Quyển 3: Chương 427-432: Arc Bắt cua, lướt sóng... chim cắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 427: Hai con slime.

Huyễn Vũ cũng nhận được lời mời.

Nhưng hắn không nhận lời mời dưới danh nghĩa Huyễn Vũ là mà thay thế một Thời Gian Hành Giả khác. Thời Gian Hành Giả đó chưa bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của mình, thuộc nhóm những người có thông tin bảo mật tốt nhất dưới trướng hắn. Ngoại giới hoàn toàn không biết rằng người này là thuộc hạ của hắn. Đó là lý do tại sao hắn lại ở khách sạn Hilton thay vì JW Marriott, nơi tất cả những Thời Gian Hành Giả lớn đều ở cùng nhau.

Huyễn Vũ tin rằng trong hội liên hiệp nhất định có rất nhiều người sử dụng phương pháp này.

Trong tai nghe Bluetooth, Zard vẫn đang ríu rít: "Sếp à, lần này anh mặc gì vậy? Để tôi dễ nhận ra anh. Tôi đã mua một bộ trang phục khủng long nhỏ, bây giờ giới truyền thông đều nói rằng không làm quái đều là đại lão, vì đều có lòng xấu hổ. Chúng ta sẽ làm ngược lại, chuyên môn làm quái để những Thời Gian Hành Giả khác sẽ không phòng bị chúng ta."

"Cậu nên nói ít một chút, nghe cậu nói chuyện là đau đầu." Huyễn Vũ điềm tĩnh nói: "Cậu quan sát kỹ đại sảnh của khách sạn Marriott, nếu có nhìn thấy người của Bạch Trú thì nói cho tôi biết."

"Còn phải ngồi chờ ở đại sảnh sao..."

"Dĩ nhiên."

"Còn anh thì sao hả sếp?"

"Chuyện này không cần cậu quan tâm."

Zard hỏi: "Đúng rồi sếp, lần này Côn Lôn tổ chức hội nghị này nhằm mục đích gì? Người bên trong nội bộ Côn Lôn của anh có nói gì không?"

Huyễn Vũ nhàn nhạt trả lời: "Cũng chỉ là vì một vài chuyện thôi. Đầu tiên là thành lập Hội Liên Hiệp Thời Gian Hành Giả và bầu ra chủ tịch, phó chủ tịch và thành viên thường trực, nhưng quan trọng hơn là họ sẽ thành lập Học viện Thời Gian Hành Giả. Thứ hai, đây là mục đích chính của Côn Lôn, họ muốn thành lập Tòa Án Thời Gian Hành Giả."

"Toà án?" Zard tò mò hỏi.

"Ừ." Huyễn Vũ nói: "Theo thông tin trước mắt, gần đây giữa những Thời Gian Hành Giả trong nước xảy ra tranh chấp ngày càng nhiều, vì vậy cần có một cơ quan trọng tài để duy trì trật tự."

"Đó là chuyện tốt mà." Zard kêu lên: "Này có nghĩa là nếu tôi trêu chọc Bạch Trú, họ sẽ không thể giết tôi?"

Huyễn Vũ tức giận nói: "Cậu còn có thể có chút tiền đồ hơn được không?!"

Zard nói: "Luật pháp bảo vệ anh, tôi và mọi người, tuân thủ luật pháp là trách nhiệm của tất cả chúng ta. Đúng rồi sếp, anh vẫn chưa nói mình đang mặc gì. Làm sao tôi có thể nhận ra anh khi đến trung tâm hội nghị vào ngày mốt?"

Huyễn Vũ trầm mặc một lát: "Lần này lịch trình của tôi là bí mật."

Zard nghi hoặc nói trong điện thoại: "Sếp, từ khi nào anh lại giữ bí mật cả hành trình của mình với tôi? Chẳng lẽ sợ tôi thực sự bán anh cho Bạch Trú?! Hay là anh đang mặc đồ gì không thể để người khác biết?!"

Huyễn Vũ mặt không biểu tình cúp điện thoại, sau đó thay bộ trang phục Pikachu đi ra ngoài.

Cửa thang máy của khách sạn mở ra, hắn nhìn hai con Pikachu còn lại bên trong, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Ba con Pikachu đứng trong thang máy, trông cồng kềnh đến mức không thể chen được, đến mức trang phục của họ biến dạng.

Thật là một cái hội liên hiệp kỳ lạ... Huyễn Vũ thở dài trong lòng.

Lúc này, Pikachu bên trái Huyễn Vũ ồm ồm hỏi: "Bộ trang phục này cậu mua ở đâu vậy? Hình như chất lượng còn tốt hơn của chúng tôi."

Huyễn Vũ trợn mắt nhìn Pikachu kia, có cứt muốn bàn bạc với các người trang phục Pikachu nào đẹp hơn.

......

"Đừng đẩy tôi." Lưu Đức Trụ trong trang phục slime nói ra.

Nam Canh Thần mặc bộ đồ slime khác nói: "Ông đang đi sai hướng rồi."

Lưu Đức Trụ không vui nói: "Rõ ràng tôi đã bảo ông mua trang phục đẹp chút, ông mua bộ trang phục slime này làm éo gì?"

Nam Canh Thần nói: "Bởi vì hiện tại trang phục Slime đang được giảm giá 40% lận."

"Chúng ta dù sao cũng là một tổ chức có tiếng, không cần tiết kiệm tiền đến như vậy được không hả? Hiện tại chúng ta rất dư dả." Lưu Đức Trụ bất lực phàn nàn.

Nam Canh Thần tò mò nhìn quanh trong bộ đồ slime: "Người ở Trịnh Thành thích cười như vậy sao. Đây là lần đầu tiên tôi đến Trịnh Thành đấy, không ngờ người ở Trịnh Thành lại hòa ái dễ gần như vậy, luôn cười nói."

Lưu Đức Trụ nghiêm túc suy nghĩ hai giây, nói: "Vậy ông có bao giờ nghĩ tới, có lẽ là hai chúng ta trông buồn cười không?"

Nam Canh Trần: "...Hình như là vậy thật, mẹ nó."

Cả hai bước vào khách sạn JW Marriott và xuất trình mã QR cho quầy lễ tân.

Nhân viên lịch sự hỏi: "Xin hỏi, các vị có phải là Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần, thành viên của tổ chức Bạch Trú không?"

Nam Canh Thần đang định nói phải thì bị Lưu Đức Trụ đá cho một cái, sau đó nghiêm túc nói với nhân viên: "Không phải, vui lòng cho tôi nhận phòng càng sớm càng tốt."

Cậu ta nói với Nam Canh Thần: "Sau khi trở về khách sạn thì nhanh lấy mặt nạ trong vali ra mà đeo vào. Tôi chịu đủ cái thứ slime này của ông rồi."

Đối với Lưu Đức Trụ mà nói, thanh danh của Bạch Trú là thần thánh không gì sánh bằng, không thể bị hủy hoại trong tay hai con slime.

Nhưng vào đúng lúc này, Lưu Đức Trụ quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy một con khủng long nhỏ màu xanh lá cây đang nhìn chằm chằm vào mình cách đó không xa. Một giây tiếp theo, Lưu Đức Trụ nhìn thấy con khủng long nhỏ đang chạy về phía mình. Giây tiếp theo, Lưu Đức Trụ thấy con khủng long nhỏ chạy nhanh về phía mình, đầu khủng long đung đưa trông rất hài hước.

Zard đi tới chỗ hai người, thấp giọng hỏi: "Hai người... Là người của Bạch Trú?!"

Lưu Đức Trụ chuẩn bị tinh thần: "Anh là ai?"

Zard: "Tôi á! Là bạn tốt của Bạch Trú, Zard! Hai người là ai trong tổ chức Bạch Trú thế?"

Lưu Đức Trụ: "Tôi là Hồ Tiểu Ngưu."

Nam Canh Trần: "Tôi là Trương Thiên Chân."

Zard: "Hóa ra là hai người. Tôi muốn hỏi, Khánh Trần còn sống không? Lần này ông chủ của các cậu có ở đây không? Đúng rồi, y cũng ở khách sạn Marriott phải không? Sao không thấy? Hay là đối phương cũng giống sếp tôi, thay thế cho người khác?"

Trong chớp mắt, Zard đã bán Huyễn Vũ. Huyễn Vũ thế chỗ người khác chính là vì không muốn ai biết hắn đến...

Lưu Đức Trụ nhìn cái tên cứ lảm nhảm trước mặt, trong một loạt vấn đề này cũng không biết nên trả lời thế nào: "Không thể trả lời."

Cậu ta nghi ngờ rằng tên Zard này không phải là muốn nhận được câu trả lời mà chỉ là muốn tìm người nói chuyện cùng.

........

Bên ngoài nhà ga Tây Trịnh Thành, Khánh Trần lặng lẽ đứng trong gió lạnh.

Người thanh niên bên cạnh thấp giọng hỏi: "Ngài đến ga tàu làm gì?"

Khánh Trần vẫn không biết mối quan hệ giữa Khánh Nguyên và người thanh niên này, cũng không biết họ tương tác ra sao, chỉ có thể dựa vào thái độ của người trẻ tuổi để đoán tính cách của Khánh Nguyên. Xét theo cách nói chuyện hèn mọn của người thanh niên, có lẽ Khánh Nguyên không phải là người dễ gần.

Vì thế cậu suy nghĩ một chút, liếc xéo người thanh niên nọ, nói: "Đây là thứ ngươi có thể hỏi sao?"

Người thanh niên vội vàng cúi đầu: "Thực xin lỗi, ông chủ hai."

Ông chủ hai? Khánh Trần hơi nghi hoặc một chút.

Khánh Trần hỏi bên người thanh niên bên cạnh: "Ngươi tới đây làm gì?"

Người thanh niên cung kính nói: "Ông chủ hai, Lưu Ninh tạm thời có việc phải làm nên thay tôi đến đón những người trong tổ chức của chúng ta từ các nơi đến. Cậu ta nói rằng mình đã xin phép ông chủ ba, có lẽ là ông chủ ba đã không nói với ngài."

Khánh Trần cảm thấy hơi buồn bực. Cái tổ chức bỏ đi này của Khánh Nguyên rốt cuộc có bao nhiêu ông chủ?!

Tại sao các người lại làm như thổ phỉ trên núi thế, nào là Đại đương gia, Nhị đương gia, Tam đương gia, đủ thứ loạn xà ngầu vậy.

Nhưng có một điều chắc chắn, Khánh Nguyên không phải là người cầm quyền thực sự của tổ chức này, phía trên Khánh Nguyên có một ông chủ lớn. Sở dĩ Khánh Nguyên có thể trốn ở thành phố số 10 đến mức ngay cả diêu chuẩn cũng không thể tìm thấy xem ra cũng là nhờ tổ chức này giúp đỡ hắn ta. Hơn nữa, tổ chức này có phạm vi bao phủ rộng rãi, các thành viên của nó không chỉ giới hạn ở Trịnh Thành và Thái Thành mà dường như còn đến từ các thành thị khác.

Khánh Trần sắc mặt lạnh lùng nói: "Công việc đã được phân công cụ thể mà có thể dễ dàng thay đổi sao? Hắn có chuyện gì, quan trọng đến mức làm lỡ việc chính."

Người thanh niên cẩn thận giải thích: "Lưu Ninh có hẹn gặp gia đình bạn gái..."

Khánh Trần cười lạnh: "Nói hắn..."

Khánh Trần ban đầu muốn để Lưu Ninh chia tay bạn gái, Lưu Ninh không phải là cấp dưới của cậu thì liên quan gì đến cậu. Nhưng ngẫm lại bạn gái Lưu Ninh cũng rất vô tội, nên thôi.

Lúc này, Tôn Sở Từ và những người khác đột nhiên bước ra ngoài, khi nhìn thấy Khánh Trần, họ muốn chào hỏi, nhưng khi nhìn thấy những người bên cạnh Khánh Trần thì lập tức ngậm miệng, như thể muốn tránh mặt.

Kết quả là người thanh niên đã ngăn họ lại và gọi: "Tôn Sở Từ."

Sau khi bị gọi, Tôn Sở Từ khách khí nói: "Lý Dịch tiền bối, đã lâu không gặp."

Khánh Trần nhìn Tôn Sở Từ, lại nhìn thanh niên bên cạnh: "Các người quen nhau à?"

Cậu nhớ tới Tôn Sở Từ ở thế giới Trong từng nhắc tới cái tên này, Lý Dịch, Long Hồ công xã!

Vậy Khánh Nguyên thực chất là người của Long Hồ công xã?

Cái băng này ban đầu được gọi là Chấn Bắc công xã. Nó được thành lập bởi một sinh viên tốt nghiệp từ Đại học thị trấn Long Hồ phía nam Trịnh Thành. Nó được gọi là Chấn Bắc công xã vì người sáng lập nó là Vương Chấn Bắc.

Có bạn học của Vương Chấn Bắc đã đăng trên diễn đàn vạch trần rằng tên này từng là hội trưởng hội sinh viên của trường, rất quan liêu, đến mức bộ máy quan liêu ở Chấn Bắc công xã cũng rất nặng. Sau này, Chấn Bắc công xã thu nạp nhiều Thời Gian Hành Giả hơn ở trường đại học và tên của nó được đổi thành Long Hồ công xã.

Khánh Trần đoán rằng tổ chức hiện tại mà Lý Dịch và Khánh Nguyên đang nằm trong có lẽ là kết quả của sự sát nhập.

Giống như thổ phỉ trên núi, vốn chỉ có một Đại đương gia, kết quả có người từ đỉnh núi khác mang theo súng ống và nhân mã đến, Đại đương gia trở thành Nhị đương gia.

Lúc này, người thanh niên tên Lý Dịch giải thích với Khánh Trần: "Người này là Tôn Sở Từ. Tôi đã nhắc đến trước đó trong cuộc họp của chúng ta. Cậu ta là một tài năng hiếm có, chỉ là từ đầu đến cuối không chịu gia nhập. Gần đây ông chủ ba không còn kiên nhẫn nữa nên muốn phong sát họ làm gương cho những Thời Gian Hành Giả khác ở Trịnh thành."

Nói xong, Đoàn Tử, Tôn Sở Từ và những người khác ban đầu vẫn còn rất nhiệt tình với Khánh Trần trên tàu bỗng sắc mặt sa sầm, dường như đã gộp cậu vào chung đám với Lý Dịch.

Khánh Trần cũng không thèm để ý, cậu cười nói với Lý Dịch: "Giết gà dọa khỉ là đúng. Loại Thời Gian Hành Giả không vâng lời như này nên bị dạy dỗ."

Suy cho cùng, nếu Long Hồ công xã của các người không ép nhóm người Tôn Sở Từ vào ngõ cụt thì làm sao có thể củng cố quyết tâm ôm đùi Khánh Trần của Tôn Sở Từ chứ?

Tôn Sở Từ lạnh giọng nói: "Những hành động của Long Hồ công xã ở Trịnh Thành đều khiến rất nhiều Thời Gian Hành Giả khinh thường. Tôi biết các người đã tìm được chỗ dựa mới, nhưng các người sẽ sớm nhận ra rằng có những điều không thể làm trái. Phải biết trên đời này nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, cho dù Bạch Trú lợi hại như vậy nhưng cũng không bao giờ ức hiếp kẻ yếu."
*Tương tự câu núi này cao còn có núi khác cao hơn.

Lý Dịch cười lạnh: "Sao cậu biết sau lưng Bạch Trú đã làm cái gì? Hơn nữa lấy bối cảnh hiện tại của chúng ta, Bạch Trú thì tính là thứ gì?"

Tâm gã nghĩ, ông chủ hai đứng cạnh mình chính là ứng cử viên Ảnh tử huyền thoại đấy, đường đường là một nhân vật lớn. Có nhân vật tầm cỡ này ủng hộ, Bạch Trú tính là cái thá gì chứ.

Khánh Trần yên lặng nhìn Lý Dịch một chút, không nói gì. Trong ánh mắt kia chất chứa sự thương cảm dành cho người thiểu năng trí tuệ.

------------------------------------

Chương 428: Manh mối về Khánh Nguyên!

"Đây sẽ là lần cuối tôi gọi anh là Lý Dịch tiền bối." Tôn Sở Từ bình tĩnh nói: "Tuy hiện tại chúng tôi không sống tốt bằng Long Hồ công xã ở thế giới Trong, ở nơi hoang dã dù có gặp nguy hiểm nhưng chúng tôi cũng rất vui. Điều chúng tôi tận hưởng chính là niềm vui khi khám phá một thế giới chưa biết chứ không phải hưởng thụ quyền lực."

Lý Dịch cười lạnh: "Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, thì đừng nói đến chuyện vui thú."

Tôn Sở Từ nghiêm túc nói: "Cùng lắm thì chết ở thế giới Trong, còn hơn là sống trong khuất phục. Long Hồ công xã ngày nào cũng chơi trò chơi quan lại. Tôi nghe nói xã trưởng Vương Chấn Bắc của các người đã yêu cầu một thành viên bậc ba chuốc say em gái của mình rồi đưa cho hắn ta à?"

Lý Dịch nheo mắt: "Mày nghe ai nói?"

"Cái này thì đừng quan tâm." Tôn Sở Từ nói: "Long Hồ công xã quá ngây thơ khi nghĩ rằng muốn làm gì thì làm chỉ vì đã trở thành Thời Gian Hành Giả."

Nói xong, Tôn Sở Từ quay người rời đi cùng Đoàn Tử và những người khác.

Khánh Trần vui vẻ xem, trong lòng tự nhủ rằng phẩm chất của Tôn Sở Từ rất tốt, phù hợp với Bạch Trú.

Sau khi bọn họ rời đi, Lý Dịch cẩn thận giải thích với Khánh Trần: "Những gì Tôn Sở Từ nói chỉ là lời đồn, ông chủ ba không hề yêu cầu như vậy, là thành viên bậc ba đó tự nguyện."

Khánh Trần liếc nhìn Lý Dịch, lắc đầu nói: "Ta không rảnh quan tâm đến những chuyện như vậy."

Lý Dịch thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ hai, chúng ta hiện tại nên làm gì?"

"Đón người." Khánh Trần nói: "Không phải ngươi đến đón người sao? Chưa đón được người còn có thể đi đâu?"

Lý Dịch sửng sốt một chút: "Ngài muốn cùng tôi đón người?"

"Đương nhiên." Khánh Trần gật đầu: "Nếu không thì tại sao ta lại tới đây? Ta cần người này, sau khi đón bọn họ, các ngươi có thể trực tiếp đi theo ta."

Lý Dịch yếu ớt nói: "Ông chủ ba nói, đón người xong thì đưa đến chỗ ngài ấy..."

Khánh Trần cười híp mắt nói: "Ngươi cho rằng lời ta nói không có trọng lượng bằng hắn sao?"

"Không phải không phải." Lý Dịch vội vàng nói: "Tôi hoàn toàn nghe theo ngài an bài."

Lý Dịch cũng biết thái độ của Vương Chấn Bắc đối với Khánh Nguyên là như thế nào, ngày bình thường đến nịnh bợ còn không kịp, vì vậy chỉ cần chờ đợi Khánh Nguyên chiến thắng trong Ảnh tử chi Tranh và dẫn dắt mọi người lên như diều gặp gió thôi.

Khánh Trần nhìn Lý Dịch, hờ hững nói: "Trước kia ngươi hỏi ta vì sao lại tới đây, ngươi cho rằng ta sẽ ở đâu?"

Lý Dịch vội vàng cười làm lành: "Mọi người đều nói ngài đến Trung tâm Hội nghị Quốc tế báo danh. Trang phục ngài yêu cầu giống hệt quần áo của Ma Trận, cũng là do ông chủ ba đặt hàng. Mặt nạ kia cũng khó tìm, tôi đã chạy ra hàng chục cửa hàng mới tìm được."

Khánh Trần gật đầu, thản nhiên nói: "Ban đầu ta quả thực đã định đi báo danh, nhưng kế hoạch đã thay đổi."

Giờ khắc này, cuối cùng cậu cũng tìm được thông tin liên quan đến Khánh Nguyên, đối phương có lẽ đã trà trộn vào trung tâm hội nghị vào lúc này, mặc quần áo giống như đồng phục của Ma trận và đeo mặt nạ trắng giống hệt.

Có lẽ hắn muốn trà trộn vào Ma Trận để nghe lén bí mật của họ?

Dưới tình huống đeo mặt nạ, ngay cả người của Ma Trận cũng khó phân biệt ai là ai.

Không thể không nói, Khánh Trần luôn cảm thấy Khánh Nguyên giống như một khuôn mẫu nhân vật chính, sau khi xuyên việt liền trở thành một đối thủ mạnh mẽ trong vở kịch giành quyền thừa kế của Khánh thị, hắn ta có tham vọng, có sự giúp đỡ và có gan trà trộn vào Ma Trận để thám thính tin tức. E rằng nhiều người sẽ cho rằng người như Khánh Nguyên chắc chắn là nhân vật chính trong số những Thời Gian Hành Giả.

Ít nhất đó là những gì mà người của Long Hồ công xã nghĩ.

Trên thực tế, có rất nhiều Thời Gian Hành Giả đều có khuôn mẫu của nhân vật chính, chẳng hạn như Hà Kim Thu, Ương Ương, Trịnh Viễn Đông, Huyễn Vũ... họ đều trông giống như những người được chọn. Ngay cả Nam Canh Thần, những chuyện cậu ta gặp được sau khi xuyên việt cứ như là đời trước cậu ta cứu vớt cả thế giới vậy.

Nhưng Khánh Trần cảm thấy đây cũng là phần thú vị của việc xuyên việt cả một quần thể.

Khánh Trần để Lý Dịch đi đón người, sau khi rời đi, cậu gửi tin nhắn cho Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần và La Vạn Nhai: "Quan sát thật sát sao Ma Trận và những người mặc đồng phục của tổ chức đó. Nếu có người lén tách khỏi đám đông, đi theo hắn ta và cố gắng tìm ra phòng của hắn. Ta cần thông tin về người này."

Lưu Đức Trụ: : "Đã rõ."

Nam Canh Thần: "Đã rõ."

La Vạn Nhai: "Đã rõ."

Theo Khánh Trần, mặc dù Khánh Nguyên có thể lẻn vào Ma Trận, nhưng sẽ luôn có lúc hắn ta tách ra, nếu không thì bí mật của hắn ta sẽ bị bại lộ nếu hắn ta theo Ma Trận trở về phòng khách sạn.

Vì vậy, bất kể ai rời đội ngũ giữa chừng thì đó cũng có thể là Khánh Nguyên.

Lúc này, Lý Dịch cùng 21 người đi tới trước mặt Khánh Trần: "Ông chủ hai, đây là những Thời Gian Hành Giả của tổ chức chúng ta rải rác ở các thành phố khác, có chiến sĩ gen và người bình thường. Vốn dĩ có năm thành viên được trang bị tứ chi máy móc sẽ đến, nhưng tứ chi máy móc của họ hết điện nên họ chỉ có thể ở nhà chờ mấy ngày sau xuyên việt."

Sau khi xuyên việt và quay trở lại trong một thời gian rất dài đã mang đến một tai hại không ngờ...

Hầu hết các chi máy móc mà Thời Gian Hành Giả sử dụng đều giống loại mà Giang Tuyết dùng lúc đầu. Nhiều Thời Gian Hành Giả vừa trở về bảy ngày đã bị tàn tật. Có cái thì cánh tay máy móc bị mất điện, có cái thì chân máy móc bị mất điện. Một số Thời Gian Hành Giả thay gần như toàn thân bằng máy móc giờ đang nằm trên giường như một người bị liệt nửa người, nếu không nhanh quay lại thế giới Trong thì e là sẽ có chuyện.

Sáng nay các phương tiện truyền thông đưa tin rằng một số Thời Gian Hành Giả đã cải tạo chân thành máy móc đã được đưa đến đây trên xe lăn...

Quá kiên cường.

Cho đến nay, chỉ có một số tổ chức phát triển các thiết bị nhỏ để sạc các chi máy móc, hầu hết những Thời Gian Hành Giả đều không có chúng. Công nghệ của thứ này thực ra không khó, nhưng mấu chốt là không cách nào có thể hoàn thành sản xuất hàng loạt trong vòng một tháng.

Khánh Trần nhìn những Thời Gian Hành Giả trước mặt, bao gồm cả Lý Dịch, tổng cộng có 22 người.

Con số này đủ để cậu làm ít chuyện.

Dùng người của người khác để làm chuyện riêng của chính mình có vấn đề gì không? Không vấn đề.

Lúc này, La Vạn Nhai gửi tin nhắn: "Tổ chức Tam Giang Khẩu ở Võ Thành đã rời khỏi trung tâm hội nghị."

......

Trên tầng ba của trung tâm hội nghị, Trịnh Viễn Đông đang im lặng nhìn Spider Man, Deadpool, Pikachu và Slime đang đi lại ở tầng dưới.

Ngoài ra còn có Hạt Tử Tinh và Xuyên Sơn Giáp (con bọ cạp với con tê tê) trong hoạt hình bảy anh em hồ lô.

"Tư duy của những Thời Gian Hành Giả thật đúng là tự tại." Lộ Viễn ở bên cạnh nói.

Trịnh Viễn Đông hỏi: "Đã đón được Khánh Trần chưa?"

"Chưa." Lộ Viễn lắc đầu: "Tên này biến mất rồi, Nghê Nhị Cẩu canh giữ lối ra ga cũng không thấy cậu ta, trên sân ga cũng không có người."

Trịnh Viễn Đông bàn giao: "Đợi cậu ta ở lối ra không chắc chắn. Lần sau họp, cứ cho xe đến nhà đón cậu ta."

"Sếp, ngài nghĩ cậu ta sẽ đi đâu?" Lộ Viễn buồn bực không hiểu: "Nếu cậu ta không trực tiếp tới trung tâm hội nghị thì còn có thể làm cái gì?"

"Không biết." Trịnh Viễn Đông lắc đầu: "Người đứng đắn không đoán được tư duy của cậu ta."

"Nhưng tiểu tử thối kia ít nhất có nguyên tắc, ít nhiều cũng xem như là người tốt đúng không? Chúng ta cần phải đề phòng cậu ta như vậy sao? Cậu ta chỉ có một người thôi." Lộ Viễn khó hiểu.

"Cậu nhìn các chi nhánh của Future, Kamishiro, Kashima ở châu Âu hiện tại tệ đến mức nào thì sẽ biết điều này có cần thiết hay không." Trịnh Viễn Đông quay người bước ra ngoài: "Theo dõi tin tức, giờ mà Thời Gian Hành Giả ở Trịnh Thành này chỗ nào có biến thì tìm cậu ta ở chỗ đó."

"...... Được."

"Phải rồi, những người khác của Bạch Trú thì sao?" Trịnh Viễn Đông hỏi.

"Tôi nhìn trên sổ đăng ký khách sạn có thấy tổng cộng ba người đã điền vào biên nhận tham gia là Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần và La Vạn Nhai. Ba người sau đã đến khách sạn và nhận phòng." Lộ Viễn nói. "Chỉ là họ đã ra khỏi khách sạn, không biết đã đi nơi nào."

"Không phải cậu nói họ giả dạng thành Slime sao?" Trịnh Viễn Đông hỏi.

"Sếp à, hiện trong trung tâm hội nghị có ba mươi mốt con slime. không có cách nào phân biệt đâu là bọn họ." Lộ Viễn vô tội nói.

Trịnh Viễn Đông gật đầu: "Hai người kia thì không quan trọng, hãy để mắt đến La Vạn Nhai, đừng để ông ta phát triển người nhà ở trung tâm hội nghị... Sao loại người gì Bạch Trú cũng có vậy."

Nghĩ đến thôi đã thấy phiền.

Lúc này, trung tâm hội nghị đã chuẩn bị trà chiều cho mọi người có mặt.

Ở rìa trung tâm hội nghị, có một chiếc bàn thật dài với điểm tâm, cà phê và nước trái cây tinh tế.

Các thành viên của Ma Trận đứng vào bàn, không ăn uống mà chỉ trò chuyện với những người khác.

Một thành viên Ma Trận nhỏ giọng nói: "Tiền bối, anh có cảm thấy hai con slime thấy cách đó không xa hình như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta không?"

Thành viên Ma Trận đối diện sửng sốt một chút, sau đó quay đầu nhìn hai con slime ở bên cạnh.

Nhưng khi quay lại thì phát hiện hai con Slime không hề nhìn về phía này.

"Không có đâu, bọn họ không phải đang nhìn mấy chị gái kia sao?" Thành viên của Ma Trận nghi ngờ hỏi.

"Không, tôi luôn có cảm giác như bọn họ đang nhìn chúng ta. Hai con slime này vẫn đang nhìn chúng ta, bên kia còn có một con khủng long nhỏ màu xanh lá cây đang nhìn bọn họ."

"Gì lộn xộn vậy..."

"Nhưng mà Ma Trận chúng ta và Hồng Diệp chắc chắn là những người nổi bật nhất trong lần hội nghị này, bị người khác nhìn là điều bình thường." Một nữ sinh cười nói.

Lời này không sai, những người nhận được nhiều sự chú ý nhất trong hai ngày qua là Ma Trận và Hồng Diệp. Họ tận hưởng ánh nhìn của những Thời Gian Hành Giả khác, giữ tư thế ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Lúc này, một thành viên Ma Trận có chút bối rối: "Tôi cũng cảm thấy như hai con slime đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta."

Một thành viên khác của Ma Trận thoải mái cười nói: "Không sao. Tôi đến chào họ là biết chuyện gì xảy ra."

Nói xong, anh ta sải bước về phía hai con slime.

Hai con slime ngồi xổm trên mặt đất, Lưu Đức Trụ thấp giọng nói: "Ông có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Tôi làm gì mà không nghiêm túc?" Nam Canh Thần không vui.

"Lúc tôi nói muốn đổi bộ slime này, ông nói ông có phương án dự phòng, nhưng phương án dự phòng của ông là anh em hồ lô?" Lưu Đức Trụ nói.

"Thì sao? Trang phục anh em hồ lô giảm giá đấy, tôi đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua chúng." Nam Canh Thần nói.

"Nhưng quần áo anh em hồ lô không che được mặt chúng ta" Lưu Đức Trụ đau lòng nhức óc nói: "Còn nữa, làm sao ông có thể nói cho Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân biết chúng ta giả mạo họ?!"

"Tôi làm người là phải trung thực, ông hiểu gì." Nam Canh Thần nói.

"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Trước tiên hãy thảo luận đi. Nếu có người hỏi thân phận của chúng ta thì bịa thế nào? Giả mạo là người của Côn Lôn thì sao? Hoặc là người của Cửu Châu cũng được."

Nam Canh Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu có người phát hiện ra sẽ rất xấu hổ. Tôi có cách rồi."

"Đừng nói nữa, Ma Trận có người đã rời đi đội ngũ, có thể gã là người ông chủ đang tìm... À, đang đến chỗ chúng ta." Lưu Đức Trụ nói.

Lúc này, thành viên Ma Trận đến trước hai con slime: "Xin chào, hai người là ...?"

Nam Canh Thần sửng sốt một lát: "Tôi là Lưu Đức Trụ."

Lưu Đức Trụ sửng sốt, trừng mắt nhìn Nam Can Thần: "Tôi... tôi là Nam Canh Thần."

Hai người nhìn nhau, Lưu Đức Trụ lòng đau như cắt cmn cái này cùng việc trực tiếp tiết lộ thân phận của mình thì có gì khác nhau?!

Các thành viên Ma Trận nhìn hai người này với vẻ mặt có phần khó hiểu: "Cái tên Lưu Đức Trụ nghe thật quen tai... chờ đã, hai cậu là thành viên của Bạch Trú?!"

"Ha ha ha, sao có thể!" Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần chạy trối chết.

Đúng lúc sự chú ý của rất nhiều người đã bị Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần hấp dẫn. Ở bên kia, La Vạn Nhai đeo một chiếc khẩu trang lớn màu đen, vừa giả vờ dạo quanh vừa âm thầm quan sát phía Ma Trận. Lúc này, có người trong đội ngũ của Ma Trận đột nhiên rời đi.

Đôi mắt La Vạn Nhai sáng lên, ông ta ra hiệu với một người đeo khẩu trang khác ở không xa, người thanh niên đó gật đầu và theo dõi người kia.

Còn La Vạn Nhai thì tiếp tục ở lại triển lãm, theo dõi Ma Trận.

------------------------------------

Chương 429: Pikachu không thích ở trong Pokéball.

La Vạn Nhai không đến Trịnh Thành để tham dự hội nghị, cũng không quan tâm tham gia hội cosplay do Thời Gian Hành Giả tổ chức. Ông ta đến đây để phối hợp với ông chủ tìm Khánh Nguyên từ trong tổ chức Ma Trận.

Tuy nhiên, sau khi La Vạn Nhai im lặng quan sát một lúc lâu, ông ta chợt phát hiện ra rằng cơ cấu tổ chức của Ma Trận nổi tiếng này có vẻ cũng không chặt chẽ, giống như một câu lạc bộ sinh viên năm cuối ở một trường đại học nước ngoài, có năng lực, có dã tâm nhưng rốt cuộc cũng chỉ là những người trẻ tuổi. Vốn dĩ ông ta lo lắng mình sẽ bị phát hiện, nhưng hóa ra không phải.

La Vạn Nhai đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. Những thành viên Ma Trận này còn lớn tuổi hơn ông chủ. So sánh với đó, ông chủ của ông ta trông không hề giống một học sinh bình thường chút nào.

Buổi tối.

Ông ta tóm tắt thông tin rồi gửi cho cả nhóm: "Ông chủ, có tổng cộng bốn người đã rời khỏi đội ngũ Ma trận. Hai người trong số họ đã trở lại đội ngũ. Hình như họ có quen biết với các thành viên của Ma trận ở đó. Còn hai người chưa hề quay lại kể từ khi họ rời đi, một người quay lại phòng khách sạn và ở trong phòng 1324 của JW Marriott. Người còn lại rời trung tâm hội nghị và đến một trung tâm massage chân. Anh ta rời đi sau hai giờ và tiêu hết 888."

Khánh Trần: "Rất tốt, tiếp tục."

Thông tin do La Vạn Nhai đưa ra đã rất chi tiết, ngay cả những nhân viên điều tra nghiêm chỉnh cũng khó có thể đưa ra báo cáo chi tiết nhanh chóng như vậy trong một đám đông hỗn loạn. Đặc biệt, ông ta còn biết đối phương đã tốn bao nhiêu tiền cho trung tâm massage chân.

888 tệ...?

Khánh Trần có chút hoang mang, massage chân cần nhiều tiền như vậy sao. Điều này dính đến điểm mù trong kiến thức của cậu.

Lần này, La Vạn Nhai không đến một mình, tuy những người một nhà khác trong gia đình không thể vào trung tâm hội nghị nhưng họ có thể đợi ở bên ngoài và theo dõi những người bước ra khỏi trung tâm hội nghị bất cứ lúc nào.

12 người nhà đều là tu hành giả cấp E.

Lúc này, các thành viên của Ma trận nhìn hai con slime đang chạy trốn, im lặng một lúc, không biết phải nói gì.

"Lưu Đức Trụ? Hai người kia thật sự là thành viên của Bạch Trú sao?" Một nữ sinh của Ma Trận tò mò hỏi.

Một thanh niên cau mày nói: "Không chắc có phải không. Rất có thể ai đó đang giả mạo. Dù sao thì không ai có thể nhìn thấy dưới lớp ngụy trang của gã trông như thế nào. Có người cố tình bôi nhọ Bạch Trú là chuyện bình thường."

Cậu ta là người đứng đầu của Ma Trận, tên là Trần Tuế, lần này cậu ta cũng dẫn đội đến trung tâm hội nghị. Trần Tuế biết chút ít về Bạch Trú, chủ yếu là bởi vì ở Hải Thành còn có một cô gái tên Ương Ương. Cậu ta từng mời Ương Ương tham gia Ma Trận, nhưng Ương Ương từ chối vì cô ấy đã gia nhập Bạch Trú...

Kể từ đó, Trần Tuế luôn chú ý đến Bạch Trú. Cậu ta muốn biết loại tổ chức nào có thể thu hút Ương Ương tham gia.

Đúng, còn có Hồ Tiểu Ngưu và Trương Thiên Chân. Hai người này khi còn ở Lạc Thành rất khiêm tốn, nhưng rất nhiều học sinh ở Hải Thành đều biết hai người này đều là phú nhị đại đỉnh cấp, nghe nói họ cũng đã gia nhập Bạch Trú.

Ba học sinh nổi bật từ Hải Thành đồng thời gia nhập Bạch Trú. Vì vậy, danh tiếng của Bạch Trú ở Hải Thành đã rất cao. Đây có lẽ là điều mà Khánh Trần chưa bao giờ nghĩ tới.

"Mà này, Ương Ương đâu? Trước đây tôi nghe nói cô ấy sẽ tới tham gia hội nghị, nhưng lại không thấy cô ấy." Có người nói.

"Ồ, tôi nghe bạn thân của cô ấy nói rằng cô ấy vừa đi hưởng tuần trăng mật ở châu Âu về, phải nghỉ ngơi hai ngày mới tới." Một cô gái trong Ma Trận nói.

Mọi người im lặng nhìn cô gái: "???"

Chúng ta chỉ mới là học sinh, sao có người đã bắt đầu hưởng tuần trăng mật?!

Các thành viên trong Ma Trận chấm hỏi đầy đầu. Nữ sinh kia nói ra: "Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra. Bạn thân của cô ấy thực sự đã nói như vậy."

Ương Ương có lẽ cũng không biết mình đã gây ra bao nhiêu bối rối cho các học sinh khác khi tùy tiện đùa cợt một câu.

Đám chó độc thân bị 100.000 emotional damage.

Thanh máu của mọi người chỉ có 2.000, sau khi hứng 100.000 dmg, họ vẫn nợ Ương Ương 98.000 máu.

Trần Tuế suy nghĩ một chút, nói: "Mọi người cũng nên chú ý lần hội nghị này, nhìn xem thành viên của Bạch Trú ở đâu. Quan sát một chút."

"Ông chủ của Bạch Trú là ai ta?" Một thành viên của Ma trận thắc mắc: "Liệu Ương Ương có đi hưởng tuần trăng mật với ông chủ của Bạch Trú không?"

Trần Tuế nói: "Giới truyền thông cho rằng một số nhân vật quan trọng trong giới Thời Gian Hành Giả sẽ không ăn mặc kỳ quặc vì lòng tự trọng của bản thân. Nhưng tôi nghĩ những cường giả đó sẽ không quá quan tâm đến cái gọi là kiêu ngạo và tự tôn. Nói không chừng có người đang ẩn náu trong một con Pikachu nào đó, ông chủ Bạch Trú có lẽ đã tới, chỉ là chúng ta không tìm được mà thôi."

......

"Sếp à, anh ở đâu? Đã tới trung tâm hội nghị chưa? Sao tôi không thấy anh? Anh đang mặc trang phục gì?" Một con khủng long nhỏ màu xanh gật gù đắc ý đi tới.

Zard đang đeo tai nghe Bluetooth bên trong con khủng long nhỏ, đôi mắt tìm kiếm khắp nơi. Vốn dĩ anh ta định để mắt đến Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần, nhưng hai tên đó đã bị Ma Trận đuổi chạy mất, anh ta lạc mất đi mục tiêu. Vì vậy, Zard dứt khoát bắt đầu tìm kiếm ông chủ nhà mình.

Trong tai nghe Bluetooth, Huyễn Vũ lạnh lùng nói: "Cậu rảnh rỗi như vậy..."

Cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại.

Lúc này, một con Pikachu màu vàng đột nhiên đứng yên, nhìn trừng trừng về phía đối diện...

Một Thời Gian Hành Giả đội chiếc mũ đỏ và cầm một quả Pokéball trong tay cũng nhìn thẳng vào hắn.

Trong một khoảnh khắc, Huyễn Vũ cảm giác được tên này muốn cầm Pokéball thu hắn vào trong đó. Tại sao lại có người cos loại nhân vật thế này? Chỉ vì có hàng tá Pikachu ở trung tâm hội nghị?!

Huyễn Vũ nhìn Thời Gian Hành Giả đối diện, bình tĩnh nói: "Ngươi không biết Pikachu không thích ở trong Pokéball sao?"

Zard đeo tai nghe Bluetooth cười như điên: "Sếp, sao anh biết nhiều thế?! Ngày thường ở nhà anh toàn xem gì vậy! Em trai anh có lẽ còn chưa xem hết Pokémon đâu!"

Huyễn Vũ sửng sốt, hắn quên ngắt kết nối tai nghe Bluetooth...

Trong chớp nhoáng này, hắn đột nhiên muốn giết người.

Đây là cái thứ hội nghị quỷ gì? Tại sao không phải là một cuộc họp nghiêm túc mà lại gây ra nhiều chuyện khùng điên như vậy?!

........

Trong một nhà hàng lẩu thịt dê ở Trịnh Thành, tám thành viên đến từ Tam Giang Khẩu đang ngồi quanh một chiếc bàn, một người trong số họ sửng sốt nhìn nước dùng trong suốt: "Đây không phải chỉ là một nồi nước nóng sao? Nồi lẩu này có thể nấu ra tới hương vị?"

Ông chủ Tam Giang Khẩu cười nói: "Đây là nét đặc trưng của phương bắc. Vào mùa đông, họ thích ăn thịt dê luộc để sưởi ấm. Sau khi nước sôi, thịt dê phải bỏ vào trước, muốn biết được thịt dê ngon hay không phải nhìn vào màu sắc của nước. Thịt ngon nấu xong thì màu nước vẫn phải trong, thịt dở thì nước trắng đục."

"Còn có cách này?"

"Nhân tiện, lão đại, tại sao chúng ta không có đồng phục? Nhìn đồng phục Ma Trận màu đen trông đẹp biết bao, màu tím lam của Hồng Diệp cũng không tệ. Người ta thường nói đi cho biết, giờ tôi mới phát hiện có nhiều Thời Gian Hành Giả tụ tập cùng nhau như vậy, còn nghe nói thành tích của các tổ chức khác, hình như chúng ta ở Tam Giang Khẩu cũng chưa làm chuyện gì oanh động cả."

Ông chủ Tam Giang Khẩu vẻ mặt xấu hổ: "Không vội, hiện tại chúng ta đang phát triển một cách âm thầm, Lý Trường Thanh cũng đã rời khỏi thành thị số 1, đây là cơ hội tốt cho sự phát triển của chúng ta."

Ông chủ này tên là Trương Việt Ba, người gốc Võ Thành, tình cờ trở thành Thời Gian Hành Giả. Vì là đội trưởng của một đội bóng nghiệp dư nổi tiếng ở Võ Thành, xử sự công bằng và giỏi làm việc nên đã trở thành hội trưởng của Tam Giang Khẩu.

Tuy nhiên, những Thời Gian Hành Giả ở Võ Thành lại bị chèn ép khá nghiêm trọng. Thành thị số 1 tương ứng với nó đã bị Lý Trường Thanh của Lý thị cày nát, rất nhiều Thời Gian Hành Giả đã bị Lý thị khống chế, những người còn lại chỉ có thể khốn khổ sống qua ngày. Vì vậy, khi Thời Gian Hành Giả khác đến Trịnh Thành đều nhìn lợi hại ghê gớm, đi đến những nhà hàng cao cấp nhất. Kết quả Tam Giang Khẩu đến để ăn lẩu thịt dê, còn chưa đặt được phòng riêng...

Những Thời Gian Hành Giả thì đến tham dự cuộc họp, bọn họ thì dường như đến để nhìn đời.

Một thành viên Tam Giang Khẩu tò mò hỏi: "Lão đại, anh có nghĩ rằng Thời Gian Hành Giả do Lý thị khống chế cũng sẽ đến tham gia hội liên hiệp không?"

"Đó là điều chắc chắn." Trương Việt Ba suy nghĩ một lúc rồi nói: "Dù sao thì bọn họ cũng khống chế quá nhiều Thời Gian Hành Giả, ông sẽ không thể biết ai là người của họ. Ông vẫn phải cảnh giác với năng lực của tập đoàn tư bản lũng đoạn ở thế giới Trong, không riêng gì Lý thị, mà cả những người từ gia tộc Kamishiro, Kashima, Trần thị và Khánh thị đều sẽ đến đây, vì vậy mọi người nên cẩn thận để không bị ả độc phụ Lý Trường Thanh kia nhắm đến. Bằng không sẽ gặp tai ương."

Đang nói chuyện, cửa quán thịt dê bị đẩy ra, ngoài cửa có hơn hai mươi người đi vào.

Trương Việt Ba thì thầm: "Tôi đã gặp một người trong đó, Lý Dịch đến từ Long Hồ công xã của Trịnh Thành. Những người này có lẽ đều là Thời Gian Hành Giả. Người ta nói rằng Long Hồ công xã và Quang Minh công xã ở Thái Thành đã sát nhập."

Khánh Trần bước vào, như không nhìn thấy nhóm người của Tam Giang Khẩu, cậu nói với các thành viên Long Hồ công xã phía sau: "Mọi người ngồi đi. Đã đi xa thế, tôi sẽ đãi mọi người một bữa."

Các thành viên khách khí nói: "Cảm ơn ông chủ hai."

Nhóm người từ Tam Giang Khẩu cúi đầu ăn cơm, bọn họ nghe được xưng hô này thì lập tức liếc nhìn Khánh Trần một cái, trong lòng nghĩ rằng hoá ra đây là đại nhân vật ở Long Hồ công xã.

Lúc này Lý Dịch nhỏ giọng nói với Khánh Trần: "Ông chủ hai, ngài định làm gì với những người này? Ông chủ ba vừa hỏi, ngài ấy muốn những người này còn dùng được..."

Khánh Trần nhìn Lý Dịch một chút: "Lý Dịch, ngươi gia nhập Long Hồ công xã bao lâu rồi?"

Lý Dịch đáp: "Ở thế giới Ngoài hơn hai tháng..."

Khánh Trần nói: "Ngươi cảm thấy, ngươi đi theo Vương Chấn Bắc có tiền đồ hơn hay theo ta?"

Lý Dịch nhất thời sửng sốt một chút, vội vàng nói: "Đương nhiên là đi theo ngài có tiền đồ hơn."

"Vậy ngươi biết phải làm sao rồi đấy. Chỉ cần nghe Vương Chấn Bắc nói là được, chuyện của ta là quan trọng nhất." Khánh Trần nói: "Ta dự định thành lập một thế lực chỉ thuộc về ta. Ý đồ của ngươi thế nào?"

Lý Dịch bối rối: "Tại sao?"

Khánh Trần hời hợt nói: "Ta cảm thấy, Quang Minh công xã chỉ cần có một ông chủ."

Lý Dịch sửng sốt: "Ông chủ lớn không phải là cha của ngài sao?!"

Thái Tử muốn tạo phản?!

Một bên khác, Khánh Trần trong lòng tự nhủ, khó trách thời Gian Hành Giả hợp tác với Khánh Nguyên nhiều như vậy, Khánh Nguyên không bị Khánh thị phát hiện thì ra cũng do cha hắn cũng xuyên việt.

Trong trường hợp bình thường, khả năng tên của cha con trùng với thế giới Trong là cực kỳ thấp. Tên thay đổi không được tính, nên việc cha con cùng tình huống là rất hiếm. Cha của Khánh Nguyên không chỉ phù hợp điều kiện mà còn thành lập Tổ chức Thời Gian Hành Giả để hỗ trợ hắn trở thành Ảnh tử, trong tương lai cũng sẽ hỗ trợ hắn trở thành gia chủ Khánh thị. Nhìn theo cách này, Khánh Nguyên quả thực trông giống nhân vật chính!

Xem chừng bản thân Khánh Nguyên cũng cảm thấy mình là nhân vật chính trong giới Thời Gian Hành Giả ấy chứ?

Thông tin này quá quan trọng đối với Khánh Trần.

Khánh Trần kiên nhẫn giải thích với Lý Dịch: "Cha ta hạn chế ta quá nhiều, hơn nữa ông ta vẫn còn rất mạnh khỏe, ta không muốn làm một con rối."

Trong nháy mắt, Lý Dịch tự tưởng tượng ra một màn kịch đoạt đích, cung đấu, trong lòng ăn no nê thỏa mãn. Nhưng gã luôn cảm thấy có gì đó không ổn ở đây...

Lúc này, một thành viên của Tam Giang Khẩu đã đứng dậy đi vệ sinh.

Khánh Trần mỉm cười với Lý Dịch và nói: "Không sao, ngươi có thể tiêu hóa những thông tin ta vừa đề cập, ta đi vệ sinh."

Cậu đi về phía nhà vệ sinh, thành viên Tam Giang Khẩu kia đã đi xong và bắt đầu rửa tay.

Khánh Trần liếc nhìn anh ta rồi đi vào phòng.

Thành viên của Tam Giang Khẩu ban đầu muốn rời khỏi nhà vệ sinh, nhưng quỷ thần xui khiến đã ở lại, rón rén đi đến ngoài cửa phòng đơn.

Cậu ta nghe thấy "Khánh Nguyên" đang thấp giọng gọi ai đó ở bên trong: "Ta nhìn thấy người đến từ Tam Giang Khẩu. Theo ước tính của ta, trong tổ chức của bọn họ chắc chắn không có cao thủ. Long Hồ công xã chúng ta lần này cần liên hợp cùng Kamishiro và Kashima hốt gọn hết tất cả những Thời Gian Hành Giả, không thì trước tiên hãy khai đao bằng Tam Giang Khẩu?"

Sắc mặt của thành viên từ Tam Giang Khẩu đại biến, cậu ta vội vàng bước ra ngoài.

Khi Khánh Trần bước ra khỏi nhà vệ sinh, bàn của Tam Giang Khẩu đã trống rỗng...

Lý Dịch làm sẵn thịt dê cho Khánh Trần mà mảy may phát giác thảm họa mà Long Hồ công xã sắp gặp phải.

------------------------------------

Chương 430: Là cái gì che mắt.

Vẫn là câu nói kia.

Chỉ những thông tin bạn có được nhờ nỗ lực của chính mình mới được coi là chân thực. Cũng như người ta sẽ không bao giờ nhớ tới người vượt núi vượt sông để gặp mình mà chỉ nhớ mình vượt núi vượt sông để gặp người kia.

Lúc này, tại nơi tổ chức hội nghị của Côn Lôn, tổ chức Tam Giang Khẩu bất ngờ nhận được những lời uy hiếp tử vong. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Chắc chắn Long Hồ Công Xã sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khánh Trần nghĩ tới đây, híp mắt nhìn về phía Lý Dịch: "Ăn đi, ăn thịt đi. Từ nay về sau đều là người mình, làm lớn làm mạnh, lại sáng tạo huy hoàng!"

Lý Dịch lúc này còn đang nói: "Người bàn bên cạnh cũng thật hài, thịt vừa mới dọn ra đã vội vàng rời đi, như vậy không phải là lãng phí sao? Tôi thấy trước đó bọn họ còn thanh toán tiền rồi, gấp cái gì."

Một Thời Gian Hành Giả ở một bên hồ nghi nói: "Tôi chỉ thấy bọn họ nói nhỏ gì đó, thậm chí còn nhìn chúng ta nhiều lần khi nói thầm. Chẳng lẽ có liên quan gì đến chúng ta sao?"

Lý Dịch cười xua tay: "Chúng ta chưa từng gặp qua bọn họ, có thể có liên quan gì đến chúng ta? Ăn cơm ăn cơm!"

Những lát thịt dê mỏng vừa được ném vào nồi đã chín tới. Lý Dịch háo hức chờ đợi Khánh Trần động đũa mới dám cùng cấp dưới của mình động đũa. Khi Khánh Trần rót rượu cho đối phương, Lý Dịch lại còn đứng lên cúi đầu bưng cái chén. Khi Lý Dịch rót rượu cho cấp dưới cũng làm điều tương tự. Có vẻ như Tôn Sở Từ đã đúng khi cho rằng Long Hồ Công Xã có tính chất quan liêu nặng nề.

Nhưng Khánh Trần cảm thấy hơi khó chịu sau khi ăn bữa này.

Sau khi Lý Dịch uống một ít rượu, hắn ta bắt đầu khoe khoang về những gì Long Hồ Công Xã đã làm.

Người của La Vạn Nhai đã thăm viếng xong Thời Gian Hành Giả ở Trịnh Thành, tìm hiểu một số điều về Long Hồ Công Xã và gửi tin nhắn cho Khánh Trần. Vương Chấn Bắc ép thành viên cấp 3 chuốc say em gái mình nhưng thành viên cấp 3 đó cơ bản là không đồng ý. Kết quả là Vương Chấn Bắc, Lý Dịch và những người khác đã đánh thành viên cấp 3 một trận. Trong lúc ẩu đả, thành viên cấp 3 không chịu nổi nhục nhã đã phá cửa sổ chạy khỏi văn phòng trên tầng bảy. Thành viên cấp 3 rơi xuống xe ở tầng dưới nhưng không tử vong. Chỉ là cú ngã này cũng khiến xương sống của cậu ta bị gãy và hiện cậu ta bị liệt nửa người nặng. Vụ việc này có rất nhiều người chứng kiến, nhưng bên ngoài Long Hồ Xã giải thích là bên kia vô tình ngã xuống và không liên quan gì đến họ.

Không chỉ chuyện này, 12 cấp dưới của La Vạn Nhai chỉ mất nửa ngày để phân chỉnh lý bảy chuyện ác có bằng chứng vô cùng xác thực. Phân loại nhiều như vậy cũng phải mất nửa ngày, nhưng nếu điều tra tốn nhiều thời gian hơn thì sao?

Khánh Trần hài lòng vì hệ thống tình báo của La Vạn Nhai đang bắt đầu hình thành. Đồng thời, ánh mắt cậu nhìn Lý Dịch càng ngày càng lạnh.

........

Tám người đến từ Tam Giang Khẩu vội vàng bắt hai chiếc taxi trở lại trung tâm hội nghị.

Sau khi đến nơi, họ đi thẳng đến sảnh phòng triển lãm nơi các thành viên Côn Lôn đứng và lớn tiếng nói: "Các lãnh đạo Côn Lôn xin hãy giúp đỡ, có người muốn giết chúng tôi!"

Xảy ra chuyện tìm ai? Đương nhiên là tìm cảnh sát rồi. Đây là suy nghĩ đã ăn sâu vào tâm trí mỗi người.

Trong trung tâm hội nghị, Lộ Viễn, người phụ trách đội hành động, dẫn đầu đi tới.

Vị đội trưởng này nhướng mày: "Ai muốn giết các bạn?"

Trương Việt Ba, ông chủ của Tam Giang Khẩu, nói: "Là Long Hồ Công Xã!"

"Các bạn có thù sao?" Lộ Viễn nghi hoặc.

"Không hề." Trương Việt Ba tức giận nói: "Chúng tôi đến từ Võ Thành, còn bọn họ đến từ Trịnh Thành. Chúng tôi chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Chúng tôi đang đi đến đường Tử Kinh Sơn ăn lẩu thịt dê thì tình cờ gặp người của Long Hồ Công Xã. Khi đó người của chúng tôi đi vệ sinh đụng phải ông chủ hai, thế là cẩn thận nghe trộm được điện thoại của đối phương nói rằng đã hợp tác với người của Kamishiro và Kashima để dọn dẹp sạch sẽ những Thời Gian Hành Giả ở Trịnh Thành, dùng Tam Giang khẩu yếu nhất để khai đao!"

Lúc này, có rất nhiều người trong phòng triển lãm của trung tâm hội nghị. Mọi người từ hầu hết các tổ chức đều đang trao đổi danh thiếp với nhau, cho thấy họ sẽ có nhiều liên hệ và hợp tác hơn trong tương lai.

Những Thời Gian Hành Giả trong phòng triển lãm đột nhiên nghe nói có một tổ chức Thời Gian Hành Giả muốn cấu kết với thế lực nước ngoài để uy hiếp tính mạng của họ. Tất cả đều trở nên căng thẳng!

Một Pikachu có mặt ở đó cười lạnh: "Sự xuất hiện của loại tổ chức Thời Gian Hành Giả này trong nước thực sự đáng hổ thẹn, ở đây nhiều người như vậy, không bằng cùng nhau bao vây và trấn áp Long Hồ Công Xã này."

Người này mặc trang phục Pikachu dễ thương như vậy, nói chuyện giết người phóng hỏa với giọng điệu hung ác như vậy. Cảnh tượng này thực sự rung động.

Bên cạnh còn có một con slime nói: "Nghe nói Long Hồ Công Xã ở Trịnh Thành còn ức hiếp kẻ yếu, ép cấp dưới chuốc say em gái mình đến bất tỉnh rồi đưa cho kẻ tên Vương Chấn Bắc đó! Cấp dưới không đồng ý, buộc phải nhảy khỏi tòa nhà khiến bản thân liệt nửa người, người này đang ở phòng bệnh 1237 của Bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học Trịnh Thành!"

Một con slime khác nói: "Làm sao loại tổ chức này có thể tồn tại ở trong nước? Có ai quản được nó không?"

Lộ Viễn nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Trương Việt Ba: "Các bạn xác định bọn họ là người của Long Hồ Công Xã sao?"

"Đúng vậy." Trương Việt Ba khẳng định: "Tôi đã nhìn thấy một người trong đó, tên là Lý Dịch, gã ta nhìn cũng không phải là một người tốt lành gì. Trong đám còn có một người khác. Lý Dịch rất tôn trọng hắn ta, có lẽ hắn ta là ông chủ của gã."

"Vương Chấn Bắc sao?" Lộ Viễn nghi hoặc hỏi.

Trương Việt Ba lắc đầu: "Tôi không biết Vương Chấn Bắc là ai, tôi chỉ biết Lý Dịch."

Lộ Viễn nhìn những Thời Gian Hành Giả khác rồi nói: "Mọi người hãy kiên nhẫn. Côn Lôn nhất định sẽ xử lý việc này và sẽ đưa ra thông báo sau khi điều tra."

Không ai để ý rằng trong tổ chức ma trận có một thanh niên đeo mặt nạ trắng, im lặng nhìn mọi người. Không hoảng loạn, không động tĩnh, hắn dường như đang suy nghĩ cái gì đó. Hắn liếc nhìn đám đông Thời Gian Hành Giả, nhưng không thấy gì bất thường.

Khoảnh khắc tiếp theo, trong khi sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Trương Việt Ba và Lộ Viễn, thành viên Ma Trận này lặng lẽ rút lui khỏi phòng triển lãm. Hắn không để ý rằng khóe mắt của La Vạn Nhai luôn tập trung vào bên này.

Khánh Trần đã gửi tin nhắn cho La Vạn Nhai: Khi Trương Việt Ba đến hội trường gây rắc rối, người bí mật rời khỏi hiện trường rất có thể sẽ là Khánh Nguyên.

Bởi vì Long Hồ Công Xã bây giờ là Long Hồ Công Xã của Khánh Nguyên, lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ta phải nhanh chóng xác định nguồn tin để tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.

La Vạn Nhai nhìn thanh niên rời đi lập tức đi theo hắn.

Vừa đi, ông ta vừa gửi tin nhắn cho Khánh Trần: "Tôi đã thấy cá. Đối phương đã biết chuyện của Long Hồ Công Xã. Tôi sẽ theo dõi hắn ta và cố gắng tìm xem hắn ta đang ở phòng nào."

Khánh Trần đơn giản trả lời: "Cẩn thận."

Lúc này, trong quán thịt dê, ngọn lửa than dưới nồi đồng đang cháy rực, nước trong nồi đang cuồn cuộn. Điện thoại của Lý Dịch vang lên, hắn nhấc máy thì thấy là ông chủ hai Khánh Nguyên...

Lý Dịch uống hết tám lượng rượu trắng, đã có chút mơ hồ nhìn Khánh Nguyên bên cạnh, cười ngu ngơ nói: "Ông chủ hai, ngài không phải ở bên cạnh tôi sao? Ngài muốn nói gì cứ nói trực tiếp, ở Trịnh Thành này, tôi, Lý Dịch..."

Trong phút chốc, đầu óc Lý Dịch như bị sét đánh, dường như gã đã nhận ra điều gì đó. Gã nhìn chàng trai trẻ trước mặt, người đang mỉm cười rạng rỡ.

Nhưng vào đúng lúc này, Lý Dịch đột nhiên cảm giác được cổ tay mình có thứ gì đó nhẹ nhẹ như không quấn quanh. Gã cảm thấy cơ thể mình mất kiểm soát, như thể linh hồn bị giam cầm ở một nơi nào đó đó không còn thuộc về gã nữa.

Lý Dật nhìn "chính mình" trả lời điện thoại, sau đó say khướt nói: "Alô?"

Khánh Nguyên trong điện thoại lạnh lùng nói: "Còn có tâm tình uống rượu, rất tốt."

Giọng điệu của Lý Dịch có vẻ tỉnh táo hơn một chút: "Ông chủ hai?"

Khánh Nguyên bình tĩnh nói: "Ở Trung tâm Hội nghị có tin đồn rằng ngươi và Vương Chấn Bắc cấu kết với Kamishiro và Kashima để phát động tập kích vào Thời Gian Hành Giả tại Trung tâm hội nghị? Có phải vậy không?"

Lý Dịch đột nhiên tỉnh táo lại: "Việc này không liên quan tới tôi, đều là chủ ý của ông chủ ba, tôi còn tính khuyên ngài ấy."

"Cho nên người cùng ngươi ăn lẩu dê là Vương Chấn Bắc phải không? Hắn ở đâu, để hắn nghe điện thoại." Khánh Nguyên nói.

Lý Dịch đứng dậy, đi sang một bên rồi nói tiếp: "Ông chủ ba đi vệ sinh gọi điện thoại xong là rời đi. Hiện tại tôi cùng những Thời Gian Hành Giả khác ăn lẩu."

Khánh Nguyên cười lạnh: "Bây giờ lập tức xéo đến trung tâm hội nghị và giải thích với Côn Lôn rằng Tam Giang Khẩu đang ngậm máu phun người. Yên tâm, họ không có chứng cứ."

Chuyện khác có thể dính, nhưng đối với Côn Lôn và Cửu Châu, chỉ có Kamishiro và Kashima không thể dính, đây là ranh giới cuối cùng. Một khi tổ chức nào bị vu khống thông đồng với Kamishiro và Kashima thì sẽ không có chỗ đứng trong nước, Côn Lôn e là sẽ truy lùng họ đến chân trời góc biển. Hơn nữa sẽ có sự nổi loạn trong nội bộ tổ chức. Ai muốn gia nhập tổ chức thông đồng với Kamishiro và Kashima?

Khánh Nguyên không quan tâm Lý Dịch và Vương Chấn Bắc chết sống ra sao, nhưng Long Hồ Công Xã không thể xảy ra chuyện gì.

.........

Trong văn phòng tạm thời của Côn Lôn ở trung tâm hội nghị.

Trịnh Viễn Đông đang xem tất cả các đăng ký của Thời Gian Hành Giả, nhưng mã QR của Khánh Trần vẫn không xuất hiện.

Lộ Viễn đẩy cửa bước vào: "Sếp, ngài đã nghe thấy chuyện vừa xảy ra dưới đó chưa?"

"Ừ, tôi nghe thấy rồi." Trịnh Viễn Đông bình tĩnh trả lời.

"Có vẻ như Kamishiro và Kashima sắp có động thái. Chúng ta có nên nâng mức độ cảnh giới lên không?" Lộ Viễn hỏi: "Tôi có thể điều người từ những thành thị khác đến đây."

Trịnh Viễn Đông ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái: "Không cần."

"Ơ?" Lộ Viễn nghi hoặc: "Ngài không lo lắng à."

Trịnh Viễn Đông bình tĩnh hỏi: "Mọi người đều biết rằng vào thời điểm này, Trịnh Thành có số lượng thành viên Côn Lôn lớn nhất, thậm chí Cửu Châu cũng mang theo một nhóm người ẩn nấp trở về. Nếu cậu là Kamishiro và Kashima, liệu cậu có đến đây chịu chết vào lúc này không? Bọn họ không ngốc."

"Nhưng tôi đã xác nhận với Trương Việt Ba rằng đó là sự thật." Lộ Viễn nói.

"Ừm, Tam Giang Khẩu không hề nói dối, bọn họ nhất định là nghe thấy có người nói như vậy, mới hoảng sợ chạy đến tìm chúng ta." Trịnh Viễn Đông gật đầu: "Nhưng cậu có nhớ hôm nay tôi nói cái gì không?"

"A?" Lộ Viễn càng thêm bối rối.

Trịnh Viễn Đông nhìn Lộ Viễn rồi nói: "Nơi nào có người gây rắc rối, nơi đó có Khánh Trần. Đừng lo lắng, hãy xem cậu ta muốn làm gì. Vốn dĩ tôi định dùng tổ chức Long Hồ này để giết gà doạ khỉ sau khi Toà Án được thành lập, nhằm tạo dựng uy tín của Tòa Án, nhưng bây giờ xem ra bọn họ đã không thể chịu được đến khi thành lập Tòa Án."

Lộ Viễn không đến châu Âu, nhưng Trịnh Viễn Đông đã tham gia vào toàn bộ quá trình. Cho nên, những gì đã xảy ra ở châu Âu khi đó giống hệt với những gì đang xảy ra bây giờ...

Tóm tắt lại chính là, một kẻ gây rối xuất hiện, sau đó tất cả các tổ chức Thời Gian Hành Giả đột nhiên đánh nhau túi bụi mà không biết lý do.

Những người khác sẽ không bao giờ nghĩ đến Khánh Trần, nhưng Trịnh Viễn Đông thì khác, y luôn tin vào trực giác của mình.

Lộ Viễn do dự nói: "Ngài có căn cứ vào gì không? Không có chứng cứ thì không thể chỉ đổ lên đầu Khánh Trần."

"Căn cứ?" Trịnh Viễn Đông trầm tư: "Căn cứ vào việc cậu ta bí mật đến Trịnh Thành và tránh mặt Nghê Nhị Cẩu. Chắc chắn cậu ta đang muốn gây sự."

Nếu có rất nhiều chuyện kỳ quái phát sinh, thì một trong số đó có thể là do Khánh Trần làm. Nếu chỉ có một chuyện kỳ quái phát sinh thì đó khẳng định là Khánh Trần làm.

Lộ Viễn: "... Nghe cũng rất có đạo lý."

Anh ta hơi thắc mắc không biết hình ảnh của Khánh Trần trong lòng ông chủ nhà mình tốt cuộc thành cái gì rồi...

Trịnh Viễn Đông nói: "Còn nữa, vừa rồi hai con Slime ồn ào kia là Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần phải không? Họ đột nhiên chạy đến gây ồn ào. Làm sao chuyện này có thể không liên quan gì đến Khánh Trần?"

Lộ Viễn nhớ lại hai con slime vừa đổ thêm dầu vào lửa...

"La Vạn Nhai hiện tại đang làm gì?" Trịnh Viễn Đông hỏi.

Lộ Viễn nói: "Chuyện này ngài đã nói cho tôi biết, cho nên tôi đặc biệt chú ý. Lão này đột nhiên rời đi lúc đang hỗn loạn, hình như đang đi theo một thành viên Ma Trận rời đi giữa chừng."

Trịnh Viễn Đông cau mày.

Y nhắm mắt lại, xem qua tất cả manh mối đã thu được, khi mở mắt ra lần nữa liền nói: "Thành viên của Ma trận sau khi nghe chuyện của Long Hồ Công Xã không nên rời đi mà lẽ ra nên ở lại tiếp tục xem trò vui. Đây không phải thành viên của Ma trận, đối phương rời đi để mật báo, tôi nghĩ Khánh Trần có thể đang tìm người, và người này có liên quan đến Long Hồ Công Xã."

Lúc này, tầng một của phòng triển lãm bỗng trở nên náo nhiệt.

Lộ Viễn từ trên lầu nhìn xuống, kinh ngạc nói với Trịnh Viễn Đông: "Sếp, Lý Dịch đến rồi."

Trịnh Viễn Đông cũng nhướng mày nhìn một cái, nhìn thấy một thiếu niên đeo khẩu trang đen đứng cách Lý Dịch không xa, mỉm cười nhìn y. Khánh Trần đã thay đổi diện mạo và đem Lý Dịch đến trung tâm hội nghị.

Trịnh Viễn Đông thở dài với Lộ Viễn: "Tiểu tử này gây sự bên ngoài còn chưa đủ... Tăng mức độ cảnh giới lên, lát nữa nếu xảy ra chuyện thì hãy duy trì tốt trật tự."

......

Tầng một của sảnh triển lãm.

Trương Việt Ba chỉ vào Lý Dịch: "Là hắn ta, tôi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Những gì chúng tôi nghe được chính xác là những gì ông chủ của hắn ta đã thảo luận trong vách ngăn nhà vệ sinh."

Trần Tuế của tổ chức Ma Trận đứng dậy và lạnh lùng hỏi Lý Dịch: "Những gì anh ta nói có phải là sự thật không? Long Hồ Xã của các người cấu kết với Kamishiro và Kashima?"

Lúc này, tổ chức Hồng Diệp cũng lần đầu tiên công khai lên tiếng.

Một cô gái mặc bộ đồ tây bó sát màu xanh nước biển bình tĩnh nói với Lý Dịch: "Anh có biết việc giúp đỡ Kamishiro và Kashima chẳng khác gì làm kẻ bán nước không?"

Người đứng đầu của Hồng Diệp, Cửu Nhiễm không đến. Người này là một trong những cao tầng của Hồng Diệp, An Tâm.

Một trong những việc nổi tiếng nhất liên quan đến Hồng Diệp phải kể đến việc họ đưa Trương Kính Văn về nhà. Người tên Trương Kính Văn này đã từng đánh bom một ngôi đền trong vụ Thời Gian Hành Giả tấn công trụ sở Kamishiro. Sau đó, với sự giúp đỡ của Tổ chức Hồng Diệp, lần đầu tiên anh ta đến nước Cao Ly, sau đó bí mật trở về từ Núi Trường Bạch.

Khi Kamishiro kháng nghị với giới Thời Gian Hành Giả quốc tế, câu trả lời của Cửu Châu rất đơn giản: Hồng Diệp là một tổ chức tư nhân tự phát và không đại diện cho phía chính phủ. Khi đó Kamishiro gần như tức chết.

Lý Dịch say khướt nhìn Trần Tuế và An Tâm: "Cấu kết Kamishiro và Kashima? Đừng nói lời gay gắt như vậy. Long Hồ Công Xã của chúng tôi chỉ quyết định hợp tác với họ mà thôi, tôi nghĩ quyết định này của các ông chủ không có gì sai cả. "

Trong phòng triển lãm náo động, Lý Dịch thật sự thừa nhận mình cấu kết với Kamishiro và Kashima?

Một bên nọ, một con Pikachu nào đó nhìn Lý Dịch cười lạnh: "Từ hôm nay trở đi, chúng ta cùng Long Hồ Công Xã thế bất lưỡng lập, nếu như có cơ hội ở thế giới Trong truy lùng các người, ta sẽ không từ bỏ cơ hội này."

Một con slime hét lên: "Đánh chết hắn!"

Một con slime khác: "Đánh chết cả Vương Chấn Bắc!"

Còn có một con khủng long nhỏ màu xanh lá gật gù đắc ý hét lớn: "Đả đảo quân bán nước!"

Lúc này, Trần Tuệ của tổ chức Ma trận vẫn tĩnh táo, cậu ta đi tới đối diện Lý Dịch, bình tĩnh nói: "Trước khi các người phạm sai lầm lớn, tôi hy vọng các người có thể kịp thời tỉnh ngộ."

Lý Dịch nhìn Trần Tuế trước mặt, mọi người đều đang chờ nghe hắn nói cái gì.

Lý Dịch: "Khạc, phụt!"

Trần Tuế đang đeo mặt nạ.

Nhưng một ngụm nước bọt cực kỳ chính xác xuyên qua mắt của chiếc mặt nạ, trúng vào mắt của Trần Tuế.

Trần Tuế: "..."

------------------------------------

Chương 431. Hỗn chiến.

Tầng một của phòng triển lãm.

Khánh Nguyên hòa vào đội ngũ Ma Trận, lạnh lùng nhìn Lý Dịch trong đám người. Khoảnh khắc Lý Dịch nhổ nước bọt vào Trần Tuế, cả người Khánh Nguyên đều choáng váng. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, Lý Dịch, người ngày thường nhìn rất bình thường lại làm ra chuyện như vậy, lại có thể nhổ nước bọt chuẩn xác như vậy...

Đối với Khánh Nguyên, Long Hồ Công Xã và cha ruột của hắn, người cùng xuyên qua là chỗ dựa lớn nhất cho hắn khi tham gia Ảnh tử chi Tranh. Nhưng hiện tại, việc Lý Dịch và Vương Chấn Bắc làm đã xâm phạm nghiêm trọng đến lợi ích của hắn.

Ánh mắt của Khánh Nguyên đảo quanh đám đông. Hắn bắt đầu nghi ngờ rằng một ứng cử viên Ảnh tử khác đang gây sự với mình nhưng hắn không có bằng chứng. Hơn nữa, việc cấp bách nhất lúc này là làm thế nào để loại bỏ ảnh hưởng của sự việc này. Xem ra Lý Dịch và Vương Chấn Bắc nhất định phải trở thành vật hy sinh của vụ việc này, không thể để chúng trở thành vết nhơ của Long Hồ Công Xã.

Nhưng vào đúng lúc này, Lý Dịch đột nhiên nói: "Các người có thể làm gì tôi? Chỗ dựa sau lưng tôi chính là Long Hồ Công Xã. Các người có biết ông chủ thứ hai của Long Hồ Công Xã là ai không? Ngài ấy là Khánh Nguyên, một trong những ứng cử viên Ảnh tử. Các người dám ra tay với tôi, đợi tôi giải quyết từng người các người ở thế giới Trong đi!"

Nói xong, Lý Dịch vẫn còn ỷ vào không sợ gì, bễ nghễ nhìn đám người.

Khánh Nguyên lập tức kinh hãi, trong lòng hét lớn: "Đcmm!"

Phòng triển lãm trong nhất thời im lặng. Đây cũng là lần đầu tiên hầu hết mọi người biết rằng thực sự còn có một Thời Gian Hành Giả trong số các ứng cử viên Ảnh tử!

Đó là điều được quan tâm nhất hiện nay tại thế giới Trong. Mọi người đều biết rằng nếu ứng cử viên Ảnh tử chiến thắng, người đó sẽ có thể trở thành gia chủ đời tiếp theo của tập đoàn tư bản lũng đoạn. Gần như có thể ví là một trong những hoàng đế của thế giới Trong!

Mọi người nhìn Lý Dịch, sắc mặt thay đổi.

Nhất là Trịnh Viễn Đông.

Lúc này, y đã hoàn thành phân tích mọi manh mối về Khánh Trần! Cuối cùng y cũng biết tại sao Khánh Trần lại đột nhiên đối đầu với Long Hồ Công Xã!

Khánh Trần đã nhắm đến Khánh Nguyên ngay từ đầu. Nhằm những ứng cử viên Ảnh tử thì khả năng cao cũng là ứng cử viên Ảnh tử.

Khi sự kiện xuyên việt bắt đầu, Hà Tiểu Tiểu đã công bố phim tư liệu DLC Ảnh tử chi Tranh. Vào thời điểm đó, mọi người đều biết rằng có chín ứng cử viên Ảnh tử, nhưng người thứ chín đặc biệt bí ẩn và thậm chí không ai biết tên cậu ta. Bây giờ Trịnh Viễn Đông gần như chắc chắn rằng Khánh Trần là ứng cử viên Ảnh tử thứ chín, nếu không thì mục đích của thiếu niên này khi nhắm đến Khánh Nguyên nhiều như vậy là gì?

Lý Dịch vẻ mặt vẫn kiêu ngạo, nhất thời cũng không ai dám động vào gã. Người của Tam Giang Khẩu im lặng lui về sau.

Nhưng mà không đợi Lý Dịch ngạo mạn đủ một phút đồng hồ, một con Pikachu dễ thương ở một bên đã nói: "Ứng cử viên Ảnh tử rất đáng gờm sao? Thực sự nghĩ rằng trở thành ứng cử viên Ảnh tử thì sẽ chắc chắn chiến thắng phút cuối? Ở đây có rất nhiều Thời Gian Hành Giả, muốn phá hủy chuyện tốt của ứng cử viên Ảnh tử này không phải dễ sao? Chúng ta có thể không có khả năng làm được việc lớn nhưng vẫn có thể làm hỏng chuyện tốt của người khác. Mọi người ở đây nên nhớ thật kỹ rằng nếu chúng ta phát hiện ra manh mối về Khánh Nguyên ở thế giới Trong thì hãy tiết lộ toàn bộ!"

Một con slime nói: "Đúng! Chúng tôi cũng có thể hỗ trợ những ứng cử viên Ảnh tử khác và đánh chết mấy người!"

Một con khủng long nhỏ màu xanh lá cây hô hào: "Đả đảo quân bán nước!"

Khánh Nguyên đứng trong bóng tối, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu. Hắn không ngờ rằng mọi chuyện lại phát triển thành thế này. Nếu tất cả những Thời Gian Hành Giả đang nhắm vào hắn, vậy thì không cần phải nghĩ đến Ảnh tử chi Tranh nữa.

Khánh Nguyên trong lòng tự nhủ tại sao hắn lại xui xẻo như vậy, toàn đồng đội heo như Lý Dịch và Vương Chấn Bắc?!

Đương nhiên, người xui xẻo nhất chính là Trần Tuế. Cậu ta bây giờ bị nước bọt bắn trên mắt phải, nhưng cậu ta không thể tháo mặt nạ ra để lau vì như thế sẽ làm lộ diện mạo của cậu ta, vì vậy cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng nhắm mắt phải lại trước và giải quyết vấn đề hiện tại rồi nói sau.

Trần Tuế nhắm một mắt, một mắt nhìn Lý Dịch: "Cậu..."

Lý Dịch: "Khạc, phụt!"

Nước bọt chính xác xuyên qua hốc mắt của chiếc mặt nạ trắng, che mất con mắt còn lại của Trần Tuế.

Trịnh Viễn Đông: ". . ."

Huyễn Vũ: ". . ."

Khánh Nguyên: ". . ."

Trần Tuế: ". . . Phang chết mẹ nó cho tôi!"

Ông chủ của Ma Trận cuối cùng cũng buông bỏ vẻ lịch lãm và phong độ của mình. Vừa nói, tất cả thành viên của Ma Trận đều ùa về phía trước, Lý Dịch đột nhiên quay người chạy về phía bên ngoài trung tâm hội nghị. Lý Dịch chạy ở phía trước, phía sau có hàng trăm người đuổi theo.

Lý Dịch cấp D, trong Ma Trận có những cao thủ cấp C nhanh hơn hắn ta, tuy nhiên, khi họ sắp đuổi kịp Lý Dịch, họ phát hiện ra một thiếu niên đeo khẩu trang đen ở phía trước đè lại tốc độ. Ngoài ra còn có hai con slime cồng kềnh cản đường nhiều người. Đến mức khi mọi người lao ra khỏi cổng trung tâm hội nghị, họ đã chậm Lý Dịch một bước. Hơn nữa, trong số họ có rất nhiều Thời Gian Hành Giả mặc trang phục, không thể chạy nhanh được...

Khánh Trần không muốn những Thời Gian Hành Giả đuổi kịp Lý Dịch nhanh như vậy. Cậu muốn lợi dụng Lý Dịch để đưa những Thời Gian Hành Giả này đến một nơi khác.

Lúc này, một con slime chạy tới bên cạnh Khánh Trần: "Trần ca, là tôi, Tiểu Nam đây."

Khánh Trần liếc nhìn người đối diện một chút, giả vờ như không nhận ra cậu ta.

Nam Canh Thần tiếp tục:"Trần ca, cậu thấy sao về trang phục cosplay slime của tôi?"

Khánh Trần: "Cosplay rất tốt, lần sau đừng cosplay như vậy nữa."

Nam Canh Thần: "..."

Đã mười giờ đêm.

Các phóng viên và giới truyền thông bên ngoài trung tâm hội nghị dự định kết thúc công việc và về nhà.

Lúc này, một phóng viên đột nhiên hét lên: "Nhìn kìa, có người lao ra khỏi trung tâm hội nghị!"

Các phóng viên phản ứng nhanh chóng lấy máy quay phim và máy ảnh ra, chỉ thấy một thanh niên phi nước đại, theo sau là Pikachu, Slime, khủng long và Batman lao ra la hét.

Trong lúc đó còn có người hét lên: Dừng lại! Giết nó! Chơi nó! Đả đảo quân bán nước!

Hiện trường nhất thời náo nhiệt như nước sôi phun trào, phóng viên và giới truyền thông cũng sôi trào!

Đây là một tin tức lớn đó, bọn họ đã nghĩ ra cả tiêu đề.

"Những Thời Gian Hành Giả đêm khuya không ngủ lại phát động một cuộc truy sát tập thể!"

"Trung tâm hội nghị đột nhiên xảy ra biến cố, xuất hiện quân bán nước!"

"Pikachu và Slime hợp tác!"

"DC Batman và Marvel Spider-Man hiếm khi ở cùng một khung hình!"

Khi các phóng viên nghĩ đến những dòng tiêu đề này, trong nội tâm bắt đầu nóng lên, phấn khởi đến mức không thể kiềm chế được.

Một phóng viên quát: "Tài xế, lái xe tới nhanh, đuổi kịp họ!"

Cuối cùng, hình ảnh lại biến thành một cảnh tượng còn chấn động hơn.

Lý Dịch đang chạy trước đám đông năm mươi mét, bị một nhóm nhân vật hoạt hình truy đuổi, phía sau là những phóng viên ngồi trên ô tô với máy ảnh và các thiết bị khác nhô ra ngoài cửa sổ. Người đi bộ trên đường ở Trịnh Thành mê mang, không biết chuyện gì xảy ra.

Lúc này Khánh Nguyên lẫn vào trong đám người, nhìn chằm chằm Lý Dịch trước mặt. Bây giờ hắn ta không thể giết Lý Dịch nữa, vì hắn ta muốn giữ Lý Dịch và Vương Chấn Bắc còn sống để họ có thể đích thân giải thích cho Côn Lôn và những Thời Gian Hành Giả khác những gì đã xảy ra. Nếu Lý Dịch và Vương Chấn Bắc chết trong hỗn loạn, thì bô ỉa trên đầu hắn thật sự sẽ không thể dọn sạch.

Nghĩ đến đây, Khánh Nguyên đột nhiên tăng tốc chạy tới trước mặt đội ngũ.

Chờ đã, Khánh Nguyên nhìn lại đường chạy trốn của Lý Dịch.

Đây không phải là chạy về trụ sở của Long Hồ Công Xã sao?! Đó là cả một tầng của tòa nhà văn phòng mới được thuê sau khi sáp nhập Quang Minh Công Xã và Long Hồ Công Xã!

Hơn nữa, chỉ còn cách hai dãy nhà là đến!

Không còn lựa chọn nào khác, Khánh Nguyên vừa chạy vừa lấy điện thoại di động ra và gửi tin nhắn cho cha vì sợ cha hắn trong trụ sở sẽ bị liên lụy.

Lúc này Khánh Nguyên vẫn chưa chú ý tới, La Vạn Nhai ở phía sau hắn cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh của hắn, khẩn trương đến mức không dám chớp mắt. Khánh Trần quay lại nhìn La Vạn Nhai, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt trong đám đông. Khánh Trần sau đó đi theo chỉ dẫn của La Vạn Nhai và quay đầu nhìn thấy Khánh Nguyên ở phía trước đội. Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai để ý tới, trong đám đông vẫn có người đang ẩn giấu tâm tư riêng.

Trong lúc Khánh Nguyên cúi đầu gửi tin nhắn, một thanh niên đeo khẩu trang đen giống như vô tình va vào cánh tay của Khánh Nguyên. Chiếc điện thoại rơi xuống đất kêu loảng xoảng một tiếng. Khánh Nguyên đang định quay lại nhặt thì thấy một con slime đang giẫm mạnh lên điện thoại...

Giẫm nát chiếc điện thoại thành từng mảnh.

Khánh Nguyên trợn mắt trừng trừng, muốn xem ai đã đụng mình, nhưng trong đám đông hỗn loạn, hắn không thể phân biệt được ai là ai.

Trong nháy mắt, Lý Dịch đã đi tới cửa tòa nhà Trung Châu, thay vì đi thang máy, hắn lại chạy dọc theo lối thoát hiểm lên tầng 13. Ở cầu thang vang lên tiếng bước chân dày đặc.

Trên tầng 13, trụ sở Quang Minh Công Xã vẫn sáng đèn.

Tuy nhiên, cha của Khánh Nguyên là Khánh Vũ không có ở đây, chỉ có một số thành viên của Quang Minh công xã và Vương Chấn Bắc.

Vương Chấn Bắc nhìn thấy Lý Dịch xông vào tổng bộ, tức giận mắng: "Lý Dịch, mày lên cơn điên gì? Ông chủ lớn vừa gọi điện thoại cho tao, nói buổi tối tao ở cùng với mày?! Tối nay tao gặp mày khi nào? Ngoài ra, chuyện liên minh với Kamishiro và Kashima là cái gì? Nói rõ cho tao biết... Nấc!"

Lời còn chưa dứt, mấy trăm Thời Gian Hành Giả đã xông vào, từng người đều hô hào, "xem ngươi còn có thể chạy đi đâu."

Vương Chấn Bắc sợ tới mức nấc ngay tại chỗ!

Vương Chấn Bắc nói với những Thời Gian Hành Giả: "Mọi người, hãy nghe tôi nói..."

Lời còn chưa dứt, Lý Dịch đột nhiên xoay người nhìn về phía những Thời Gian Hành Giả, cười lạnh nói: "Các ngươi đuổi theo ta ba con phố, bây giờ ông chủ ta Vương Chấn Bắc đang ở ngay sau lưng ta, ngài ấy là một trong những cao thủ hàng đầu. Các ngươi dám chạm vào ta?"

Vương Chấn Bắc: "?"

Khủng long xanh nhỏ mặc kệ nhiều người như vậy: "Nào mọi người, cùng tôi phang bọn chúng!"

Nói xong, anh ta đi đầu lao thẳng về phía trước.

Vương Chấn Bắc nhìn thấy đông nghịt Thời Gian Hành Giả lao về phía mình, lập tức tuyệt vọng: "Cmn..."

Gã ta không phải cao thủ gì cả, gã chỉ vừa tình cờ thay thế một giác tỉnh giả cấp D ở thế giới Trong.

Vương Chấn Bắc luôn nói dối với thế giới bên ngoài rằng mình đạt cấp C, nhưng chưa bao giờ thực sự ra tay. Gã ta chỉ dựa vào sự lừa bịp và gian lận để có được địa vị hiện tại. Vì vậy, gã hoảng sợ khi nhìn thấy nhiều Thời Gian Hành Giả như vậy.

"Mọi người nghe tôi giải thích đi..."

Trần Tuế của Ma Trận lao tới chỗ hắn: "Giải thích mẹ mày ấy!"

Một cú đấm mạnh đập vào hốc mắt gã.

Khoảnh khắc tiếp theo, Vương Chấn Bắc chìm vào biển Thời Gian Hành Giả...

Lúc này, Lộ Viễn cũng đến. Nhìn vụ việc đơn phương đánh đập này, anh ta nghĩ thầm, đây hẳn là sự kiện ẩu đả lớn nhất giữa những Thời Gian Hành Giả thế giới Ngoài kể từ khi xuyên việt...

Nếu việc này thật sự là do Khánh Trần làm ra, thì con mẹ nó cũng quá náo loạn rồi!

Đúng rồi, Khánh Trần đâu?!

.......

Lý Dịch đứng đó nhận đòn, Khánh Trần chen vào bên cạnh nện vào lá lách gã. Trong phút chốc, đôi mắt của Lý Dịch hiện đầy tia máu màu đỏ. Nhưng mà đây là nội thương, nhìn từ bên ngoài không thấy được gì.

Chỉ hơn mười giây sau. Một cảnh tượng chấn động xảy ra, Lý Dịch hóa thành một nắm tro đen, tiêu tán trong đám người. Đó là khung cảnh khi Con rối giật dây hiến tế.

Khánh Trần, người khơi mào, quay người và thoát khỏi vòng chiến. Cậu không thể chiến đấu ở đây vì Khánh Nguyên đã lặng lẽ rời đi. Từ đầu đến cuối, Khánh Trần không bao giờ quên ý định ban đầu của mình, đó là câu ra Khánh Nguyên thông qua Long Hồ Công Xã. Còn về phần Long Hồ Xã thì chỉ là thuận tay phá hủy mà thôi.

------------------------------------

Chương 432. Phục kích, huyết chiến.

"Dừng lại, dừng lại! Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Long Hồ Công Xã thực sự không hề cấu kết với Kamishiro và Kashima!"

Vương Chấn Bắc bị đám đông bao vây và đánh đập dã man, nhưng không có Thời Gian Hành Giả nào thực sự giết gã ta, dù sao thì Côn Lôn cũng ở đó nên mọi người chỉ có thể đánh gã ta để trút giận. Nếu Long Hồ Công Xã này thực sự làm điều gì thương thiên hại lý, Côn Lôn đương nhiên sẽ xử lý. Đây chính là lý do tại sao Vương Chấn Bắc bây giờ vẫn có thể nói chuyện.

Vương Chấn Bắc cảm thấy mình thật xui xẻo tám đời, vì sao lại gặp phải đồng đội cặn bã như Lý Dịch? Thằng điên này muốn gây sự thì thôi đi, lại còn chạy đến trụ sở của Long Hồ Công Xã.

Gã cảm thấy như thể Lý Dịch chuyên môn dẫn theo một nhóm người đến để đánh mình.

"Được rồi, đừng đánh nhau." Lộ Viễn bên ngoài đã xem đủ náo nhiệt rồi, anh ta đoán được phóng viên cũng đã đến: "Đánh nữa sẽ xuất hiện thương vong."

Khi Lộ Viễn lên tiếng, đám đông đang đánh Vương Chấn Bắc im lặng dừng lại và bước sang một bên. Cửa thang máy mở ra, các phóng viên cầm đủ thứ trên tay lao tới. Kết quả là vừa chụp được bức ảnh Pikachu cưỡi trên người Vương Chấn Bắc và nện rất mạnh...

Bên cạnh còn có một con khủng long nhỏ màu xanh lá cây đang cổ vũ.

Tách tách tách.

Tiếng chụp ảnh vang lên.

Vương Chấn Bắc nhe răng cửa, trên mặt có hai quầng thâm. Gã ta nhìn con Pikachu trên người với ánh mắt tuyệt vọng, rồi nhìn phóng viên đang chụp ảnh. Lúc này, có lẽ gã đã hiểu ra, có lẽ mình đã không còn lại phẩm giá gì trên trên trần gian này.

Vương Chấn Bắc nhìn Lộ Viễn, đau lòng nhức óc nói: "Nếu tôi thật sự phạm sai lầm, các người có thể dùng pháp luật trừng phạt tôi, thay vì để một con Pikachu đến nhục nhã tôi!"

Nguyên nhân chủ yếu là con Pikachu này quá mạnh, căn bản là Vương Chấn Bắc không thể chống lại. Hiện tại cho dù có người nói cho gã biết trong con Pikachu này thật sự có cao thủ cấp A ẩn giấu, gã cũng sẽ tin!

Lộ Viễn vui vẻ ngồi xổm bên cạnh Vương Chấn Bắc, cười nói: "Tiểu tử ngươi thật sự cho rằng việc mình làm rất bí mật rồi, yên tâm đi, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, Tòa Án sẽ trừng phạt cậu, Tiểu Ưng, đưa gã ta đi cho tôi. Gã ta sẽ là bị cáo đầu tiên cho Tòa Án Thời Gian Hành Giả."

"Được!" Trần Tuế là người đầu tiên vỗ tay, thật là quá hả giận. Đến bây giờ cậu ta vẫn cảm thấy mí mắt trên và dưới khi chớp mắt vẫn còn hơi dính.

Lúc này, Lộ Viễn liếc nhìn đám người. Một giây sau, nội tâm của anh ta giật mình, bởi vì La Vạn Nhai, hai con slime và Khánh Trần đều đã biến mất, Lộ Viễn thậm chí còn không chú ý đến việc đối phương rời đi!

Không đúng!

Lộ Viễn cảm thấy phiền phức tối nay chưa chắc đã kết thúc!

"Tiểu Ưng, cậu đưa Vương Chấn Bắc về, tôi ra ngoài một lát." Lộ Viễn vội vàng nói rồi rời đi.

Cách đó không xa, khủng long nhỏ đi tới trước mặt Pikachu: "Sếp à, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Pikachu quay đầu quan sát bốn phía: "Người của Bạch Trú đều đã rời đi, chúng ta theo đám người trở về trung tâm hội nghị."

"Cứ như vậy mà quay về à?" Zard trong bộ trang phục khủng long nhỏ vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Anh ta cảm thấy hôm nay chơi cũng vui, nhưng vẫn chưa thấy đủ...

Pikachu này quá chán.

Anh ta vẫn thích Slime hơn!

.....

Nhóm chat Bạch Trú.

Lão Bản: "Tình hình thế nào rồi?"

Băng Nhãn: "Tôi vừa mới xử lý xong Lý Dịch, Lưu Đức Trụ, Nam Canh Thần, hai người thay quần áo đi hỗ trợ La Vạn Nhai, tôi sẽ tới ngay."

Lưu Đức Trụ: "Đã rõ."

Nam Canh Thần: "Đã rõ."

Khánh Trần mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Khánh Nguyên rời đi quá đột ngột, vậy chắc chắn có chuyện gì đó. Cậu nhanh chóng bước vào màn đêm.

Đường phố Trịnh Thành vẫn tấp nập xe cộ về đêm.

La Vạn Nhai đeo khẩu trang và lặng lẽ đi theo Khánh Nguyên ở phía trước.

Trong khi theo dõi, ông ta gửi một tin nhắn cho Khánh Trần: "Mục tiêu đã quay người rời đi ngay lập tức khi cậu lao tới tòa nhà văn phòng, hắn ta rất quả quyết. Hiện tại hắn ta đang hướng về đường Thương Đô, không có ai khác theo dõi."

Khánh Trần: "Hắn có để ý tới ông không?"

La Vạn Nhai: "Hắn không hề để ý đến tôi, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi."

Sau vài giây.

Khánh Trần đột nhiên nhắn lại: "Ông rời đi trước. Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần đang đến chi viện ông, nguy hiểm."

La Vạn Nhai sửng sốt.

Ông ta vô thức nhìn xung quanh mình, không thấy gì bất thường. Nhưng La Vạn Nhai không phải là người cố chấp khư khư. Khánh Trần đã nói có nguy hiểm, ông ta lập tức quay người đi về hướng ngược lại, chuẩn bị rời khỏi.

Chỉ là, sau đó ông ta phát hiện có bảy người đi theo phía sau, cùng với Khánh Nguyên phía trước, như có như không bao vây ông ta ở giữa.

Là bẫy!

Người thanh niên mặc đồng phục ma trận phía trước quay người lại, cởi chiếc mặt nạ trắng trên mặt ra, nhìn ông ta với vẻ mặt giễu cợt: "Ông hao tâm tổn sức rất nhiều mới bắt được ta nhỉ, ta rất tò mò về người phía sau ông. Là ứng cử viên Ảnh tử nào sao?"

Tuy nhiên, La Vạn Nhai hoàn toàn không để ý đến hắn, thay vào đó ông ta gửi tin nhắn một cách nhanh nhất có thể cho Khánh Trần vào giây phút cuối cùng: "Đối phương có thể là người ngài đang tìm, nhưng vẻ ngoài của hắn lại hoàn toàn khác bức ảnh ngài cho tôi."

Vị giang hồ lão làng này thực sự đã sử dụng khoảng thời gian ít ỏi này để truyền đạt những tin tức quan trọng nhất cho Khánh Trần cho dù bị bao vây.

Người trước mặt căn bản không giống Khánh Nguyên!

Tướng mạo của Khánh Nguyên không khó tìm trong hệ thống tình báo của thế giới Trong, dù sao hắn cũng là thành viên của tập đoàn, sẽ luôn tham dự một hoặc hai sự kiện. Nhưng điều khiến La Vạn Nhai ngạc nhiên là, đối phương thực sự thừa nhận mình là Khánh Nguyên, nhưng vẻ ngoài lại không khớp.

Khánh Trần ở bên kia cũng kinh ngạc khi biết tin tức này.

Chờ đã, trước đó tất cả tình báo đều chưa từng tiết lộ thực lực của Khánh Nguyên, cũng không có ai biết được hắn là tu hành giả hay giác tỉnh giả.

Khánh Trần đang tự hỏi, liệu năng lực của Khánh Nguyên có giống như năng lực điều khiển người khác của Con rối giật dây không?

Trong lịch sử Liên bang đã có 7 giác tỉnh giả có khả năng như vậy. Trong số đó, Con rối giật dây được sinh ra bởi một giác tỉnh giả có năng lực khống chế.

Điều kiện để sử dụng khả năng khống chế vô cùng hà khắc tương tự vật cấm kỵ, thậm chí còn có nhiều hạn chế kỳ quái. Bản thân những giác tỉnh giả cũng không thể sử dụng khả năng theo ý mình. Nhưng nếu một siêu phàm giả có khả năng khống chế có thể tấn thăng lên cấp A, đối phương sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm và thậm chí có thể một mình thách thức trật tự xã hội.

Lý Thúc Đồng từng nói với Khánh Trần rằng giác tỉnh giả đã phân ra Con rối giật dây là một cao thủ cấp A đến từ Quân đội Liên bang.

Vào thời điểm đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra với Lữ đoàn 127 của Quân đoàn Đệ nhất. Một người lính dùng tên thật báo cáo với ban tham mưu, nói rằng bầu không khí bên trong Lữ đoàn 127 rất kỳ lạ và nhiều người có vẻ như bị khống chế bởi những sinh vật không rõ. Anh ta cho biết trong báo cáo của mình rằng những người đồng đội từng rất thân thiết của anh ta đột nhiên trở nên xa lạ và không thể nhớ được bất cứ điều gì trong quá khứ.

Không chỉ có một chiến hữu này gặp vấn đề. Nửa đêm nào đó anh ta tỉnh dậy chợt phát hiện tám người đồng đội bên giường im lặng nhìn mình không nói một lời. Từ đó về sau, người báo cáo bắt đầu im lặng quan sát trại quân sự. Người báo cáo này phát hiện ra rằng một số đồng đội của anh ta trong cùng một ký túc xá thường lặng lẽ đứng dậy không biết đi nơi nào hơn nửa đêm. Bởi vì tất cả những điều quái lạ tập hợp lại một chỗ nên người báo cáo này cuối cùng quyết định báo sự việc lên trên.

Bộ Tham mưu của Đệ Nhất Quân đã cử 12 hiến binh đến điều tra sự việc, tuy nhiên khi hiến binh tìm ra người báo cáo thì phía bên kia đã phủ nhận những hiện tượng kỳ lạ đó và cho rằng anh ta chỉ bất mãn trước sự áp bức của các binh sĩ cũ và muốn trả thù.

Phản ứng đầu tiên của Khánh Trần lúc đó là: người báo cáo này cuối cùng cũng bị khống chế! Và cậu đang nghĩ, nếu kiểm soát được toàn bộ Lữ đoàn 127 thì chẳng phải là một điều cực kỳ đáng sợ sao?

Chẳng phải sẽ còn đáng sợ hơn nếu toàn bộ Đệ Nhất Quân bị kiểm soát? Hóa ra những giác tỉnh giả hệ khống chế ở cấp A lại đáng sợ đến thế.

Vấn đề mấu chốt nhất là sau khi giác tỉnh giả khống chế người khác tựa như gieo hạt giống vào cơ thể họ. Dù giác tỉnh giả có chết đi, chỉ cần hơn một nửa số hạt giống của người đó còn sống thì người đó có thể trùng sinh trong cơ thể của những hạt giống đó.

Đây là chỗ kinh khủng nhất.

Đương nhiên cũng có biện pháp đối phó, chính là một lần giết chết hơn một nửa hạt giống của hắn, bản thể cũng sẽ chết.

Khánh Trần hỏi sư phụ, về sau thế nào. Lý Thúc Đồng nói, Đệ Nhất Quân lúc đó là địa bàn riêng của Khánh thị, cho nên sau khi nhân viên báo cáo sự việc về bộ tư lệnh, chính Ảnh tử thế hệ đó đã trực tiếp ra mặt giải quyết vấn đề. Khi đó khắp Đệ Nhất Quân đều có tin đồn rằng Lữ đoàn 127 đã bị ma quỷ điều khiển, và sắp tới họ cũng sẽ bị điều khiển. Sự việc này khiến lòng người bàng hoàng.

Lý Thúc Đồng cho rằng, Ảnh tử các thế hệ trước đây đều có một đặc điểm chung, đó là tàn nhẫn và ngoan độc. Mỗi Ảnh tử đều đã trải qua bi kịch Cửu Long Đoạt Đích, họ đều từng bước tang sát để đạt đến đỉnh cao. Loại người này đã chứng kiến sự phản bội của bằng hữu và những lời uy hiếp tử vong từ người thân, lối suy nghĩ đã không còn dựa theo tưởng tượng của người bình thường. Ảnh tử đó mặc dù chưa hề đến Đệ Nhất Quân, nhưng việc đầu tiên hắn làm là ra lệnh xử tử 12 hiến binh kia. Việc thứ hai là kích hoạt cứ điểm không trung Scepter, bay lên độ cao 5.200 mét so với Lữ đoàn 127 và sử dụng pháo điện từ hỏa lực chủ để tiêu diệt toàn bộ Lữ đoàn 127.

Ảnh tử này có một câu nói rất nổi tiếng vẫn được lưu truyền trong Quân đội Liên bang: Mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ việc hỏa lực không đủ.

Sau này, quân đội trực tiếp dưới trướng Ảnh tử này cũng đã làm một chuyện. Vào thời điểm đó, có một nghĩa trang bên ngoài cơ sở sản xuất 1823, các công dân Liên bang làm việc trong cơ sở sản xuất cho biết nghĩa trang này thường xuyên bị ma ám, luôn có người nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ bay tới bay lui. Kết quả là sau khi quân đội dưới trướng của Ảnh tử đi qua đã lái 12 xe tăng chiến đấu chủ lực Shanqing-22 nổ súng cày một vòng san bằng tất cả các ngôi mộ. Kể từ đó không còn truyền miệng về chuyện ma ám nữa. Tất cả mọi người nói, bộ đội trực tiếp dưới trướng vị Ảnh tử này chuyên phá bỏ mê tín phong kiến...

Lúc này, Khánh Trần đoán rằng Khánh Nguyên rất có thể có năng lực khống chế. Sở dĩ người mà họ theo dõi không phù hợp với ngoại hình của hắn ta đơn giản vì đó là hạt giống của Khánh Nguyên chứ không phải bản thể của hắn!

Khó trách đối phương trốn tránh. Muốn dùng năng lực này làm việc thì không hề cần phải ra mặt. Nếu như vậy, cậu sẽ rất khó giải quyết Khánh Nguyên.

Khánh Trần gửi tin nhắn cho Lưu Đức Trụ và Nam Canh Thần: "La Vạn Nhai đang gặp nguy hiểm."

Nhắn xong cậu bắt đầu chạy điên cuồng.

La Vạn Nhai thật ra là một tên giang hồ kiếm bộn tiền bằng những thủ đoạn bẩn thỉu. Mấy năm đầu, ông ta hoặc đang bỏ trốn, hoặc chuẩn bị bỏ trốn. Đối phương lớn tuổi hơn nhiều so với các thành viên khác của Bạch Trú. Ngay cả tuổi tác của Khánh Trần và Nam Canh Thần cộng lại cũng không lớn hơn đối phương. La Vạn Nhai cũng gia nhập Bạch Trú không lâu, dường như cũng không phải nhân vật quan trọng.

Khánh Trần từng trò chuyện với La Vạn Nhai về trải nghiệm của đối phương khi bỏ trốn. La Vạn Nhai kể rằng khi ông ta bỏ trốn lần đầu tiên trở về, vợ ông ta đã tái hôn với toàn bộ tài sản. Khánh Trần hỏi ông ta có hối hận không. Lúc đó La Vạn Nhai lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng hiếm thấy, gãi gãi đầu cười nói: "Người như tôi, ở bên ngoài không biết khi nào sẽ chết. Làm liên lụy người nhà làm gì? Tái giá thì tái giá, không có chuyện gì to tát."

Khi nói chuyện, La Vạn Nhai dường như sẵn sàng đối mặt với cái chết bất cứ lúc nào. Nhưng mà Khánh Trần không muốn người này chết.

......

"Khánh Nguyên" từng bước một đi về phía La Vạn Nhai: "Là ai ra lệnh cho ông tới? Đồng bọn của ông đâu? Nói cho ta biết kẻ chủ mưu chuyện này là ai, đêm nay ta sẽ thả ông một con đường sống."

Trong khi nói chuyện, bảy sát thủ đã dần dần tiếp cận La Vạn Nhai. La Vạn Nhai nở nụ cười, cười cực kỳ hung ác dữ tợn. Ông ta lấy trong túi ra một con dao phượt màu vàng. Con dao phượt này đã đi theo ông ta hơn hai mươi năm. Là lần đầu tiên ông ta chạy trốn và nhập cư trái phép đã cướp lấy nó từ tên buôn lậu người Bắc Hàn muốn bán thận của ông ta. Người lái tàu buôn lậu đã ăn cám từ hơn 20 năm trước, còn La Vạn Nhai vẫn còn sống cho đến ngày nay. Ông ta mang theo một mặt dây chuyền Phật bằng vàng trên cổ. Chiếc đồng hồ Rolex bằng vàng nguyên khối mà ông ta mang theo khi bỏ trốn đã được bán, nhưng ông ta vẫn chưa thể bán mặt dây chuyền Phật vàng mà vợ ông ta đã tặng. Khi tha hương nơi đất khách đầu đường cũng không muốn bán.

Cảnh còn người mất.

Nhưng cái này không quan trọng, điều quan trọng là ông ta vẫn còn sống.

"Mày thật sự cho rằng ông nội mày là một tiểu nhân vật có thể tùy tiện thao túng sao? Cả đời tao chưa từng làm chuyện gì bội bạc." La Vạn Nhai cười lạnh: "Muốn lấy mạng của tao thì cứ việc tới đây thử xem."

Đang nói, La Vạn Nhai lại chủ động xông về phía "Khánh Nguyên".

Bảy sát thủ theo sau lao tới bao vây ông ta. Nhưng điều khiến người ngạc nhiên là La Vạn Nhai không hề quan tâm đến sát thủ đằng sau mình mà chỉ liều chết với Khánh Nguyên. Những sát thủ dùng đao chém ông ta, nhưng ông ta vẫn mặc kệ. Đây chính là đấu pháp tàn bạo nhất trên đường phố, không có phương pháp, không có trí tuệ. Khi La Vạn Nhai mới bước vào ngành, đại ca đã nói với ông ta rằng nếu có một nhóm người vây quanh ông ta, hãy tóm lấy một người và đánh chết hắn mới buông!

Chỉ trong vài giây, La Vạn Nhai đã bị chém hơn mười nhát vào lưng.

"Khánh Nguyên" trước mặt ông ta chảy máu đầm đìa phần bụng và bị mù một mắt. Trên đường phố Trịnh Thành, người đi bộ la hét và tránh xa khi chứng kiến cuộc ẩu đả khốc liệt như vậy. Trong lúc nhất thời, Khánh Nguyên có cảm giác như đang đối mặt với một con lợn rừng vua ở nơi hoang dã. Con lợn rừng đó, dù có đánh nó bao nhiêu lần, chỉ cần không đánh trúng điểm yếu của nó, nó sẽ đuổi theo ta đến cùng trời cuối đất. Đây chính là chỗ đáng sợ của lợn rừng.

Tuy nhiên, Khánh Nguyên không hề hoảng sợ. Lúc này hắn ta đã bị mù một mắt, dùng con mắt còn tốt nhìn vết thương trên bụng, cười nói: "Đấu pháp đường phố thô thiển không có chút hàm lượng kỹ thuật gì."

Sự bình tĩnh này thật khiến người ta kinh ngạc.

La Vạn Nhai thì vừa vung dao găm vừa cười nói: "Một mạng đổi một mạng, lão tử cũng không lỗ."

Nhưng ngay lập tức, màu sắc của bầu trời đêm đã chuyển từ đen sang đỏ. La Vạn Nhai có thể thấy rõ khuôn mặt của "Khánh Nguyên" dần dần sáng lên, như thể một ngọn lửa đang đến gần và ông ta có thể cảm nhận được nhiệt độ sau lưng không ngừng tăng lên. Gió lạnh không còn buốt giá nữa, dường như mặt trời đã mọc ở hướng Đông. Ngọn lửa bùng lên kêu lách tách nhảy múa, giống như một cỗ chiến xa rực lửa lao về phía trước.

Lưu Đức Trụ hóa thành ngọn lửa lao đến chiến trường, chỉ trong tích tắc, cậu ta đã tách toàn bộ bảy sát thủ xung quanh La Vạn Nhai ra, đỡ La Vạn Nhai đang quỳ trên mặt đất lên và nói: "Ông chủ kêu tôi tới cứu ông!"

La Vạn Nhai cười thảm: "Lần sau đến sớm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro