Quyển 3: Chương 356-361: Arc Bắt cua, lướt sóng...chim cắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 356: Trái cây Đinh Đông tặng.

Đếm ngược trở về 3:00:00.

Trong khu rừng yên tĩnh, Khánh Trần nhìn thoáng qua liền xác nhận số lượng thành viên Hội Tam Điểm.

Khi Hội Tam Điểm đến là 81 người.

Hiện còn lại 79 người.

Điều này làm cho Khánh Trần có phần ngoài ý muốn, cũng có phần vui mừng.

Ngoài ý muốn là do cậu cho rằng Hội Tam Điểm sẽ chịu thương vong nặng nề dưới sự truy đuổi của Quân đội Liên bang. Hơn nữa, khi lần đầu tiên tiến vào cấm địa, ít nhiều sẽ gặp phải một số quy tắc, cho nên theo ước tính của Khánh Trần, còn lại một nửa số thành viên Hội Tam Điểm đã không tồi rồi. Suy cho cùng, quy tắc rất khó phòng, nếu có người nghe thấy tiếng súng mà hỏi "làm sao người khác có thể sử dụng súng", quy tắc sẽ được kích hoạt và họ sẽ chết.

Sở dĩ Khánh Trần cảm thấy vui vẻ, là bởi vì trong lòng cậu đang suy nghĩ...

Tài sản của mình còn rất thông minh nữa!

Trong mắt Khánh Trần, Hội Tam Điểm đã là của riêng cậu.

Cậu liếc nhìn Hồ Tiểu Ngưu, đối phương ngầm hiểu: “Quân đội Liên bang nhất thời chỉ là làm không rõ trạng thái tình huống cho nên tránh lui, nhưng tôi nghi ngờ có cao thủ ẩn nấp bên trong, bọn họ cũng biết giá trị của các bạn, cho nên sẽ không bỏ cuộc. Chúng ta bắt đầu xuất phát thôi, từ đây có một con đường đi về phía Tây Nam, có thể xuyên qua Cấm kỵ chi địa số 002 chỉ mất nửa ngày.”

Đám người Tề Đạc sáng lên: “Thật sao? Gần lối ra như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Hồ Tiểu Ngưu gật đầu.

Cấm kỵ chi địa số 002 rất rộng lớn, nếu thật sự phải đi bộ qua thì ít nhất phải mất gần một tháng.

Nhưng Quách Hổ Thiền và Ương Ương chỉ muốn sàng lọc các thành viên của Hội Tam Điểm nên sơ tán đến gần rìa, có thể dễ dàng rời đi.

Nam Cung Nguyên Ngữ có chút kinh ngạc: “Tiểu Ngưu, hình như cậu rất quen thuộc với Cấm kỵ chi địa số 002?”

Hồ Tiểu Ngưu gật đầu: “Không phải tôi quen thuộc, mà là Khánh Trát Đức tiên sinh quen thuộc, anh ấy đã tới đây rất nhiều lần.”

“Thì ra là thế.” Nhóm người Nam Cung Nguyên Ngữ phát hiện ông lão đã không còn trong nhóm, vội vàng nói với Khánh Trần nói: “Xin chia buồn.”

Khánh Trần lắc đầu: “Không sao, lão gia tử đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi, là hỉ tang.”

Vẻ mặt cậu bình tĩnh, trông không có vẻ gì buồn lắm. Nhưng đột nhiên, sau lưng cậu có một lực nhẹ nhàng giống như lực đẩy của từ trường vỗ nhẹ vào lưng cậu.

Là Ương Ương.

Trong số tất cả những người có mặt, dường như chỉ có Ương Ương là phát hiện ra nỗi buồn ẩn chứa trong xương tủy của Khánh Trần.

“Cảm tạ anh lần nữa.” Nam Cung Nguyên Ngữ chân thành nói: “Nếu như anh không tới, có lẽ chúng tôi đã ở chỗ này rất lâu.”

Lúc này, Quách Hổ Thiền cảm thấy nhức cả t rứng.

Trong kế hoạch của mình, ông ta và Ương Ương sẽ đợi những học sinh này gặp khó khăn nào đó, sau đó ông ta và Ương Ương sẽ giải cứu những học sinh này khỏi nước sôi lửa bỏng, nhờ đó có được sự cảm kích của họ.

Những người được Ảnh tử Khánh thị phái đến này không chừng ngày nào đó có thể sẽ được Át Bích sở dụng.

Nói thẳng ra là xúi giục.

Nhưng ông ta không thể nói điều này với Hội Tam Điểm, điều mà ông ta nói là mình và Ương Ương không biết làm cách nào để thoát khỏi vùng đất cấm. Trên đường đi, Quách Hổ Thiền còn diễn cảnh nào là lạc đường, nào là mất phương hướng. Kết quả là ông ta diễn gần cả ngày, cuối cùng khiến cho các học sinh của Hội Tam Điểm kiệt sức và hoảng sợ, nhưng quả ngọt lại bị đám người Hồ Tiểu Ngưu hái mất!

Nhận thấy Khánh Trát Đức và Hồ Tiểu Ngưu đã trở thành những nhân vật có ảnh hưởng trong Hội Tam Điểm, ông ta, một thành viên Át Bích "không biết đường", ngay lập tức xúi giục thất bại. Hơn nữa, trước đây diễn xuất càng chân thực thì bây giờ ông ta càng bất lực...

Quách Hổ Thiền muốn giết Khánh Trần và những người khác, nhưng lúc này, ông chú đầu trọc nhớ lại vẻ mặt bình tĩnh của ông lão: Ảnh tử Khánh thị hướng các vị vấn an.

Vì vậy, bốn người này vốn là người của Ảnh tử Khánh thị.

Trước đây ông lão là người phụ trách giao dịch, bây giờ ông qua đời đã đổi người thay thế? Vậy nên từ bây giờ Khánh Trát Đức sẽ là người kết nối với Át Bích.

Đúng rồi, người được Ảnh tử phái đến nơi hoang dã chắc chắn phải là cao thủ!

Lúc này, Khánh Trần đi về phía hai người, Quách Hổ Thiền đột nhiên như như lâm đại địch.

Khánh Trần có chút khó hiểu nhìn ông chú đầu trọc, trong lòng tự nhủ không biết chuyện gì đã xảy ra với ông chú này?

Cậu biết rất rõ cơ thể con người sẽ phản ứng như thế nào khi nghênh địch, và Quách Hổ Thiền lúc này rõ ràng là rất sợ kiêng kỵ cậu!

Kỳ quái.

Khi còn ở thành thị số 18, Khánh Trần biết Quách Hổ Thiền nhìn bề ngoài cao lớn, thậm chí còn cường tráng hơn cả Diệp mama nhưng thực ra lại là một tên hiếp yếu sợ mạnh...

Ví dụ như ông chú này ban đầu muốn cướp thịt bò của cậu, nhưng sau khi cậu tóm gọn hết người của Át Bích thì liền trả lại thịt bò. Ví dụ như vừa vào tù đã vung tay đánh nhau với Lý Thúc Đồng, nhưng sau khi biết mình thực sự không thể đánh bại được, ông ta lập tức bỏ cuộc và giả vờ giả vịt. Tóm lại, ấn tượng của Khánh Trần về Quách Hổ Thiền cũng rất vi diệu.

Cậu nhìn Quách Hổ Thiền: “Tiểu Quách à...”

Quách hổ thiền: “……”

Ương ương: “……”

Khánh Trần tiếp tục nói: “Tiểu Quách, bây giờ chúng ta mau xuất phát đi, nếu Quân đội Liên bang có viện binh thì sẽ rất phiền toái.”

“Được, bây giờ chúng ta xuất phát!” Quách Hổ Thiền vội vàng cười nói.

Tuy nhiên, Khánh Trần đột nhiên dừng bước khi đến biên giới, cậu quay đầu lại trìu mến nhìn vào chỗ sâu của vùng đất cấm. Thiếu niên im lặng, mọi ánh mắt và vẻ mặt trìu mến chỉ biểu đạt bốn chữ: Đến cũng đến rồi.

Con cái người ta về nhà nghỉ lễ, bố mẹ gần như muốn chặt nửa cái chân lợn để cho con mang lên, thế thì những lão gia hỏa này sao lại có thể để cậu về tay không?

Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác cảm thấy hơi bối rối khi nhìn thấy Khánh Trần đang nhìn vào sâu trong rừng.

Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Khánh Trần đứng như vậy hơn mười phút...

Phảng phất như đứng cả thế kỷ......

Đột nhiên, ở sâu trong cấm địa truyền đến tiếng bước chân chạy. Tiếng bước chân nặng nề như tiếng trống vang, nghe cũng biết chính là Đinh Đông. Thần kinh của Quách Hổ Thiền lại căng thẳng, ông ta biết rõ sự khủng bố của cấm kỵ chi địa số 002 này, bên trong có những sinh vật kỳ bí không biết tên. Bước chân nặng nề như vậy, thứ đến không có ý tốt!

Chỉ là sinh vật ở sâu trong nội địa bình thường đều không ra ngoài, chuyện gì đã xảy ra?

Ngay sau đó, Đinh Đông vén tán cây chạy ra ngoài, đi tới trước mặt Ương Ương.

Cậu ấy cẩn thận mở bàn tay to lớn của mình ra, nhìn thấy bên trong có một quả nhỏ màu đỏ: “Đinh đông!”

(Những lão gia hỏa tặng cho bạn!)

Quả đỏ đó không nhỏ, có kích thước tương đương quả mận. Chỉ là nó nằm trong tay Đinh Đông trông có vẻ hơi nhỏ.

Khánh Trần sửng sốt một lúc rồi hỏi: “Đinh Đông, quả này dùng để làm gì?”

“Đinh Đông!”

(Ăn rất ngon!)

Khánh Trần: “???”

——————————————————

Chương 357: Sở Mật Vụ!

“Cậu không thể nói một câu ăn rất ngon là thôi được.” Khánh Trần thở dài với Đinh Đông.

Đinh Đông mở to hai mắt nhìn: “Đinh Đông!”

(Nó cũng có thể thanh nhiệt giải nóng!)

Khánh Trần trong lòng nói, thêm một câu cũng chẳng đi thẳng vào vấn đề đâu, làm sao đồ ăn mà những lão gia hỏa kia đặc biệt nhờ Đinh Đông gửi đến lại chỉ ngon và thanh nhiệt?

Đúng rồi, thứ này... Đừng bảo Đinh Đông thường ăn nó như đồ ăn vặt đó chứ?!

Mọi người đều nói rằng những sinh vật ở vùng đất cấm rất thần kỳ, chẳng hạn như Long Ngư mà Khánh Trần đã ăn. Mà Đinh Đông lớn lên ở sâu trong vùng đất cấm mỗi ngày chỉ có thể ăn những thứ này, khó trách cậu ấy ăn đến cường tráng như vậy...

Không biết Đinh Đông ở cấp bậc nào nếu cậu ấy đi vòng quanh thế giới?

Đáng tiếc tâm tư Đinh Đông quá thuần khiết, Khánh Trần rất ngại lợi dụng đối phương.

“Của tôi đâu?” Khánh Trần cười hỏi.

“Đinh Đông!”

(Mấy lão gia hỏa nói rằng bạn giống sư phụ bạn, không còn đáng yêu nữa nên họ không muốn đưa nó cho bạn.)

Sắc mặt Khánh Trần đột nhiên tối sầm!

Lại thấy Đinh Đông mỉm cười mở ngón tay ra, có một quả lén lút được nhét vào giữa ngón tay.

“Đinh Đông!”

(Nhưng mình đã bí mật hái cho bạn một quả! Nó vô dụng với bạn, nhưng bạn có thể nếm thử nó!)

Khánh Trần nhìn Đinh Đông to lớn ngốc nghếch đang cười vui vẻ với mình, đột nhiên có chút cảm động. Đối phương chưa bao giờ muốn gì ở cậu mà luôn nghĩ đến cậu khi có cái gì tốt.

Cậu lấy trái cây từ tay đối phương lên, cười nói: “Đinh Đông, cậu đúng là một người khổng lồ tốt bụng.”

Đinh Đông có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Đinh Đông!”

(Trong rừng vẫn còn rất nhiều thứ ăn được, nhưng chúng đều được các bạn nhỏ tồn vào mùa đông. Không thể cướp thức ăn của chúng. Mùa xuân, mùa hè và mùa thu sang năm mình sẽ để dành một ít cho bạn, đến lúc đó bạn hãy tới ăn nhé!)

“Được, tôi nhất định sẽ tới.” Khánh Trần nghiêm túc hứa hẹn.

Đinh Đông lập tức vui mừng như có mục tiêu. Lúc này, Khánh Trần không biết rằng khi Đinh Đông chuẩn bị chiêu đãi khách, một số sinh vật sâu trong cấm địa xui xẻo rồi, khẩu phần ăn mùa đông của chúng chỉ có thể nhặt từ những món mà Đinh Đông không muốn.

Vị khách cuối cùng mà Đinh Đông chiêu đãi tám năm trước là Lý Thúc Đồng.

Cực kỳ phong phú.

Đinh Đông quay trở lại rừng sâu, cẩn thận không dẫm phải côn trùng nhỏ khi đi. Khánh Trần nhìn trái cây trong tay, lơ đãng quay đầu nhìn về phía Quách Hổ Thiền, Tề Đạc, Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác thì phát hiện ra rằng những người này đều đang há hốc mồm nhìn cậu.

Nhìn đến ngu người!

Vừa rồi họ thấy người khổng lồ lao ra thì như lâm đại địch, sau đó người khổng lồ kia liên tục nói "đinh đông, đinh đông, đinh đông", còn Khánh Trần thì dường như hiểu được mọi chuyện và còn có thể đáp lại. Trước đó bọn họ chưa từng nghe nói qua chuyện như vậy!

Quách Hổ Thiền do dự hồi lâu: “Khánh Trát Đức tiên sinh, cậu thật sự có thể hiểu nó đang nói cái gì sao?!”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc: “Chủ yếu dựa vào biểu cảm và thái độ.”

Quách Hổ Thiền tức khắc không nói nên lời, ông ta biết người đại diện do Ảnh tử cử đến hoàn toàn chưa hề nói lời thật lòng nào!

Nam Cung Nguyên Ngữ hỏi: “Anh biết người khổng lồ này sao? Tại sao nó lại cao lớn nặng nề như vậy...”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng tôi biết nhau. Chúng tôi là bạn bè gặp nhau khi đến Cấm kỵ chi địa số 002.”

Mọi người rơi vào im lặng, và họ đột nhiên cảm thấy vị "Khánh Trát Đức" này thật thần bí.

Mọi người cũng nhận ra được một vấn đề, sự hiểu biết của Khánh Trát Đức đối với Cấm kỵ chi địa số 002 chắc chắn không chỉ đơn giản là đã đến thăm vài lần như vậy.

Trong khi họ vẫn đang lo lắng đề phòng ở cấm địa thì người ta đã có "bạn bè" đến mang đồ ăn cho.

Ương Ương nhìn Khánh Trần, trong lòng nghĩ rằng dường như thiếu niên này càng ngày càng có nhiều chỗ thần kỳ. Cảm giác có thể nói chuyện với người khổng lồ thật mới lạ.

Lúc này, Khánh Trần nhìn qua, nói: “Cậu ăn trái cây đi.”

Thứ này nên ăn ngay, nếu không sẽ có người nhớ thương..... chẳng hạn như Quách Hổ Thiền.

Ông chú đầu trọc thận trọng nói: “Tôi có thể xem qua trái cây màu đỏ sẫm đó được không? Tôi chỉ nhìn qua chứ không ăn.”

Nhưng mà Khánh Trần phớt lờ ông ta và ăn hết trái cây trong một nốt nhạc.

Chỉ là, vừa ăn xong, Khánh Trần cảm thấy thịt quả theo thực quản đi vào dạ dày, mọi nơi nó đi qua đều mát lạnh, chẳng trách Đinh Đông nói nó có thể thanh nhiệt hạ hỏa. Cậu chỉ cảm thấy mọi lo lắng trước đây đã biến mất. Nhưng vấn đề là, ngoài cảm giác này ra, không còn cảm giác nào khác. Những lão gia hỏa đó... chẳng lẽ thật sự họ cho thứ chỉ có tác dụng thanh nhiệt để trêu ngươi sao?!

Lúc này chỉ có Ương Ương mới biết công dụng thực sự của loại trái cây này, khi Khánh Trần ăn trái cây này, cô đã không còn cảm nhận rõ ràng trường lực trên cơ thể thiếu niên nữa. Không còn rõ ràng như trước nữa.

Ương Ương tự hỏi, liệu công dụng của loại quả này có phải là che đậy nhận thức của người khác không? Nhưng tại sao lại nói là vô dụng với Khánh Trần?

Khánh Trần nói: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi cấm kỵ chi địa số 002.”

Nói xong, cậu lại nhìn về phía Thanh Sơn Tuyệt Bích. Có lẽ lúc này ông lão đang ở trên vách đá, mỉm cười nhìn họ rời đi, chờ đợi ánh bình minh tiếp theo.

Đếm ngược trở về 00:00:00.

Thế giới lâm vào bóng tối.

Lại lần nữa sáng lên.

Khánh Trần và Hồ Tiểu Ngưu trở lại biệt thự số 12 trong Quốc Bảo Hoa Viên Lạc Thành. Tất cả thành viên Bạch Trú đều đang ngồi ở bàn ăn, chờ Giang Tuyết nấu bữa tối nóng hổi cho mọi người.

Sau khi xa nhau một tuần, Trương Thiên Chân và những người khác tò mò nhìn Hồ Tiểu Ngưu: “Tiểu Ngưu, ông chủ đưa ông đi đâu vậy?”

Hồ Tiểu Ngưu nói: “Ông chủ dẫn tôi tới Cấm kỵ chi địa số 002. Trên đường tình cờ gặp được thành viên của Hội Tam Điểm, bọn họ cũng bị Quân đội Liên bang đuổi vào Tử Cấm kỵ chi địa số 002.”

Trước khi trở về, Khánh Trần đã nói riêng với cậu ta, ngoại trừ chuyện của ông lão ra, chuyện khác đều có thể nhắc tới.

“A?” Trương Thiên Chân và những người khác lập tức tỉnh táo tinh thần hỏi Hồ Tiểu Ngưu về những điều mới lạ ở vùng đất cấm.

Chỉ có Lưu Đức Trụ quan tâm nhiều chuyện tầm phào hơn, mặt mày hớn hở hỏi hỏi: “Ông chủ có nói mình và Lý Trường Thanh có quan hệ gì không?”

Trong mắt Lý Đồng Vân bỗng nhiên lộ ra vài phần đồng tình với Lưu Đức Trụ.

Để tránh Lưu Đức Trụ chết quá hoàn toàn, Nam Canh Thần nhanh chóng đổi chủ đề nói: “Tiểu Ngưu, ông đã rời khỏi thành thị số 18 nên tôi có một số tin tức muốn chia sẻ với ông. Lần xuyên việt sau, nội chiến Liên bang sẽ nổ ra.”

Nam Canh Thần tiếp tục: “Trước đây, Sấm Vương đã nói với Hà Tiểu Tiểu rằng Lý Vân Mộ, tổng tư lệnh tiền tuyến của Lý thị, đột nhiên xuất ngũ và về nhà để dự tang lễ. Kamishiro và Kashima nhân cơ hội này để bất ngờ tiếp cận về phía nam, nhưng trên thực tế, Lý Vân Mộ hoàn toàn không rời đi, chiếc phi thuyền bay hạng A được cho là chở ông ta đột nhiên quay lại và phát động đánh lén từ bên sườn của quân Kamishiro. Tất cả dường như là một cái bẫy nhằm vào Kamishiro và Kashima.”

“Sau khi chiến tranh bắt đầu, Lý Trường Thanh đi đến thành thị số 19 ở phía bắc, tương ứng với Thái Thành ở thế giới Ngoài.” Nam Canh Thần hồi tưởng lại thông tin mình đã ghi nhớ: “Những sĩ quan tinh nhuệ của Lý thị trở về Trang viên Bán Sơn để tham gia tang lễ cũng rời đi với cô ấy, Lý Y Nặc cũng muốn đi theo, nhưng Lý Trường Thanh không đồng ý, nói rằng cô ấy hy vọng Lý Y Nặc có thể vào hệ thống tình báo để tích lũy kinh nghiệm và đi đến thành thị số 7 ở phía nam, lãnh thổ của Trần thị, tương ứng với Hải Thành.”

Khánh Trần nhìn Nam Canh Thần: “Lý Y Nặc đã quyết định chưa?”

Nam Canh Thần gật đầu nói: “Đã quyết định rồi, cô ấy muốn rèn luyện bản thân để có thể đạt được chức vụ quan trọng trong gia tộc như Lý Trường Thanh. Nhưng điều duy nhất còn do dự là tôi phải cùng cô ấy đi đến thành thị số 7...”

Bằng cách này, Nam Canh Thần sẽ bị tách khỏi các thành viên khác của Bạch Trú.

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này cậu phải hỏi ông chủ, xem ngài ấy quyết định thế nào. Chúng ta ăn cơm trước đi.”

“Được.” Nam Canh Thần gật đầu.

Trong đêm khuya, Nam Canh Thần lặng lẽ đến phòng Khánh Trần và thấp giọng nói: “Trần ca, Khánh Nhất cũng rời khỏi thành thị số 18.”

“Ừm?” Khánh Trần sửng sốt một chút: “Nó không tham gia Ảnh tử chi Tranh nữa sao?”

Nam Canh Thần giải thích: “Có người bất ngờ thông báo với nhóc đó rằng vòng thứ hai của Ảnh tử chi Tranh đã kết thúc sớm vì sự thay đổi quyền lực của Lý thị đã hoàn tất và chiến tranh đã nổ ra. Tất cả các ứng cử viên Ảnh tử sẽ sớm cùng nhau bước vào vòng thứ ba của Ảnh tử chi Tranh.”

“Khánh Nhất sẽ đi đâu?” Khánh Trần hỏi.

“Thành thị số 10.” Nam Canh Thần nói: “Có vẻ như họ muốn nhóc ta gia nhập Sở Mật Vụ của Khánh thị.”

Khánh Trần trầm tư.

Nếu Khánh Nhất đến Thành thị số 10 để gia nhập Sở Mật Vụ thì những ứng cử viên Ảnh tử khác có lẽ cũng sẽ như vậy.

Khánh Trần trước đó còn chuyên môn hỏi qua lão gia tử, đối phương nói rằng Sở Mật Vụ là cơ quan có thẩm quyền cao nhất trong hệ thống tình báo của Khánh thị, mỗi gián điệp bí mật độc lập với nhau, mỗi người đều có quyền hành mạnh mẽ và đều phục vụ hệ thống tình báo của chính mình.

Giờ đây, tất cả các ứng cử viên Ảnh tử đã bị ép vào một cơ quan tình báo, ngay cả khi họ độc lập với nhau và không cần phải theo dõi và làm việc như đồng nghiệp hàng ngày nhưng như vậy cũng quá tập trung, sẽ luôn có những sự liên quan và xung đột lẫn nhau. Lúc này, Ảnh tử chi Tranh đã bắt đầu bước vào giai đoạn dưỡng cổ thực sự.

Nam Canh Thần nhìn Khánh Trần: “Trần ca, cậu cũng đến Thành thị số 10 à? Hay tôi bàn bạc với Lý Y Nặc và để cô ấy tự mình đến Thành thị số 7 nhé?”

Cậu ta biết Khánh Trần cũng là một ứng cử viên Ảnh tử, là người bí ẩn nhất.

Khánh Trần suy nghĩ một chút, nói: “Tôi sẽ đến Thành thị số 10, nhưng cậu không cần theo, một mình tôi đi sẽ tiện hơn.”

Thành thị số 10 là trung tâm chính trị của toàn Liên bang, có đại diện của tất cả các tập đoàn trong Liên bang. Nhiều người cho rằng cấm địa là nguy hiểm nhất, nhưng Lý Thúc Đồng đã từng nói với Khánh Trần. Càng ở gần trung tâm quyền lực mới càng nguy hiểm.

(Tính thời gian Thiên Địa Kỳ Bàn xuất thế: 35 ngày)

——————————————————

Chương 358. Thành viên mới của Bạch Trú.

Đêm khuya tĩnh lặng.

Một bóng người lén lút quấn chặt lấy mình và lặng lẽ bước ra khỏi xe taxi.

Cách đó không xa là sân bay ngoại ô phía Bắc Lạc Thành, cậu ta đưa cho tài xế taxi một tờ một trăm tệ và nói: “Không cần thối.”

Tài xế liếc nhìn cậu ta rồi nói: “107 tệ, thiếu bảy tệ nữa.”

Người bịt mặt nói: “...Được.”

Trong đêm tối lạnh lẽo này, cậu ta chỉ có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn vì khẩn trương tột độ. Tuy nhiên, chưa bước được hai bước, cậu ta chợt phát hiện một khuôn mặt quen thuộc đang chắn đường. Người bịt mặt quay người muốn chạy, lại phát hiện phía sau có hơn chục học sinh từ trong rừng đi ra. Cậu ta chạy sang bên trái, hơn mười học sinh từ hàng cây xanh bước ra, nhìn cậu ta một cách vô cảm.

Thập diện mai phục!

Người bịt mặt thở dốc.

“Bạn học Khương Dật Trần, cậu vội vàng rời khỏi Lạc Thành đến vậy sao?” Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói: “Lần trước không từ mà biệt tại vùng hoang dã, sao không để chúng tôi tiễn cậu?”

Người bịt mặt bất đắc dĩ, cậu ta kéo chiếc khăn quàng cổ đã quấn cao xuống, thở dài: “Tôi bồi thường cho các người một chiếc ô tô thì sao? Bồi thường gấp ba cũng được. Cậu cũng có thể tính giá trị những món đồ trong xe, tôi đều có thể đền bù cho cậu.”

Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói: “Chúng tôi đương nhiên biết cậu giàu có, dù sao bây giờ ngôi sao hàng đầu kiếm tiền cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng tôi. Nhưng sau khi cậu giết Khánh Chung lại cố ý trốn trong đoàn xe của chúng tôi, lấy Hội Tam Điểm của chúng tôi làm lá chắn... Cái này chúng ta có cần tính sổ không?”

Khương Dật Trần sửng sốt trong giây lát, mặc dù đã đoán trước được nguy hiểm và rời đi, nhưng cậu ta không ngờ rằng Hội Tam Điểm lại biết rõ ràng như vậy.

“Làm sao các người biết?” Khương Dật Trần bối rối.

“Chuyện đó cậu không cần lo lắng.” Tề Đạc đi tới trước mặt cậu ta: “Chúng ta không oán không thù, sao cậu lại lợi dụng chúng tôi như thế?”

Sau khi Hội Tam Điểm trở về tối nay, việc đầu tiên họ làm là tìm kiếm tung tích của Khương Dật Trần. Tuy bọn họ chỉ là tổ chức mới thành lập, nhưng lại bị tùy tiện lợi dụng, trêu đùa, nếu không có lời giải thích thì lòng người sẽ không thể đoàn kết được.

Khương Dật Trần bối rối: “Sao các người biết tung tích của tôi?”

Nam Cung Nguyên Ngữ thành thật nói: “Chúng tôi đã bỏ ra 200 tệ để mua nó từ trạm tỷ* của cậu. Cô ấy biết thông tin chuyến bay của các minh tinh.”
*Trạm tỷ: Người đứng đầu của fansite, master fan.

Khương Dật Trần: “???”

Cậu ta nhìn hơn 20 thành viên Hội Tam Điểm đang vây quanh mình, nghiêm túc thành khẩn nói: “Lợi dụng các người quả thực là lỗi của tôi. Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ chuyển khoản cho các người ngay bây giờ.”

Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn Tề Đạc: “Lấy tiền, vừa đúng lúc giúp gây dựng quỹ hoạt động ở thế giới Ngoài cho Hội Tam Điểm.”

Nhưng vào lúc này, Khương Dật Trần nói: “Hồ Tiểu Ngưu nói với các người về tôi?”

Nam Cung Nguyên Ngữ lắc đầu: “Không phải.”

“Chắc chắn là cậu ta.” Khương Dật Trần nghiêm túc nói: “Nhưng các người đừng để bị cậu ta lợi dụng. Cậu ta là một trong những thành viên cốt lõi của Bạch Trú. Các người có biết Bạch Trú không?”

“Bạch Trú?” Đám người Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn nhau: “Chúng tôi đương nhiên biết Bạch Trú.”

Khương Dật Trần nhướn mày: “Nhưng xác người chắc chắn không biết Bạch Trú đã làm gì, phải không? Mặc dù họ đã làm rất nhiều việc, nhưng danh tiếng của họ không được thế giới Ngoài biết đến, chỉ được biết đến bởi một số ít thành viên trong nhóm chat cấp cao của Hà Tiểu Tiểu. Vậy thì để tôi kể cho các người nghe những gì Bạch Trú đã làm...”

Khi Khương Dật Trần từ từ kể ra, đám người Nam Cung Nguyên Ngữ bắt đầu kinh ngạc. Sự kiện bắt cóc ở núi Lão Quân, sự kiện bắn tỉa trên đường hành chính, trận chiến ở hồ Vị Ương ở Hàm Thành và kế hoạch đảo ngược xuyên việt của Kamishiro và Kashima. Không có một sự kiện nào trong số này là thứ mà những học sinh như họ có thể tham gia!

Nhưng Bạch Trú đều tham dự trong đó!

Trước đây bọn họ còn đoạt sinh kế cùng Bạch Trú, bây giờ nghĩ lại, thật là cmn quá nguy hiểm mà, đối phương không giết người đã là thủ hạ lưu tình!

Khương Dật Trần thấp giọng nói: “Tôi đã đưa tiền rồi, cũng đã truyền tin tức quan trọng như vậy cho các người. Nợ giữa chúng ta cứ giải quyết như vậy là được nhỉ?”

Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một chút: “Được rồi, cậu và Hội Tam Điểm từ nay về sau sẽ không thù không oán, nước sông không phạm nước giếng.”

Khương Dật Trần thở phào nhẹ nhõm và chạy đến sân bay, sợ rằng mình chạy quá chậm là Hội Tam Điểm sẽ đổi ý.

......

Biệt thự số 12, Quốc Bảo Hoa Viên.

Trong phòng ngủ của Khánh Trần.

“Trần ca, cậu thật sự không cần chúng tôi theo đến thành thị số 10 sao?” Nam Canh Thần hỏi: “Bây giờ mọi người đều là tu hành giả, hơn nữa phía La Vạn Nhai cũng đã có khởi sắc, chắc chắn có thể giúp được gì đó.”

“Không cần.” Khánh Trần điềm tĩnh nói: “Tôi hành động một mình sẽ dễ dàng hơn.”

“Bởi vì cậu lo lắng chúng tôi gặp nguy hiểm sao?” Nam Canh Thần hỏi.

Trong mắt Nam Canh Thần, các thành viên khác của Bạch Trú thực sự rất may mắn. Bởi vì Khánh Trần có thể một mình chịu đựng được phần lớn áp lực nên họ mới cảm thấy thoải mái như vậy.

Nam Canh Thần cúi đầu: “Trần ca, mặc dù chúng tôi còn rất yếu, không đúng, chúng tôi vẫn luôn yếu đuối. Lúc đi học, tôi chép bài và bài tập về nhà của cậu, cái gì không hiểu cũng hỏi cậu. Tôi luôn cảm thấy không có gì quan trọng, dù sao cậu cũng ở đây, nhưng trước kia tôi có thể yên tâm thoải mái được cậu bảo vệ còn bây giờ thì không thể, bởi vì hiện tại cậu đang gặp phải nguy hiểm thực sự.”

Nam Canh Thần ngẩng đầu nhìn Khánh Trần: “Nếu thực sự có nguy hiểm gì, hãy để chúng tôi giúp cậu. Dù sao chúng ta đều là thành viên của tổ chức.”

Khánh Trần trầm mặc một lát, cười nói: “Nếu có việc gì tôi không giải quyết được, tôi sẽ kêu mọi người tập trung ở thành thị số 10, nhưng trước đó, cậu phải tu hành thật tốt.”

Lúc này, Khánh Trần vô tình nhìn xuống cánh tay của mình, ngạc nhiên phát hiện: “Lần này đếm ngược là hai ngày!”

Bây giờ là 2 giờ đêm, đồng hồ đếm ngược trên cánh tay là 46:00:00.

Không biết đã xuyên việt bao nhiêu lần, nhưng tất cả những Thời Gian Hành Giả đều cho rằng thời gian của mỗi lần xuyên qua và trở về đã trở thành một khoảng thời gian cố định là bảy ngày. Đến nỗi sau khi mọi người trở về, họ thậm chí còn không thèm nhìn cánh tay nữa.

Khánh Trần cau mày suy ngẫm, tại sao khoảng cách thời gian này lại thay đổi?

Chẳng lẽ sắp xuất hiện một lượng lớn người chơi có "tư cách tham gia open beta"? Hay là lối đi giữa hai thế giới song song luôn không ổn định?

Không ai chắc chắn chuyện gì đang xảy ra, nhưng điều đó có nghĩa là nếu họ có việc gì cần xử lý ở thế giới Ngoài thì họ phải làm điều đó thật nhanh chóng.

Khánh Trần bảo Nam Canh Thần trở về phòng, sau đó nói với điện thoại di động của mình: “Nhất, giúp tôi gửi thư mời đến số điện thoại di động của Ương Ương và mời cô ấy tham gia nhóm chat Bạch Trú.”

Nhất: “Một trăm tệ.”

Khánh Trần: “...Chúng ta là bạn bè!”

Nhất: “Một trăm tệ cậu cũng không thể cho tôi còn nói bạn với bè cái gì?!”

Khánh Trần thở dài: “Được, một trăm tệ.”

Năm phút sau, trong nhóm Bạch Trú đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.

Người dùng "Khánh Trần's Fan" đã tham gia nhóm chat. Cô ấy không kết bạn với các thành viên trong nhóm. Xin hãy cẩn thận với lừa đảo.

Khánh Trần lập tức bối rối, ID của Ương Ương kỳ lạ đến mức nào không nói, mấu chốt là tại sao trong nhóm trò chuyện nội bộ lại có nhắc nhở chống lừa đảo!?

Khánh Trần trò chuyện riêng với Ương Ương: “Mời đổi ID của cậu...”

Ương Ương ngay lập tức trả lời tin nhắn và nói: “Tôi thậm chí còn không được phép nói sự thật à?”

Khánh Trần: “Đây là lời nói thật sao?”

Ương Ương: “Sao cậu lại nói chuyện với fan của mình như thế? Hãy thể hiện sự tôn trọng với tôi một chút.”

Khánh Trần: “... Cũng được.”

Ương Ương: “Ha ha ha, giúp tôi che giấu thân phận đi. Tôi cảm thấy ẩn giấu thân phận trong nhóm cũng thú vị lắm.”

Trong nền giao diện của nhóm chat lại hiển thị thông báo: "Khánh Trần's Fan" đã đổi ID thành "Tiểu Thiên Tài Bình Thường Không Có Gì Lạ".

Khánh Trần thầm thở dài, trong mấy cái ID này, Đại Phú Ông, Tiểu Phú Bà, Tiểu Thiên Tài, Dũng Cảm Ngưu Ngưu, Không Sợ Khó Khăn, ID đứng đắn không được mấy cái.

Lúc này, Lý Đồng Vân đang trốn trên lầu gửi tin nhắn: “Chào mừng Tiểu Thiên Tài gia nhập Bạch Trú!”

Lão Bản: “Hoan nghênh.”

Băng Nhãn: “Hoan nghênh!”

Lưu Đức Trụ: “Rải hoa!”

Bầu không khí đột nhiên trở nên sôi động cho đến khi...

Đại Phú Ông: “Phát bao lì xì đi, làm thủ tục gia nhập nhóm, cảm ơn.”

Khánh Trần dở khóc dở cười, cũng không biết tại sao, Phân Nhất thế giới Ngoài giống như trong mắt toàn là tiền.

Lưu Đức Trụ: “Tiểu Thiên Tài Bình Thường Không Có Gì Lạ là ai vậy? Chúng ta từng gặp nhau chưa? Nam hay nữ?”

Tiểu Thiên Tài: “Nam.”

Tiểu Phú Bà: “Đẹp trai không?”

Tiểu Thiên Tài: “Không tệ, tôi còn được người ta đặt cho biệt danh là Ngô Ngạn Tổ của Hải Thành.”

Khi Hồ Tiểu Ngưu nghe nói đối phương cũng đến từ Hải Thành, cậu ta lập tức ý thức được, nếu đây không phải Ương Ương thì còn có thể là ai?

Khánh Trần thấy Ương Ương đang có ý định gây rắc rối trong nhóm nên nhanh chóng nói chuyện.

Lão Bản: “Tiểu Ngưu, Hội Tam Điểm có liên lạc với ngươi không?”

Ngưu Ngưu Dũng Cảm: “Tôi đã liên lạc với họ. Họ gọi cho tôi và nói muốn đến bái phỏng, nhưng tôi vẫn chưa đồng ý. Ông chủ, hình như họ đã biết về Bạch Trú từ đâu đó và nhờ tôi hỏi thăm, nhưng tôi không trả lời.”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc, dùng tài khoản Lão Bản trả lời: “Đồng ý đi, để bọn họ trực tiếp đến biệt thự. Cậu đi tìm La Vạn Nhai, chúng ta sẽ diễn một vở.”

——————————————————

Chương 359. Cảm giác nghi thức kéo căng.

Đếm ngược 38:00:00.

10 giờ sáng.

Nam Cung Nguyên Ngữ, Tề Đạc và Trương Lan Tân ngồi trên taxi đến cổng vào Quốc Bảo Hoa Viên.

Tề Đạc nhìn qua cánh cổng vào môi trường tươi tốt bên trong tiểu khu. Trong tiểu khu đầy thực vật thường xanh, đặc biệt tươi tốt ngay cả trong mùa đông.

“Nghe nói đây là khu người giàu ở Lạc Thành, cậu chắc chắn đây chính là nơi Hồ Tiểu Ngưu nói tới sao?” Tề Đạc thấp giọng nói.

Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hồ Tiểu Ngưu nói đây là căn cứ bọn họ vừa mua. Tôi lên mạng tìm kiếm, phát hiện biệt thự của bọn họ trị giá mười lăm triệu...”

“Tôi nghe nói hai tổ chức Thời Gian Hành Giả của học sinh ở Hải Thành và Kinh Thành kiếm được rất nhiều tiền.” Tề Đạc nói: “Tổ chức Hồng Diệp ở Kinh Thành hình như có người tìm được một số con đường bán dược phẩm ở thế giới Trong rồi quay lại bán...”

Trương Lan Tân: “Không chỉ như vậy, tôi còn nghe bạn bè nói rằng có người được trời chọn trong tổ chức Hồng Diệp đã đạt được phương pháp tu hành. Các thành viên cốt lõi của tổ chức họ đều đang tu hành phương pháp đó.”

Người đứng đầu tổ chức Hồng Diệp vẫn luôn bí ẩn, giống như ông chủ của tổ chức Bạch Trú kia, những người thực sự có quyền lực đều khoác nhiều lớp ngụy trang cho mình. Có người nói Hồng Diệp là một tổ chức được Cửu Châu hậu thuẫn, cũng có người nói là một tổ chức độc lập, điều này vẫn chưa thể xác định được.

Tề Đạc nói thêm: “Tổ chức Ma Trận ở Hải Thành đã sử dụng công nghệ thế giới khác để chế tạo phần mềm chống vi-rút, cũng có rất nhiều lượt tải xuống.”

Cách đây không lâu, trên internet đột nhiên xuất hiện rất nhiều virus, nhiều người bị lây nhiễm, phần mềm diệt virus trên thị trường hoàn toàn không tìm ra được vấn đề. Thế là, một phần mềm có tên 'Matrix Security Guard' đã sớm xuất hiện, đặc biệt nhắm vào các bệnh trên thị trường internet. Một số người trong cuộc ghép các sự kiện trước và sau lại với nhau và bắt đầu nghi ngờ rằng loại virus trước đó là do tổ chức Ma Trận phát tán.

Phải biết rằng, ai xuyên qua cũng đều không có ký ức nên dù thế giới có công nghệ máy tính vượt thời đại thì cũng phải học lại từ đầu. Lúc này, ai có khả năng học tập mạnh nhất, có thiên phú cao nhất, ai là người đầu tiên tiếp xúc với công nghệ máy tính tiên tiến nhất thế giới sẽ có thể chạy nhanh nhất trên đường đua này. Không còn nghi ngờ gì nữa, tổ chức Ma Trận đang đi trước những tổ chức khác.

Lúc này, trong suy nghĩ của Hội Tam Điểm, tổ chức Bạch Trú đã đạt đến trình độ như tổ chức Ma Trận, suy cho cùng, việc có thể thành lập một căn cứ như vậy ở giai đoạn này đã thể hiện thực lực bản thân.

Taxi tới cửa không có cách nào đi qua, ba người theo Hồ Tiểu Ngưu chỉ định địa điểm đi vào trong. Tuy nhiên, trước khi đến biệt thự số 12, họ đã bị hai vệ sĩ ngầm của La Vạn Nhai chặn lại.

Ba thành viên của Hội Tam Điểm kinh ngạc nhìn bốn vệ sĩ ngầm đang im lặng vây quanh họ. Những vệ sĩ ngầm này đều mặc đồng phục huấn luyện màu đen và trông cực kỳ hung hãn. Bọn họ bối rối, những người này cũng là thành viên của Bạch Trú sao?!

Ngay khi họ đang đánh giá vệ sĩ ngầm, vệ sĩ ngầm cũng đang đánh giá Hội Tam Điểm: “Xin hỏi ba vị là?”

Vệ sĩ ngầm rất lịch sự, bởi vì La Vạn Nhai đã sớm nói với họ rằng côn sắt và dùi cui điện gì đó nhất định phải giấu đi đã.

Nam Cung Nguyên Ngữ nhìn vệ sĩ ngầm, nói: “Xin chào, xin hỏi các ngài là thành viên của Bạch Trú à? Chúng tôi đến thăm Hồ Tiểu Ngưu, chúng tôi có hẹn với cậu ấy. Tôi tên Nam Cung Nguyên Ngữ.”

Những vệ sĩ ngầm nhìn nhau, một người trong số họ nói qua tai nghe Bluetooth: “Kiểm tra xem có ai tên Nam Cung Nguyên Ngữ trong danh sách hẹn trước của Hồ tiên sinh hay không.”

Sau một khắc, vệ sĩ ngầm nhìn Nam Cung Nguyên Ngữ, nói: “Đã tra, Hồ Tiểu Ngưu tiên sinh đã giải thích qua, nhưng hiện tại bọn họ có việc phải ra ngoài cho nên phải mời mọi người về biệt thự nghỉ ngơi và đợi một lát.”

Nói xong, vệ sĩ ngầm dẫn ba người của Hội Tam Điểm đến biệt thự của La Vạn Nhai.

Nam Cung Nguyên Ngữ liếc nhìn số nhà: “Không đúng, Hồ Tiểu Ngưu nói cho chúng ta biết là nhà số 12, đây là nhà số 11.”

Vệ sĩ ngầm giải thích: “Đây là phòng bảo vệ và phòng tiếp khách, nếu các thành viên của Bạch Trú không có mặt, khách đến thăm cần đợi một lát ở biệt thự số 11, xin mời đi cùng tôi, trà đã chuẩn bị sẵn cùng điểm tâm trái cây.”

Ba thành viên của Hội Tam Điểm nhìn nhau!

Trước đây bọn họ đều nói Bạch Trú lấy biệt thự làm căn cứ quả thực giàu có, nhưng họ vẫn đánh giá thấp sự kiêu ngạo của Bạch Trú.

Bạch Trú vậy mà có một biệt thự dành riêng cho nhân viên an ninh!

Sau khi vào biệt thự, Nam Cung Nguyên Ngữ lập tức nhìn xung quanh và phát hiện có 12 màn hình tinh thể lỏng được bố trí trong một căn phòng nào đó, hiển thị một số góc và lối vào xung quanh biệt thự số 12. Ngoài ra còn có một nhân viên bảo vệ cũng mặc đồng phục huấn luyện màu đen đang chăm chú nhìn vào màn hình xem có ai xâm nhập trái phép hay không. Đối phương thấy có người đi vào lập tức đóng cửa phòng máy tính lại.

Vệ sĩ ngầm giải thích: “Thật xin lỗi, không thể tham quan căn phòng kia.”

“Tôi hiểu rồi.” Nam Cung Nguyên Ngữ giả vờ bình tĩnh nói, cậu ta biết điều này là để tránh bị giám sát nhìn thấy.

Trong nội tâm của Nam Cung Nguyên Ngữ đã không còn bình tĩnh được nữa. Những gì họ thấy và nghe trên đường đi là những thứ Hội Tam Điểm nhỏ bé của họ chẳng thể so.

Lúc này, La Vạn Nhai từ bên ngoài đi vào, cười tủm tỉm nói: “Ba vị là khách của Bạch Trú sao?”

Nam Cung Nguyên Ngữ từ trên sô pha đứng dậy: “Đúng vậy, tôi có hẹn với Hồ Tiểu Ngưu, ngài là ai?”

“La Vạn Nhai.” La Vạn Nhai mỉm cười giải thích: “Gọi tôi là lão La là được.”

Nam Cung Nguyên Ngữ cố gắng tìm kiếm một ít tin tức: “Ngài là thành viên của Bạch Trú sao?”

La Vạn Nhai cười nói: “Không không không, chúng tôi nào có cơ hội gia nhập Bạch Trú? Chúng tôi là nhân viên an ninh dưới quyền Bạch Trú thôi. Đi thôi, trong phòng này có chút ngột ngạt, chúng ta ra trong sân ngồi một lát.”

Nam Cung Nguyên Ngữ được đưa vào sân trong trạng thái ngơ ngác, tình cờ nhìn thấy một nhóm nhân viên an ninh mặc đồng phục huấn luyện màu đen đang ngồi xếp bằng trong sân như là đang tu hành.

Ban đầu, La Vạn Nhai chỉ có 12 thủ hạ, nhưng bây giờ một số người nhà mới đã tham gia cùng và họ đã được Bạch Trú dạy Chuẩn Đề pháp.

Nam Cung Nguyên Ngữ sửng sốt một chút, hỏi: “Đây là……”

La Vạn Nhai mỉm cười nói: “Ồ, đây là phương pháp tu hành mà Bạch Trú truyền thụ nhằm giúp mọi người nhanh chóng tăng cao thực lực.”

Phương pháp tu hành?

Bạch Trú vậy mà dạy phương pháp tu hành cho nhân viên an ninh!

Tề Đạc ở một bên sửng sốt hồi lâu, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cảnh tượng tu hành quy mô lớn như vậy: “Xin hỏi, công pháp mà Bạch Trú truyền thụ có thể đạt tới cấp bậc nào?”

“Thứ lỗi, đây là bí mật.” La Vạn Nhai mỉm cười nói, nhìn nhân viên an ninh đang tu hành: “Được rồi, người một nhà, đừng tu hành nữa, sang bên kia luyện tập đi. Tôi ở chỗ này trò chuyện với khách.”

Nói xong, nhân viên an ninh đứng dậy, lặng lẽ đi đến khu vực tập luyện trong sân, nhặt tạ tay lên và bắt đầu nâng tạ, từng người một nâng 500 kg như đang chơi đùa.

Một nhóm nhân viên an ninh đang chơi xà đơn và tạ tay như thể đang nhào lộn khiến ba thành viên Hội Tam Điểm hoa cả mắt.

Nam Cung Nguyên Ngữ có kiến thức sâu rộng, cậu ta biết ít nhất những người này là tu hành giả cấp E!

Ngay cả khi bắt đầu sử dụng thuốc biến đổi gen từ khi bắt đầu sự kiện xuyên việt thì bây giờ họ cũng chỉ ở cấp E, thậm chí cực hạn cũng chỉ cấp D.

Hơn nữa, đây còn mới chỉ là nhân viên an ninh ngoại vi của Bạch Trú!

Nam Cung Nguyên Ngữ trước đây vẫn còn nghĩ đến việc giành lấy công việc và sáp nhập Bạch Trú vào Hội Tam Điểm, giờ đây cậu ta mới hiểu ra ý tưởng của mình lỗ mãng đến mức nào...

Nam Cung Nguyên Ngữ, Tề Đạc và Trương Lan Tân im lặng, họ nhớ lại những gì Khương Dật Trần đã nói với họ về chiến tích của Bạch Trú, đột nhiên cảm thấy rằng Hội Tam Điểm không bằng sáp nhập vào Bạch Trú đi...

Một lúc lâu sau, Tề Đạc thấp giọng nói với Nam Cung Nguyên Ngữ: “Không biết Bạch Trú còn tuyển nhân viên bảo vệ không?”

Nam Cung Nguyên Ngữ: “Lát nữa phải xin lỗi một cách chân thành hơn một chút.”

Đến lúc đó, một vệ sĩ ngầm trên kênh liên lạc nói: “Lão La, nhóm các ông chủ Bạch Trú về rồi, mời khách tới đi.”

La Vạn Nhai nhìn Nam Cung Nguyên Ngữ: “Đi thôi ba vị, các ông chủ của tổ chức Bạch Trú đã trở về, hiện tại tôi mang các vị đến biệt thự số 12.”

Trước khi vào biệt thự số 12, một nữ vệ sĩ ngầm chuyên chịu trách nhiệm kiểm tra an ninh đã đến và dùng dụng cụ soi xét ba người họ để đảm bảo trên người không có vật dụng nguy hiểm nào mới cho họ đi.

Lúc này, Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác nhìn Biệt thự số 12 bằng ánh mắt hoàn toàn khác. Họ chỉ cảm thấy nó trở nên huyền bí và thần thánh, bất tri bất giác bắt đầu trở nên khiêm tốn......

Một màn này là do La Vạn Nhai thiết kế, trước đây ông ta đã thuê một ngôi chùa nhỏ và thuê một đám hoà thượng giả để lừa tiền nhang đèn và bán phật bài giả. Khi đó, ông ta hiểu rằng, nếu ai cũng vào được cổng thờ bồ tát thì người ta sẽ không còn quá thành kính và cũng không có ai chịu giao tiền nhang đèn. Vì vậy, trước khi bước vào cửa, cảm giác nghi thức phải được kéo cho căng trước tiên.
——————————————————

Chương 360: Dựa vào cái gì?

Khi ba thành viên của Hội Tam Điểm bước ra khỏi Biệt thự số 11 và đi về phía Biệt thự số 12, nội tâm họ đã thăng hoa, giống như khi đi hành hương.

Vốn dĩ trong lòng bọn họ thực ra có một tuyến phòng thủ: đủ thông minh, có thành tích học tập rất tốt và có năng lực học tập mạnh mẽ. Nhưng nghĩ đến hình tượng học thần của Khánh Trần, ngay cả tuyến phòng thủ kiêu ngạo nhất của họ cũng bị đánh nát một cách tàn nhẫn.

Phía sau ba người, La Vạn Nhai im lặng nhìn họ đi đến biệt thự số 12 và gõ cửa.

Một thủ hạ bên cạnh thấp giọng nói: “Lão La, chúng ta thật sự cần hợp tác với Bạch Trú như vậy sao?”

La Vạn Nhai liếc nhìn đối phương một cái, nói: “Chú muốn nói cái gì?”

Thuộc hạ nói: “Tôi cũng không có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ bây giờ chúng ta cũng đã có phương pháp tu hành, các huynh đệ đi đâu mà không có miếng ăn? Tại sao phải phục vụ cho Bạch Trú?”

La Vạn Nhai vui vẻ: “Chú mới tu luyện mấy ngày, nhận được mấy cái quán đỉnh là đã cảm thấy mình có thể làm được?”

“Huynh đệ của chúng ta rất nhiều, anh cũng tu hành xong Đại Chu Thiên, đủ để quán đỉnh cho các huynh đệ, như vậy không cần ông chủ Bạch Trú nữa.” Thủ hạ nói.

La Vạn Nhai nhìn thủ hạ của mình: “Tôi và chú quen nhau cũng không phải ngày một ngày hai, có một số việc vẫn cần phải nói rõ, tôi phục vụ Bạch Trú không phải vì bị ép buộc, mà là tự nguyện. Tuy rằng chú có phương pháp tu hành, giúp các huynh đệ sớm tấn thăng lên cấp E, nhưng chú đã từng thấy Bạch Trú khống chế chúng ta chưa?”

“Chưa, những học sinh đó làm sao có kinh nghiệm quản lý.” Thủ hạ nói.

La Vạn Nhai vỗ vỗ bả vai của thủ hạ mình rồi nói: “Bạch Trú không khống chế các chú, không phải bởi vì người ta không có kinh nghiệm quản lý, mà là bởi vì giết chết các chú quá dễ dàng.”

Thủ hạ suy nghĩ một chút: “Đại ca, sao anh lại tận tâm với Bạch Trú như vậy?”

La Vạn Nhai trầm mặc một lúc rồi trả lời: “Người trên giang hồ chúng ta phải có nghĩa khí. Họ đã cứu mạng tôi, tôi nên báo ân. Ngoài ra, họ lợi hại hơn chú nghĩ. Nói phương pháp tu hành này trước, chú thực sự nghĩ ai cũng có thể có sao? Lần trước khi tôi đến chợ đen thế giới Trong để hỏi về các phương pháp tu hành khác nhau. Thứ mà Bạch Trú cho ta... Là phương pháp tu hành chính thống, thứ này ở thế giới Trong cũng tồn tại không quá hai con số.”

“Đúng rồi.” La Vạn Nhai tiếp tục: “Kế hoạch của chúng ta ở thế giới Trong phải được thực hiện càng sớm càng tốt để phát triển càng nhiều người một nhà càng tốt. Tuy phải bí mật thực hiện nhưng tốc độ không thể chậm được.”

La Vạn Nhai cần thể hiện giá trị của mình càng sớm càng tốt, bởi vì ông ta vẫn còn chưa vào được nhóm Bạch Trú đâu.

........

Cửa biệt thự số 12 mở ra, Lưu Đức Trụ mỉm cười nhìn ba người một chút: “Mời vào.”

Nhóm người Nam Cung Nguyên Ngữ do dự đứng ở cửa: “Xin hỏi mọi người có dép lê không? Giày của chúng tôi có hơi bẩn.”

“Không cần.” Lưu Đức Trụ nói: “Vào đi.”

Nam Cung Nguyên Ngữ, Tề Đạc và Trương Lan Tân sau khi vào cửa câu nệ ngồi trên ghế sofa, cẩn thận nhìn xung quanh.

Khi Hồ Tiểu Ngưu và Khánh Trần từ trên lầu đi xuống, ba người lập tức đứng dậy, khiêm tốn như những tiểu đệ trong phim "Bố Già" nhìn thấy Corleone.

Hồ Tiểu Ngưu nói: “Xin lỗi, buổi sáng có chút chuyện nên làm trễ việc của các cậu.”

Trương Lan Tân vội vàng nói: “Không sao không sao, đối với chúng tôi đều là chuyện nhỏ, mọi người bận việc chính của mọi người là đúng.”

Hồ Tiểu Ngưu tò mò hỏi: “Không biết hôm nay ba người tới thăm là có chuyện gì? Thời gian đếm ngược cho lần xuyên qua này chỉ còn hai ngày, vì vậy chúng ta nên chuẩn bị càng sớm càng tốt cho lần xuyên việt sau.”

Nam Cung Nguyên Ngữ do dự một chút, nói: “Hôm nay chúng tôi tới đây là để xin lỗi. Trước đó chúng tôi đã cắt đứt việc làm ăn của Bạch Trú...”

Hồ Tiểu Ngưu xua tay: “Người chặn đường cậu lúc trước ở thành thị số 18 thật ra là tôi. Yên tâm, chúng tôi không có ác ý.”

“Đúng rồi.” Nam Cung Nguyên Ngữ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhìn thấy biệt thự bên cạnh... ngay cả nhân viên an ninh cũng đang tu hành. Đấy có phải là phương pháp Bạch Trú đạt được không?”

“Đúng vậy.” Khánh Trần cười nói: “Tốc độ tu hành của mọi người cũng rất nhanh.”

Nam Cung Nguyên Ngữ tán thưởng gật đầu: “Thật sự là nhanh, chỉ mới hai tháng, là có thể có một đội ngũ bảo an cấp E...”

Trên thực tế, Nam Cung Nguyên Ngữ cũng không có khái niệm rõ ràng về cái gọi là"rất nhanh" này, cậu ta cho rằng những nhân viên an ninh đó đã tu hành được hai tháng. Nhưng trên thực tế, những người đó tu hành không đến hai tuần, thậm chí La Vạn Nhai từ người bình thường trở thành tu hành giả cấp E chỉ mất hai ngày. Phải biết rằng tất cả những tu hành giả hoàn thành Đại Chu Thiên của Bạch Trú đều có thể tiến hành quán đỉnh.

Sử dụng phương pháp này để thúc đẩy đội ngũ tu hành thậm chí có thể theo kịp tốc độ phát triển người nhà của La Vạn Nhai...

Khánh Trần cũng không đính chính với Nam Cung Nguyên Ngữ, cậu cười cười nhìn về phía đối phương nói: “Không biết Hội Tam Điểm có ý định tu hành hay không?”

Nam Cung Nguyên Ngữ sửng sốt trong giây lát, sau đó vẻ mặt của ba Tam Điểm lập tức trở nên khó khăn.

Ba người nhìn nhau vài giây, Nam Cung Nguyên Ngữ nghiêm túc nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã có tổ chức, không thể gia nhập tổ chức Bạch Trú. Nói thật, Hội Tam Điểm thật ra có liên quan đến Khánh thị, nhưng cụ thể thế nào vẫn cần phải bảo mật, chúng tôi chỉ có thể nói là đối phương có ân với chúng tôi, cũng có cách khống chế chúng tôi, cho nên chúng tôi không thể gia nhập tổ chức khác.”

Lúc này, Khánh Trần nhìn vẻ mặt chân thành và rối rắm của Nam Cung Nguyên Ngữ, tự hỏi vị Ảnh tử kia đã dùng phương pháp nào để có thể đồng thời thi ân và uy để nắm vững Hội Tam Điểm một cách vững chắc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Khánh Trần nhìn Nam Cung Nguyên Ngữ cười nói:“ Tôi không muốn các vị gia nhập Bạch Trú, hơn nữa ngưỡng cửa tiến vào Bạch Trú ở mức nào, trừ phi ông chủ mời, bằng không sẽ không tùy ý khuếch trương.”

Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác không nghĩ rằng lời này có gì sai: Tất nhiên, một tổ chức lợi hại như vậy phải có ngưỡng cửa!

Chẳng qua, bọn họ có chút bối rối: “Vậy cậu vừa hỏi chúng tôi có muốn tu hành không là có ý gì?”

Khánh Trần mỉm cười nói: “Ông chủ của chúng tôi đã nói với chúng tôi rằng Hội Tam Điểm có tiền đồ vô lượng trong tương lai, vì vậy chúng tôi sẵn sàng từ bỏ rào cản giữa các tổ chức và truyền thụ phương pháp tu hành miễn phí cho mọi người. Nó không chỉ giới hạn ở ba người các bạn, mà là tất cả thành viên của Hội Tam Điểm.”

Nam Cung Nguyên Ngữ và những người khác vừa sốc vừa cảm động.

Phải vị tha đến cỡ nào? Ông chủ Bạch Trú sao mà như thần tiên giáng thế?!

Không những không so đo chuyện đoạt công việc mà còn sẵn lòng dạy họ phương pháp tu hành, phải cao thượng và khí phách đến cỡ nào...

Nhưng Nam Cung Nguyên Ngữ lại do dự. Cậu ta biết rất rõ phương pháp tu hành này quý giá như thế nào, cho nên cậu ta luôn cảm thấy mình nhất định đã bỏ lỡ một số tin tức quan trọng.

Vạn sự đều có nhân quả, có nguyên nhân mới có kết quả. Về phần Bạch Trú nguyện ý thoải mái truyền thụ phương pháp tu hành, đúng là thiếu một chữ 'nhân'.

Cậu ta nhìn Khánh Trần và thấy cách đối phương nhìn cậu ta hòa ái cực kỳ, hiền lành đến mức khiến người ta không khỏi buông bỏ cảnh giác, như thể mọi thứ về đối phương đều thực sự là vì lợi ích của cậu ta.

Nam Cung Nguyên Ngữ trầm ngâm hồi lâu: “Vô công bất thụ lộc, Hội Tam Điểm chúng tôi trước giờ chưa từng làm điều gì có ích cho Bạch Trú. Hiện tại nhận món quà lớn như vậy, ta thực sự cảm thấy trong lòng hổ thẹn. Không thì... hãy để chúng tôi làm gì đó cho Bạch Trú đi?”

——————————————————

Chương 361: Cơ chế xuyên việt mới.

“Bạch Trú chúng tôi cũng không có việc gì cần các vị hỗ trợ.” Khánh Trần cười nói: “Không sao, nếu các vị không muốn tu hành, chúng tôi cũng không ép các vị.”

Nam Cung Nguyên Ngữ cảm thấy có chút hụt hẫng, sau khi thật sự từ chối cậu ta lại bắt đầu hối hận, giống như bỏ lỡ cái gì rất quan trọng, cậu ta thử nói: “Hay là chúng tôi làm một việc gì đó cho Bạch Trú, sau đó đổi lấy một cơ hội tu hành?”

Khánh Trần mỉm cười hỏi lại: “Hội Tam Điểm có thể giúp được gì cho Bạch Trú?”

Nam Cung Nguyên Ngữ bỗng nhiên sửng sốt, đúng vậy, Hội Tam Điểm chỉ là một tổ chức học sinh nghèo, đối phương có thể lợi dụng được cái gì?

Sự tự tin của Hội Tam Điểm lại một lần nữa bị tan vỡ một chút...

Khánh Trần lúc này mới nói: “Không bằng tôi dẫn các vị đi thử sự thần kỳ của phương pháp tu hành nhỉ? Ai nguyện ý đến thử?”

Đám người Tề Đạc nhìn nhau, Tề Đạc nói: “Tôi có thể thử không?”

“Đương nhiên.” Khánh Trần gật đầu.

Cậu nắm lấy mạch của Tề Đạc, đột nhiên sử dụng Hô Hấp Thuật để dẫn đối phương vào trạng thái nhập định, sau đó bắt đầu quán đỉnh. Bây giờ chân khí kỵ sĩ của Khánh Trần gần như lan tỏa khắp cơ thể cậu, cậu có thể một hơi giúp Tề Đạc thắp sáng hơn hai mươi minh điểm. Cậu cũng gọi Nam Canh Thần, Trương Thiên Chân, Lý Đồng Vân và La Vạn Nhai để lần lượt quán đỉnh cho Tề Đạc.

Chỉ trong mười lăm phút đã giúp Tề Đạc hoàn thành Tiểu Chu Thiên đầu tiên!

Tề Đóa mở mắt ra, lệ rơi đầy mặt, không hiểu sao cảm nhận được sức mạnh dồi dào khắp cơ thể, dùng giọng nức nở hỏi: “Tôi đã trở thành tu hành giả rồi sao?”

Nói xong cậu ta bắt đầu hít đất, một hơi hít mấy chục cái, bình thường cậu có thể làm được mười cái đã là tốt lắm rồi!

Nam Cung Nguyên Ngữ nghi hoặc hỏi: “Tề Đạc, sao cậu lại khóc?”

Tề Đạc vừa hít đất vừa nói: “Không có gì đâu, tôi chỉ là muốn khóc.....”

Khánh Trần cười nói: “Đây là phương pháp quán đỉnh của Bạch Trú. Bây giờ cậu chỉ mới hoàn thành Tiểu Chu Thiên đầu tiên. Khi hoàn thành cái thứ hai, cậu cũng có thể quán đỉnh cho những thành viên của Hội Tam Điểm khác. Phương pháp này được gọi là "Chuẩn Đề pháp", đó là một trong những pháp môn tối cao nhất của Mật tông phương Tây.”

Nam Cung Nguyên Ngữ đứng ở bên cạnh choáng váng cả người!

Mãi đến lúc này cậu ta mới ý thức được, hóa ra là học nhanh như vậy, nếu nhanh đến thế thì căn bản không cần hai tháng, chỉ cần có hai ngày mà thôi!

Các thành viên của Hội Tam Điểm đều có đầu óc rất nhanh, cậu ta chỉ tính toán sơ bộ mô hình tăng trưởng của Chuẩn Đề pháp đã nhận ra thứ này tuyệt vời đến mức nào!

Lần này, Nam Cung Nguyên Ngữ quyết định không kiêu nữa: “Tôi sẵn sàng mang tất cả thành viên của Hội Tam Điểm đến nơi của Bạch Trú để tu hành, đồng thời hứa rằng nếu mục tiêu của hai tổ chức không có xung đột thì Hội Tam điểm và Bạch Trú sẽ không bao giờ kết thù! Hơn nữa, nếu Bạch Trú có cần giúp đỡ, Hội Tam Điểm sẽ vì đạo nghĩa mà không chối từ...”

Khánh Trần cười nói: “Cậu lo lắng nhiều rồi.”

Rốt cuộc thì sao cậu có thể khiến cho mục tiêu của Hội Tam Điểm và Bạch Trú mâu thuẫn được, đây không phải đều là do cậu quyết định à?

Khánh Trần nói: “Nhưng cậu phải ở trong sân của biệt thự số 11 cùng với La Vạn Nhai và những người khác, điều này sẽ giúp chúng tôi truyền thụ phương pháp tu hành dễ dàng hơn.”

“Không thành vấn đề!” Nam Cung Nguyên Ngữ nói: “Hiện tại tôi lập tức đi gọi mọi người tới đây!”

Ba thành viên Hội Tam Điểm vội vàng rời khỏi biệt thự số 12.

Sau khi ba người rời đi, Khánh Trần nhìn La Vạn Nhai: “Ông chủ đã nói với tôi rằng hôm nay ông ấy sẽ thêm ông vào nhóm chat Bạch Trú. Từ giờ trở đi, ông sẽ được coi là một thành viên chính thức của Bạch Trú.”

La Vạn Nhai trong lòng mừng rỡ như điên, cuối cùng ông ta cũng đợi được thời khắc này: “Giúp tôi cảm tạ ông chủ!”

Trên thực tế, điều mà La Vạn Nhai không biết là thính lực của Khánh Trần bây giờ đã tốt hơn nhiều so với người thường nên mọi điều ông ta nói với thủ hạ đều lọt vào tai Khánh Trần. Đây cũng là lý do khiến Khánh Trần quyết định chính thức tiếp nhận La Vạn Nhai.

Khi La Vạn Nhai gia nhập nhóm còn khiêm tốn hơn nhiều so với những người khác, thậm chí ID của ông ta cũng là "Tiểu La" một cách hèn mọn.

Mọi thứ tại thế giới Ngoài đều đã được xử lý xong, hẳn là giờ cậu có thể đến Sở Mật Vụ báo cáo mà không gặp bất kỳ phiền nhiễu nào.

Đó sẽ là một cuộc hành trình mới đầy nguy hiểm và cô độc.

Đếm ngược về không.

Thế giới rơi vào bóng tối.

Lại lần nữa sáng lên.

Lần này, những Thời Gian Hành Giả nhìn vào cánh tay của họ gần như cùng một lúc sau khi xuyên việt.

720:00:00.

30 ngày!

Những Thời Gian Hành Giả kinh ngạc, họ đoán rằng cơ chế xuyên việt sẽ trải qua một số thay đổi, nhưng họ không ngờ rằng những thay đổi lại lớn như vậy. Họ sẽ trải qua 30 ngày tại thế giới Trong nguy hiểm, đây là khoảng thời gian dài chưa từng có, chắc chắn sẽ mang đến một số ảnh hưởng không mong muốn.

Trước hết, trong quá khứ, tập đoàn tẩy não những Thời Gian Hành Giả mà mình khống chế chỉ được 7 ngày, những Thời Gian Hành Giả kia sẽ quay trở lại. Điều này tương đương với việc đột ngột làm gián đoạn quá trình tẩy não. Sau 7 ngày, những Thời Gian Hành Giả sẽ lại xuyên qua. Công việc tẩy não được thực hiện trước đây có thể sẽ vô ích. Nhưng 30 ngày thì khác, đối với một kẻ tẩy não lợi hại thì 27 ngày là đủ để thay đổi mọi thứ.

Ngoài ra, trong tình huống bình thường, số ngày ta ở thế giới Trong cũng sẽ bằng số ngày ở thế giới Ngoài, nhưng đây không phải là quy luật đã được thiết lập, nếu lần trở lại tiếp theo vẫn là hai ngày thì sao?

Nếu sau này Thời Gian Hành Giả đều ở thế giới Trong 30 ngày và chỉ quay trở về trong 2 ngày hoặc là 7 ngày, điều đó có nghĩa là họ sẽ già đi nhanh chóng trong mắt người thân, bạn bè ở thế giới Ngoài. Với những Thời Gian Hành Giả trên 30 tuổi, tốc độ lão hóa gần như có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất bây giờ là mọi người nên suy nghĩ kỹ về cách vượt qua 30 ngày này một cách an toàn.

Trong rừng cây của Cấm kỵ chi địa số 002, Khánh Trần im lặng nhìn xung quanh.

Các thành viên của Hội Tam Điểm lần lượt nhổ ra những loại thuốc bọc trong màng bọc thực phẩm từ trong miệng, rồi kinh ngạc thảo luận làm sao để vượt qua 30 ngày này. Phải nói rằng xuyên qua 30 ngày sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với Hội Tam Điểm và Át Bích.

Bởi vì điều này có nghĩa là số lượng thuốc kháng sinh mà Hội Tam Điểm có thể mang vào thế giới Trong sẽ giảm đi rất nhiều.

Lúc này, Ương Ương đi tới trước mặt Khánh Trần nhỏ giọng cười nói: “Nhóm Bạch Trú cũng thú vị đấy chứ, đúng rồi, cậu không được tiết lộ thân phận của tôi cho bọn họ biết đâu đấy, Tiểu Phú Bà và Đại Phú Ông còn muốn tôi chụp ảnh tự sướng cho họ kia.”

Khánh Trần: “... Cậu chơi đến nghiện rồi đúng không? Tôi thấy cậu dường như cũng không hề lo lắng về 30 ngày này.”

“Tới đâu hay tới đó à, lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề mà.” Ương Ương nói, “Nhân tiện, cậu nghĩ thế nào về những thay đổi trong cơ chế xuyên việt?”

Khánh Trần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Giống như phiên bản mới của trò chơi được cập nhật, bắt đầu một lối chơi hoàn toàn mới. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu một ngày nào đó trong tương lai sẽ xuất hiện một khoảng thời gian dài như "một năm", Nhưng tôi nghĩ, thế giới Ngoài sớm muộn cũng sẽ có một khoảng thời gian dài 30 ngày, song phương vẫn luôn ở thế cân bằng, không có lý do gì đột nhiên mất cân bằng.”

“Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên cũng không quá lo lắng.” Ương Ương cười nói: “Bố mẹ tôi đều ở nước ngoài, trở về Hải Thành chỉ có một mình tôi ở nhà, cho nên ở đâu cũng giống như vậy. Lần này xuyên việt lâu như vậy, cậu có muốn đến thăm thị trấn chúng tôi trùng kiến không?”

“Không được.” Khánh Trần nhìn thoáng qua các học sinh của Hội Tam Điểm và nói: “Lần này tôi có một kế hoạch quan trọng hơn, chính xác là 30 ngày, điều này sẽ giúp tôi có thêm thời gian để thích ứng với môi trường mới.”

“Cậu muốn đi đâu?” Ương ương sửng sốt một chút.

“Thành thị số 10.”

Ương Ương nghiêng đầu suy nghĩ một lát: “Vậy một thời gian nữa tôi sẽ đi Thành thị số 10 tìm cậu chơi. Tình cờ ở đó có một cuộc diễu hành cần tôi tổ chức.”

“Tại sao Át Bích lại giao toàn bộ việc của Liên bang cho cậu?” Khánh Trần thắc mắc.

Ương Ương cười nói: “Bởi vì tôi có thể phi hành đấy, quan khẩu biên giới Liên bang đối với tôi cũng vô dụng.”

“Được rồi.” Khánh Trần suy nghĩ một lúc, có vẻ như Ương Ương thực sự là người thích hợp nhất để làm chuyện này, cô ấy có thể tiến và lùi một cách tự do: “Vậy chúng ta sẽ gặp lại nhau ở thành thị số 10 ở trong tương lai.”

“Được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro