Chương 677: Chúng Sinh Tướng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*"众生相" (Chúng Sinh Tướng) là một thuật ngữ trong triết học Phật giáo, có thể hiểu là các biểu hiện, hình tướng khác nhau của tất cả chúng sinh trong luân hồi. Nó đề cập đến sự đa dạng của các sinh mệnh và cảnh giới khác nhau mà chúng sinh trải qua trong chu kỳ sinh tử. Cụm từ này thường mang ý nghĩa nói về bản chất, sự vô thường và sự biến đổi không ngừng của các hiện tượng, con người trong cuộc đời.

Trần Chước Cừ đứng dưới ánh đèn neon lấp lánh, đang chờ đợi đội của mình nhanh chóng tập hợp. Tuy nhiên, điện đã bị cắt quá nhanh, đến nỗi họ chưa kịp tập hợp hoàn toàn. Trần Chước Cừ lặng lẽ quan sát, bỗng phát hiện ra thành phố không vì mất điện mà rơi vào hỗn loạn, người đi đường chỉ chửi rủa vài câu.

Công dân Liên Bang đã sống quá an nhàn, dù là chiến tranh quy mô nhỏ giữa các tập đoàn cũng chưa từng lan tới nội thành. Vì vậy, phản ứng của người dân rất chậm chạp.

Chẳng bao lâu sau, phó đội trưởng và các thành viên trong đội của cô ấy đã lần lượt tập hợp lại, Trần Chước Cừ nghiêm nghị nói: “Bây giờ bắt đầu thu gom vật tư, nhiệm vụ của chúng ta là đi mua dược phẩm.”

Nói xong, Trần Chước Cừ mở điện thoại và ghi lại một câu, sau đó bật âm lượng lớn nhất và bắt đầu phát lặp lại: “Thành thị số 10 sắp xảy ra thảm họa, tên lửa của tập đoàn Kamishiro đã khóa mục tiêu nơi này, nhà máy điện cũng đã bị tập đoàn Kamishiro phá hủy, mọi người hãy nhanh chóng chạy về Hạ Tam khu để tránh!”

Lúc này, một Thời Gian Hành Giả nói: “Bây giờ đã cúp điện, các tiệm thuốc không thể thanh toán được, họ sẽ không bán thuốc cho chúng ta.”

“Vậy thì cướp, nhớ là đừng làm ai bị thương, chúng ta chỉ lấy thuốc kháng sinh rồi rời đi.” Trần Chước Cừ kiên quyết nói.

“Cướp!? Như vậy không tốt đâu, làm sao chúng ta có thể làm chuyện như vậy được?!” một Thời Gian Hành Giả khác nói.

Trần Chước Cừ do dự một chút, sau đó lại kiên quyết: “Cướp! Nếu có ai hỏi thì nói là do tôi ra lệnh, tôi là đội trưởng, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhớ nói với chủ tiệm rằng thảm họa sắp xảy ra, đây là điều duy nhất chúng ta có thể làm.”

Nói xong, cô nhặt một thùng rác bên đường, đập vỡ cửa kính tiệm thuốc gần đó và dẫn đầu lao vào. Nhân viên tiệm thuốc hoảng sợ, điện thoại treo trên ngực Trần Chước Cừ vẫn không ngừng phát đi thông báo.

Lúc này, người đi đường đang kinh ngạc nhìn họ, không ai biết chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng ai để ý đến cảnh báo mà Trần Chước Cừ đang phát. Họ chỉ nghĩ rằng có người đang lợi dụng lúc mất điện để cướp bóc.

Tuy nhiên, đây là Khu 3, hành vi cướp bóc chắc chắn sẽ bị Ủy ban Quản lý Trị an PCE trừng phạt nghiêm khắc, nhiều người đi đường đứng yên tại chỗ chờ PCE đến.

Một Thời Gian Hành Giả khác hét lên với những người đứng lại: “Chạy mau, đi đến Hạ Tam khu hoặc đến cửa khẩu xuất nhập cảnh, đừng đứng đây chờ nữa.”

Nhưng người dân vẫn không phản ứng, mọi người thấy họ không có vũ khí nên đứng xem và bàn tán xì xào. Tuy nhiên, các đặc vụ PCE mà họ đang chờ không đến kịp, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Lúc này, hơn bốn mươi người đã cướp sạch thuốc kháng sinh trong tiệm, một thành viên trong đội nói: “Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, giờ chúng ta đi đến cửa khẩu xuất nhập cảnh.”

Trần Chước Cừ kiên quyết lắc đầu: “Không đi đến đó nữa, chúng ta trực tiếp tiến đến Hạ Tam khu! Chuyển sang kế hoạch B!”

Các Thời Gian Hành Giả đều sửng sốt, họ không biết rằng, Khánh Trần đã dành hai ngày để sắp xếp kế hoạch A và B, sau đó trong năm ngày còn lại, vị viện trưởng của Học viện Nông Nghiệp này vẫn không ngừng suy nghĩ về tất cả các lỗ hổng.

Một trong những lỗ hổng chính là do Trần Chước Cừ đề xuất: “Nếu đối phương hành động nhanh hơn chúng ta, không cho chúng ta thời gian phản ứng, sau khi chúng ta trở về lập tức bắt đầu tấn công thì sao?”

Lúc đó Khánh Trần hỏi cô: “Tại sao Kamishiro phải làm như vậy?”

Trần Chước Cừ trả lời: “Nếu Kamishiro Senaka biết ông chủ đang ở trong Thành thị số 10 thì sao? Anh đã phá hủy vô số kế hoạch của họ, nếu họ biết anh ở đó, thì làm ra bất kỳ hành động cực đoan nào cũng không quá đáng. Có thể họ đang chờ anh trở về, rồi tiến hành kế hoạch phục kích anh, để phá hủy kế hoạch thông tin bất đối xứng của anh.”

Khánh Trần im lặng một lúc lâu, nên có thêm điều kiện bổ sung cho kế hoạch B: “Tất cả các đội trưởng và phó đội trưởng của các đội phải chú ý, một khi thành phố mất điện, điều đó có nghĩa là Kamishiro Senaka đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cửa khẩu xuất nhập cảnh chắc chắn bị phong tỏa, tất cả các đội phải lập tức chuyển hướng, tiến về Hạ Tam khu! Trần Chước Cừ, cộng thêm 20 điểm.”

Kế hoạch chiến đấu là một biến số, nó sẽ thay đổi liên tục tùy thuộc vào các yếu tố khác nhau. Và Khánh Trần trong năm ngày còn lại đã làm mọi việc để tính toán tất cả các biến số có thể xảy ra.

Từng đội Thời Gian Hành Giả đã hoàn toàn thay thế kế hoạch A bằng kế hoạch B.

Phương tiện di chuyển trong thành phố, 99% đều là xe điện mới dựa vào tháp Vân Lưu để cung cấp năng lượng, lúc này giao thông trong thành phố đã tê liệt, mọi người xuống xe đứng cạnh xe của mình, chửi rủa và phàn nàn. Các Thời Gian Hành Giả di chuyển giữa dòng xe cộ đông đúc, không ngừng nhắc nhở mọi người rằng Thành thị số 10 đã bị tập đoàn Kamishiro tấn công.

Dù không ai tin lời họ.

Tuy nhiên, chưa kịp tiến xa, họ đã phát hiện ra rằng trên đường phố đã xuất hiện chuột.

Biển chuột đã tràn ra đường.

Trần Chước Cừ quay lại nhìn các đồng đội của mình, lạnh lùng nói: “Tất cả những ai đã từng ăn Trường Sinh Thiên, tu hành, hoặc đã tiêm thuốc biến đổi gen, hãy chủ động giúp các đồng đội chia sẻ trọng lượng mang theo, đừng để trẻ em dưới 12 tuổi mang theo bất kỳ thứ gì, chúng ta phải nhanh chóng xuyên qua trung tâm thành phố!”

Một thành viên trong đội nhìn thấy những con chuột đột nhiên xuất hiện, lẩm bẩm: “Có phải chúng ta đã quá muộn rồi không?”

........

Bên trong Cơ quan Tình báo Trung ương Liên bang PCA. Toà nhà vốn sáng đèn do làm thêm giờ, lúc này cũng chìm vào trong bóng tối.

Tuy nhiên, vì đặc thù của Cơ quan Tình báo, máy phát điện dự phòng sẽ tự động khởi động sau 5 phút, và khi đó, nơi này sẽ khôi phục trật tự.

Khánh Nhất ngồi một mình trong văn phòng tối om, lặng lẽ nghe những âm thanh hỗn loạn bên ngoài phát ra do mất điện.

Cậu thiếu niên với kiểu tóc dưa hấu ngày nào giờ đã cắt bỏ mái tóc đó, để lại kiểu tóc húi cua giống Lý Khác, trông gọn gàng hơn nhiều.

Lúc này, một đặc vụ PCE bước vào: “Sếp, có một người phụ nữ tên Tư Niên Hoa đến, nói rằng đã hẹn với ngài.”

Khánh Nhất ngẩng đầu trong bóng tối, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu lên hốc mắt, tạo thành một vệt bóng mờ.

Cậu ta đứng dậy: “Dẫn cô ấy vào, nhanh lên.”

Tư Niên Hoa giẫm lên giày cao gót bước vào, bước đi uyển chuyển như một con mèo, kẹp chiếc túi xách quý giá dưới nách.

Khánh Nhất vừa nhìn thấy cô ta, đã bật cười: “Tiên sinh dạo này khỏe không?”

Tư Niên Hoa nói: “Không có thời gian để tán gẫu đâu, vụ mất điện này là do Kamishiro gây ra. Họ đã đặt thi thể của Kamishiro Senaka trong một ống cống nào đó, gây ra ô nhiễm sinh học cho Thành thị số 10, và giờ họ đang có kế hoạch tiêu diệt thành phố này. Hãy hành động ngay đi, ngài ấy sẽ đợi cậu ở Hạ Tam khu.”

Khánh Nhất gật đầu, nhanh chóng ra lệnh cho nhân viên PCE: “Khánh Hoa, đi thông báo cho các nhân viên của Lý thị rằng chúng ta sẽ đi cùng nhau, nói rằng đây là lệnh của Đổng sự Độc lập của họ. Dương Húc Dương, ông đi lấy thứ đó.”

Nói xong, cậu quay người bước ra ngoài: “Mọi người đi theo tôi.”

Chỉ trong vòng 5 phút, đội ngũ đã được Khánh Trần huấn luyện dưới sự dẫn dắt của Khánh Nhất nhanh chóng rời khỏi tòa nhà PCA.

Ngay sau đó, các nhân viên của Lý thị cũng bước ra.

Khánh Nhất tiến vào màn đêm và bấm nút điều khiển trong tay.

Tòa nhà phía sau cậu lập tức biến thành một quả cầu lửa, thiêu rụi cả đám nhân viên của Trần thị, Kamishiro và Kashima trong ngọn lửa.

Thứ mà cậu bảo Dương Húc Dương đi lấy, chính là một hộp kim loại chứa thuốc nổ công suất cao. Ban đầu, Khánh Nhất dự định dùng nó để tự sát cùng những người khác trong trường hợp bất đắc dĩ, nhưng giờ đây nó đã được dùng để tiêu diệt tất cả những sinh mệnh trong tòa nhà đó.

Khánh Nhất cười hỏi Tư Niên Hoa: “Tiên sinh còn nói gì nữa không?”

Tư Niên Hoa có chút ngạc nhiên, thủ đoạn vừa rồi của cậu thiếu niên này thực sự xứng đáng với danh xưng "Diêm Vương sống" của Đơn vị tình báo số 1. Nhưng khi cậu nhóc nhắc đến Khánh Trần, nụ cười của cậu ta lại trở nên trong sáng và hồn nhiên đến lạ.

“Ngài ấy bảo tôi phải thông báo ngay lập tức để cậu rút lui, và bảo cậu tìm cách thông báo cho tất cả thành viên của Mật Điệp Ti.”

“Ngay lập tức sao?” Nụ cười của Khánh Nhất càng thêm rạng rỡ.

......

Thành thị số 10.

Hạ Tam khu cũng rơi vào bóng tối do hệ thống điện bị hư hỏng.

Như thể nơi này chưa từng được chiếu sáng.

“Để tôi làm! Lão La nói chỉ cần tôi có thể mở Mật Thược Chi Môn đến nơi đó, ông ấy sẽ làm mai cho tôi.” Tiểu Tam nói khi phun ra Chân Thị Chi Nhãn màu vàng từ miệng.

“Đừng có mở vào vùng đất cấm đấy.” có người nói trong bóng tối.

“Không đâu.” Tiểu Tam cười sảng khoái: “Tôi sợ chết, tuyệt đối sẽ không mở vào đó đâu.”

Mật Thược Chi Môn là một trong những Vu thuật được sử dụng rộng rãi nhất trong truyền thừa của Vu sư, cũng là nền tảng của họ. Nguyên lý của nó là áp Chân Thị Chi Nhãn nhỏ như viên ferrero vào một cánh cửa nào đó, xoay 10 vòng theo chiều kim đồng hồ, và cánh cửa đó sẽ dẫn bạn đến bất kỳ nơi nào bạn muốn đến. Nơi đó nhất định là nơi bạn muốn đến nhất trong lòng, không có gì che giấu.

Ban đầu, đây là phép thuật mà Vu sư sử dụng để khám phá bản ngã. Khi bạn lạc lối trong cuộc sống, không biết đi đâu, Mật Thược Chi Môn sẽ cho bạn biết câu trả lời. Một người chỉ có thể mở Mật Thược Chi Môn một lần trong đời.

Nhưng bây giờ, sau gần nghìn năm truyền bá, Mật Thược Chi Môn đã bị tổ chức Bàng Quan Giả biến tướng. La Vạn Nhai hứa với đám thanh niên trai tráng này rằng nếu họ mở cánh cửa ra hoang dã, họ sẽ được cấp nhà hoặc giới thiệu đối tượng.

Khi Tiểu Tam nhẹ nhàng xoay Chân Thị Chi Nhãn, cánh cửa sắt trước mặt như bị con mắt ấy nung chảy, để lại một dấu vết đỏ rực, tựa như sắt nóng chảy.

Chân Thị Chi Nhãn từ từ gắn vào cửa, một tiếng "cạch" vang lên, Mật Thược Chi Môn đã mở.

Tiểu Tam hít một hơi thật sâu, rồi bước qua.

Trước mặt anh ta là một vùng hoang dã vắng vẻ với bầu trời đầy sao, dải ngân hà trên cao vô cùng rực rỡ và hùng vĩ.

Tiểu Tam lùi lại vào bên trong: “May mà không làm nhục mệnh... Tôi cmn thật sự sợ mình mở Mật Thược Chi Môn vào phố phong tình ở khu 4... Nào, người tiếp theo!”

Tổ chức Côn Lôn tặng Hội Phụ Huynh năm viên Chân Thị Chi Nhãn, nên họ có năm cơ hội mở Mật Thược Chi Môn.

Mười phút trôi qua, trong năm cánh cửa, bốn cánh cửa đều mở ra cùng một nơi, điều đó có nghĩa là họ đã thành công!

Lúc này, hơn bốn mươi người nhà lặng lẽ bước qua Mật Thược Chi Môn, dường như đang chuẩn bị một việc gì đó ở phía bên kia.

Tiểu Tam dùng dao gỡ cánh cửa sắt xuống: “Được rồi, mang cửa xuống lầu đi, bắt đầu sắp xếp cho cư dân Hạ Tam khu di tản.”

“Chúng ta nên khuyên họ như thế nào?” Tần Thư Lễ tò mò hỏi: “Tôi sẽ chuẩn bị một bài diễn văn nhé?”

Mặc dù Tần Thư Lễ đã trở thành người nhà màu vàng và cũng đang ở Thành thị số 10, nhưng La Vạn Nhai không đưa ông ta lên đảo, vì vậy ông ta không biết chi tiết của kế hoạch.

Tiểu Tam bật cười: “Câu hỏi của ông, tôi cũng đã từng hỏi Phụ Huynh. Tôi vẫn nhớ rất rõ, Phụ Huynh khi đó đã dùng ánh mắt khinh bỉ để hỏi tôi: Anh cũng tính là người lương thiện sao? Anh không nhận ra thân phận của mình nữa à?”

Tiểu Tam tiếp tục nói: “Lúc đó tôi mới nhận ra... Đúng vậy, tôi là xã hội đen mà. Mặc dù chúng ta thu phí bảo kê, chỉnh đốn Hạ Tam khu để làm việc tốt, nhưng chính nhờ sức mạnh của mình, chúng ta mới có thể thực hiện những điều tốt đẹp đó, đúng không? Bây giờ, chúng ta phải tiếp tục làm những xã hội đen tàn nhẫn!”

Đe dọa những cư dân rời đi, còn hơn để họ ở lại đây mà mất mạng.

Thân phận xã hội đen là lớp bảo vệ của Hội Phụ Huynh trước cư dân bình thường. Có thể cư dân sẽ không hiểu Hội Phụ Huynh đang làm gì, nhưng chỉ cần họ sợ hãi Hội Phụ Huynh là được.

Lúc này, 120 liên lạc viên của Hội Phụ Huynh đã nhanh chóng cưỡi xe máy chạy dầu ầm ầm lao ra ngoài, đi tập hợp những người nhà phân tán khắp các góc của Thành thị số 10.

Nếu không phải vì việc mở rộng lãnh thổ đã phân tán quá nhiều người, quy mô hội Phụ Huynh lúc này còn lớn hơn nữa.

Phải biết rằng, Thành thị số 10 và Thành thị số 18 đều là những cứ địa của Hội Phụ Huynh, cũng là trái tim cung cấp nguồn lực cho sự khuyếch trương của hội. Hội Phụ Huynh muốn bành trướng khắp nơi, không thể thiếu nguồn nhân lực từ hai thành phố này.

Hiện tại, một phần các thành viên của hội nhanh chóng xây dựng các công trình bao cát ở rìa Hạ Tam khu và sử dụng bê tông khô nhanh để lấp tất cả các cống thoát nước. Một phần khác thì đi lấy hết lượng vũ khí và dược phẩm đã tích trữ trong thời gian qua ra.

Phần còn lại, dẫn đầu là Tiểu Tam, chia thành bốn nhóm, vác bốn Mật Thược Chi Môn, xông vào bốn tòa nhà, đuổi tất cả mọi người xuống dưới.

Tiểu Tam đứng dưới lầu, nổ súng liên tiếp lên trời, khiến những cư dân bị đuổi xuống lầu hoảng sợ run rẩy.

Tiểu Tam cười một cách điên cuồng: “Tất cả không được ngủ nữa, mau lục soát từng nhà một, mang theo thức ăn của mình đi qua cánh cửa này cho tao.”

Cư dân ngạc nhiên, Tiểu Tam và các thành viên của liên hiệp hội bây giờ khác hẳn so với thường ngày. Trước đây, dù các thành viên Hội Phụ Huynh có hung hãn nhưng vẫn đối xử hòa nhã với cư dân bình thường. Bây giờ thì khác, ai nấy đều tỏ vẻ dữ tợn.

Trong đám đông, có người thì thầm: “Tôi đã nói Hội Phụ Huynh làm sao có thể tốt như vậy được, trước đây toàn là giả vờ thôi, bây giờ mới lòi đuôi cáo ra.”

“Họ đang định làm gì thế, tại sao lại bắt chúng ta đi qua cánh cửa đó? Có phải họ định bán chúng ta tập thể đi đâu không?”

Tiểu Tam nghe thấy những lời này nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào: “Đcm đừng có mà lề mề nữa, xếp thành hai hàng dọc, đi thành đôi qua cửa, ai dám đi chậm, tao sẽ đánh gãy chân nó! Nhanh lên!”

Các thành viên của Hội Phụ Huynh vẻ mặt hung dữ, vung dao ngắn, ép cư dân từng người một bước vào bên trong. Họ không hề khách sáo, gặp phải kẻ đàn ông lớn tiếng chửi rủa, liền đạp ngay một cú.

Lúc này, một cặp vợ chồng trung niên dẫn theo một bé gái run rẩy đi tới, Tiểu Tam liền sáng mắt, rút ra mấy viên kẹo từ túi: “Tiểu Hà, cho con kẹo này.”

Đây là cô bé mà Tiểu Tam vừa quen biết ở Hạ Tam khu, rất dễ thương, dù còn nhỏ nhưng đã nói muốn gia nhập Hội Phụ Huynh để sau này giúp đỡ cư dân Hạ Tam khu, trừng trị kẻ ác...

Nhưng cô bé Tiểu Hà, người trước đây khi gặp Tiểu Tam luôn cười rất ngọt ngào, nay bỗng dưng bật khóc. Vừa bước vào Mật Thược Chi Môn, cô bé vừa nói: “Chú thật đáng ghét.”

Động tác của Tiểu Tam chợt cứng đờ, anh ta từ từ nắm chặt bàn tay, nhìn từng giọt nước mắt rơi xuống của cô bé khiến người ta không khỏi đau lòng.

Cha mẹ của Tiểu Hà nhanh chóng bịt miệng cô bé, cố gắng kéo em rời đi trước khi Tiểu Tam nổi giận.

Nhưng Tiểu Tam nhìn theo bóng dáng họ biến mất sau Mật Thược Chi Môn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”

Ngay sau đó, anh ta lại hung tợn nhìn đám cư dân: “Đi nhanh lên! Lề mề lề mề, có phải muốn chết không?”

Phía sau Mật Thược Chi Môn, cư dân Hạ Tam khu ban đầu tưởng rằng họ sẽ chứng kiến cảnh địa ngục.

Nhưng khi bước vào, mọi người lại trượt xuống một cái dốc như cầu trượt. Ở cuối dốc, các thành viên của Hội Phụ Huynh đứng đó, giúp từng người đứng dậy, rồi lại đỡ người tiếp theo trượt xuống từ Mật Thược Chi Môn.

Nhiệm vụ của các thành viên Hội Phụ Huynh bước vào cửa mật mã trước đó là đào một cái cầu trượt trên sườn núi, đón cư dân từ Mật Thược Chi Môn đi ra. Đây là biện pháp mà Khánh Trần đã dặn dò, giúp tăng hiệu suất di chuyển một cách tối đa.

Cuối cầu trượt, có một tấm biển: “Xin chào tất cả cư dân, chúng tôi là Hội Phụ Huynh. Rất xin lỗi vì đã làm phiền các bạn vào giữa đêm. Nhưng không còn cách nào khác, Thành thị số 10 sắp đối mặt với một thảm họa khủng khiếp, đó là sự kiện ô nhiễm sinh học do tập đoàn Kamishiro lên kế hoạch, khiến tất cả chuột trong thành phố đều biến dị. Việc mất điện và nổ đêm nay cũng liên quan đến chuyện này, vì vậy chúng tôi buộc phải sơ tán mọi người. Mọi việc sẽ được làm sáng tỏ sau 24 giờ nữa. Xin hãy giữ bình tĩnh, tạm thời chờ đợi ở đây, chúng tôi sẽ vận chuyển nước và lương thực ra sau... Hội Phụ Huynh tuyên bố.”

Phía dưới lời giải thích còn có một người vẽ hình trái tim và mặt cười.

Cư dân sửng sốt trong giây lát.

Ở đây không có những kẻ buôn lậu đen tối chờ để mua họ, cũng không có thành viên của Hội Phụ Huynh cầm vũ khí tiếp tục đe dọa họ, chỉ có một vùng hoang dã mênh mông.

Bốn cánh cửa, bốn đường cầu trượt, liên tục đưa cư dân ra ngoài, không hề ngừng nghỉ.

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng!

Có cư dân muốn bỏ trốn, nhưng rồi họ nhớ lại khoảng thời gian gần đây tiếp xúc với hội Phụ Huynh, không tự chủ được mà dừng bước.

Đây chính là nền tảng của lòng tin.

Đây là thành quả mà hội Phụ Huynh đạt được sau những gì họ đã bỏ ra.

Tiểu Hà chưa biết đọc, cha mẹ cô bé liền đọc tấm biển cho em nghe. Ngay lập tức, cô bé bật khóc, muốn quay lại tìm chú.

Cha mẹ cô bé an ủi: “Không sao đâu, sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta sẽ nói lời xin lỗi với chú, được không?”

Tiểu Hà gật đầu mạnh mẽ: “Dạ.”

Trong Hạ Tam khu, có một thành viên của Hội Phụ Huynh nhìn ra ngoài đường phố, bất ngờ hét lên: “Đám chuột biến dị xuất hiện rồi!”

Trước mắt họ, những con chuột dày đặc bắt đầu bò ra từ các miệng cống trên đường phố bên ngoài Hạ Tam khu. Chúng đẩy nắp cống ra, ào ạt tràn lên như thủy triều.
*Vì vậy chúng ta hãy gọi là Thử Triều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro