vài người bạn đang sáng đèn, chủ yếu là bạn cấp 3, nhìn status chỉ quanh quẩn là về kì thi đại học. Chán nản, tôi định out ra thì nhìn thấy nick em. Tôi add nick em từ lúc tôi cũng mới biết em, nhưng tôi thấy em ít khi online, và từ lúc tôi add đến giờ cũng chưa bao giờ gặp em online. Tôi click vào nick em, tôi hỏi thăm em một chút về sức khỏe, về cuộc sống, tôi cũng nói với em kết quả kì thi đại học của tôi. Rồi không ngăn được, tôi đã nói cho em biết tôi thích em, tôi đã yêu em, tôi bảo rằng tôi biết em có người yêu rồi, nhưng tôi vẫn yêu em. Tôi không cần em đáp lại, tôi cũng không cần em phải nghĩ về một người như tôi, tôi chỉ cần nói ra để tôi đỡ mang cảm giác nằng nặng trong lòng. Nói với em những gì tôi suy nghĩ trong lòng, tôi đứng dậy trả tiền và về nhà, lúc ấy khoảng 10 rưỡi. Bố mẹ tôi là cán bộ viên chức nên đi ngủ khá sớm, lúc về nhà thì còn mỗi thằng em đang thức, nó ra mở cửa cho tôi, tôi còn không dám nhìn vào mặt nó, nó cũng không nói gì, tôi cất xe rồi đi lên tầng 2. Tôi thấy khát nước, khát khô cả cổ, có cái gì nghẹn nghẹn ở cổ tôi, tôi đi vội lên tầng 3, ngồi một mình ở trên đấy.

Ngồi một mình, tâm trang rối bời, tôi mới nghĩ đến những ngày chơi bời về trước, nghĩ về những tháng năm chỉ biết vùi đầu vào game. Tôi không trách mình vì tôi biết là do tôi, tôi chỉ cảm thấy khổ cho bố mẹ tôi. Cả hai đều là người có tiếng nói trong xã hội, giờ tôi thế này, bố mẹ tôi gặp bạn bè, họp hành, công tác, biết làm sao. Đầu óc trống rỗng, nhìn lên trời chỉ thấy một màu đen, có trăng, có sao, nhưng sao tôi thấy nhàn nhạt. Tôi ngồi im, gần như không động đậy, không có cảm giác gì nữa… Ngồi một lúc tôi mới thấy đau đau, xem lại cánh tay thì một đường dài máu chảy, vết xước khá dài và sâu, chắc do lúc nãy tôi ngã xuống đường, tôi xem cả chân cũng thấy máu đang chảy. Nhắm mắt lại, nghĩ về tương lai, không biết tôi nên làm gì giờ này, tôi cúi mặt ôm đầu gối. Tôi cứ ngồi như vậy cho đến 2, 3 giờ sáng, khi định thần lại thì lúc đấy tôi mới cảm thấy mệt mỏi uể oải, chán chường. Lặng lẽ, tôi đi xuống dưới nhà để ngủ, có một giọt nước mắt rơi xuống má, tôi liếm thử, mặn chát … Hôm ấy là ngày 10/08/2006…

Chap 5 ah

Sau hôm ấy là một chuỗi ngày dài ác mộng đối với tôi, bạn bè thì rục rịch chuẩn bị đi học, tôi thì chỉ nằm không ở nhà, cơm cũng không muốn ăn. Bố tôi là người gia trưởng, cộng với người con nhà người ta đi học đây học đó, thêm người ta hay nói ra nói vào, ức chế với người ngoài đổ hết cả vào đầu vợ con. Cứ đến bữa ăn là tôi ngồi để nghe thuyết giảng, nhiều hôm bố tôi đi về muộn, mẹ tôi phải bảo tôi ăn cơm trước, nhưng nào có được yên ổn, bố tôi lại gọi tôi xuống, rồi tiếp tục nói thế này thế kia. Tôi chỉ biết cúi gầm mặt xuống, không dám nói lại điều gì. Đêm đêm, tôi ra ngoài ban công ngồi, nhìn trời, nhìn đất, không có một suy nghĩ nào, vô thức. Tôi biết nói sao, tôi biết làm sao, tôi gây ra nỗi thất vọng cho gia đình, cho ông bà, là người luôn được đề cao trong gia đình, tôi liệu có xứng đáng với những gì mọi người kì vọng. Chẳng biết giờ tôi có làm nên trò trống gì không, hay chỉ đến thế sống bám gia đình. Thời gian đấy có lẽ là quãng thời gian dài nhất của cuộc đời, cảm giác như một ngày cả trăm tiếng chứ không phải 24 tiếng nữa, biết làm gì cho hết ngày … Thế rồi con giun xéo mãi cũng quằn, không hẳn, là tôi không chịu nổi cái cuộc sống cứ ngày này qua ngày khác chờ thời gian, rồi suốt ngày nghe bố tôi nói chuyện, rồi nhìn cảnh bạn bè đi học, rồi nhìn vào người mẹ của tôi ở giữa cảnh bênh con rồi bị bố tôi quát. Tôi đã cãi lời bố tôi, tôi từng có nhiều lần phản ứng lại bố tôi, nhưng chưa có lần nào tôi dám cãi lời bố tôi, hay ngắt ngang lời nói của bố tôi, tôi luôn nhẫn nhịn, tôi giữ ở trong lòng.

- Con không ở nhà này nữa, từ mai con sẽ đi nơi khác.

Bố nhìn tôi tóe lửa quát:

- Mày đi được thì đi đi, nhà này không có con cái như mày.

Tôi cự lại:

- Vâng, từ mai con sẽ đi.

Bố tôi to tiếng quát lên:

- Đi được thì đi đi, giỏi.

Tôi bước lên lên tầng, tôi chỉ nghĩ đằng nào thì tôi cũng không thể chịu đựng được cái cảnh này nữa, tôi muốn được yên bình. Tôi góm gém quần áo, nhét vài quyển sách, trong túi còn vài đồng bạc, tôi không biết nên đi đâu. Mẹ tôi lên nhẹ bảo:

- Thôi mẹ xin con, con biết tính bố con rồi đấy, đừng có cố chấp bố nữa.

Tôi lừ lừ không nói, mẹ tôi nói thêm:

- Con chịu khó chút, đừng nghĩ ngợi gì nữa.

Tôi chỉ cúi mặt đáp:

- Con không ở nhà nữa đâu, con không chịu đựng nổi nữa.

Mẹ tôi mới nhẹ nhàng:

- Thôi hay con về quê vài hôm, khi nào bố nguôi đi rồi về.

- Vâng, thế cũng được. Tôi buồn buồn đáp lại lời mẹ.

Buổi sáng hôm ấy, mẹ tôi nghỉ làm để lai tôi về quê. Rồi cả ngày hôm ấy, mẹ ở nhà ông bà nội với tôi, tôi có nói chuyện với mẹ, tôi bảo sẽ học lại 1 năm để năm sau thi lại. Mẹ cũng đồng ý với quyết định của tôi, tuy nhiên mẹ bảo cần phải kiếm một lớp ôn thi nào để đi học bù lại những kiến thức mà tôi bị hổng. Mẹ gọi điện cho dì tôi, thông báo vắn tắt với dì, buổi ngày mai mẹ sẽ lai tôi sang nhà dì. Tôi với mẹ ăn cơm rồi mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi ngồi không, nằm mãi không ngủ được, tôi dậy, bật đèn, lại nhìn trời. Tối hôm đấy trời lại mưa, nghĩ đến cảnh ngày mai gặp lại em. Nếu xấu hổ chắc giờ tôi không còn cảm giác để xấu hổ trước mặt em, tôi biết làm gì khi đứng đối diện với em, thở dài, tôi lấy một quyển vở trắng, và viết cho em:…tôi mong muốn có một ngày nào đó tôi sẽ dũng cảm đối diện nói với em rằng tôi yêu em… Gấp quyển vở lại, tôi nằm trằn trọc, trời mưa như trút nước, mưa như trêu gan tôi, tôi thiếp đi lúc nào không biết …

…trong mưa có tôi, trong mưa có nụ cười em…

Chap 6

tx 8/2006

Buổi sáng hôm đấy, sau khi ăn sáng xong, tôi và mẹ đi lên nhà dì. Đường ở quê toàn đường đất, đêm hôm qua lại mưa, thành ra đất dính rất khó đi, mẹ tôi tay lái lại yếu nên chỉ đi vận tốc chừng 20km/h. Đến một đoạn đường dốc tôi phải xuống đẩy xe cho mẹ vì mẹ tôi không thể đi được vì đất dính quá.

Tôi đã nói với mẹ ước gì lúc này tôi biết đi xe máy. Một thằng con trai 18 tuổi mà vẫn chưa một lần cầm tay lái xe máy, không phải vì tôi không thích, mà bố tôi rất nghiêm khắc, bố bảo khi nào đủ 18 tuổi lúc ấy bố tôi sẽ cho đi xe. Bạn bè thì chúng đi từ hồi 15, 16 tuổi, còn tôi thì an phận với ý kiến của bố tôi. Tôi muốn lai mẹ tôi vào lúc đấy nhưng tôi không biết đi xe, thật khổ cho mẹ tôi. Lúc ấy trời lại còn mưa phùn nhỏ nữa, mãi rồi tôi với mẹ cũng đến nhà dì. Hôm đấy dì đi dạy, nên lúc tôi với mẹ đến cửa nhà đang đóng, đang loay hoay trước cổng nhà, mẹ tôi thì điện cho dì, thì tôi thấy em từ xa. Em với bạn cùng phòng chắc mới đi học thêm về, lúc ấy tôi quay mặt đi, tôi nghĩ không biết nên xử sự ra sao, tươi cười chào em, hay cứ quay mặt đi. Bạn em với em đi đến cổng thấy mẹ tôi rồi chào, cũng chào tôi, tôi khẽ gật đầu gượng gạo. Tôi thấy em cười, tôi nhói tim, thấy đau, buồn, bọn em có chìa khóa cổng nên mở cửa, tôi với mẹ tôi đi vào trong hiên, gỡ đồ ra rồi ngồi chờ dì tôi về. Lát sau dì tôi xin phép nhà trường cho về sớm, về nhà mở cửa, mẹ tôi với dì nói chuyện, tôi vào trong giường nằm. Một lát mẹ tôi vào bảo mẹ tôi về, tôi ra tiễn mẹ, nhìn bóng mẹ dần dần xa, tôi thương mẹ vô cùng, bước vào nhà, dì bảo:

- Mẹ với dì nói chuyện rồi, cháu cứ ở đây học, mọi việc không phải lo có dì rồi, cứ chuyên tâm mà học hành thôi.

Tôi chỉ gật đầu, dì tốt, tôi xem như như một người mẹ của tôi, chỉ là tôi buồn, nên tôi không biết phải nói chuyện gì nữa. Tôi nhẹ nhàng chấp nhận 1 cuộc sống mới bắt đầu với năm lớp 13. Buổi tối hôm ấy, dì có đi hỏi hàng xóm có 1 chú dạy trường cấp 3 về lớp luyện thi, và tôi với dì đến nhà một thầy giáo để đăng kí học. Thời gian ấy những người nào biết được điểm thi, mà muốn tiếp tục ôn lại để thi lại năm sau thì hay tìm những lớp luyện thi dạng như vậy. Lúc tôi đăng kí đã có khoảng chừng 30 người đăng kí rồi, thầy ấy có hỏi tên tôi để ghi vào sổ, tôi nghĩ luôn trong đầu cái tên: Trần Minh Thu – Trần là họ của mẹ tôi, Minh Thu là tên một người bạn thân của tôi, nó học rất giỏi và ngoan ngoãn. Tôi lấy cái tên này, một phần vì để không ai biết danh tính của tôi, một phần tôi muốn lấy cái tên bạn tôi để tôi phấn đấu cho bằng bạn tôi. Lớp học được khai giảng sau đấy 5 ngày, tôi tự nhủ bắt đầu làm lại từ đầu, với hy vọng của người thân, gia đình, và cả ý chí của tôi, một học sinh lớp 13.

Chap 7 ah

Còn 5 ngày nữa mới đến ngày đi học, tôi gần như ở trong nhà dì suốt cả ngày, tôi ngại gặp em, tôi ngại với cả những đứa con gái trọ ở đấy, cái cảm giác không được tự nhiên cho lắm khiến cho tôi chỉ dám ở nhà, giúp đỡ việc cho dì, thỉnh thoảng tôi có xem qua mấy quyển sách giáo khoa. Tôi chưa học ngay vì tôi thực sự chưa có tâm trạng để học hành, tôi muốn có một chút gì đấy thoải mái nhất để tập trung học hành. Tôi cũng không ra ngoài hiên đứng nhìn nữa mà chỉ quanh quẩn trong nhà. Tôi bỏ thói quen thỉnh thoảng hay vào quán net, tôi lập cho mình một lịch trình trong suốt những ngày tháng ôn thi tại đây. Có đôi lúc tôi nghĩ về em, nhưng dù chỉ là trong giây lát tôi cũng không dám bắt chuyện với em, hay nói chuyện tự nhiên với em, cái cảm giác mơ hồ nào đấy khiến cho tôi có một bức tường ngăn không cho tôi đủ dũng khi để đối diện với em. Tôi vẫn thỉnh thoảng nhìn em, nghe giọng nói của em, nụ cười của em, để rồi lại thở dài…

Ngày đầu tiên đi học lớp 13, tôi học cùng trường với đám con gái trọ nhà dì, trường đấy việc học thêm và học chính khóa gần như song song với nhau nên tôi học vào buổi sáng. Em thì học trường cách đấy cũng không xa, tôi đã phải chờ cho đến khi tất cả đám con gái đi hết rồi tôi mới lững thững đi. Trường nằm sát cạnh nhà dì tôi, trước cổng nhà dì tôi là cổng sau của trường, thỉnh thoảng cổng mới mở do bác bảo vệ hoặc cháu bác đấy đi qua. Đến lớp, lớp có khoảng 50 người, đa số là học sinh thi trượt ở trường đấy, có một số ít là học sinh nơi khác như tôi. Tôi chọn cho mình chỗ ngồi đầu bàn của bạn gần cuối dãy bên trái, theo thói quen của tôi. Từ khi đi học tôi luôn chọn cho mình chỗ ngồi là bàn cuối hoặc sát bàn cuối và luôn luôn là ở bên trái, ở đấy nhiều người quen biết lẫn nhau, tôi chẳng quen ai nên ngồi một mình. Có mấy đứa ngồi cùng bàn, có hỏi tên, hỏi địa chỉ, tôi trả lời cho có lệ. Lâu lắm rồi tôi mới tập trung nghe 1 bài giảng từ đầu buổi đến cuối buổi, mặc dù như ngày trước, là tôi đã từng hiểu nhưng tôi không dám phớt lờ cho dù kiến thức ấy tôi có biết rõ đi chăng nữa. Giờ ra chơi, bọn con trai lũ lượt ra ngoài sân ngồi nói chuyện, đùa nghịch, chỉ trỏ con gái. Đám con gái thì tụ tập ngồi nói chuyện, chỉ có một số ít ngồi một mình trong lớp như tôi. Tôi giở từng trang trong quyển sách giáo khoa như để giết thời gian, mặc dù tôi biết trong đấy có những cái gì, xé một tờ giấy trắng, tôi vẽ những hình thù linh tinh vào, trong vô thức tôi có viết hai chữ cái đầu của tên tôi và tên em lên trên bàn. Tôi ngồi thừ người cho đến khi hết tiết ra chơi…

Chúng tôi học từ khoảng 7h – 11h là nghỉ, trong khi học chính khóa thì là 11h30 có khi 12h nên tôi về sớm hơn so với đám con gái ở đấy. Do vậy, tôi luôn cố gắng trốn gặp con gái ở đấy, trốn cả em. Giờ ăn chỉ có tôi, dì, và đứa em năm đấy học lớp 2, chú thì đi làm tuần mới về một lần. Dì hỏi chuyện học hành, tôi cũng trả lời qua loa, tôi gần như không phải đụng vào việc gì, thỉnh thoảng phụ giúp dì một chút. Còn dì đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, tôi chỉ biết vùi đầu vào học. Thời gian biểu của tôi: sáng dậy lúc 6h, vệ sinh cá nhân, ăn sáng, 7h kém 10 đi học ở trường, học đến 11h, ăn trưa xong tầm 12h, ngủ trưa đến 2h, rồi học đến khoảng 6h chiều, ăn cơm tối xong, tôi hay xem thời sự và xem xong chương trình thể thao 24/7 là bắt đầu học, 2h sáng tôi đi ngủ. Tôi tuân thủ theo thời khóa biểu mà tôi đặt ra, không sai sót một chút gì. Tôi cặm đầu vào học, học như một con thiêu thân thực sự, và gần như không có một chút thời gian rảnh rỗi.

Phòng khách nhà dì tôi có cửa kính chung với phòng em, tôi vẫn thường xuyên chú ý đến em, tuy chỉ là trong giây lát. Tầm khoảng 12h tôi hay pha bột ngũ cốc để uống, trong khoảng thời gian chỉ 15 phút giải lao đôi khi tôi nhìn về hướng phòng em, hoặc tôi mở cửa, đi ra ngoài hiên. Thỉnh thoảng vẫn nghe giọng em nói, tiếng cười của em, và nghe những bài hát của em, và tôi xem như là một hạnh phúc nho nhỏ của tôi, tôi yêu em âm thầm. Có những lúc, tôi viết cho em vài dòng, có lẽ tôi biết tôi chỉ viết cho tôi đọc, nhưng nó giải tỏa một phần nào cảm xúc của tôi về em. Trái tim tôi đôi khi lạc nhịp, đôi khi nghĩ vu vơ, đôi khi buồn, đôi khi nhói đau khi bất chợt thấy em đi với một người con trai nào đấy. Tôi đâu có quyền gì chen vào cuộc sống của em đâu, tôi chỉ là một người song song với em, lẳng lặng nhìn em, lẳng lặng yêu em cho dù biết không được đáp lại. Chỉ có một động lực duy nhất của tôi trong lúc đấy là khi nào tôi đậu đại học, tôi sẽ cam đảm đối diện với em, nói với em tôi yêu em đến mức nào. Vì vậy, tôi học để quên đi mọi thứ.

Ở trường, đa phần họ dạy lại các kiến thức sách giáo khoa, và kèm theo đấy là bài tập trong bộ đề, tôi đã học khá chắc sách giáo khoa, tôi cũng làm khá nhiều về phần bộ đề nên quả thực bây giờ đến trường tôi học không được nhiều kiến thức. Tôi cũng bắt đầu lơ là các bài giảng trên lớp, lúc ấy tôi chỉ đến lớp cho đỡ cảm thấy nhàm chán thay vì việc cứ ngồi lì ở nhà. Tôi cũng quen được với mấy bạn ngồi cùng bàn, đôi khi cũng nói chuyện phiếm. Lúc đầu bọn họ cứ gọi tên Thu làm thỉnh thoảng tôi không để ý, sau rồi tôi cũng quen với cái tên mới ở trường, và trong bàn, tôi thuộc dạng học khá nên mỗi khi có bài tập trên lớp, tôi đều có thể giải được nên mấy đứa cùng bàn bắt đầu nói chuyện với tôi nhiều hơn, xem cách tôi giải bài tập, tôi đều vui vẻ chỉ ra nếu như họ không biết. Trong mấy môn thi khối A, tôi khá nhất môn hóa, mà trong lớp thì gần như mọi người đều yếu môn này, nghiễm nhiên tôi trở thành người hay giải đáp về hóa cho bọn trong bàn. Và tôi cũng chỉ nói cho mấy đứa cùng bàn, còn khác bàn tôi đều bảo tôi không biết, tôi muốn ít người quen biết mình càng tốt. Vấp ngã một lần khiến cho tôi hiểu ra nhiều điều, tôi tránh tiếp xúc với người khác, có thể như là tạo một vỏ bọc cho mình.

Chap 8

Thời gian sau đấy, tôi bắt đầu cảm thấy chán cách giảng dạy của giáo viên, một phần vì cũng chỉ dạy đi dạy lại những kiến thức cũ, giờ việc đến lớp tôi chỉ lo ngủ. Tôi bắt đầu học như kiểu cách tài tử mà ngày trước tôi vẫn học, tuy nhiên ở nhà tôi vẫn theo lịch trình, tôi không bỏ bê dù là một chút thời gian nào, tôi giành tất cả thời gian ở nhà cho việc học. Mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục như thế cho đến một ngày, thầy giáo ấy cho bài tập trước khi ra chơi, tôi chép xong bài tập vào vở, mặc cho bọn con trai rủ đi uống nước, tôi nằm ngủ. Thầy giáo ấy là người dạy môn hình học, thầy dạy thay cho một thầy bị tai nạn gãy chân, sau này thầy còn dạy luôn cả đại số. Chắc thầy còn trẻ nên như mọi khi giờ ra chơi là giáo viên lên phòng uống nước thì thầy đi lại quanh lớp xem học sinh học hành thế nào. Tụi con gái thì hay hỏi thầy, thầy cũng nhiệt tình trả lời. Hôm ấy thầy đi ngang qua tôi, thấy tôi đang nằm ngủ nhưng chắc tại ra chơi ồn quá nên tôi ngủ gà ngủ gật, thầy ấy mới vỗ vai tôi hỏi:

- Bài này không làm được ah em?

Tôi đáp qua loa:

- Không phải là em không làm được mà em chưa làm thôi.

Thầy mới cười:

- Tức là em làm được?

Tôi đáp không cần suy nghĩ:

- Tất nhiên ah.

Thầy vỗ vai tôi rồi bảo:

- Em ngủ tiếp đi nhé!

Tôi tiếp tục gục đầu nằm ngủ nhưng không ngủ được, mới lôi bút ra giải bài tập thầy vừa cho, rõ ràng là không quá khó cho lắm. Lúc vào lớp, kêu người lên chữa bài, thầy gọi đúng tôi, lên thì lên thôi – tôi nghĩ vậy, cũng chẳng để ý mấy cái chuyện vì sao thầy lại gọi tôi trong khi có vài đứa giơ tay. Từ hôm đấy trở đi, cứ đến giờ thầy ấy là thầy hay gọi tôi, khi thì trả lời câu hỏi, khi thì lên bảng giải bài tập, mà là thường xuyên chứ không phải vô tình. Mà lại còn do tôi không giơ tay bao giờ, lúc ấy tôi lại càng cố gắng học thêm, chỉ có ý nghĩ là sợ thầy ấy có hỏi cái gì thì cũng biết. Nhờ vậy, có lẽ càng ngày tôi càng khá môn toán, môn tôi yếu nhất trong 3 môn thi đại học.

Và cũng vì tôi hay trả lời câu hỏi, tôi hay lên bảng nên tôi biết thêm được một bạn gái. Bạn ấy tên T, mặt như tôi nhìn là thuộc dạng khá, để tóc dài, thi trượt sư phạm. Cũng rất tình cờ, giờ ra chơi bây giờ tôi ít khi nằm ngủ nữa mà hôm đi ra chơi với bọn con trai, hoặc ngồi trong lớp nói chuyện linh tinh. Bọn tôi ra chơi thường xé giấy theo 1 đường dài, rồi cuộn cho nó nhỏ nhỏ lại, phi linh tinh, chủ yếu là phi vào người con gái, có ai quay lại thì xem như mình không biết, trò đấy cũng khá vui. Buổi ấy, tôi phi trúng vào T, trên bàn tôi 2 bàn, T ngồi bàn thứ 3, tôi không may phi trúng hẳn vào đầu nên có lẽ cú đấy cũng khá đau nên tôi thấy T quay mặt lại. Mấy thằng cùng bạn vội chỉ vào người tôi ý bảo tôi ném, tôi chả sợ, mặt nghênh lên, cười cười, T có vẻ tức nên lầm bầm rồi quay mặt đi. Tôi cũng chẳng để ý vì tôi vẫn thường phi trúng nhiều người con gái nhưng chả ai nói gì. Vài hôm sau lúc giờ ra chơi T xuống ngồi trên bàn, hỏi mấy bài hóa với một bạn nữ nữa, tôi lúc đấy đang gục mặt vào nằm ngủ, nghe câu được câu chăng. Tự dưng thấy nói sai một vấn đề gì đấy nên ngứa miệng chen vào, T mới quay xuống bảo:

- Ấy biết làm dạng này không?

Tôi bảo nói trống không:

- Biết.

T sốt sắng:

- Ấy giải hộ tớ vài bài này với.

Tôi nhắm nhẳng:

- Để xem đã.

T mới bảo:

- Thế lúc nào mới được.

- Lúc nào tớ có hứng đã, tớ đi rửa mặt cái.

Ngáp miệng dài, tôi đi ra chỗ chứa nước vục vào rửa mặt, lúc quay vào vẫn thấy T ngồi tranh luận với bạn đấy, tôi bảo:

- Đưa đây tớ xem nào.

Dạng bài cũng không khó lắm nên tôi làm được, xong T có nói cảm ơn nhưng tôi tiếp tục nằm ngủ. Sau đấy vài ngày thì T chuyển xuống bàn trên bàn tôi, ngồi cùng vị trí với tôi, thỉnh thoảng có hỏi tôi vài câu thế này thế kia, tôi cũng trả lời, tự dưng một hôm sau khi tan học mới rủ tôi:

- Thu (vì chỉ biết tên tôi ở lớp là Thu) lát về có bận không?

Tôi trả lời ngay:

- Không.

- Vậy lát đi ăn chè với tụi tớ nhé (tụi tớ là T và con bạn ngồi cạnh, 2 đứa trọ cùng phòng)

Tôi mới thắc mắc:

- Vì sao?

- Uh, cảm ơn chuyện cậu giải bài tập cho tụi tớ.

Tôi nhếch mép:

- Vậy chắc không được, lát nữa tớ bận rồi.

T có vẻ ngạc nhiên, nhưng từ khi học vào đây tôi đã phải lấy họ, tên khác, cũng như tôi ít giao tiếp với mọi người. Tôi lại cũng không muốn ai bắt chuyện với tôi, và càng không muốn có thêm bạn bè nữa. Tôi muốn khép mình, càng ít thì càng tốt. Vì vậy, những kiểu làm quen như vậy nếu như là ngày trước thì tôi nhận lời ngay, nhưng giờ thì tôi từ chối khéo. Có lẽ T cũng ngượng, nên chỉ quay đi không nói gì nữa thêm, vài ba ngày sau cũng không thấy hỏi tôi như những ngày trước, tôi chỉ tự nhủ: vậy cũng được. Tự dưng có hôm lại bắt chuyện với tôi:

- Thu này.

- Gì thế?

- Ấy không phải người ở đây ah?

- Uh, có chuyện gì không?

- Không, không có chuyện gì cả, tớ chỉ hỏi thế thôi.

- Đúng là … con gái ( tôi lẩm bẩm )

Có vẻ như T chỉ nói bâng quơ vậy để đỡ ngượng với hôm trước, tôi biết thế, nên vẫn nói chuyện bình thường. Dạo đó, giờ ra chơi T còn quay xuống nói chuyện linh tinh với tôi, nhưng đều không đả động gì đến việc rủ đi đâu nữa. T có hỏi tôi mấy chuyện linh tinh, hỏi về bố mẹ, gia đình, tôi nói dối hết, tôi bảo bố mẹ tôi làm ruộng, có hỏi số điện thoại bàn thì tôi bảo nhà tôi không lắp điện thoại, duy chỉ có việc tôi ở với nhà dì là tôi nói thật, kể cả chuyện tình cảm tôi cũng nói dối:

- Thu có người yêu chưa?

Tôi mỉm cười:

- Rồi.

- Chắc bạn ấy xinh lắm nhỉ?

- Cũng bình thường.

- Bạn ấy người chỗ ấy ah?

Tôi cắt lời:

- Thôi tớ không nói chuyện này nữa đâu.

Tôi lờ mờ cảm giác có vẻ T thích tôi, đúng cái kiểu của tôi thích em, thích nhưng không dám nói, thích nhưng ngượng ngùng, thích nhưng luôn cứ phải hỏi bâng quơ. Tôi thờ ơ, có lẽ vì lúc ấy tôi có nhiều chuyện hơn là chuyện trai gái, về người mẹ của tôi, về tương lai tôi, và có cả về em. Tôi vẫn yêu em, yêu theo kiểu để trong lòng, nó khó chịu, nhức nhối. Vì vậy, tôi tránh T, ngoài những câu hỏi về học hành, những câu chào xã giao, tôi không nói chuyện gì thêm, hoặc ra chơi tôi đi ra ngoài với đám con trai. Tôi lầm lì hẳn, thu mình vào. Và có lẽ tôi cảm nhận đúng vì vài hôm cuối khi chúng tôi chuẩn bị hết buổi học, sắp chuẩn bị cho kỳ thi đại học T có gửi cho tôi một bức thư, bảo tôi về nhà hẵng đọc. Thư T viết khá dài, có vài dòng viết riêng cho tôi đại ý T cảm thấy ấn tượng với tôi, thích cái kiểu tự tin của tôi khi tôi học, nhiều lắm…, và còn có cả số điện thoại bàn nhà T, T bảo khi nào thi đại học xong có dịp liên lạc với T, hẹn gặp lại ở Hà Nội. Bức thư ấy, tôi nhớ đã kẹp vào một quyển vở ghi nào đấy của tôi, và tôi đã tìm khắp nhưng cho đến bây giờ có lẽ vẫn không tìm được…

T4/2011, trong một ngày tôi phóng xe đến trường có chút việc, khi đang dừng xe trước cổng trường, có 1 tốp con gái đang đi ra nên tôi giảm tốc độ, khẽ liếc nhìn trên vỉa hè. Bất chợt, thấy một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong trí nhớ, lúc tôi định thần lại được thì đang ở trong trường rồi. Vội vàng gửi xe, chạy thật nhanh, nhưng khi ra đến cổng thì không còn nhìn thấy người đấy nữa. Tôi quay người, tìm kiếm xung quanh, hy vọng người đấy vẫn còn quanh đây. Cứ như một tập phim Hàn Quốc, tôi cố gắng tìm kiếm nhưng không thể tìm được. Là T, hoặc có lẽ là 1 người giống T, nhưng cái bóng ấy lướt đi nhanh quá, đến lúc tôi nghĩ ra 1 cái tên thì đã không còn thấy nữa. Chắc có lẽ T cũng đi học, và có lẽ vẫn thi vào sư phạm, cái ước mơ mà đôi khi T có nói thoáng qua. Dù sao, trong tôi, T vẫn là một người bạn, và có cả cái tình cảm của sự ngưỡng mộ ngày trước. Khẽ mỉm cười khi nhớ về những chuyện ngày trước… tôi nhẹ nhàng bước vào cổng trường…

Chap 9

Cảm ơn mọi người đã theo dõi, dạo này đang bận nhưng cố gắng viết không mọi người chờ đợi

tx 11/2006

Tôi vẫn nhớ cái ngày hôm đấy, hôm đấy là ngày dì tôi sinh đứa em thứ hai, cả ngày tôi tất bật đi ra đi vào bệnh viện đưa đồ cho bà, bà với chú trực ở đấy. Dì tôi sinh vào chiều lúc 2h, lúc 4h chiều tôi vào thăm em, tôi bế nó trên tay. Người nhỏ, mới đẻ xong nên da đen đen, nhăn nheo, nhìn cả người thấy cả mạch máu, nhìn không khác là mấy con chuột con. Hôm đấy chú về, dọn dẹp xong bữa tối thì chú với em ( đứa lớn ), đi vào bệnh viện và ở với dì tối đấy. Hôm ấy là thứ 6, tôi đang chuẩn bị học thì mấy đứa con gái lên trên phòng, bảo tôi bật ti vi cho xem ‘’Trò chơi âm nhạc’’, tôi cũng sẵn sàng, xem xong thì đám con gái lôi bài rủ chơi bài quỳ, tôi xác định hôm đấy nghỉ học một bữa. Chơi bài đến tầm 10h kém thì không chơi nữa, và đám con gái cũng đi về phòng trọ, tôi ra cổng định đóng rồi vào nhà học. Tôi định đi ra đường vươn vai vài cái cho đỡ mỏi lưng thì mới mở cửa ra thì thấy em với một người con trai ( chắc là người yêu em ), đang đứng nói chuyện. Mặc dù đã biết từ trước nhưng thực sự tôi vẫn cảm thấy choáng váng, tôi khựng lại mất chừng 3 giây, tim nhói đau, cổ nghẹn nghẹn, nuốt nước bọt tôi quay vào nhà. Tôi vào phòng trong nằm vật xuống, người như mông lung, choáng váng, tôi thấy cay đắng, và buồn kinh khủng, tôi nằm im như vậy cho đến chừng 15 phút sau thì nghe tiếng em:

- Anh …, em muốn nói chuyện với anh.

Miệng tôi khô khan:

- Để hôm khác đi, anh buồn ngủ rồi.

Tôi biết em vẫn đứng trước cổng, tôi nghe thấy cả tay em chạm vào khung cửa xếp, tôi với em chỉ cách nhau khoảng 5m mà tôi cảm thấy như xa vời vợi, chỉ cách nhau có một phòng khách mà tôi cảm tưởng như em xa tôi lắm. Có lẽ em đứng đợi tôi, em muốn gặp tôi nhưng tôi không biết gặp em, tôi sẽ nói gì, tôi sẽ làm gì, tôi nằm im, giả ngủ, người thì hoang mang. Em đợi tôi chừng 20, 30 phút không thấy tôi đi ra nên em có vẻ bực tức, em đập ổ khóa xuống dưới đất, tôi biết nhưng vẫn im lặng, tôi chờ cho tiếng bước chân em xuống dưới phòng, tôi nằm im thêm một lúc nữa rồi tôi mới ra đóng cửa. Chẳng còn một chút tâm trạng gì để học hành, tôi tắt đèn, lên sân thượng ngồi bệt xuống. Lúc này mới cảm thấy đau, cái cảm giác như có cái gì chèn vào ngực, miệng khô khốc, tôi thở hổn hển, tôi đấm tay vào tường. Đầu óc mông lung, tôi ngồi như vậy đến gần 3h sáng mới xuống nhà đi ngủ.

Sau hôm ấy, bận bịu việc dọn dẹp cho dì, rồi chăm em, lúc này, ông nội thằng bé lên đỡ đần giúp việc, chú thì bận đi làm, tôi gần như tránh mặt em. Tôi buồn, tôi muốn không nghĩ đến em nữa nhưng tôi vẫn cảm thấy nhớ em, tôi nhớ nụ cười em vô cùng. Ngoài ra, tôi còn mặc cảm khi biết người yêu em khá nổi ở trường đấy, cả về học hành lẫn quan hệ. Tôi vùi đầu vào học, để quên đi nỗi đau, để thôi nỗi nhớ em, để gặm nhấm nỗi buồn trong tim. Tôi tự nhủ em có cuộc sống tốt, người yêu em cũng tốt, tôi chỉ là người qua đường trong tiềm thức của em, tôi đâu có đáng gì, tôi có gì so với người ta, thà là giọt mưa, thà là hạt cát bên đời em…

Nhà dì có thêm một cái giường, kê ở dưới chân cầu thang, tôi chuẩn hết sách vở tôi vào đấy, giờ nó là không gian riêng của tôi. Tôi đóng thêm một cái giá đựng sách, để sách vở chật kín trên bàn, trên giường tôi, tôi mua giấy, mua hình ngôi sao, tôi dán trên đầu giường ngủ của tôi. Đêm đi, đi ngủ, mấy ngôi sao phát sáng, có ngôi sao nào là em, có ngôi sao nào là tôi? Góc không gian ấy, ngoại trừ việc đi học, giúp dì, tôi lại thu mình vào đấy. Nhiều hôm đang học nhưng đứa em mới sinh khóc, quấy, làm dì không ngủ được, tôi dậy đỡ em, đi quanh nhà ru cho nó ngủ, tôi hát nhỏ nhỏ, tôi đụng vào tay em bé, nó cười, tay nó nắm chặt tay tôi. Tôi đi phải 15, 20 phút thì nó mới chịu ngủ, như cún con say sữa, mắt nhắm nghiền, môi cười mỉm. Đi loanh quanh nhà, tôi thỉnh thoảng nhìn vào cửa sổ kính trên cao phòng em, nghe cả tiếng em thở, đôi khi ho, nhắm mắt lại, khẽ thở dài, tôi quay đi. Trao em bé lại cho dì, tôi tiếp tục học như lịch trình tôi vẫn đặt ra. Có đôi khi, tôi viết cho em vài chữ, hoặc tôi ra mạng viết vài entry trong blog của tôi. Tôi vẫn mong có ngày tôi đứng đối diện với em để nói yêu em, nhưng ước muốn ấy không còn mãnh liệt nữa. Đêm xuống, tôi chìm vào giấc ngủ…

Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến truyện của mình, hôm qua bận cả ngày nên không viết được, hôm nay dậy sớm viết luôn, thanks mọi người

Chap 10

yđ 02/2007

Trong khi em và các bạn đã về quê ăn tết từ cách đấy 4, 5 ngày thì mãi đến tận 29 tết tôi mới dừng việc học đạp xe về nhà ăn tết. Thú thực lúc ấy tôi không muốn về nhà một chút nào, tôi ngại gặp bạn bè, tôi ngại đối mặt với bố tôi, lúc ấy tôi để tóc khá dài, gần như che kín cả khuôn mặt, râu ria không cạo, cộng với cặp kính dày tôi về thăm ông bà. Ông ngoại tôi nếu như mọi khi mà thấy tôi đầu tóc như vậy thì kiểu gì cũng bắt tôi cắt tóc, nhưng năm đấy chắc ông thấy tôi buồn buồn nên chỉ khuyên nhủ vài điều. Cái cái giác như một người bị mắc lỗi khiến tôi cúi gằm không dám tiếp chuyện ông. 29 tết cũng là Valentine, tôi tình cờ biết khi thấy một người bạn tôi có quen ở quê bảo tôi:

- …, mua sô cô la tặng người yêu này.

Tôi chỉ cười:

- Cậu thích không, tớ mua tặng cho.

Tôi qua nhà mợ, tạt qua một chút nhà chú thím, rồi ông bà nội. Vẫn là những câu hỏi thăm sức khỏe, không ai nhắc gì đến việc trước kia nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn rười rượi, tôi chào hỏi sơ qua rồi đạp xe thêm gần 10km nữa là về đến nhà.

Tôi ở nhà được 4 ngày, ngoại trừ thời gian ăn uống với bố mẹ ra tôi đều lên lan can tầng 2 ngồi ngắm cảnh vật, ngắm mọi người. Bố tôi vẫn uống rượu vào, nói nhiều, tôi chỉ im lặng, cúi mặt xuống, tôi ngồi im như vậy cho đến khi bố tôi không nói gì nữa thì tôi lại lên không gian của tôi. Tôi trốn biệt không đi ra ngoài đường, không thăm bạn bè nào, bạn bè có gọi điện thì tôi nói với mẹ bảo là tôi không có ở nhà. Những lúc ngồi một mình, đôi khi tôi nhớ em, tôi chỉ tiếc là tôi không có lấy một tấm ảnh của em để mà ngắm nhìn, tôi chỉ tưởng tượng ra khuôn mặt của em, điệu bộ của em, nụ cười của em. Em như một cái gì đấy xa vời mà lúc đấy trong tâm trí của tôi nó khó khăn với tôi, khiến cho tôi chỉ có thể nghĩ ảo tưởng về em. Nỗi buồn, đôi khi là vu vơ, đôi khi khiến tôi thấy mệt mỏi. Khẽ thở dài, tôi cố xua tan đi ý nghĩ về em, trong khi vẫn còn trong không khí tết thì mùng 4 tết, tôi đã đạp xe qua nhà dì. Đạp xe gần 20 cây số, gió lạnh thốc ngược vào, tôi nghiến răng đạp cật lực, tôi muốn hét lên cho xua tan đi cái cảm giác nằng nặng ở trong đầu, nhưng càng muốn làm thế, tôi càng thấy cổ họng nghẹn lại, tôi cắn môi đến bật máu. Không thấy đau, không thấy xót, chỉ là một nỗi buồn vô biên…

..........

Đạp xe đến nhà dì, chào hỏi chú dì qua loa, tôi cất xe đạp vào nhà rồi leo lên giường, định chợt mắt một chút. Đang lim dim thì tôi nghe thấy có tiếng người vào nhà dì, rồi tiếng nói chuyện, người nói chuyện là T - người yêu của em, tôi không bàn đến con người này như thế nào. Chỉ thấy ăn nói rất nhẹ nhàng, từ tốn, được lòng người lớn:

- Khi … ở đây có gì thì cô chú bỏ qua cho bọn cháu.

Tôi nghe tiếng dì tôi trả lời:

- … ngoan mà, có chuyện gì đâu.

Cả chuyện dì tôi hỏi:

- Thế cháu định thi trường gì?

Tôi có nghe thấy T nói tính thi vào một trường quân sự nào đấy. Rồi nói cả dự định sau này cưới em, rồi chuyện sau này có thể em sẽ khổ vì yêu người lính, tôi nghe dì tôi nói mà đau nhói trong tim.

- Cô chúc cho chuyện của hai đứa, còn chuyện sau này thì là do mình cả thôi.

T còn mừng tuổi cho hai đứa nhỏ, nằm im, tôi giả vờ ngủ cho đến khi tiếng chân của T ra đến ngoài đường. Tôi trở mình, lại thấy nghèn nghẹn trong cổ. Một cảm giác ghen tị xem lẫn cay đắng trong người tôi. Ghen tị với T vì khả năng nói chuyện cũng như tương lai, trong khi tôi thì thuộc dạng ăn nói cộc lốc, nhấm nhẳng. Cay đắng vì nghĩ đến tôi, đến T, đến em, trong khi người ta hầu như có tất cả thì tôi lại chẳng có gì, có nỗi buồn, cay đắng len lỏi trong người tôi. Nó có đủ để đong đếm, cảm giác như rơi vào một hố sâu, tôi chỉ biết buồn, biết thở dài, biết cay đắng khi nghĩ về tôi, về em. Tôi liệu có thể làm gì??? Âm thầm chịu đựng, âm thầm gặm nhấm nỗi buồn, âm thầm yêu em. Tôi chỉ tự nhủ... dù sao thì ngày mai trời lại sáng…

...........

Ngày mai trời lại sáng, tôi lại tiếp tục lao vào việc học, tôi ít khi nghĩ về em nữa và trong thâm tâm tôi nghĩ chúc cho em được vui, được hạnh phúc. Tôi đã tự an phận với vị trí của mình, có lẽ cái ý nghĩ sẽ nói cho em biết tình yêu của tôi nó ở một nơi rất sâu trong trái tim tôi. Mặc dù ép mình như vậy tuy nhiên đôi khi trái tim tôi vẫn loạn nhịp khi nhìn thấy em, nghe những bài hát em hát. Tôi vẫn tránh mặt em và có khi chúng tôi nói chuyện với nhau chỉ là lúc tôi gọi em lên nghe điện thoại do mẹ em gọi tới…

Chap 11

……….

Thời đi học lớp 13, ngoại trừ những thành phần đi học lại cho có lệ đến lớp chỉ ngồi nghịch hoặc phá quấy, còn ai học thì cắm đầu vào học. Và thường những người chú tâm vào học thì luôn trong người có cảm giác kìm nén như một quả bom chỉ chờ phát nổ, nếu ai trong tình huống như vậy thì rất dễ cáu gắt, nổi nóng vì luôn phải chịu kìm nén. Tôi cũng vậy, mặc dù ngoài đời tôi tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng trong người tôi lúc nào như có một ngọn lửa, cộng với sự nhẫn nhịn chỉ chờ thời gian bùng phát. Trong lớp học tôi thường im lặng, ngồi một mình, cắm cúi hoặc ghi chép, hoặc giải một bài tập gì đấy, chỉ khi nào ra chơi thì mới có được chút thời gian thoải mái. Bàn cuối cùng, ngay ở sau bàn tôi là một đám đi học chỉ để giết thời gian, cả tiết học bọn đấy chỉ vò giấy ném con gái, ngồi chơi caro, nói chuyện, và chửi tục trong lớp, đôi khi chúng còn mang cả điếu cày vào lớp. Có những lúc cả lớp đang học thì chúng rít thuốc lào rồi cười khoái trá, giáo viên cũng biết nhưng chỉ nhắc nhở qua loa vì chúng không chịu sự quản lí của ai hết, cũng không đuổi học được vì bọn chúng đã đóng tiền, mà làm căng còn sợ chúng trả thù ở ngoài đường. Tôi luôn có ác cảm với những người như vậy, nhưng thân lạ nước lạ cái, không quen biết ai trong lớp nên tôi cũng như mọi người, lờ đi xem như không quan tâm đến bọn đấy. Có một lần, khi ấy tôi đang bù đầu làm một bài về tích phân, đang làm khá nhiều cách mà vẫn không ra kết quả, tôi tức tối đâm cả cái bút vào tờ giấy thì có tờ giấy đã bị vo tròn ném bộp vào đầu. Tôi quay lại thì thấy mấy đứa ở bàn sau cười hô hố ra vẻ khoái chí, tôi chỉ gườm gườm chúng rồi lại quay lên tiếp tục giải bài toán. Nhưng sau đấy, phần vì tức bị ném, phần vì bực bội không làm được bài toán, thấy bọn chúng ồn ào nên tôi mới quay xuống xẵng giọng:

- Chúng mày không học thì im mồm đi cho người khác học.

Mấy thằng kia nhơn nhơn mặt:

- Bố thích thế đấy, mày làm được gì nào.

Máu nóng tràn lên đầu, tôi nắm chặt tay lại rồi, mẹ kiếp, tính quay xuống đấm luôn vào cái mồm thằng vừa nói thì thằng ngồi cạnh nó giữ lại. Tôi nghiến chặt răng, tức mà không làm gì được. Ngày mai thì tự dưng thấy đám đấy im lặng hẳn, cứ thì thầm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi, tôi đã thấy có gì là lạ rồi, lúc ra chơi thì có một thằng ở bàn khác tự dưng lại nói chuyện:

- Mày ở … ah?

- Uh, có chuyện gì không?

Nó cười vẻ đểu cáng:

- Tao nghe nói có thằng nào ở … ngông lắm, chắc là mày.

- Chắc không phải tao. Tôi lắc đầu.

- Uh, thế thì tốt.

Nói câu đấy xong, nó còn vỗ vỗ vai tôi rồi mới trở lại chỗ ngồi, tôi vẫn im lặng chỉ nghĩ không biết đám này tính làm gì thì thấy có thằng ngồi cùng bàn bảo:

- Tao thấy mấy đứa kia lát về tính đánh mày đấy.

- Thế ah.

- Uh, lát mày xin phép về sớm đi, đừng có ở lại không mệt đấy.

Tôi nói cứng:

- Việc quái gì tao phải về sớm, để xem có chuyện gì.

- Tùy mày vậy, cẩn thận đấy.

- Ờ.

Tôi có chút hoang mang nhưng tôi vẫn muốn ở lại xem bọn chúng định làm gì vì tôi biết tôi có trốn được hôm nay thì ngày mai, ngày kia chúng vẫn sẽ tìm tôi, tôi vẫn học hành bình thường nhưng tìm cách đối phó. Nhờ mấy thằng cùng bàn thì bọn đấy cũng chỉ lo học, cũng không quen biết ai, với lại tôi cũng chưa phải đủ thân thiết để nhờ vả. Tôi thì cứ đợi đến lúc đấy rồi tính sao thì tính vậy – tôi tự nhủ.

Lúc giáo viên cho ra về không hẹn mà cả 4 thằng ngồi bàn sau cùng chạy nhanh ra lớp trước, khác hẳn với cái kiểu từ từ như mọi khi. Tôi hít một hơi sâu, tháo kính cho vào túi quần, từ từ bước ra, mấy đứa ngồi cùng bàn có vẻ sợ nên đi nhanh qua tôi. Ra khỏi cổng lớp được chừng 5m thì tôi thấy 4 thằng đã tụ tập lại một đám cách chỗ tôi đứng tầm 10m. Tôi chỉ kịp nghĩ được rồi, nghiến chặt răng, tôi bước tiếp vài bước thì thấp có một thằng trong đám đấy tiến lại gần tôi. Lúc đấy chẳng có một chút sợ sệt gì tôi nghĩ bụng đằng nào thì cũng bị úp sọt, chơi được thằng nào thì chơi. Tôi lừ lừ tiến đến, vứt mấy quyển sách vở xuống dưới đất, tôi nhằm thẳng vào thằng đang tiến về phía tôi, tôi đấm vào mặt nó, cú đám khá mạnh và có vẻ nó cũng bất ngờ nên loạng choạng, tôi đấm, tôi đá thật nhanh, thật mạnh vào thằng đấy. Lúc đấy thì mấy thằng kia chạy vôi lại, một mình chống ba, thằng bị tôi đánh có vẻ đau nên nó chỉ ngồi im, tôi chỉ tránh với gạt được mấy cú đầu rồi sau đấy bị đấm vào mồm, vào hai bên má, vào lưng. Ở ngoài, đám học sinh chỉ trỏ, bu kín vào, mấy đứa ngồi cùng bàn với tôi cũng đứng nhìn. Tôi ngã xuống, chợt liếc mắt thấy có nửa viên gạch, trong đầu chỉ nghĩ nhanh:

- Được, chơi đến cùng với bọn mày luôn.

Tôi tính cầm viên gạch trên tay đập thẳng vào thằng nào xông đến tôi thì thấy có tiếng người la lên:

- Mấy thằng kia.

Tiếng của bác bảo vệ, thấy thế nên mấy thằng kia không lao vào tôi nữa, bọn mấy thằng này cũng sợ bác bảo vệ vì nghe nói có tiếng trong trường không đứa nào dám láo, tôi nghe bác ấy quát:

- Mấy thằng xông vào đánh một thằng, nhục, mấy thằng này cút.

Mấy thằng kia chửi tục vài câu rồi bỏ đi. Tôi đứng dậy, sửa lại quần áo, có mấy đứa con gái cùng lớp nhặt cho tôi mấy quyển sách vở lúc nãy tôi vứt. Tôi một tay cầm sách vở, một tay vẫn cầm nửa viên gạch vì nghĩ nếu bọn chúng có chặn tôi trước cổng trường thì cũng có cái mà tự vệ. Tuy nhiên lúc ra đến cổng trường thì không thấy thằng nào ở đấy, đi bộ về nhà tôi vẫn cầm theo viên gạch để đề phòng, khi sắp về đến nhà dì tôi mới vứt đi. Thấy có cái gì vướng vướng trong mồm tôi nhổ ra, một mảnh răng rơi ra, chắc lúc bị bọn chúng đấm vào má, về đến nhà tôi mới thấy đau người, môi thì bị đấm cập vào răng nên chảy máu, xót. Tôi vào giường, đắp chăn, giả vờ ngủ rồi ngủ lúc nào không biết, lúc dì gọi dậy ăn cơm nói dối dì là không đói. Chiều không trốn được dì mới tá hỏa hỏi bị làm sao thì tôi chỉ bảo là bị ngã, tất nhiên là dì không tin nhưng tôi cứ ậm ừ không nói gì thêm. Lấy xe đạp tôi ra mấy quán hàng ở gần chợ mua một con dao gấp, đút vào túi. Dì gặng hỏi nhiều lần tôi vẫn không nói gì, dì điện cho mẹ tôi, tôi cũng không nói gì với mẹ, chỉ bảo là tôi bị ngã. Từ hôm ấy trở đi, lúc nào khi đi học tôi đều mang theo con dao gấp ấy, tôi lầm lì ở lớp, chỉ nghĩ nếu đứa nào thích dây vào thì tôi chiều, chả phải ngán ai cả. Tôi chỉ thấy lạ là mấy thằng bàn sau sau hôm ấy cũng không gây sự tôi thêm gì nữa, tuy nhiên tôi vẫn luôn mang dao trong người đề phòng. Sau này tôi mới biết, một phần chúng không phải thuộc dạng có máu mặt hay đánh nhau mà chỉ muốn lấy đông dằn mặt tôi, một phần nản cái kiểu lì lì của tôi, và cả do biết nhà dì tôi ở gần đấy. Con dao đấy tôi mang cho đến khi tôi ra ngoài này, tôi cũng không nhớ là làm mất, để đâu, hay là hình như có một lần em bảo em giữ cho tôi rồi giấu ở đâu rồi.

…..

chap bonus

Gửi những bạn đang theo dõi truyện của mình:

Cảm ơn các bạn đã dành thời gian để đọc những dòng tâm sự mà mình viết ra.

Câu chuyện của mình tính ra cũng cách đây 5 năm rồi, có những chi tiết mà mình không có nhớ rõ nữa, nên mình phải nhớ lại dần dần, chính vì vậy có lẽ thời gian không được nhanh như hồi đầu, mong mọi người thông cảm.

Mình không có ý định câu view (1 lần nữa khẳng định).

Mình sẽ cố viết đến phần kết của câu chuyện, cảm ơn mọi người

Chap 12

tx 03/2007

Ngày hôm ấy là mùng 8/3, tôi vốn mọi khi không bao giờ để ý đến mấy chuyện này, nhưng tôi lại chú ý đến em, chỉ là một chút tò mò và cũng vì tôi cũng muốn tặng cho em một cái gì đấy. Nhưng có lẽ tôi không đủ can đảm hoặc tôi nghĩ sau những việc xảy ra, tôi tặng cho em chắc gì em đã nhận quà của tôi, em mà không nhận tôi lại còn không có mặt mũi nào nhìn em nữa ấy chứ. Xóm trọ mới có thêm một người mới chuyển đến ở với người phòng cuối cùng, tôi đang học thì thấy đám con gái xôn xao tụ tập ở phòng em, tôi nghe những tiếng thì thầm to nhỏ, và rồi thấy đám ồ lên vì một món quà nào đấy. Chắc là của em, vì tôi thấy toàn tiếng con gái khác mà không có tiếng của em, món quà chắc là to, là đẹp thì đám con gái ấy mới bàn tán nhiều đến vậy. Khẽ quay mặt đi thở dài, tôi chỉ biết lại học, tôi nhu nhược hay nhút nhát, tôi hèn kém hay không đủ cam đảm. Yêu nhưng tôi cũng không dám nói, không dám nói chuyện, không dám đối mặt, tôi muốn tặng quà cho em mà cũng không có đủ dũng khí để làm điều đấy. Tôi không xứng với em hay là do tôi cố ép mình như thế, thôi học vậy – tôi tự nhủ thầm.

Trong thời gian này tôi đã dần quên đi sự mặc cảm của một người thi trượt, tôi nói chuyện cởi mở hơn với đám con gái ở dưới khu trọ, và gần như vẫn không nói chuyện với em. Tôi thỉnh thoảng còn sang nhà bên cạnh là anh em với nhà dì để nói chuyện, nhà bác ấy cũng có người thuê trọ, có 3 đứa con gái học lớp 11. Đa phần thường khi tôi học xong buổi chiều, tầm 6h, tôi có sang nhà bác nói chuyện chút, đám con gái ở đấy có chào tôi thì tôi cũng chỉ gật đầu lấy lệ, vì tôi không biết tên, hay nói đúng hơn tôi không quan tâm làm gì cả. Tôi có nghe nói đám con gái bên đấy bảo tôi kiêu, khổ, tôi có biết ai, tôi cũng không phải người nhanh miệng nên có ai chào, thói quen của tôi là gật đầu, chỉ vậy. Tôi còn quen một đám con trai trọ học cách nhà dì tôi 3 nhà, ở đấy có 2 đứa đang học lớp 12, 4 đứa học lớp 11. Buổi chiều chúng tôi thi thoảng đá cầu, hay sang bên sân trường đá bóng, chơi bóng chuyền, nó khiến cho tôi cảm thấy bớt căng thẳng đi vì áp lực thi cử, và cả cái tâm lí bị kìm nén nữa. Tôi thường sang bên đấy chơi cho đến khi gần 7h mới về nhà dì tắm giặt. Chơi khá vui vẻ như vậy khiến tôi cảm thấy thoải mái, tôi cười nhiều hơn thay vì cái bộ mặt lầm lì của mình. Tuy nhiên, đôi khi có những hôm trời mưa khiến cho tôi không có được cái thú vui xả stress đấy nên tôi lại càng bực bội, cảm giác nằng nặng trên đầu, tôi chỉ biết cầm quả bóng chuyền đập đập vào tường, có những khi bực bội không nín nhịn được thì tôi đấm cả 2 tay vào tường, đau, đấm đến tóe máu ở tay để rồi thở dốc ra, cảm thấy đầu đau, mệt mỏi…

Chỉ có ít khi tôi mới cảm thấy như vậy, còn thì những hôm trời mưa hay đám khu trọ mấy đứa con trai ở kia về nhà cả thì tôi lại lôi sách ra phòng ngoài học. Tôi bật đèn, cắm đầu vào học. Hôm ấy, khi đang vật lộn với một bài tập nào đấy, tôi nhớ mang máng là có cách giải nào rồi, đang dựa lưng vào tường suy nghĩ thì tôi nghe thấy tiếng em hát. Em hay hát, gần như mỗi khi em đi học về là tôi lại nghe giọng em, em hát những bài hát tiếng anh như: pretty boy, the day you went away, yesterday once more… Đang suy nghĩ thì có cảm giác như nghe tiếng hát của em làm tôi không tập trung vào được, tôi cố gắng bỏ ngoài tai nhưng nó cứ văng vẳng, tôi bực bội quát lên:

- …, em im lặng cho anh một chút xem nào.

Nghe thấy câu đấy, đột nhiên tiếng hát của em im bặt, tôi định bụng làm tiếp nhưng nghe thấy tiếng lầm rầm nơi phòng em nên tôi ghé tai lắng nghe, tôi nghe tiếng bạn cùng phòng với em hỏi:

- Có chuyện gì đấy?

Tôi nghe giọng em có vẻ khó chịu:

- Người ta hát mà cũng không cho hát.

Thôi vậy, tôi nhủ thầm rồi cất sách vở, vào bếp phụ giúp dì, em có nói gì nữa tôi cũng không nghe và tôi chẳng thể lí giải sao lúc đấy tôi lại sử xự như vậy nữa. Lâu lắm mới có một câu nói với em mà lại là tiếng cáu gắt, khẽ cười buồn, tôi đi xuống dưới bếp...

Xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ, hôm nay mình bận cả ngày, đến tận 7h mới ngồi vào cái máy tính, đọc cm của mọi người thấy vui quá , ít ra cũng có những người mong chờ những tâm sự của mình, thanks mọi người nhiều . Hôm nay viết được 1 chap nhỏ, mọi người vui vẻ

Chap 13

tx 05/2007

Tôi đã phấn đấu, đã cố gắng gần một năm trời, kiến thức đã kha khá, tôi không còn cảm thấy sợ những bài tập, những bộ đề. Tôi cảm thấy tự tin hơn vì chính mình, không tự tin sao khi mà có những quyển sách bộ đề lý hóa, tôi làm đi làm lại không dưới 10 lần, đến nỗi làm câu thứ nhất, tôi đã biết đáp án câu thứ hai. Cũng có đôi khi có những lỗi khiến tôi làm không trọn vẹn, tôi đánh dấu vào những lỗi đấy để lần sau có làm thì nhớ. Tôi sợ tôi quên, nên thậm chí tôi còn gấp trang sách ấy vào để mỗi lần giở sách là tôi nhớ đến nó. Cảm giác tự tin vào bản thân khiến cho tôi ăn thấy ngon hơn, học hành có hứng thú, và ngủ sâu, không còn là tôi một năm về trước thời gian này mới bắt đầu nghĩ đến việc học.

Tôi đã có thể tự tin để bước vào kì thi đại học, sang bên nhà trọ mấy thằng con trai, tôi đã có thể nói chuyện học hành, chứ không im lặng như mọi khi. Thỉnh thoảng tôi giúp mấy đứa con gái về giải bài tập, và thường là về môn hóa, môn tôi nổi trội nhất trong ba môn. Trong đấy thì có 2 đứa đang chuẩn bị thi đại học, và một đứa học lớp 11 ở phòng đầu tiên, tôi cười nhiều hơn, tôi nghĩ cuộc sống tốt đẹp hơn và ít ra nó cũng tươi sáng hơn so với tôi chỉ cách đây vài tháng trước. Tôi vẫn giữ lịch trình học tập như trước đây tôi đã từng đặt ra, duy tôi không cảm thấy có áp lực nặng nề nên tôi cảm giác học vào đầu được nhiều hơn, và kiến thức cũng dễ hiểu hơn. Tôi gần như không nghĩ về em nữa, quên bẵng cái cảm xúc về em, em có cuộc sống của em, có người quan tâm em, tôi chỉ có thể mỉm cười đôi khi chua chát khi bất chợt hình ảnh em hiện ra. Tôi không thở dài nữa, tôi thấy nó là lạ, nhè nhẹ, và cảm thấy trong lòng thanh thản.

...

Chap mới cho mọi người đây ah , gạch đá thoải mái nhé

Chap 14

tx 06/2007

Tháng 6, tháng của mùa hè, tháng của những ngày oi bức trong năm, và là tháng của những học sinh lớp 12 đang căng đầu học, nhồi nhét vào các kì thi quan trọng của cuộc đời mà đáng nói hơn cả là thi đại học. Cũng như mọi năm, trường ấy mở cái lớp ôn thi cấp tốc, học sinh nườm nượp đăng kí học, mấy đứa con gái ở khu trọ nhà dì cũng vậy. Bây giờ còn có 4 người ở đấy, 2 đứa năm nay lên lớp 12 thì về quê sau khi học xong hết chương trình chính khóa. Phòng đầu là của đứa lớp 11, về nhà nên đóng cửa, phòng 2 là em và bạn em, phòng 3 là một trong 2 đứa của phòng cuối tách ra. Dì có bảo tôi đăng kí vào lớp luyện thi nhưng tôi thấy không cần thiết nên tôi chỉ học ở nhà mà không đăng kí lớp nào cả.

Tôi cũng vừa kết thúc khóa học lớp 13 ở trường đấy vả lại cũng không hứng thú lắm với việc học ôn vì tôi biết nhiều người nhồi nhét nhưng lượng kiến thức chưa chắc đã bằng ngồi ở nhà học. Thời gian này tôi học hành nhẹ nhàng hơn, tôi tôi đi ngủ sớm hơn, tầm 1h là tôi đã đi ngủ, tôi chỉ tập trung vào nhớ các kiến thức, thỉnh thoảng tôi mới làm các bộ đề, thời gian đối với tôi không gấp rút nữa nên tôi không vội vàng gì nhiều. Tôi có nhận kèm hóa cho đứa ở phòng 3 cùng thỉnh thoảng giải giúp vài bài tập cho đứa ở phòng 4. Dì có lúc bảo tôi lo học đi cứ lo chuyện bao đồng, tôi chỉ nghĩ mình biết được chút gì thì nói cho thôi, cũng như ngày trước của tôi, vì vậy tôi vui vẻ chấp nhận cái công việc mà người ta nói là giảng dạy, uh thì giảng dạy – tôi chỉ nghĩ như thế. Hè nên dì tôi không phải đến trường dạy học, tôi có thêm nhiều thời gian thảnh thơi hơn, thỉnh thoảng mới xuống dưới bếp giúp đỡ dì nấu ăn hoặc dọn dẹp nhà cửa. Tôi dạy cho V. (tên em ở phòng 3) vào những lúc V không đi học lớp luyện thi cấp tốc ở trường. Sáng khoảng từ 8h đến 11h, chiều từ 2h đến chừng 4 rưỡi, những lúc dạy cho V xong, tôi gặp em đôi khi lúc bước lên nhà, hoặc có lúc chúng tôi vô tình chạm mặt nhau. Tôi chỉ cười mỉm, gần như không nói câu gì với em, tôi bước nhanh lên nhà. Tôi không còn bối rối khi chạm mặt em, nhưng tôi cũng không có đủ tự tin để nói chuyện với em, hoặc có thể do nếu nói chuyện với em tôi không biết phải nói gì. Thôi thì cứ lẳng lặng xem như không quen biết đi, như thế có khi lại tốt cho cả tôi, tốt cho cả em, nỗi buồn về em chỉ đến với tôi chợt thoáng qua, như một cơn gió, nhẹ nhàng đến, rồi nhẹ nhàng đi...

Và có lẽ rồi sẽ có lúc tôi lãng quên đi tình cảm đơn phương một thời cay đắng của mình khi tôi đã an phận đứng ngoài cuộc đời của em, lẳng lặng đi bên cạnh song song với cuộc đời em nếu như không có một một chuyện xảy ra. Hôm ấy tôi đang nằm ngủ thì bỗng tỉnh giấc bật mình dậy, trời mưa khá lớn, giường tôi lại ở cầu thang nên chắc có vài giọt nước mưa hắt vào giường tôi. Nhìn đồng hồ thì thấy hơn 2h sáng rồi, vì trời mùa hè nên hai cửa trên tầng tôi không khép lại nên mới bị hắt vào, tôi tỉnh giấc dậy, vội vàng lên trên tầng đóng kín hai cửa lại. Tiếp tục vào giường nằm ngủ nhưng mãi tôi vẫn không chợp mắt được, tiếng mưa vẫn cứ rơi lộp độp bên tai. Khẽ kéo cửa xếp, tôi bước ra ngoài hiên, nghĩ bụng vươn vai một chút cho dễ ngủ, ngước nhìn tiếng mưa rơi vào mái hiên, kí ức ngày xưa chợt về, cũng chính nơi này tôi và em đã từng ngồi bên nhau, đã nói chuyện với nhau rất vui vẻ, và tôi đã cảm thấy thích em từ lúc này. Ôm lấy đầu, tôi cố không muốn nghĩ đến em nhưng nó cứ hiện ra ngay trước mắt tôi, từng chút, từng chút một…

Tôi tưởng rằng tôi đã an phận, đã xếp em vào một góc nhỏ nơi trái tim tôi nhưng có lẽ chỉ là tôi tự nhủ, tôi mong muốn như vậy. Hình bóng em vẫn hiện hữu trong tôi, và hôm nay nó chực bộc phát ra, có cái gì đấy nhói đau trong tim tôi, quặn thắt trong người tôi, khiến tôi không thể kìm lòng được nữa. Tôi bước xuống phòng em, đứng dựa lưng sát phòng em, tôi chỉ nghĩ duy nhất một điều, nếu lúc này tôi gặp em, tôi sẽ thổ lộ hết tình cảm của tôi cho em, cho dù chuyện gì có xảy ra sau đấy, tôi vẫn sẽ nói, nói cho em tôi yêu em như thế nào. Lúc đấy tôi can đảm đến lạ thường, tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc em có chịu nghe tôi nói, hay tiếp theo đấy tôi sẽ nói gì nữa, hít một hơi dài, tôi chờ đợi em…

mưa rơi ào ạt trên mái hiên, rơi vào cả cõi lòng tôi...

Chap 15

Gần 1 tiếng đồng hồ tôi đứng im như vậy, chỉ với một mong muốn bất chợt em mở cửa ra, em sẽ thấy tôi, sẽ ngạc nhiên, sẽ hỏi tôi, và tôi sẽ nói với em những gì tôi chất chứa trong lòng. Tôi miên man trong những suy nghĩ sẽ thế này, sẽ thế kia, tôi nhìn từng hạt mưa nhỏ giọt rơi xuống, cho đến khi thấy mỏi chân tôi mới bắt đầu nghĩ đến tình hình hiện tại. Sẽ tiếp tục đứng chờ em??? Liệu em có bất ngờ đến như tôi mong muốn??? Hay sẽ im lặng và đi lên nhà??? Như vậy tôi nghĩ sẽ không có cơ hội nào nói với em, hoặc là tôi không đủ can đảm để nói với em nữa. Đứng thừ người ra, thở dài tôi quyết định bước chân lên nhà, tôi cố gắng bước thật chậm chỉ hy vọng em bất chợt đứng ngay sau lưng tôi. Nhưng dường như tôi chỉ đang huyễn hoặc, em không bao giờ đến bên tôi, em không bao giờ đứng trước mặt tôi, em cũng không nghe tôi nói, em chỉ mơ hồ, em chỉ đến trong những giấc mơ của tôi, những giấc mơ không có thật. Tôi gần như thức trắng đêm đấy, để nghe tiếng mưa, để nghe tiếng con tim mình, và để cảm nhận thêm một lần cay đắng, thêm một lần đau …

tx 2 tuần cuối 06/2007

Với những học sinh lớp 12, đây gần như là giai đoạn gấp rút trong việc ôn thi, nhưng đối với những học sinh lớp 13, như tôi, chúng tôi đã có cả 1 năm trời để chỉ cho việc ôn thi. Và với tôi, khoảng thời gian này là khoảng thời gian tôi học ít nhất, tôi chỉ xem qua sách vở, ghi chép những gì quan trọng, nhớ những lỗi mình hay mắc phải. Đôi lúc thử làm một đề thi, bấm thời gian, rồi xem kết quả. Lúc này, tôi cũng không đá bóng hay chơi bóng chuyền nữa, tôi giành thời gian ở nhà dì, chăm em, đỡ việc nhà cho dì, có đôi khi tôi vừa bế em, vừa cầm quyển sách xem qua, hoặc vừa ngồi vừa lẩm nhẩm tính toán, đọc cái công thức. Tôi tự hài lòng với những gì mình đã cố gắng suốt năm qua. Thời gian này em cũng bận ôn thi, bận học, tôi không để ý những chuyện đấy nữa, tôi cũng thấy em không hát như ngày trước, và có lẽ bây giờ tôi hát còn nhiều hơn em. Tôi mua đĩa trắng về, lên mạng cop những bài hát tôi thích, nghêu ngao những bản tình ca buồn, tôi nghe cả nhạc vàng, tôi thấy nhiều bài giống với tình cảnh của tôi hiện nay. Tôi vẫn yêu em, trong sâu thẳm, nhưng sau cú sốc vừa qua nó lại trở nên bình lặng trở lại, giờ trong tôi là kỳ thi ở trước mắt.

Nhưng, có lẽ cuộc sống muốn có những giây phút bình thường lại rất khó. Và tôi và dì nhận thấy sự thay đổi trong sinh hoạt hàng ngày của em và bạn em. Gần như em và bạn em về phòng chỉ ngủ, em và bạn em có nhờ hàng xóm nấu cơm nhưng dạo đấy ít khi thấy ăn, chắc em ăn cơm ở nơi khác. Sáng dậy, thấy em đi, chiều thấy em đi, tối em cũng đi, tôi không thấy em học trong phòng như mọi khi, tôi chỉ thấy em về đến phòng là nằm ngủ. Em về cũng khá muộn, toàn tầm 10h, 10 rưỡi, chú dì tôi luôn luôn tầm 10h là đã đóng cửa cổng và những người trọ nhà dì tôi ít khi đi về muộn, ngoại trừ những buổi đi học thêm. Em và bạn em đi đâu, tôi không biết, nhưng chắc có lẽ có cả người yêu em ở đấy, chú dì tôi biết chuyện em đi về muộn nên cũng khá giận, nhưng em và bạn em đã ở đấy gần 3 năm nên bỏ qua không nói gì nhiều. Và cứ mỗi buổi tối khóa cửa cổng thì thay khóa khác, mọi khi khóa cửa cổng thì những người trọ đều có chìa khóa, nên lần này thay khóa, em và bạn em đi về thường phải gọi. Lúc đầu tôi thấy đấy là bình thường, sau rồi nó trở thành thường xuyên, tôi sợ chú dì nói em, đang học trong cầu thang tôi đem bàn gấp ra giường ngoài, để khi nào em về tôi mở cửa cho. Lúc đầu thì bạn em còn phải gọi, sau thì tôi chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi nhẹ nhàng ra mở cửa. Tôi không biết em đi đâu, tôi chỉ biết em đi, và có lẽ có cả người yêu của em đi cùng, tôi cay đắng nhận ra một điều, thực sự tôi chẳng là gì của em, tôi cũng chẳng là gì để mà có thể so sánh với người ta, em có bao giờ biết đến một người yêu em như vậy đâu. Càng những lần sau khi mở cửa, tôi gần như không còn cảm giác, buồn để làm gì, đau để làm gì, em có bao giờ biết đâu… Trong khi em và bạn em vội về phòng thì tôi bước ra ngoài đường, tôi đi lang thang quanh đấy, hít một hơi dài, tôi bước đi, ngước lên bầu trời, tôi thấy em xa xăm quá, tôi không với được, buồn làm gì, nhớ làm gì, tôi thấy mông lung quá, trái tim tôi có lẽ càng ngày càng chai lì, thở ra đều đều, tôi rảo bước về nhà dì, tôi đang còn bài vở chưa học xong nữa, để nó qua một bên đi – tôi tự nhủ với lòng mình như vậy.

Chap 16

Những ngày cuối cùng, lần lượt mọi người trong khu trọ về hết, tôi cũng không quên chúc cho kì thi sắp tới của mọi người kết quả tốt. Em là người về cuối cùng, bố mẹ em đón em muộn nhất, rồi cùng sửa soạn đồ đạc, tư trang. Lúc em về, đấy là lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đối với tôi thánh thiện, trong veo, tôi không nói với em lời nào, tôi cũng không chúc em điều gì về kì thi cả. Tôi nhìn theo em cho đến khi bóng em khuất dần, lãnh lẽo, mơ hồ, hầu như không có một chút cảm xúc…

.....

.....

.....

.....

Tôi ở lại đến tận 30/06/2007 mới sửa soạn hàng trang để bước lên đường vào kì thi. Trước khi về nhà, tôi có đi xuống dưới khu trọ, dạo qua một vòng, cũng đã gần một năm tôi ở đây, bao nhiêu việc đã xảy ra, vui cũng có, buồn cũng có, nó giúp tôi trưởng thành hơn. Nhìn vào bức tường tôi từng dựa vào đấy chờ em trong đêm mưa, tôi mỉm cười, ít ra tôi cũng đã biết rung động, đã biết yêu, tôi không còn là người mải mê chơi game đến quên ăn, quên ngủ nữa. Cuộc sống nơi đây dạy cho tôi khá nhiều điều mà nếu như không trải qua có lẽ tôi sẽ không được như ngày hôm nay. Tôi từng đọc đâu đấy một câu, nếu muốn biết thời gian dài bao lâu, hãy hỏi người vừa thi trượt đại học, thời gian có dài thật đấy, những giây phút, những kỉ niệm, những hồi ức khi tôi đã trải qua, khi ấy tôi mới cảm thấy luyến tiếc những phút giây ở nơi đây. Cho đến khi tôi lai mẹ về nhà (lúc này tôi đã biết đi xe máy), tôi vẫn ngoái đầu lại nhìn về cổng nhà dì tôi…

……

Trở về với kì thi đại học khá suôn sẻ, tôi lại quay lại nhà dì, lần này là tôi lên để kèm cho thằng em lớn học, và chơi với thằng em thứ hai. Thằng bé quấn lấy tôi, cũng phải, vì nó mới ra đời được hai tiếng đồng hồ thì tôi đã bế rồi, tôi đã từng pha sữa cho nó uống, thay tã cho nó, bế nó từng đêm khi nó khóc quấy, ru nó vào giấc ngủ, đôi tay nắm chặt tay tôi, môi cười mỉm. Cho đến khi nó đã biết chút ít, lúc tôi học ở cầu thang, nó vẫn thường hay chỉ tay vào và cười khi mẹ hỏi anh đâu? Tôi dành hết tình cảm cho nó, tôi chơi với nó gần như cả ngày, lúc này mấy đứa học lớp 11 đã xuống để học thêm, phòng trọ cũng có người thuê, phòng của em chuyển đi có một cô bé năm nay lên lớp 10 chuyển vào. Tôi vẫn thường bế em đi xuống, cho chơi đùa với các chị ở đấy, hay đôi khi giảng hộ mấy bài tập khi có đứa hỏi. Rồi bận rộn với đám tang của cố ở quê, người cố bị mù lòa mà ngày nhỏ tôi vẫn dắt cố đi xung quanh. Tôi chạy đôn chạy đáo lo việc vặt trong đám tang, tôi thức gần như trắng mấy đêm đấy, đến hôm đưa cố về với tổ tiên tôi khiêng ảnh cố, tôi cố gắng không khóc, tôi chỉ bật khóc khi lúc cố mồ yên mả đẹp, lúc mọi người bắt đầu đi về. Tôi vẫn nhớ mỗi lần về quê tôi đều vào thăm cố, cố ôm lấy tôi và luôn miệng bảo: Khi nào cố chết cố sẽ phù hộ cho tôi…

Làm xong 3 ngày cho cố, buổi chiều hôm đấy khi lên đến nhà dì thì mẹ tôi gọi điện báo tôi đã đậu. Tôi đón nhận tin này một cách bình thường, không vui, cũng không buồn, tôi đã mường tượng ra kết quả này từ lâu, tôi xem nó như là một phần thưởng cho nỗ lực của tôi trong suốt 1 năm qua. Đối với nhiều người có lẽ đây là một sự kiện trọng đại, nhưng với tôi, sau những gì tôi đã trải qua, tôi không có lấy nổi một cảm xúc để có thể reo lên rằng: Tôi đã đậu đại học... Tôi chỉ thấy nó bình thường, vì tôi biết tôi sẽ đậu lúc bước ra phòng thi môn thứ 3 rồi. Ngày tôi về nhà chuẩn bị ra Hà Nội nhập học, tôi có về quê, thắp nhang cho cố, tôi lầm bầm: Cháu đỗ đại học rồi cố ah, cố biết tin này muộn quá, cố không chờ lấy 1 tuần nữa có phải cố được nghe tôi nói với cố rồi không…

Chap 17

hn 09/2007

Rời quê nhà ra Hà Nội học đại học, cuộc đời của tôi bước thêm một trang mới, có đôi chút háo hức, bỡ ngỡ khi vừa bước xuống xe khách. Tôi sẽ ở đây 4 năm hoặc có thể lâu hơn, mặc dù khá vui mừng nhưng tôi luôn tỏ thái độ bình thường, tôi ở lại nhà bác làm cùng cơ quan với mẹ để làm thủ tục nhập học. Rồi bận bịu với việc nhập học, việc tìm nhà trọ, mua sắm đồ đạc, đồ dùng… Tôi trọ ở gần trường, đi bộ chừng 5 phút là đến trường, tôi ở với một bạn cùng lớp ở Hải Phòng, chúng tôi trọ ở trên tầng 2 của một khu trọ, phòng không rộng lắm nhưng khá thoáng mát. Ở được một tuần thì có thêm một đứa cùng khoa nhưng khác lớp xin ở cùng, thế là phòng trọ có 3 người, và mọi rắc rối bắt đầu từ đây. Thời gian này, do việc học gần như không có kiến thức gì ngoài những kiến thức đại cương, nên tụi tôi gần như khá rảnh rỗi, ngoài ra cũng lạ nước lạ cái nên chúng tôi thường xuyên chỉ ở nhà. Đôi khi tôi và đứa bạn ở Hải Phòng có ra quán net ngồi, rồi lại về nhà trọ nhìn nhau cho hết ngày. Chúng tôi ăn cơm quán chứ không tự nấu ăn, có lẽ vì con trai nên đứa nào cũng ngại. Hồi đấy suất cơm 7 nghìn đã là ngon rồi, tôi vốn không quen ăn quán nên ăn khá ít, hai đứa kia thì ăn như hầm hổ. Tôi vẫn giữ thói quen như ngày trước, tôi thức muộn, dậy sớm, tôi mua vài cuốn sách tiếng Anh để thỉnh thoảng ngồi đọc. Đôi khi ăn cơm tối xong tôi đi lang thang xuống đến gần sân vận động Mỹ Đình, ngửi mùi hoa sữa, ngắm cảnh đường phố, rồi nghĩ thơ thẩn đến tận 10h đêm mới về. Tôi sống kiệm lời, ít khi nói chuyện, chỉ thường hay ngồi một mình, hồi đấy tôi và đứa bạn Hải Phòng cũng đã có điện thoại di động, còn đứa ở Hải Dương thì không có. Dạo đấy, mẹ tôi gọi điện thoại liên tục, và gần như ngày nào cũng gọi, tôi chỉ nói chuyện qua loa với mẹ rồi tắt máy sợ mẹ nói nhiều tốn tiền.

Chúng tôi sống yên ổn được 1 tuần thì xảy ra một chuyện. Đứa ở Hải Dương mặc dù khác lớp nhưng vẫn học chung với chúng tôi ở một hội trường. Thời sinh viên, nhất là năm nhất, không có việc gì làm thì chỉ toàn ngồi nói chuyện linh tinh, hoặc trêu chọc con gái, nó xin được số điện thoại của một bạn ở lớp nó và bảo rất xinh, bạn ấy tên là Y. Nó bảo chúng tôi nhắn tin làm quen, khi ấy một phần vì tò mò khi mới sử dụng điện thoại di động, một phần cũng do khá rảnh rỗi nên tôi với đứa bạn ở Hải Phòng có nhắn tin cho Y, cũng nói những chuyện linh tinh trên trời dưới đất. Y ở kí túc xá, thời gian cũng rảnh nên nhắn tin cho tụi tôi liên tục. Tôi nhắn ít, chỉ mỗi bạn Hải Phòng là nhắn khá nhiều và đều đặn, Y cũng đôi khi nhắn cho tôi, nhưng tôi nhắn lại ít, và do tôi cũng không hứng thú cho lắm. Có một hôm tôi đi ăn cơm trưa để quên điện thoại ở nhà, lúc về thì thấy có mấy tin nhắn khá lạ, thì ra là đứa ở Hải Dương lấy máy tôi nhắn cho Y, tin nhắn khá tình cảm, nhưng nhắn xong lại không biết xóa đi, tôi lại còn thấy viết nháp cả ra giấy trước khi nhắn tin, tôi chỉ mỉm cười cho qua chuyện, và tôi cũng chẳng để ý gì thêm. Và cứ như vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như Y không hẹn gặp tôi với bạn Hải Phòng. Tôi không muốn đi, chắc vì tôi nhát, tôi thấy ngại, tôi cũng chẳng biết nếu gặp thì nói gì, nên tôi xác định ở nhà. Nhưng hai đứa kia hào hứng quá nên vẫn quyết định đi, tôi ở nhà học tiếng Anh, sau về tôi nghe nói Y nhầm tôi với đứa ở Hải Dương, rồi trong câu chuyện hay nhắc đến tôi, nên đứa Hải Dương kia có vẻ tức tối tôi nhưng không nói ra. Và gần như sau mỗi buổi tối ăn cơm xong, hai đứa đều hẹn gặp Y để nói chuyện phiếm, lúc nào cũng rủ tôi đi cùng nhưng tôi luôn từ chối. Tôi thích đi lang thanh một mình, ngắm đường phố hơn là những chuyện đối với tôi là vô bổ như vậy.

Hôm đấy, tôi khá đau đầu, nên khoảng 9 giờ là tôi uống thuốc rồi đi ngủ, thuốc ngấm vào nên tôi ngủ lúc nào không biết. Đang lơ mơ ngủ thì tôi thấy có tiếng đập cửa, vội vàng ra mở cửa thì tôi thấy hai đứa đang đứng trước cửa, thằng Hải Dương thì mặt hầm hầm với tôi. Bình thường mọi hôm khoảng 10h là hai đứa đã về rồi vì chủ nhà tầm đấy đóng cửa, nhưng hôm đấy 2 đứa về muộn nên đi cửa sau, bọn tôi có chìa khóa cửa sau nhà, và chúng có gọi cho tôi xuống mở cửa nhưng tôi ngủ nên không nghe, gọi điện thoại thì tôi tắt máy nên phải gọi chủ nhà mở cửa. Chắc do lão chủ nhà chửi nên thằng Hải Dương kia nó mới hầm hầm với tôi, còn đứa Hải Phòng thì vẫn bình thường, tôi nghe thấy thằng Hải Dương nói rít lên:

- Mày làm cái quái gì mà bọn tao gọi không nghe thấy thế.

Tôi mệt nhọc vì đang đau đầu với thuốc ngấm nên mới bảo:

- Tao nằm ngủ có biết gì đâu.

Giọng nó khá gay gắt:

- Mày ngủ hay mày cố tình chơi đểu bọn tao.

Tôi vẫn nhã nhặn:

- Tao biết quái gì đâu, tao mà nghe tao xuống tao mở cửa rồi.

Tôi tưởng nghe thế thì nó im, ai ngờ nó nói thêm câu:

- Mẹ cái dân bựa, chỉ có giỏi ăn bẩn.

Tôi vốn nóng tính, mặc dù bình thường thì tôi ít nói, nhưng lúc đấy nghe thấy nó nói về quê tôi, lại thêm cái kiểu miệt thị, nói quê tôi tức là nói cả ông bà bố mẹ, tổ tiên tôi, tôi chả nói chả rằng nhằm thẳng vào mặt nó đấm hẳn một cú, nó ngã xuống sàn nhà nhưng bật dậy đấm lại vào người tôi. Máu nóng nổi lên, đang có con dao làm bếp ngay cạnh, tôi rút ra, những lúc tôi nóng tính lên, tôi thường không làm chủ được mình, tôi chỉ nghĩ trong đầu cho nó phát cho nó bớt to mồm đi. Tôi vừa cầm con dao lên thì thằng bạn Hải Phòng xông lại ôm lấy tôi, miêng la lên:

- Thôi, thôi.

Tôi vùng vằng:

- Mày thả ra tao xem nào.

Thằng Hải Dương thấy tôi cầm dao thì chạy vội ra cửa, chắc thấy tôi mà vùng được ra là nó chạy xuống dưới nhà. Lão chủ nhà thấy to tiếng vội chạy lên, thấy đám tôi đang hùng hổ với nhau mới lên quát:

- Thằng kia, bỏ cái dao xuống xem nào.

Rồi quay sang, nói tôi với thằng ở Hải Dương:

- Hai thằng này, ở nốt tháng rồi biến.

Tôi ức lên nghĩ:

- Đi thì đi, làm sao nào.

Lần đầu tiên đi trọ học của tôi chưa được đủ 1 tháng trời đã bị đuổi. Tôi chỉ gọi điện báo vắn tắt cho mẹ, rồi đi quanh đấy, tìm nhà trọ. Chỉ 3 ngày sau, nhờ bác tôi tìm hộ, tôi đã chuyển đến nơi ở mới, cũng gần với chỗ trọ cũ, đứa bạn Hải Phòng nó chẳng gây hấn gì tôi nên với nó vẫn vui vẻ như bình thường khi đến lớp. Còn thẳng ở Hải Dương, nó sợ tôi chứ tôi chả xem nó ra cái gì trong mắt tôi cả. Cứ thấy tôi là nó tránh mặt, còn gặp nó thì tôi cười khẩy…

Chap 18

Lần này tôi vẫn trọ ở tầng 2, nhưng ở với chủ nhà, tôi ở một mình với một cái phòng không được 10m2, chật hẹp, còn không đủ để kê một cái bàn. Nhưng cuộc sống trọ học, có chỗ ngủ, có chỗ chui ra chui vào đối với con trai như thế là ổn rồi. Rút kinh nghiệm, tôi ít nói hơn, ngoại trừ đi học ở nhà tôi chỉ nằm không, thỉnh thoảng lôi sách ra học, hay nhắn tin với Y, Y cũng biết việc tôi đi chủ nhà đuổi, có động viên tôi. Tôi xem Y như một người bạn, người bạn khác lớp đầu tiên mà tôi quen biết, nhưng chỉ qua điện thoại mà vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào. Mặc dù ở buồng sát bên có tụi sinh viên cũng năm nhất như tôi nhưng tôi gần như không tiếp xúc, chỉ đôi khi phơi quần áo, chặm mặt thì có chào sơ qua. Tôi hay đi dạo phố hơn về đêm, tôi nhìn dòng người tấp nập, nhìn những con người mưu sinh ở vệ đường, những ánh điện cao áp chói mắt, tôi ngửi mùi hoa sữa, thấy nhớ nhà, nhớ khu trọ nhà dì, nhớ những chuyện trước kia và có đôi khi tôi nhớ cả em. Tôi vẫn thường điện thoại về nhà dì, nhưng tôi không thể mở lời nào hỏi về em được, hoặc có thể xin số điện thoại nhà em thì cũng biết được em, nhưng tôi không làm vậy. Em đã ở trong một góc khuất nơi tâm hồn tôi, ngủ yên, để tôi không phải cảm thấy nhói đau dù chỉ một chút khi nghĩ về em…

Dần dần tôi cũng quen được với đám con trai ở buồng kế bên. Ở đấy có 4 người, 1 học trường tôi, 3 học Quốc gia Hà Nội. Thỉnh thoảng tôi có qua đấy, ngồi nói chuyện chút rồi tôi lại về phòng, đóng kín cửa, cũng có lúc mấy đứa ở đấy qua phòng tôi, ngồi nghịch, mua chút hoa quả, ăn uống với nhau. Tôi bớt sống khép mình hơn, trò chuyện nhiều hơn với đám con trai ở đấy tuy thói quen lang thang ở đêm vẫn còn.

Hôm ấy là sinh nhật tôi, tôi có mời mấy đứa buồng bên cạnh đi ăn uống đâu đấy, 1 thằng thì về quê, còn 1 thằng thì có việc bận, nên chỉ có 3 đứa. Tôi chỉ định đi có 3 đứa nhưng một thằng mới bảo rủ thêm con gái đi cho vui, nó bảo càng đông càng tốt. Thì rủ, tôi mới nghĩ đến Y, gọi cho Y, nói sơ qua chút thì Y gọi thêm mấy bạn cùng phòng kí túc xá xuống. Tôi gọi cả đứa bạn Hải Phòng qua cho vui. Chúng tôi đi ăn chè, rồi ăn nem chua rán, khoai tây chiên…, đùa nghịch nhau, trêu nhau đủ kiểu, khá vui vẻ. Sau đấy chúng tôi còn vào phòng kí túc chỗ Y, chơi bài, tôi có hát một bài ở phòng Y, Y có tặng hoa cho tôi. Sau đấy, hai đứa bạn kia ở trong phòng ngồi nói chuyện với tụi con gái trong phòng Y. Còn tôi và Y đi dạo quanh trường, rồi ngồi ở ghế đá kí túc nói chuyện, chúng tôi nói khá nhiều chuyện, tôi cũng vui vẻ nói chuyện với Y, Y có hỏi tôi:

- Sao hồi trước cậu không đi cùng với …( hai đứa hồi đầu tôi trọ cùng )

Tôi chỉ cười:

- Tớ thấy ngại ngại.

- Sao giờ không thấy ngại nữa nhỉ?

- Thì hôm nay sinh nhật tớ mà.

Tôi nói chuyện với Y khá lâu, cho đến tận 11h, lúc đấy kí túc chuẩn bị đóng cửa, hai thằng bạn cũng mới từ phòng kí túc Y xuống. Chúng tôi lúc đấy mới kéo nhau về nhà trọ, mọi hôm nhà trọ 9h đã đóng cửa, vì chủ nhà là hai ông bà già, may mà tôi cầm bó hoa Y tặng, nói chủ nhà là sinh nhật tôi nên không bị mắng gì. Ba đứa chạy nhanh vào phòng, hú vía…

Sau đợt ấy, Y có nhắn tin với tôi nhiều hơn, có hỏi chuyện tôi nhiều hơn, tôi cũng có chút cảm tình với Y, nhưng có lẽ chỉ ở mức bạn bè. Nhắn tin với tôi khá nhiều nhưng khi gặp mặt nhau trên lớp, Y thường tránh mặt tôi, ngượng ngượng với tôi, tôi có hỏi thì Y bảo sợ bọn ở lớp trêu, tôi ít khi để ý suy nghĩ con gái, và tôi cũng không giỏi trong chuyện này, nên Y nói thế nào, tôi biết vậy. Uh, thì chỉ cần Y có thể trò chuyện qua tin nhắn với tôi, cho đỡ trống trải, để nguôi đi nỗi nhớ nhà đối với người mới xa nhà như tôi đã là điều rất vui rồi…

Chap 19

hn 12/2007

Khoảng thời gian ôn thi học kì một của năm nhất, sau lịch thảo luận, nhà trường có cho học sinh được nghỉ học tầm 2 tuần để ôn thi. Tôi bắt xe về nhà để học, thời gian được nghỉ nhiều như vậy, tôi cũng không muốn ở ngoài đấy, tôi vẫn thường nhắn tin với Y và cả trong suốt thời gian tôi ngồi xe khách về quê. Y khá quan tâm tôi, tôi cũng xem Y như một người bạn có thể nói chuyện thoải mái. Trở về nhà, tôi bận bịu với việc học, phần vì toàn kiến thức đại cương khá khó nhớ, phần thời gian cũng không dư dả nhiều nên khi Y có nhắn tin cho tôi nhưng tôi nhắn lại khá ít, tôi chỉ nói chuyện qua loa rồi lại cúi đầu vào học.

Hôm đấy, vào khoảng chừng 9h tối, mẹ tôi có lên phòng nói chuyện với tôi, mẹ hỏi chuyện học hành, cuộc sống, tôi ra ngoài ban công ngồi nói chuyện với mẹ. Tôi cũng không có gì mới lạ nên nói chuyện với mẹ được chút ít là hết chuyện. Lúc đấy, cũng không có hứng thú học nên tôi mới bảo mẹ:

- Con đi ra net chút đây.

Thỉnh thoảng tôi vẫn ra mạng đọc chút tin tức, hay gửi những tin nhắn offline cho bạn bè, nhưng buổi tối tôi gần như không đi, mẹ tôi mới bảo:

- Muộn rồi con còn đi gì nữa, thôi để mai cả đi.

- Thôi con đi luôn giờ, ở nhà mãi cũng chán.

Rủ thêm đứa em, và đứa hàng xóm, 3 đứa đạp xe ra ngoài quán net. Lúc đấy tầm 9h rồi nhưng quán vẫn rất đông, toàn là người chơi game. Nhìn quanh mãi không còn máy nào trống, tôi với hai đứa em đã định ra về thì có một máy đứng lên, hai đứa em vội bảo:

- Anh cứ vào ngồi trước đi, lát nữa có máy thì bọn em vào.

Ngồi vào máy tính, tôi bật yahoo, rồi vào 1 trang tin tức để xem. Tôi thấy có khá nhiều tin nhắn offline của bạn, nên đọc hết rồi gửi lại, nhìn qua nick chat xem có ai online không thì tôi bỗng thấy nick em sáng.

Tôi add nick em cũng phải hơn 1 năm rồi, tôi cũng đã từng gửi cho em tin nhắn offline vào hôm thi trượt đại học nhưng không thấy em phản hồi lại. Và từ khi add nick em đến lúc ấy, lần đầu tiên tôi thấy nick của em sáng. Khẽ giật mình tôi tưởng tôi nhìn nhầm, nhưng đúng thật là nick của em, thời gian khá lâu rồi kể từ ngày tôi nhắn cho em, nhưng tôi vẫn nhớ nick của em. Định bụng thôi kệ đi, nhưng tôi vẫn nhấp vào khung chat nick em, tôi không dám dùng nick chính của mình:

- Chào bạn, dạo này thế nào?

- Ai đấy ah? Chắc em đang ngạc nhiêu không biết ai.

- Mình là bạn của …

- Nhưng bạn tên là gì nhỉ?

- Mình là bạn của …, bạn chỉ cần biết thế là được rồi.

Có vẻ như em đang suy nghĩ không biết là ai, tôi không biết em có add nick tôi không nên tôi vẫn để chế độ ẩn, tôi cũng sợ nếu như em không nói chuyện với tôi nữa thì có lẽ tôi phải nói tên của mình ra mất.

- Tớ vẫn bình thường.

Tôi cố gắng hỏi thêm:

- Giờ … ở đâu thế nhỉ?

- Tớ ở Hà Nội.

- Tất nhiên là Hà Nội rồi, nhưng chỗ nào ở Hà Nội?

- Tớ ở …, bạn có biết không?

Tôi khá giật mình, chỗ em ở khá gần với nơi ở hiện tại của tôi.

- Mình biết, mình cũng ở gần đấy mà.

- Thế ah, thế bạn tên gì nhỉ?

- Mình là bạn của bạn thôi.

- Dương hả, có phải Dương không đấy?

Chắc em đang nhầm tôi với một ai đấy.

- Không, tớ không phải là Dương, … có số điện thoại không cho tớ với?

- Uh, số tớ …, Dương đùa tớ ah.

- Tớ không phải là Dương mà.

- Thế bạn là ai?

- … chỉ cần biết tớ là bạn của …, thế thôi.

Tôi còn hỏi em vài chuyện học hành, rồi trọ học, tôi lưu số em vào điện thoại. Tôi vẫn hỏi chuyện em bình thường, còn em thì cố hỏi tên tôi, nhưng tôi không nói ra. Đến lúc em bảo em phải về thì tôi vẫn không nói, thằng em đứng đằng sau tôi đọc thấy tôi nói chuyện với em mà cứ ấp ah ấp úng không nói tên nó mới gõ nhanh tên tôi: Anh …(tên tôi) lên trên khung chat. Tôi ngăn lại nhưng không kịp, tôi chỉ vội vàng out nick chat ra rồi đứng dậy trả tiền và đi về.

Chap 20

Có được số điện thoại của em, nhưng tôi không biết phải xử trí kiểu gì, nhắn tin với em ư, nhắn thế nào, nhắn thế nào, gần một năm trời tôi có nói chuyện với em đâu, có lẽ em nghĩ là tôi ghét em nên mới lảng tránh em. Gọi điện cho em, nói gì bây giờ, chat với em, nhắn tin với em mà tôi đang còn cảm thấy ngại, thì sao tôi có đủ dũng khí để gọi cho em. Tôi cứ cầm điện thoại, nhìn vào số điện thoại của em, rồi lại thôi, chỉ có mỗi việc tỏ ra bình thường với em mà tôi cũng không làm được... Rồi tôi quyết định gọi cho em, nhưng vừa mới hiện lên tiếng chuông tút tút thì tôi vội vàng cúp máy ngay, tôi sợ nghe thấy giọng nói của em tôi lại nhớ về những chuyện trước đây. Nhớ đến em, nhớ giọng nói, nụ cười em, cả những lần tôi buồn khi nghĩ về em, nó tưởng chừng như đã ngủ quên trong tôi, tôi xem như đấy là một phần kí ức của tôi. Tôi sợ, những kí ức xưa ùa về, tôi sẽ lại đánh mất tự chủ của mình khi chỉ cần có chút gì thoáng qua về em. Và tôi giật bắn người khi thấy em gọi lại, tần ngần mãi nghe tiếng chuông điện thoại reo, tôi quyết định để im với ý nghĩ chắc em không thấy ai nghe máy sẽ nghĩ là người nào đấy nháy máy. Tiếng chuông thứ nhất chấm dứt, tôi thở phào nhưng rồi em lại tiếp tục gọi, tôi vẫn không nghe máy, em gọi cho tôi 3 cuộc sau rồi không thấy em tiếp tục gọi, tôi tự nhủ chắc em thấy không ai nghe máy thì thôi em không để ý đến số máy lạ nháy máy em nữa. Để rồi chừng 5 phút, điện thoại tôi có tin nhắn:

- Anh … ạ, sao em gọi mà anh không nghe máy.

Tôi lại giật mình, em biết đấy là tôi hay là em đang đoán già đoán non. Chắc là do thằng em type dòng cuối cùng nên em biết đấy là tôi rồi. Tôi cũng không thể giấu em được, tôi bèn nhắn tin lại với em:

- Uh, anh đây!

- Em thấy có số điện thoại nháy máy em nên em nghĩ đấy là anh. Lúc nãy anh mới chat với em đúng không?

- Uh. Tôi reply lại và khẽ thở dài.

Em tiếp tục hỏi tôi:

- Sao anh lại không nói tên cho em với nghe máy?

Tôi chẳng biết nói gì nên phải nói dối em:

- Anh đùa em chút ấy mà.

Rồi em và tôi có nhắn tin qua lại, em có nói với tôi em nhìn thấy tôi mấy lần: đi trên đường, tôi giúp một bà lao công đẩy xe rác, rồi bọn tôi đá bóng chỗ em học quân sự. Rồi cả cách đây mấy ngày em cũng thấy tôi, đến chi tiết này thì tôi phủ nhận vì tôi về quê đã gần 2 tuần nên tôi nghĩ là em nhầm người. Em bảo nhận ra tôi vì cái tật đi ngoài đường luôn đút 2 tay vào túi quần nên em nhận ra, em còn nói tưởng tôi cũng thấy em nhưng cứ ngoảnh mặt làm ngơ nên em mới không bắt chuyện. Phải đến một năm tôi và em không nói chuyện gì ngoài những câu xã giao mọi ngày, tôi thấy em không đả động gì đến những chuyện ngày trước nên tôi nhắn tin cho em khá thoải mái. Tôi cũng hẹn em khi nào ra ngoài đấy sẽ gặp em vì tôi trọ học cũng gần với nơi em trọ, chẳng biết rồi sẽ thế nào đây – tôi hít một hơi dài rồi thở nhẹ trước khi chìm vào giấc ngủ.

Chap 21

Tôi đi chuyến xe khách từ quê đến Hà Nội mất 4 giờ đồng hồ, cảm giác hồi hộp xen lẫn ngại ngần khi nghĩ về cuộc gặp gỡ với em. Tôi gặp em có đúng hay sai, sẽ tốt cho tôi hay lại mang những kí ức xưa trở về, tôi sẽ trả lời thế nào về chuyện gần 1 năm chỉ toàn tránh mặt em, dạo này em ra sao, em có khiến cho trái tim tôi lỡ nhịp như ngày trước... Đầu óc tôi hiện lên khá nhiều câu hỏi lẫn băn khoăn, tôi chợt nhớ đến ý định ngày trước tôi từng nhủ với lòng mình, khi nào tôi đậu đại học tôi sẽ nói cho em biết tôi yêu em đến nhường nào, tôi có thể nói ra được hay không hay tôi nên giữ riêng mình. Sau cùng, tôi quyết định sẽ xem em như một người bạn, một người đồng hương, quan tâm đến nhau giữa những bỡ ngỡ của cuộc đời lần đầu tiên xa nhà này. Tôi sẽ giữ kín tình cảm của mình, tôi yêu em, và với tôi việc em được vui vẻ, được hạnh phúc là một niềm an ủi đối với tình cảm thầm kín của tôi – mối tình đầu.

Xe đến Hà Nội lúc 3h chiều, thêm gần 1h đứng trên xe bus về đến nhà trọ khiến tôi cảm thấy mệt mỏi (mặc dù bắt xe ở điểm cuối bến nhưng mới ra ngoài này, tôi chỉ thấy xe bus là trèo lên, không để ý đến chọn những xe còn ghế mà ngồi nên tôi phải đứng gần 1h trên xe). Tôi mang thêm cả chút quà quê nhà, cho mấy đứa bạn cùng chỗ trọ, cho Y, và cho cả em. Do 2 phòng bên kia có 1 người chuyển đi nên giờ tôi ở phòng ngoài, phòng trong có 3 đứa, tôi vẫn thích ở một mình chứ không muốn ở chung. Tắm rửa xong tôi nằm chợt mắt chút cho cuộc hẹn với em khoảng 6h. Một phần vì tôi không thực sự biết chắc chắn nơi gặp em, một phần vì cảm giác ngài ngại khi đứng đối diện với em nên tôi nhờ một người bạn gái tôi quen ở đại học nhờ dẫn đường. Mất 1 lúc loanh quanh với cái địa điểm hẹn, tôi cũng gặp được em, nhìn thấy em từ xa xa khi sắp đến gần tôi bỗng thấy run run, ngượng ngùng, khi em chào tôi chỉ chỉ mỉm cười gật đầu. Tôi với em đi loanh quanh, nói chuyện chủ yếu về cuộc sống mới, bạn tôi lúc đầu con dắt xe đạp đi cùng, sau rồi bảo về trước nhường không gian lại cho chúng tôi.

Tôi và em vào một quán nước ngồi nói chuyện. Gần như em nói nhiều còn tôi chỉ trả lời những câu hỏi của em, lâu lắm rồi tôi với em mới có thể nói chuyện thoải mái đến như vậy, chắc là do không khí do em tạo ra. Em khiến cho tôi không nghĩ đến những cách cư xử với em ngày trước, với nhiều điều tôi đã làm mà không theo ý muốn của mình, tôi với em như chưa từng có những lần mặt lạnh tanh như chặm mặt nhau, hay những lần tôi phải tránh mặt khi thấy em. Giờ đây, thấy em khá thoái mái khi trò chuyện với tôi, tôi cảm thấy rất vui, chẳng phải ngày trước tôi đã từng mong muốn được trò chuyện như vậy với em thôi ư. Tôi và em lại rảo bộ về khu trọ của tôi, đi cùng em tôi có hỏi:

- Em có thấy mỏi chân không?

Em cười, vẫn nụ cười ấy:

- Ngày trước em còn đi theo anh cả mấy cây số có mỏi đâu.

Em cười, tôi cũng bật cười theo vì nghĩ đến chuyện cũ. Tôi với em về đến phòng trọ thì bọn bạn đang ăn cơm (dạo này chúng tôi góp tiền ăn nấu cơm chứ không ăn quán như hồi trước nữa), 1 thằng thì đang ngồi xổm ăn, 1 thằng thì đang bốc cơm, đúng cái cảnh tượng sinh viên thường thấy. Tôi tạt qua nhà chỉ để lấy quà quê cho em và Y, tôi đã chia sẵn từng gói nhỏ một. Lấy xong là tôi với em đi luôn, ở lại kiểu gì mấy thằng bạn cũng trêu chọc linh tinh nên tôi không thích cho lắm. Tôi với em lại đi vòng về chỗ trọ em, em có chỉ cho tôi chỗ em thấy tôi đẩy xe rác hộ cho bà lao công, trái đất này tròn thật, tôi đã từng tưởng tượng ra sẽ không có cách nào gặp lại em thì bây giờ em xuất hiện ngay bên cạnh tôi, đi cùng với tôi, và tôi cũng không phải tránh mặt khi gặp được em nữa. Tôi có qua kí túc xá đưa quà cho Y, không gặp Y tôi đưa hộ cho bạn cùng phòng, rồi cùng em đi bộ tới khu trọ của em. Em trọ cùng 2 người nữa, em cũng ở cùng với chủ nhà nên tôi không tiện vào. Tôi đứng ở ngoài cho đến khi em vào phòng rồi mới rảo bước quay về, tôi có đi ngang qua trường, vào thư viện tính vào xem còn mở cửa không thì tôi định mượn vài quyển sách ( trường tôi vào đợt thi học kì có khá đông sinh viên vào thư viện, vào các phòng học ôn thi ). Tôi có gặp đứa bạn gái ở lớp, tôi mỉm cười với nó:

- … có chuyện gì vui mà cười thế?

- Uh, có một vài chuyện vui ấy mà.

Cuộc gặp gỡ trọn vẹn với em khiến cho tôi hứng khởi cả người, tôi thấy vui vui, chính vì vậy mà tôi bỏ ý định vào thư viện, tôi đi về nhà trọ luôn, tôi bước đi nhanh hơn, lòng phơi phới. Có lẽ tâm trạng của tôi khá tốt nên khi về đến nhà trọ mấy đứa bạn có hỏi:

- Người yêu của mày ah?

Nụ cười trên môi tôi tắt ngấm, tôi quá vui mừng cho cuộc gặp với em mà không hề nghĩ đến tôi đang ở hoàn cảnh nào. Tôi với em có chăng chỉ là bạn, em đã có người yêu rồi, tôi không kịp nghĩ ra những điều tưởng chừng nhỏ nhặt như vậy. Những nỗi đau kìm nén ngày xưa lại ùa về trong tôi, nuốt nước bọt miệng khô khốc tôi trả lời:

- Không, bạn cùng quê tao thôi.

Rồi tôi trèo lên giường, nằm bệt xuống. Có lẽ mấy đứa bạn thấy thái độ của tôi khác lạ, mới đang còn cười tươi tự dưng giờ mặt lại âm u nên chúng không hỏi gì thêm nữa. Tôi tính nằm ngủ thì thấy có tin nhắn của Y cảm ơn vì món quà, tôi không nhắn trả lại. Một lát sau thì có tin nhắn của em hỏi tôi về đến nhà chưa, rồi cảm ơn tôi về quà, tôi trả lời qua loa rồi với lí do tôi cảm thấy hơi mệt, tôi bảo với em tôi đi ngủ. Nhận tin nhắn chúc ngủ ngon của em mà tôi buồn rười rượi, tôi bây giờ có khác gì tôi của ngày trước đâu. Thôi vậy, nhưng có điều tốt là tôi với em đã có thể nói chuyện thoải mái được với nhau rồi, giờ tôi sẽ là một người bạn của em, tôi sẽ không nói ra tình cảm của tôi nữa, tôi muốn em không để ý đến tôi thì em xem tôi như bạn bè có thể tâm sự, trò chuyện. Như thế đã là niềm vui của tôi rồi, tôi còn muốn gì nữa. Ngày mai trời lại sáng, tôi lẩm bẩm câu ngày trước tôi vẫn thường ru ngủ mình, ngủ nào.

Chap 22

Những ngày sau em hay nhắn tin cho tôi, tôi lúc đấy chuẩn bị vào kì thi học kì khá bận rộn những vẫn giành thời gian cho em. Tôi mượn xe đạp của đứa bạn, lai em đi loanh quanh đấy, ngắm dòng người, ngắm đường phố Hà Nội. Một phần vì tôi ít nói, phần vì tôi không giỏi trong việc gợi chuyện để nói, phần vì tôi nghĩ có khoảng cách với em thì tốt hơn. Em có người yêu rồi, tôi với em chỉ là xã giao thôi, tôi chấp nhận sự thực này mà không một chút suy nghĩ nào. Và có lẽ vì vậy mà những lần em ngồi sau xe tôi, cả hai gần như không nói một chuyện gì, tôi ngại, và do thái độ tôi như vậy nên em cũng ngại. Không có chuyện gì nói với nhau, cũng không mấy khi nhìn mặt nhau, nhưng em đều không từ chối hay bảo bận rộn hôm nào tôi rủ em, có khi em nghĩ tính tôi vốn vậy nên không đòi hỏi gì nhiều ở tôi. Nên chúng tôi vẫn trò chuyện với nhau chủ yếu thông qua tin nhắn.

Hôm đấy như mọi khi, tôi mới tắm giặt xong chuẩn bị ăn cơm với mấy đứa ở cùng phòng trọ thì nhận được điện thoại của em. Tôi chỉ nghe thấy giọng em thút thít, tôi nghe tiếng em khóc hơn là tiếng em nói, tôi chỉ nói vội với em:

- Em ở nhà trọ đi, ở yên đấy nhé, giờ anh qua.

Vơ vội quần áo, tôi chỉ nói với mấy đứa bạn là ăn cơm trước đi, không phải để phần tôi. Tôi hoang mang không hiểu vì sao em khóc, tôi cũng không mường tượng được có chuyện gì khiến em phải khóc, tôi chỉ kịp đạp nhanh đến chỗ em. Gặp được em thì thấy nước mắt em lưng tròng, em kể sơ qua tôi chuyện có một đứa lớp em tán tỉnh em, nhưng em không thèm để ý, tán tỉnh mãi không được nó mới gọi điện cho em dọa nạt em, chửi bới em. Tôi nghe em nói mà máu như sôi lên, nhưng tôi vẫn bình tĩnh bảo với em:

- Em cho anh số của nó anh gọi xem nào.

Em can ngăn tôi:

- Thôi, chắc nó chỉ điện dọa thế thôi chứ không làm gì đâu.

- Thì cứ cho anh số đi đã.

Em nói:

- Không sao anh ah, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên mới gọi cho anh. Giờ anh đến em thấy bình thường rồi.

- Có thật không? Tôi hỏi vặn.

Em đưa tay lau nước mắt:

- Thật mà, không sao đâu anh ah.

Em nói như vậy thì tôi cũng không muốn căn vặn gì thêm, tôi chỉ nhẹ nhàng hỏi em:

- Em ăn gì chưa?

- Em chưa, lúc nãy nó gọi em sợ quá nên không muốn ăn gì nữa.

- Anh cũng chưa ăn gì, kiếm chỗ nào ăn đi.

Tôi và em vào một quán phở ven đường, gọi 2 tô phở. Tôi đang đói và cũng ăn khá nhanh nên khi tôi ăn xong rồi em mới ăn được khoảng nửa bát, tôi ngồi nhìn em ăn. Thấy buồn buồn, tôi nhủ với lòng mình thôi tôi là người anh, không có duyên, tôi chỉ có thể nghe em nói chuyện, che chở cho em. Sau khi em ăn xong thì lại thường như mọi khi, tôi lai em vòng vòng dạo phố. Nhìn mặt em dàu dàu, buồn buồn, tôi cố nghĩ ra chuyện gì để nói chuyện với em, để cho em vui nhưng rồi rốt cuộc tôi vẫn chẳng tìm được câu chuyện nào để mở miệng. Lai em về nhà, tôi chỉ nói:

- Thôi em vào nhà ngủ đi, đừng nghĩ ngợi gì nữa. Có gì thì nhắn tin hoặc gọi điện cho anh nhé, đừng có giấu anh gì đấy.

- Vâng.

Em vâng nhẹ nhàng, nghe như tiếng gió thoảng qua tôi. Nhìn em im lặng đi vào nhà trọ, tôi chỉ muốn kéo em lại, ôm em vào lòng, vỗ về em, cho em quên đi nỗi buồn, sự sợ hãi. Tôi đã giơ tay ra nhưng rồi lại rụt lại, định mở miệng định gọi tên em, nhưng miệng tôi lại khô khốc, tôi không nói được gì cả. Tôi chờ cho em vào trong phòng rồi buồn bã đạp xe đi, tôi chưa quay về nhà trọ luôn mà tôi đạp xe đến Mỹ Đình, tôi hít vào lồng ngực mùi hương hoa sữa. Nồng nồng, dịu nhẹ, tôi cứ đứng như vậy, em có nhắn tin hỏi tôi về chưa, tôi bảo với em là tôi về rồi, em ngủ sớm đi. Rất lâu sau tôi mới quay xe đạp về nhà trọ.

.......

.......

.......

Tôi mày mò tìm cách thu âm, tôi muốn có những món quà thật đặc biệt tặng cho em. Lên mạng tìm tòi phần mềm, mua mic, thử giọng, rồi mix lại bài hát. Tôi hát đi hát lại một bài không biết bao nhiêu lần khi chỉ cần có một đoạn không ưng ý là tôi lại bắt đầu lại từ đầu. Có những lúc tôi đã định bỏ cuộc vì khó quá, tôi làm mãi mà không được, nhưng nghĩ đến em sẽ vui thế nào khi nhận, khi nghe bài hát của tôi, tôi tiếp tục cố gắng. Bài đầu tiên tôi thu tặng em, tôi thử giọng, tôi hát, tôi chỉnh mất gần 5 ngày mới ưng ý. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác sung sướng đến bao nhiêu khi tôi hoàn chỉnh được bài hát, bài hát như viết thay lời muốn nói của tôi, cho câu chuyện tình của tôi…

Em như muôn sao lung linh trên bầu trời khiến tôi luôn nhung nhớ

Muôn sao bao xa xa xăm tôi chỉ ngắm nhìn và mơ ước

Đêm đêm sao rơi sao long lanh mơ mộng …vấn vương trong tim

Sao rơi như mưa, sao rơi sao đẹp như lệ … buồn nhớ thương

Thắp những chiếc lá trên dòng tóc em xanh,

hay là tia sáng ấm áp ánh mắt hoa mỉm cười

Từng vì sao như hoa trên cao rơi rụng xuống đêm nay

Sao thành hoa trắng kết chiếc áo trắng như hoa cưới

Có những lúc ánh sáng như là ánh sao đêm xa tầm tay với em

như ngôi sao rơi nơi cuối trời

Sao ngàn trùng xa, em là những bông hoa trời cao

Ánh sao là giấc mộng, nhìn sao thành bóng mưa đầy hoa

Sao rơi trong mắt buồn, từng vì sao xa lắc trời xa như người xa

Ánh sao là ước vọng, từng đêm ngồi đếm sao rơi kỷ niệm xưa

Sao rơi như cánh hoa giữa trời,

Là mộng mơ miên man mơ ước tình yêu xa mãi rồi…

Chap 23

Con người tôi bây giờ ở giữa hai thái cực, một mặt tôi muốn thổ lộ tình cảm ra với em, một mặt tôi lại sợ chen ngang vào tình yêu của em. Và nếu nói ra, có khi tôi lại đứng ở giữa con đường, hoặc có em, hoặc ngay cả tình bạn đối với em cũng không còn. Sau cùng, tôi chấp nhận chỉ là bạn của em, tôi đã giữ kín chuyện này gần 1 năm trời, giờ tôi có thể giữ kín nữa thì đối với tôi điều đó cũng không phải là khó khăn. Tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm em, quan tâm em một chút, động viên em cố trụ trong xã hội này. Và mọi chuyện đổi sang một chiều hướng khác khi hôm đấy, em đột nhiên nhắc tới chuyện trước kia. Cái điều mà tôi không mong muốn, tôi không mong đợi đã xảy ra khi nhận được tin nhắn của em:

- Sao ngày trước anh tránh mặt em, không nói chuyện với em?

Đắn đo mãi, tôi chỉ nói với em một câu đầy ẩn ý:

- Có một lúc nào đấy anh sẽ nói nguyên nhân cho em.

Nhưng em cố gắng vòi vĩnh:

- Bây giờ em muốn nghe.

- Để lúc khác đi, bây giờ anh đi ngủ đây.

Tôi chấm dứt cuộc nhắn tin, mặc dù tôi biết em sẽ rất ấm ức. Tôi không nói được, tôi không có đủ can đảm để nói ra với em, tôi muốn được như ngày trước, chỉ âm thầm bên em, được ngắm nhìn em, nghe thấy giọng nói em mỗi ngày đối với tôi thế là đủ rồi. Nhưng em vốn bướng bỉnh, hôm sau khi tôi lai em đi như mọi khi thì em không im lặng nữa, em cứ hỏi tôi chuyện ngày trước.

- Anh nói cho em nghe chuyện ngày trước đi.

- Hôm khác đi em. Tôi thở nhè nhẹ.

- Nhưng em muốn nghe hôm nay.

Tôi liếm môi:

- Để sau đi, hôm nay anh không muốn nói.

Em cứ nằng nặc cho kì được:

- Hôm nay đi, anh cứ bảo lúc khác lúc khác nhưng em muốn nghe hôm nay.

Tôi cúi mặt, lảng tránh cái nhìn của em:

- Anh đã từng nói với em một lần rồi mà.

Em tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh nói lúc nào, em có biết gì đâu.

Tôi thở ra:

- Anh đã từng gửi tin nhắn qua nick chat cho em rồi.

- Anh gửi cho em lúc nào?

- Ngày mùng chín tháng tám năm hai nghìn không trăm linh sáu. Tôi chậm rãi đọc từng số một.

- Lúc em đang còn trọ nhà cô ạ?

- Uh. Tôi đã bắt đầu thở dài.

- Cái hồi đấy nick chat của em bị làm sao ấy, bạn bè gửi tin nhắn em không bao giờ nhận được, có lúc em đã định không dùng nick ấy nữa mà. Thế anh nhắn cho em những gì?

Miệng tôi khô khốc:

- Thôi, nếu như lúc đấy không đọc được thì thôi không phải nói nữa.

Em ngạc nhiên trước những gì tôi nói:

- Nhưng em có biết là anh nhắn cho em gì đâu.

Rồi em có vẻ giận thật khi tôi cứ im lặng:

- Anh mà không nói từ mai em không gặp anh nữa, không nhắn tin nữa.

Tôi cắn chặt môi, tôi biết nói gì đây, tôi biết nói gì với em, đầu tôi cứ ong ong trong hai luồng suy nghĩ, nói hay không nói. Tôi quay lại, nắm chặt tay em, em có vẻ muốn rút lại nhưng tôi càng giữ chặt hơn, tôi vừa đi xe tôi vừa giữ lấy tay em, và tôi va chạm với một chiếc xe máy, vội vàng đỡ xe máy người bị va quệt với tôi lên. Tôi tiếp tục lai em, em có vẻ bất ngờ trước hành động của tôi nên cứ rụt tay lại. Đằng nào tôi cũng đã quyết định rồi, nên tôi xem như không biết em rụt tay, tôi tìm tay em, tôi kéo tay em đặt vào nơi trái tim tôi, nó đang đập nhanh thổn thức. Không biết em có cảm nhận gì không, có hiểu ý tôi muốn nói không mà im chỉ im lặng, tôi đạp xe hướng về khu trọ em, rẽ vào một góc ít người qua lại. Tôi dừng xe, quay người lại, vòng một tay qua ôm em, em vẫn không nói gì, có vẻ em bất ngờ với những hành động của tôi. Tôi nói nhẹ với em, tiếng hơi thở run run:

- Đây, điều mà anh muốn nói với em đây. Cái mà anh lảng tránh em suốt thời gian qua đây.

Tôi từng ước có một ngày tôi sẽ nói với em những điều này, tôi đã nói ra, và tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi bao nhiêu. Tôi không phải giữ trong lòng một mình nữa, cho dù em có chấp nhận hay không, tôi cũng đã thổ lộ tình cảm của tôi. Tình yêu của tôi, tình yêu đơn phương, có nỗi buồn, đau đớn, có lúc tưởng chừng như tuyệt vọng, giờ tôi đã nói ra với em rồi. Em vẫn lặng im, em không nói gì với tôi kể cả khi tôi lai em về đến khu trọ. Về đến nhà trọ của tôi, tôi thấy mình như nhẹ bẫng đi như vừa giải thoát khỏi bức tường nào đè nặng, tôi không còn quan tâm nhiều đến việc rồi em sẽ trả lời tôi thế nào. Tôi muốn nhắn tin cho em nhưng rồi ngừng lại, có lẽ em đang cần suy nghĩ, và tôi không nên quấy rầy em lúc này…

Chap 24

………

Em nhận lời yêu tôi sau một thời gian, tôi như người đi trên mây, như ở trên thiên đường. Tôi cười nhiều, vui vẻ hơn đến mức mấy đứa trọ cùng bảo tôi như thằng hâm, uh, hâm cũng được, có ai biết được niềm vui của tôi lớn đến như thế nào đâu. Tôi như người lạc vào giấc mơ thần tiên, có tôi, có em, và tôi không muốn rời khỏi giấc mơ ấy nữa. Và như những đôi tình nhân khác, chúng tôi giành gần hết thời gian cho nhau, ở bên nhau, nhìn thấy nhau đã là một hạnh phúc rồi. Chúng tôi bên nhau, lang thang quanh khu vực Mỹ Đình, ngắm đường phố, như mọi khi tôi vẫn ít nói, tôi nhìn em, chăm chút em… Qua từng con phố, để gió tạt vào mặt, yên bình, nhẹ nhàng, thời gian của chúng tôi như ngừng lại. Em nhẹ nhàng ôm lấy tôi… mùa của những con phố ngào ngạt hương hoa sữa, tôi với em đi thật chậm để ngắm và ngửi mùi hương hoa sữa. Nhắm mắt để cảm nhận, tôi với em như hòa chung một suy nghĩ, cùng ngửi cái mùi nồng nồng nồng, gai gai của hương hoa sữa tôi với em cùng yêu thích. Lặng yên để cảm nhận, và để biết tôi yêu em, tôi muốn nói với em mãi điều này… Tôi thường xuyên về khu trọ muộn đến mức lúc đầu chủ nhà còn nói, sau rồi chán không thèm nhắc tôi nữa. Mở mắt dậy là tôi nhắn tin cho em, đi học tôi cũng nhắn tin, tối mới gặp về khu trọ tôi lại nhắn tin với em nữa. Giấc mơ có tôi và em khi ấy với tôi tường chừng như không bao giờ dứt, tôi như trở thành một người khác, không còn lầm lì ở giảng đường, ít giao tiếp với bạn bè mà thay vào đấy tôi cười nhiều hơn, bắt chuyện với mọi người tự nhiên hơn. Tôi có hỏi em sơ qua về người yêu cũ của em, chỉ vắn tắt, tôi không muốn hỏi nhiều sợ em khó xử. Em chỉ nói với tôi rằng khi nào về tết em sẽ nói chuyện thẳng thắn một lần với người đấy, tôi yêu, tôi tin em, và tôi không có chút hoài nghi nào về em…

…..

Ngày tết đang đến dần, tôi và em tạm xa nhau về nhà sum họp với gia đình. Em về trước tôi, và cho tới tận khi lên xe khách em mới báo cho tôi biết vì em không muốn tôi tiễn em, em sợ khóc khi nhìn thấy tôi. Em về quê với lời hứa thu xếp ổn thỏa chuyện người yêu cũ của em, tôi cũng nhắn với em tết tôi sẽ lên nhà em chơi. Em về rồi, tôi nhớ em kinh khủng, tôi điện thoại liên tục cho em chỉ để nghe giọng nói của em. Mấy ngày sau tôi cũng bắt xe khách về, tôi và em vẫn nhắn tin với nhau thường xuyên, chúng tôi luôn nhớ về nhau cùng với những lời yêu thương ngọt ngào nhất…

Chap 25

yđ 29 tết/ 2008

Tôi vẫn nhớ như in cái ngày tôi nhận được điện thoại từ một số máy lạ. Buổi tối trước đó 1 ngày, tôi có gọi cho em, và tôi cảm nhận thấy giọng em khác lạ, không còn ngọt ngào âu yếm như những lần trước, em nói với tôi những điều bóng gió ẩn ý khiến cho tôi phải chủ động tắt máy và bảo sẽ gọi lại cho em sau. Tôi đang nằm cố ngủ nướng thêm một chút thời gian ở trên giường thì tiếng chuông điện thoại réo vang, thấy số máy lạ, lại là số máy bàn, tôi lẩm bẩm không biết ai gọi.

- Alo, ai đấy ah?

- Alo, có phải … không? Một giọng người con trai không phải giọng bạn bè tôi.

- Uh, tôi đây, có chuyện gì không thế?

- Tôi T đây (tên người yêu cũ em), cậu có rảnh không chúng ta nói chuyện lúc.

- Uh được, sao cậu lại có số của tôi thế?

- … (tên em) cho tôi số của cậu.

- Uh, có gì thì nói đi.

T nói về T, nói về em, nói về tình yêu giữa T và em. T nói khá nhiều đến mức tôi phải ngắt lời vì tôi không muốn nghe những điều này vì tôi đang cảm thấy ghen. Tôi nhắc T nói về ý chính.

- … (tên em) có nói qua cho tôi về chuyện của cậu và … (tên em). Tôi có lỗi vì đã không liên lạc với …, không quan tâm đến …, … nói với tôi cậu đã bên … vào những lúc đấy, … cảm thấy yếu lòng nên nhận lời yêu cậu. Giờ tôi về rồi, tôi sẽ bù đắp tất cả lại cho …, hy vọng cậu sẽ không liên lạc với … nữa, tôi cảm ơn…

Đầu óc tôi như quay cuồng, cái gì đang xảy ra vậy, không lẽ đây là sự thực. Tôi nghe thấy cả giọng em nói với T khi 1 tay T gọi cho tôi bằng điện thoại bàn, 1 tay gọi cho em bằng điện thoại di động. Cắn chặt môi, tôi chỉ nói với T.

- Tôi muốn gọi cho …, tôi muốn nghe … nói những lời này với tôi.

Tôi cúp máy vội, tay run run tôi bấm số máy em. Vẫn số máy đấy, vẫn con người ấy, nhưng hôm nay giọng em nghe lạnh tanh, không một chút cảm xúc. Cái giọng nói mà đôi khi trong mơ tôi vẫn nghe thấy giờ không một chút âm vực, lạnh nhạt, như tiếng gió thổi thoảng qua.

- Alo, anh …ah.

- Những gì T nói với anh có phải là thật không em?

- Phải, em nghĩ chúng ta nên là bạn thôi.

Tôi cắn môi đến bật máu tươi.

- Tại sao lại như thế?

- Em xin lỗi, em với T đã yêu nhau 3 năm rồi.

- Anh đã bảo là anh không để ý những chuyện ấy cơ mà, em nói với anh những gì chả lẽ em quên rồi.

- Em xin lỗi.

- Anh có gì kém T nào?

- T có thể làm tất cả vì em.

- Vậy anh không thể làm tất cả vì em?

- Anh có, nhưng T có thể hy sinh vì em.

T có thể hy sinh vì em, còn tôi, tôi có thể không??? Tôi ngồi bệt xuống ban công tầng 2, cảm giác buông xuôi hiện lên trong tôi, tôi còn nghe em nói thêm.

- Em nghĩ, tốt hơn hết chúng ta không nên gặp lại nhau. Em có lỗi với T, cảm ơn anh vì những gì anh đã đối tốt với em.

Em cúp máy rồi, tôi vẫn ngồi thẫn thờ, những điều em nói với tôi là thật hay giả, sao mọi chuyện lại thay đổi đến như vậy. Em nói với tôi trước lúc về tết khác cơ mà, sao giờ lại thế, khác nhau như thế hả em…

Tôi trở về giường, cố nằm ngủ nhưng từng câu, từng chữ của T, của em nói với tôi cứ hiện ra. Tôi thẫn thờ, thở ra khó nhọc, người tôi mệt rã rượi, tôi cứ nằm ì như vậy, không ăn, không uống suốt buổi trưa hôm ấy. Giở điện thoại ra, nhìn những ảnh của em, tôi đau nhói trong tim. Buổi chiều hôm ấy, T lại điện cho tôi, nhưng là số máy bàn, lại vẫn câu chuyện lúc sáng, từng lời, từng chữ như xát thêm vào nỗi đau của tôi. T nói, còn tai tôi thì lùng bùng, câu nghe được, câu không, tôi không muốn nghe nữa nhưng phép lịch sự tôi vẫn phải cầm máy, vẫn đôi khi trả lời câu hỏi của T.

- Tôi hy vọng cậu đừng gặp … nữa.

- Uh.

- Chúng ta có thể là bạn tốt của nhau đấy.

- Uh.

- Có dịp tôi muốn gặp cậu, chúng ta ngồi uống rượu nói chuyện với nhau.

- Uh.

Tôi ừ theo vô thức trước những lời nói của T, tôi muốn chấm dứt câu chuyện nhưng tôi lúc đấy không nghĩ được phải làm gì để cắt câu chuyện đấy cho đến khi nghe T nói:

- Tôi xin cậu đừng gặp … nữa, … còn tương lai, nếu cậu yêu … thì cậu phải nghĩ cho … với, tôi cũng thế.

Tôi như hét lên vào điện thoại:

- Xin lỗi cậu, … là của tôi, tôi không từ bỏ mọi chuyện như vậy đâu. Tôi cúp máy đây, chào cậu.

Tôi không hiểu sao lúc đấy tôi lại nói những lời như vậy, tôi đã muốn buông xuôi, muốn bỏ cuộc khi nghe những lời nói đau như cắt của em giành cho tôi. Nhưng tôi đã yêu em đơn phương gần 1 năm, đã thổ lộ tình cảm với em, tôi mới được em nhận lời chưa được 1 tháng trời, tất cả chẳng lẽ để nó trôi qua dễ dàng như vậy, kết thục vội vàng như vậy. Tôi không muốn thế, tôi muốn ít nhất tôi không phải là một thằng hèn kém khi yêu em, bỏ cuộc sớm với tình yêu của tôi. Tình yêu của tôi với em nó mới được bắt đầu, mới được nhen nhóm, sao giờ lại phải tắt vội vàng như vậy, tôi cảm thấy không can tâm. Buổi tối hôm ấy, tôi gọi cho em hàng trăm cuộc điện thoại, nhắn với em hàng chục tin nhắn. Không reply, không có tin nhắn phải hồi lại từ em. Tôi ngồi ở ban công tầng 2, cầm chặt điện thoại hy vọng có lúc em hồi âm cho tôi. Đau đớn, cay đắng, tôi như muốn gào lên, nhưng cơ thể tôi dường như không có chút sức lực nào cả khi tôi muốn gào thật lớn. Đấm mạnh tay vào tường, không đau, không buồn, không giận, chỉ thấy có cái gì đấy vô hồn trong con người tôi. Có vài giọt nước mắt rơi ra, lần đầu tiên trong đời tôi khóc vì một người con gái… Cho đến tận khi tôi đang viết những dòng kí ức của tôi, tôi vẫn cảm thấy đau đớn như có những mũi kim đâm vào người tôi, ngực tôi nằng nặng, khiến tôi thở dốc, tôi gục đầu xuống bàn phím. Nỗi đau ngày ấy, so với nỗi đau bây giờ khi tôi đang hồi tưởng lại, nó không khác nhau là bao nhiêu. Có chăng là sự cô đơn, lạnh lẽo và con người vô hồn của tôi lúc ngồi ở tầng 2 nhà tôi mà thôi.

Chap 26

…..

Trong khi mọi người đang vui vẻ với không khí của ngày tết, gia đình sum họp với nhau, quây quần bên nhau thì tôi nằm bẹp dí ở một góc giường. Không nói chuyện, không đi chơi với ai, tôi nằm ngủ li bì, lúc nào thức dậy thì tôi lại gọi cho em, nhắn tin cho em, có lẽ phải đến cả nghìn cuộc gọi điện, hàng trăm tin nhắn, máy em có lúc không gọi được, có lúc gọi được, tôi không thấy dù chỉ một lần em nhấc máy hồi âm cho tôi. Cái tết tưởng chừng ý nghĩa với tôi bỗng trở nên tẻ nhạt và buồn bã nhất đối với tôi từ trước đến giờ. Đứa em ruột lờ mờ đoán ra chuyện, nó kéo tôi đi chơi, tôi ngồi sau xe nó, chỉ im lặng không nói gì cho đến khi về nhà. Mẹ tôi hỏi có chuyện gì thì tôi chỉ bảo là tôi thấy hơn mệt, tôi buồn ngủ. Để rồi tôi lang thang trong giấc mơ mà tôi tưởng như bất tận, có tôi, có em… Tôi vẫn nhớ cái nhạc chuông chờ điện thoại của em mà tôi nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần đến nao lòng trong tôi:

Cười đi em dẫu cho mình cần phải chia ly .

Dù sao đi nữa chúng ta vẫn là của nhau .

Hứa với anh sẽ tin anh , hứa đi em chờ mong anh , mình sinh ra là để cho nhau .

Dù sao anh cũng sẽ quay về cùng em thôi .

Làm sao anh không nhớ , nhớ baby của anh .

Mới đây thôi mình xa nhau , đó cũng chỉ là thử thách , để mai sau mình yêu nhau hơn .

And I will be there for you .

Em hãy chờ và hãy đợi .

Dù sông cạn , dù biển cạn , thì thuyền anh vẫn sẽ quay về .

And You will be there for me .

Anh vẫn chờ và sẽ đợi .

Dù nước chảy , dù đá mòn anh vẫn chung tình .

….

....

Tôi bắt chuyến xe khách ra Hà Nội vào ngày mùng 5 tết mặc dù tôi còn được nghỉ gần một tuần nữa mới đến kì học. Mặc cho mẹ tôi cố gắng giữ lại, ỉ ôi đủ đường nhưng tôi không muốn ở nhà nữa, cứ ở nhà chắc tôi chỉ biết nằm ngủ và nhớ đến em. Con người tôi hốc hác, râu ria tôi không cạo, ở nhà tôi nghĩ sẽ không chịu đựng được nữa. Tôi muốn ra ngoài này, để thay đổi không khí, tôi đỡ nằm im trên giường nữa. Ra Hà Nội, quãng thời gian ở nhà trọ tôi chỉ nghe nhạc, những bản tình ca buồn như ngấm vào người tôi. Tôi không gọi cho em nữa vì tôi biết em sẽ không nghe máy của tôi, tôi đi lang thang, giữa cái lạnh giá của thời tiết, trái tim tôi cũng như đông cứng lại. Càng đi lang thang, tôi càng nhớ em, nhớ đến những kỉ niệm tôi từng có với em, những nơi bước chân của tôi và em từng đặt qua, tôi ở trong vòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra: muốn không nhớ đến em nhưng tôi lại càng khiến mình nhớ tới em hơn.

Hôm đấy, tôi nhớ là như lời em nói ngày trước, em ra Hà Nội vào ngày này. Tôi muốn gặp em, tôi muốn biết có phải những lời hôm trước em nói cho tôi là sự thật, trong trái tim tôi còn đôi chút hy vọng vào tình yêu của tôi, vào em. Gần đến khu trọ của em, tôi có gọi vào số máy của em.

- Alo.

- Alo. Tôi nghe thấy có giọng con trai trung tuổi.

- Dạ, bác ơi cho cháu gặp … (tên em) với ah. Tôi nghĩ chắc là giọng của bố em.

- … đi học rồi nhá, giờ … cũng không dùng điện thoại nữa đâu.

- Vâng, cháu chào bác.

Tôi nghe thấy bố em nói em đi học rồi, nên tôi đinh ninh em đã ra ngoài này. Tôi đến chỗ trọ của em, đứng ở dưới nhà nhìn lên tầng, hy vọng em có ra ngoài ban công hay phơi đồ sẽ nhìn thấy tôi. Bởi vì gọi cho em không được, bạn bè cùng phòng trọ của em tôi cũng không có số, nên lúc đấy tôi chỉ có thể biết làm như vậy. Đợi mãi nhưng không thấy em, tôi có hỏi chủ nhà:

- Bác ơi cho cháu hỏi … (tên em) có ở nhà không ah?

- Có mấy đứa nó đến rồi đấy. Nhưng mà bác không biết tên bọn nó nên bác không biết bạn cháu đã đến chưa đâu.

Tôi nghe con của bác ấy nói với thêm:

- Em thấy hình như mấy chị ấy lúc nãy mới đi ra ngoài hay sao ấy anh ah.

- Uh, cảm ơn em nhé.

Lúc đấy, trong đầu tôi là ý nghĩ em đã ra ngoài này rồi, em chắc đang đi chơi loanh quanh với bạn cùng phòng. Hôm ấy trời lất phất mưa nhẹ, trời này chắc em chỉ ra quán net ngồi chứ không đi đâu ngoài đường rồi, với cái ý nghĩ đấy tôi tìm vội một quán net, online nick hy vọng sẽ gặp em trên mạng. Nhưng không thấy nick của em sáng, tôi ngồi gần 20 phút, không thấy gì cả nên đứng dậy trả tiền – có lẽ chắc tôi đoán nhầm. Về nhà trọ của em, tôi hỏi con bà chủ nhà lúc đấy đang xem tivi:

- Em ơi cho anh hỏi, các chị đã về nhà chưa thế?

- Chưa anh ah.

- Uh, cảm ơn em.

Vậy là em không ra quán net, không có ở nhà, không có ở khu trọ, có lẽ là em đi chơi với bạn bè đâu đấy cũng nên – tôi thầm nghĩ. Tôi đạp xe xung quanh đấy với mong muốn bất chợt gặp được em, tôi chỉ dám đi xung quanh khu trọ của em vì tôi nghĩ nếu tôi đi đâu xa ngoài khu vực đấy, tôi sẽ không gặp được em vào lúc này. Tôi cứ như vậy cho đến tầm hơn 11h, tôi lại về khu trọ em đứng ở mái hiên nhà đối diện với ý nghĩ có khi em ở trong phòng mà không phải đi đâu cả. Tôi có gọi tên em 2 lần, lúc đầu là một tiếng nhỏ, sau là một âm thanh lớn:

- … ơi!

Không thấy em trả lời, cũng không thấy em ra ban công. Tôi cứ đứng như vậy, suy nghĩ mông lung, chờ em cho đến tận 1, 2h sáng. Mệt mỏi, tôi quay xe về nhà trọ, trời mưa lất phất, kèm theo tiết trời lạnh khiến tôi cóng hết cả tay, tôi có mặc áo len, ngấm nước mưa vào khiến cho tôi thoáng rùng mình. Lúc ấy, cái cảm giác chờ đợi một người mấy tiếng đồng hồ khiến cho tôi không còn thấy buồn, thấy đau đớn, mà thay vào đấy là cảm giác trống rỗng đến tột độ, tựa như mơ hồ rơi vào không trung, đạp xe nhanh nên nước mưa phả vào mặt tôi, với tay lau mặt, tôi lặng câm trong khung bậc cảm xúc của mình. Về đến nhà trọ, tôi có gọi cho chủ nhà, lúc đấy đã chừng 2h sáng, tôi nghe tiếng chủ nhà vọng ra:

- Mày đi đâu thì đi luôn đi, sáng cả về.

Uh, thì đi vậy, tôi ra quán nước ở vỉa hè ngồi. Uống mấy tách trà nóng, ngồi nhìn cảnh họp chợ đêm ở điểm tập kết chợ Dịch Vọng, nhìn đồng hồ thấy hơn 4h, tôi tạt qua nhà trọ, thấy cửa nhà đã mở, khép hờ hờ. Khẽ kéo nhẹ cửa cổng, xếp chiếc xe đạp vào góc nhà, tôi lên phòng. Mệt mỏi, tôi để nguyên quần áo leo lên giường ngủ…

Chap 27

...

Tôi tiếp tục chờ em vào ngày tiếp theo, vẫn như hôm qua, tôi đến gần khu trọ của em rồi gọi điện, điều làm tôi bất ngờ là em nghe máy:

- Alo.

- Em đang ở đâu đấy?

- Em ra ngoài này rồi.

- Anh có thể gặp em được không?

- Em không muốn.

- Anh đang ở gần chỗ trọ của em, em gặp anh một chút đi.

- Anh về đi, em không gặp đâu. Rồi em cúp máy.

Tôi tiếp tục gọi cho em, sau thêm vài cuộc gọi nữa em cũng đồng ý gặp tôi. Em đi ra trước cổng khu trọ, giọng hờ hững:

- Có gì thì anh nói luôn đi.

Tôi nín nhịn:

- Em đi ra ngoài này chút đi đã.

Em miễn cưỡng ngồi sau xe tôi, nhớ ngày trước mỗi lần ngồi sau em đều ôm lấy tôi, tỳ cằm vào vai tôi, giờ em như người xa lại với tôi. Tôi lai em đến địa điểm đầu tiên tôi thổ lộ tình cảm của em, tôi muốn biết mọi chuyện cho dù tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước. Hít một hơi dài, tôi chầm chậm nói với em:

- Em nói cho anh mọi chuyện là thế nào đi.

- Mọi chuyện là thế nào ah?

- Tất cả mọi chuyện ấy.

- Em đã nói hết với anh hôm em gọi điện rồi mà, anh còn muốn nghe gì nữa.

- Thế ah, vậy tất cả những lời em nói với anh ngày trước nó là thế nào?

- Em xin lỗi.

- Anh muốn nghe em nói chứ không phải là những câu xin lỗi.

- Em xin lỗi, em với T yêu nhau lâu rồi.

Câu nói của em khiến cho tôi ngửa mặt lên trời, cay đắng, đau đớn. Nhìn vào em, người con gái tôi đã yêu đơn phương gần 1 năm, tôi đã chịu đựng tất cả mọi chuyện. Mắt tôi như hằn lên những tia máu, kèm theo nỗi uất hận, tôi kéo em xuống xe, đẩy em dựa lưng vào tường, tôi chống 2 tay trước người em, tôi gần như hét lên:

- Sao em lại đối xử với tôi như vậy???

- Em yêu tôi hay đùa giỡn với tôi thế???

Máu nóng trên người tôi trào lên, tôi nhìn thẳng vào em, tôi muốn tìm trong em một chút gì đấy em của ngày xưa hồi còn yêu tôi. Tôi chỉ thấy em chống cự yếu ớt, em co rúm người lại, và có lẽ em sợ hãi trước tôi. Em từ từ khụy xuống, tôi thấy có lẽ em như chực khóc. Trên đời này tôi đã từng nghĩ, tôi sợ nhất nước mắt của hai người, mẹ tôi và người tôi yêu. Tôi hạ tay xuống, ôm lấy đầu, em bỏ chạy trước mặt tôi về khu trọ, tôi nhìn em dần dần biến mất, bàng hoàng, đau đớn…

Chap 28

hn 03/2008

Sau hôm ấy, tôi có biết thêm được hầu hết mọi chuyện. Thực ra, giữa tôi và T, em không chọn ai cả. Với T, em và T đã có những kỉ niệm ngày trước nhưng khi ra ngoài này nó đã dần phai nhạt. Đợt tết, T có lên nhà gặp em nhưng em không gặp, em cũng đã từ chối T sau một hôm đến tận trường T để nói rõ ràng. Tôi được biết điều đấy khi T gọi điện thoại, chửi mắng tôi, xúc phạm tôi nhưng vì em, hay cả sự nhẫn nhịn của tôi tôi đã không nói gì nhiều với T, tôi chọn cách im lặng. Với tôi, sau khi biết được tôi đã từng thầm yêu em gần 1 năm trời, cùng những điều tôi làm với em, em thấy không xứng đáng với tôi, nên em đã chủ động nói những lời cay đắng với tôi nhằm khiến tôi quên em đi. Và tôi được biết thêm, hôm tôi gặp em ở ngoài này khi về đến khu trọ, em đã khóc suốt đêm, em không muốn nói những lời đấy, nhưng theo em, nếu không nói những lời đấy thì tôi sẽ không hận em, quên em được, em muốn cho tôi quên em.

Khi biết được mọi chuyện, tôi càng yêu em hơn, tôi xin em những cơ hội vì tôi biết trong sâu thẳm em vẫn còn tình cảm với tôi, chỉ là ở ngoài em vẫn tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Tôi và em vẫn nhắn tin, gọi điện với nhau, tôi cũng thường lai em đi dạo quanh đấy như ngày trước, có khác chỉ là với tôi, em vẫn giữ khoảng cách. Em từng nói với tôi xin tôi cho em thời gian 3 năm, để em quên đi những chuyện trước kia. Tôi yêu em, và với tôi, lời nói của em đồng nghĩa với việc em cho tôi cơ hội, hôm đấy là ngày 8/3/2008.

Và tưởng chừng như niềm vui đã dần trở lại với tôi thì vào một ngày, tôi có gọi điện cho em thì nghe giọng em khác lạ, em có thông báo với tôi:

- Em đã nhận lời yêu một người rồi.

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi gặng hỏi em lại:

- Thế này là sao hả em?

- Em nhận lời với người ta rồi, người ấy ở cùng lớp với em.

Tôi cố gắng bình tĩnh:

- Anh có thể gặp người đấy được không?

- Vậy thì để mai đi anh.

- Bây giờ không được sao?

- Em muốn vào ngày mai.

- Uh.

Cúp máy xuống, tôi lại như người rơi xuống vực sâu, không hiểu là sự thật, hay là em đùa tôi. Tôi suy nghĩ nhiều nhưng vốn những chuyện thế này luôn không có câu giải đáp thỏa đáng. Ngày hôm đấy, tôi như ngồi trên đống lửa, tôi chờ đến thời gian hẹn gặp em. Em hẹn tôi lúc 7h tối, tôi ăn tôi vội vàng rồi đi đến chỗ hẹn từ hơn 6h. Tôi ngồi xuống suy nghĩ miên man, nhìn vào thời gian, đã gần 8h mà vẫn không thấy em đến. Tôi như mừng thầm trong bụng, chắc là em đùa tôi rồi, tôi gọi cho em:

- Em đến chưa thế.

- Bọn em đang đến.

- Bọn em là những ai?

- Em và người yêu em.

Người yêu em, vậy mọi chuyên là thật chứ không phải là đùa như ý muốn của tôi. Tôi chán nản cúp máy luôn. Lát sau, tôi thấy tiếng chuông điện thoại, là của em:

- Anh đang ở đâu, bọn em đến rồi đây.

Mặc dù tôi vẫn ở đấy nhưng tôi gẳt gỏng nói với em rồi cúp máy:

- Em hẹn anh từ lúc nào, anh về nhà rồi.

5 phút sau, tôi mới nghĩ lại, tôi điện thoại cho em:

- Em đang ở đâu rồi?

- Bọn em đang trên đường về rồi.

- Đang ở chỗ nào?

- Bọn em đang ở …

- Đợi đấy, giờ anh đến.

Gặp em, vẫn nụ cười đấy, vẫn con người ấy, mà sao tôi cảm thấy chua chát đến như vậy. Tôi không thế giải thích nỗi chuyện gì đang xảy ra, suy nghĩ của tôi gần như đảo lộn, tôi như trở thành trò hề đối với em. Cay đắng, uất hận trong người tôi lên đến đỉnh điểm, tôi cười khẩy trước thực tại trước mắt, tôi cáu gắt với em, với người được gọi là người yêu em. Em vẫn thế, trả lời tôi bằng những câu nói lạnh tanh, không âm sắc, xa cách như không hề quen biết tôi, tôi cố níu kéo em nhưng chỉ nhận được sự lạnh nhạt từ nơi em:

- Từ bây giờ chúng ta đừng gặp nhau nữa.

Hết thật rồi, tôi đứng như trời trồng nhìn em với người đó đi bên nhau. Họ đi khá nhanh, như muốn tránh xa tôi. Tôi thấy nóng bừng trong người, cởi 1 chiếc cúc áo, tôi ngửa mặt lên trời, cười to lên, nụ cười kèm theo sự chua chát, nỗi đau trong con người tôi. Nắm chặt tay lại, tôi yêu em nhưng bây giờ còn thêm nỗi hận em, uất hận trong người tôi tăng cao lên khi nhớ những chuyện trước kia về em. Trong đầu tôi lúc đấy chỉ nghĩ em đùa giỡn với tôi, em không xem tôi là gì so với em, hoàn toàn không nghĩ đến tôi, đến cảm nhận của tôi. Vậy từ trước đến giờ, em chỉ đóng kịch trước mắt tôi, hay em xem tôi là vật thế thân, tôi đáng bị đối xử như vậy lắm sao. Nghiến chặt răng, trong đầu tôi chỉ là lửa hận bừng bừng về em, không chịu đựng nổi, tôi bước đi trong vô định, tôi lang thang ở quanh đấy. Không mục đích, không suy nghĩ, tôi chỉ muốn bước đi để cố gắng xóa tên em trong kí ức nơi tôi, tôi cứ bước đi như vậy cho đến khi tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn, là tin nhắn của dì:

- Cháu dạo này thế nào, có khỏe không, chuyện tình cảm sao rồi? (Dì đã biết chuyện tôi yêu em khi tôi có gọi điện về cho dì)

Khẽ lặng đi, tôi nhắn lại cho dì:

- Bọn cháu thôi rồi dì ah.

Nhận được tin nhắn, dì gọi cho tôi:

- Có chuyện gì thế, nói cho dì nghe xem nào, sao hai đứa lại thôi?

Mệt nhọc, tôi trả lời dì:

- Không có chuyện gì đâu, thôi cháu không nói chuyện này nữa, cháu tắt máy đây.

- Đừng có nghĩ ngợi linh tinh nhá, thôi có gì thì cho qua đi.

Vâng, cháu đang cố cho qua đây, khẽ thở dài tôi tìm trong danh sách điện thoại, tôi gọi cho V (đứa con gái hồi trước trọ nhà dì mà tôi đã từng dạy học, bây giờ tôi nhận làm em gái, V thi trượt nên ở nhà ôn thi năm nữa). Tôi gọi vào số máy bàn, tôi nói chuyện với nó rất lâu, khoảng chừng gần 1 tiếng, tôi nói linh tinh, nói lảm nhảm không có chủ đề, tôi có nói qua một chút về em, về tình cảnh mà giờ tôi đang gặp phải, nó luôn miệng bảo tôi không gọi nữa, sợ tôi tốn tiền. Lúc ấy tôi còn nghĩ đến chuyện gì nữa, tôi chỉ muốn có ai đấy nói chuyện với tôi, cho tôi quên đi, dù chỉ là trong chốc lát. Sau cùng tôi cúp máy, về nhà trọ, tôi tiếp tục gọi điện cho đứa ở phòng 4 nhà dì ( cũng thi trượt, cũng ôn lại, và tôi cũng nhận làm em gái ), tôi nói ít, tôi chỉ bảo nó có chuyện gì thì kể với tôi đi, hôm nay tôi đang rảnh. Tôi nói chuyện với nó từ 11h đêm đến tận 6h sáng, trong khoảng thời gian đấy, nó thì nói, tôi thì nghe, thỉnh thoảng nói vài câu. Nó muốn đi ngủ nhưng tôi không cho, tôi chỉ bảo:

- Em nói chuyện với anh đêm nay đi, mà cúp máy thì liệu hồn.

Nó phải cắm sạc để nói chuyện với tôi, tôi nghe mà không nhập tâm vào điều gì, tôi cũng không nhớ đã nói những chuyện gì, cho đến khi cúp máy tôi mới cảm thấy mệt rã rượi. Vội vàng đánh răng, rửa mặt, làm vệ sinh cá nhân, tôi phải đến trường, hôm nay 7h tôi phải đi họp ở trường…

to be continued

Last edited by .:Memory:.; 11-06-2011 at 23:23.

.:Memory:.

View Public Profile

Send a private message to .:Memory:.

Find all posts by .:Memory:.

  #463  

11-06-2011, 11:39

.:Memory:.

Junior Member

Join Date: 04-2011

Posts: 0

Re: [Memory] Kỷ niệm mối tình đầu...!

Có lẽ khi mọi người đọc câu chuyện tình này của mình, sẽ nghĩ giống như mình ngày trước: là 1 bộ phim, là 1 cuốn tiểu thuyết nào đấy. Mình cũng không nghĩ rằng có 1 ngày hân hạnh được làm nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết đầy bi kịch này.

Tất cả, hiển hiện ngay trước mắt mình, mặc dù đã nhiều lần cố gắng quên.

Nối cô đơn, cay đắng ngày nào phút chốc bỗng ùa về.

Tưởng chừng như tất cả đã ngủ quên bỗng hiển hiện lại, từng chút, từng chút một.

Tôi ôm đầu trong chính căn phòng của mình, nỗi đau ngày ấy, nỗi đau bây giờ, đau đớn quá

Tôi viết, cho tôi 4 năm về trước, viết cho mọi người, viết cho những cay đắng mà tôi từng trải qua, để biết rằng, trái tim mình vẫn ổn, vẫn cảm thấy lạc nhịp khi nghĩ về những chuyện trước kia.

Cảm ơn, cảm ơn mọi người... về tất cả.

Chap 29

Đánh răng rửa mặt với tốc độ nhanh nhất có thể, tôi vớ đại một bộ quần áo treo trên tường, uể oải khoác lên mình và đi vội đến trường. Khi đến nơi tôi thấy mọi người cũng đã tề tựu đông đủ cả. Kiếm một chỗ ngồi khuất và ở phía xa nhất có thể, tôi ngồi xuống ghế, cô bạn bí thư lớp bên cạnh cười tươi với tôi:

- Cậu mới đến ah?

- Uh. Tôi khẽ gật đầu và quay mặt đi che đi tiếng ngáp.

- Sao đến muộn thế, lúc nãy cô giáo có hỏi cậu đấy, chả biết hôm nay họp hành gì nữa…

Cô bạn cứ thế huyên thuyên, tôi chỉ gật đầu rồi thỉnh thoảng ừ vài tiếng xã giao, một phần vì buồn ngủ, phần vì cô bạn dùng nước hoa, mà từ trước đến giờ tôi vốn không thích ngửi mùi nước hoa cho lắm, nên có cái cảm giác ngài ngại. Cô bạn thấy tôi không hưởng ứng nên nói một lúc nữa rồi cũng im lặng chăm chú nghe thầy giáo phổ biến buổi họp. Buổi họp diễn ra sau đó với đa phần nội dung là đấu tranh chống tiêu cực và đổi mới phương pháp học tập – một điều mà gần như trường đại học nào cũng có vài buổi họp như thế này để lấy ý kiến của sinh viên. Một đêm dài thức trắng cộng với sự mệt mõi sẵn có, tôi ngủ gà ngủ gật cả buổi họp nên hầu như không tập trung để mà nghe hay bàn luận với mọi người. Rồi không chống chọi được cơn buồn ngủ, có lúc tôi gục mặt xuống hẳn bàn để ngủ, rồi lại vội vàng ngửa cổ lên giả vờ đang chăm chú nghe, chắc là sẽ có vài người nhìn tôi và bàn tán nhưng lúc này tôi không còn quan tâm lắm. Gật gù mãi đến tận hơn 11h mới xong buổi họp, vội vàng đứng dậy lấy 50k tiền họp từ cô giáo, nhét vào túi tôi lững thững đi về bỏ lại đằng sau vài lời gọi của mấy đứa bạn rủ đi chơi. Từng bước chân nặng nề đưa cái xác như không hồn của tôi về khu nhà trọ, tôi ngửa mặt lên trời thở dài ngao ngán. Bụng cảm thấy đói nhưng tôi lại không muốn ăn gì cả. Mệt mỏi thật! Không kịp thay quần áo ra, tôi quăng mình lên giường tính đánh một giấc cho đã nhưng thật lạ là tôi không thể nào ngủ nổi mặc dù rất mệt mỏi và buồn ngủ. Hễ chợp mắt là tôi lại thấy bóng dáng em , kéo theo là những kí ức về em cứ dần dần hiện ra rất rõ rệt. Khẽ với tay cầm điện thoại, hình em hiện ở trên điện thoại như đang cười với tôi, muốn nhắn tin hay gọi điện cho em nhưng tôi vội kìm lại được. Quăng cái điện thoại vào một góc, tôi lại thở dài, tim tôi lại quặn đau. Những suy nghĩ về em đã hoàn toàn chiếm lấy não bộ của tôi và tôi bất khả kháng. Chán chường quá, không hiểu nổi bản thân mình, người ta đã như thế với mình, mình còn nhung nhớ, còn nghĩ về người ta làm gì chứ? Nằm mãi mà không tài nào ngủ được, tôi bật dậy, nhưng mà làm gì bây giờ? Ngồi mông lung thêm một lúc nữa, tôi lại suy nghĩ lung tung, nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Cắn chặt môi, tôi quyết định về quê, về lại những kí ức ngày xưa có tôi, có em, về lại nơi mà tôi đã gặp em lần đầu và yêu em. Với một chút giận giữ, một chút sĩ diện còn lại, tôi muốn tìm về lại nơi đó không phải để níu giữ kí ức mà tôi muốn tìm về để xóa, xóa hết tất cả những kí ức còn lại của tôi về em. Nếu cứ ở ngoài này thì tôi luôn chỉ nghĩ, chỉ nhớ về em, tôi sẽ không dứt ra được hình ảnh của em. Nghĩ là làm, tôi bắt xe bus nhanh ra bến xe. Leo lên chiếc xe gần nhất với tấm biển : TX – Hà Nội, tôi bắt đầu cuộc hành trình ngắn, hành trình để xóa đi những kí ức về em...

Chiếc xe từ từ lăn bánh rời bến xe, tôi lại suy nghĩ về những chuyện quá khứ giữa tôi và em. Đi được một quãng, có lẽ là do tôi quá mệt mỏi sau những gì phải trải qua, tôi dần thiếp đi. Tôi ngủ đến tận lúc về gần đến nơi mấy anh lơ xe đánh thức bảo sắp đến nơi tôi mới tỉnh. Đã gần 5h chiều. Dụi dụi mắt, cảm giác chán chường, mệt mỏi bao trùm, tôi khó nhọc bước xuống xe. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một tốp nữ sinh đi học về. Từng tốp, từng tốp học sinh đi với nhau, vui cười, đùa nghịch… Bỗng tôi thấy một cái gì đó quen thuộc quá, mái tóc ấy, vẫn chiếc áo trắng, vẫn dáng người ấy, có phải em đang đứng trước mặt tôi không, tôi định gọi tên em nhưng mà sao tự nhiên lại thấy em xa vời quá. Định thần nhìn kĩ lại thì hóa ra tôi nhầm một người nào đấy là em. Tiếng cười đi xa hơn, tôi im lặng đứng nhìn, một cảm giác buồn bực xuất hiện trong người tôi, tự dưng lại nhớ đến em, tự dựng lại nghĩ ra lung tung như vậy. Không, tôi không thể cứ như thế này mãi, tôi về đây để làm gì??? Tôi phải xóa hết hình ảnh em trong tôi, tôi không muốn cứ mãi nhớ đến những chuyện ngày xưa, nhớ đến em nữa... Trấn tĩnh lại, tôi bước nhanh về phía nhà dì. Vì không báo trước cho ai biết nên khi thấy tôi xuất hiện, dì tôi đã rất ngạc nhiên. Dì có hỏi tôi sao lại về bất thình lình thế này:

- Sao tự dưng lại về thế cháu?

Tôi chỉ cười gượng và đáp lại : “Cháu được nghĩ nên về nhà chơi một chút”.

- Nói gì với mẹ chưa cháu, hay về luôn nhà dì thế?

- Cháu về một hôm thôi, mai cháu đi luôn dì ah.

- Có chuyện gì thế cháu? Dì gặng hỏi tôi.

- Không, không có gì đâu ah.

Tôi trả lời nhanh với dì rồi đi về phía sau nhà, rửa mặt qua loa , tôi lên tầng hai nhà dì. Dựa lưng vào tường, đút hai tay vào túi quần, thói quen lâu lắm của tôi, từ khi yêu em tôi đã cố gắng bỏ. Đứng một mình nhìn cảnh hoàng hôn, nhìn về phía ngôi trường tôi đã từng học gần một năm ở đó, tôi bỗng thấy nhớ em, nhớ tiếng cười trong vắt của em ngày nào như đang còn vang vọng đâu đây. Tôi đã từng nghĩ có một ngày trở lại nơi này, tôi sẽ nói cho em biết những ngày tháng trước, biết những nỗi buồn của tôi, để em biết tôi yêu em đến nhường nào. Đâu đấy những kỉ niệm ngày xưa tràn về với tôi, từng chút, từng chút một… Tôi cứ đứng như thế đến tận lúc dì gọi xuống ăn cơm tôi mới đứng dậy đi xuống nhà. Bữa tối với tôi thật tẻ nhạt vì tôi chẳng có tâm trạng nào để mà thưởng thức mặc dù dì tôi nấu ăn khá ngon.

Ăn một chút cho có lệ, tôi ngồi nghe dì tôi nói chuyện rồi xem tivi. Dì có hỏi tôi chuyện với em nhưng tôi đều lảng tránh đi, tôi không muốn nhắc đến, mặc dù với tôi, em vẫn đang hiển hiện trước mắt vậy. Bước ra hiên, tôi điện thoại cho V (em gái kết nghĩa của tôi):

- V ah, đang ở đâu thế?

- Em đang ở chỗ trọ, em sắp đi học rồi.

- Mấy giờ thì học xong?

- Chắc khoảng 10h anh ah.

- Uh, anh đang ở quê rồi, khoảng tầm đấy anh qua nhá.

- Vâng.

V thi trượt đại học, nên đang ôn thi lại, tôi và V vẫn thỉnh thoảng liên lạc với nhau, qua điện thoại, qua chat, tôi xem V như em gái, không có ý gì khác mặc dù lúc khi yêu tôi em vẫn thỉnh thoảng ghen chuyện tôi thân với V. Nhìn lên đồng hồ mới chừng 7 rưỡi, biết làm gì khoảng thời gian này, tôi ngồi xem tivi một lúc rồi ra ngoài đi dạo. Ở quê không khí khác hẳn ngoài Hà Nội, mới khoảng 8 rưỡi mà gần như mọi nhà đã đóng cửa tắt điện hết rồi, cũng không có tiếng ồn ào của xe cộ, xen lẫn mùi xăng xe, bụi bặm, cảnh vật yên tĩnh, thanh bình. Khẽ đút hai tay vào túi, tôi nhẹ nhàng rảo bước, trống rỗng, tôi cũng không hiểu tôi đang định đi đâu, mà chỉ là nếu cứ ở nhà dì thì có lẽ tôi không biết làm gì, tôi lại sẽ nhớ đến em mà thôi.

10h tối tôi qua chỗ V, V ngại mọi người quanh đấy nói ra nói vào nên tôi phải chờ mãi đến lúc không có ai quanh quẩn ở đấy mới bước vào. Gặp tôi, V nhoẻn miệng cười rồi gật đầu với tôi, ngồi cạnh nhau ở dưới hiên, tôi nghe V kể chuyện này chuyện nọ, tôi chỉ gật đầu, thỉnh thoảng trả lời thêm vài câu. Hai anh em lâu ngày mới gặp nhau nên có khá nhiều chuyện để nói, và chủ yếu là V nói. V hỏi nhiều về tôi, tôi đều kể hết cho V nghe. Tôi định ngồi tâm sự với V hết đêm nhưng V bảo V ở trọ với nhà chủ, tôi ở lại sợ chủ biết được thì sẽ phiền phức. Tôi động viên V chút chuyện học hành, tạm biệt V rồi về.

Về đến nhà dì, tôi có ghé vào phòng của T (cũng là em kết nghĩa – người nói chuyện với tôi suốt đêm qua). Lại nói toàn chuyện linh tinh, T có cười và nháy mắt với tôi: “Anh thất tình đến thế cơ ah!”. Cười gượng gạo tôi đáp trả lại:

- Uh, anh thất tình rồi đấy, em yêu anh không?

- Yêu, yêu từ lâu lắm rồi. T cười cười lại với tôi.

- Hân hạnh quá. Vậy quyết định thế nhé.

- Okie.

Huyên thuyên mãi đến hơn 2h sáng tôi mới rời phòng T đi lên nhà dì. Khi đi ngang qua căn phòng em trọ ngày trước, kí ức trong tôi chợt ùa về. Tôi nhớ về em, nhớ những lần tôi thấy em, trộm nhìn em rồi cả chuyện tôi làm mặt lạnh với em, rồi đêm mưa tôi chờ em nơi hiên nhà, thoáng đâu đấy gương mặt em, nụ cười em, nhẹ nhàng... Tất cả kí ức cứ nối nhau kéo về và hiển hiện rất rõ cứ như tất cả mới xảy ra ngày hôm qua. Tôi lặng người đi trong suy nghĩ về em… rất lâu, rồi chợt bừng tỉnh, tôi nhớ là mình về đây để xóa đi kí ức chứ không phải là níu kéo nó. Ngoảnh mặt, nhìn lại lần cuối , nghĩ về em lần cuối rồi ngày mai tất cả sẽ được tôi gói kĩ vào quá khứ. Nặng nề cất bước lên trên nhà, tôi thức trắng cả đêm hôm ấy. Ở nhà dì hết buổi sáng, tôi đón xe ra Hà Nội lúc 11h trưa. Bắt đầu một cuộc hành trình mới – hành trình quên đi một người...

Chap 30

Những tưởng chuyến đi vừa qua sẽ làm tôi thay đổi, tôi sẽ bước vào cuộc sống mới, nhưng không phải. Tôi vẫn thế, vẫn sống trong những dày vò về em. Thời gian tiếp theo vẫn là những chuỗi ngày tồi tệ của tôi. Vẫn một mình đi lang thang rồi lại về viết blog. Đắm mình với từng con phố, con đường, với bụi bặm… Tôi lang thang dọc con đường Lê Đức Thọ, bước xuống sân vận động Mỹ Đình, để mặc cho gió tạt vào mặt… lạnh buốt... cay đắng. Nhớ những bông hoa sữa trắng muốt, nhớ những lần hít đầy lồng ngực cái mùi khiến tôi cảm thấy nghiện, nồng nồng, gai gai... của hương hoa sữa. Đầu óc tôi trống rỗng, lang thang đến khi mỏi nhừ chân mới trở về khu trọ… đôi lúc muốn hét lên nhưng rồi như có cái gì chèn ở lồng ngực, lại lặng câm trong những dòng suy nghĩ… Tôi viết về những chuyện đã qua. Tôi đã rất cố gắng để quên đi em nhưng có lẽ là không thể quên được. Tôi vẫn đi lang thang, đi tìm kí ức ngày xưa với những gì đã qua…

Những mảnh kí ức

Ngày… tháng… năm…

Đầu tiên

Em là người con gái đầu tiên mà anh yêu. Cũng là người con gái đầu tiên mà anh nắm tay, là người con gái đầu tiên mà anh ôm..., tất cả đều là đầu tiên cả, và cũng là mối tình đầu của anh, vẫn biết rằng tình đầu thường không bền vững, em cũng bảo anh như thế mà, nhưng anh không muốn nó chấm dứt nhanh thế em ạ…

Khi anh không có 1 cái gì cả, anh trượt đại học, gần như tay trắng thì em đến với anh, đến khi anh gần như đã có tất cả thì em lại rời xa anh, ngày trước em yêu anh cũng vì cái tính ngang tàng, bất cần đời, rồi em rời xa anh cũng vì cái tính ấy, phải chăng 1 khi con người ta đã quen thuộc rồi thì cảm thấy nó nhàm chán à em!

Vì sao anh cứ mãi buồn hả em, anh muốn được thoải mái, cho dù đấy là giả tạo cũng được, cho dù anh không thích, anh không muốn cũng được, nhưng tại sao anh lại không thể làm được, không thể quên hết đi tất cả để tất cả chỉ là dĩ vãng nhỉ, hay tại cái gì anh cũng để trong lòng, anh không muốn nói ra với ai cả để rồi khi xảy ra anh lại không thể chịu đựng nổi, chẳng lẽ lại là như thế à em ..?

Dù sao thì mọi chuyện đã qua rồi , nhưng sao lại như thế....

Em bảo anh cố chấp, có lẽ vậy nên em mới làm thế với anh, để anh gần như gạt bỏ tất cả những dĩ vãng, để quên hết, nhưng anh làm sao mà quên được hả em, nếu như quên nhanh thế thì lại không phải là anh rồi, lại là 1 người khác rồi. Bởi vì anh cũng như những người đàn ông khác, cũng chỉ muốn yêu 1 người, cũng muốn chỉ trao tình cảm cho 1 người mà thôi, chẳng lẽ anh muốn như vậy, ước muốn nhỏ ấy cũng không được sao hả em... vì sao thế...

Ngày mai lớp anh đi chơi rồi, anh đã định không đi bởi vì mấy hôm nay tâm trạng anh không được bình tĩnh, anh dễ nổi nóng lắm, em bảo anh phải sửa cái tính này đi, anh đã làm rất tốt rồi, bây giờ tự dưng lại vậy, đáng lẽ không có em anh còn phải tốt hơn nữa chứ phải không em, anh muốn gọi điện hay nhắn tin cho em nhưng sợ kết quả lại chẳng như anh mong đợi, anh cũng không muốn lấn sâu vào chuyện này nữa, nhức đầu và mệt mỏi lắm...

Anh không sao đâu em ạ, anh lại thấy bình thường rồi, sau cơn mưa trời lại sáng mà, nhưng nó có sáng như anh mong muốn không, khi mà luôn có 1 vệt mây đen trong tâm hồn anh...?!!!

Ngày… tháng… năm…

Một ngày mới lại về!

Ngày mai thuyết trình kinh tế chính trị rồi, trong đầu mình chẳng có gì, thế mà cứ tự tin là sẽ nói được, cái tính ấy đến bây giờ vẫn không sửa được, cứ cái gì càng khó lại càng thích lao vào, điên thật. Nhưng tại sao mình lại vẫn làm được nhỉ, hay là tại cảm giác, ngày trước mình rất tin vào linh cảm, vào cảm giác của chính mình. Ngay cả khi ai cũng bảo chắc em sẽ không bao giờ yêu anh nhưng anh vẫn làm được, vì sao nhỉ, vì anh luôn tin là cảm giác của mình đúng. Ngay cả khi người ấy hỏi có cái gì để chứng minh rằng em yêu anh, anh chỉ có thể nói rằng bởi vì đó là cảm giác của anh, và cái cảm giác ấy gần như chưa bao giờ sai...

Sao lúc nào anh lại cũng cứ nghĩ về em nhỉ, cứ có sự việc gì là anh lại liên tưởng đến em, hay tại trong anh em đã chiếm 1 vị trí quá lớn rồi, và ngày 1, ngày 2... anh không thể quên nhanh được, đôi khi trong đầu của anh luôn có hình ảnh của em hiện hữu, và ý nghĩ ấy lại đến thoáng qua khiến cho anh chợt buồn…

Anh vẫn thường dành 1 chút thời gian trong ngày để nghĩ về em, và thực sự cái đấy là do anh không kiểm soát được mình, nhớ để làm gì, yêu để làm gì với 1 người con gái không xứng đáng với mình cơ chứ, có lẽ em cũng muốn anh nghĩ rằng em không xứng đáng với anh, với tình yêu của anh, có phải không em...?

Nếu như có thể viết 1 cuốn tiểu thuyết về tình yêu của anh và em, chắc sẽ rất đẹp, bởi vì chúng ta đến với nhau như là một định mệnh phải không em, cứ như tự nhiên mọi việc nó xảy ra như vậy, mưa..., anh luôn yêu thích sự lãng mạn, và anh cũng yêu em trong 1 buổi tối mưa, em cùng anh ngồi ngắm mưa, và bây giờ cứ mỗi lần nhìn trời mưa anh lại nhớ đến em, mưa mang em đến với anh để làm gì rồi lại mang em đi khỏi cuộc đời anh, nhẹ nhàng cũng như khi em đến bên anh... Em có lẽ sẽ không thực sự hiểu được con người của anh, bởi nó mâu thuẫn, phức tạp lắm, và có khi anh suy nghĩ 1 đường anh lại làm 1 nẻo, anh hận em nhưng anh vẫn yêu em, anh cố quên đi em nhưng lúc nào anh cũng nhớ đến em, anh muốn tìm 1 người nào khác để quên đi em nhưng anh lại toàn tìm 1 người nào đó có 1 chút giống em, vì sao nhỉ, tất cả là quá khứ rồi mà, em có con đường riêng của em, còn anh, anh có cuộc sống riêng của anh. Và em dường như biến mất như chưa từng tồn tại, như chưa từng yêu anh. Em đến nhẹ nhàng rồi đi cũng nhẹ nhàng....

Cuộc sống mà, rồi tất cả cũng qua đi, ngày mai anh phải thuyết trình, có lẽ bây giờ em ngủ rồi, em không hay thức muộn nhưng xảy ra chuyện gì cũng hay không ngủ và thức đêm lắm, cái đấy giống anh nhưng không tốt đâu, hy vọng em sẽ sống tốt, tự dưng anh lại nghĩ nếu 1 ngày mai em gặp anh đưa cho anh thiếp mời trong đấy không có tên anh, lúc ấy anh sẽ ra sao nhỉ... Còn đâu những lời hẹn ước, anh xóa bỏ tất cả cho em đấy, em không phải bận tâm đâu, vì chúng mình đã cách xa nhau rồi mà…

Hiện thực sao mà quá chua chát, cay đắng…

Ngày mai anh lên thuyết trình rồi ...

Ngày… tháng… năm…

Cơn mưa bắt đầu tình yêu...

Bao buồn xưa sẽ qua. Em cũng giống như những hạt mưa kia, mang đến cho anh những cảm giác trong trẻo, mát lành khi có em ở cạnh, lòng anh reo lên tiếng hân hoan khi em đến...

Anh ngỡ như mình là người may mắn khi cuộc sống mang em đến gần anh và trao cho anh tình yêu của em. Và anh cũng ngỡ như cả đời này chúng ta sẽ chẳng bao giờ lìa xa, chẳng bao giờ phải chia hai ngả, chẳng bao giờ anh phải bước đi lặng lẽ một mình trên con đường thăm thẳm phía trước... Cơn mưa nào rồi cũng ra đi, tình yêu nào rồi cũng có lúc kết thúc?

Một cuộc chia tay không báo trước, tự dưng chợt đến... Nước mưa kia không thể ở trên mặt đất quá lâu, nhưng nỗi đau kia thì cứ mãi giằng xé tâm hồn anh từng ngày, từng tháng. Biết bao giờ vết thương ấy mới hết? Biết bao giờ anh mới có thể chôn vùi những kỉ niệm về em? Có thể một ngày nào đó, nỗi nhớ em không còn làm trái tim anh tan nát nhưng kí ức về một thời đã xa thì sẽ mãi dai dẳng khôn nguôi. Vết sẹo vẫn luôn gợi cho người ta nhớ đến nỗi buồn về cái ngày không may đó đúng không em..?

Mưa..., nhanh chóng ùa đến rồi lại vội vã ra đi không báo trước. Và em cũng thế, bất chợt đến rồi cũng bất chợt đi. Nhưng không giống như cơn mưa luôn đem đến sự thoải mái trong tâm hồn con người, em để lại trong anh một nỗi buồn man mác về sự chia xa. Cơn mưa đi rồi cũng sẽ trở về, em ra đi có khi nào sẽ trở lại với anh? Sự chờ đợi những cơn mưa dù là trong mỏi mòn cũng không bao giờ vô vọng vì thế nào cũng có ngày mưa lại đến. Còn em, liệu có thể quay về bên anh....

Những hạt mưa mang những kỉ niệm về em cứ rơi, rơi mãi... Anh vẫn nói rằng em sẽ mãi như những giọt mưa, đem đến những điều ngọt ngào nhất, trong lành nhất cho anh. Cơn mưa còn đây, nhưng em thì đã ở một nơi nào xa lắm. Anh muốn ngăn mưa lại nhưng không được! Anh muốn ngăn lòng mình khỏi nỗi nhớ em nhưng cũng bất lực. Tại anh vô dụng hay tại tạo hóa cứ trêu đùa với số phận con người?

Nhớ về một thời ,nhớ về một người ,nhớ nụ cười đã xa ,xa lắm rồi....

Ngày… tháng… năm

Con đường tình yêu...

Anh đã từng yêu em, yêu bằng tất cả mọi thứ anh có được. Những tháng ngày ở bên nhau xưa ấy luôn tràn ngập tình yêu trong anh và em: Đi cùng em trên những con đường đầy gió, mát rượi, cùng với hai trái tim hòa chung nhịp đập.

Tuy không nói được nhiều nhưng em và anh dường như đều hiểu, chỉ cần được ngồi cạnh nhau, nắm lấy tay nhau, lắng nghe từng hơi thở là cũng hạnh phúc lắm rồi.

Trở về nhà cái cảm giác ngập chìm trong hạnh phúc làm anh không còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ nhiều. Và rồi, những hiện thực đã cho anh hiểu rằng cuộc tình này sẽ chỉ có một người đi đến cuối con đường, anh mơ hồ nhận ra em đang rẽ sang một ngã khác. Em nhẹ nhàng bước đi ... anh cũng chỉ nhìn theo mà không cần níu giữ.

Xa em rồi... Đôi khi nghĩ về quá khứ anh tự hỏi tại sao mình không khóc. Nhưng anh biết ũng chẳng để làm gì. Ta đến khóc cvới nhau nhẹ nhàng tình cờ thì chia tay cũng nhẹ nhàng thôi.

Cuộc đời con người ta có nhiều ngã rẽ: Có những con đường sẽ đưa ta về mái nhà bình yên, cũng có những con đường dù có đi cũng chỉ là ngõ cụt. Anh hiểu và không níu kéo, thực ra níu kéo là vô ích khi con đường em chọn không còn là con đường có anh đi. Tuy nhiên, thời gian không làm xoá đi những tình cảm mà anh đã dành cho em...

Em yêu anh nhè nhẹ, tình yêu ấy có lúc dồn dập mà anh chỉ có thể cảm nhận được nó... trong những lúc trái tim chợt thắt lại… những lúc anh không muốn bước trên đường một mình.

Là em không hiểu hay em cố tình không muốn hiểu. Anh vẫn yêu em, nhưng cuộc sống không cho phép anh dừng lại, không cho phép anh đứng mãi trên con đường ấy để nhớ về những nỗi buồn, về kỷ niệm.

Có bao giờ em biết anh nhớ em, anh lang thang từng nơi mà anh và em đã đi qua, anh đi đến những nơi mà biết đâu trên con đường em vô tình ngang qua, dù chỉ ngang qua thôi... Anh không muốn gặp, đối diện với em nhưng lại muốn nhìn thấy em đi ngang qua anh. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy... trái tim anh sẽ lại thổn thức như ngày xưa.

Con người đôi khi thật là buồn cười, cứ nuối tiếc những điều trong quá khứ, dù sao thì tất cả cũng đã như thoáng qua, như một giấc mơ, và trong đấy chỉ có anh mà không hề có em. Có phải anh đang nhớ em hay anh đang bắt mình phải nhớ em...?

Những kỷ niệm cứ trói chặt anh, nhưng cuộc sống không cho phép anh ngừng lại, anh phải bước tiếp, anh vẫn sẽ bước đi trên những con đường xưa,con đường của riêng chúng ta mà thôi .

"Anh sẽ yêu em trong bao lâu?". Anh không muốn trả lời nữa vì anh đã có đáp án rồi. Anh không muốn đánh mất tất cả vào những điều mà anh không bao giờ có thể chạm tới, nên anh sẽ quên dù lòng không muốn quên. Con đường anh đi đã khác xưa rồi.......!

Ngày… tháng… năm…

Có khi nào em nhớ anh, nhớ 1 người ngày xưa cùng em hẹn ước...

“Khi bạn vui và hạnh phúc, bạn muốn chia sẻ cảm giác ấy với cô gái nào?”. Người nào bạn nghĩ đến sẽ là người bạn yêu. Tiếp đó bạn lại hỏi mình câu này và cũng trả lời thật lòng: “Khi gặp chuyện không vui hay phiền toái, ai sẽ là người bạn tìm đến để tâm sự hầu có thể vơi bớt phần nào gánh nặng trong lòng?”. Cô gái nào bạn nghĩ đến cũng là người bạn yêu.

Nếu với cả hai câu hỏi trên bạn đều chỉ chọn được cho mình một người, điều ấy là tuyệt vời nhất. Nhưng nếu mỗi câu hỏi đem lại cho bạn một lựa chọn khác, nên chọn người mà bạn sẽ tâm sự những lúc buồn phiền.

Trong cuộc sống thường nhiều buồn phiền hơn là hạnh phúc. Có quá nhiều người để bạn gặp gỡ, để bạn cười vui hớn hở với họ nhưng không nhất thiết họ phải là người yêu của con. Đôi khi bạn vẫn có thể hưởng thụ niềm vui của mình mà không cần chia sẻ với ai. Song với phiền muộn, không có nhiều người sẵn lòng ngồi nghe bạn trải lòng và chia sẻ cùng bạn gánh nặng ấy.

Ngay cả khi anh vui hay anh buồn người đầu tiên mà anh muốn nghĩ đến là em, em ạ, anh luôn muốn em là người đầu tiên biết được cảm nhận đầu tiên của anh, biết được anh đang vui hay đang buồn, bởi vì....

Để rồi bây giờ anh nhớ em ,sao lại là em chứ không phải 1 ai khác,sao anh vẫn cứ mãi thế, buổi trưa nay tình cờ gặp em trên mạng, chúng ta vẫn có duyên như vậy sao, và cái duyên ấy không phải chỉ lần 1, lần 2, em rất ít khi lên mạng, hôm nay tình cờ anh được nghỉ học. Anh thấy nick em sáng đèn, anh đã định không nói chuyện với em đâu, bởi vì khi anh thấy nick em sáng anh đã giật mình, đáng lẽ như ngày trước anh phải vui chứ, nhưng sao anh lại giật mình đến thế...?

Anh ngẩn người ra gần 15 phút và thực sự đấu tranh với chính mình, có nên nói chuyện với em không, nhưng rồi lý trí anh không kiểm soát được, tại sao anh lại phải làm thế, mặc dù biết như thế thì chỉ càng làm cho anh buồn thêm thôi, nhưng anh vẫn nhắn cho em. Và anh cảm giác như chỉ mình anh nói ,còn em thì im lặng, em vẫn thế, cứ hay im lặng dù biết anh không thích em im lặng như thế....

Anh gần như cảm thấy mất hẳn bình tĩnh, anh nhắn cho em những gì mà anh chất chứa trong lòng, về suy nghĩ của anh, anh như muốn nói, nói hết vì sợ rằng rồi sẽ không còn cơ hội để thực hiện nữa. Nhưng rốt cuộc thì anh cũng không thể chịu đựng được em ạ, anh rời khỏi bàn máy như 1 sự trốn chạy, trốn chạy em, trốn chạy quá khứ, trốn chạy kỷ niệm, anh sợ nếu như cứ nói tiếp thì rồi sẽ làm tổn thương em, tổn thương chính anh, anh thở dốc ra, mệt mỏi, chán chường....

Anh không biết em có còn ngồi nữa không, anh còn không dám tiếp tục ngồi nữa. Anh không dám nhìn vào bàn phím nữa, sợ em ở 1 nơi nào đó đang nhìn anh, sợ phải nhìn thấy, tưởng tượng thấy con người em, thấy đôi mắt ấy, và có thể cả những giọt nước mắt, em hay khóc lắm, và cứ hễ gặp chuyện gì buồn là lại khóc, còn anh thì bất lực nhìn những giọt nước mắt của em rơi, lặng im mà không thể làm được gì, rồi ai sẽ bên cạnh em, lau cho em những giọt nước mắt ấy, em đã từng bảo muốn có 1 bờ vai để em gục vào khi em khóc, nhưng anh thì không thể nào nữa rồi, anh đã ở quá xa em.... Và anh không dám đối diện với em,với sự thật là đã mất em rồi. Trong 1 giây, 1 phút này anh chưa thể nào quên em được, chưa thể nào cảm thấy thoải mái được, anh giận mình lắm em ạ, giận chính bản thân con người này.....

Ngày… tháng… năm

Nhẹ nhàng...

Em bước vào đời anh nhẹ nhàng, êm dịu khiến anh nghĩ mình đã thật sự có tất cả. Dường như đối với anh, em và hạnh phúc luôn đồng hành, luôn cùng đến và cùng đi ra khỏi cuộc đời anh.

Và anh hiểu rằng không có một điều gì tồn tại vĩnh cữu. Có lạnh lùng quá không, có tàn nhẫn quá không khi kết thúc mỗi câu chuyện đều là sự đổ vỡ, sự chia xa. Cũng như anh và em, có bắt đầu rồi cũng có kết thúc. Khi yêu em, anh chưa kịp hiểu ra được mọi điều, cứ tin tưởng vào những điều mà bây giờ anh mới biết chỉ là cảm nhận của anh.

Nhưng anh biết rằng rồi em sẽ quên. Chuyện tình cảm cũng như cơn gió thoáng qua, có mấy ai còn giữ lại. Đối với em, mọi thứ rồi sẽ đổi thay, cả tình yêu mà con người hằng tôn thờ… anh không tin vào những điều bền vững lâu dài bởi tất cả đều bị cuốn theo vòng xoáy của thời gian. Phải chăng anh mất lòng tin sau một lần vấp ngã ...? Nhưng anh đã có một kinh nghiệm cho riêng mình. Anh biết mình quá muộn để hiểu rõ về em, về cuộc sống, về tất cả mọi người. Đã không còn thay đổi được gì. Nhưng từ nay anh đã biết mình phải sống khác đi. Hình bóng em trong anh đã xoá mờ. Bởi vì anh đang cố quên, quên hết những điều hư ảo đi qua cuộc đời anh. Anh đã xem đó là một giấc mộng,đến đi không báo trước và cũng không để lại gì.

Chúng ta chẳng là gì của nhau , bây giờ và mãi mãi ...

Ngày… tháng… năm…

Hà Nội , mưa...

Đi ăn cơm tối về , mưa ...

Lại có cảm giác như ngày xưa muốn được tắm mưa ,muốn được vùng vẫy trong mưa ...

Trong mưa như có anh , trong mưa như có em ...

Mưa ...

Hết phần 1

Phần 2

Chap 31

xh 07/2008

Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, đã đến ngày chúng tôi đi học quân sự. Cũng như bao bạn bè trong lớp, tôi gói gém đồ đạc lên đường: Đơn giản với 3, 4 bộ quần áo thay đổi, khăn mặt, bàn chải đánh răng, thêm một vài dụng cụ sinh hoạt hằng ngày... Nếu là bình thường thì tôi sẽ tưởng tượng xem mình sẽ học quân sự như thế nào, học thế nào, rồi chỗ mình học ra sao… nhưng bây giờ tôi không có tâm trạng để suy nghĩ chuyện gì cả. Trường tôi tập trung học ở XH và ở trong một phòng tập thể có tất cả 16 người. Tất cả tuân theo 1 lịch trình đã được đặt sẵn: Sáng dậy, tập thể dục, ăn sáng, đi học; trưa về ăn trưa, ngủ trưa 1 lát; chiều đi học, học về chơi thể thao, tắm rửa, ăn tối; từ khoảng thời gian 7h đến 10h tối được tự do; đến 10h thì tắt điện đi ngủ…

Tuần đầu tiên mưa suốt ngày liên tục cộng với chưa quen không khí ở đây nên mọi người chỉ quanh quẩn các lớp tụ tập với nhau. Chơi bời, đùa nghịch mãi cũng chán, tôi vẫn đôi khi một mình đi lang thang quanh khu học, và cũng đã lâu lắm rồi tôi cất em vào một góc khuất trong tôi, an phận với cuộc sống hiện tại. Thời gian sau cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm. Ngày thì học, tối đến thì đi chơi lòng vòng với mấy đứa bạn, chủ yếu là đi chơi với con gái ở các khoa khác, đa phần tôi chỉ đi cho có lệ. Tôi ít tham gia vào các hoạt động của lớp, nằm nghe nhạc với những bản tình ca buồn rồi nghêu ngao hát theo cuốn hút tôi hơn là việc tham gia đùa nghịch. Cũng may là ở đây có tổ chức văn nghệ thường xuyên nên cũng thấy vui, bớt nhàm một chút. Tôi cũng có tham gia hát hò rồi cả mấy hoạt động trong quân sự nên cũng có nhiều con gái biết tôi, xin số điện thoại rồi nhắn tin làm quen này nọ nhưng rồi tất cả chỉ dừng ở mức xã giao thôi chứ không có ai tiến xa hơn được nữa. Lịch học quân sự của tôi kéo dài khoảng ba tuần…

Ngày thứ 2 sau khi học quân sự, khi đang gật gù trên giảng đường do tối hôm qua ngồi đánh bài với mấy bạn ở phòng (10h tắt điện nhưng chúng tôi dùng điện thoại bật đèn lên chơi) đến hơn 2h mới ngủ thì điện thoại rung báo hiệu tin nhắn, 1 số máy lạ:

- Hi …, dạo này thế nào?

Tôi reply lại ngay:

- Ai đấy?

- Hi, tớ Y nè. (cô bạn cùng khoa khác lớp của tôi)

- Uh, sao lại dùng số này, số kia đâu rồi?

- Số kia mất rồi, giờ tớ dùng số này, lưu số tớ nhé!

Vì chúng tôi cùng khoa học cùng nhau, tôi đang ngồi ở gần cuối nên đưa mắt nhìn về phía lớp Y, Y quay lại gật đầu với tôi rồi quay lên. Khẽ mỉm cười, tôi nhắn lại ngay với Y:

- Tớ vẫn bình thường, còn Y?

- Cũng vậy thôi, dạo này trông …buồn buồn nhỉ, có chuyện gì ah?

- Không, vẫn thế, chắc tại đi học chán quá, hi!

- Uh, học hành chán nhỉ, tớ toàn ngồi nghịch với mấy đứa bạn.

….

Cứ thế tôi với Y nhắn tin qua lại với nhau, tự dưng có người nhắn tin qua lại nên tôi cảm thấy vui vẻ hơn hẳn. Cũng khá lâu rồi tôi không nhắn tin với Y, một phần vì buồn chuyện kia, phần vì tôi từ trước đến giờ vẫn xem Y là một người bạn. Và có lẽ Y nhắn tin hay nói chuyện với tôi cũng khá thân mật nên có cảm giác thân thiết chứ không như những cuộc nhắn tin làm quen bình thường khiến cho tôi cảm giác không thấy thoải mái hay hào hứng.

Trong khoảng thời gian này Y vẫn giữ liên lạc với tôi và nhắn tin cho tôi suốt. Tôi và Y học chung một nơi, ở chung một khu nhưng Y ở tầng trên còn tôi ở tầng dưới. Cũng có đôi khi vô tình chạm mặt nhau nhưng chỉ là thoáng qua, mỗi lần gặp tôi cũng chỉ gật đầu chào Y cho đúng đạo. Và đôi khi tôi với Y ngồi trò chuyện trong khi đang học, trong những đợt hành quân… Và… tôi với Y cũng chỉ dừng lại đến đấy. Cũng có mấy lần Y nhắn tin rủ tôi đi chơi, nói chuyện nhưng tôi đều lảng tránh hết hay đơn thuần tôi cảm thấy có cái gì đấy không thích, không thấy tự nhiên. Không biết Y có buồn tôi không nữa. Và tôi cũng không định hình được cảm xúc của tôi, chỉ biết là hầu như lúc ấy, gần như không có cảm giác yêu thương, xúc động gì với ai, thế nên tôi hầu như né tránh các cuộc làm quen, hẹn gặp nói chuyện. Với Y, tôi cũng vậy, suy cho cùng, đấy là tôi đang cố tạo ra lớp vỏ bọc xung quanh mình. Kể từ khi không có em, cái cảm giác đôi khi thấy đau đớn ùa về khiến cho tôi không muốn lặp lại chuyện đấy một lần nữa, thà cứ một mình, thà cứ như vậy, còn hơn là lại cay đắng, đau khổ… Dù sao thì thà là như vậy đi còn hơn, nếu lại yêu, có lẽ lại sẽ như ngày trước, tôi cảm thấy sợ cái cảm giác đau đớn, trống rỗng ngày trước, nên với tôi, tốt nhất chuyện của Y nên để chỉ là như vậy… và sẽ là tốt cho cả hai.

Ở học đến tuần thứ 3 thì tôi bị sốt virus. Hình như là có dịch, có khá nhiều người bị sốt như tôi. Hồi đấy tôi đã có hiện tượng sốt và gây gấy rét nhưng tôi chỉ nghĩ là chuyện bình thường nên vẫn tắm giặt bình thường. Đến khi sốt rồi tôi vẫn chủ quan nghĩ như mọi khi, chắc không có việc gì to tát lắm, bởi vì tôi ít khi bị ốm vặt. Chỉ khi thấy khó chịu, hoa mắt chóng mặt không thể đi được nữa thì tôi mới phải xuống khám bệnh, nằm tại một phòng cách ly và truyền nước biển. Gần 3 ngày sốt liên tục gần 40 độ, phải truyền cả nước, tôi mê sảng, mệt mỏi. Cứ sốt lên cơn giật, mồ hôi ướt hết cả áo, khổ sở cứ cách chừng 2 tiếng lại sốt, gần như cả đêm cứ thế, uống nước bao nhiêu cũng không đủ, chỉ thấy mê mệt. Và trong những cơn mê ấy, tôi lại nhớ đến em, hình ảnh em hiện lên trong những cơn mê của tôi, đau đớn trong tôi lại tràn về. Trong vô thức, tôi bấm điện thoại gọi cho em và câu đầu tiên tôi nhận được là:

- “Alô! Ai đấy ạ?”

Quá sức bất ngờ, sau khi nghe cái câu ấy toàn thân tôi điếng lặng, không biết làm gì hơn tôi chỉ biết vội vàng cúp máy. Tôi gọi cho em bằng cái số mà tôi mua để em vui (em thích số điện thoại có số cuối là 9), cái số mà tôi chỉ dùng để liên lạc với mỗi mình em (tôi dùng sim Vina nhưng từ khi yêu em tôi mua thêm 1 sim Viettel), thế mà cái câu đầu tiên tôi nhận được lại phũ phàng quá mức như thế. Tôi nhắn tin xin lỗi nhầm máy rồi tự nhủ với bản thân là tất cả đã chấm dứt. Hết, hết thật rồi, là em vô tình quên số của tôi hay thực sự là em đã quên tất cả rồi. Tôi không dám tin vào sự thực như vậy, nó cay đắng quá, từng ngày tôi vẫn nhớ về em, còn em, chả nhẽ ngay cả số điện thoại của tôi cũng không nhớ. Biết phải làm gì, làm gì tiếp theo, tôi chết lặng, người ta đã quên đi rồi, sao tôi còn nhớ, còn mãi nhớ, những chuyện trước đây, sao tôi còn mãi mang trong mình. Nỗi đau ấy, có bao giờ em biết cho tôi không, nở một nụ cười chua chát, tôi lẩm bẩm từng lời của bài hát một thời tôi từng hát cho em nghe… Không gian yên lặng… tĩnh mịch…

After some time I've finally made up my mind

She is the girl and I really want to make her mine

I'm searching everywhere to find her again

To tell her I love her

And I'm sorry 'bout the things I've done

I find her standing in front of the church

The only place in town where I didn't search

She looks so happy in her weddingdress

But she's crying while she's saying this

Boy I've missed your kisses all the time but this is

Twentyfive minutes too late

Though you travelled so far boy I'm sorry your are

Twentyfive minutes too late…

to be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro