Quyển 3: Chương 452-454: Arc Căn cứ quân sự A02 (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 452. Đối thoại từ xa.

Lý Thúc nhìn Tôn Sở Từ: "Tiên sinh, sao ngài lại ở chỗ này?"

Tôn Sở Từ cảm thấy khá lúng túng, anh biết câu này không phải hỏi mình, nhưng vẫn phải làm người truyền lời: "Đi cùng đoàn phim để quay cảnh, sau khi quay xong cảnh tuyết ở đây, chúng tôi sẽ tiếp tục đi lên phía bắc... Sau đó, đoàn phim sẽ dừng lại một thời gian ngắn ở khách sạn Tân Long Môn, rồi quay trở về."

Lý Thúc là có chú ý Khánh Trần.

Dù sao thì mặc dù mọi người đều chưa thực sự làm lễ bái sư, nhưng Lý Thúc, Lý Hoàng và những người khác giờ đây thực sự coi Khánh Trần như sư phụ của họ.

Tôn Sở Từ hỏi: "Các cậu thì sao...?"

Lý Thúc giải thích: "Chiến sự phương bắc đã dừng lại, chúng tôi đang truy đuổi một nhóm người hoang dã đã tấn công cơ sở sản xuất đến đây. Mùa đông rồi, người hoang dã không sống nổi nên đi phá hoại các cơ sở sản xuất, giết hại nhiều nhân viên, rất tàn ác. Chúng tôi được yêu cầu tiêu diệt tất cả họ trong vòng bảy ngày."

Nói xong, Tôn Sở Từ và Lý Thúc đều lặng im.

Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, dù sao có rất nhiều người đang nhìn.

Tôn Sở Từ lúng túng muốn quay lại hỏi Khánh Trần: Ông chủ à, ngài còn gì muốn hỏi không...

Nhưng cậu ta không thể làm vậy.

Khánh Trần nói với công nhân Chu Thương: "Sắc trời không còn sớm nữa, chúng ta đi lấy củi và chuẩn bị đốt lửa trại thôi."

Tôn Sở Từ hiểu ý nhìn Lý Thúc: "Quả thực đã không còn sớm nữa, hay là các cậu ở lại cắm trại đi."

Lý Thúc lập tức quay người lại nói với phó quan phía sau: "Cắm trại, chú ý kỷ luật!"

Phó quan chạy vội về, quân đội liên bang ngay lập tức bắt đầu di chuyển như đàn kiến. Chỉ trong hai mươi phút, họ đã dựng xong một khu trại màu ngụy trang vàng đất, phía ngoài còn kéo dây phân cách để tạo ranh giới. Trong dây phân cách chính là khu vực cấm quân sự tạm thời.

Cảnh tượng này khiến cả đoàn làm phim và nhân viên công tác đều choáng, nói hạ trại liền hạ trại, tùy tính như vậy sao?

Tuy nhiên, sao mọi người luôn cảm thấy đối phương dường như đã nhận được mệnh lệnh...

Ánh mắt nhân viên công tác trong đoàn làm phim nhìn Tôn Sở Từ và càng thêm kinh ngạc. Những người khác kinh ngạc là vì không ngờ trong đoàn phim lại có một cao thủ thực sự. Lưu Lợi Quần kinh ngạc vì nhân vật như vậy mà lại dễ gần, còn phụ cùng công nhân như họ!

Tống Niểu Niểu thì tò mò nhìn Lý Thúc, sau đó liếc qua nhìn lại giữa Khánh Trần và Tôn Sở Từ.

Người đại diện chọc vào cánh tay cô: "Đi làm quen với anh ta đi. Nhân vật lớn của Lý thị này ở thành thị số 18 có thế lực khắp nơi, quen biết một chút không thiệt."

Tống Niểu Niểu suy nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười bước tới trước mặt Lý Thúc và nói: "Xin chào, tôi là Tống Niểu Niểu. Trước kia đã từng gặp anh."

Lý Thúc im lặng nhìn Tôn Sở Từ.

Tôn Sở Từ: "... Là bạn."

Lý Thúc mỉm cười nhìn Tống Niểu Niểu: "Xin chào, tôi nhớ rồi, chính là vào ngày sinh nhật của Lý Thư, cô là bạn tốt của cô ấy."

Lý Ngọc lúc này nhìn thấy Tống Niểu Niểu đã đi qua nên vội vàng đi tới, cười nói: "Lý Thúc trưởng quan, đã lâu không gặp."

Lý Thúc lại lặng lẽ nhìn Tôn Sở Từ.

Tôn Sở Từ chần chờ một chút: "... Là đồ ngu xuẩn."

Lý Thúc lạnh lùng quay đầu nhìn Lý Ngọc: "Cút đi."

Lý Ngọc: "???"

Khoảng cách giữa người với người, tại sao lại lớn đến vậy?

Nhưng vấn đề là, Lý Ngọc nhìn Tôn Sở Từ, nghĩ bụng mình cũng đâu có chọc giận cậu ta, sao cậu ta lại nói mình như vậy?

Nhưng gã không dám phản bác, chỉ có thể tức giận quay lưng bỏ đi.

Lý Ngọc về lều tìm người đại diện, vẻ mặt không hiểu nói: "Chúng ta có chọc giận Tôn Sở Từ đó không?"

"Không có mà." người đại diện cũng có vẻ khó hiểu: "Không phải chúng ta chỉ cãi nhau với Tống Niểu Niểu sao? Chúng ta không có chọc tức Tôn Sở Từ đó."

"Kỳ lạ thật." Lý Ngọc lẩm bẩm: "Không nên chứ!"

------------------------------------

Chương 453: Tôn Sở Từ là thần thánh phương nào?

Màn đêm buông xuống, đống lửa bắt đầu cháy rực.

Ban đầu, đoàn làm phim vẫn còn tản mác, nhưng sau khi Lý Thúc dẫn quân đến đây, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.

Bên phía quân đội Liên bang hát vang quân ca, Tống Niểu Niểu thì dẫn nam nữ phụ biểu diễn tài năng, làm các binh sĩ của quân đội Liên bang vui mừng không ngớt.

Phía Khánh Trần, Lý Thúc cuối cùng cũng tìm được cơ hội để trò chuyện riêng với cậu: "Tiên sinh, ngài có phải đang chuẩn bị cho việc giao dịch Khánh Mục không?"

"Ừm." Khánh Trần gật đầu, việc này cũng không cần phải giấu Lý Thúc.

Lý Thúc nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tiên sinh, có cần tôi dẫn quân đi tới Cấm kỵ chi địa 065 không? Dù phía Kamishiro có đến bao nhiêu người, cũng không thể mang theo cả quân đội. Tôi có thể báo cáo với bộ chỉ huy rằng chúng tôi tìm thấy lực lượng chính của người hoang dã và điều một phi thuyền cấp A đến bắn nát đám cháu Kamishiro kia."

Người nghèo thì dùng chiến thuật thâm nhập, còn người giàu thì dùng hỏa lực bao trùm, không có gì sai cả.

Khánh Trần cười khổ: "Đừng, cô Lý Trường Thanh của anh vừa ký hiệp ước đình chiến, kết quả là anh lập tức điều quân chính quy nổ súng vào Kamishiro, e là chiến tranh sẽ lại bắt đầu. Hơn nữa, tôi biết rằng trong xe bọc thép của các anh đều có thiết bị ghi âm và hộp đen, việc tự ý điều động quân đội sẽ bị kỷ luật, không cần thiết, trong kế hoạch của tôi không có tính đến anh."

"Được rồi." Lý Thúc gật đầu. Anh ta nhìn ngọn lửa trại rồi nói: "Tiên sinh, tôi thật nhớ những ngày ở Biệt viện Thu Diệp. Hằng ngày chúng tôi chỉ cần tu hành, không cần phải nghĩ ngợi gì cả. Nhưng bây giờ, mỗi người đều tản mác ở các đơn vị khác nhau, muốn gặp mặt nhau cũng khó. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ tốt và chăm sóc lẫn nhau trong quân đội."

Khánh Trần không biết rằng, trong quân đội Liên bang, Lý thị là một khối thống nhất, nhưng bên trong Lý thị cũng có phe phái. Lý Thúc và những người khác, đang dần trở thành một phe phái thế hệ thanh niên mới. Cốt lõi của nhóm này chính là những người đã tu hành ở Biệt viện Thu Diệp, và người lãnh đạo là Lý Thúc. Khánh Trần nghe Lý Thúc kể về những câu chuyện thú vị trong quân đội, cậu không khỏi nghĩ đến việc mình đã tạo ra một trường quân sự ngầm ở thế giới Trong.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài trại lại vang lên tiếng xe. Người của Lý Thúc nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu, chỉ trong vài phút, gần năm trăm người đã tạo thành một đội hình chiến đấu kín kẽ sử dụng xe bọc thép làm công sự che chắn. Xe bọc thép cũng khởi động, khẩu súng máy trên đó bắt đầu quay chậm. Tiếng vù vù vang lên, hàng trăm máy bay không người lái vào trạng thái chiến đấu.

Tuy nhiên, trạng thái chiến đấu nhanh chóng được dỡ bỏ.

Lý Thúc ngồi bên cạnh lửa trại, trong tai nghe của anh ta truyền đến báo cáo của cấp dưới: "Xe của Khánh thị, bảy chiếc, không có hỏa lực nặng. Thông tin liên lạc được thông qua, đó là đoàn xe của ứng cử viên Ảnh tử của Khánh thị, Khánh Nhất."

Lý Thúc nhìn Khánh Trần, khẽ nói: "Tiên sinh, là đoàn xe của sư đệ Khánh Nhất, ngài gọi họ đến à?"

Khánh Trần thở dài một tiếng.

Theo kế hoạch giao dịch Khánh Mục, còn hơn mười ngày nữa, Khánh Nhất làm sao đột nhiên xuất hiện ở đây?

"Hãy bảo họ đến đây." Khánh Trần nói, rồi cúi đầu khơi lửa trại.

Chẳng bao lâu sau, đoàn xe tiến tới.

Những người trong đoàn làm phim nhìn thấy biểu tượng cây ngân hạnh trên xe đều ngạc nhiên. Chuyện gì thế này, hôm nay có nhiều tập đoàn tụ tập gần hồ vậy?

Lúc này, có người nhảy xuống xe đầu tiên, nhìn quanh.

Khi nhìn thấy thiếu niên cúi đầu kia, cậu ta ngạc nhiên hô to: "Tiên sinh?"

Những người trong đoàn làm phim càng thêm bối rối, sao lại có thêm một người gọi tiên sinh nữa?

Tập đoàn tập hợp lại còn chưa tính, nhưng tại sao lại từng người một gọi tiên sinh? Giọng điệu kính trọng như là gọi thầy vậy.

Tôn Sở Từ bất đắc dĩ đứng lên: "Mau lại đây ngồi đi."

Khánh Nhất chỉ do dự một chút rồi cười nói: "Được rồi tiên sinh."

Tôn Sở Từ đối diện với ánh mắt của những người trong đoàn làm phim, nụ cười của anh ta trở nên cứng đờ. Haha, đúng vậy, vẫn là tôi đây.

Lúc này, ánh mắt của đoàn làm phim nhìn Tôn Sở Từ đã chuyển từ ngạc nhiên sang tôn kính. Bọn họ đã nhận ra Khánh Nhất. Đây không phải là ứng cử viên Ảnh tử của Khánh thị trên bản tin Liên bang sao?

Lý Thúc là nhân tài trẻ của Lý thị.

Khánh Nhất là nhân tài trẻ của Khánh thị.

Tôn Sở Từ lại đồng thời là "thầy" của cả hai người này?

Tôn Sở Từ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?!

------------------------------------

Chương 454. Sự trả thù của Ảnh tử.

Khánh Nhất phản ứng rất nhanh, khi Tôn Sở Từ đứng ra nhận danh xưng "tiên sinh", cậu ta lập tức biết rằng Khánh Trần đang giấu đi thân phận của mình.

Chỉ có điều, cậu ta tò mò liếc nhìn Tôn Sở Từ một cái, trước đây dường như chưa từng thấy người này bên cạnh tiên sinh.

Cậu ta suy nghĩ một chút, rồi mỉm cười với Tôn Sở Từ: "Tiên sinh, tôi còn lo không tìm được ngài đây."

Tôn Sở Từ đáp: "Ừm, ừm..."

Tôn Sở Từ nhận ra Khánh Nhất, dù gì cậu ta cũng là ứng cử viên Ảnh tử nổi bật nhất trong Liên bang, không như Lý Thúc hiện tại sống khiêm tốn. Bên ngoài đều đồn rằng Khánh Nhất đã nhận được sự hỗ trợ từ một thanh tra của Đơn vị Tình báo số một, có lẽ người đứng sau hỗ trợ chính là ông chủ bên cạnh cậu ta. Hiện giờ, Khánh Nhất gọi Khánh Trần là tiên sinh, điều này càng chứng minh lời đồn đó.

Khánh Nhất vừa mới đến, chưa hiểu rõ tình hình trong trại này.

Tôn Sở Từ chủ động giới thiệu: "Đây là trại tạm thời của đoàn làm phim, mọi người đến đây để chờ tuyết rơi lấy cảnh. Vị này là công nhân trường quay Quảng Tiểu Thổ, người kia là Lý Thúc của Quân đội Liên bang."

Ngay sau đó, Tôn Sở Từ tiếp tục giới thiệu: "Đây là nữ diễn viên hàng đầu Tống Niểu Niểu, hai người kia là đạo diễn Trương và phó đạo diễn Vương của đoàn phim."

Rồi cậu ta chỉ về phía Lý Ngọc ở xa: "Tên kia là đồ ngu xuẩn."

Lý Ngọc: "???"

Lúc này, Khánh Nhất đã hiểu ra, Lý Ngọc chắc chắn đã trêu vào tiên sinh nhà mình.

Cậu nhóc mỉm cười nhìn Lý Ngọc: "Nhớ kỹ."

......

"Thật hả giận." người đại diện của Tống Niểu Niểu nói khẽ với cô: "Mấy ngày nay cãi nhau với người đại diện của Lý Ngọc làm cho chị tức đến bốc hỏa, giờ Tôn Sở Từ đáp trả lại, thật sự rất hả giận! Ây em nói đi, liệu Lý Ngọc có bị phong sát khi trở về không?"

Ngành công nghiệp giải trí rất thực dụng. Nếu buổi sáng bạn sập phòng thì buổi chiều sẽ không còn vai diễn. Lý Ngọc bây giờ bị nhiều nhân vật lớn ghim, sau này ai còn dám nâng đỡ gã?

Những người muốn nâng đỡ, cũng phải cân nhắc xem Lý Thúc, Khánh Nhất có trở mặt hay không.

Lý Ngọc xác suất lớn là lạnh rồi.

"Kệ đi." Tống Niểu Niểu cười nói: "Cảm ơn chị, lần này vất vả cho chị rồi, em không ngờ vào đoàn lại gặp phải người như Lý Ngọc. Nếu biết gã ta ở trong đoàn, em... cũng vẫn phải đến."

Người đại diện suy nghĩ một chút, rồi hỏi nhỏ: "Người mời em vào đoàn không phải là Tôn Sở Từ đấy chứ?"

Tống Niểu Niểu dở khóc dở cười: "Không phải."

Bây giờ, ánh mắt của người đại diện quét qua Tôn Sở Từ, Khánh Nhất, Lý Thúc, cô thần bí hỏi: "Rốt cuộc là ai mời em vào?"

"Không thể nói." Tống Niểu Niểu lắc đầu.

Tuy nhiên, trong thâm tâm cô ấy cảm thấy thú vị, khi mọi người đều coi Tôn Sở Từ là đại nhân vật, cô lại biết tất cả đều do Khánh Trần. Thành thật mà nói, trước đây cô biết Khánh Trần rất lợi hại, nhưng cô không ngờ cậu lại lợi hại đến vậy.

......

Sắc trời càng ngày càng tối, nhưng lửa trại trong trại càng ngày càng cháy rực.

Tôn Sở Từ đi lại trong trại, mọi người đều chủ động nhường đường, nở nụ cười chào đón. Ai cũng luôn miệng gọi anh thầy Tôn Sở Từ thầy Tôn Sở Từ. Xe ăn của đoàn làm phim đã chuẩn bị xong, phó đạo diễn Vương cũng ngay lập tức nhờ trợ lý lấy thức ăn, mang đến cho Tôn Sở Từ.

Khi tất cả mọi người nghĩ cậu ta là đại nhân vật, chỉ có Tôn Sở Từ mới biết mình kinh ngạc đến mức nào. Những người trẻ tuổi xuất sắc của Lý thị, Khánh thị đều là học trò của Khánh Trần, đây là điều mà một Thời Gian Hành Giả có thể làm được?

Trước đây Đoàn Tử có một câu nói không sai, Bạch Trú ở thế giới Ngoài có thể không nhiều người, không có ảnh hưởng như Ma Trận hay Hồng Diệp, nhưng ở thế giới Trong, ảnh hưởng của Bạch Trú có thể đã vượt qua tất cả các tổ chức Thời Gian Hành Giả.

Bên lửa trại, chỉ còn lại Tôn Sở Từ, Đoàn Tử, Khánh Nhất, Lý Thúc, Khánh Trần.

Khánh Nhất ngồi bên đống lửa trại, thọc củi cho đỡ chán.

Lý Thúc bên cạnh hỏi: "Sư đệ, còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến lúc giao dịch Khánh Mục, sao đệ lại ra ngoài sớm thế?"

Khánh Nhất nói: "Tiên sinh bảo đệ đến mà, còn gửi cả tọa độ cho đệ. Tiên sinh còn nói nếu đệ đến muộn thì sẽ giận..."

Khánh Trần: "..."

Ha ha.

Không cần nghĩ, nhất định lại là Ảnh tử.

Bây giờ dù các ứng cử viên của Ảnh tử tụ họp trong đoàn phim cậu cũng không bất ngờ lắm...

Khánh Trần không biết nhiều về vị Ảnh tử này, vẫn chưa rõ diện mạo hay thực lực của đối phương. Điều duy nhất cậu biết là, đối phương rất thích chơi đùa.

Kiểu chơi có thể chơi chết ta.

Lúc này, tuyết bắt đầu rơi.

Lý Thúc nhìn một cái, khẽ nói với Khánh Trần: "Tiên sinh, tuyết rơi rồi, nếu ngài không cần tôi ở lại, vậy tôi phải nhanh chóng đi truy tìm dấu vết của người hoang dã, nếu không tuyết lớn sẽ che lấp mọi dấu vết. Đám người hoang dã này cực kỳ tàn ác, giết nhiều người trong cơ sở sản xuất, không thể bỏ qua."

Khánh Trần gật đầu: "Đi đi, chính sự quan trọng hơn."

Lý Thúc đứng dậy, cúi chào Tôn Sở Từ: "Tiên sinh bảo trọng."

Tôn Sơ Từ đang ăn suýt chút nữa đánh rơi hộp cơm trên tay: "... Cmn tôi có hơi sợ hãi."

Lý Thúc bình tĩnh nói: "Thời điểm đặc thù, trong trại vẫn có người theo dõi, cậu thay tiên sinh chịu đựng. Tiên sinh, dù huynh đệ chúng tôi chưa chính thức bái sư, nhưng trong lòng chúng tôi coi ngài là tiên sinh, có việc gì ngài cứ nói một tiếng, chúng tôi chắc chắn sẽ đến."

Nói xong, anh ta quay người rời đi, cùng với những binh sĩ Quân đội Liên bang vừa dựng xong lều trại. Lý Ngọc trong trại và các nhân viên đoàn làm phim đều thở phào nhẹ nhõm, Quân đội Liên bang như một tảng đá đè lên ngực họ.

Khánh Nhất nhìn bóng dáng Lý Thúc rời đi, đột nhiên nói với Khánh Trần: "Tiên sinh, từ sau khi rời khỏi Biệt viện Thu Diệp, các sư huynh đệ đều tản ra khắp nơi, ai cũng bận rộn với công việc của mình, dường như tất cả đều trở nên bận rộn."

Khánh Trần biết, Khánh Nhất còn nhỏ, không chịu được cảnh chia ly. Trước đây, khi ở Biệt viện Thu Diệp, các sư huynh đệ cùng nhau tu hành, rất vui vẻ. Rời khỏi Biệt viện Thu Diệp, mọi người phải đối mặt với cuộc sống thực tế.

Khánh Trần nói: "Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, nhóc có điều gì muốn làm nhất không?"

Khánh Nhất ngẩn người: "Có lẽ là làm Ảnh tử."

"Tại sao muốn trở thành Ảnh tử?" Khánh Trần hỏi.

Khánh Nhất gãi gãi đầu dưa hấu của mình: "Thực ra không nhất thiết phải trở thành Ảnh tử, chỉ là mọi người đều nghĩ làm Ảnh tử tốt, nên tôi muốn thử. Tiên sinh, tôi không biết môi trường sống của anh từ nhỏ thế nào, nhưng cha mẹ tôi từ nhỏ đã nói, Khánh Nhất thông minh như vậy, lớn lên chắc chắn là sẽ trở thành Ảnh tử, sau khi làm Ảnh tử rồi sẽ trở thành gia chủ..."

Khánh Trần nghĩ thầm, hóa ra việc giáo dục trẻ nhỏ ở Khánh thị là khuyến khích từ nhỏ trở thành Ảnh tử, giống như ở thế giới Ngoài, các bậc phụ huynh nói với con cái rằng "Con thông minh như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ đỗ vào Thanh Hoa, Bắc Đại".

Khánh Trần mỉm cười hỏi: "Nhóc thực sự muốn trở thành Ảnh tử à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro